Ở Bệnh Viện
Hạ Vũ có chút nhàm chán lại nhìn lên trần nhà.
“Nhìn cái gì mà giống như bị ngốc vậy?” Trần Hãn đi vào phòng bệnh thấy một cảnh này, nhịn không được nghĩ muốn chọc ghẹo cô một chút.
“Đâu có chứ, anh mới là ngốc ý” Hạ Vũ có chút ngượng ngùng mà đỏ mặt, hạnh phúc dường như tới quá nhanh. Sự quan tâm cùng chăm sóc của Trần Hãn đối với cô làm cho cô cảm thấy tất cảnhư trong mơ, thứ cảm giác này thực rất kì diệu.
“Tới đây, uống canh gà đi, uống nhiều một chút mới có thể sớm hồi phục.” Ngữ điệu của anh vẫn là thân thiết như vậy, làm cho cô dâng trào lên cảm giác cảm động. Nhưng là, chính là, chính là. . .
Trên gương mặt cô có phần ủy khuấ, thật là có chút không tình nguyện.
“Lại làm sao vậy? Đại tiểu thư của tôi không vui sao?” Anh có ý tốt đem cả người cô hướng tới trước mặt mình, sau đó thâm tình chân thành mà thể hiện vẻ yêu thương.
“Lại là canh gà. . .” Chỉ có trời biết, Hạ Vũ có bao nhiêu ủy khuất, cô căn bản là không thích ăn gà, cũng không có muốn uống canh gà, mà ánh mắt chờ đợi của Trần Hãn, khiến cô luôn không thể cự tuyệt, chỉ còn cách dưới cái nhìn chăm chú của anh mà một ngụm lại một ngụm toàn bộ uống hết.
“Canh gà rất dinh dưỡng đó, em hiện tại cần bổ sung nhiều đồ bổ, thân thể gầy yếu đi nhiều, em xem em gầy như thế này, anh ôm đều chả có chút cảm giác gì.” Lời nói của anh có điểm đùa cợt, nhưng ngữ khí lại tràn ngập hạnh phúc.
Canh gà cũng rất thơm, chính là đối với gà rất ghét, làm cho dạ dày Hạ Vũ rốt cuộc không nhịn được mà cuộn lên. Không được, cô phải nôn ra, cô rốt cuộc nhịn không nổi nữa rồi.
Cô nhanh chóng chạy ra mở cửa toilet, bắt đầu nôn ra. Trần Hãn sợ tới mức vội vàng chạy theo sau, vỗ vỗ lưng của cô lo lắng hói: “Em làm sao vậy? Có phải chỗ nào không thoải mái hay không?”
Cô một bên nôn, một bên phất tay, ý bảo anh cô không có việc gì.
“Em đừng làm anh sợ, nói cho anh biết em có chỗ nào không thoải mái?” Trần Hãn xoa xoa lưng của cô, lo âu hỏi.
Thấy cô không nói, Trần Hãn muốn quay người chạy đi kêu y tá, lại bị Hạ Vũ giữ chặt một tay: “Cho em giấy.”
Anh lấy giấy ở bên cạnh không chút do dự giúp cô lau khóe miệng vừa lưu lại một ít nước miếng: “Có phải ăn phải đồ hỏng không? Tại sao lại nôn dữ như vậy?”
Ánh mắt anh nhu tình như nước còn có hành động ôn nhu không ngờ kia, Hạ Vũ cảm thấy chính mình cũng sắp bị hòa tan rồi.
“Thực ra, thực ra. . .”
“Làm sao vậy? Muốn nói gì mà ấp a ấp úng? Cảm động sao?” Anh có chút xấu xa mà nhìn cô, cô nhìn thẳng ánh mắt anh, đôi mắt trong veo cùng gương mặt tuấn tú.
“Mới không phải nha.” Cô nhẹ giọng mà hờn dỗi, đúng là nhỏ mọn mà: “Em không thể không uống canh gà sao?”
“Vì sao? Em không thích uống canh gà sao?”
Im lặng một hồi, “Em thích uống canh, nhưng là em không thích ăn gà, hơn nữa em đối với thịt gà có chút dị ứng.” Hạ Vũ rốt cuộc cũng nói ra lý do của mình, ba ngày trước vẫn chịu khó uống là bởi vì cô không muốn nhìn thấy bộ dạng buồn bã của anh.
“Nha đầu ngốc, sao em lại ngốc như vậy hả? Không thích uống nên sớm nói cho anh biết, như vậy anh có thể đổi cái khác, vì sao phải ủy khuất chính mình còn uống những 3 ngày!” Nghĩ cô mỗi lần uống canh vẫn còn cố gắng nhìn phía mình mỉm cười, anh liền không nhịn được mà đau lòng.
Anh dùng sức mà đem cô ôm vào trong ngực, bá đạo mà lãnh khốc nói: “Nếu về sau không thích uống thì phải nói cho anh biết, đối với mỗi một loại đồ ăn nào bị dị ứng nhất định phải nói cho anh biết. Còn nữa, về sau không được gượng ép chính mình để làm vui lòng người khác. Bất luận đó là ai cũng ko được, biết không?”
Cô cứ như vậy bị anh ôm ấp, gắt gao dùng sức. Cảm nhận được hành động của anh ngọt ngào mà bá đạo, có trời mới biết cô có bao nhiêu yêu thích sự bá đạo này. Bởi vì cô hiểu rõ đây là vì anh rất quan tâm đến cô.
“Trần Thuật, tuy rằng em biết người anh yêu là Ân Tịch, nhưng cám ơn anh đã đem Trần Hãn tới bên em. Có lẽ ngay từ đầu em đã nghĩ anh ấy là anh, nhưng trong giờ phút này Trần Hãn ôm em, trái tim của em đập nhanh hơn, em bắt đầu hiểu được, ngoài anh ra em còn có thể yêu một người khác!”
Hạ Vũ nghĩ thầm trong lòng nhẹ nhàng mà nói với Trần Thuật cũng là nói với chính mình. Hiện tại cô đã hiểu được, thì ra yêu và được yêu là giản đơn như vậy, lại là hạnh phúc như thế.
Quá trình quay bộ phim này, là quãng thời gian Hạ Vũ được đắm chìm trong hạnh phúc. Ngày ngày được Trần Hãn tràn đầy yêu thương, cùng Trần Hãn ở chung, mỗi một chi tiết nhỏ đều làm cho bọn họ thấy hài lòng như thế. Nguyên lai chỉ cần có tình yêu, bất luận làm cái gì đều thấy vui vẻ. Cho dù là hai người cùng nhau uống một chén canh chua hay đắng, cũng đều thấy hạnh phúc dâng trào toàn thân.
Ân Tịch cũng dường như có một quãng thời gian thật sự yên tĩnh. Số điện thoại 139 xa lạ mỗi ngày đều nhắn tin đến an ủi. Hoặc hỏi thăm đơn giản hoặc cố ý gây sự hoặc khôi hài, giống như mỗi một đoạn tin đều đơn giản vì cô vui vẻ mà vui vẻ, vì cô u sầu mà u sầu.
Hận thù của Ân Tịch cùng Trần hãn bởi vì sự có mặt của Hạ Vũ, cùng khuyên giải của cô ấy, hai người không còn khúc mắc trong lòng, cảnh quay cũng là theo đó mà có phần ăn ý hơn. Kĩ năng diễn xuất của Ân Tịch cũng được mọi người khen ngợi và Trần Hãn thừa nhận.
Trần Hãn không thể không thừa nhận, Ân Tịch cô có vẻ đẹp đặc biệt cùng ý vị, trách sao Trần Thuật si mêm cô như vậy. Thế nhưng anh không giống như Trần Thuật, trong lòng anh có Hạ Vũ nên sẽ thấy dung nhan cô không khác gì những người phụ nữ khác.
Hạ Vũ có chút nhàm chán lại nhìn lên trần nhà.
“Nhìn cái gì mà giống như bị ngốc vậy?” Trần Hãn đi vào phòng bệnh thấy một cảnh này, nhịn không được nghĩ muốn chọc ghẹo cô một chút.
“Đâu có chứ, anh mới là ngốc ý” Hạ Vũ có chút ngượng ngùng mà đỏ mặt, hạnh phúc dường như tới quá nhanh. Sự quan tâm cùng chăm sóc của Trần Hãn đối với cô làm cho cô cảm thấy tất cảnhư trong mơ, thứ cảm giác này thực rất kì diệu.
“Tới đây, uống canh gà đi, uống nhiều một chút mới có thể sớm hồi phục.” Ngữ điệu của anh vẫn là thân thiết như vậy, làm cho cô dâng trào lên cảm giác cảm động. Nhưng là, chính là, chính là. . .
Trên gương mặt cô có phần ủy khuấ, thật là có chút không tình nguyện.
“Lại làm sao vậy? Đại tiểu thư của tôi không vui sao?” Anh có ý tốt đem cả người cô hướng tới trước mặt mình, sau đó thâm tình chân thành mà thể hiện vẻ yêu thương.
“Lại là canh gà. . .” Chỉ có trời biết, Hạ Vũ có bao nhiêu ủy khuất, cô căn bản là không thích ăn gà, cũng không có muốn uống canh gà, mà ánh mắt chờ đợi của Trần Hãn, khiến cô luôn không thể cự tuyệt, chỉ còn cách dưới cái nhìn chăm chú của anh mà một ngụm lại một ngụm toàn bộ uống hết.
“Canh gà rất dinh dưỡng đó, em hiện tại cần bổ sung nhiều đồ bổ, thân thể gầy yếu đi nhiều, em xem em gầy như thế này, anh ôm đều chả có chút cảm giác gì.” Lời nói của anh có điểm đùa cợt, nhưng ngữ khí lại tràn ngập hạnh phúc.
Canh gà cũng rất thơm, chính là đối với gà rất ghét, làm cho dạ dày Hạ Vũ rốt cuộc không nhịn được mà cuộn lên. Không được, cô phải nôn ra, cô rốt cuộc nhịn không nổi nữa rồi.
Cô nhanh chóng chạy ra mở cửa toilet, bắt đầu nôn ra. Trần Hãn sợ tới mức vội vàng chạy theo sau, vỗ vỗ lưng của cô lo lắng hói: “Em làm sao vậy? Có phải chỗ nào không thoải mái hay không?”
Cô một bên nôn, một bên phất tay, ý bảo anh cô không có việc gì.
“Em đừng làm anh sợ, nói cho anh biết em có chỗ nào không thoải mái?” Trần Hãn xoa xoa lưng của cô, lo âu hỏi.
Thấy cô không nói, Trần Hãn muốn quay người chạy đi kêu y tá, lại bị Hạ Vũ giữ chặt một tay: “Cho em giấy.”
Anh lấy giấy ở bên cạnh không chút do dự giúp cô lau khóe miệng vừa lưu lại một ít nước miếng: “Có phải ăn phải đồ hỏng không? Tại sao lại nôn dữ như vậy?”
Ánh mắt anh nhu tình như nước còn có hành động ôn nhu không ngờ kia, Hạ Vũ cảm thấy chính mình cũng sắp bị hòa tan rồi.
“Thực ra, thực ra. . .”
“Làm sao vậy? Muốn nói gì mà ấp a ấp úng? Cảm động sao?” Anh có chút xấu xa mà nhìn cô, cô nhìn thẳng ánh mắt anh, đôi mắt trong veo cùng gương mặt tuấn tú.
“Mới không phải nha.” Cô nhẹ giọng mà hờn dỗi, đúng là nhỏ mọn mà: “Em không thể không uống canh gà sao?”
“Vì sao? Em không thích uống canh gà sao?”
Im lặng một hồi, “Em thích uống canh, nhưng là em không thích ăn gà, hơn nữa em đối với thịt gà có chút dị ứng.” Hạ Vũ rốt cuộc cũng nói ra lý do của mình, ba ngày trước vẫn chịu khó uống là bởi vì cô không muốn nhìn thấy bộ dạng buồn bã của anh.
“Nha đầu ngốc, sao em lại ngốc như vậy hả? Không thích uống nên sớm nói cho anh biết, như vậy anh có thể đổi cái khác, vì sao phải ủy khuất chính mình còn uống những 3 ngày!” Nghĩ cô mỗi lần uống canh vẫn còn cố gắng nhìn phía mình mỉm cười, anh liền không nhịn được mà đau lòng.
Anh dùng sức mà đem cô ôm vào trong ngực, bá đạo mà lãnh khốc nói: “Nếu về sau không thích uống thì phải nói cho anh biết, đối với mỗi một loại đồ ăn nào bị dị ứng nhất định phải nói cho anh biết. Còn nữa, về sau không được gượng ép chính mình để làm vui lòng người khác. Bất luận đó là ai cũng ko được, biết không?”
Cô cứ như vậy bị anh ôm ấp, gắt gao dùng sức. Cảm nhận được hành động của anh ngọt ngào mà bá đạo, có trời mới biết cô có bao nhiêu yêu thích sự bá đạo này. Bởi vì cô hiểu rõ đây là vì anh rất quan tâm đến cô.
“Trần Thuật, tuy rằng em biết người anh yêu là Ân Tịch, nhưng cám ơn anh đã đem Trần Hãn tới bên em. Có lẽ ngay từ đầu em đã nghĩ anh ấy là anh, nhưng trong giờ phút này Trần Hãn ôm em, trái tim của em đập nhanh hơn, em bắt đầu hiểu được, ngoài anh ra em còn có thể yêu một người khác!”
Hạ Vũ nghĩ thầm trong lòng nhẹ nhàng mà nói với Trần Thuật cũng là nói với chính mình. Hiện tại cô đã hiểu được, thì ra yêu và được yêu là giản đơn như vậy, lại là hạnh phúc như thế.
Quá trình quay bộ phim này, là quãng thời gian Hạ Vũ được đắm chìm trong hạnh phúc. Ngày ngày được Trần Hãn tràn đầy yêu thương, cùng Trần Hãn ở chung, mỗi một chi tiết nhỏ đều làm cho bọn họ thấy hài lòng như thế. Nguyên lai chỉ cần có tình yêu, bất luận làm cái gì đều thấy vui vẻ. Cho dù là hai người cùng nhau uống một chén canh chua hay đắng, cũng đều thấy hạnh phúc dâng trào toàn thân.
Ân Tịch cũng dường như có một quãng thời gian thật sự yên tĩnh. Số điện thoại 139 xa lạ mỗi ngày đều nhắn tin đến an ủi. Hoặc hỏi thăm đơn giản hoặc cố ý gây sự hoặc khôi hài, giống như mỗi một đoạn tin đều đơn giản vì cô vui vẻ mà vui vẻ, vì cô u sầu mà u sầu.
Hận thù của Ân Tịch cùng Trần hãn bởi vì sự có mặt của Hạ Vũ, cùng khuyên giải của cô ấy, hai người không còn khúc mắc trong lòng, cảnh quay cũng là theo đó mà có phần ăn ý hơn. Kĩ năng diễn xuất của Ân Tịch cũng được mọi người khen ngợi và Trần Hãn thừa nhận.
Trần Hãn không thể không thừa nhận, Ân Tịch cô có vẻ đẹp đặc biệt cùng ý vị, trách sao Trần Thuật si mêm cô như vậy. Thế nhưng anh không giống như Trần Thuật, trong lòng anh có Hạ Vũ nên sẽ thấy dung nhan cô không khác gì những người phụ nữ khác.
/162
|