“Ân Tịch, cậu đã chuẩn bị tốt chưa?” Hạ Vũ mặc một bộ váy ngắn đi tới.
Ân Tịch ngẩng mặt nhìn thấy Hạ Vũ sáng ngời trước mắt: “Hạ Vũ cậu rất đẹp nha.”
“Cậu đừng cười mình, so với cậu mình sao tính là xinh đẹp được?” Hạ Vũ nghe được Ân Tịch khích lệ, có chút ngượng ngùng cúi đầu.
“Cậu xinh đẹp từ dáng vẻ đến khí chất, phong thái trên người cậu không ai có thể so sánh được, cậu rất đặc biệt.” Ân Tịch lôi kéo tay của cô, thành tâm ca ngợi.
“Đừng giễu cợt mình nữa, chúng ta chạy nhanh đi thôi, buổi tối hôm nay là hoạt động đầu tiên của cậu khi bước chân vào Hoa Đằng, cố gắng quen biết nhiều người vào.”
“Ngoài đồng nghiệp, đêm nay còn có thể có rất nhiều đạo diễn đến, cả nhà đầu tư nữa, nhưng là cậu yên yâm, chúng ta nhất định không phải đi đường kia đâu.”
“Uh, nghe lời cậu.” Ân Tịch chuyển đề tài hỏi, “Sự tình của Niếp Thanh cậu thấy thế nào?”
“Mình cảm thấy ở thời điểm mấu chốt này mà sự việc lại xảy ra như vậy thì thực là trùng hợp nha, nhất định có điều gì mờ ám, cậu cảm thấy thế nào?”
“Cũng cảm giác giống như cậu, tuy rằng mình không thích Niếp Thanh, nhưng mà bây giờ mình rất thương xót cho cô ta.”
“Mình có thể hiểu được cảm giác này của cậu. Như vậy người phát ngôn của TR rất có thể là Tề Tư Mục.” Hạ Vũ mỉm cười, nụ cười này giấu một chút ý vận.
“Hai người bọn họ cùng tranh đấu một vị trí của TR, hiện tại Niếp Thanh đã xảy ra chuyện, phần thắng của cô ta là lớn nhất.” Ân Tịch nói xong bỗng nhiên phản ứng lại. “Không lẽ chuyện này có liên quan đến cô ta?”
“Mình không dám cam đoan, nhưng hai chị em Tề gia thế nào mình cũng hiểu được chút ít, cũng không phải là loại tốt đẹp gì.” Lần đầu tiên Hạ Vũ dùng lời lẽ không mấy thiện cảm để đi nói người khác.
“Ừ!” Ân Tịch nhẹ nhàng đáp lại, chị em nhà họ Tề là loại người thế nào, cô là người hiểu biết hơn ai hết.
Tiệc tối tự tập đông đủ rất nhiều ngôi sao lớn của Hoa Đằng, trừ bỏ Niếp Thanh không có tới thì ai cũng tham dự cả, Ân Tịch cũng được để ý ít nhiều vì hiện tại cô là người được KC chỉ định ca khúc, bởi vậy trong lòng bọn họ cũng có chút địa vị.
Hết thảy đều là lời chúc tụng hoa mỹ, nhưng mà lời nói và lòng dạ không đồng nhất.
Hoàn cảnh như thế này thực sự không có ý nghĩa gì, mọi ngưởi cầm ly rượu chạm một cái, nói chuyện trên trời dưới đất . . . . Ân Tịch rất không thích những hoàn cảnh như thế này, cho dù là công việc, cô cũng vẫn như trước không chút hứng khởi.
Ân Tịch lôi kéo Hạ Vũ đi đến một bên, có thể coi là yên tĩnh hơn, rốt cục có thể thở mạnh một hơi.
“Ân Tịch, kỳ thực mình thấy cậu không thích hợp với thế giới giải trí, cậu rất lãnh đạm với nói.” Hạ Vũ thành thật nói ra suy nghĩ của chính mình.
“Chỉ là mình không thích những trường hợp như thế này, mình cảm thấy hơi mệt.”
“Nếu như cậu đã bước chân vào cái vòng luẩn quẩn này, chúng ta sẽ phải làm những chuyện thích hợp với cái vòng luẩn quẩn này, đương nhiên không phải là tiền quy tắc gì đó.”
“Được, mình hít một hơi điều chỉnh tý rồi sẽ đi ra, cậu đi ra trước ứng phó giúp mình một chút.” Cô trưng ra ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Hạ Vũ.
Hạ Vũ không thể cự tuyệt, chỉ có thể đi trước, cô phải thay Ân Tịch tìm được vai diễn, hơn nãy vai diễn đó phải mang lại thanh danh cho cô ấy, đây là những gì cô đã hứa hẹn với Trần Thuật, đây cũng chính là những hứa hẹn của Trần Thuật với Ân Tịch.
Một thân ảnh rất quen thuộc lướt qua mắt Hạ Vũ, bỗng nhiên suy nghĩ của cô ngừng lại.
Trần Thuật. . . . . . Trần Thuật. . . . . . , cô nhìn hình ảnh đôi nam nữ đang vừa đi vừa nói chuyện kia, người kia là Trần Thuật.
Không chút do dự, cô đuổi theo thân ảnh của anh, cô phải làm ra người đàn ông kia rốt cục là ai, là Trần Thuật sao, chẳng lẽ anh ấy còn sống?
“Đinh” một tiếng, thứ gì đó trong tay rơi xuống đất, rất nhiều ánh mắt của mọi người hướng về phía cô, nhưng cô tuyệt đối không để ý, cô chỉ để ý người đàn ông kia sắp đi xa mất rồi. . .
Qua một lúc lâu, Ân Tịch không thấy Hạ Vũ quay lại, cũng hướng tới nơi náo nhiệt đi qua.
Mới vừa cầm ly rượu lên, đột nhiên có người cùng cô chào hỏi.
“Xin chào!” Giọng nói tiếng Trung không thể coi là lưu loát.
Ân Tịch quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ ngoại quốc ăn mặc rất sang trọng, lộ ra nụ cười thân thiện, thực dễ gần.
“Tôi đã từng thấy cô, ở bên Pháp, lúc đó cô rất xinh đẹp.” Trong đôi mắt của người phụ nữ ngoại quốc tràn đầy vui mừng, Ân Tịch được bà ta khen có chút ngượng ngùng.
“Bà là . . . ?”
“Tôi là nhà thiết kế chủ đạo của TR, tôi tên là Joy.” Bà ta lịch sự nhưng cũng rất hưng phấn vươn tay ra.
Ân Tịch nghe thấy cũng vươn tay ra, hữu hảo cầm lấy tay bà ta, Joy bắt đầu thân thiết nói chuyện với cô, bàn về trang phục sườn sám cổ trang của Trung Quốc, còn có cả phụ nữ Trung Quốc . . . .
Hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ, Ân Tịch thích vẻ lãnh đạm nhưng cũng rất nhiệt tình của phụ nữ Pháp, bà ấy có sự lãng mạn, gợi cảm không bị bất cứ điều gì che lấp được.
Mà ý nghĩ này được nảy sinh từ khi nhìn thấy một đồ vật nào đó.
“Ba!” Một thanh âm vang lên.
“Cô nói cái gì? Mau nói lại lần nữa cho tôi coi.” Tề tư Mục nhìn Mai Luân, cơ hồ sắc mặt như muốn nổi trận lôi đình.
“Hôm qua tôi cùng với người phía bên kia bàn về chuyện tìm người phát ngôn, ai biết được bên kia lại bảo là đã tìm được người thích hợp rồi, tất cả đều nằm ngoài dự kiến của tôi.”
Tựa hồ như đã dự kiến được tất cả, Mai Luân nhìn vị tiểu thư được nuông chiều này trong lòng có chút bất mãn.
“Tại sao không ký kết sớm một chút, chẳng lẽ kéo dài đến tận lúc tìm được người mới hay sao, cô làm ăn thế hả? Tôi trả tiền cho cô để cho cô báo đáp tôi như vậy hả?” Tề tư Mục lộ ra toàn bộ bộ dáng của người đàn bà chanh chua, hoàn toàn không để ý đến cả một chút hình tượng.
“Thực xin lỗi!” Mai Luân cũng chỉ có thể đè nén ủy khuất nói như vậy.
“Cô nói những lời này với tôi có tác dụng hả? Người phát ngôn của TR là ai?” Lửa giận của cô ta vẫn như trước chưa có biến mất.
“Hứa Ân Tịch của Hoa Đằng, thiết kế chính của TR chỉ đích danh cô ta.”
“Như thế nào lại là con tiện nhân Hứa Ân Tịch kia chứ, ca khúc của KC bị nó cướp đi, vị trí người phát ngôn cũng bị nó cướp đi, cục giận này tôi mà nuốt lần nữa, tôi thề tôi không còn là Tề Tư Mục.” Con ngươi mắt cô ta lửa hận lan tràn.
“Cục giận này tôi cũng đã nhịn được lần nữa, tuyệt đối là do con tiện nhân kia giở trò đùa giỡn chúng ta, chúng ta cần phải hủy đi hậu phương của nó.” Mai Luân cũng ở một bên hết lời cả giận nói.
“Cô là đang nói cái tên kêu Trữ Dịch kia?”
“Chỉ bằng Hứa Ân Tịch, con tiện nhân không có gia thế gì làm sao có thể lấy được ca khúc của KC, còn có người phát ngôn của TR nữa, nhất định là nó giật giây Trữ Dịch giúp nó, đàn bà vây quanh tổng giám đốc Trữ Thị, chỉ cần hắn nguyện ý hỗ trợ, những chuyện đó khẳng định là không có vấn đề gì.” Ánh mắt Mai Luân chợt lóe lên, có một ý nghĩ nảy sinh.
“Tư Mục không phải quan hệ của cô cùng Thân Tử Duệ luôn luôn tốt lắm sao? Tôi cảm thấy cô có thể nhờ hắn ta giúp cô đạt được mục đích của mình.”
“Bảo anh ấy giúp thế nào chứ? Tôi đi cầu anh ấy sao?” tề Tư Mục lộ ra biểu tình khó coi.
“Cô có thể lợi dụng quan hệ của cô và hắn để đánh bóng tên tuổi của chính mình, đường đường là thiên kim tiểu thư của Tề thị cùng tổng giám đốc Thân thị, đây là một đôi xứng đôi đến cỡ nào nha, vô luận là tướng mạo hay là xuất thân, đều có thể ví như Kim Đồng Ngọc Nữ nha.”
“Nói suy nghĩ của cô đi.” Nghe được Thân Tử Duệ, tinh thần cô ta chợt tỉnh táo lạ thường.
“Tạo lên một vài scandan giữa cô và hắn, không hẳn là chuyện xấu gì đó mà là quanhệ yêu đương của hai người, sau đó tôi sẽ giật giây phóng viên viết bài, cô chỉ cần phụ trách tiếp xúc thân mật với bọn họ là được, tốt nhất là làm cho hắn ta chủ động bày ra khuôn mặt tươi cười, nói như vậy, khi họp báo cô có thể tung hỏa mù khiến cho bọn họ hiểu nhầm.”
“Cô cho là chuyện xấu của tôi cùng Tử Duệ bị bại lộ, thì có liên quan gì đến vị trí phát ngôn của TR?”
“Vị thiết kế chính của TR nghe nói có quan hệ không tồi với Thân Tử Duệ, nghe nói thời gian trước ở bên Pháp, bà ta còn thiết kế cho người phụ nữ bên cạnh thân Tử Duệ hai bộ lễ phục, nếu lợi dụng tốt, vị thiết kế này sẽ không thể không nể mặt Thân Tử Duệ, nhưng là chúng ta phải hành động trước khi TR cùng Hoa Đằng ký kết hợp đồng.” Trong mắt Mai Luân lộ ra vẻ sáng láng.
Tề Tư Mục bắt đầu động đậy, “Đúng vậy vô luận là thế nào, nhất định không thể để vị trí phát ngôn của TR rơi vào tay con tiện nhân kia được.”
“Nghe nói Hứa Ân tịch vừa vào Hoa Đằng đã có được ca khúc của KC cùng với vị trí người phát ngôn của TR cũng đã để ý đến cô ta phải không?” Thanh âm của người đàn ông băng lãnh đến cực điểm, đây là lần đầu tiên hắn chú ý đến chuyện của một người đàn bà.
“Đúng vậy, Thân lão đại, tôi nghĩ là những thành tích ngày hôm nay của cô ta, có thể là có liên quan với Trữ Dịch, chỉ bằng Hứa Ân Tịch, cô ta làm sao có thể làm được như vậy chứ?” Tống Hồng không dám ngẩng đầu trả lời câu hỏi của hắn.
“Nghĩ cách làm cho Hứa Ân Tịch không thể giành được vị trí người phát ngôn của TR, mặc kệ bà dùng cách gì, còn nữa tôi muốn cô ta không thể tiếp tục ở Hoa Đằng nữa, ngoan ngoãn trở về Thịnh Thiên.” Trong mắt hắn vẫn là một mực không can lòng để cô tuột mất.
“Hiện tại có chút khó khăn, bên người cô ta có người khá lợi hại che chở, Trữ Dịch là một ví dụ.”
“Bà đứng ở vị trí này để làm gì? Chính là giải quyết những chuyện khó khăn như vậy, cho dù là thủ đoạn gì, cần người như thế nào phối hợp bà nói với tôi, tôi sẽ sai A Khôn đi làm.”
“Tôi có một cách có thể làm cho thanh danh của Hứa Ân Tịch bị tổn hại, thậm chí là làm cho Trữ Dịch chán ghét cô ta.” Tống Hồng ngẩng đầu, lộ ra nụ cười nịnh nọt.
“Cách gì?”
“Cách này cần ngài phối hợp một chút, ngài cảm thấy được tôi mới dám làm, nếu ngài cảm thấy không được, tôi tuyệt đối không dám lộ ra.”
“Bà muốn gì nói thẳng ra đi?” Thân Tử Kiều lần đầu tiên thấy Tống Hồng nói chuyện dè chừng như vậy.
Tống Hồng nhìn hắn, “Vì mục đích, chỉ cần Thân lão đại đồng ý, đảm bảo Hứa Ân Tịch sẽ là Niếp Thanh thứ hai, là một diễn viên mất hết thanh danh.”
Ân Tịch ngẩng mặt nhìn thấy Hạ Vũ sáng ngời trước mắt: “Hạ Vũ cậu rất đẹp nha.”
“Cậu đừng cười mình, so với cậu mình sao tính là xinh đẹp được?” Hạ Vũ nghe được Ân Tịch khích lệ, có chút ngượng ngùng cúi đầu.
“Cậu xinh đẹp từ dáng vẻ đến khí chất, phong thái trên người cậu không ai có thể so sánh được, cậu rất đặc biệt.” Ân Tịch lôi kéo tay của cô, thành tâm ca ngợi.
“Đừng giễu cợt mình nữa, chúng ta chạy nhanh đi thôi, buổi tối hôm nay là hoạt động đầu tiên của cậu khi bước chân vào Hoa Đằng, cố gắng quen biết nhiều người vào.”
“Ngoài đồng nghiệp, đêm nay còn có thể có rất nhiều đạo diễn đến, cả nhà đầu tư nữa, nhưng là cậu yên yâm, chúng ta nhất định không phải đi đường kia đâu.”
“Uh, nghe lời cậu.” Ân Tịch chuyển đề tài hỏi, “Sự tình của Niếp Thanh cậu thấy thế nào?”
“Mình cảm thấy ở thời điểm mấu chốt này mà sự việc lại xảy ra như vậy thì thực là trùng hợp nha, nhất định có điều gì mờ ám, cậu cảm thấy thế nào?”
“Cũng cảm giác giống như cậu, tuy rằng mình không thích Niếp Thanh, nhưng mà bây giờ mình rất thương xót cho cô ta.”
“Mình có thể hiểu được cảm giác này của cậu. Như vậy người phát ngôn của TR rất có thể là Tề Tư Mục.” Hạ Vũ mỉm cười, nụ cười này giấu một chút ý vận.
“Hai người bọn họ cùng tranh đấu một vị trí của TR, hiện tại Niếp Thanh đã xảy ra chuyện, phần thắng của cô ta là lớn nhất.” Ân Tịch nói xong bỗng nhiên phản ứng lại. “Không lẽ chuyện này có liên quan đến cô ta?”
“Mình không dám cam đoan, nhưng hai chị em Tề gia thế nào mình cũng hiểu được chút ít, cũng không phải là loại tốt đẹp gì.” Lần đầu tiên Hạ Vũ dùng lời lẽ không mấy thiện cảm để đi nói người khác.
“Ừ!” Ân Tịch nhẹ nhàng đáp lại, chị em nhà họ Tề là loại người thế nào, cô là người hiểu biết hơn ai hết.
Tiệc tối tự tập đông đủ rất nhiều ngôi sao lớn của Hoa Đằng, trừ bỏ Niếp Thanh không có tới thì ai cũng tham dự cả, Ân Tịch cũng được để ý ít nhiều vì hiện tại cô là người được KC chỉ định ca khúc, bởi vậy trong lòng bọn họ cũng có chút địa vị.
Hết thảy đều là lời chúc tụng hoa mỹ, nhưng mà lời nói và lòng dạ không đồng nhất.
Hoàn cảnh như thế này thực sự không có ý nghĩa gì, mọi ngưởi cầm ly rượu chạm một cái, nói chuyện trên trời dưới đất . . . . Ân Tịch rất không thích những hoàn cảnh như thế này, cho dù là công việc, cô cũng vẫn như trước không chút hứng khởi.
Ân Tịch lôi kéo Hạ Vũ đi đến một bên, có thể coi là yên tĩnh hơn, rốt cục có thể thở mạnh một hơi.
“Ân Tịch, kỳ thực mình thấy cậu không thích hợp với thế giới giải trí, cậu rất lãnh đạm với nói.” Hạ Vũ thành thật nói ra suy nghĩ của chính mình.
“Chỉ là mình không thích những trường hợp như thế này, mình cảm thấy hơi mệt.”
“Nếu như cậu đã bước chân vào cái vòng luẩn quẩn này, chúng ta sẽ phải làm những chuyện thích hợp với cái vòng luẩn quẩn này, đương nhiên không phải là tiền quy tắc gì đó.”
“Được, mình hít một hơi điều chỉnh tý rồi sẽ đi ra, cậu đi ra trước ứng phó giúp mình một chút.” Cô trưng ra ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Hạ Vũ.
Hạ Vũ không thể cự tuyệt, chỉ có thể đi trước, cô phải thay Ân Tịch tìm được vai diễn, hơn nãy vai diễn đó phải mang lại thanh danh cho cô ấy, đây là những gì cô đã hứa hẹn với Trần Thuật, đây cũng chính là những hứa hẹn của Trần Thuật với Ân Tịch.
Một thân ảnh rất quen thuộc lướt qua mắt Hạ Vũ, bỗng nhiên suy nghĩ của cô ngừng lại.
Trần Thuật. . . . . . Trần Thuật. . . . . . , cô nhìn hình ảnh đôi nam nữ đang vừa đi vừa nói chuyện kia, người kia là Trần Thuật.
Không chút do dự, cô đuổi theo thân ảnh của anh, cô phải làm ra người đàn ông kia rốt cục là ai, là Trần Thuật sao, chẳng lẽ anh ấy còn sống?
“Đinh” một tiếng, thứ gì đó trong tay rơi xuống đất, rất nhiều ánh mắt của mọi người hướng về phía cô, nhưng cô tuyệt đối không để ý, cô chỉ để ý người đàn ông kia sắp đi xa mất rồi. . .
Qua một lúc lâu, Ân Tịch không thấy Hạ Vũ quay lại, cũng hướng tới nơi náo nhiệt đi qua.
Mới vừa cầm ly rượu lên, đột nhiên có người cùng cô chào hỏi.
“Xin chào!” Giọng nói tiếng Trung không thể coi là lưu loát.
Ân Tịch quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ ngoại quốc ăn mặc rất sang trọng, lộ ra nụ cười thân thiện, thực dễ gần.
“Tôi đã từng thấy cô, ở bên Pháp, lúc đó cô rất xinh đẹp.” Trong đôi mắt của người phụ nữ ngoại quốc tràn đầy vui mừng, Ân Tịch được bà ta khen có chút ngượng ngùng.
“Bà là . . . ?”
“Tôi là nhà thiết kế chủ đạo của TR, tôi tên là Joy.” Bà ta lịch sự nhưng cũng rất hưng phấn vươn tay ra.
Ân Tịch nghe thấy cũng vươn tay ra, hữu hảo cầm lấy tay bà ta, Joy bắt đầu thân thiết nói chuyện với cô, bàn về trang phục sườn sám cổ trang của Trung Quốc, còn có cả phụ nữ Trung Quốc . . . .
Hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ, Ân Tịch thích vẻ lãnh đạm nhưng cũng rất nhiệt tình của phụ nữ Pháp, bà ấy có sự lãng mạn, gợi cảm không bị bất cứ điều gì che lấp được.
Mà ý nghĩ này được nảy sinh từ khi nhìn thấy một đồ vật nào đó.
“Ba!” Một thanh âm vang lên.
“Cô nói cái gì? Mau nói lại lần nữa cho tôi coi.” Tề tư Mục nhìn Mai Luân, cơ hồ sắc mặt như muốn nổi trận lôi đình.
“Hôm qua tôi cùng với người phía bên kia bàn về chuyện tìm người phát ngôn, ai biết được bên kia lại bảo là đã tìm được người thích hợp rồi, tất cả đều nằm ngoài dự kiến của tôi.”
Tựa hồ như đã dự kiến được tất cả, Mai Luân nhìn vị tiểu thư được nuông chiều này trong lòng có chút bất mãn.
“Tại sao không ký kết sớm một chút, chẳng lẽ kéo dài đến tận lúc tìm được người mới hay sao, cô làm ăn thế hả? Tôi trả tiền cho cô để cho cô báo đáp tôi như vậy hả?” Tề tư Mục lộ ra toàn bộ bộ dáng của người đàn bà chanh chua, hoàn toàn không để ý đến cả một chút hình tượng.
“Thực xin lỗi!” Mai Luân cũng chỉ có thể đè nén ủy khuất nói như vậy.
“Cô nói những lời này với tôi có tác dụng hả? Người phát ngôn của TR là ai?” Lửa giận của cô ta vẫn như trước chưa có biến mất.
“Hứa Ân Tịch của Hoa Đằng, thiết kế chính của TR chỉ đích danh cô ta.”
“Như thế nào lại là con tiện nhân Hứa Ân Tịch kia chứ, ca khúc của KC bị nó cướp đi, vị trí người phát ngôn cũng bị nó cướp đi, cục giận này tôi mà nuốt lần nữa, tôi thề tôi không còn là Tề Tư Mục.” Con ngươi mắt cô ta lửa hận lan tràn.
“Cục giận này tôi cũng đã nhịn được lần nữa, tuyệt đối là do con tiện nhân kia giở trò đùa giỡn chúng ta, chúng ta cần phải hủy đi hậu phương của nó.” Mai Luân cũng ở một bên hết lời cả giận nói.
“Cô là đang nói cái tên kêu Trữ Dịch kia?”
“Chỉ bằng Hứa Ân Tịch, con tiện nhân không có gia thế gì làm sao có thể lấy được ca khúc của KC, còn có người phát ngôn của TR nữa, nhất định là nó giật giây Trữ Dịch giúp nó, đàn bà vây quanh tổng giám đốc Trữ Thị, chỉ cần hắn nguyện ý hỗ trợ, những chuyện đó khẳng định là không có vấn đề gì.” Ánh mắt Mai Luân chợt lóe lên, có một ý nghĩ nảy sinh.
“Tư Mục không phải quan hệ của cô cùng Thân Tử Duệ luôn luôn tốt lắm sao? Tôi cảm thấy cô có thể nhờ hắn ta giúp cô đạt được mục đích của mình.”
“Bảo anh ấy giúp thế nào chứ? Tôi đi cầu anh ấy sao?” tề Tư Mục lộ ra biểu tình khó coi.
“Cô có thể lợi dụng quan hệ của cô và hắn để đánh bóng tên tuổi của chính mình, đường đường là thiên kim tiểu thư của Tề thị cùng tổng giám đốc Thân thị, đây là một đôi xứng đôi đến cỡ nào nha, vô luận là tướng mạo hay là xuất thân, đều có thể ví như Kim Đồng Ngọc Nữ nha.”
“Nói suy nghĩ của cô đi.” Nghe được Thân Tử Duệ, tinh thần cô ta chợt tỉnh táo lạ thường.
“Tạo lên một vài scandan giữa cô và hắn, không hẳn là chuyện xấu gì đó mà là quanhệ yêu đương của hai người, sau đó tôi sẽ giật giây phóng viên viết bài, cô chỉ cần phụ trách tiếp xúc thân mật với bọn họ là được, tốt nhất là làm cho hắn ta chủ động bày ra khuôn mặt tươi cười, nói như vậy, khi họp báo cô có thể tung hỏa mù khiến cho bọn họ hiểu nhầm.”
“Cô cho là chuyện xấu của tôi cùng Tử Duệ bị bại lộ, thì có liên quan gì đến vị trí phát ngôn của TR?”
“Vị thiết kế chính của TR nghe nói có quan hệ không tồi với Thân Tử Duệ, nghe nói thời gian trước ở bên Pháp, bà ta còn thiết kế cho người phụ nữ bên cạnh thân Tử Duệ hai bộ lễ phục, nếu lợi dụng tốt, vị thiết kế này sẽ không thể không nể mặt Thân Tử Duệ, nhưng là chúng ta phải hành động trước khi TR cùng Hoa Đằng ký kết hợp đồng.” Trong mắt Mai Luân lộ ra vẻ sáng láng.
Tề Tư Mục bắt đầu động đậy, “Đúng vậy vô luận là thế nào, nhất định không thể để vị trí phát ngôn của TR rơi vào tay con tiện nhân kia được.”
“Nghe nói Hứa Ân tịch vừa vào Hoa Đằng đã có được ca khúc của KC cùng với vị trí người phát ngôn của TR cũng đã để ý đến cô ta phải không?” Thanh âm của người đàn ông băng lãnh đến cực điểm, đây là lần đầu tiên hắn chú ý đến chuyện của một người đàn bà.
“Đúng vậy, Thân lão đại, tôi nghĩ là những thành tích ngày hôm nay của cô ta, có thể là có liên quan với Trữ Dịch, chỉ bằng Hứa Ân Tịch, cô ta làm sao có thể làm được như vậy chứ?” Tống Hồng không dám ngẩng đầu trả lời câu hỏi của hắn.
“Nghĩ cách làm cho Hứa Ân Tịch không thể giành được vị trí người phát ngôn của TR, mặc kệ bà dùng cách gì, còn nữa tôi muốn cô ta không thể tiếp tục ở Hoa Đằng nữa, ngoan ngoãn trở về Thịnh Thiên.” Trong mắt hắn vẫn là một mực không can lòng để cô tuột mất.
“Hiện tại có chút khó khăn, bên người cô ta có người khá lợi hại che chở, Trữ Dịch là một ví dụ.”
“Bà đứng ở vị trí này để làm gì? Chính là giải quyết những chuyện khó khăn như vậy, cho dù là thủ đoạn gì, cần người như thế nào phối hợp bà nói với tôi, tôi sẽ sai A Khôn đi làm.”
“Tôi có một cách có thể làm cho thanh danh của Hứa Ân Tịch bị tổn hại, thậm chí là làm cho Trữ Dịch chán ghét cô ta.” Tống Hồng ngẩng đầu, lộ ra nụ cười nịnh nọt.
“Cách gì?”
“Cách này cần ngài phối hợp một chút, ngài cảm thấy được tôi mới dám làm, nếu ngài cảm thấy không được, tôi tuyệt đối không dám lộ ra.”
“Bà muốn gì nói thẳng ra đi?” Thân Tử Kiều lần đầu tiên thấy Tống Hồng nói chuyện dè chừng như vậy.
Tống Hồng nhìn hắn, “Vì mục đích, chỉ cần Thân lão đại đồng ý, đảm bảo Hứa Ân Tịch sẽ là Niếp Thanh thứ hai, là một diễn viên mất hết thanh danh.”
/162
|