Cửa bị đẩy ra thật mạnh , Lâm Âm Ái một mình đi vào căn phòng, hạ nhân bị đuổi lui lại, chuyện của hai người, hẳn là bọn họ tự mà giải quyết, bà cũng không hy vọng chuyện cũ này bị người khác biết.
Tần Phương nâng tầm mắt, thản nhiên nhìn bà ta, trễ như vậy còn tới , khẳng định sẽ không có chuyện tốt gì, Tần Phương âm thầm nghĩ, tâm lý đề phòng theo bản năng dâng lên.
“Bà lại đây nhìn xem, xem tôi mang theo cái gì cho bà.” Cực kỳ mềm nhẹ, Tần Phương bị thanh âm của Lâm Âm Ái dọa sợ tới mức giật mình.
Tần Phương ngồi xổm ở góc tường, không có đứng dậy.
“Như thế nào? Bà sợ tôi sẽ đối phó bà, là giết bà hay vẫn là đầu độc chết bà?” thanh âm của Lâm Âm Ái vẫn như trước vô cùng nhẹ nhàng.
“Lâm Âm Ái, bà muốn thế nào liền nói thẳng đi, chúng ta đều lớn tuổi như vậy rồi, tiếp tục đấu nữa còn có ý nghĩa sao?” Tần Phương chưa từng nghĩ tới sẽ đấu với bà ta, chính là Lâm Âm Ái cho tới bây giờ cũng không chịu buông tha cho bà.
“Đấu? Bà cảm thấy tôi thèm đấu với bà sao? Theo ngay từ đầu đến bây giờ, bà cảm thấy bà xứng cùng tôi đấu sao?” Bà ta nhẹ nhàng chậm chạp nói, nhẹ tay mơn trớn mu bàn tay, làn da của bà ta không giống với những người già khác nhăn nheo loang lổ , thậm chí còn mang theo một chút trơn nhẵn, có thể thấy được, trong quá trình chăm sóc bà ta đã tỉ mỉ biết bao.
“Bà là thiên kim nhà giàu , tôi là con gái tham quan nghèo túng, khẳng định không xứng, cho nên tôi hiện tại cũng không xứng đứng chung một chỗ với bà.” Thanh âm của Tần Phương cực trầm thấp, mang theo bất đắc dĩ.
Chuyện cũ như một thước phim, một màn lại một màn luân phiên chiếu ở trước mặt bà.
Tần gia ở thành phố F vốn là con nhà quan chức, thời điểm ba mẹ Tần Phương còn sống, cô cũng là một tiểu thư khuê các, ở trong lòng bàn tay ba mẹ mà lớn lên, cô vốn là kiều nữ có vẻ đẹp thiên phú, khí chất tao nhã, xinh đẹp chói mắt như vầng thái dương, người theo đuổi cô xếp thành hàng dài, không chỉ bởi vì cô xinh đẹp, còn bởi vì cô là con gái của quan lớn, ai cưới được cô, tiền tài, địa vị, mỹ nhân nháy mắt đều có được, đây chính là mơ ước của những người đàn ông luôn tha thiết.
Tần gia cùng Lâm gia vốn là bạn tri giao, lại là hàng xóm, một theo nghiệp quan chức, một theo nghiệp buôn bán, con gái của hai nhà từ nhỏ cùng một chỗ mà lớn lên, đều giống nhau như phượng hoàng, xinh đẹp, kiêu xa, thanh cao.
Tần Phương cùng Lâm Âm Ái đều là bạn đồng học, cùng học cùng chơi, cùng nhau chui vào trong một cái chăn bàn luận xem nam sinh nào đẹp trai tuấn tú, về sau phải gả cho người như thế nào, sẽ sinh mấy đứa nhỏ, về sau đứa nhỏ có thể kết thành thông gia . . . .
Tất cả thay đổi bắt đầu từ khi chức vụ của ba Tần Phương bị tước, Tần Phương không tin ba mình làm như vậy, nhưng là tất cả chứng cứ chính xác đã đem vọng tưởng của cô đánh vỡ, baba bị phán tử hình, khi chết không kịp liếc nhìn người thân một cái.
Mẹ cô không chịu nổi áp lực thế tục cùng việc baba cô rời đi, một buổi sáng, ở trong phòng tắm, mẹ của cô chết trong bồn tắm, nước nhuộm một màu đỏ, oai oán mà cay nghiệt.
Khi mẹ của cô vừa mới ra đi, tất cả mọi thứ trong nhà đều bị tịch thu, ở năm đó khi cô 17 tuổi, cô thành cô nhi, thành người không có nhà để về, mọi người đều cách xa rạch ròi với cô, bởi vì cô là con gái của tham quan, đã không có bạn bè thân thích, liền ngay cả Lâm Âm Ái, khi ở Lâm gia cũng phân rõ giới tuyến với cô.
Cô ở trong một căn phòng âm lãnh, đi rửa chén đĩa ở nhà hàng, chỉ vì muốn cho mình có thể tiếp tục sống tiếp, Lâm Âm Ái luôn trộm chạy tới, mang cho cô cái ăn, cho cô cái mặc, điều này làm cho cô thực cảm động.
Đột nhiên một ngày, Lâm Âm Ái nói với cô, nhà cô ấy tác thành cho cô ấy một cuộc hôn nhân, người con trai kia mới từ Anh trở về, khi nói về người con trai ấy, mắt cô ấy đều là ôn nhu cùng hạnh phúc, Tần Phương biết từ đó cô ấy đã rơi vào bể tình.
Tần Phương mừng cho cô, nhưng cũng mơ hồ đố kị cùng hâm hộ, khoảng cách giữa hai người ngày càng xa, Lâm Âm Ái như trước vẫn là thiên kim kiều nữ, mà cô lại thành cô nhi nghèo túng, Lâm Âm Ái tốt nghiệp đại học sẽ được gả làm vợ cho một người vừa có tiền lại đẹp trai khiến kẻ khác phải ghen tị, mà cô phải bỏ học để liều mạng kiếm sống, trả tiền thuê nhà, tiền ăn . . .
Thời điểm lần đầu tiên Tần Phương nhìn thấy Tề Mục, cô mới biết cái gì gọi là cô gái được Thượng đế sủng ái, mà Lâm Âm Ái chính là người đó.
Cho tới bây giờ bà vẫn nhớ rõ, bà mặc một cái áo trắng đã bạc màu sờn vai, cùng một chiếc váy mà lam, đứng ở bên cạnh nàng công chúa như Lâm Âm Ái, Tề Mục giống như một vị hoàng tử từ trên xe đi xuống, mặt mang theo mỉm cười. Một khắc kia, lòng cô có một tiếng kêu cuả tình yêu chinh phục.
Lâm Âm Ái hưng phấn mà chạy qua, ngọt ngào ôm chầm đung đưa cánh tay hắn, hạnh phúc hướng cô giới thiệu, hắn tên là Tề Mục, là vị hôn phu của cô ấy. Dưới ánh mặt trời, ánh nắng chiếu rọi trên người bọn họ, đó cũng là lần đầu tiên mà cô hiểu được thế nào là Kim Đồng Ngọc Nữ trong huyền thoại.
Hắn quay đầu lại, tầm mắt dừng ở trên người cô, có lẽ là mẫn cảm, cũng có lẽ là xúc động, cô nhìn thấy trong mắt hắn có một cái gì đó khác lạ dâng lên, loại cảm giác đó làm cho lòng cô yêu say đắm.
Bọn họ lần đầu tiên gặp mặt, chỉ là một cái gật đầu, một cái mỉm cười.
Cô nhìn thấy Lâm Âm Ái ngồi ở vị trí phó lái của hắn, trong mắt tất cả đều là hạnh phúc, khuôn mặt hắn anh tuấn ôn nhuận như ngọc, từ phía sau kính xe cô thấy được dung nhan tái nhợt của mình. Một khắc kia, cô nghe thấy tiếng hạnh phúc rời xa mình.
Nếu có nhất kiến chung tình, kia hẳn là đã đánh trúng mục tiêu là cô.
Tần Phương càng thêm cố gắng làm việc, cố gắng muốn cho cuộc sống của mình tốt hơn một chút. Cô không hề gặp Lâm Âm Ái, dù cô ấy có gọi cô đi uống nước hay ăn uống gì đó cô đều lấy lý do là bận việc để cự tuyệt cô ấy, cô sợ hãi nhìn thấy Lâm Âm Ái hạnh phúc, cô sợ hãi nhìn thấy khuôn mặt ôn nhu như ngọc kia.
Có lẽ cái gì đó càng trốn tránh càng dễ bị đụng tới, mà duyên phận của cô và Tề Mục chung quy là nhiều hơn người khác, ở thời điểm cô đi trên đường cái, ở cửa hàng bán đồ ăn nhanh, ở gần nhà của cô . . . cô đều có thể gặp được hắn.
Thẳng đến một đêm kia, mưa tầm tã, xe của hắn dừng ở cái ngõ nhỏ hẹp kia, một mực không muốn rời đi, ngây ngốc nhìn căn phòng lạnh lẽo đơn sơ ánh đèn leo lắt trên lầu.
Tần Phương đứng ở sau tấm rèm cửa, lặng im rơi lệ . . . .
Khi mà cô nhìn thấy hắn đứng ở trong mưa, không có gì che chắn, lòng của cô rốt cục không thể kiềm chế được nữa, điên cuồng mà chạy xuống, chạy tiến vào trong mưa, lao vào vòng ôm ấp của hắn, hắn gắt gao dùng sức ôm lấy cô, nhẹ giọng nỉ non: “Tần Phương, Tần Phương, Tần Phương. . . . . .”
Hắn nâng mặt cô lên, dùng sức mà hôn cô, một lần lại một lần, dừng ở lông mi của cô, hai má, cái mũi, cánh môi. . . không bỏ sót một nơi nào.
Cho tới bây giờ, Tần Phương vẫn còn nhớ rõ, đó là một buổi tối điên cuồng, cũng là buổi tối kia, cô phản bội tình bạn giữa cô và Lâm Âm Ái, hoàn toàn đẩy mình về hướng kẻ vô liêm sỉ không có đạo đức.
Cô nói với chính mình, cô chỉ là mượn một chút tình yêu, cô sẽ trả lại, lập tức sẽ trả lại.
Tình yêu nào chỉ mượn mà đã có thể thỏa mãn chứ, có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai, thứ ba . . . .
Hai bên một khi đã thực lòng yêu nhau, sẽ đòi hỏi ngày càng nhiều, Tần Phương chậm rãi trầm luân, cũng chậm rãi thống hận chính mình, cô đã đoạt đi người đàn ông của người chị em tốt nhất, hơn nữa còn là trộm cướp đi.
Ở một đêm mưa, cô quyết định, đêm tất cả tình yêu gột rửa, vĩnh viễn không xuất hiện nữa, Lâm Âm Ái cùng Tề Mục mới xứng đáng là một đôi, luận gia thế, bối cảnh, hai bên đều tương xứng, không ai xứng đáng với Tề Mục hơn Lâm Âm Ái.
Ngay thời điểm Tần Phương quyết định buông tay, Tề Mục lại gạt cô, hướng phía Lâm gia đưa ra lời từ hôn. Việc này không thể khác nào là một quả bom, không chỉ bùng nổ trong ba người bọn họ mà càng oanh tạc ở gia tộc hai bên. Tề gia làm sao lại cho phép con trai bọn họ cưới một đứa con gái của tham quan làm vợ.
Tất cả dư luận cùng áp lực đều đổ dồn về phía cô. Mẹ của Tề Mục không chút khách khí mà nói với cô: "Có ta ở đây, Tần Phương cô đừng hòng gả vào Tề gia. Chỉ cần có cô sẽ không có ta."
Mẹ Tề Mục không tiếc lấy cái chết để gây sức ép.
Đuổi cùng giết tận, mẹ Lâm Âm Ái mắng cô không biết xấu hổ, cha là quan tham, con gái làm kẻ cướp người yêu của bạn . . . .
Lâm Âm Ái đứng ở trước mắt của cô, dùng ánh mắt tràn ngập cừu hận nhìn về phía cô. Cô ta cho cô một cái tát, nói cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho cô, nếu cô ta chết, hung thủ kia chính là cô, như vậy mà đoạn tuyệt quan hệ.
Tề Mục nắm tay cô nói, hắn có thể không cần Tề gia, chỉ cần cùng cô cùng một chỗ, được làm người bình thường, cuộc sống cho dù là nghèo túng cả đời hắn cũng không để ý.
Loại tình yêu này, vừa bắt đầu là cô phải có dũng khí, Tần Phương có tài đức gì có thể làm cho Tề Mục chịu đựng như thế.
Tin tức Lâm Âm Ái tự sát truyền đi, Tề gia cùng lúc thông báo tin tức cùng Tề Mục đoạn tuyệt quan hệ. Tất cả chuyện này, Tần Phương khuyên như thế nào Tề Mục cũng không để ý, đều nói cả đời người này sẽ ở bên cô, toàn bộ thế giới cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ hắn cũng không sợ, trên đời này hắn chỉ cần có cô. Cô ôm lấy hắn, dùng hết toàn bộ sức mình, muốn chính mình tiến vào thân thể hắn, vĩnh viễn mà hợp lại làm một. Nếu có thể như vậy, bọn họ vĩnh viễn sẽ không bị chia lìa.
Đúng là người tính không bằng trời tính, mẹ Tề Mục tự sát, cấp cứu ở bệnh viện 3 ngày 3 đêm. . . .
Hắn có thể không cần danh, không cần lợi nhưng không cách nào không nhớ tới cha mẹ dưỡng dục của hắn. Ngay ở thời điểm mẹ hắn tự sát kia, cô đã biết cô cùng Tề Mục sẽ chia lìa thiên sơn vạn thủy, vĩnh viễn cũng không thể ở cùng một chỗ.
Để khiến Tề Mục không có gánh nặng gì trong lòng. Ở lại trong nhà, cô nhanh chóng gả cho Hứa Tích Bách, đây là người đàn ông đơn thuần thiện lương, nguyện ý dùng cả đời người để đối tốt với cô. Chẳng ngại cô đã có bầu 3 tháng, hắn cũng không để ý, hắn nói con của cô cũng chính là con của Hứa Tích Bách hắn.
Cuối cùng cô trở thành người con gái phụ tình, cô cũng là làm một người con gái độc ác. Là cô trước phản bội tình cảm của bọn họ, nhưng là, cô có thể làm sao bây giờ? Có thể ép hắn cùng với cả thế giới làm kẻ địch nhưng không cách nào ép hắn ngay cả chính mẹ đẻ của mình cũng phải bỏ.
Không lâu sau đó truyền đến tin tức Lâm Âm Ái và Tề Mục kết hôn. Mà cô cũng không cẩn thận bị ngã, đứa nhỏ không còn, đó là đứa con của cô và hắn. Bị bệnh một tháng mới khỏe, Hứa Tích Bách chỉ là yên lặng mà quan tâm cô.
Rồi sau đó, truyền đến tin tức Tề Mục cùng Lâm Âm Ái đi Anh quốc, thời gian rất lâu cũng không có trở về. . . . .
Cô như trước cố gắng mà sống, cố gắng làm cho cuộc sống chính mình thực tốt.
Rất nhiều năm sau, cô rốt cục có con gái, quang minh chính đại là con gái của cô và Hứa Tích Bách.
Ông trời tựa như luôn muốn gây khó dễ cho cô, cuộc sống vừa dễ dàng một chút, người đàn ông vẫn yêu cô qua đời. Cô cùng Hứa Bội Dung tiếp tục cố gắng mà sinh tồn. . . .
Diễn xuất của con gái rất được hoan nghênh, cô cũng cảm thấy vui mừng.
Cho đến một ngày, con gái nói với cô nó yêu một người đàn ông. Người kia gọi là Tề Gia Tĩnh, hóa ra vòng vo một hồi, lời ước định giữa cô cùng Lâm Âm Ái cuối cùng cũng thành hiện thực.
--------------------
"Tần Phương, bà có biết thời điểm Tề Mục chết còn nhớ gọi tên của ai hay không?" Thanh âm của Lâm Âm Ái kéo tầm mắt của Tần Phương lại.
Bà rất muốn biết, chính là bà không dám hỏi. Mấy năm nay, đối với tình yêu bà đã trở nên nhút nhát chỉ dám để trong lòng.
"Ông ta nhớ, chính là tên của bà, tên của bà, Tần Phương, ha ha ha ha. . ." Lâm Âm Ái đột nhiên lớn tiếng mà cười, bi thương mà phẫn nộ.
Tim Tần Phương giống như tro tàn, lạnh bạc mà thống khổ.
"Chính là mọi chuyện lại như vậy, các người cả một đời yêu nhau, tôi cũng khiến các ngươi cả đời đều không thể gần nhau. Người đàn ông bà yêu, mỗi đêm ngủ ở bên cạnh tôi, tỉnh lại thấy người phụ nữ đầu tiên, vẫn chính là tôi!"
Đây là loại tình yêu như thế nào, biết rõ chọn người không yêu bà, bà cũng muốn trói buộc ông ta cả đời.
"Bà có biết tôi hận bà đến cỡ nào không?" Bà ta tới gần Tần Phương, thanh âm giống như là ma quỷ.
"Thật xin lỗi!" Mấy năm nay, những lời này bà đã nói qua rất nhiều lần rồi, chỉ là lần này, bà không tìm được từ nào khác.
"Nếu năm đó Tề Mục chưa từng gặp qua bà, người ông ấy yêu sẽ chỉ là tôi, sẽ chỉ là tôi. Bởi vì bà cho nên mới khiến tôi cả đời này tiếc nuối, tôi từng đối xử với bà tốt như vậy, bà vì sao phải phản bội tôi, vì cái gì?" Bà ta tựa như tan nát cõi lòng mà gào thét. Tình cảm gần hai mươi năm của bà vàTần Phương, bởi vì Tề Mục, hết thảy đều đoạn tuyệt, cũng kết cừu hận đến gần bốn mươi năm.
Tần Phương thật không ngờ, Lâm Âm Ái cố chấp yêu Tề Mục như thế, yêu đến dường như không nghĩ tới chính mình.
"Tôi làm sao không bằng bà, bà dựa vào cái gì cướp hắn khỏi tôi?" Bà vẫn là cam tâm, cam lòng yêu ông ta, người mà ông ta yêu lại là Tần Phương. Tình yêu của bà, đến cuối cùng lại trở thành hận.
"Bà có trả thù cứ nhằm vào tôi, tôi chỉ hi vọng bà buông tha những người xung quanh, buông tha Bội Dung, buông tha cho Ân Tịch, được không?" Tần Phương không nghĩ để chuyện cũ tái diễn, cũng hi vọng Lâm Âm Ái buông xuống hết thảy.
"Năm đó bà đã đưa ra quyết định sai lầm, tôi khiến cho bà dùng cả đời để trả giá cho sự sai lầm đó, tôi muốn cho con gái bà, cháu ngoại của bà cũng phải trả giá đắt." Bà ta hung hăng nói ra những lời cất giấu trong lòng. .
"Bà vì cái gì phải như vậy? Chẳng lẽ như vậy bà mới vui vẻ sao? Chẳng lẽ như vậy bà có thể làm cho Tề Mục yêu bà sao? Nói cho bà biết, tất cả đều không thể, vĩnh viễn không thể. Chính bà cũng biết, Tề Mục cho dù chết, gọi tên đều là tên tôi. Bà có hiểu hay không, ông ấy căn bản không hề yêu bà!" Tần Phương già nua lớn giọng rống lên. Bà chịu bao nhiêu ủy khuất, bà có thể chịu. Chính là bà không nghĩ lại liên lụy đến những người khác. Hãy để tất cả mọi chuyện giải quyết trong đêm nay đi.
"Không, không. . . . Tề Mục ở bên tôi, với bà chỉ là nhớ nhung dĩ vãng mà thôi. Chúng tôi cùng có con, chúng tôi cùng nhau đi qua hai mươi mấy năm. Bà khi đó ở đâu? Bà và ông ấy cũng chỉ là một đoạn nghiệt duyên mà thôi.
"Vậy thì sao chứ, gần ba mươi năm của các người bất quá cũng chỉ bằng ba tháng của chúng tôi. Bà chính là thua, thua bởi tôi, thua bởi người từng là tỷ muội tốt nhất của bà, Tần Phương!" Bà từng bước từng bước ép bà ta, nếu buông tay không được, vậy dứt khoát đoạn tuyệt đi. Làm cho bà ta thanh tỉnh, bà ta chính là yêu đơn phương, không phải tình yêu.
Nghe đến những lời nói này, Lâm Âm Ái tức giận đến cả người run lên, lớn tiếng mà hét lớn.
Tần Phương đứng dậy, duy trì khoảng cách nhất định với bà ta.
"Bà yêu Tề Mục cả đời, nhưng là cả đời ông ấy lại yêu tôi, cả đời này tôi cũng yêu ông ấy. Chúng tôi yêu đối phương, cho nên chúng tôi nguyện ý để cho đối phương hạnh phúc. Tôi yêu ông ấy, cho nên tôi buông để ông ấy trở lại Tề Gia, bởi vì tôi không muốn ông ấy trở thành người con bất hiếu. Ông ấy yêu tôi, cho nên ông ấy không đến quấy rầy cuộc sống của tôi. Nhưng còn bà, tình yêu của bà là gì? Yêu của bà là trả thù? Bà trả thù người bà yêu nhất đó. . ."
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa. . ."
"Tôi phải nói, tôi muốn nói cho bà hiểu được, tình yêu của bà là sai lầm, là sai lầm."
"Không, tôi không sai, tôi không sai. Sai chính là bà, là loại tiện nhân bà, tôi muốn giết bà, tôi muốn giết bà. Bà chết thì chuyện gì cũng sẽ không có. . ." Lâm Âm Ái mở to hai con mắt đỏ tươi, lộ ra gương mặt dữ tợn.
Từ sau lưng mạnh mẽ rút ra một con dao, cười lớn mà quay về phía Tần Phương.
Tần Phương thấy Lâm Âm Ái yêu điên cuồng đến khổng thể khống chế, trong mắt hiện lên một chút đau lòng. Chẳng bao lâu sau, cô gái có đôi má lúm đồng tiền xinh xinh đơn thuần luôn cười rộ lên bây giờ bộ mặt lại trở nên dữ tợn như thế. Thật sự đều do bà làm hại sao?
"Âm Ái, bà đừng xằng bậy!" Tần Phương vừa bình tĩnh vừa hòa hoãn mà nói. Trong thâm tâm, bà trước sau là mắc nợ Lâm Âm Ái. Năm đó, nếu bà không cùng Tề Mục có một thời gian như vậy, Lâm Âm Ái cũng sẽ không biến thành như ngày hôm nay.
"Ha ha. . . . Ngươi sợ rồi sao, Tần Phương. Có phải hay không? Ngươi cũng có lúc sợ, ha ha. . ." Trong mắt bà ta lộ ra sự điên cuồng, tay cầm dao mà cười ngây dại.
"Tôi không sợ, tôi chỉ là muốn bà có thể buông xuống. Nếu bà không muốn thấy tôi, tôi sẽ biến mất. Nhưng mà đừng như vậy nữa, như vậy trong lòng bà vĩnh viễn cũng không vui vẻ." Tần Phương tự trách, lần đầu tiên bà ý thức được. Lâm Âm Ái cho tới bây giờ đều không quên báo thù, cho tới bây giờ cũng không nguyện ý buông xuống. Bà ta không buông tha cho bà, đồng thời cũng không muốn buông tha cho chính mình
"Buông tha? Tần Phương, ngươi đừng nằm mơ, cho dù ngươi quỳ xuống để cầu xin ta, cúi lạy ta một trăm cái ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Hôm nay chính là thời điểm ngươi và ta kết thúc, a. . . ." Nói xong, bà ta cầm do hướng về phía Tần Phương đâm tới.
Tần Phương tuy rằng già nua, nhưng thân thể linh hoạt, rất dễ dàng mà tránh được mũi dao đâm thẳng đến.
"Muốn tránh, không dễ dàng như vậy!" Lâm Âm Ái lại một lần gắt gao mà đuổi theo, trong miệng như trước nhắc đi nhắc lại: "Hôm nay không phải ngươi chết chính là ta chết, ngươi yêu Tề Mục ta sẽ đưa ngươi đi xuống đoàn tụ với hắn. Cho hai ngươi làm một đôi quỷ uyên ương, các ngươi đi đến chỗ Diêm Vương ở đó mà kết hôn đi!"
Mắt bà ta giống như ngập tràn máu nóng, liều mạng mà muốn lấy mạng Tần Phương.
Tần Phương nhìn cánh cửa, trong mắt thấy được một tia hi vọng. Nếu ở trong phòng, bà nhất định chỉ có thể chờ chết, đao kiếm là không có mắt, Lâm Âm Ái lại điên cuồng như vậy.
Bà né được một dao, xoay người một cái sau đó hướng cánh cửa chạy đến. Lâm Âm Ái thấy bà muốn chạy, trong mắt càng đậm sát khí. Nguyên bản chính là nghĩ muốn giáo huấn bà ta một chút, làm cho bà giờ phút này máu chảy, làm cho Hứa Ân Tịch thấy một bà ngoại không nguyên vẹn. Nhưng là giờ phút này, bà thế nhưng muốn giết Tần Phương, người đàn bà này đã cướp đi hạnh phúc cả đời của bà.
"A. . . . . . ." Lâm Âm Ái kêu lớn, vươn dao hướng lưng Tần Phương mà đâm tới. Ngay lập tức thấy máu tươi liền nhiễm đỏ quần áo của bà.
Tần Phương theo bản năng xoay người, dùng hết khí lực cuối cùng đem Lâm Âm Ái đẩy ra.
Lâm Âm Ái lảo đảo một cái, thân thể lại va vào tường phía bên trái cửa. Chỉ nghe thấy đầu của bà nhẹ nhàng mà huých một cái, sau đó hai mắt như tê liệt nhìn chằm chằm Tần Phương.
Tần Phương đã ngồi xổm xuống, thân thể nằm ở cạnh cửa, máu còn đang không ngừng chảy ra ngòai.
"Bà vì sao. . . Nhất định phải thế này, có đúng hay không. . . Tôi chết bà sẽ vui vẻ. . . vừa lòng sao?" hai mắt Tần Phương từ từ trở nên mờ mịt, cũng dần dần trở nên mơ hồ.
Bà chờ mong Lâm Âm Ái cho bà một đáp án, nhưng bà ta cuối cùng cái gì cũng đều không có nói, hai mắt chính là gắt gao mà nhìn chằm chằm Tần Phương, như là có ngàn vạn lần hận ý không kịp nói.
Tần Phương cảm thấy có chút kì quặc, dựa là một chút khí lực cuối cùng, lấy tay nhẹ nhàng mà kéo một chút góc áo Lâm Âm Ái.
Không có phản ứng, bà lại dùng một chút sức lực kéo, chỉ thấy thân thể Lâm Âm Ái thẳng tắp đổ ngã phía trước, phịch một tiếng ngã trên mặt đất. Tần Phương mới phát hiện sau gáy của bà ta cư nhiên máu chảy không ngừng.
Bà ngẩng đầu vừa thấy, góc tường đóng ba hàng đinh, mỗi hàng sáu chiếc. Sau gáy Lâm Âm Ái bị những cái đinh này đâm mà chết.
Đây đến tột cùng là thiên ý trêu người, hay là gieo gió gặt bão.
Lâm Âm Ái như mong muốn mà báo được mối thù hận bà ta để trong lòng suốt bốn mươi năm. Cuối cùng, chính bà ta cũng chết khi bà ta trả được thù.
Máu tươi một lần nữa lại tràn ra, Tần Phương thấy Tề Mục đang cười, ông hẳn là rất nhớ bà, bà hẳn sớm là đi theo ông.
"Thực xin lỗi, Bội Dung, thực xin lỗi, Ân Tịch, thực xin lỗi Tiểu Ức bảo bối của ta. . ." Tần Phương cuối cùng liếc nhìn một cái Lâm Âm Ái trên mặt đất, lưu lại một nét cười khổ, bình thản mà nhắm hai mắt lại.
Máu hai người nhiễm đỏ gian phòng âm u lạnh lẽo. Lâm Âm Ái suốt đời thù hận, giết Tần Phương sau cũng đã kết liễu chính mình. Kết liễu chính mình cũng không phải chuyện bà ta dự kiến, chỉ có thể nói lên trời đúng là vẫn còn có mắt, quả báo đến với bà ta.
Trái lại nếu bà có thể nghĩ lại hành động tác oai tác quái của chính mình, bà đối với Hứa Bội Dung trả thù tàn nhẫn thế nào, buộc con trai cùng Bội Dung ly hôn, buộc con gái ruột phải gọi Bội Dung là vú em, đánh Bội Dung gãy một chân . . . .
Đêm vẫn là yên tĩnh, Tề gia không ai chú ý tới, ai người đàn bà lớn tuổi chết đi trong hoàn cảnh như vậy . . . .
Tần Phương nâng tầm mắt, thản nhiên nhìn bà ta, trễ như vậy còn tới , khẳng định sẽ không có chuyện tốt gì, Tần Phương âm thầm nghĩ, tâm lý đề phòng theo bản năng dâng lên.
“Bà lại đây nhìn xem, xem tôi mang theo cái gì cho bà.” Cực kỳ mềm nhẹ, Tần Phương bị thanh âm của Lâm Âm Ái dọa sợ tới mức giật mình.
Tần Phương ngồi xổm ở góc tường, không có đứng dậy.
“Như thế nào? Bà sợ tôi sẽ đối phó bà, là giết bà hay vẫn là đầu độc chết bà?” thanh âm của Lâm Âm Ái vẫn như trước vô cùng nhẹ nhàng.
“Lâm Âm Ái, bà muốn thế nào liền nói thẳng đi, chúng ta đều lớn tuổi như vậy rồi, tiếp tục đấu nữa còn có ý nghĩa sao?” Tần Phương chưa từng nghĩ tới sẽ đấu với bà ta, chính là Lâm Âm Ái cho tới bây giờ cũng không chịu buông tha cho bà.
“Đấu? Bà cảm thấy tôi thèm đấu với bà sao? Theo ngay từ đầu đến bây giờ, bà cảm thấy bà xứng cùng tôi đấu sao?” Bà ta nhẹ nhàng chậm chạp nói, nhẹ tay mơn trớn mu bàn tay, làn da của bà ta không giống với những người già khác nhăn nheo loang lổ , thậm chí còn mang theo một chút trơn nhẵn, có thể thấy được, trong quá trình chăm sóc bà ta đã tỉ mỉ biết bao.
“Bà là thiên kim nhà giàu , tôi là con gái tham quan nghèo túng, khẳng định không xứng, cho nên tôi hiện tại cũng không xứng đứng chung một chỗ với bà.” Thanh âm của Tần Phương cực trầm thấp, mang theo bất đắc dĩ.
Chuyện cũ như một thước phim, một màn lại một màn luân phiên chiếu ở trước mặt bà.
Tần gia ở thành phố F vốn là con nhà quan chức, thời điểm ba mẹ Tần Phương còn sống, cô cũng là một tiểu thư khuê các, ở trong lòng bàn tay ba mẹ mà lớn lên, cô vốn là kiều nữ có vẻ đẹp thiên phú, khí chất tao nhã, xinh đẹp chói mắt như vầng thái dương, người theo đuổi cô xếp thành hàng dài, không chỉ bởi vì cô xinh đẹp, còn bởi vì cô là con gái của quan lớn, ai cưới được cô, tiền tài, địa vị, mỹ nhân nháy mắt đều có được, đây chính là mơ ước của những người đàn ông luôn tha thiết.
Tần gia cùng Lâm gia vốn là bạn tri giao, lại là hàng xóm, một theo nghiệp quan chức, một theo nghiệp buôn bán, con gái của hai nhà từ nhỏ cùng một chỗ mà lớn lên, đều giống nhau như phượng hoàng, xinh đẹp, kiêu xa, thanh cao.
Tần Phương cùng Lâm Âm Ái đều là bạn đồng học, cùng học cùng chơi, cùng nhau chui vào trong một cái chăn bàn luận xem nam sinh nào đẹp trai tuấn tú, về sau phải gả cho người như thế nào, sẽ sinh mấy đứa nhỏ, về sau đứa nhỏ có thể kết thành thông gia . . . .
Tất cả thay đổi bắt đầu từ khi chức vụ của ba Tần Phương bị tước, Tần Phương không tin ba mình làm như vậy, nhưng là tất cả chứng cứ chính xác đã đem vọng tưởng của cô đánh vỡ, baba bị phán tử hình, khi chết không kịp liếc nhìn người thân một cái.
Mẹ cô không chịu nổi áp lực thế tục cùng việc baba cô rời đi, một buổi sáng, ở trong phòng tắm, mẹ của cô chết trong bồn tắm, nước nhuộm một màu đỏ, oai oán mà cay nghiệt.
Khi mẹ của cô vừa mới ra đi, tất cả mọi thứ trong nhà đều bị tịch thu, ở năm đó khi cô 17 tuổi, cô thành cô nhi, thành người không có nhà để về, mọi người đều cách xa rạch ròi với cô, bởi vì cô là con gái của tham quan, đã không có bạn bè thân thích, liền ngay cả Lâm Âm Ái, khi ở Lâm gia cũng phân rõ giới tuyến với cô.
Cô ở trong một căn phòng âm lãnh, đi rửa chén đĩa ở nhà hàng, chỉ vì muốn cho mình có thể tiếp tục sống tiếp, Lâm Âm Ái luôn trộm chạy tới, mang cho cô cái ăn, cho cô cái mặc, điều này làm cho cô thực cảm động.
Đột nhiên một ngày, Lâm Âm Ái nói với cô, nhà cô ấy tác thành cho cô ấy một cuộc hôn nhân, người con trai kia mới từ Anh trở về, khi nói về người con trai ấy, mắt cô ấy đều là ôn nhu cùng hạnh phúc, Tần Phương biết từ đó cô ấy đã rơi vào bể tình.
Tần Phương mừng cho cô, nhưng cũng mơ hồ đố kị cùng hâm hộ, khoảng cách giữa hai người ngày càng xa, Lâm Âm Ái như trước vẫn là thiên kim kiều nữ, mà cô lại thành cô nhi nghèo túng, Lâm Âm Ái tốt nghiệp đại học sẽ được gả làm vợ cho một người vừa có tiền lại đẹp trai khiến kẻ khác phải ghen tị, mà cô phải bỏ học để liều mạng kiếm sống, trả tiền thuê nhà, tiền ăn . . .
Thời điểm lần đầu tiên Tần Phương nhìn thấy Tề Mục, cô mới biết cái gì gọi là cô gái được Thượng đế sủng ái, mà Lâm Âm Ái chính là người đó.
Cho tới bây giờ bà vẫn nhớ rõ, bà mặc một cái áo trắng đã bạc màu sờn vai, cùng một chiếc váy mà lam, đứng ở bên cạnh nàng công chúa như Lâm Âm Ái, Tề Mục giống như một vị hoàng tử từ trên xe đi xuống, mặt mang theo mỉm cười. Một khắc kia, lòng cô có một tiếng kêu cuả tình yêu chinh phục.
Lâm Âm Ái hưng phấn mà chạy qua, ngọt ngào ôm chầm đung đưa cánh tay hắn, hạnh phúc hướng cô giới thiệu, hắn tên là Tề Mục, là vị hôn phu của cô ấy. Dưới ánh mặt trời, ánh nắng chiếu rọi trên người bọn họ, đó cũng là lần đầu tiên mà cô hiểu được thế nào là Kim Đồng Ngọc Nữ trong huyền thoại.
Hắn quay đầu lại, tầm mắt dừng ở trên người cô, có lẽ là mẫn cảm, cũng có lẽ là xúc động, cô nhìn thấy trong mắt hắn có một cái gì đó khác lạ dâng lên, loại cảm giác đó làm cho lòng cô yêu say đắm.
Bọn họ lần đầu tiên gặp mặt, chỉ là một cái gật đầu, một cái mỉm cười.
Cô nhìn thấy Lâm Âm Ái ngồi ở vị trí phó lái của hắn, trong mắt tất cả đều là hạnh phúc, khuôn mặt hắn anh tuấn ôn nhuận như ngọc, từ phía sau kính xe cô thấy được dung nhan tái nhợt của mình. Một khắc kia, cô nghe thấy tiếng hạnh phúc rời xa mình.
Nếu có nhất kiến chung tình, kia hẳn là đã đánh trúng mục tiêu là cô.
Tần Phương càng thêm cố gắng làm việc, cố gắng muốn cho cuộc sống của mình tốt hơn một chút. Cô không hề gặp Lâm Âm Ái, dù cô ấy có gọi cô đi uống nước hay ăn uống gì đó cô đều lấy lý do là bận việc để cự tuyệt cô ấy, cô sợ hãi nhìn thấy Lâm Âm Ái hạnh phúc, cô sợ hãi nhìn thấy khuôn mặt ôn nhu như ngọc kia.
Có lẽ cái gì đó càng trốn tránh càng dễ bị đụng tới, mà duyên phận của cô và Tề Mục chung quy là nhiều hơn người khác, ở thời điểm cô đi trên đường cái, ở cửa hàng bán đồ ăn nhanh, ở gần nhà của cô . . . cô đều có thể gặp được hắn.
Thẳng đến một đêm kia, mưa tầm tã, xe của hắn dừng ở cái ngõ nhỏ hẹp kia, một mực không muốn rời đi, ngây ngốc nhìn căn phòng lạnh lẽo đơn sơ ánh đèn leo lắt trên lầu.
Tần Phương đứng ở sau tấm rèm cửa, lặng im rơi lệ . . . .
Khi mà cô nhìn thấy hắn đứng ở trong mưa, không có gì che chắn, lòng của cô rốt cục không thể kiềm chế được nữa, điên cuồng mà chạy xuống, chạy tiến vào trong mưa, lao vào vòng ôm ấp của hắn, hắn gắt gao dùng sức ôm lấy cô, nhẹ giọng nỉ non: “Tần Phương, Tần Phương, Tần Phương. . . . . .”
Hắn nâng mặt cô lên, dùng sức mà hôn cô, một lần lại một lần, dừng ở lông mi của cô, hai má, cái mũi, cánh môi. . . không bỏ sót một nơi nào.
Cho tới bây giờ, Tần Phương vẫn còn nhớ rõ, đó là một buổi tối điên cuồng, cũng là buổi tối kia, cô phản bội tình bạn giữa cô và Lâm Âm Ái, hoàn toàn đẩy mình về hướng kẻ vô liêm sỉ không có đạo đức.
Cô nói với chính mình, cô chỉ là mượn một chút tình yêu, cô sẽ trả lại, lập tức sẽ trả lại.
Tình yêu nào chỉ mượn mà đã có thể thỏa mãn chứ, có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai, thứ ba . . . .
Hai bên một khi đã thực lòng yêu nhau, sẽ đòi hỏi ngày càng nhiều, Tần Phương chậm rãi trầm luân, cũng chậm rãi thống hận chính mình, cô đã đoạt đi người đàn ông của người chị em tốt nhất, hơn nữa còn là trộm cướp đi.
Ở một đêm mưa, cô quyết định, đêm tất cả tình yêu gột rửa, vĩnh viễn không xuất hiện nữa, Lâm Âm Ái cùng Tề Mục mới xứng đáng là một đôi, luận gia thế, bối cảnh, hai bên đều tương xứng, không ai xứng đáng với Tề Mục hơn Lâm Âm Ái.
Ngay thời điểm Tần Phương quyết định buông tay, Tề Mục lại gạt cô, hướng phía Lâm gia đưa ra lời từ hôn. Việc này không thể khác nào là một quả bom, không chỉ bùng nổ trong ba người bọn họ mà càng oanh tạc ở gia tộc hai bên. Tề gia làm sao lại cho phép con trai bọn họ cưới một đứa con gái của tham quan làm vợ.
Tất cả dư luận cùng áp lực đều đổ dồn về phía cô. Mẹ của Tề Mục không chút khách khí mà nói với cô: "Có ta ở đây, Tần Phương cô đừng hòng gả vào Tề gia. Chỉ cần có cô sẽ không có ta."
Mẹ Tề Mục không tiếc lấy cái chết để gây sức ép.
Đuổi cùng giết tận, mẹ Lâm Âm Ái mắng cô không biết xấu hổ, cha là quan tham, con gái làm kẻ cướp người yêu của bạn . . . .
Lâm Âm Ái đứng ở trước mắt của cô, dùng ánh mắt tràn ngập cừu hận nhìn về phía cô. Cô ta cho cô một cái tát, nói cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho cô, nếu cô ta chết, hung thủ kia chính là cô, như vậy mà đoạn tuyệt quan hệ.
Tề Mục nắm tay cô nói, hắn có thể không cần Tề gia, chỉ cần cùng cô cùng một chỗ, được làm người bình thường, cuộc sống cho dù là nghèo túng cả đời hắn cũng không để ý.
Loại tình yêu này, vừa bắt đầu là cô phải có dũng khí, Tần Phương có tài đức gì có thể làm cho Tề Mục chịu đựng như thế.
Tin tức Lâm Âm Ái tự sát truyền đi, Tề gia cùng lúc thông báo tin tức cùng Tề Mục đoạn tuyệt quan hệ. Tất cả chuyện này, Tần Phương khuyên như thế nào Tề Mục cũng không để ý, đều nói cả đời người này sẽ ở bên cô, toàn bộ thế giới cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ hắn cũng không sợ, trên đời này hắn chỉ cần có cô. Cô ôm lấy hắn, dùng hết toàn bộ sức mình, muốn chính mình tiến vào thân thể hắn, vĩnh viễn mà hợp lại làm một. Nếu có thể như vậy, bọn họ vĩnh viễn sẽ không bị chia lìa.
Đúng là người tính không bằng trời tính, mẹ Tề Mục tự sát, cấp cứu ở bệnh viện 3 ngày 3 đêm. . . .
Hắn có thể không cần danh, không cần lợi nhưng không cách nào không nhớ tới cha mẹ dưỡng dục của hắn. Ngay ở thời điểm mẹ hắn tự sát kia, cô đã biết cô cùng Tề Mục sẽ chia lìa thiên sơn vạn thủy, vĩnh viễn cũng không thể ở cùng một chỗ.
Để khiến Tề Mục không có gánh nặng gì trong lòng. Ở lại trong nhà, cô nhanh chóng gả cho Hứa Tích Bách, đây là người đàn ông đơn thuần thiện lương, nguyện ý dùng cả đời người để đối tốt với cô. Chẳng ngại cô đã có bầu 3 tháng, hắn cũng không để ý, hắn nói con của cô cũng chính là con của Hứa Tích Bách hắn.
Cuối cùng cô trở thành người con gái phụ tình, cô cũng là làm một người con gái độc ác. Là cô trước phản bội tình cảm của bọn họ, nhưng là, cô có thể làm sao bây giờ? Có thể ép hắn cùng với cả thế giới làm kẻ địch nhưng không cách nào ép hắn ngay cả chính mẹ đẻ của mình cũng phải bỏ.
Không lâu sau đó truyền đến tin tức Lâm Âm Ái và Tề Mục kết hôn. Mà cô cũng không cẩn thận bị ngã, đứa nhỏ không còn, đó là đứa con của cô và hắn. Bị bệnh một tháng mới khỏe, Hứa Tích Bách chỉ là yên lặng mà quan tâm cô.
Rồi sau đó, truyền đến tin tức Tề Mục cùng Lâm Âm Ái đi Anh quốc, thời gian rất lâu cũng không có trở về. . . . .
Cô như trước cố gắng mà sống, cố gắng làm cho cuộc sống chính mình thực tốt.
Rất nhiều năm sau, cô rốt cục có con gái, quang minh chính đại là con gái của cô và Hứa Tích Bách.
Ông trời tựa như luôn muốn gây khó dễ cho cô, cuộc sống vừa dễ dàng một chút, người đàn ông vẫn yêu cô qua đời. Cô cùng Hứa Bội Dung tiếp tục cố gắng mà sinh tồn. . . .
Diễn xuất của con gái rất được hoan nghênh, cô cũng cảm thấy vui mừng.
Cho đến một ngày, con gái nói với cô nó yêu một người đàn ông. Người kia gọi là Tề Gia Tĩnh, hóa ra vòng vo một hồi, lời ước định giữa cô cùng Lâm Âm Ái cuối cùng cũng thành hiện thực.
--------------------
"Tần Phương, bà có biết thời điểm Tề Mục chết còn nhớ gọi tên của ai hay không?" Thanh âm của Lâm Âm Ái kéo tầm mắt của Tần Phương lại.
Bà rất muốn biết, chính là bà không dám hỏi. Mấy năm nay, đối với tình yêu bà đã trở nên nhút nhát chỉ dám để trong lòng.
"Ông ta nhớ, chính là tên của bà, tên của bà, Tần Phương, ha ha ha ha. . ." Lâm Âm Ái đột nhiên lớn tiếng mà cười, bi thương mà phẫn nộ.
Tim Tần Phương giống như tro tàn, lạnh bạc mà thống khổ.
"Chính là mọi chuyện lại như vậy, các người cả một đời yêu nhau, tôi cũng khiến các ngươi cả đời đều không thể gần nhau. Người đàn ông bà yêu, mỗi đêm ngủ ở bên cạnh tôi, tỉnh lại thấy người phụ nữ đầu tiên, vẫn chính là tôi!"
Đây là loại tình yêu như thế nào, biết rõ chọn người không yêu bà, bà cũng muốn trói buộc ông ta cả đời.
"Bà có biết tôi hận bà đến cỡ nào không?" Bà ta tới gần Tần Phương, thanh âm giống như là ma quỷ.
"Thật xin lỗi!" Mấy năm nay, những lời này bà đã nói qua rất nhiều lần rồi, chỉ là lần này, bà không tìm được từ nào khác.
"Nếu năm đó Tề Mục chưa từng gặp qua bà, người ông ấy yêu sẽ chỉ là tôi, sẽ chỉ là tôi. Bởi vì bà cho nên mới khiến tôi cả đời này tiếc nuối, tôi từng đối xử với bà tốt như vậy, bà vì sao phải phản bội tôi, vì cái gì?" Bà ta tựa như tan nát cõi lòng mà gào thét. Tình cảm gần hai mươi năm của bà vàTần Phương, bởi vì Tề Mục, hết thảy đều đoạn tuyệt, cũng kết cừu hận đến gần bốn mươi năm.
Tần Phương thật không ngờ, Lâm Âm Ái cố chấp yêu Tề Mục như thế, yêu đến dường như không nghĩ tới chính mình.
"Tôi làm sao không bằng bà, bà dựa vào cái gì cướp hắn khỏi tôi?" Bà vẫn là cam tâm, cam lòng yêu ông ta, người mà ông ta yêu lại là Tần Phương. Tình yêu của bà, đến cuối cùng lại trở thành hận.
"Bà có trả thù cứ nhằm vào tôi, tôi chỉ hi vọng bà buông tha những người xung quanh, buông tha Bội Dung, buông tha cho Ân Tịch, được không?" Tần Phương không nghĩ để chuyện cũ tái diễn, cũng hi vọng Lâm Âm Ái buông xuống hết thảy.
"Năm đó bà đã đưa ra quyết định sai lầm, tôi khiến cho bà dùng cả đời để trả giá cho sự sai lầm đó, tôi muốn cho con gái bà, cháu ngoại của bà cũng phải trả giá đắt." Bà ta hung hăng nói ra những lời cất giấu trong lòng. .
"Bà vì cái gì phải như vậy? Chẳng lẽ như vậy bà mới vui vẻ sao? Chẳng lẽ như vậy bà có thể làm cho Tề Mục yêu bà sao? Nói cho bà biết, tất cả đều không thể, vĩnh viễn không thể. Chính bà cũng biết, Tề Mục cho dù chết, gọi tên đều là tên tôi. Bà có hiểu hay không, ông ấy căn bản không hề yêu bà!" Tần Phương già nua lớn giọng rống lên. Bà chịu bao nhiêu ủy khuất, bà có thể chịu. Chính là bà không nghĩ lại liên lụy đến những người khác. Hãy để tất cả mọi chuyện giải quyết trong đêm nay đi.
"Không, không. . . . Tề Mục ở bên tôi, với bà chỉ là nhớ nhung dĩ vãng mà thôi. Chúng tôi cùng có con, chúng tôi cùng nhau đi qua hai mươi mấy năm. Bà khi đó ở đâu? Bà và ông ấy cũng chỉ là một đoạn nghiệt duyên mà thôi.
"Vậy thì sao chứ, gần ba mươi năm của các người bất quá cũng chỉ bằng ba tháng của chúng tôi. Bà chính là thua, thua bởi tôi, thua bởi người từng là tỷ muội tốt nhất của bà, Tần Phương!" Bà từng bước từng bước ép bà ta, nếu buông tay không được, vậy dứt khoát đoạn tuyệt đi. Làm cho bà ta thanh tỉnh, bà ta chính là yêu đơn phương, không phải tình yêu.
Nghe đến những lời nói này, Lâm Âm Ái tức giận đến cả người run lên, lớn tiếng mà hét lớn.
Tần Phương đứng dậy, duy trì khoảng cách nhất định với bà ta.
"Bà yêu Tề Mục cả đời, nhưng là cả đời ông ấy lại yêu tôi, cả đời này tôi cũng yêu ông ấy. Chúng tôi yêu đối phương, cho nên chúng tôi nguyện ý để cho đối phương hạnh phúc. Tôi yêu ông ấy, cho nên tôi buông để ông ấy trở lại Tề Gia, bởi vì tôi không muốn ông ấy trở thành người con bất hiếu. Ông ấy yêu tôi, cho nên ông ấy không đến quấy rầy cuộc sống của tôi. Nhưng còn bà, tình yêu của bà là gì? Yêu của bà là trả thù? Bà trả thù người bà yêu nhất đó. . ."
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa. . ."
"Tôi phải nói, tôi muốn nói cho bà hiểu được, tình yêu của bà là sai lầm, là sai lầm."
"Không, tôi không sai, tôi không sai. Sai chính là bà, là loại tiện nhân bà, tôi muốn giết bà, tôi muốn giết bà. Bà chết thì chuyện gì cũng sẽ không có. . ." Lâm Âm Ái mở to hai con mắt đỏ tươi, lộ ra gương mặt dữ tợn.
Từ sau lưng mạnh mẽ rút ra một con dao, cười lớn mà quay về phía Tần Phương.
Tần Phương thấy Lâm Âm Ái yêu điên cuồng đến khổng thể khống chế, trong mắt hiện lên một chút đau lòng. Chẳng bao lâu sau, cô gái có đôi má lúm đồng tiền xinh xinh đơn thuần luôn cười rộ lên bây giờ bộ mặt lại trở nên dữ tợn như thế. Thật sự đều do bà làm hại sao?
"Âm Ái, bà đừng xằng bậy!" Tần Phương vừa bình tĩnh vừa hòa hoãn mà nói. Trong thâm tâm, bà trước sau là mắc nợ Lâm Âm Ái. Năm đó, nếu bà không cùng Tề Mục có một thời gian như vậy, Lâm Âm Ái cũng sẽ không biến thành như ngày hôm nay.
"Ha ha. . . . Ngươi sợ rồi sao, Tần Phương. Có phải hay không? Ngươi cũng có lúc sợ, ha ha. . ." Trong mắt bà ta lộ ra sự điên cuồng, tay cầm dao mà cười ngây dại.
"Tôi không sợ, tôi chỉ là muốn bà có thể buông xuống. Nếu bà không muốn thấy tôi, tôi sẽ biến mất. Nhưng mà đừng như vậy nữa, như vậy trong lòng bà vĩnh viễn cũng không vui vẻ." Tần Phương tự trách, lần đầu tiên bà ý thức được. Lâm Âm Ái cho tới bây giờ đều không quên báo thù, cho tới bây giờ cũng không nguyện ý buông xuống. Bà ta không buông tha cho bà, đồng thời cũng không muốn buông tha cho chính mình
"Buông tha? Tần Phương, ngươi đừng nằm mơ, cho dù ngươi quỳ xuống để cầu xin ta, cúi lạy ta một trăm cái ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Hôm nay chính là thời điểm ngươi và ta kết thúc, a. . . ." Nói xong, bà ta cầm do hướng về phía Tần Phương đâm tới.
Tần Phương tuy rằng già nua, nhưng thân thể linh hoạt, rất dễ dàng mà tránh được mũi dao đâm thẳng đến.
"Muốn tránh, không dễ dàng như vậy!" Lâm Âm Ái lại một lần gắt gao mà đuổi theo, trong miệng như trước nhắc đi nhắc lại: "Hôm nay không phải ngươi chết chính là ta chết, ngươi yêu Tề Mục ta sẽ đưa ngươi đi xuống đoàn tụ với hắn. Cho hai ngươi làm một đôi quỷ uyên ương, các ngươi đi đến chỗ Diêm Vương ở đó mà kết hôn đi!"
Mắt bà ta giống như ngập tràn máu nóng, liều mạng mà muốn lấy mạng Tần Phương.
Tần Phương nhìn cánh cửa, trong mắt thấy được một tia hi vọng. Nếu ở trong phòng, bà nhất định chỉ có thể chờ chết, đao kiếm là không có mắt, Lâm Âm Ái lại điên cuồng như vậy.
Bà né được một dao, xoay người một cái sau đó hướng cánh cửa chạy đến. Lâm Âm Ái thấy bà muốn chạy, trong mắt càng đậm sát khí. Nguyên bản chính là nghĩ muốn giáo huấn bà ta một chút, làm cho bà giờ phút này máu chảy, làm cho Hứa Ân Tịch thấy một bà ngoại không nguyên vẹn. Nhưng là giờ phút này, bà thế nhưng muốn giết Tần Phương, người đàn bà này đã cướp đi hạnh phúc cả đời của bà.
"A. . . . . . ." Lâm Âm Ái kêu lớn, vươn dao hướng lưng Tần Phương mà đâm tới. Ngay lập tức thấy máu tươi liền nhiễm đỏ quần áo của bà.
Tần Phương theo bản năng xoay người, dùng hết khí lực cuối cùng đem Lâm Âm Ái đẩy ra.
Lâm Âm Ái lảo đảo một cái, thân thể lại va vào tường phía bên trái cửa. Chỉ nghe thấy đầu của bà nhẹ nhàng mà huých một cái, sau đó hai mắt như tê liệt nhìn chằm chằm Tần Phương.
Tần Phương đã ngồi xổm xuống, thân thể nằm ở cạnh cửa, máu còn đang không ngừng chảy ra ngòai.
"Bà vì sao. . . Nhất định phải thế này, có đúng hay không. . . Tôi chết bà sẽ vui vẻ. . . vừa lòng sao?" hai mắt Tần Phương từ từ trở nên mờ mịt, cũng dần dần trở nên mơ hồ.
Bà chờ mong Lâm Âm Ái cho bà một đáp án, nhưng bà ta cuối cùng cái gì cũng đều không có nói, hai mắt chính là gắt gao mà nhìn chằm chằm Tần Phương, như là có ngàn vạn lần hận ý không kịp nói.
Tần Phương cảm thấy có chút kì quặc, dựa là một chút khí lực cuối cùng, lấy tay nhẹ nhàng mà kéo một chút góc áo Lâm Âm Ái.
Không có phản ứng, bà lại dùng một chút sức lực kéo, chỉ thấy thân thể Lâm Âm Ái thẳng tắp đổ ngã phía trước, phịch một tiếng ngã trên mặt đất. Tần Phương mới phát hiện sau gáy của bà ta cư nhiên máu chảy không ngừng.
Bà ngẩng đầu vừa thấy, góc tường đóng ba hàng đinh, mỗi hàng sáu chiếc. Sau gáy Lâm Âm Ái bị những cái đinh này đâm mà chết.
Đây đến tột cùng là thiên ý trêu người, hay là gieo gió gặt bão.
Lâm Âm Ái như mong muốn mà báo được mối thù hận bà ta để trong lòng suốt bốn mươi năm. Cuối cùng, chính bà ta cũng chết khi bà ta trả được thù.
Máu tươi một lần nữa lại tràn ra, Tần Phương thấy Tề Mục đang cười, ông hẳn là rất nhớ bà, bà hẳn sớm là đi theo ông.
"Thực xin lỗi, Bội Dung, thực xin lỗi, Ân Tịch, thực xin lỗi Tiểu Ức bảo bối của ta. . ." Tần Phương cuối cùng liếc nhìn một cái Lâm Âm Ái trên mặt đất, lưu lại một nét cười khổ, bình thản mà nhắm hai mắt lại.
Máu hai người nhiễm đỏ gian phòng âm u lạnh lẽo. Lâm Âm Ái suốt đời thù hận, giết Tần Phương sau cũng đã kết liễu chính mình. Kết liễu chính mình cũng không phải chuyện bà ta dự kiến, chỉ có thể nói lên trời đúng là vẫn còn có mắt, quả báo đến với bà ta.
Trái lại nếu bà có thể nghĩ lại hành động tác oai tác quái của chính mình, bà đối với Hứa Bội Dung trả thù tàn nhẫn thế nào, buộc con trai cùng Bội Dung ly hôn, buộc con gái ruột phải gọi Bội Dung là vú em, đánh Bội Dung gãy một chân . . . .
Đêm vẫn là yên tĩnh, Tề gia không ai chú ý tới, ai người đàn bà lớn tuổi chết đi trong hoàn cảnh như vậy . . . .
/162
|