“Ba!”
Một tiếng hét bất đắc dĩ khiến cho Lục lão gia đang chìm đắm trong suy nghĩ đột nhiên hoàng hồn, tiếng giày cao gót chạy dồn dập làm cho ông vừa ôm chặt Tiểu Anh Đào vừa quan sát đề phòng, chỉ thấy Lục Cảnh Ngưng vô cùng lo lắng chạy tới, nhìn lên thấy Tiểu Anh Đào trong lòng Lục lão gia, dở khóc dở cười:
“Ba, thì ra thật sự là ba! Ba có biết là ba tự mình bế đứa bé đi sẽ sinh ra nhiều phiền phức hay không, y tá vào phòng trẻ cho bé bú sữa, phát hiện không thấy Tiểu Anh Đào, cấp bách gọi điện thoại đến nhà của hai vợ chồng em trai, tưởng tên buôn người nào bắt cóc Tiểu Anh Đào, còn thiếu chưa đến cục công an báo án!
“Ba ba từng này tuổi rồi, làm sao lại như một ông lão dở hơi, làm việc không biết chừng mực!”
Lục lão gia bị con gái của mình chặn ở cửa giáo huấn, giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép kia lập tức liền đưa tới vô số ánh mắt, thậm chí ngay cả Tiểu Anh Đào đang nằm trong lòng cũng mở to mắt nhìn mình chằm chằm, sau đó nhếch miệng khanh khách cười thành tiếng.
Lục lão tham mưu trưởng liếc trộm những ánh mắt xung quanh xem cuộc vui không ít, lại bị cháu gái mình cười nhạo, tính bướng bĩnh sĩ diện hảo nổi lên, (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) cũng lập tức nổi giận, đều nói con gái gã đi giống như nước chảy ra ngoài, cái con nha đầu ăn cây táo rào cây sung này, nói mình cái gì, ông già dở hơi hả?! Nó muốn tạo phản chắc!
Nhất thời mày rậm nhíu một cái, trừng mắt hổ, Lục lão tham mưu trưởng sắc mặt trầm xuống rống một tiếng: “Con nói nhảm sao mà còn hơn cả quảng cáo trên đài Hồ Nam thế hả! Đây cũng là cháu gái của ta, chẳng lẽ ta không được bế không được chạm vào hả?”
Lục Cảnh Ngưng nghe xong huyệt thái dương thình thịch phát đau, cũng không phải bị ông cụ hét mà sợ, mà là bị vị cha già cố chấp không nói lý lẽ kinh khủng này làm cho không biết phải làm gì, bà nhìn thấy Tiểu Anh Đào bình an vô sự mới nhẹ nhàng thở ra, muốn đi tới đón lấy lại bị ông cụ liều mạng ôm chặt, vẻ mặt giống như “Con muốn làm gì.”
Lục Cảnh Ngưng thở dài: “Ba! Tiểu Anh Đào thân thể không khỏe, nên nằm lại trong lồng ấp ủ ấm!”
“Sao lại không khỏe! Đều nói hổ phụ sinh hổ tử, cháu gái của Lục Tranh Vanh ta chính là…”
Lục lão gia vốn đắc ý tự hào vừa mới nói câu đầu liền im tiếng, ông nhìn ra sau lưng Lục Cảnh Ngưng rụt cổ một cái, Lục Cảnh Ngưng cảm nhận một luồng gió lạnh lẽo phía sau, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy em trai của mình khuôn mặt đen xì.
“Cháu gái Lục lão gia nhưng là cái gì? Tại sao không nói? Không phải mới vừa nói rất vui vẻ sao?”
Lục Cảnh Hoằng mắt lạnh liếc một cái, Lục lão tham mưu trưởng có chút chột dạ vội ho một tiếng, điều chỉnh khuôn mặt bắp thịt một cái, đem Tiểu Anh Đào giống như củ khoai lang bỏng tay giao cho Lục Cảnh Ngưng, sau đó hướng về phía bà tuôn một tràng nước bẩn:
“Ta nói cái con nhỏ này, muốn Tiểu Anh Đào phải đi bệnh viện sao, tại sao ôm ra tiếp đón cũng không nói trước một tiếng, con xem em trai của con thành ra cái dạng gì rồi, ha ha..”
“Ba, con….”
“Cái con nha đầu này, phạm sai lầm thì nên thừa nhận, huống chi ở đây cũng không có ai sẽ thật sự trách mắng con, con cũng rõ em trai của con, ngoài miệng cũng chỉ nói cho có, làm sao có thể thật sự trở mặt với con?”
Lục Cảnh Ngưng không dám tin mở to mắt, không nghĩ tới ba của mình sẽ ra tay như vậy, lại đem phiền toái trút hết lên người bà, còn không để cho bà được ngụy biện, trước đây bà thế nào lại không phát hiện ba của mình quá âm hiểm như thế!
Cái gì chứ? Em trai có khả năng sẽ không vì Tiểu Anh Đào trở mặt sao? Nếu thật sự không trở mặt, ba cần gì phải quăng tất cả cho con mà không tự mình thừa nhận? Không phải là sợ em trai một khi mà nổi giận thì không để ý tới ba sao?
Lục Tranh Vanh đọc hiểu ý tứ lên án âm thầm của Lục Cảnh Ngưng, ánh mắt nhanh như chớp đảo một vòng, phát hiện Lục Cảnh Hoằng còn đang lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, giống như là làm chuyện xấu bị bắt gặp được, trên khuôn mặt già nua có chút không nhịn được, thẹn quá hóa giận hét lên:
“Xú tiểu tử nhìn cái gì? Ba mày sắp xếp nhiều việc bận rộn như vậy chạy đến chúc mừng cho con của mày, mày đáp trả tao bằng thái độ đó sao? (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) Ngoại trừ dáng dấp bộ dạng giống tao, còn lại tính tình vừa thối vừa cứng đầu bướng bỉnh cũng không biết giống ai!”
Những lời này của Lục Tranh Vanh chỉ là vớ vẩn, nghe thế Lục Cảnh Ngưng mở to mắt nhìn lên trời, người ba này tính khí kiêu căng lại nổi lên, bộ dạng thân xác kia hoàn toàn kế thừa từ dung mạo xinh đẹp của mẹ nó, nếu theo như lời ông nói mà giống ông, không chừng dọa chạy không ít đứa con gái.
Lục Cảnh Hoằng sau khi nghe xong nhướng mày, chỉ là mím chặt khóe môi, di chuyển hai cái chân dài đi tới, đón nhận đứa bé từ trong tay Lục Cảnh Ngưng, sau đó quay đầu nhìn Lục Tranh Vanh nói:
“Ba nếu ba bận rộn như vậy, sau này sẽ không đưa tụi nhỏ đến nhà cũ làm phiền ba đâu, ba cứ an tâm tranh thủ lo công việc đi.”
Lục Cảnh Ngưng nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng mặt không đổi sắc đã khiến cho một quân nhân như Lục lão gia tử, bộ dạng ông cụ cuống đến độ dậm chân, nhưng vừa nghĩ tới ông cụ mới vừa rồi hãm hại mình, liền như thế nào cũng không đồng tình đứng dậy, dứt khoát đi theo Lục Cảnh Hoằng vào sảnh đãi tiệc.
Lục lão gia nhìn thấy hai đứa con này cứ thế bỏ đi, cơn tức cũng thoáng xua tan, sờ sờ cái mũi của mình, ảo não đi vào theo, kết quả liền nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng đang ôm Tiểu Anh Đào công chúa nói chuyện với người khác, khuôn mặt cười yếu ớt.
“Lệnh thiên kim quả thật là nhân trung long phượng, mới bé tí mà đã xinh xắn như vậy, sau này lớn lên tất nhiên sẽ là đại mỹ nhân, không đi làm minh tinh thật đúng là mai một diện mạo này….”
Lục Tranh Vanh vểnh lỗ tai lên giả vờ lơ đãng đi ngang qua, vừa nghe thấy có người giựt dây đem cháu gái của mình đi làm diễn viên liền lập tức không nén được tức giận, một mầm non tương lai tốt như vậy làm một đoá hoa xanh tươi trong quân đội cũng không thành vấn đề, đây chính là chuyện dát vàng trên mặt ông nha, sao có thể đi làm diễn viên được!
“Đứa nhỏ nhà tôi này tương lai là tham gia tòng quân.”
Vị khách vốn đang trò chuyện vui vẻ với Lục Cảnh Hoằng bị một quả đầu đen đột nhiên xuất hiện giữa hai người làm cho sợ tới mức ly rượu trong tay chao đảo một cái, vài giọt rượu đỏ văng dính trên quần áo, nhìn thấy là đại gia trưởng Lục gia, nhất thời không khí trở nên trầm xuống, vội vàng ân cần chào hỏi Lục lão gia một tiếng, nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng cười xấu hổ, liền dùng khăn tay lau chùi quần áo đi vào toilet.
Lục Cảnh Hoằng chờ khách đi xa ý cười trên mặt cũng thu hồi, anh cau chặt chân mày, nhìn Tiểu Anh Đào đang ngậm núm vú cao su, lại nhìn Lục lão gia bên cạnh đang phóng hai mắt sói nhìn chằm chằm Tiểu Anh Đào:
“Ba đừng có nghĩ tới, con sẽ không cho con gái của con tham gia quân ngũ, Lục gia nhiều quân nhân như vậy sá chi một đứa này.” Lục lão gia vừa nghe xong lời này liền mất hứng, trừng mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng hừ hừ nói: “Học viện quân đội thì sao chứ, quân nhân thì sao chứ! Ta đây là vì cháu gái của ta, học viện quân đội là cải tạo người a, ta đây không phải vì con bé phòng ngừa sau này đi chệch đường hay sao!”
“Học viện quân đội là cải tạo người?” Lục Cảnh Hoằng nhếch khóe miệng, “Ngục giam cũng có thể cải tạo người, ba làm sao không suy nghĩ một chút?”
“Mày là thằng tiểu tử khốn kiếp…” Tiếng Lục Tranh Vanh vừa vang lên, bữa tiệc trong khoảnh khắc yên lặng như tờ, khó được đồng chí lão Lục rất nhanh ý thức được tình hình có vẻ không đúng, đè nén âm thanh của mình (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) nghiến răng nghiến lợi: “Nói chuyện với ba mày có cần phải chanh chua như vậy không, cuối cùng rồi cũng sẽ có ngày ông già này cũng sẽ bị mày làm cho tức chết, mày tin không!”
Lục Cảnh Hoằng nhè nhẹ vỗ vỗ vào tả lót của Tiểu Anh Đào, không chút để ý trả lời: “Không tin, có người sắp chết nào lại có khí sắc tốt như ba vậy, thay vì ba cứ giày vò sức lực, lên núi đi giết hổ trở về cũng không thành vấn đề.”
Cái thằng nhóc này!
Lục lão gia có dũng khí giận nhưng không có dũng khí mắng, Lục Cảnh Hoằng hoàn toàn không để mắt đến bộ dạng ba mình đang trợn trắng mắt tức giận, liền ôm Tiểu Anh Đào đi ra cửa, nếu như không nhớ nhầm, Noãn Nhi cùng hai đứa con trai cũng nên tới rồi…
Một tiếng hét bất đắc dĩ khiến cho Lục lão gia đang chìm đắm trong suy nghĩ đột nhiên hoàng hồn, tiếng giày cao gót chạy dồn dập làm cho ông vừa ôm chặt Tiểu Anh Đào vừa quan sát đề phòng, chỉ thấy Lục Cảnh Ngưng vô cùng lo lắng chạy tới, nhìn lên thấy Tiểu Anh Đào trong lòng Lục lão gia, dở khóc dở cười:
“Ba, thì ra thật sự là ba! Ba có biết là ba tự mình bế đứa bé đi sẽ sinh ra nhiều phiền phức hay không, y tá vào phòng trẻ cho bé bú sữa, phát hiện không thấy Tiểu Anh Đào, cấp bách gọi điện thoại đến nhà của hai vợ chồng em trai, tưởng tên buôn người nào bắt cóc Tiểu Anh Đào, còn thiếu chưa đến cục công an báo án!
“Ba ba từng này tuổi rồi, làm sao lại như một ông lão dở hơi, làm việc không biết chừng mực!”
Lục lão gia bị con gái của mình chặn ở cửa giáo huấn, giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép kia lập tức liền đưa tới vô số ánh mắt, thậm chí ngay cả Tiểu Anh Đào đang nằm trong lòng cũng mở to mắt nhìn mình chằm chằm, sau đó nhếch miệng khanh khách cười thành tiếng.
Lục lão tham mưu trưởng liếc trộm những ánh mắt xung quanh xem cuộc vui không ít, lại bị cháu gái mình cười nhạo, tính bướng bĩnh sĩ diện hảo nổi lên, (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) cũng lập tức nổi giận, đều nói con gái gã đi giống như nước chảy ra ngoài, cái con nha đầu ăn cây táo rào cây sung này, nói mình cái gì, ông già dở hơi hả?! Nó muốn tạo phản chắc!
Nhất thời mày rậm nhíu một cái, trừng mắt hổ, Lục lão tham mưu trưởng sắc mặt trầm xuống rống một tiếng: “Con nói nhảm sao mà còn hơn cả quảng cáo trên đài Hồ Nam thế hả! Đây cũng là cháu gái của ta, chẳng lẽ ta không được bế không được chạm vào hả?”
Lục Cảnh Ngưng nghe xong huyệt thái dương thình thịch phát đau, cũng không phải bị ông cụ hét mà sợ, mà là bị vị cha già cố chấp không nói lý lẽ kinh khủng này làm cho không biết phải làm gì, bà nhìn thấy Tiểu Anh Đào bình an vô sự mới nhẹ nhàng thở ra, muốn đi tới đón lấy lại bị ông cụ liều mạng ôm chặt, vẻ mặt giống như “Con muốn làm gì.”
Lục Cảnh Ngưng thở dài: “Ba! Tiểu Anh Đào thân thể không khỏe, nên nằm lại trong lồng ấp ủ ấm!”
“Sao lại không khỏe! Đều nói hổ phụ sinh hổ tử, cháu gái của Lục Tranh Vanh ta chính là…”
Lục lão gia vốn đắc ý tự hào vừa mới nói câu đầu liền im tiếng, ông nhìn ra sau lưng Lục Cảnh Ngưng rụt cổ một cái, Lục Cảnh Ngưng cảm nhận một luồng gió lạnh lẽo phía sau, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy em trai của mình khuôn mặt đen xì.
“Cháu gái Lục lão gia nhưng là cái gì? Tại sao không nói? Không phải mới vừa nói rất vui vẻ sao?”
Lục Cảnh Hoằng mắt lạnh liếc một cái, Lục lão tham mưu trưởng có chút chột dạ vội ho một tiếng, điều chỉnh khuôn mặt bắp thịt một cái, đem Tiểu Anh Đào giống như củ khoai lang bỏng tay giao cho Lục Cảnh Ngưng, sau đó hướng về phía bà tuôn một tràng nước bẩn:
“Ta nói cái con nhỏ này, muốn Tiểu Anh Đào phải đi bệnh viện sao, tại sao ôm ra tiếp đón cũng không nói trước một tiếng, con xem em trai của con thành ra cái dạng gì rồi, ha ha..”
“Ba, con….”
“Cái con nha đầu này, phạm sai lầm thì nên thừa nhận, huống chi ở đây cũng không có ai sẽ thật sự trách mắng con, con cũng rõ em trai của con, ngoài miệng cũng chỉ nói cho có, làm sao có thể thật sự trở mặt với con?”
Lục Cảnh Ngưng không dám tin mở to mắt, không nghĩ tới ba của mình sẽ ra tay như vậy, lại đem phiền toái trút hết lên người bà, còn không để cho bà được ngụy biện, trước đây bà thế nào lại không phát hiện ba của mình quá âm hiểm như thế!
Cái gì chứ? Em trai có khả năng sẽ không vì Tiểu Anh Đào trở mặt sao? Nếu thật sự không trở mặt, ba cần gì phải quăng tất cả cho con mà không tự mình thừa nhận? Không phải là sợ em trai một khi mà nổi giận thì không để ý tới ba sao?
Lục Tranh Vanh đọc hiểu ý tứ lên án âm thầm của Lục Cảnh Ngưng, ánh mắt nhanh như chớp đảo một vòng, phát hiện Lục Cảnh Hoằng còn đang lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, giống như là làm chuyện xấu bị bắt gặp được, trên khuôn mặt già nua có chút không nhịn được, thẹn quá hóa giận hét lên:
“Xú tiểu tử nhìn cái gì? Ba mày sắp xếp nhiều việc bận rộn như vậy chạy đến chúc mừng cho con của mày, mày đáp trả tao bằng thái độ đó sao? (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) Ngoại trừ dáng dấp bộ dạng giống tao, còn lại tính tình vừa thối vừa cứng đầu bướng bỉnh cũng không biết giống ai!”
Những lời này của Lục Tranh Vanh chỉ là vớ vẩn, nghe thế Lục Cảnh Ngưng mở to mắt nhìn lên trời, người ba này tính khí kiêu căng lại nổi lên, bộ dạng thân xác kia hoàn toàn kế thừa từ dung mạo xinh đẹp của mẹ nó, nếu theo như lời ông nói mà giống ông, không chừng dọa chạy không ít đứa con gái.
Lục Cảnh Hoằng sau khi nghe xong nhướng mày, chỉ là mím chặt khóe môi, di chuyển hai cái chân dài đi tới, đón nhận đứa bé từ trong tay Lục Cảnh Ngưng, sau đó quay đầu nhìn Lục Tranh Vanh nói:
“Ba nếu ba bận rộn như vậy, sau này sẽ không đưa tụi nhỏ đến nhà cũ làm phiền ba đâu, ba cứ an tâm tranh thủ lo công việc đi.”
Lục Cảnh Ngưng nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng mặt không đổi sắc đã khiến cho một quân nhân như Lục lão gia tử, bộ dạng ông cụ cuống đến độ dậm chân, nhưng vừa nghĩ tới ông cụ mới vừa rồi hãm hại mình, liền như thế nào cũng không đồng tình đứng dậy, dứt khoát đi theo Lục Cảnh Hoằng vào sảnh đãi tiệc.
Lục lão gia nhìn thấy hai đứa con này cứ thế bỏ đi, cơn tức cũng thoáng xua tan, sờ sờ cái mũi của mình, ảo não đi vào theo, kết quả liền nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng đang ôm Tiểu Anh Đào công chúa nói chuyện với người khác, khuôn mặt cười yếu ớt.
“Lệnh thiên kim quả thật là nhân trung long phượng, mới bé tí mà đã xinh xắn như vậy, sau này lớn lên tất nhiên sẽ là đại mỹ nhân, không đi làm minh tinh thật đúng là mai một diện mạo này….”
Lục Tranh Vanh vểnh lỗ tai lên giả vờ lơ đãng đi ngang qua, vừa nghe thấy có người giựt dây đem cháu gái của mình đi làm diễn viên liền lập tức không nén được tức giận, một mầm non tương lai tốt như vậy làm một đoá hoa xanh tươi trong quân đội cũng không thành vấn đề, đây chính là chuyện dát vàng trên mặt ông nha, sao có thể đi làm diễn viên được!
“Đứa nhỏ nhà tôi này tương lai là tham gia tòng quân.”
Vị khách vốn đang trò chuyện vui vẻ với Lục Cảnh Hoằng bị một quả đầu đen đột nhiên xuất hiện giữa hai người làm cho sợ tới mức ly rượu trong tay chao đảo một cái, vài giọt rượu đỏ văng dính trên quần áo, nhìn thấy là đại gia trưởng Lục gia, nhất thời không khí trở nên trầm xuống, vội vàng ân cần chào hỏi Lục lão gia một tiếng, nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng cười xấu hổ, liền dùng khăn tay lau chùi quần áo đi vào toilet.
Lục Cảnh Hoằng chờ khách đi xa ý cười trên mặt cũng thu hồi, anh cau chặt chân mày, nhìn Tiểu Anh Đào đang ngậm núm vú cao su, lại nhìn Lục lão gia bên cạnh đang phóng hai mắt sói nhìn chằm chằm Tiểu Anh Đào:
“Ba đừng có nghĩ tới, con sẽ không cho con gái của con tham gia quân ngũ, Lục gia nhiều quân nhân như vậy sá chi một đứa này.” Lục lão gia vừa nghe xong lời này liền mất hứng, trừng mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng hừ hừ nói: “Học viện quân đội thì sao chứ, quân nhân thì sao chứ! Ta đây là vì cháu gái của ta, học viện quân đội là cải tạo người a, ta đây không phải vì con bé phòng ngừa sau này đi chệch đường hay sao!”
“Học viện quân đội là cải tạo người?” Lục Cảnh Hoằng nhếch khóe miệng, “Ngục giam cũng có thể cải tạo người, ba làm sao không suy nghĩ một chút?”
“Mày là thằng tiểu tử khốn kiếp…” Tiếng Lục Tranh Vanh vừa vang lên, bữa tiệc trong khoảnh khắc yên lặng như tờ, khó được đồng chí lão Lục rất nhanh ý thức được tình hình có vẻ không đúng, đè nén âm thanh của mình (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) nghiến răng nghiến lợi: “Nói chuyện với ba mày có cần phải chanh chua như vậy không, cuối cùng rồi cũng sẽ có ngày ông già này cũng sẽ bị mày làm cho tức chết, mày tin không!”
Lục Cảnh Hoằng nhè nhẹ vỗ vỗ vào tả lót của Tiểu Anh Đào, không chút để ý trả lời: “Không tin, có người sắp chết nào lại có khí sắc tốt như ba vậy, thay vì ba cứ giày vò sức lực, lên núi đi giết hổ trở về cũng không thành vấn đề.”
Cái thằng nhóc này!
Lục lão gia có dũng khí giận nhưng không có dũng khí mắng, Lục Cảnh Hoằng hoàn toàn không để mắt đến bộ dạng ba mình đang trợn trắng mắt tức giận, liền ôm Tiểu Anh Đào đi ra cửa, nếu như không nhớ nhầm, Noãn Nhi cùng hai đứa con trai cũng nên tới rồi…
/120
|