Người Tình Giấu Mặt

Chương 4: Hiệp nghị ly hôn

/162


Trong mơ màng có người vẫn gắt gao nắm chặt tay cô nói với cô, cục cưng đang đợi cô, đúng vậy cô vừa mới làm mẹ, nhất định cô phải kiên cường, nhất định phải sống thật vui vẻ.

Rốt cục mắt Hứa Bội Dung cũng run rẩy động đậy, một chút lại một chút từ từ mở ra, nhìn thấy mẹ ở đầu giường vẫn gắt gao mà nắm tay cô khôngbuông ra.

“Mẹ!”

“Bội Dung, con tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi.” Ở bên cạnh, giọng Tần Phương nghẹn ngào, cố gắng kiềm chế chính mình.

“Mẹ, con nhất định sẽ sống thật tốt, con muốn nhìn cục cưng lớn lên giống như mẹ cùng con trước đây.” Bội Dung nắm tay mẹ, kiên định mà nhìn bà.

“Mẹ tin tưởng con, chúng ta đặt tên cho cục cưng đi?” Tần Phương nhẹ nhàng lau đi nước mắt khóe mi, mỉm cười nhìn cháu gái bên cạnh, trong đáy mắt tất cả đều là trìu mến.

“Mẹ gọi là Ân Tịch đi, mẹ thấy thế nào?”

“Ân Tịch, Ân Tịch, Ân Tịch,. . .” Tần Phương một lần lại một lần nỉ non gọi. “Được , tên này hay về sau sẽ gọi là Ân Tịch.”

Hai mẹ con vui vẻ nở nụ cười, tiểu Ân Tịch bên cạnh an tĩnh mà đi vào giấc ngủ, miệng mang chút ý cười.

Mười ngày rất nhanh đã qua đi, mười ngày này không có bất luận kẻ nào trong Tề gia đến thăm Hứa Bội Dung lấy một lần, chẳng qua cô còn chưa có ly hôn, chồng vẫn là Tề Gia Tĩnh.

Lâm Âm Ái đạp mạnh giày cao gót hướng phòng Hứa Bội Dung đi đến, hôm nay là ngày cô xuất viện, cũng là ngày cô phải ký vào hợp đồng ly hôn, bà sẽ không dễ gì mà buông tha cho bọn họ đâu.

“Bội Dung, chúng ta trực tiếp mang Ân Tịch về nhà, cũng không cần về Tề gia.” Tần Phương một bên vừa thu thập này nọ vừa nói.

Hứa Bội Dung không nói gì, nội tâm của cô vẫn thực rất rối rắm, cô cùng với Gia Tĩnh cảm tình nhiều năm như vậy không thể nói bỏ là bỏ đi được, mà sự lạnh lùng cùng vô tình của hắn càng khiến cô đau thấu tim.

Lâm Âm Ái đạp mạnh giày cao gót đi vào trong phòng, trên tay cầm một phần hiệp nghị, cao ngạo đứng ở trước mặt mẹ con Hứa Bội Dung.

Trong phòng có vài giây im lặng, cũng không có ai lên tiếng.

“Mẹ!” Hứa Bội Dung vẫn là nhẹ giọng gọi một câu.

“Bội Dung, đây cũng là lần cuối cùng tôi nghe cô gọi tôi như vậy, tôi nghĩ sau này cô nên sửa lại thôi.” Lâm Âm Ái nhìn cô, thẳng tuột nói.

Không khí lại là một trận im lặng.

“Hiệp nghị ly hôn tôi đã sai luật sư làm tốt lắm, cô xem qua coi có vấn đề gì không?” Lâm Âm Ái trực tiếp đem hiệp nghị đưa đến trước mặt Hứa Bội Dung.

“Ý của Gia Tĩnh như thế nào?” Vẫn là nhịn không được, có lẽ trong lòng Hứa Bội Dung vẫn còn ôm một tia hy vọng, dù sao nhiều năm vợ chồng như vậy, cô không tin hắn có thể tuyệt tình như vậy, ngay cả một chút tình vợ chồng cũng không màng tới.

“Ý của tôi cũng chính là ý của Gia Tĩnh, thuận tiện nói cho cô biết, Gia Tĩnh của cô chưa có tới là bởi vì nó đang cùng Ngô Niệm chuẩn bị hôn lễ, không có thời gian tới đây.” Thời điểm mà Lâm Âm Ái nói ra những lời này, ngay cả lông mi cũng hiện đầy vẻ vui sướng.

Tin tức đáng sợ này làm cho thân hình Hứa Bội Dung vẫn là nhịn không được mà lùi về phía sau hai bước, cô không nghĩ mọi chuyệnlại nhanh như vậy, cô còn chưa có ký tên mà Tề Gia Tĩnh cũng đã cùng người đàn bà khác chuẩn bị hôn lễ.

Điều này sao có thể khiến trái tim cô không vỡ vụn ra? Tần Phương nhìn đến tất thảy mọi chuyện, lại đau xót ở trong lòng, con gái của bà sao lại khổ như vậy? Vì cái gì chứ?

“Thời gian của mọi người đều thực quý giá, cô xem qua hiệp nghị ly hôn đi, không có vấn đề gì thì ký tên, còn có chị Lâm lát nữa sẽ tới đây, cục cưng tôi sẽ đem về Tề gia.” Lâm Âm Ái nhẹ nhàng vỗ về móng tay vừa mới làm của mình, ngẫu nhiên dùng miệng nhẹ nhàng thổi thổi, phớt qua những móng tay màu hồng của mình.

“Cái gì? Mang cục cưng đi?” Mẹ con Hứa Bội Dung không thể tin nổi, đồng thanh hỏi.

“Đúng vậy, có vấn đề gì không? Máu mủ Tề gia, tôi không muốn phải lưu lạc bên ngoài, hơn nữa các người cũng không có điều kiện gì để nuôi dưỡng huyết mạch của Tề gia.” Khẩu khí của Lâm Âm Ái coi thường mà lãnh đạm đến như vậy – nhẹ nhàng mà bâng quơ.

“Có thể ly hôn, nhưng mà quyền nuôi nấng nhất định phải là của tôi.” Hứa Bội Dung kiên định nói.

“Tôi nghĩ hiệp nghị trước mặt chúng ta nói được hiểu được, trong lòng mẹ cô rất rõ ràng. Về phần quyền nuôi nấng đứa nhỏ, nếu như cô muốn giành cũng được, gặp nhau trên tòa án, hơn nữa tôi có thể nói cho cô biết, làm như vậy các người chỉ có thể thua thảm hại hơn mà thôi.” Lâm Âm Ái khẽ nhíu mày, phiền chán mà nhìn thoáng qua mẹ con hai người.

“Đứa nhỏ mới được 10 ngày, căn bản là không thể rời xa tôi, ly hôn tôi cũng đồng ý, chính là vì sao bà phải tàn nhẫn như vậy mà chia rẽ mẹ con tôi? Vì cái gì? Vì cái gì?” Bội Dung mất bình tĩnh phản ứng lại.

“Bội Dung, Bội Dung, là mẹ không tốt, nhưng mà nhất định mẹ sẽ cùng con, cho dù là lên tòa án, chúng tôi cũng muốn đòi về quyền nuôi nấng Ân Tịch.” Tần Phương đi tới, ôm lấy con gái đang kích động.

“Kỳ thật ra tòa, kết quả như thế nào, tôi và các người đều rất rõ ràng. Bất quá vì cục cưng còn nhỏ như vậy, tôi có thể mở cho cô một con đường khác, cho cô cùng nó có thể ở cùng nhau.” Lâm Âm Ái bỗng nhiên thiện tâm khiến hai mẹ con nhịn không được ngỏanh mặt nhìn đối phương.

“Con đường gì?” Bội Dung nói.

“Tôi có thể cho cô làm vú em của cục cưng, chăm sóc cuộc sống của nó, nhưng cô phải ở Tề gia, chính là một người hầu, nếu cô đồng ý, như vậy cô vẫn có thể ở bên cạnh con gái mình, nếu cô không đồng ý, vậy chỉ có thể ra tòa thôi.”

“Sao trên đời này lại có loại đàn bà độc ác như bà chứ? Bội Dung là mẹ đẻ của Ân Tịch, cư nhiên bà lại bắt nó làm vú em, bà có còn chút nhân tính nào không, bà cũng là người đã làm mẹ, vì cái gì bà không thể đứng ở vị trí của nó mà suy nghĩ một chút.” Tần Phương tức giận đến mức giọng nói cũng run lên, bà không nghĩ Lâm Âm Ái có thể có ý nghĩ như vậy.

“Nếu các người xem tôi như những gì mình nói, tôi nghĩ ngay cả chút thiện tâm đó cũng không cần nữa, đứa nhỏ cứ trực tiếp mang về nhà nuôi đến lớn lên, cô đừng đỏi hỏi quyền lợi gì, như vậy có lẽ tốt hơn đấy.” Lâm Âm Ái trực tiếp xoa xoa ngón tay của mình.

“Không . . . . Không cần như vậy! Tôi không muốn rời xa Ân Tịch. Tôi không muốn, tôi không muốn!” Bội Dung vừa nói xong, đem tiểu Ân Tịch gắt gao ôm vào lòng, sợ sẽ bị người khác cướp đi.

“Vậy ý của cô là đồng ý làm vú em của đứa nhỏ? Người hầu của Tề gia sao?” Lâm Âm Ái cười như không cười, tất cả, đều nằm trong dự đoán của bà.

“Bội Dung, con đừng đồng ý, mẹ sẽ cùng con ra tòa, đòi về quyền nuôi nấng Ân Tịch, mẹ không tin trên đời này không có công bằng, người nghèo sẽ không thể thắng trên tòa.” Tần Phương ở một bên cho con gái niềm tin, bà không hy vọng Bội Dung cứ như vậy mà chịu khuất phục.

“Mẹ. . . . . . .” Nói xong, Hứa Bội Dung ôm Ân Tịch quỳ gối xuống trước mặt Tần Phương, tiếng nói vừa thoát ra, nước mắt sớm đã ngừng không được mà rớt xuống.

“Bội Dung, thân thể của con vừa mới khôi phục được một chút, đừng tự tra tấn chính mình nữa, mẹ biết ý tứ của con, mẹ cũng khó xử.” Nước mắt trong mắt Tần Phương cũng đã tuôn xuống ào ào, hai mẹ con cùng tiểu Ân Tịch gắt gao ôm lấy nhau.

Lâm Âm Ái chán ghét chứng kiến tất cả.

“Mẹ, đều do con gái bất hiếu, con gái lần này không thể nghe lời mẹ, con phải chăm sóc Ân Tịch, con muốn nhìn thấy nó lớn lên, cho dù phải chịu bao nhiêu cực khổ, con đều chấp nhận. Xin mẹ hãy tha thứ cho quyết định của con.” Bội Dung vừa nói một bên nước mắt chảy lã chã.

“Bội Dung, con gái đáng thương của mẹ . . . .”

“Được rồi, đủ rồi, đừng đóng kịch nữa, cũng không phải sinh ly tử biệt gì, con gái của bà làm vú em của chính con gái mình, còn có thể mỗi ngày thấy đứa nhỏ, Tề gia chúng tôi coi như cũng không làm . . . các người thất vọng, hừ!”

“Bà . . . . .” Tần Phương tức giận đến mức không thể nói lên lời, Bội Dung đem Ân Tịch đặt ở trên giường, chạy nhanh tới vuốt vuốt ngực Tần Phương, mới hạ xuống một chút.

“Mẹ, con sẽ cố gắng chăm sóc mình thật tốt, khi nào có thời gian con sẽ về thăm mẹ, mẹ không cần lo lắng cho con, con gái của mẹ nhất định kiên cường đợi ngày Ân Tịch lớn lên.” Bội Dung cam đoan mà nói với Tần Phương, giúp bà bớt lo lắng.

“Tôi không muốn tiếp tục nghe các người dài dòng, thời gian của tôi rất quý giá, Hứa Bội Dung, cô mau ký tên đi.” Lâm Âm Ái không kiên nhẫn mà nhìn hết thảy.

Bội Dung cầm lấy bút, rốt cục trên hiệp nghị ly hôn ký tên của mình.

Lâm Âm Ái cầm hiệp nghị, nhìn thấy cô tự tay ký tên, lộ ra nụ cười đắc ý.

“Chị Lâm lập tức qua đây đón các người về Tề gia, hết thảy công việc của cô đều nghe chị Lâm an bài đi.” Nói xong Lâm Âm Ái cũng không quay đầu lại, đập mạnh giày cao gót của mình đi ra khỏi phòng.

“Bội Dung, tại sao con phải khổ như vậy? Vì cái gì mà phải ủy khuất chính mình như vậy, chúng ta còn có thể ra tòa mà.”

“Mẹ, Lâm Âm Ái không phải là loại người đơn giản như vậy, nếu chúng ta ra tòa, vậy trong khoảng thời gian đó Ân Tịch làm sao bây giờ? Bà ta nhất định có biện pháp đem Ân Tịch cướp khỏi con, nếu như vạn nhất bà ta nổi ý xấu xa gì, thừa dịp chúng ta còn chưa có phán xét của tòa án, đem hại chết Ân Tịch thì làm sao bây giờ? Con không thể mạo hiểm như vậy.”

Bội Dung vẫn là dùng lý trí để phân tích, từ ngày đầu tiên tiến vào, cô chỉ biết rằng Lâm Âm Ái chán ghét chính mình, nghĩ đủ mọi phương pháp để tra tấn chính mình, mà lần này, không thể nghi ngờ được bà ta lại dùng thủ đoạn quen thuộc này, chính là cô thật không ngờ Lâm Âm Ái ngay cả cháu gái ruột của mình cũng lợi dụng, có thể thấy được trong lòng bà ta Ân Tịch ngay cả một phân cũng không đáng.

Nghe hết thảy những lời này, Tần Phương chỉ cảm thấy vận mệnh thực không công bằng, không nghĩ rằng tất cả báo ứng lại đổ ập lên người Bội Dung, còn có Ân Tịch nhỏ như vậy. Vì sao ông trời lại không thể đối xử với họ công bằng một chút, nhân từ một chút?

“Mẹ, con không oán hận, con chỉ trách mình trước đây nhất thời mê muội, gả cho Tề Gia Tĩnh, còn để cho mình dễ dàng bị lừa như vậy, con về sau nhất định sẽ không để Ân Tịch lại phải chịu lừa gạt như vậy, nhất định sẽ không.” Hứa Bội Dung kiên định mà thề.

/162

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status