Vụ án của Lục Cảnh Hoằng trải qua hơn một tháng điều tra mới dần dần sáng tỏ, cái gọi là chứng cớ tố cáo kia nhìn như là thật, thật ra là bởi vì Lục gia và Cù gia vẫn luôn yêu cầu, bộ quốc an phải trải qua mấy phen điều tra xác minh, lại phát hiện có không ít lỗ hổng, cuối cùng chứng minh được Lục Cảnh Hoằng là bị từng là cấp dưới Lý Tư Đặc hãm hại vu oan.
Về phần chân tướng như thế nào, bởi vì Lý Tư Đặc an nghỉ dưới đất, chết không có đối chứng, không còn ai dám đến tới chất vấn hiệu suất làm việc của bộ quốc an cùng một loạt nghiệm chứng báo cáo của chuyên gia, hơn nữa với năng lực của hai nhà Lục Cù những chứng cứ kia trở thành vu oan giả dối không có thật.
Về phần Cố Lăng Thành cũng hủy bỏ kiện tụng đối với Lục Cảnh Hoằng, anh nói một câu “Trời tối nên nhìn lầm, chỉ là hiểu lầm” để kết thúc vụ ám sát lần này, không có ai tiếp tục đi truy xét, đây là kết quả mà mọi người muốn.
Chỉ là khi Lục Cảnh Hoằng từ bộ quốc an đi ra, anh liếc mắt nhìn, trong những người tới đón anh cũng không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia.
Trải qua mấy ngày ở trong phòng thẩm vấn của bộ quốc an, anh cũng không cảm thấy sẽ trở thành ám ảnh trong cuộc đời, nhân viên thẩm vấn mặc quần áo tây trang thắt cà vạt, mặt không chút thay đổi ở đối diện, nghe tiếng động xào xạc trong máy ghi âm, anh vẫn thản nhiên bất động như cũ, tương đối bình tĩnh.
Khi đó anh không hề suy nghĩ bất cứ điều gì, không hề suy nghĩ những chứng cứ tới tay của bộ quốc an là thật hay không, không có nghĩ tới sau khi đại sứ quán nước ngoài biết chuyện có thể trừng phạt mình hay không, trong đầu óc của anh chỉ có câu nói khi Tô Noãn chạy đến gặp anh.
Cô nói, em tin tưởng anh, em chờ anh trở về.
Thế nhưng, người phụ nữ này lại lần nữa lừa gạt anh.
Trước ánh mắt né tránh của người Lục gia, anh túm lấy chìa khóa xe từ anh Hai, không quan tâm anh chị ngăn cản, mở cửa xe chạy như bay về biệt thự, mở cửa, đứng ở ngoài cửa, cuối cùng cũng không bước được một bước.
Kéo chặt rèm cửa sổ ngăn lại ánh mặt trời sau giữa trưa, sắc mặt của anh âm u lờ mờ.
Cách bài trí biệt thự vẫn là của một tháng trước, chỉ là quá mức vắng lạnh, thiếu một loại hơi thở ánh mặt trời, cũng thiếu hơi thở con người, trong phòng khách quá mức vắng vẻ, hay là những thứ đồ dùng trong nhà bọn anh định mua khi kết hôn, anh không có mang dép, từ từ đi về phía phòng ngủ khép chặt, mở cửa phòng, đi vào căn phòng mới thuộc về anh và cô, bên trong phòng là một mảng màu tím nhạt, anh ngẩng đầu nhìn lên, có thể nhìn thấy ảnh cưới hạnh phúc được rọi to, trong tấm ảnh cô cười đến ngọt ngào hạnh phúc, rúc vào lòng anh.
Hai bên tủ đầu giường trưng hai bình hoa, trong bình hoa cắm hoa bách hợp tươi mới, hoa bách hợp không quá mức sáng lạn, không quá mức chói mắt, khiến cho ánh mắt của anh khẽ nhói đau, anh ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn, quên cả phản ứng.
Trong lòng đã có suy đoán nào đó, chỉ là anh không muốn tin, anh nghe thấy một hồi tiếng mở cửa, trong lòng vui vẻ, bối rối xoay người chạy ra, nhưng mà chiếu vào đôi mắt anh là người giúp việc làm ngoài giờ đang cầm cây lau nhà và túi rác.
Người giúp việc nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng vẻ mặt từ vừa mới bắt đầu vui mừng chuyển sang giờ phút này tối tăm mất mác, không biết anh là vì chuyện gì, nhưng vẫn là truyền lời dặn dò của bà chủ biệt thự với Lục Cảnh Hoằng: “Tiên sinh, ngài là khách mới tới ở sao? Bà chủ ở đây để cho tôi hai ngày tới đây quét dọn một lần, bất quá không nói cho tôi biết hôm nay ngài sẽ đến, nếu không ngày mai tôi mới tới quét dọn.”
“Cô ấy thuê bà làm từ khi nào?”
Lục Cảnh Hoằng nghe thấy âm thanh khô khan của mình quanh quẩn trong phòng khách, người giúp việc khó hiểu nhìn vẻ mặt tái nhợt của Lục Cảnh Hoằng hoang mang, nghĩ thầm người đàn ông nhìn đẹp trai như vậy tại sao cử chỉ hành vi lại là lạ, nhưng trên mặt vẫn là thành thật trả lời: “Đại khái là khoảng hai mươi mấy ngày trước, sau đó tôi không thấy cô ấy ở đây nữa, lúc ấy tôi nhìn thấy cô ấy kéo hành lý đi, chắc là đi ra ngoài du lịch rồi, ngài tìm cô ấy sao?”
Rèm cửa tuyết trắng trước cửa sổ sát đất bị gió thổi bay phất phới, Lục Cảnh Hoằng cứ như vậy ngây ngốc đứng ở nơi đó, cầm trong tay tấm ảnh anh và Tô Noãn chụp chung, anh ngẩng đầu xem tin tức trên tivi Lcd do người giúp việc mở.
Là nghi thức cắt băng khánh thành của Mị Ảnh hợp tác với nhà xuất bản Minh Thượng mới thành lập nhưng sức mạnh bức người, Cố Lăng Thành ngồi ở bàn khách quý phía trước của bữa tiệc, vẻ mặt tươi cười chuyên nghiệp tiếp nhận phỏng vấn, anh ta được ánh đèn chiếu sáng xung quanh.
“Cậu cũng biết phải không?” Thái Luân Tư bỗng nhiên xuất hiện ở cửa biệt thự, anh liếc mắt nhìn Cố Lăng Thành trên ti vi, xoa xoa huyệt thái dương cười khổ: “Tôi không nghĩ tới cuối cùng anh ta thế nhưng lại bỏ qua như vậy…,”
Thái Luân Tư còn chưa nói xong, Lục Cảnh Hoằng liền đẩy anh ra đi nhanh về phía cửa lớn, bước đi của anh không tìm thấy ung dung tao nhã trong quá khứ, tiết lộ chủ nhân lòng nóng như lửa đốt.
Khi người Lục gia đuổi tới biệt thự thì chỉ nhìn thấy Thái Luân Tư ngồi trên ghế sofa, lặng lẽ nhìn tấm hình cưới Lục Cảnh Hoằng và Tô Noãn, (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) phát hiện bọn họ đến chỉ là nhếch miệng: “Chuyện này các người cũng không giấu được bao lâu, nếu cậu ấy thực sự yêu Tô Noãn, cậu ấy tất nhiên phải biết, Tô Noãn vì cậu ấy ra quyết định có xứng đáng hay không, để xem quyết định của cậu ấy.”
Vài vị trưởng bối của Lục gia đưa mắt nhìn nhau, lại không tìm được lời lẽ thích hợp để phản bác, bọn họ cũng không dự đoán được Tô Noãn sẽ rời đi, chờ tới khi bọn họ kịp phản ứng thì lại nhìn thấy được thân ảnh Tô Noãn bên cạnh Cố Lăng Thành, mà hiện giờ, ngay cả Cố Lăng Thành rốt cuộc cũng không tìm được tung tích Tô Noãn.
Bọn họ sao lại không biết ý đồ của Tô Noãn, cô muốn dùng chính mình đổi về Lục Cảnh Hoằng, rồi lại không thể đối mặt Lục Cảnh Hoằng khi đứng cạnh Cố Lăng Thành, cho nên mới phải biến mất hoàn toàn ngay trước mắt của bọn họ…
Chỉ là bây giờ, em trai phải làm sao, tình cảm của nó dành cho Tô Noãn, tuyệt đối không phải nói quên là có thể quên, mọi người Lục gia lo lắng đúng, khi bọn họ nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng một lần nữa đứng ở trước mặt bọn họ, cũng không vì hoảng sợ, anh nhíu chân mày, đi vào biệt thự, lướt qua mọi người, vô thanh vô tức, đóng cửa thư phòng.
Khi Lục Cảnh Hoằng xuất hiện ở cửa thì trên chân mày của anh xuất hiện nhiều vết thương thật dài, trong vết thương kia chảy ra chất lỏng màu đỏ, từ khuôn mặt anh chảy xuống trên cổ áo sơ mi màu trắng, chỉ là, anh thế nhưng không có lấy tay lau đi.
Đang lúc mọi người khó hiểu lo lắng nhìn soi mói, cửa thư phòng lại mở ra, Lục Cảnh Hoằng đi tới, cầm một tập tư liệu trong tay, cổ áo của anh đã bị nhuộm đỏ, Lục Cảnh Ngưng cũng không nhịn được nữa tiến lên trước quan tâm, lại bị Lục Cảnh Hoằng tránh đi.
“Em trai, em đi đâu vậy? Sao cái trán lại bị thương, vẫn là nên đi bệnh viện băng bó một chút đi.”
“Em trai, chuyện khác từ từ nói sau, trước hết em chăm sóc tốt vết thương có được không?” Cơ Tố Thanh cũng có chút nhìn không được, tuy rằng cũng bởi vì Tô Noãn bỏ đi mà khổ sở, nhưng là không muốn nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng vì vậy mà bỏ mặc thân thể của mình, thế nhưng lại bị ánh mắt nhìn sang của Lục Cảnh Hoằng nói không ra lời.
Ánh mắt lãnh đạm của anh xuyên thấu qua màu đỏ xinh đẹp, một kiểu chói mắt khác, anh không có quan tâm nhiều đến ân cần của mọi người, cũng không đi xử lý vết thương trên trán, nâng bước bước đi, đối với khuyên can của mọi người chỉ có chất vấn một câu: “Tôi nói rồi, nhờ các người quan tâm tốt cô ấy, chỉ là, bây giờ cô ấy ở đâu?”
Người Lục gia chỉ có trầm mặc chống đỡ, nhìn bóng dáng kiên quyết của Lục Cảnh Hoằng đẩy cửa mà đi, sau một hồi im lặng thật lâu, là một chuỗi tiếng thở dài, bọn họ nhìn nhau một cái, tất nhiên là hiểu được tính khí Lục Cảnh Hoằng, không đạt được mục đích thề không bỏ qua.
Bọn họ dùng hết mọi quan hệ giao thiệp cũng đều không tìm thấy Tô Noãn, điều đáng nói là, sau thời gian dài thất vọng có lẽ sẽ buông tha tìm kiếm, thế nhưng Lục Cảnh Hoằng không giống với họ, nó vẫn sẽ luôn đi tìm, cho tới khi tìm được con bé mới thôi, không sợ phải đi tìm khắp mọi ngõ ngách của thế giới.
Làm như nghĩ tới khả năng đó, trong mắt Lục Cảnh Ngưng và mấy vị khác hiện rõ tỉnh ngộ, Lục Cảnh Ngưng dẫn trước một bước đi vào thư phòng, chỉ nhìn thấy một bàn lộn xộn cùng vết máu, còn có trên máy tính là nội dung văn bản vẫn chưa kịp tắt.
Là một lá thư từ chức, Lục Cảnh Ngưng ngước nhìn mấy chữ to lớn kia, giật mình sững sờ thở dài, Lục Cảnh Hoằng bây giờ lại nguyện ý vì một người phụ nữ mà cam lòng buông tha cho lý tưởng của mình, vậy thì rốt cuộc phải yêu như thế nào mới có thể làm được?
Nó biết với thân phận Quan Ngoại Giao của mình hạn chế việc xuất cảnh, liền đạo nghĩa không thể chùn bước lựa chọn từ chức, Lục Cảnh Ngưng ngắm nhìn mặt trời lặn về phía tây bên ngoài cửa sổ, cười cười tựa như tìm niềm vui trong đau khổ, nếu Tô Noãn nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng vì con bé mà điên cuồng như vậy, có phải là ngay cả ngủ mà cũng cười thành tiếng hay không?
Nhớ tới tình yêu oanh oanh liệt liệt trong những năm tháng thanh xuân của mình, Lục Cảnh Ngưng rũ mi mắt xuống mà cười, không hề lo lắng, cũng không tiếp tục tự trách, đóng máy tính, quay đầu lại nhìn về phía em trai em gái đứng ở cửa lo lắng: “Người trẻ tuổi luôn luôn có một lần điên cuồng như vậy, các em nên thông cảm cho em trai điên cuồng muộn lần này một chút, nếu đây là quyết định của nó, chúng ta cũng không nên ngăn cản không phải sao? Huống chi, không phải chúng ta cũng từng có những năm tháng trải qua như vậy sao?”
Anh trai trưởng vốn vội vàng đi ngăn cản Lục Cảnh Hoằng làm loạn, sau khi nghe Lục Cảnh Ngưng nói, nhìn thấy ánh mắt Lục Cảnh Ngưng mang nụ cười bất đắc dĩ, cũng thu hồi hai chân bước ra, sôi nổi nhìn về phía vợ mình, đang nhớ tới giai đoạn yêu say đắm chôn sâu trong trí nhớ kia. Đúng vậy a, không phải ai cũng từng trải qua những năm tháng đó sao?
Có lẽ để Lục Cảnh Hoằng vẫn luôn tự chủ hơn người điên cuồng một lần, cũng không phải là chuyện xấu gì, còn hơn cả đời mất đi tình cảm chân thành của một người phụ nữ, một phần công việc, một cái lý tưởng, thì có là gì?
………………
Tô Noãn từ trong túi lấy ra một thỏi xé bao, bỏ vào trong miệng nhai nói: “Tôi không phải phóng viên từ chiến trường!”
Một anh chàng trẻ tuổi như ánh mặt trời chuẩn bị buông cánh tay đang giữ chặt cô, chân thành cười, tại cái nơi tràn ngập chiến tranh này: “Vậy thì có quan hệ gì, cô chỉ để ý chụp là được, còn muốn có đề tài tốt hơn so với chiến tranh sao? Chúng ta hẳn là nên để toàn bộ người trên thế giới nhìn thấy, chiến tranh trong thời đại hòa bình là hình dạng ra sao —– chẳng lẽ cô sợ chết?”
Sợ chết sao? Tô Noãn nghĩ tới một lần rơi xuống từ tầng hai, cô cười, gật gật đầu: “Có chút sợ.”
Cậu thiếu niên lại cầm lên máy ảnh chụp vài tấm ảnh: “Thật ra tôi cũng sợ, nhưng mục đích căn bản của sợ hãi là dũng cảm.”
Tô Noãn nghe lời nói của cậu ta không có chút logic nào, nhíu lại ấn đường, sau đó ngồi xuống bóng cây bên cạnh cậu thiếu niên, không bâng khuâng xem có bị dơ quần hay không, cô cúi đầu lau chùi máy ảnh trước ngực.
Cậu thiếu niên nhìn thấy Tô Noãn không đi, tâm tình nhất thời vui mừng không ít, cười nói thêm: “Giống như mục đích của chiến tranh căn bản là bộ dạng hòa bình.”
Tô Noãn nhìn cậu ta cười: “Không phải là chúng ta đã gặp nhau ở đâu sao?”
Cậu thiếu niên hứng thú quay đầu lại: “Ở đâu?”
Tô Noãn mơ màng, ngay sau đó cười nhạt một cái: “Ha ha, Tôi chỉ tùy tiện nói thôi.”
Cậu thiếu niên cầm lấy máy ảnh treo trên cổ chụp tới, đặt mông ngồi xổm xuống bên cạnh cô, nhìn Tô Noãn từ trên xuống dưới: “Thiệt là, chuyện như vậy cũng tùy tiện nói, cô nhất định là phụ nữ rất nhiều chuyện đây?”
“Á?” Tô Noãn tay lau máy ảnh dừng một chút, có chút xấu hổ.
“Răng rắc” một tiếng, khoảnh khoắc xấu hổ của cô bị đối phương chụp lại, mặt cậu thiếu niên dính tro bụi dưới ánh mặt trời rạng rỡ lóe lên, cậu ta đóng máy ảnh, tiến lại gần Tô Noãn tinh thần hoảng hốt hỏi: “Một cô gái gia giáo như cô sao phải đến cái nơi nguy hiểm này? Người trong nhà của cô tại sao không quản cô?”
Tô Noãn rũ mắt xuống cười cười, không có trả lời, vậy mà suy nghĩ cũng không mong đợi thế nhưng trôi dạt về hình ảnh của hai tháng trước. Cô chỉ mang theo hộ chiếu chạy tới sân bay, ghé vào trước bàn bán vé, thở hổn hểnh nói một câu: “Có thể bán vé chuyến bay sớm nhất được không, đi đâu cũng được.”
Tiểu thư bán vé nhìn cô một cái, trên con ngươi còn phản chiếu bộ dạng chật vật của cô, trả lời: “Có” Cô cầm vé, đăng ký, ngồi xuống, ngủ, vô tri vô giác mơ một giấc mơ dài, tỉnh dậy, tiếp viên hàng không nói: “Tiểu thư, phi cơ đã tới Palestine.”
Đó là nơi cô chỉ thấy qua giữa bản tin thời sự, xung quanh là khói thuốc súng chiến tranh cùng quân đội xe tăng pháo đạn, mà cô lại trong lúc sai lầm đi tới đất nước này, cho đến khi ra khỏi cabin cô cũng không kịp phản ứng.
Khi đó cô không có mua vé máy bay đi về thoát khỏi mảnh đất nguy hiểm này.
Cô ra khỏi sân bay, đứng ở đầu đường, bỗng nhiên bị đám người vọt tới cuốn đi, cô đeo chiếc ba lô trên lưng lảo đảo, khi cô sắp ngã, một cậu thiếu niên chụp được tay cô, sau đó kêu to: “Chạy mau, quân địch đến rồi!”
Vì thế Tô Noãn bị cậu thiếu niên xa lạ này kéo liều mạng chạy theo sau dòng người, cô cảm giác trái tim của mình như muốn nhảy ra, sợ hãi, kích thích, hưng phấn, từng cái từng cái một tràn ngập đầu óc cô.
Chạy chạy, cô chợt nghe một tiếng súng vang, vang vọng phía chân trời, sau đó cô thế nhưng thoải mái hơn.
Khi đó cô nghĩ, cuộc sống thật kỳ diệu, phát súng kia cũng không biết bắn trúng người đen đủi nào…
Bọn họ chạy thật lâu, cho đến khi chạy tới vùng đất trống hoang vu mới dừng lại, cậu thiếu niên nhìn chằm chằm vết thương trên cổ tay cô, một vết tiếp một vết, làn da chỗ đó mỏng khác thường giống như chiếc bánh gạo nếp dày, bao lấy vài dây mạch máu rõ ràng.
Tô Noãn không quen bị người khác nhìn chằm chằm vào vết thương đó, đây là minh chứng rõ ràng cô từng tự mình sa đọa, cô rút tay mình ra, ngây ngô cười cười, cố gắng che dấu nội tâm không được tự nhiên của mình.
Cậu thiếu niên sửng sốt, cũng cười theo, thật lâu sau mới hỏi ra một câu: “Cô thích tự sát sao?”
Tô Noãn cắn một miếng bánh bao hơi cứng, không biết nói gì cho phải, vì thế lại từ trong túi lấy ra bình nước suối, mở nắp uống một ngụm, nhìn khói đen lượn lờ từ từ dâng lên ở phương xa.
“Đừng để tâm nha, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, cô cũng biết đó, làm phóng viên nên chuyện gì cũng tò mò.”
“Vậy thì cũng không cần vạch trần vết sẹo của người khác chứ.” Tô Noãn liếccậu ta một cái, giống như nói giỡn nói sang chuyện khác.
“Tôi vừa cứu cô một mạng, cô để cho tôi phỏng vấn một chút xem như là báo đáp cũng không tính là quá phận chứ?”
Tô Noãn có chút bực mình, nhíu chân mày nhìn cậu ta: “Báo đáp? Tại sao cậu không nói để tôi lấy thân báo đáp luôn đi?”
Cậu thiếu niên ngượng ngùng gãi gãi tóc ngắn, sau đó cười lên, trong đôi mắt to đen là tràn đầy tươi cười: “Vậy thì tốt quá, đầu năm nay rất khó lấy vợ nha, nếu cô thật sự đồng ý, tôi vốn còn thiếu một cô vợ…”
Cậu thiếu niên sau đó nói tiếp cái gì Tô Noãn cơ bản không nghe thấy, thính giác của cô vẫn luôn dừng lại khi cậu ta nói mấy câu đầu tiên, âm thầm thì thầm ở trong lòng mình: vợ à…, vợ à….
Tô Noãn không thể ngăn được nhớ tới Lục Cảnh Hoằng, hơn nữa đôi mắt có chút ấm áp khổ sở, cô cúi đầu, hít một hơi thật sâu, xé miếng bánh bao, nuốt cả quả táo xuống, khiến cho cổ họng phát đau.
Mấy ngày trước cô gọi điện thoại vượt biển cho Lâm Gia Gia, Lâm Gia Gia có thể xem như là bạn bè đáng tin cậy nhất của cô, Lâm Gia Gia thất kinh sợ hãi kể cho cô nghe Lục Cảnh Hoằng bám sát cô ấy, Cố Lăng Thành cùng Cù gia còn có Lục gia điên cuồng tìm cô như thế nào, cũng kể cho cô biết Lục Cảnh Hoằng đã không sao, những thứ gọi là chứng cớ tố cáo đều là giả tạo….
Sau đó Lâm Gia Gia hỏi cô: “Tiểu Noãn cậu ở đâu, sao mình nghe thấy tiếng ồn ào trong điện thoại, mình nghĩ Cố Lăng Thành cũng sẽ không bức ép cậu làm chuyện gì nữa đâu.”
Tô Noãn lúc ấy cầm điện thoại, ngồi trong một cái sân hoang tàn, nhìn lên bầu trời đêm tối tăm nói: “Mình rất tốt, chỉ là hơi bận rộn, có thể tạm thời chưa về.”
“Cô bận chuyện gì sao?”
“Hả, à không có bận chuyện gì, ha ha…”
“Là vì anh ta làm hại sao?” Cậu thiếu niên tò mò mở to mắt hỏi.
Tô Noãn ngẩng đầu, miệng dừng nhai: “Anh ta là ai vậy?”
Cậu thiếu niên đưa mắt nhìn cổ tay cô, bĩu bĩu môi, hừ hừ nói: “Cái người hiện tại trong lòng cô đang nghĩ tới đó.”
“Không phải!” Tô Noãn rất lạnh nhạt mà cười, cầm lấy một miếng bánh bao bỏ vào miệng, “Tôi nhiều lần tự tử vì một người đàn ông, nhưng hiện tại tôi yêu lại là một người đàn ông khác!”
Cô quay sang nhìn cậu thiếu niên cười, hất cằm lên, giống như một con Khổng Tước kiêu ngạo: “Sao hả? Tôi chính là rất lăng nhăng, chần chừ, cậu nếu mất hứng thì cắn tôi đi!”
Cậu thiếu niên bị cô khinh bỉ xem thường nói một câu như vậy, có chút uất ức, giật lấy cái bánh bao trong tay Tô Noãn cắn một cái đứng lên “Không phải là tôi chỉ tò mò thôi sao, hung dữ như vậy, đúng là, ba nói không sai, phụ nữ đều là động vật lòng dạ hẹp hòi.”
Nói xong đứng dậy vỗ vỗ mông, xoay người rời khỏi căn phòng nhỏ, lúc trở lại bê một tô mì ăn liền, cười hì hì: “Ai da, là vị thịt bò cay, một tô cuối cùng.”
Tô Noãn ngửi thấy mùi hương, nuốt nước miếng một cái, quăng miếng bánh bao khô khốc đi, chạy tới đoạt lấy tô mì ăn liền, (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) bộ dạng ăn như hổ đói nhìn thấy cậu thiếu niên ha ha cười to, chỉ vào Tô Noãn miệng đầy cay đỏ nói: “Tô mì này vốn chính là cho cô ăn, cô giành cái gì chứ, không hề giống một cô gái rụt rè chút nào hết.”
Tô Noãn căn bản không kịch liệt chế giễu cậu ta nữa, chỉ là cắm đầu ăn một đũa lại một đũa, gần đây cô luôn ăn không vô cái gì, lại duy nhất chỉ thích ăn chua cay, giờ phút này lại bị mùi ớt kích thích, khẩu vị trở nên ngon một cách lạ lùng.
“Nói nói, cái người hiện tại trong lòng cô đang yêu, là loại người gì?” Vẻ mặt của cậu thiếu niên có chút gần như là nịnh hót.
Tô Noãn liền bắt đầu nhớ lại, dừng lại động tác ăn mì, đang cầm một cái tô lớn ngồi ở trên một cái ghế nhỏ, vẻ mặt cũng là vô vàn hạnh phúc, khóe môi quẩn quanh nụ cười yên tĩnh, nhưng mà ánh mắt cũng là nhàn nhạt ưu thương: “Anh ấy là một người đàn ông rất hoàn mỹ, rất nhiều người nói anh ấy lạnh lùng vô tình, có lẽ thế nhưng anh ấy lại vì tôi làm rất nhiều chuyện khó có khả năng xảy ra, cuối cùng tôi cũng không thể tránh được mà yêu anh ấy, cũng không nghĩ tới tôi cũng vì vậy mà thực sự trưởng thành.”
“Chỉ là, chúng tôi là người của hai thế giới, không có cách nào ở cùng một chỗ.” Lời nói xoay chuyển, Tô Noãn nghe thấy tiếng ừng ực nơi cổ họng mình: “Chỉ là, người đàn ông tôi cũng từng yêu kia, vì anh ta tự tử rất nhiều lần, bởi vì anh ta không thương tôi, bởi vì anh ta mà tôi mất đi rất nhiều thứ, người giống như tôi, hoàn toàn tự mình làm tự mình chịu.”
Nói xong, cười một cái, lại phối hợp ăn, giống như giờ phút này đang hưởng thụ món ăn ngon bắt mắt trong phòng ăn cao cấp.
Tô Noãn cứ ăn, chợt nghe cậu thiếu niên mở miệng:
“Thật ra người đầu tiên Romeo yêu cũng không phải là Juliet, là một cô gái tên Rosalie, Romeo vẫn luôn yêu sâu đậm Rosalie, chỉ là Rosalie vẫn không có đáp lại Romeo, cô ta cho rằng Romeo sẽ vẫn luôn như vậy, vĩnh viễn ở bên cạnh cô ta.”
“Rosalie thế nhưng chưa bao giờ phát hiện Romeo khổ sở, sau đó Romeo vì thấy Rosalind lẫn vào buổi lễ vũ hội của nhà kẻ thù Capulet, ai ngờ ở buổi vũ hội lần đầu tiên gặp được con gái nhà Capulet là Juliet, đối với cô ấy vừa gặp đã yêu, diễn ra một cuộc tình yêu đau khổ vĩ đại, mà Rosalie cứ như thế dần dần bị phai nhòa đi trong trí nhớ Romeo.”
Tô Noãn ngẩng đầu lên, nhìn cậu ta, thiếu niên có chút ngượng ngùng cười cười, nói tiếp: “Không ai trách Romeo lăng nhăng, ngược lại cho là anh ta tình cảm”, mỗi một lần anh ta đều yêu đến khắc sâu trong tim, cho đến khi anh ta tìm được linh hồn là người kia, anh ta nguyện ý vì người kia mà trả giá sinh mệnh, hơn nữa cuối cùng cũng đã thực hiện.”
Tô Noãn không thể khống chế nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt, bùm bùm rớt vào trong tô mì ăn liền, cô cúi đầu lè lưỡi liếm một cái, sau đó mới nhìn lên cậu thiếu niên vẻ mặt lo lắng cười cười: “Ha ha, không ngờ rằng mì ăn liền này lại cay như vậy a!”
Cậu thiếu niên nhìn thấy cô cố chấp cưỡng chế nén xuống nghẹn ngào, hơi thở không tiếng động than nhẹ, giống như nhìn hiểu khổ sở xoa vuốt trong mắt của cô, đưa khăn tay lên: “Nhưng đừng để nước mắt rơi vào trong tô mì, trong nước mắt có độc tố, cô đây không phải trở thành tự sát sao?”
Tô Noãn bị chọc cho nín khóc cười, đón nhận khăn tay lè lưỡi lau một cái, cô chỉ là chợt nhớ tới Lục Cảnh Hoằng, hơn nữa vì thế mà đau lòng, cô có lẽ nên trở về, chỉ là cô sợ, sợ Cố Lăng Thành quyết tuyệt.
Một khi cô xuất hiện, cô phải đối mặt vấn đề khó khăn đủ để cho cô nổi điên, vì thế, cô học trốn tránh, tình nguyện trốn ở cái nơi đất nước chiến tranh nổi lên bốn phía này, cũng không nguyện trở về gặp dày vò trong lòng.
Ăn mì xong Tô Noãn hỏi cậu thiếu niên: “Ngày mai chúng ta định làm gì hả?”
“Ngày mai tôi sẽ vận chuyển đồ cứu trợ, cô cứ ở nhà chờ, đồ đạc tới, cô liền phụ trách chia chúng ra nhiều phần nhỏ thôi.”
“Được.” Tô Noãn gật đầu, vừa cười: “Nhà? Cậu xem ở đây là nhà hả?”
Cậu thiếu niên dương dương tự đắc pha trò: “Anh đây bốn phía là nhà.”
Tô Noãn gõ một đũa lên đầu của cậu ta: “Không biết lớn nhỏ!”
Cậu thiếu niên khoa trương kêu đau, sau đó lặng lẽ sao đó lặng lẽ tiến lại gần, tiến đến bên tai Tô Noãn hề hề hỏi: “Hi, chị…” Tiểu tử này thật đúng là không xem mình là người ngoài, sáp lại liền lôi kéo làm quen, Tô Noãn xem thường đẩy cậu ta một cái, nhưng cũng không đẩy cậu ta ra được: “Nam nữ khỏa thân trong máy ảnh kia của chị là ai vậy hả?”
“Cái…,cái gì khỏa thân… Nam nữ nào?”
Tô Noãn có chút kinh ngạc, không khỏi cầm lấy máy ảnh trước ngực, cô cũng không biết tên tiểu tử này động vào máy ảnh mình từ khi nào, trong lúc suy nghĩ lung tung thì cậu thiếu niên còn ý vị ngồi đó lẩm bẩm: “Chính là đứng trên tấm gò đất, tấm bầu trời đầy sao kia, có một chàng trai xinh đẹp lõa thể giống như minh tinh kia, ai da… Cô gái kia… Dáng người như vậy…”Trên đôi mắt của cậu thiếu niên lưu chuyển một cái, bỗng nhiên nhìn chằm chằm vẻ mặt quái dị của Tô Noãn con ngươi mở lớn, ngón tay chỉ vào Tô Noãn không thể tin hô to gọi nhỏ: “Đừng nói đó là cô chứ?”
Tô Noãn bị cậu ta hét một cái lớn tiếng như vậy, trên mặt hiện lên hai vệt ửng đỏ, cũng tức giận đến xù lông, đứng dậy liền đuổi theo cậu ta đánh. Miệng hét: “Ai cho cậu lục tung đồ của tôi!”
“Oa, xem ra đúng là cô rồi, không nghĩ tới nha không nghĩ tới!”
“Đứng lại cho tôi, xem tôigiáo huấn cậu nè đồ tiểu quỷ không nghe lời!”
“Nói tôi tiểu quỷ, bản thân cô chẳng qua cũng chỉ hơn tôi mấy tháng thôi…,”
Hai người ở trong sân rượt đuổi, ầm ĩ, cũng là một lần thả lỏng vui vẻ khác.
Trong sinh mệnh của cô người đến người đi, yêu yêu hận hận, hối hả nhộn nhịp, đến cuối cùng, chỉ còn lại một mình.
Tô Noãn tự nói với mình: một mình, mới là chân lý đích thực của cuộc sống.
Một mình đơn độc cũng không phải là cô độc tuyệt đối, mà là một người chân chính cô độc trên mặt tình cảm trong linh hồn, bất luận được bao nhiêu người vây quanh, cũng không kể đến bị bao nhiêu người cô lập, cũng là một mình.
Đây mới là điều mà con người thật sự cần phải có trong cuộc sống thực tế.
………….
Từ lúc vừa mới bắt đầu có vẻ như cũng rất thân quen với cậu thiếu niên, thiếu niên cũng từ lúc vừa mới bắt đầu đuổi theo cô đã gọi một tiếng chị rồi chị, giống như đã quen biết nhau nhiều năm, đối với Tô Noãn xưa nay không thích tiếp xúc với người lạ mà nói là một kỳ tích.
Cậu thiếu niên tên Trương Kiệt Minh, mới tốt nghiệp khoa văn, chạy tới chiến khu, làm rất nhiều việc chống đối chiến tranh, cũng phụ giúp trẻ em chiến khu, hành động đó bất quá là một bầu nhiệt huyết, cùng Tô Noãn đánh bậy đánh bạ như vậy hoàn toàn không giống với người ở chỗ này.
Sau đó Tô Noãn cũng cố gắng tham gia, phát tặng đồ vật cứu trợ cho trẻ em địa phương, chụp hình cho bọn chúng, có đôi khi cũng đi theo Trương Kiệt Minh cùng nhau lẻn vào trong đội ngũ biểu tình, chụp được một số tình huống xung đột kịch liệt.
Có đôi khi viên đạn sượt qua sát bên tai, Tô Noãn sợ tới mức trái tim cũng ngừng đập, thề lần sau không tới nữa, nhưng mà vẫn là lần lượt, lần lượt dù sống hay chết bên cạnh việc bỏ chạy, vui đến quên trời đất.
Không có cách nào, ai kêu cô lên phải thuyền giặc, hơn nữa tinh thần trọng nghĩa cùng tư tưởng đồng tình cỏ dại lan tràn, lại bị Trương Kiệt Minh vì “Nữ nhân siêu cấp lạm tình.”
Có đôi khi đồ vật khan hiếm gay gắt, mà máy bay chuyên chở bỗng nhiên gián đoạn, những đứa bé kia đói bụng đến phát khóc, cô nghĩ tất cả mọi cách lấy tất cả những gì có thể ăn được đều làm thành cơm, cho bọn chúng ăn, sau đó bản thân cô nhịn đói.
Vì thế bắt đầu nhớ về thành phố, nhớ mùi hương của quán cơm trong thành phố nhộn nhịp, nhớ tới những ngày có Lục Cảnh Hoằng bầu bạn, cô cố gắng khuyên nhủ bản thân buông xuống, song đôi khi càng khuyên nhủ thì sức mạnh ý chí càng thêm bướng bỉnh, khắc ghi càng hiện ra rõ ràng.
Từ đó cho tới một tháng sau, Tô Noãn mệt đến ngất ngây, cũng thường xuyên nhịn đói đến bụng đau đớn, ngay cả thở cũng khó khăn, cô không biết vì sao lại như vậy, ngay từ lúc đầu tưởng dì ghẻ tới, sau đó mới phát hiện cũng không phải như vậy từng đợt từng đợt đau đớn khó chịu đã kéo dài tới mấy ngày, nhất là hôm nay, ngày hôm nay tình trạng của cô cực kỳ không ổn, khi thì đau đến một giây cũng đứng không vững.
Sau khi kết thúc công việc, ngồi trong đình viện thấp bé chờ Trương Kiệt Minh trở lại, cô đói bụng, vô cùng muốn ăn gì đó, gần đây sức ăn cũng mạnh hơn, nhưng cô như cũ không biết nấu cơm,cần một bảo mẫu vì cô chuẩn bị tất cả.
Phía sau có tiếng giày của quân nhân truyền đến, nhịp tim Tô Noãn hơi chậm lại, cô không biết là địch hay là bạn, cô vẫn là sợ chết, cho nên đứng dậy liền nhanh chân chạy về phòng.
“Tô Noãn!” Cô nghe thấy một tiếng hét kích động mà tức giận.
Tô Noãn hai chân không tự chủ được dừng bước, không phải vì âm thanh kia, mà là cô cảm giác giữa hai đùi của mình bỗng nhiên nóng lên, trong lòng dâng lên dự cảm bất thường, cúi đầu nhìn, hai ống quần dính màu đỏ diêm dúa lẳng lơ, cô ngẩng đầu nhìn thấy Cố Lăng Thành, anh cứ như vậy đứng ở cửa đình viện, cũng đã phát hiện sự khác thường của cô, Tô Noãn lại cúi đầu nhìn màu đỏ tươi trên quần của cô, người liền mềm nhũn ra, cũng ngã xuống trước một đôi tay rắn chắc.
Tô Noãn vẫn cứ thấy máu là ngất, rất quái lạ, có người dở hơi nào có thể ở cái nơi lúc nào cũng tràn ngập chém giết nguy hiểm cứ ngẩn ngơ mấy tháng trời.
…………..
Từ cái ngày Tô Noãn biến mất anh đã bắt đầu tìm kiếm, mang theo lửa giận tìm kiếm, ba tháng sau cuối cùng cũng tìm được.
Nếu không phải trong lúc vô tình anh nhìn thấy trong bản tin buổi tối phát sóng hình ảnh mấy tin xung đột, Tô Noãn ngồi xổm ở đầu đường tràn ngập khói thuốc súng, đang chụp hình cho mấy đứa bé ăn mặc rách rưới, vẻ mặt bình an khẽ nở nụ cười.
Anh cả đêm tìm ra tòa soạn báo, không để ý nhân viên của bọn họ đã tan làm hay chưa, mạnh mẽ yêu cầu tra xét nguồn gốc của bức ảnh, cuối cùng phát hiện tình nguyện viên chụp hình tên Trương Kiệt Minh.
Anh lo lắng suy tính thật lâu mới lên máy bay đi tới đây, cũng từng ở thời điểm bước lên cabin, từng một lần lo lắng mình có thể bị đạn bắn trúng đầu ở cái nơi đất nước mâu thuẫn trở nên gay gắt này hay không.
Nhưng là, cuối cùng anh vẫn tới, nghe theo nội tâm mách bảo mà đến, hơn nữa thật sự gặp được cô.
Cô mặc bộ quần áo dính bùn đất đến không thể nào dính hơn, trên mặt bám đầy bụi bặm, mái đầu hoa lê hơi dài giống như là một cái ổ gà, hơn nữa khi nhìn thấy anh nháy mắt liền lập tức hôn mê bất tỉnh.
Anh liên hệ với đại sứ quán, kêu tài xế đưa Tô Noãn vào bệnh viện trong thành phố, Tô Noãn da môi khô lở, hơn nữa rất yếu ớt, đôi mắt hằn đậm màu xanh đen, anh ôm lấy cô vào trong ngực, chặt chẽ ôm, nổi lên mơ hồ lo lắng.
Ngày đó cô lại chạy tới đàm phán với anh, cầu xin anh tha cho Lục Cảnh Hoằng, anh quả thực không thể tin cô thế nhưng sẽ có ý chí kiên định mạnh mẽ như vậy, lần lượt không giữ uy tín với anh, rồi lại lần lượt vì người đàn ông khác cầu xin anh.
Cô làm sao lại cho rằng, anh nhất định sẽ đồng ý thỉnh cầu của cô, cứ như thế nhẹ nhàng buông tha cho việc vạch một vết thương khó mà khép lại cả đời ở ngực anh ta?
Đàn ông còn lâu mới có thể rộng lượng như phụ nữ nghĩ, bọn họ luôn ở trong bóng tối tính toán chi li, lừa người gạt ta đối phó đối phương, huống hồ, anh không đổ oan Lục Cảnh Hoằng, nhìn những tài liệu kia là anh biết chứng cớ xác thực toàn bộ đều là sự thật.
Nhưng mà Tô Noãn lại cứ khăng khăng tin tưởng Lục Cảnh Hoằng tuyệt đối không thể làm chuyện trái pháp luật, chỉ vì Lục Cảnh Hoằng nói với cô ba chữ, tin tưởng anh. Cho nên cô thật sự tin, tận lực tin.
Vì thế anh cho cô một cái tát, anh không cách nào có thể tha thứ cô cứ như vậy kiên quyết biện hộ thay một người đàn ông khác, nhất là ở trước mặt anh. Trước đây, biện hộ cùng tin tưởng đó của Tô Noãn chỉ thuộc về mình Cố Lăng Thành anh.
Bất luận anh làm cái gì, Tô Noãn đều tin tưởng anh không lung lay.
Bây giờ, cô giống như là đem tất cả tình yêu đều trao hết cho Lục Cảnh Hoằng, thậm chí ngay cả một chút xíu cũng không còn dành cho anh, cho dù anh có cố gắng bao nhiêu, dụng tâm bao nhiêu, cô đều chưa từng nhìn anh thêm lần nào nữa, trong mắt của cô chỉ có người đàn ông tên Lục Cảnh Hoằng kia.
Cho nên anh không thể nhịn được nữa cho cô một cái tát, mặc kệ khóe miệng cô chảy máu,Tô Noãn lại lập tức phịch một cái quỳ xuống trước mặt anh, khóc nức nở, cô chưa bao giờ khóc như vậy, nhất là làm trò trước mặt anh.
Cô giống như thật sự sợ, sợ đến hai tay phát run, cô đứt quãng giải thích nếu những chứng cớ kia được đưa ra Lục Cảnh Hoằng sẽ gặp nguy hiểm, nước mắt không ngừng rơi.
Mặc dù lúc trước van cầu anh là vì Tô Chấn Khôn, cô cũng chưa từng thương tâm tuyệt vọng như vậy, nhìn Tô Noãn hèn mọn quỳ gối bên chân, Cố Lăng Thành nghe thấy trong lòng chua xót, giống như có một thanh chủy thủ đâm vào trong ngực của anh, mỗi một lời cô nói, liền chui sâu một tấc vào trong đầu anh, cho đến khi chủy thủ hoàn toàn không còn ở trong ngực của anh.
Người đàn bà ngốc nghếch này, chẳng lẽ cô không biết cô càng vì người đàn ông khác cầu xin anh, anh lại càng tức giận hay sao?
Anh muốn khiến Lục Cảnh Hoằng vĩnh viễn không thoát được, thân bại danh liệt, vĩnh viễn không chiếm được cô!
Anh như cũ vẫn nhớ rất rõ những lời cô nói, mỗi khi đêm khuya tĩnh lại cũng nhớ rõ đối thoai của bọn họ, cô nói: “Tôi sẽ bỏ đi, sẽ không xuất hiện nữa, chỉ cần anh có thể tha cho Lục Cảnh Hoằng, tôi sẽ đi rất xa, đồng ý biến mất ở chân trời góc biển.”
Thấy anh thờ ơ, cô tiếp tục cố gắng thuyết phục, cô nói cô đã cầu xin Lục gia, chỉ cần Cố Lăng Thành bỏ qua cho việc tố cáo Lục Cảnh Hoằng, tiêu hủy những chứng cớ kia, người Lục gia cũng không trách lỗi cũ, thậm chí thiếu một món nợ ân tình của anh.
Từ trong lời của cô Cố Lăng Thành nghe ra rất nhiều vấn đề, cô sẽ rời khỏi, từ nay về sau biến mất hoàn toàn trước mặt những người quen biết, đúng vậy, cô là ý này, nhưng là, cô cho là bỏ đi thì có thể giải quyết toàn bộ mâu thuẫn sao?
Sau đó anh lạnh lùng nói với cô: “Anh muốn em ở lại, cả đời làm tình nhân bên cạnh anh!”
Đây là điều kiện duy nhất, cũng là điều kiện tàn nhẫn nhất, Tô Noãn cơ hồ không do dự, cô đã từng nghe được câu này khi cô cầu xin anh cứu Tô Chấn Khôn với điều kiện sẽ rời đi không quay đầu lại, cô liên tục gật đầu, đồng ý.
Thậm chí ngay cả Cù gia cũng tới tìm anh, vì Tô Noãn, Cù Dịch Minh thế nhưng cũng ăn nói khép nép cầu xin anh không cần tố cáo Lục Cảnh Hoằng, Cù Dịch Minh nói với anh, anh có yêu cầu gì cứ nói hết ra, chỉ cần Cù gia có thể sẽ làm tất cả.
Anh cũng không có nói với bất kỳ ai giao ước giữa anh và Tô Noãn, đó là bí mật anh chôn sâu dưới đáy lòng, hổ thẹn khi nói ra khỏi miệng bí mật, nhưng cũng là khát vọng nội tâm chân thực nhất của anh.
Cuối cùng Cố Lăng Thành lén lút cùng Lục gia và Cù gia đạt thành hiệp nghị, sau đó anh đem chứng cớ có động tay động chân giao cho bộ quốc an, (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) hơn nữa nghĩ cách để cho Lục gia ngụy tạo một số tin tức, khiến cho việc điều tra có trăm ngàn chỗ hở, toàn bộ đều được chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ vụ án kết thúc là Lục Cảnh Hoằng có thể an toàn ra khỏi bộ quốc an.
Nhưng là, Tô Noãn lại đột nhiên biến mất, anh thề nhất định phải tóm được cô trở về, tên nhóc lừa đảo này!
Cô lại một lần nữa lừa gạt tình cảm của anh, khi anh hưng trí bừng bừng về tới nhà, chỉ nhìn thấy một phòng tối đen lạnh lùng, cô ngay cả hành lý cũng không có lấy, có lẽ cô vẫn luôn dõi theo anh, xác định Lục Cảnh Hoằng không có chuyện gì liền quay người bỏ chạy.
Cố Lăng Thành giận quá cười thành tiếng, anh ngồi trên sofa, gãi một đầu tóc ngắn rối loạn, tháo cà vạt chỉnh tề, trong đêm tối rút ra một điếu thuốc vuốt vuốt, đột nhiên thấy đùa giỡn rất khá.
Chạy trốn như thế quả thực đã vượt qua tất cả trò chơi của bọn họ trong quá khứ, làm anh cảm thấy kích thích, làm anh cảm thấy khẩn trương, làm anh tràn ngập ý chí chiến đấu hơn nữa vô cùng đau lòng.
Nhưng mà anh cũng không bị bất kỳ tổn thất nào, anh thậm chí thành công mượn sự kiện này, chiếm được những thứ vật chất mình muốn có: địa vị, cùng với của cải.
Vì thành công, anh có thể hy sinh nho nhỏ một chút, cho dù là một cơ hội, anh nắm được cũng sẽ không nhả ra, anh tin là Lục Cảnh Hoằng sẽ vì bản thân, cho anh tạo ra cơ hội này.
Mặc dù là người phụ nữ khiến anh vui giận bất thường kia, cũng là Lục Cảnh Hoằng tự tay đẩy cô đến bên cạnh anh, nhớ lại mấy tháng trước Lục Cảnh Hoằngđột nhiên nổi điên xông vào phòng làm việc của anh, so với vẻ mặt thản nhiên của anh, trên mặt của Lục Cảnh Hoằng là phẫn nộ cùng lo lắng không kiềm chế được, không còn là người đàn ông thâm trầm che dấu cảm xúc không lộ ra ngoài nữa.
Lục Cảnh Hoằng bảo anh giao Tô Noãn ra, anh ta giống như khẳng định là anh dấu Tô Noãn, anh chỉ chỉ chỉ vào mô hình đua xe trưng bày trong tủ kính, nếu Lục Cảnh Hoằng thắng, anh sẽ giao ra Tô Noãn.
Lúc đua xe cuối cùng Lục Cảnh Hoằng thắng,vượt ra ngoài dự kiến của anh, bởi vì Lục Cảnh Hoằng liều lĩnh, anh ta vì Tô Noãn thậm chí ngay cả sinh mệnh cũng không đếm xỉa tới, cho nên cái người lạnh lùng này sau đó vượt lên trước thắng anh.
Lục Cảnh Hoằng từ đầu tới cuối đều thắng anh, nếu Tô Noãn thật sự ở bên cạnh anh, giờ phút này hẳn là cô sẽ bỏ đi theo Lục Cảnh Hoằng.
Nhận thức được điều này làm cho anh không thể ngăn nắm chặt nắm tay, nhìn Lục Cảnh Hoằng chân mày không ngừng chảy máu, anh cười nhạo thật lâu, chỉ có một câu: “Anh điên rồi sao?”
Lục Cảnh Hoằng không trả lời anh, chỉ lạnh lùng theo dõi anh, để cho anh thực hiện lời hứa của mình, thế nhưng anh lại đọc hiểu trong mắt Lục Cảnh Hoằng, Lục Cảnh Hoằng thật sự điên rồi, điên đến mất đi cảm giác đau đớn, anh ta chỉ muốn nắm giữ Tô Noãn.
Tô Noãn nếu nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng bò ra từ trong chiếc xe đua bị lật, chỉ sợ sẽ càng thêm kiên định lựa chọn người đàn ông này, đáng tiếc tất cả đều muộn rồi, anh biết, Tô Noãn đi rồi, bất kỳ ở chỗ nào cũng đều không tìm thấy cô vì thế anh đề ra quy ước với Lục Cảnh Hoằng, nếu ai tìm thấy được Tô Noãn trước, người còn lại sẽ không được phép xuất hiện trước mặt Tô Noãn nữa.
Lục Cảnh Hoằng thế nhưng không có nhận lời, anh ta chỉ không tiếng động xoay người, không đồng ý bất kỳ quy ước nào với anh, cứ như thế, vội vàng lái xe rời đi, vết thương chảy máu trên trán lại bị anh ta bỏ quên mất.
Lục Cảnh Hoằng không muốn để cho Tô Noãn mạnh mẽ biến mất khỏi sinh mệnh của mình, cho nên anh trở nên can đảm, anh có thể đua xe cùng Cố Lăng Thành, có thể lấy tính mạng của mình đi đánh cuộc, lại riêng chỉ không thể dùng Tô Noãn đi đặt cược.
Cố Lăng Thành chỉ là nhìn lòng bàn tay của mình suy nghĩ đến xuất thần, anh yêu chẳng lẽ so với Lục Cảnh Hoằng thật sự không bằng sao?
Đáp án là không phải.
Anh yêu Tô Noãn, rất yêu, yêu đến một ngày một đêm đau triệt nội tâm, yêu đến khi đối mặt Tô Noãn chỉ biết trầm mặc mà chống đỡ.
Chỉ là phần yêu này, cả đời anh cũng nói không nên lời….
Về phần chân tướng như thế nào, bởi vì Lý Tư Đặc an nghỉ dưới đất, chết không có đối chứng, không còn ai dám đến tới chất vấn hiệu suất làm việc của bộ quốc an cùng một loạt nghiệm chứng báo cáo của chuyên gia, hơn nữa với năng lực của hai nhà Lục Cù những chứng cứ kia trở thành vu oan giả dối không có thật.
Về phần Cố Lăng Thành cũng hủy bỏ kiện tụng đối với Lục Cảnh Hoằng, anh nói một câu “Trời tối nên nhìn lầm, chỉ là hiểu lầm” để kết thúc vụ ám sát lần này, không có ai tiếp tục đi truy xét, đây là kết quả mà mọi người muốn.
Chỉ là khi Lục Cảnh Hoằng từ bộ quốc an đi ra, anh liếc mắt nhìn, trong những người tới đón anh cũng không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia.
Trải qua mấy ngày ở trong phòng thẩm vấn của bộ quốc an, anh cũng không cảm thấy sẽ trở thành ám ảnh trong cuộc đời, nhân viên thẩm vấn mặc quần áo tây trang thắt cà vạt, mặt không chút thay đổi ở đối diện, nghe tiếng động xào xạc trong máy ghi âm, anh vẫn thản nhiên bất động như cũ, tương đối bình tĩnh.
Khi đó anh không hề suy nghĩ bất cứ điều gì, không hề suy nghĩ những chứng cứ tới tay của bộ quốc an là thật hay không, không có nghĩ tới sau khi đại sứ quán nước ngoài biết chuyện có thể trừng phạt mình hay không, trong đầu óc của anh chỉ có câu nói khi Tô Noãn chạy đến gặp anh.
Cô nói, em tin tưởng anh, em chờ anh trở về.
Thế nhưng, người phụ nữ này lại lần nữa lừa gạt anh.
Trước ánh mắt né tránh của người Lục gia, anh túm lấy chìa khóa xe từ anh Hai, không quan tâm anh chị ngăn cản, mở cửa xe chạy như bay về biệt thự, mở cửa, đứng ở ngoài cửa, cuối cùng cũng không bước được một bước.
Kéo chặt rèm cửa sổ ngăn lại ánh mặt trời sau giữa trưa, sắc mặt của anh âm u lờ mờ.
Cách bài trí biệt thự vẫn là của một tháng trước, chỉ là quá mức vắng lạnh, thiếu một loại hơi thở ánh mặt trời, cũng thiếu hơi thở con người, trong phòng khách quá mức vắng vẻ, hay là những thứ đồ dùng trong nhà bọn anh định mua khi kết hôn, anh không có mang dép, từ từ đi về phía phòng ngủ khép chặt, mở cửa phòng, đi vào căn phòng mới thuộc về anh và cô, bên trong phòng là một mảng màu tím nhạt, anh ngẩng đầu nhìn lên, có thể nhìn thấy ảnh cưới hạnh phúc được rọi to, trong tấm ảnh cô cười đến ngọt ngào hạnh phúc, rúc vào lòng anh.
Hai bên tủ đầu giường trưng hai bình hoa, trong bình hoa cắm hoa bách hợp tươi mới, hoa bách hợp không quá mức sáng lạn, không quá mức chói mắt, khiến cho ánh mắt của anh khẽ nhói đau, anh ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn, quên cả phản ứng.
Trong lòng đã có suy đoán nào đó, chỉ là anh không muốn tin, anh nghe thấy một hồi tiếng mở cửa, trong lòng vui vẻ, bối rối xoay người chạy ra, nhưng mà chiếu vào đôi mắt anh là người giúp việc làm ngoài giờ đang cầm cây lau nhà và túi rác.
Người giúp việc nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng vẻ mặt từ vừa mới bắt đầu vui mừng chuyển sang giờ phút này tối tăm mất mác, không biết anh là vì chuyện gì, nhưng vẫn là truyền lời dặn dò của bà chủ biệt thự với Lục Cảnh Hoằng: “Tiên sinh, ngài là khách mới tới ở sao? Bà chủ ở đây để cho tôi hai ngày tới đây quét dọn một lần, bất quá không nói cho tôi biết hôm nay ngài sẽ đến, nếu không ngày mai tôi mới tới quét dọn.”
“Cô ấy thuê bà làm từ khi nào?”
Lục Cảnh Hoằng nghe thấy âm thanh khô khan của mình quanh quẩn trong phòng khách, người giúp việc khó hiểu nhìn vẻ mặt tái nhợt của Lục Cảnh Hoằng hoang mang, nghĩ thầm người đàn ông nhìn đẹp trai như vậy tại sao cử chỉ hành vi lại là lạ, nhưng trên mặt vẫn là thành thật trả lời: “Đại khái là khoảng hai mươi mấy ngày trước, sau đó tôi không thấy cô ấy ở đây nữa, lúc ấy tôi nhìn thấy cô ấy kéo hành lý đi, chắc là đi ra ngoài du lịch rồi, ngài tìm cô ấy sao?”
Rèm cửa tuyết trắng trước cửa sổ sát đất bị gió thổi bay phất phới, Lục Cảnh Hoằng cứ như vậy ngây ngốc đứng ở nơi đó, cầm trong tay tấm ảnh anh và Tô Noãn chụp chung, anh ngẩng đầu xem tin tức trên tivi Lcd do người giúp việc mở.
Là nghi thức cắt băng khánh thành của Mị Ảnh hợp tác với nhà xuất bản Minh Thượng mới thành lập nhưng sức mạnh bức người, Cố Lăng Thành ngồi ở bàn khách quý phía trước của bữa tiệc, vẻ mặt tươi cười chuyên nghiệp tiếp nhận phỏng vấn, anh ta được ánh đèn chiếu sáng xung quanh.
“Cậu cũng biết phải không?” Thái Luân Tư bỗng nhiên xuất hiện ở cửa biệt thự, anh liếc mắt nhìn Cố Lăng Thành trên ti vi, xoa xoa huyệt thái dương cười khổ: “Tôi không nghĩ tới cuối cùng anh ta thế nhưng lại bỏ qua như vậy…,”
Thái Luân Tư còn chưa nói xong, Lục Cảnh Hoằng liền đẩy anh ra đi nhanh về phía cửa lớn, bước đi của anh không tìm thấy ung dung tao nhã trong quá khứ, tiết lộ chủ nhân lòng nóng như lửa đốt.
Khi người Lục gia đuổi tới biệt thự thì chỉ nhìn thấy Thái Luân Tư ngồi trên ghế sofa, lặng lẽ nhìn tấm hình cưới Lục Cảnh Hoằng và Tô Noãn, (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) phát hiện bọn họ đến chỉ là nhếch miệng: “Chuyện này các người cũng không giấu được bao lâu, nếu cậu ấy thực sự yêu Tô Noãn, cậu ấy tất nhiên phải biết, Tô Noãn vì cậu ấy ra quyết định có xứng đáng hay không, để xem quyết định của cậu ấy.”
Vài vị trưởng bối của Lục gia đưa mắt nhìn nhau, lại không tìm được lời lẽ thích hợp để phản bác, bọn họ cũng không dự đoán được Tô Noãn sẽ rời đi, chờ tới khi bọn họ kịp phản ứng thì lại nhìn thấy được thân ảnh Tô Noãn bên cạnh Cố Lăng Thành, mà hiện giờ, ngay cả Cố Lăng Thành rốt cuộc cũng không tìm được tung tích Tô Noãn.
Bọn họ sao lại không biết ý đồ của Tô Noãn, cô muốn dùng chính mình đổi về Lục Cảnh Hoằng, rồi lại không thể đối mặt Lục Cảnh Hoằng khi đứng cạnh Cố Lăng Thành, cho nên mới phải biến mất hoàn toàn ngay trước mắt của bọn họ…
Chỉ là bây giờ, em trai phải làm sao, tình cảm của nó dành cho Tô Noãn, tuyệt đối không phải nói quên là có thể quên, mọi người Lục gia lo lắng đúng, khi bọn họ nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng một lần nữa đứng ở trước mặt bọn họ, cũng không vì hoảng sợ, anh nhíu chân mày, đi vào biệt thự, lướt qua mọi người, vô thanh vô tức, đóng cửa thư phòng.
Khi Lục Cảnh Hoằng xuất hiện ở cửa thì trên chân mày của anh xuất hiện nhiều vết thương thật dài, trong vết thương kia chảy ra chất lỏng màu đỏ, từ khuôn mặt anh chảy xuống trên cổ áo sơ mi màu trắng, chỉ là, anh thế nhưng không có lấy tay lau đi.
Đang lúc mọi người khó hiểu lo lắng nhìn soi mói, cửa thư phòng lại mở ra, Lục Cảnh Hoằng đi tới, cầm một tập tư liệu trong tay, cổ áo của anh đã bị nhuộm đỏ, Lục Cảnh Ngưng cũng không nhịn được nữa tiến lên trước quan tâm, lại bị Lục Cảnh Hoằng tránh đi.
“Em trai, em đi đâu vậy? Sao cái trán lại bị thương, vẫn là nên đi bệnh viện băng bó một chút đi.”
“Em trai, chuyện khác từ từ nói sau, trước hết em chăm sóc tốt vết thương có được không?” Cơ Tố Thanh cũng có chút nhìn không được, tuy rằng cũng bởi vì Tô Noãn bỏ đi mà khổ sở, nhưng là không muốn nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng vì vậy mà bỏ mặc thân thể của mình, thế nhưng lại bị ánh mắt nhìn sang của Lục Cảnh Hoằng nói không ra lời.
Ánh mắt lãnh đạm của anh xuyên thấu qua màu đỏ xinh đẹp, một kiểu chói mắt khác, anh không có quan tâm nhiều đến ân cần của mọi người, cũng không đi xử lý vết thương trên trán, nâng bước bước đi, đối với khuyên can của mọi người chỉ có chất vấn một câu: “Tôi nói rồi, nhờ các người quan tâm tốt cô ấy, chỉ là, bây giờ cô ấy ở đâu?”
Người Lục gia chỉ có trầm mặc chống đỡ, nhìn bóng dáng kiên quyết của Lục Cảnh Hoằng đẩy cửa mà đi, sau một hồi im lặng thật lâu, là một chuỗi tiếng thở dài, bọn họ nhìn nhau một cái, tất nhiên là hiểu được tính khí Lục Cảnh Hoằng, không đạt được mục đích thề không bỏ qua.
Bọn họ dùng hết mọi quan hệ giao thiệp cũng đều không tìm thấy Tô Noãn, điều đáng nói là, sau thời gian dài thất vọng có lẽ sẽ buông tha tìm kiếm, thế nhưng Lục Cảnh Hoằng không giống với họ, nó vẫn sẽ luôn đi tìm, cho tới khi tìm được con bé mới thôi, không sợ phải đi tìm khắp mọi ngõ ngách của thế giới.
Làm như nghĩ tới khả năng đó, trong mắt Lục Cảnh Ngưng và mấy vị khác hiện rõ tỉnh ngộ, Lục Cảnh Ngưng dẫn trước một bước đi vào thư phòng, chỉ nhìn thấy một bàn lộn xộn cùng vết máu, còn có trên máy tính là nội dung văn bản vẫn chưa kịp tắt.
Là một lá thư từ chức, Lục Cảnh Ngưng ngước nhìn mấy chữ to lớn kia, giật mình sững sờ thở dài, Lục Cảnh Hoằng bây giờ lại nguyện ý vì một người phụ nữ mà cam lòng buông tha cho lý tưởng của mình, vậy thì rốt cuộc phải yêu như thế nào mới có thể làm được?
Nó biết với thân phận Quan Ngoại Giao của mình hạn chế việc xuất cảnh, liền đạo nghĩa không thể chùn bước lựa chọn từ chức, Lục Cảnh Ngưng ngắm nhìn mặt trời lặn về phía tây bên ngoài cửa sổ, cười cười tựa như tìm niềm vui trong đau khổ, nếu Tô Noãn nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng vì con bé mà điên cuồng như vậy, có phải là ngay cả ngủ mà cũng cười thành tiếng hay không?
Nhớ tới tình yêu oanh oanh liệt liệt trong những năm tháng thanh xuân của mình, Lục Cảnh Ngưng rũ mi mắt xuống mà cười, không hề lo lắng, cũng không tiếp tục tự trách, đóng máy tính, quay đầu lại nhìn về phía em trai em gái đứng ở cửa lo lắng: “Người trẻ tuổi luôn luôn có một lần điên cuồng như vậy, các em nên thông cảm cho em trai điên cuồng muộn lần này một chút, nếu đây là quyết định của nó, chúng ta cũng không nên ngăn cản không phải sao? Huống chi, không phải chúng ta cũng từng có những năm tháng trải qua như vậy sao?”
Anh trai trưởng vốn vội vàng đi ngăn cản Lục Cảnh Hoằng làm loạn, sau khi nghe Lục Cảnh Ngưng nói, nhìn thấy ánh mắt Lục Cảnh Ngưng mang nụ cười bất đắc dĩ, cũng thu hồi hai chân bước ra, sôi nổi nhìn về phía vợ mình, đang nhớ tới giai đoạn yêu say đắm chôn sâu trong trí nhớ kia. Đúng vậy a, không phải ai cũng từng trải qua những năm tháng đó sao?
Có lẽ để Lục Cảnh Hoằng vẫn luôn tự chủ hơn người điên cuồng một lần, cũng không phải là chuyện xấu gì, còn hơn cả đời mất đi tình cảm chân thành của một người phụ nữ, một phần công việc, một cái lý tưởng, thì có là gì?
………………
Tô Noãn từ trong túi lấy ra một thỏi xé bao, bỏ vào trong miệng nhai nói: “Tôi không phải phóng viên từ chiến trường!”
Một anh chàng trẻ tuổi như ánh mặt trời chuẩn bị buông cánh tay đang giữ chặt cô, chân thành cười, tại cái nơi tràn ngập chiến tranh này: “Vậy thì có quan hệ gì, cô chỉ để ý chụp là được, còn muốn có đề tài tốt hơn so với chiến tranh sao? Chúng ta hẳn là nên để toàn bộ người trên thế giới nhìn thấy, chiến tranh trong thời đại hòa bình là hình dạng ra sao —– chẳng lẽ cô sợ chết?”
Sợ chết sao? Tô Noãn nghĩ tới một lần rơi xuống từ tầng hai, cô cười, gật gật đầu: “Có chút sợ.”
Cậu thiếu niên lại cầm lên máy ảnh chụp vài tấm ảnh: “Thật ra tôi cũng sợ, nhưng mục đích căn bản của sợ hãi là dũng cảm.”
Tô Noãn nghe lời nói của cậu ta không có chút logic nào, nhíu lại ấn đường, sau đó ngồi xuống bóng cây bên cạnh cậu thiếu niên, không bâng khuâng xem có bị dơ quần hay không, cô cúi đầu lau chùi máy ảnh trước ngực.
Cậu thiếu niên nhìn thấy Tô Noãn không đi, tâm tình nhất thời vui mừng không ít, cười nói thêm: “Giống như mục đích của chiến tranh căn bản là bộ dạng hòa bình.”
Tô Noãn nhìn cậu ta cười: “Không phải là chúng ta đã gặp nhau ở đâu sao?”
Cậu thiếu niên hứng thú quay đầu lại: “Ở đâu?”
Tô Noãn mơ màng, ngay sau đó cười nhạt một cái: “Ha ha, Tôi chỉ tùy tiện nói thôi.”
Cậu thiếu niên cầm lấy máy ảnh treo trên cổ chụp tới, đặt mông ngồi xổm xuống bên cạnh cô, nhìn Tô Noãn từ trên xuống dưới: “Thiệt là, chuyện như vậy cũng tùy tiện nói, cô nhất định là phụ nữ rất nhiều chuyện đây?”
“Á?” Tô Noãn tay lau máy ảnh dừng một chút, có chút xấu hổ.
“Răng rắc” một tiếng, khoảnh khoắc xấu hổ của cô bị đối phương chụp lại, mặt cậu thiếu niên dính tro bụi dưới ánh mặt trời rạng rỡ lóe lên, cậu ta đóng máy ảnh, tiến lại gần Tô Noãn tinh thần hoảng hốt hỏi: “Một cô gái gia giáo như cô sao phải đến cái nơi nguy hiểm này? Người trong nhà của cô tại sao không quản cô?”
Tô Noãn rũ mắt xuống cười cười, không có trả lời, vậy mà suy nghĩ cũng không mong đợi thế nhưng trôi dạt về hình ảnh của hai tháng trước. Cô chỉ mang theo hộ chiếu chạy tới sân bay, ghé vào trước bàn bán vé, thở hổn hểnh nói một câu: “Có thể bán vé chuyến bay sớm nhất được không, đi đâu cũng được.”
Tiểu thư bán vé nhìn cô một cái, trên con ngươi còn phản chiếu bộ dạng chật vật của cô, trả lời: “Có” Cô cầm vé, đăng ký, ngồi xuống, ngủ, vô tri vô giác mơ một giấc mơ dài, tỉnh dậy, tiếp viên hàng không nói: “Tiểu thư, phi cơ đã tới Palestine.”
Đó là nơi cô chỉ thấy qua giữa bản tin thời sự, xung quanh là khói thuốc súng chiến tranh cùng quân đội xe tăng pháo đạn, mà cô lại trong lúc sai lầm đi tới đất nước này, cho đến khi ra khỏi cabin cô cũng không kịp phản ứng.
Khi đó cô không có mua vé máy bay đi về thoát khỏi mảnh đất nguy hiểm này.
Cô ra khỏi sân bay, đứng ở đầu đường, bỗng nhiên bị đám người vọt tới cuốn đi, cô đeo chiếc ba lô trên lưng lảo đảo, khi cô sắp ngã, một cậu thiếu niên chụp được tay cô, sau đó kêu to: “Chạy mau, quân địch đến rồi!”
Vì thế Tô Noãn bị cậu thiếu niên xa lạ này kéo liều mạng chạy theo sau dòng người, cô cảm giác trái tim của mình như muốn nhảy ra, sợ hãi, kích thích, hưng phấn, từng cái từng cái một tràn ngập đầu óc cô.
Chạy chạy, cô chợt nghe một tiếng súng vang, vang vọng phía chân trời, sau đó cô thế nhưng thoải mái hơn.
Khi đó cô nghĩ, cuộc sống thật kỳ diệu, phát súng kia cũng không biết bắn trúng người đen đủi nào…
Bọn họ chạy thật lâu, cho đến khi chạy tới vùng đất trống hoang vu mới dừng lại, cậu thiếu niên nhìn chằm chằm vết thương trên cổ tay cô, một vết tiếp một vết, làn da chỗ đó mỏng khác thường giống như chiếc bánh gạo nếp dày, bao lấy vài dây mạch máu rõ ràng.
Tô Noãn không quen bị người khác nhìn chằm chằm vào vết thương đó, đây là minh chứng rõ ràng cô từng tự mình sa đọa, cô rút tay mình ra, ngây ngô cười cười, cố gắng che dấu nội tâm không được tự nhiên của mình.
Cậu thiếu niên sửng sốt, cũng cười theo, thật lâu sau mới hỏi ra một câu: “Cô thích tự sát sao?”
Tô Noãn cắn một miếng bánh bao hơi cứng, không biết nói gì cho phải, vì thế lại từ trong túi lấy ra bình nước suối, mở nắp uống một ngụm, nhìn khói đen lượn lờ từ từ dâng lên ở phương xa.
“Đừng để tâm nha, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, cô cũng biết đó, làm phóng viên nên chuyện gì cũng tò mò.”
“Vậy thì cũng không cần vạch trần vết sẹo của người khác chứ.” Tô Noãn liếccậu ta một cái, giống như nói giỡn nói sang chuyện khác.
“Tôi vừa cứu cô một mạng, cô để cho tôi phỏng vấn một chút xem như là báo đáp cũng không tính là quá phận chứ?”
Tô Noãn có chút bực mình, nhíu chân mày nhìn cậu ta: “Báo đáp? Tại sao cậu không nói để tôi lấy thân báo đáp luôn đi?”
Cậu thiếu niên ngượng ngùng gãi gãi tóc ngắn, sau đó cười lên, trong đôi mắt to đen là tràn đầy tươi cười: “Vậy thì tốt quá, đầu năm nay rất khó lấy vợ nha, nếu cô thật sự đồng ý, tôi vốn còn thiếu một cô vợ…”
Cậu thiếu niên sau đó nói tiếp cái gì Tô Noãn cơ bản không nghe thấy, thính giác của cô vẫn luôn dừng lại khi cậu ta nói mấy câu đầu tiên, âm thầm thì thầm ở trong lòng mình: vợ à…, vợ à….
Tô Noãn không thể ngăn được nhớ tới Lục Cảnh Hoằng, hơn nữa đôi mắt có chút ấm áp khổ sở, cô cúi đầu, hít một hơi thật sâu, xé miếng bánh bao, nuốt cả quả táo xuống, khiến cho cổ họng phát đau.
Mấy ngày trước cô gọi điện thoại vượt biển cho Lâm Gia Gia, Lâm Gia Gia có thể xem như là bạn bè đáng tin cậy nhất của cô, Lâm Gia Gia thất kinh sợ hãi kể cho cô nghe Lục Cảnh Hoằng bám sát cô ấy, Cố Lăng Thành cùng Cù gia còn có Lục gia điên cuồng tìm cô như thế nào, cũng kể cho cô biết Lục Cảnh Hoằng đã không sao, những thứ gọi là chứng cớ tố cáo đều là giả tạo….
Sau đó Lâm Gia Gia hỏi cô: “Tiểu Noãn cậu ở đâu, sao mình nghe thấy tiếng ồn ào trong điện thoại, mình nghĩ Cố Lăng Thành cũng sẽ không bức ép cậu làm chuyện gì nữa đâu.”
Tô Noãn lúc ấy cầm điện thoại, ngồi trong một cái sân hoang tàn, nhìn lên bầu trời đêm tối tăm nói: “Mình rất tốt, chỉ là hơi bận rộn, có thể tạm thời chưa về.”
“Cô bận chuyện gì sao?”
“Hả, à không có bận chuyện gì, ha ha…”
“Là vì anh ta làm hại sao?” Cậu thiếu niên tò mò mở to mắt hỏi.
Tô Noãn ngẩng đầu, miệng dừng nhai: “Anh ta là ai vậy?”
Cậu thiếu niên đưa mắt nhìn cổ tay cô, bĩu bĩu môi, hừ hừ nói: “Cái người hiện tại trong lòng cô đang nghĩ tới đó.”
“Không phải!” Tô Noãn rất lạnh nhạt mà cười, cầm lấy một miếng bánh bao bỏ vào miệng, “Tôi nhiều lần tự tử vì một người đàn ông, nhưng hiện tại tôi yêu lại là một người đàn ông khác!”
Cô quay sang nhìn cậu thiếu niên cười, hất cằm lên, giống như một con Khổng Tước kiêu ngạo: “Sao hả? Tôi chính là rất lăng nhăng, chần chừ, cậu nếu mất hứng thì cắn tôi đi!”
Cậu thiếu niên bị cô khinh bỉ xem thường nói một câu như vậy, có chút uất ức, giật lấy cái bánh bao trong tay Tô Noãn cắn một cái đứng lên “Không phải là tôi chỉ tò mò thôi sao, hung dữ như vậy, đúng là, ba nói không sai, phụ nữ đều là động vật lòng dạ hẹp hòi.”
Nói xong đứng dậy vỗ vỗ mông, xoay người rời khỏi căn phòng nhỏ, lúc trở lại bê một tô mì ăn liền, cười hì hì: “Ai da, là vị thịt bò cay, một tô cuối cùng.”
Tô Noãn ngửi thấy mùi hương, nuốt nước miếng một cái, quăng miếng bánh bao khô khốc đi, chạy tới đoạt lấy tô mì ăn liền, (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) bộ dạng ăn như hổ đói nhìn thấy cậu thiếu niên ha ha cười to, chỉ vào Tô Noãn miệng đầy cay đỏ nói: “Tô mì này vốn chính là cho cô ăn, cô giành cái gì chứ, không hề giống một cô gái rụt rè chút nào hết.”
Tô Noãn căn bản không kịch liệt chế giễu cậu ta nữa, chỉ là cắm đầu ăn một đũa lại một đũa, gần đây cô luôn ăn không vô cái gì, lại duy nhất chỉ thích ăn chua cay, giờ phút này lại bị mùi ớt kích thích, khẩu vị trở nên ngon một cách lạ lùng.
“Nói nói, cái người hiện tại trong lòng cô đang yêu, là loại người gì?” Vẻ mặt của cậu thiếu niên có chút gần như là nịnh hót.
Tô Noãn liền bắt đầu nhớ lại, dừng lại động tác ăn mì, đang cầm một cái tô lớn ngồi ở trên một cái ghế nhỏ, vẻ mặt cũng là vô vàn hạnh phúc, khóe môi quẩn quanh nụ cười yên tĩnh, nhưng mà ánh mắt cũng là nhàn nhạt ưu thương: “Anh ấy là một người đàn ông rất hoàn mỹ, rất nhiều người nói anh ấy lạnh lùng vô tình, có lẽ thế nhưng anh ấy lại vì tôi làm rất nhiều chuyện khó có khả năng xảy ra, cuối cùng tôi cũng không thể tránh được mà yêu anh ấy, cũng không nghĩ tới tôi cũng vì vậy mà thực sự trưởng thành.”
“Chỉ là, chúng tôi là người của hai thế giới, không có cách nào ở cùng một chỗ.” Lời nói xoay chuyển, Tô Noãn nghe thấy tiếng ừng ực nơi cổ họng mình: “Chỉ là, người đàn ông tôi cũng từng yêu kia, vì anh ta tự tử rất nhiều lần, bởi vì anh ta không thương tôi, bởi vì anh ta mà tôi mất đi rất nhiều thứ, người giống như tôi, hoàn toàn tự mình làm tự mình chịu.”
Nói xong, cười một cái, lại phối hợp ăn, giống như giờ phút này đang hưởng thụ món ăn ngon bắt mắt trong phòng ăn cao cấp.
Tô Noãn cứ ăn, chợt nghe cậu thiếu niên mở miệng:
“Thật ra người đầu tiên Romeo yêu cũng không phải là Juliet, là một cô gái tên Rosalie, Romeo vẫn luôn yêu sâu đậm Rosalie, chỉ là Rosalie vẫn không có đáp lại Romeo, cô ta cho rằng Romeo sẽ vẫn luôn như vậy, vĩnh viễn ở bên cạnh cô ta.”
“Rosalie thế nhưng chưa bao giờ phát hiện Romeo khổ sở, sau đó Romeo vì thấy Rosalind lẫn vào buổi lễ vũ hội của nhà kẻ thù Capulet, ai ngờ ở buổi vũ hội lần đầu tiên gặp được con gái nhà Capulet là Juliet, đối với cô ấy vừa gặp đã yêu, diễn ra một cuộc tình yêu đau khổ vĩ đại, mà Rosalie cứ như thế dần dần bị phai nhòa đi trong trí nhớ Romeo.”
Tô Noãn ngẩng đầu lên, nhìn cậu ta, thiếu niên có chút ngượng ngùng cười cười, nói tiếp: “Không ai trách Romeo lăng nhăng, ngược lại cho là anh ta tình cảm”, mỗi một lần anh ta đều yêu đến khắc sâu trong tim, cho đến khi anh ta tìm được linh hồn là người kia, anh ta nguyện ý vì người kia mà trả giá sinh mệnh, hơn nữa cuối cùng cũng đã thực hiện.”
Tô Noãn không thể khống chế nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt, bùm bùm rớt vào trong tô mì ăn liền, cô cúi đầu lè lưỡi liếm một cái, sau đó mới nhìn lên cậu thiếu niên vẻ mặt lo lắng cười cười: “Ha ha, không ngờ rằng mì ăn liền này lại cay như vậy a!”
Cậu thiếu niên nhìn thấy cô cố chấp cưỡng chế nén xuống nghẹn ngào, hơi thở không tiếng động than nhẹ, giống như nhìn hiểu khổ sở xoa vuốt trong mắt của cô, đưa khăn tay lên: “Nhưng đừng để nước mắt rơi vào trong tô mì, trong nước mắt có độc tố, cô đây không phải trở thành tự sát sao?”
Tô Noãn bị chọc cho nín khóc cười, đón nhận khăn tay lè lưỡi lau một cái, cô chỉ là chợt nhớ tới Lục Cảnh Hoằng, hơn nữa vì thế mà đau lòng, cô có lẽ nên trở về, chỉ là cô sợ, sợ Cố Lăng Thành quyết tuyệt.
Một khi cô xuất hiện, cô phải đối mặt vấn đề khó khăn đủ để cho cô nổi điên, vì thế, cô học trốn tránh, tình nguyện trốn ở cái nơi đất nước chiến tranh nổi lên bốn phía này, cũng không nguyện trở về gặp dày vò trong lòng.
Ăn mì xong Tô Noãn hỏi cậu thiếu niên: “Ngày mai chúng ta định làm gì hả?”
“Ngày mai tôi sẽ vận chuyển đồ cứu trợ, cô cứ ở nhà chờ, đồ đạc tới, cô liền phụ trách chia chúng ra nhiều phần nhỏ thôi.”
“Được.” Tô Noãn gật đầu, vừa cười: “Nhà? Cậu xem ở đây là nhà hả?”
Cậu thiếu niên dương dương tự đắc pha trò: “Anh đây bốn phía là nhà.”
Tô Noãn gõ một đũa lên đầu của cậu ta: “Không biết lớn nhỏ!”
Cậu thiếu niên khoa trương kêu đau, sau đó lặng lẽ sao đó lặng lẽ tiến lại gần, tiến đến bên tai Tô Noãn hề hề hỏi: “Hi, chị…” Tiểu tử này thật đúng là không xem mình là người ngoài, sáp lại liền lôi kéo làm quen, Tô Noãn xem thường đẩy cậu ta một cái, nhưng cũng không đẩy cậu ta ra được: “Nam nữ khỏa thân trong máy ảnh kia của chị là ai vậy hả?”
“Cái…,cái gì khỏa thân… Nam nữ nào?”
Tô Noãn có chút kinh ngạc, không khỏi cầm lấy máy ảnh trước ngực, cô cũng không biết tên tiểu tử này động vào máy ảnh mình từ khi nào, trong lúc suy nghĩ lung tung thì cậu thiếu niên còn ý vị ngồi đó lẩm bẩm: “Chính là đứng trên tấm gò đất, tấm bầu trời đầy sao kia, có một chàng trai xinh đẹp lõa thể giống như minh tinh kia, ai da… Cô gái kia… Dáng người như vậy…”Trên đôi mắt của cậu thiếu niên lưu chuyển một cái, bỗng nhiên nhìn chằm chằm vẻ mặt quái dị của Tô Noãn con ngươi mở lớn, ngón tay chỉ vào Tô Noãn không thể tin hô to gọi nhỏ: “Đừng nói đó là cô chứ?”
Tô Noãn bị cậu ta hét một cái lớn tiếng như vậy, trên mặt hiện lên hai vệt ửng đỏ, cũng tức giận đến xù lông, đứng dậy liền đuổi theo cậu ta đánh. Miệng hét: “Ai cho cậu lục tung đồ của tôi!”
“Oa, xem ra đúng là cô rồi, không nghĩ tới nha không nghĩ tới!”
“Đứng lại cho tôi, xem tôigiáo huấn cậu nè đồ tiểu quỷ không nghe lời!”
“Nói tôi tiểu quỷ, bản thân cô chẳng qua cũng chỉ hơn tôi mấy tháng thôi…,”
Hai người ở trong sân rượt đuổi, ầm ĩ, cũng là một lần thả lỏng vui vẻ khác.
Trong sinh mệnh của cô người đến người đi, yêu yêu hận hận, hối hả nhộn nhịp, đến cuối cùng, chỉ còn lại một mình.
Tô Noãn tự nói với mình: một mình, mới là chân lý đích thực của cuộc sống.
Một mình đơn độc cũng không phải là cô độc tuyệt đối, mà là một người chân chính cô độc trên mặt tình cảm trong linh hồn, bất luận được bao nhiêu người vây quanh, cũng không kể đến bị bao nhiêu người cô lập, cũng là một mình.
Đây mới là điều mà con người thật sự cần phải có trong cuộc sống thực tế.
………….
Từ lúc vừa mới bắt đầu có vẻ như cũng rất thân quen với cậu thiếu niên, thiếu niên cũng từ lúc vừa mới bắt đầu đuổi theo cô đã gọi một tiếng chị rồi chị, giống như đã quen biết nhau nhiều năm, đối với Tô Noãn xưa nay không thích tiếp xúc với người lạ mà nói là một kỳ tích.
Cậu thiếu niên tên Trương Kiệt Minh, mới tốt nghiệp khoa văn, chạy tới chiến khu, làm rất nhiều việc chống đối chiến tranh, cũng phụ giúp trẻ em chiến khu, hành động đó bất quá là một bầu nhiệt huyết, cùng Tô Noãn đánh bậy đánh bạ như vậy hoàn toàn không giống với người ở chỗ này.
Sau đó Tô Noãn cũng cố gắng tham gia, phát tặng đồ vật cứu trợ cho trẻ em địa phương, chụp hình cho bọn chúng, có đôi khi cũng đi theo Trương Kiệt Minh cùng nhau lẻn vào trong đội ngũ biểu tình, chụp được một số tình huống xung đột kịch liệt.
Có đôi khi viên đạn sượt qua sát bên tai, Tô Noãn sợ tới mức trái tim cũng ngừng đập, thề lần sau không tới nữa, nhưng mà vẫn là lần lượt, lần lượt dù sống hay chết bên cạnh việc bỏ chạy, vui đến quên trời đất.
Không có cách nào, ai kêu cô lên phải thuyền giặc, hơn nữa tinh thần trọng nghĩa cùng tư tưởng đồng tình cỏ dại lan tràn, lại bị Trương Kiệt Minh vì “Nữ nhân siêu cấp lạm tình.”
Có đôi khi đồ vật khan hiếm gay gắt, mà máy bay chuyên chở bỗng nhiên gián đoạn, những đứa bé kia đói bụng đến phát khóc, cô nghĩ tất cả mọi cách lấy tất cả những gì có thể ăn được đều làm thành cơm, cho bọn chúng ăn, sau đó bản thân cô nhịn đói.
Vì thế bắt đầu nhớ về thành phố, nhớ mùi hương của quán cơm trong thành phố nhộn nhịp, nhớ tới những ngày có Lục Cảnh Hoằng bầu bạn, cô cố gắng khuyên nhủ bản thân buông xuống, song đôi khi càng khuyên nhủ thì sức mạnh ý chí càng thêm bướng bỉnh, khắc ghi càng hiện ra rõ ràng.
Từ đó cho tới một tháng sau, Tô Noãn mệt đến ngất ngây, cũng thường xuyên nhịn đói đến bụng đau đớn, ngay cả thở cũng khó khăn, cô không biết vì sao lại như vậy, ngay từ lúc đầu tưởng dì ghẻ tới, sau đó mới phát hiện cũng không phải như vậy từng đợt từng đợt đau đớn khó chịu đã kéo dài tới mấy ngày, nhất là hôm nay, ngày hôm nay tình trạng của cô cực kỳ không ổn, khi thì đau đến một giây cũng đứng không vững.
Sau khi kết thúc công việc, ngồi trong đình viện thấp bé chờ Trương Kiệt Minh trở lại, cô đói bụng, vô cùng muốn ăn gì đó, gần đây sức ăn cũng mạnh hơn, nhưng cô như cũ không biết nấu cơm,cần một bảo mẫu vì cô chuẩn bị tất cả.
Phía sau có tiếng giày của quân nhân truyền đến, nhịp tim Tô Noãn hơi chậm lại, cô không biết là địch hay là bạn, cô vẫn là sợ chết, cho nên đứng dậy liền nhanh chân chạy về phòng.
“Tô Noãn!” Cô nghe thấy một tiếng hét kích động mà tức giận.
Tô Noãn hai chân không tự chủ được dừng bước, không phải vì âm thanh kia, mà là cô cảm giác giữa hai đùi của mình bỗng nhiên nóng lên, trong lòng dâng lên dự cảm bất thường, cúi đầu nhìn, hai ống quần dính màu đỏ diêm dúa lẳng lơ, cô ngẩng đầu nhìn thấy Cố Lăng Thành, anh cứ như vậy đứng ở cửa đình viện, cũng đã phát hiện sự khác thường của cô, Tô Noãn lại cúi đầu nhìn màu đỏ tươi trên quần của cô, người liền mềm nhũn ra, cũng ngã xuống trước một đôi tay rắn chắc.
Tô Noãn vẫn cứ thấy máu là ngất, rất quái lạ, có người dở hơi nào có thể ở cái nơi lúc nào cũng tràn ngập chém giết nguy hiểm cứ ngẩn ngơ mấy tháng trời.
…………..
Từ cái ngày Tô Noãn biến mất anh đã bắt đầu tìm kiếm, mang theo lửa giận tìm kiếm, ba tháng sau cuối cùng cũng tìm được.
Nếu không phải trong lúc vô tình anh nhìn thấy trong bản tin buổi tối phát sóng hình ảnh mấy tin xung đột, Tô Noãn ngồi xổm ở đầu đường tràn ngập khói thuốc súng, đang chụp hình cho mấy đứa bé ăn mặc rách rưới, vẻ mặt bình an khẽ nở nụ cười.
Anh cả đêm tìm ra tòa soạn báo, không để ý nhân viên của bọn họ đã tan làm hay chưa, mạnh mẽ yêu cầu tra xét nguồn gốc của bức ảnh, cuối cùng phát hiện tình nguyện viên chụp hình tên Trương Kiệt Minh.
Anh lo lắng suy tính thật lâu mới lên máy bay đi tới đây, cũng từng ở thời điểm bước lên cabin, từng một lần lo lắng mình có thể bị đạn bắn trúng đầu ở cái nơi đất nước mâu thuẫn trở nên gay gắt này hay không.
Nhưng là, cuối cùng anh vẫn tới, nghe theo nội tâm mách bảo mà đến, hơn nữa thật sự gặp được cô.
Cô mặc bộ quần áo dính bùn đất đến không thể nào dính hơn, trên mặt bám đầy bụi bặm, mái đầu hoa lê hơi dài giống như là một cái ổ gà, hơn nữa khi nhìn thấy anh nháy mắt liền lập tức hôn mê bất tỉnh.
Anh liên hệ với đại sứ quán, kêu tài xế đưa Tô Noãn vào bệnh viện trong thành phố, Tô Noãn da môi khô lở, hơn nữa rất yếu ớt, đôi mắt hằn đậm màu xanh đen, anh ôm lấy cô vào trong ngực, chặt chẽ ôm, nổi lên mơ hồ lo lắng.
Ngày đó cô lại chạy tới đàm phán với anh, cầu xin anh tha cho Lục Cảnh Hoằng, anh quả thực không thể tin cô thế nhưng sẽ có ý chí kiên định mạnh mẽ như vậy, lần lượt không giữ uy tín với anh, rồi lại lần lượt vì người đàn ông khác cầu xin anh.
Cô làm sao lại cho rằng, anh nhất định sẽ đồng ý thỉnh cầu của cô, cứ như thế nhẹ nhàng buông tha cho việc vạch một vết thương khó mà khép lại cả đời ở ngực anh ta?
Đàn ông còn lâu mới có thể rộng lượng như phụ nữ nghĩ, bọn họ luôn ở trong bóng tối tính toán chi li, lừa người gạt ta đối phó đối phương, huống hồ, anh không đổ oan Lục Cảnh Hoằng, nhìn những tài liệu kia là anh biết chứng cớ xác thực toàn bộ đều là sự thật.
Nhưng mà Tô Noãn lại cứ khăng khăng tin tưởng Lục Cảnh Hoằng tuyệt đối không thể làm chuyện trái pháp luật, chỉ vì Lục Cảnh Hoằng nói với cô ba chữ, tin tưởng anh. Cho nên cô thật sự tin, tận lực tin.
Vì thế anh cho cô một cái tát, anh không cách nào có thể tha thứ cô cứ như vậy kiên quyết biện hộ thay một người đàn ông khác, nhất là ở trước mặt anh. Trước đây, biện hộ cùng tin tưởng đó của Tô Noãn chỉ thuộc về mình Cố Lăng Thành anh.
Bất luận anh làm cái gì, Tô Noãn đều tin tưởng anh không lung lay.
Bây giờ, cô giống như là đem tất cả tình yêu đều trao hết cho Lục Cảnh Hoằng, thậm chí ngay cả một chút xíu cũng không còn dành cho anh, cho dù anh có cố gắng bao nhiêu, dụng tâm bao nhiêu, cô đều chưa từng nhìn anh thêm lần nào nữa, trong mắt của cô chỉ có người đàn ông tên Lục Cảnh Hoằng kia.
Cho nên anh không thể nhịn được nữa cho cô một cái tát, mặc kệ khóe miệng cô chảy máu,Tô Noãn lại lập tức phịch một cái quỳ xuống trước mặt anh, khóc nức nở, cô chưa bao giờ khóc như vậy, nhất là làm trò trước mặt anh.
Cô giống như thật sự sợ, sợ đến hai tay phát run, cô đứt quãng giải thích nếu những chứng cớ kia được đưa ra Lục Cảnh Hoằng sẽ gặp nguy hiểm, nước mắt không ngừng rơi.
Mặc dù lúc trước van cầu anh là vì Tô Chấn Khôn, cô cũng chưa từng thương tâm tuyệt vọng như vậy, nhìn Tô Noãn hèn mọn quỳ gối bên chân, Cố Lăng Thành nghe thấy trong lòng chua xót, giống như có một thanh chủy thủ đâm vào trong ngực của anh, mỗi một lời cô nói, liền chui sâu một tấc vào trong đầu anh, cho đến khi chủy thủ hoàn toàn không còn ở trong ngực của anh.
Người đàn bà ngốc nghếch này, chẳng lẽ cô không biết cô càng vì người đàn ông khác cầu xin anh, anh lại càng tức giận hay sao?
Anh muốn khiến Lục Cảnh Hoằng vĩnh viễn không thoát được, thân bại danh liệt, vĩnh viễn không chiếm được cô!
Anh như cũ vẫn nhớ rất rõ những lời cô nói, mỗi khi đêm khuya tĩnh lại cũng nhớ rõ đối thoai của bọn họ, cô nói: “Tôi sẽ bỏ đi, sẽ không xuất hiện nữa, chỉ cần anh có thể tha cho Lục Cảnh Hoằng, tôi sẽ đi rất xa, đồng ý biến mất ở chân trời góc biển.”
Thấy anh thờ ơ, cô tiếp tục cố gắng thuyết phục, cô nói cô đã cầu xin Lục gia, chỉ cần Cố Lăng Thành bỏ qua cho việc tố cáo Lục Cảnh Hoằng, tiêu hủy những chứng cớ kia, người Lục gia cũng không trách lỗi cũ, thậm chí thiếu một món nợ ân tình của anh.
Từ trong lời của cô Cố Lăng Thành nghe ra rất nhiều vấn đề, cô sẽ rời khỏi, từ nay về sau biến mất hoàn toàn trước mặt những người quen biết, đúng vậy, cô là ý này, nhưng là, cô cho là bỏ đi thì có thể giải quyết toàn bộ mâu thuẫn sao?
Sau đó anh lạnh lùng nói với cô: “Anh muốn em ở lại, cả đời làm tình nhân bên cạnh anh!”
Đây là điều kiện duy nhất, cũng là điều kiện tàn nhẫn nhất, Tô Noãn cơ hồ không do dự, cô đã từng nghe được câu này khi cô cầu xin anh cứu Tô Chấn Khôn với điều kiện sẽ rời đi không quay đầu lại, cô liên tục gật đầu, đồng ý.
Thậm chí ngay cả Cù gia cũng tới tìm anh, vì Tô Noãn, Cù Dịch Minh thế nhưng cũng ăn nói khép nép cầu xin anh không cần tố cáo Lục Cảnh Hoằng, Cù Dịch Minh nói với anh, anh có yêu cầu gì cứ nói hết ra, chỉ cần Cù gia có thể sẽ làm tất cả.
Anh cũng không có nói với bất kỳ ai giao ước giữa anh và Tô Noãn, đó là bí mật anh chôn sâu dưới đáy lòng, hổ thẹn khi nói ra khỏi miệng bí mật, nhưng cũng là khát vọng nội tâm chân thực nhất của anh.
Cuối cùng Cố Lăng Thành lén lút cùng Lục gia và Cù gia đạt thành hiệp nghị, sau đó anh đem chứng cớ có động tay động chân giao cho bộ quốc an, (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) hơn nữa nghĩ cách để cho Lục gia ngụy tạo một số tin tức, khiến cho việc điều tra có trăm ngàn chỗ hở, toàn bộ đều được chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ vụ án kết thúc là Lục Cảnh Hoằng có thể an toàn ra khỏi bộ quốc an.
Nhưng là, Tô Noãn lại đột nhiên biến mất, anh thề nhất định phải tóm được cô trở về, tên nhóc lừa đảo này!
Cô lại một lần nữa lừa gạt tình cảm của anh, khi anh hưng trí bừng bừng về tới nhà, chỉ nhìn thấy một phòng tối đen lạnh lùng, cô ngay cả hành lý cũng không có lấy, có lẽ cô vẫn luôn dõi theo anh, xác định Lục Cảnh Hoằng không có chuyện gì liền quay người bỏ chạy.
Cố Lăng Thành giận quá cười thành tiếng, anh ngồi trên sofa, gãi một đầu tóc ngắn rối loạn, tháo cà vạt chỉnh tề, trong đêm tối rút ra một điếu thuốc vuốt vuốt, đột nhiên thấy đùa giỡn rất khá.
Chạy trốn như thế quả thực đã vượt qua tất cả trò chơi của bọn họ trong quá khứ, làm anh cảm thấy kích thích, làm anh cảm thấy khẩn trương, làm anh tràn ngập ý chí chiến đấu hơn nữa vô cùng đau lòng.
Nhưng mà anh cũng không bị bất kỳ tổn thất nào, anh thậm chí thành công mượn sự kiện này, chiếm được những thứ vật chất mình muốn có: địa vị, cùng với của cải.
Vì thành công, anh có thể hy sinh nho nhỏ một chút, cho dù là một cơ hội, anh nắm được cũng sẽ không nhả ra, anh tin là Lục Cảnh Hoằng sẽ vì bản thân, cho anh tạo ra cơ hội này.
Mặc dù là người phụ nữ khiến anh vui giận bất thường kia, cũng là Lục Cảnh Hoằng tự tay đẩy cô đến bên cạnh anh, nhớ lại mấy tháng trước Lục Cảnh Hoằngđột nhiên nổi điên xông vào phòng làm việc của anh, so với vẻ mặt thản nhiên của anh, trên mặt của Lục Cảnh Hoằng là phẫn nộ cùng lo lắng không kiềm chế được, không còn là người đàn ông thâm trầm che dấu cảm xúc không lộ ra ngoài nữa.
Lục Cảnh Hoằng bảo anh giao Tô Noãn ra, anh ta giống như khẳng định là anh dấu Tô Noãn, anh chỉ chỉ chỉ vào mô hình đua xe trưng bày trong tủ kính, nếu Lục Cảnh Hoằng thắng, anh sẽ giao ra Tô Noãn.
Lúc đua xe cuối cùng Lục Cảnh Hoằng thắng,vượt ra ngoài dự kiến của anh, bởi vì Lục Cảnh Hoằng liều lĩnh, anh ta vì Tô Noãn thậm chí ngay cả sinh mệnh cũng không đếm xỉa tới, cho nên cái người lạnh lùng này sau đó vượt lên trước thắng anh.
Lục Cảnh Hoằng từ đầu tới cuối đều thắng anh, nếu Tô Noãn thật sự ở bên cạnh anh, giờ phút này hẳn là cô sẽ bỏ đi theo Lục Cảnh Hoằng.
Nhận thức được điều này làm cho anh không thể ngăn nắm chặt nắm tay, nhìn Lục Cảnh Hoằng chân mày không ngừng chảy máu, anh cười nhạo thật lâu, chỉ có một câu: “Anh điên rồi sao?”
Lục Cảnh Hoằng không trả lời anh, chỉ lạnh lùng theo dõi anh, để cho anh thực hiện lời hứa của mình, thế nhưng anh lại đọc hiểu trong mắt Lục Cảnh Hoằng, Lục Cảnh Hoằng thật sự điên rồi, điên đến mất đi cảm giác đau đớn, anh ta chỉ muốn nắm giữ Tô Noãn.
Tô Noãn nếu nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng bò ra từ trong chiếc xe đua bị lật, chỉ sợ sẽ càng thêm kiên định lựa chọn người đàn ông này, đáng tiếc tất cả đều muộn rồi, anh biết, Tô Noãn đi rồi, bất kỳ ở chỗ nào cũng đều không tìm thấy cô vì thế anh đề ra quy ước với Lục Cảnh Hoằng, nếu ai tìm thấy được Tô Noãn trước, người còn lại sẽ không được phép xuất hiện trước mặt Tô Noãn nữa.
Lục Cảnh Hoằng thế nhưng không có nhận lời, anh ta chỉ không tiếng động xoay người, không đồng ý bất kỳ quy ước nào với anh, cứ như thế, vội vàng lái xe rời đi, vết thương chảy máu trên trán lại bị anh ta bỏ quên mất.
Lục Cảnh Hoằng không muốn để cho Tô Noãn mạnh mẽ biến mất khỏi sinh mệnh của mình, cho nên anh trở nên can đảm, anh có thể đua xe cùng Cố Lăng Thành, có thể lấy tính mạng của mình đi đánh cuộc, lại riêng chỉ không thể dùng Tô Noãn đi đặt cược.
Cố Lăng Thành chỉ là nhìn lòng bàn tay của mình suy nghĩ đến xuất thần, anh yêu chẳng lẽ so với Lục Cảnh Hoằng thật sự không bằng sao?
Đáp án là không phải.
Anh yêu Tô Noãn, rất yêu, yêu đến một ngày một đêm đau triệt nội tâm, yêu đến khi đối mặt Tô Noãn chỉ biết trầm mặc mà chống đỡ.
Chỉ là phần yêu này, cả đời anh cũng nói không nên lời….
/120
|