Cậu làm ra vẻ ông cụ non nói Tô Niên Niên , lại bổ sung thêm câu, “ Thật là ngốc, cậu làm tổn thương không phải thày, mà là làm hại chính mình.”
Tô Niên Niên sắp nghe phát ngốc rồi, thực ra cô rất muốn nói, dù cho cô không nghe giảng thì quay về Cố Tử Thần cũng sẽ phụ đạo cho cô, sẽ không ảnh hưởng đến thành tích của mình.
Nhưng đắn đo hồi lâu, cô chỉ bật ra được câu “ cảm ơn cậu.”
Triệu Minh Viễn hừm một tiếng, ngoảnh đầu đi.
Tô Niên Niên đeo balo lên, chầm chậm bước xuống lầu.
Đến mấy bậc cầu thang cuối cùng, cô không để ý bước hụt, ngã sõng soài xuống.
Cơn đau nhói chuyển đến, cô tỉnh táo hơn nhiều, suýt xoa mấy tiếng kêu đau.
“ Không sau chứ?” Giọng nam gấp gáp vang lên, Tô Niên Niên ngoảnh đầu nhìn, là Giang Mộ.
Trong khoảnh khắc bầu không khí như ngưng đọng thành cảm giác ngại ngùng.
Giang Mộ dìu cô dậy, Tô Niên Niên cúi đầu không nhìn anh, anh thở dàu nói, “ Thầy đưa em đến phòng y tế nhé.”
“ Không cần đâu, em về nhà nghỉ ngơi là được.” Cô hất tay Giang Mộ ra.
Giang Mộ nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “ Thầy đưa em về nhé, Tô Niên Niên , chúng ta nói chuyện một chút.”
Tô Niên Niên im lặng không nói gì, Giang Mộ bế ngang cô lên, không để ý tiết hét kinh ngạc của Tô Niên Niên , bế cô lên xe.
“ Thầy làm gì thế! Uhm! Đây là trường học!” Tô Niên Niên giãy giụa, vẻ mặt ngạc nhiên, dường như không tưởng tượng được người đàn ông tao nhã lịch sự lại có hành động như thế này.
Anh lái xe đến một quán cafe gần đó, thuận đường còn mua cho Tô Niên Niên thuốc bôi giảm đau.
Tô Niên Niên không chống cự, nghĩ nói cho rõ ràng vẫn tốt hơn.
Tuy nhiên những lời chỉ trích của cô còn chưa nói ra, Giang Mộ đã nói trước: “ Thầy đã gửi đơn từ chức làm chủ nhiệm của lớp F rồi.”
Tô Niên Niên há hốc mồm, sững sờ ở đó.
Cảm giác này giống như có lưỡi dao bổ mạnh vào đầu vậy, bất ngờ đến khó tin.
“ Thầy......thầy làm chủ nhiệm không phải vẫn tốt sao.” Tô Niên Niên ấp úng nói.
Giang Mộ cười cười, “ Thầy biết em nhìn thấy thầy không vui, đúng là bố của tôi có lỗi với em, thầy thay ông ấy xin lỗi em. Còn thầy, dự định rời khỏi Thánh Âm, sau này sẽ không xuất hiện trước mắt em nữa.”
Tô Niên Niên như hóa đá, Giang Mộ muốn đi sao? không làm thầy giáo ở Thánh Âm nữa?
“ Thế thầy định đi đâu.”
“ Uhm, có lẽ sẽ đi thành phố khác, có lẽ sẽ đi nước ngoài, tùy cơ ứng biến thôi.” Anh vẫn nở nụ cười, nhưng trong đáy mắt trầm lắng xót xa.
Tô Niên Niên có chút lúng túng, cô giữ chặt vạt áo, trong lòng buồn bực khó xử.
Thực ra cô không muốn Giang Mộ đi, Giang Mộ là thầy giáo tốt nhất mà cô từng gặp, để thầy đi cũng thật ích kỷ.
Nhưng cô không biết nên níu lại thế nào, một phía là hận, một phía là không nỡ, giằng co hồi lâu cũng không nói ra được.
“ Sao phải ủ rũ mặt mày thế, tôi đi rồi em nên vui mới phải chứ?” Giang Mộ tự cười chế giễu: “ Thực ra thầy đến Thánh Âm, là cảm thấy có lỗi với em, muốn bù đắp cho em....không ngờ lại hoàn toàn ngược lại, khiến em ghét tôi hơn. Tô Niên Niên , thầy bảo đảm với em, thầy trước nay chưa bao giờ có suy nghĩ làm hại em, cũng không bao giờ oán hận em, hoặc là muốn báo thù em.”
Nếu như trên thế giới này tôi có người để thích, đó nhất định là em.
Tô Niên Niên ngước mắt nhìn anh, lí nhí nói: “ Em xin lỗi.......”
Cô quá ích kỷ, cô không có cách nào đối diện với Giang Mộ.
Những điều này Giang Mộ đều hiểu, cho nên Giang Mộ sẽ không miễn cưỡng cô.
Lúc này, chỉ cần anh rời đi là tốt nhất, tất cả sẽ tốt, trong lòng anh nghĩ thế.