Ngoại truyện 3: Lời độc thoại của Trữ Hạ
Mùa hè năm đó, anh hai mang theo anh ấy xuất hiện trước mặt tôi, chỉ một cái liếc mắt kia, tôi liền cảm nhận được ánh mắt anh ấy tựa như ánh sao đêm vậy, chợt vụt lên trong trí nhớ thời niên thiếu của tôi, in sâu vào trong tim, không bao giờ muốn vụt tắt nữa.
Anh vẫn biết tôi rất thích anh, rất thích rất thích, thế nhưng lúc nào anh cũng nói với tôi, anh chỉ xem tôi như một đứa em gái mà yêu chiều, tôi chỉ mỉm cười.
Từ khi tôi hiểu được tình yêu trai gái thì bên cạnh anh đã có rất nhiều rất nhiều đàn bà, những người đàn bà này đều mơ tưởng được trở thành thiếu phu nhân của Thân gia.
Tôi nói với mẹ mình, đời này con chỉ gả cho một người đàn ông là Thân Tử Duệ này thôi.
Mẹ và anh hai rất thương yêu tôi, đã dùng hết tất cả những cách có thể miễn là làm cho chúng tôi hạnh phúc, mẹ nói cho tôi biết, phải quan hệ thật tốt với mẹ của Tử Duệ, mẹ còn nói thêm, vị trí thiếu phu nhân của Thân gia chỉ có tôi mới xứng, trong lòng tôi ngọt như mật vậy.
Những người đàn bà này, giống như là thoảng qua phút chốc, từ trước đến nay cũng chỉ ở bên người anh cũng đã đổi đến mấy người rồi, sau đó cũng tự biến mất thôi.
Niếp Thanh là một trường hợp đặc biệt, cô ta biết cách làm Tử Duệ vui vẻ, nhưng trong nội tâm cô ta cũng có chút tham lam, hễ là đàn bà như vậy, anh ấy cũng không coi vào mắt.
Mãi đến khi nhìn thấy Hứa Ân Tịch, tôi mới ý thức được mối nguy cơ này, cô ta có diện mạo thực xinh đẹp, mà quan trọng nhất là cô ta lãnh đạm, kiên định mà lại thiện lương. Tất cả điều này đều là sở thích của Tử Duệ.
Nhiều lúc, tôi cũng không biết mình thua ở điểm nào, tôi cũng xinh đẹp, chẳng lẽ là bởi vì từ nhỏ tôi đã sinh ra trong nhung lụa, cho nên anh ấy không cảm thấy được trên người tôi không có loại khí chất kiên định mạnh mẽ kia sao?
Tôi không cam lòng, tôi muốn có được, tôi nhất định phải có được, cho dù chỉ là thân xác của anh ấy, phải hy sinh tất cả tôi cũng nguyện ý.
Cho nên tôi lợi dụng sự thiện lương của Ân Tịch, lợi dụng cô ta mắc nợ anh hai, khiến cho cô ta rời khỏi Tử Duệ, chỉ cần cô ta đi thật xa, tôi tin tưởng Tử Duệ sẽ quay đầu lại nhìn tôi, ta sẽ cho anh ấy biết, tôi mới là người phụ nữ thích hợp với anh ấy.
Sau đó, tôi lại dùng cái chết để bức bách, một chiêu này chặt đứt ý nghĩ cuối cùng của cô ta, cả đời này cô ta không thể đeo trên lưng gánh nặng hai mạng người, tuy rằng chúng tôi không phải do cô ta hại chết, nhưng cô ta cũng là hung thủ gián tiếp.
Kế tiếp, mẹ lại lấy toàn bộ Trữ thị đến uy hiếp Thân thị, đợi đến khi Thân thị khủng hoảng nhất thì đặt xuống một cái bẫy, khiến Thân phu nhân cùng một phe với mình, áp lực càng lớn, Hứa Ân Tịch tự nhiên sẽ chủ động buông tha, quả nhiên, tất cả chuyện này đều nằm trong tính toán trước của tôi.
Tôi nghĩ đến lúc này mình đã thắng rồi, Hứa Ân Tịch nhất định phải tha hương nơi đất khách quê người, thế nhưng lại không ngờ. . .
Hình ảnh kia đến giờ vẫn còn rất kích thích ánh mắt của tôi, trên thuyền gió thổi thực mạnh, tôi đứng ngay bên trái phía sau Hạ Vũ, đối mặt với Thân Tử Duệ đang dùng tay gắt gao mà ôm lấy Hứa Ân Tịch, bên cạnh là một vũng máu đỏ tươi.
Tôi kinh ngạc, bọn họ dùng sinh mệnh của mình để yêu nhau, tôi càng ghen ghét, vô luận ở tình huống nào, khiến tôi chết vì Tử Duệ, tôi cũng không do dự chút nào, chẳng qua ông trời kia, cho tới bây giờ cũng không cho tôi cơ hội này.
Ở bên trong phòng bệnh, tôi đã nhìn thấy Ân Tịch, mạng của cô ta rất lớn, ba lần bảy lượt đều thoát chết, có lẽ vận khí của cô ta thực may mắn.
Cô ta chủ động hẹn tôi, cô ta nói với tôi rằng cô ta sẽ rời đi, để tôi và Hạ Vũ gạt mọi người, nói cô và Tiểu Ức đã chết.
Có lẽ cô ta thực hạnh phúc, được hai người đàn ông như anh hai và Thân Tử Duệ yêu thương trọn đời, ngay cả ông trời cũng phải đố kị với cô ta, khiến cô ta từ nay về sau không nhìn thấy được, khi biết cô ta bị mất khả năng nhìn, trong lòng tôi vậy mà lại thấy vui sướng khi người khác gặp họa, thì ra trong nội tâm tôi lại còn xấu xa như vậy.
Hạ thiên Triệu không muốn như vậy, thế nhưng cuối cùng, anh ta cũng thất bại bởi lời nói của Ân Tịch, sau khi nghe được lời nói kia, tôi mới biết được, tình yêu của cô ấy không phải giữ lấy, mà là thành toàn.
Tôi biết hết thảy, nhưng tôi lại ích kỉ coi như không biết gì, có cơ hội ở bên Tử Duệ, bên anh ấy.
Tôi tin tưởng thời gian có thể chậm rãi chữa lành vết thương, đây cũng chỉ là một cách tôi tự lừa dối bản thân mình.
An Tử là một người đàn ông tốt, từ khi anh hai để cho anh ấy làm bác sĩ tâm lý của tôi, anh ấy vẫn luôn ở bên cạnh tôi, mà tôi chỉ đem anh ấy thành một người để an ủi, nhưng anh ấy cũng không để ý, chỉ cần tôi đau khổ, anh ấy luôn ở bên tôi, an ủi tôi. . .
Trong hai năm này, tôi cũng đả thử qua vô số cách, nhưng bên trong, tôi càng ngày càng cảm nhận được rõ ràng tình yêu của Tử Duệ đối với Ân Tịch.
Cho dù Ân Tịch đã chết, anh ấy cũng nguyện làm một người chung thủy trọn đời này.
Hai năm, cũng làm cho tôi hiểu được rất nhiều chuyện, vào cái đêm mưa "ngày giỗ" hai năm kia của Ân Tịch, tôi đã gọi điện thoại cho An Tử, nói muốn đến Providence (là thành phố lớn nhất và là thủ phủ tiểu bang Rhode Island, Hoa Kỳ) định cư.
Anh ấy cười thực vui vẻ ở đầu dây bên kia, hai giờ sau, anh ấy đứng ở trước cửa nhà tôi, giơ lên hai tấm vé máy bay, mưa rơi trên người anh, tôi hiểu ý mà nở nụ cười, người đàn ông này tuy rằng tôi chưa từng khắc cốt ghi tâm, thế nhưng anh ấy yêu tôi lại là mối tình thắm thiết.
Được yêu, cũng là một loại hạnh phúc.
Vào đêm đó trước khi đi, tôi đã nói cho Tử Duệ, tất cả về Ân Tịch, bỏ xuống tất cả những cố chấp trong lòng, tôi và An Tử bay đi Providence.
Nằm trong lòng An Tử, trái tim tôi thực bình tĩnh, tôi làm tốt cả đời này để hưởng thụ loại cảm giác bình yên này.
Mùa hè năm đó, anh hai mang theo anh ấy xuất hiện trước mặt tôi, chỉ một cái liếc mắt kia, tôi liền cảm nhận được ánh mắt anh ấy tựa như ánh sao đêm vậy, chợt vụt lên trong trí nhớ thời niên thiếu của tôi, in sâu vào trong tim, không bao giờ muốn vụt tắt nữa.
Anh vẫn biết tôi rất thích anh, rất thích rất thích, thế nhưng lúc nào anh cũng nói với tôi, anh chỉ xem tôi như một đứa em gái mà yêu chiều, tôi chỉ mỉm cười.
Từ khi tôi hiểu được tình yêu trai gái thì bên cạnh anh đã có rất nhiều rất nhiều đàn bà, những người đàn bà này đều mơ tưởng được trở thành thiếu phu nhân của Thân gia.
Tôi nói với mẹ mình, đời này con chỉ gả cho một người đàn ông là Thân Tử Duệ này thôi.
Mẹ và anh hai rất thương yêu tôi, đã dùng hết tất cả những cách có thể miễn là làm cho chúng tôi hạnh phúc, mẹ nói cho tôi biết, phải quan hệ thật tốt với mẹ của Tử Duệ, mẹ còn nói thêm, vị trí thiếu phu nhân của Thân gia chỉ có tôi mới xứng, trong lòng tôi ngọt như mật vậy.
Những người đàn bà này, giống như là thoảng qua phút chốc, từ trước đến nay cũng chỉ ở bên người anh cũng đã đổi đến mấy người rồi, sau đó cũng tự biến mất thôi.
Niếp Thanh là một trường hợp đặc biệt, cô ta biết cách làm Tử Duệ vui vẻ, nhưng trong nội tâm cô ta cũng có chút tham lam, hễ là đàn bà như vậy, anh ấy cũng không coi vào mắt.
Mãi đến khi nhìn thấy Hứa Ân Tịch, tôi mới ý thức được mối nguy cơ này, cô ta có diện mạo thực xinh đẹp, mà quan trọng nhất là cô ta lãnh đạm, kiên định mà lại thiện lương. Tất cả điều này đều là sở thích của Tử Duệ.
Nhiều lúc, tôi cũng không biết mình thua ở điểm nào, tôi cũng xinh đẹp, chẳng lẽ là bởi vì từ nhỏ tôi đã sinh ra trong nhung lụa, cho nên anh ấy không cảm thấy được trên người tôi không có loại khí chất kiên định mạnh mẽ kia sao?
Tôi không cam lòng, tôi muốn có được, tôi nhất định phải có được, cho dù chỉ là thân xác của anh ấy, phải hy sinh tất cả tôi cũng nguyện ý.
Cho nên tôi lợi dụng sự thiện lương của Ân Tịch, lợi dụng cô ta mắc nợ anh hai, khiến cho cô ta rời khỏi Tử Duệ, chỉ cần cô ta đi thật xa, tôi tin tưởng Tử Duệ sẽ quay đầu lại nhìn tôi, ta sẽ cho anh ấy biết, tôi mới là người phụ nữ thích hợp với anh ấy.
Sau đó, tôi lại dùng cái chết để bức bách, một chiêu này chặt đứt ý nghĩ cuối cùng của cô ta, cả đời này cô ta không thể đeo trên lưng gánh nặng hai mạng người, tuy rằng chúng tôi không phải do cô ta hại chết, nhưng cô ta cũng là hung thủ gián tiếp.
Kế tiếp, mẹ lại lấy toàn bộ Trữ thị đến uy hiếp Thân thị, đợi đến khi Thân thị khủng hoảng nhất thì đặt xuống một cái bẫy, khiến Thân phu nhân cùng một phe với mình, áp lực càng lớn, Hứa Ân Tịch tự nhiên sẽ chủ động buông tha, quả nhiên, tất cả chuyện này đều nằm trong tính toán trước của tôi.
Tôi nghĩ đến lúc này mình đã thắng rồi, Hứa Ân Tịch nhất định phải tha hương nơi đất khách quê người, thế nhưng lại không ngờ. . .
Hình ảnh kia đến giờ vẫn còn rất kích thích ánh mắt của tôi, trên thuyền gió thổi thực mạnh, tôi đứng ngay bên trái phía sau Hạ Vũ, đối mặt với Thân Tử Duệ đang dùng tay gắt gao mà ôm lấy Hứa Ân Tịch, bên cạnh là một vũng máu đỏ tươi.
Tôi kinh ngạc, bọn họ dùng sinh mệnh của mình để yêu nhau, tôi càng ghen ghét, vô luận ở tình huống nào, khiến tôi chết vì Tử Duệ, tôi cũng không do dự chút nào, chẳng qua ông trời kia, cho tới bây giờ cũng không cho tôi cơ hội này.
Ở bên trong phòng bệnh, tôi đã nhìn thấy Ân Tịch, mạng của cô ta rất lớn, ba lần bảy lượt đều thoát chết, có lẽ vận khí của cô ta thực may mắn.
Cô ta chủ động hẹn tôi, cô ta nói với tôi rằng cô ta sẽ rời đi, để tôi và Hạ Vũ gạt mọi người, nói cô và Tiểu Ức đã chết.
Có lẽ cô ta thực hạnh phúc, được hai người đàn ông như anh hai và Thân Tử Duệ yêu thương trọn đời, ngay cả ông trời cũng phải đố kị với cô ta, khiến cô ta từ nay về sau không nhìn thấy được, khi biết cô ta bị mất khả năng nhìn, trong lòng tôi vậy mà lại thấy vui sướng khi người khác gặp họa, thì ra trong nội tâm tôi lại còn xấu xa như vậy.
Hạ thiên Triệu không muốn như vậy, thế nhưng cuối cùng, anh ta cũng thất bại bởi lời nói của Ân Tịch, sau khi nghe được lời nói kia, tôi mới biết được, tình yêu của cô ấy không phải giữ lấy, mà là thành toàn.
Tôi biết hết thảy, nhưng tôi lại ích kỉ coi như không biết gì, có cơ hội ở bên Tử Duệ, bên anh ấy.
Tôi tin tưởng thời gian có thể chậm rãi chữa lành vết thương, đây cũng chỉ là một cách tôi tự lừa dối bản thân mình.
An Tử là một người đàn ông tốt, từ khi anh hai để cho anh ấy làm bác sĩ tâm lý của tôi, anh ấy vẫn luôn ở bên cạnh tôi, mà tôi chỉ đem anh ấy thành một người để an ủi, nhưng anh ấy cũng không để ý, chỉ cần tôi đau khổ, anh ấy luôn ở bên tôi, an ủi tôi. . .
Trong hai năm này, tôi cũng đả thử qua vô số cách, nhưng bên trong, tôi càng ngày càng cảm nhận được rõ ràng tình yêu của Tử Duệ đối với Ân Tịch.
Cho dù Ân Tịch đã chết, anh ấy cũng nguyện làm một người chung thủy trọn đời này.
Hai năm, cũng làm cho tôi hiểu được rất nhiều chuyện, vào cái đêm mưa "ngày giỗ" hai năm kia của Ân Tịch, tôi đã gọi điện thoại cho An Tử, nói muốn đến Providence (là thành phố lớn nhất và là thủ phủ tiểu bang Rhode Island, Hoa Kỳ) định cư.
Anh ấy cười thực vui vẻ ở đầu dây bên kia, hai giờ sau, anh ấy đứng ở trước cửa nhà tôi, giơ lên hai tấm vé máy bay, mưa rơi trên người anh, tôi hiểu ý mà nở nụ cười, người đàn ông này tuy rằng tôi chưa từng khắc cốt ghi tâm, thế nhưng anh ấy yêu tôi lại là mối tình thắm thiết.
Được yêu, cũng là một loại hạnh phúc.
Vào đêm đó trước khi đi, tôi đã nói cho Tử Duệ, tất cả về Ân Tịch, bỏ xuống tất cả những cố chấp trong lòng, tôi và An Tử bay đi Providence.
Nằm trong lòng An Tử, trái tim tôi thực bình tĩnh, tôi làm tốt cả đời này để hưởng thụ loại cảm giác bình yên này.
/162
|