Tô Noãn ngay trước cửa nhà bị cảnh sát bắt.
Lâm Gia Gia đã ra ngoài mua cơm trưa, khi chuông cửa vang lên thì Tô Noãn vốn đang trong phòng ra mở cửa, lọt vào trong tầm mắt là cảnh sát nhân dân mặc cảnh phục.
Tiếp theo, một bộ còng tay lạnh lẽo còng vào cổ tay cô, trước khi cô còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì.
Vào thời khắc này, Tô Noãn choáng váng, hoàn toàn choáng váng luôn, cô trước đây bởi vì đánh nhau mà bị mời đến cục cảnh sát, nhưng cũng chưa bao giờ bị còng tay thế này.
Cô gần đây ngay cả đánh lộn cũng không còn, vẫn luôn trong tình trạng cư xử đúng theo pháp luật, sao còn có cảnh sát tìm tới cửa, tình huống như vậy làm cho cô thật khó có thể tin.
“Sao thế được, có phải là các anh lầm cái gì không, gần đây tôi không có làm chuyện trái pháp luật nào a!”
Tô Noãn muốn giãy giụa khỏi cánh tay cảnh sát, lại nghe thấy một tiếng tắc còng tay khoá lại, hai tay cô thật sự đã bị khoá chặt, sau đó một vị cảnh sát sắc mặt nghiêm túc nói với cô:
“Tô tiểu thư, chúng tôi nghi ngờ cô phạm tội ăn cắp nên tới bắt cô, cô có quyền giữ yên lặng, nhưng những gì cô nói sẽ là lời khai trước toà.”
Tô Noãn sắc mặt tái nhợt một cái, ăn cắp, cô ăn cắp cái gì a, mấy hôm nay trừ bỏ tối hôm qua đi ăn cơm với Lục Cảnh Hoằng, căn bản là không có ra ngoài, đều ở trong phòng xem phim, làm sao lại đi ăn cắp được?
Cô cảm giác mình có chút nghèo từ ngữ, khi cô nhìn hai vị cảnh sát sắc mặt lạnh lùng này, cô biết mình có nói nhiều cũng vô ích, không có người cảnh sát nào nguyện ý lãng phí thời gian nghe người bị tình nghi biện hộ, bọn họ hiện tại không có thô lỗ xông tới bắt cô đi, chẳng qua cũng thấy cô là phụ nữ mà thôi.
Tình cảnh như thế không phải cô cũng chưa thấy qua, có lẽ cô cũng sớm nên mặc kệ, huống hồ, thanh giả tự thanh, cho nên Tô Noãn vẫn là ung dung bình tĩnh cùng cảnh sát xuống lầu.
Các hộ gia đình sống trong khu phố cổ này, bình thường khó mà gặp mặt nhau một lần, nhưng bây giờ lại giống như đập nồi tất cả đều xông ra, hoặc là ghé vào cửa sổ, hoặc là vây ở cửa thang lầu xem, sôi nổi nhìn cô thảo luận.
Tô Noãn tất nhiên là tin tưởng năng lực truyền miệng nhiều chuyện của hàng xóm, trắng cũng có thể nói thành đen, đợi khi cô bình yên vô sự trở về, phỏng chừng lời đồn đã bay đầy trời.
Bị cảnh sát đưa vào trong xe cảnh sát, Tô Noãn liền nhìn thấy Lâm Gia Gia trong đám người hết nhìn đông tới nhìn tây, cô ấy đang vừa phấn khởi kích động hỏi thăm mấy bà tám, vừa cắn lấy xâu thịt dê trong tay.
Tô Noãn vội vàng ngăn cảnh sát đóng cửa xe lại, hướng về phía Lâm Gia Gia vừa vặn nhìn qua kêu to, hơn nữa đưa bàn tay vẫn nắm chìa khoá thảy qua.
Cho dù là vào lúc này, cô vẫn không sợ hãi giải thích với mấy người khác, chỉ là lý trí xử lý như chuyện bình thường, khách quan mà nói, Lâm Gia Gia tinh thần thấp thỏm nắm cửa xe không chịu buông.
“Tiểu Noãn, sao cậu ngồi trong xe này, cậu làm gì thế hả?”
“Có người báo Tô tiểu thư vào nhà trộm đồ, hơn nữa còn có chứng cớ.”
Cảnh sát ngồi phía trước tốt bụng nhắc nhở, Tô Noãn chau mày, con mắt nhìn về phía vị cảnh sát đang buồn cười nhìn vẻ mặt khóc của Lâm Gia Gia, bình tĩnh giải thích nói:
“Không phải mình, mình cái gì cũng không có làm, Gia Gia cậu về trước đi.”
Lâm Gia Gia nghe lời buông tay ra, cửa xe liền thuận lợi đóng lại, ngăn cách Lâm Gia Gia bên ngoài kêu to, xe cảnh sát kêu gào chạy nhanh ra khỏi phu phố cổ, Tô Noãn thế nhưng không cách nào bình tĩnh tâm tình của mình.
Mặc dù không vì vậy mà sợ hãi, nhưng cũng sẽ bởi vì cái tội danh này mà buồn bực, Tô Noãn không khỏi quay đầu nói chuyện với người cảnh sát bên cạnh:
“Cảnh sát đại ca, tôi thật sự không có làm chuyện xấu gì, tôi nói thế nào cũng đã từng xuất bản sách ảnh, làm sao lại làm chuyện ăn cắp được chứ.”
“Những lời này cô cứ để dành lát nữa cho khẩu cung nói đi, chúng tôi chỉ phụ trách bắt người.”
Tô Noãn nhất thời lựa chọn trầm mặc, nản lòng ngồi dựa lưng vào ghế, không nói thêm gì nữa, những cảnh sát này rõ ràng không tin tưởng bất kỳ câu nói nào của cô!
Chỉ là cô cũng rất tò mò, rốt cuộc là người nào ác như vậy, cũng dám vô duyên vô cớ vu khống cô tội trộm cướp, còn làm cho cảnh sát không nghi ngờ tin hắn như vậy!
———–
Bên trong cục cảnh sát rộng rãi sáng ngời, Tô Noãn mới vừa bước chân vào, liền không hề ngoài ý muốn nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng.
Giày tây, anh tuấn tiêu sái, anh tao nhã ngồi trên ghế xoay ở cục cảnh sát, có một nữ cảnh sát lộ vẻ mặt ái mộ đưa cho anh một ly nước lọc, anh chỉ là thản nhiên gật đầu cảm tạ, cũng không đi nhìn một cái.
Khi nghe thấy âm thanh động tĩnh xuất hiện ở cửa thì Lục Cảnh Hoằng liền ngẩng đầu, anh nâng đỡ kính mắt trên sóng mũi cao thẳng, sau đó vẻ mặt thầm lặng nhìn cô chậm rãi đi tới.
Anh không nói câu nào, chỉ là ngẩng đầu khoan thai bắt chéo hai chân, cầm ly nước lên, ngửi một cái, không có uống một hớp, liền đặt trở về.
Tô Noãn kỳ thật khi nhìn thấy anh thì liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra, lập tức một bụng phát hoả, muốn xoay người bỏ đi, cảnh sát phía sau ngăn cản lại, nhất là còng tay làm cho cô không cách nào phản kháng.
Cô lúc này thật đúng là không muốn gặp Lục Cảnh Hoằng, đối với mọi chuyện phát sinh tối hôm qua, cô cố ý làm cho mình tỏ ra không để ý một chút nào, nhưng chân thật chống lại ánh mắt anh, cô trong nháy mắt không có chừng mực.
Cô thật không dám đi trêu chọc loại đàn ông như Lục Cảnh Hoằng, cảm giác mình ở trước mặt anh không chỗ nào che dấu, ánh mắt của anh lạnh lùng mà sắc bén, giống như chỉ cần lơ đãng liếc mắt một cái, anh liền đã nhìn thấu tất cả tâm tư của cô.
“Tô tiểu thư, qua ghi khẩu cung đi.”
Vị cảnh sát cản đường cô lại làm một động tác “Mời”, Tô Noãn không nói không, cô không tình nguyện lắm xoay người, tầm mắt mơ hồ đi về phía trước bàn Lục Cảnh Hoằng đang ngồi.
Tô Noãn cố giả bộ trấn định, trong lúc cô gần sát Lục Cảnh Hoằng ngồi xuống, cô không biết cái người cảnh sát giúp cô lấy ghế ngồi có phải cố ý hay không, cô có thể ngửi thấy hương vị tuyết đậm mùi phương Bắc, hơi thở vốn nên mát mẻ lúc này lại làm cô hô hấp đè nén khẩn trương.
Chuyện tối hôm qua cho dù là ai bắt đầu, cô đều không muốn tra cứu, tự nhiên cũng hy vọng Lục Cảnh Hoằng xem như chuyện gì cũng chưa có phát sinh, nhưng mà theo như tình thế nhìn thấy trước mắt, làm sao có thể xem như không có gì đây?
“Tô tiểu thư, không cần khẩn trương, bây giờ tôi phụ trách lấy khẩu cung cho cô và Lục tiên sinh, cô nói thật là được rồi.”
Nhân viên cảnh sát cầm giấy bút nhìn thấy bộ dạng của Tô Noãn, không khỏi nở nụ cười, cúi đầu không quên thì thầm một tiếng, âm thanh không lớn, vừa vặn làm cho hai người ngồi đối diện anh ta nghe được:
“Làm sao mà mặt đỏ thành ra như vậy?”
Tô Noãn đột nhiên trợn to mắt, cô không nhìn thấy bộ dạng của mình, lại có thể cảm nhận được hai gò má nóng rực giống như lửa thiêu, cô liếc mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng bên cạnh, không dám nhìn thẳng vẻ mặt anh, mà chỉ hướng về phía cảnh viên vội vàng giải thích:
“Mặt đỏ là thói quen của tôi, anh đừng hiểu lầm.”
“Tôi cũng không có nói gì a, hẳn là Tô tiểu thư suy nghĩ nhiều rồi.”
Cảnh viên kinh ngạc đánh giá sắc mặt đỏ của Tô Noãn, Tô Noãn nhìn qua có chút chật vật quẫn bách, cố gắng muốn che dấu mất tự nhiên của mình, lại càng che dấu càng lộ, hai tay cô nhíu nhíu vải quần jean, ánh mắt vụt sáng.
Thanh âm cười nhạt trầm thấp mà khinh u vang lên bên tai, Tô Noãn thẹn quá hoá giận, trừng mắt phượng nhìn chằm chằm một đôi mắt phong tình trẻ trung, căm giận quét về phía Lục Cảnh Hoằng:
“Không cho phép cười, mặt tôi đỏ có gì buồn cười chứ?”
Lục Cảnh Hoằng bưng ly nước lên khẽ mím môi một hớp, nhàn nhạt quay đầu nhìn về phía hai mắt đỏ hồng của Tô Noãn, nữa ngày phun ra một chữ: “À”, làm cho Tô Noãn tức giận từ trên ghế ngồi đứng lên:
“Anh rốt cuộc muốn thế nào, tôi rốt cuộc trộm cái gì đáng giá của anh, anh nói cho rõ ràng xem!”
Tô Noãn thở phì phò như con trâu đang tức giận, trong lỗ mũi thiếu điều phun ra khí trắng, Lục Cảnh Hoằng động tác tao nhã đem ly nước để sang một bên, chậm rãi đứng dậy, bước nữa bước đến trước mặt Tô Noãn.
Tô Noãn đề phòng lui một bước, không nghĩ đến đụng vào cái bàn phía sau, lui không thể lui, Lục Cảnh Hoằng bỗng nhiên cúi người nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô:
“Tim của anh có tính hay không.”
Đúng vậy, cô không có nghe lầm, là như vậy, Lục Cảnh Hoằng đây là đang đùa giỡn cô sao?
Nét mặt của Lục Cảnh Hoằng cũng không hề biến hoá, từ từ nhìn xuống vẻ mặt kinh ngạc của cô, một bộ dạng lang sói, giống như một câu nói không đứng đắn vừa rồi không có quan hệ gì với anh.
Tô Noãn không nhịn được nữa tức giận, giơ chân lên đạp tới, ra sức đạp một cái, không chỉ có bởi vì mới vừa rồi anh đùa giỡn, mà cũng bởi vì mọi chuyện không giải thích được tối hôm qua.
Chân mày của Lục Cảnh Hoằng hơi nhíu lại, anh nhìn xuống chân mình, trên quần Tây thẳng thớm lưu lại một dấu giày, cúi đầu, khoé miệng không tự chủ được cong lên một chút ý cười.
Chỉ là khi anh ngẩng đầu lên, trên mặt không còn tìm thấy nụ cười vui vẻ yếu ớt nữa, anh hết sức biểu lộ tâm tình của mình, người bên ngoài nhìn vào, anh bất quá giờ phút này là người vô tội bị người ta trộm đồ.
Tô Noãn nói không lại Lục Cảnh Hoằng, cô cũng chẳng thèm để ý đến anh, bàn tay bị còng vỗ lên bàn một cái bốp, cảnh viên đang chuẩn bị ghi chép cả kinh ngẩng đầu khó hiểu nhìn lên.
“Cảnh sát tiên sinh, anh chàng này vu oan tôi trộm đồ, có phải là tôi có thể kiện anh ta tội vu oan không?”
Vị cảnh viên sững sờ nhìn đôi nam nữ trước mặt này, trầm tư hồi lâu, nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng:
“Đúng rồi, Lục tiên sinh, anh còn chưa nói rõ Tô tiểu thư trộm cái gì của anh, bây giờ nói được rồi.”
“Cảnh sát tiên sinh, anh ta căn bản là phỉ báng một công dân tốt tuân theo pháp luật, anh đừng có nghe anh ta hồ ngôn loạn ngữ.”
“Hồ ngôn loạn ngữ?”
“Chẳng lẽ không phải sao?”
Trong trẻo nhưng lạnh lùng từ bên cạnh vang lên, Tô Noãn phản xạ có điều kiện đáp lại một câu như đúng rồi, chờ khi kịp phản ứng liền nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng lạnh lùng khẽ cong khoé miệng, thoải mái ngồi trở lại trên ghế xoay, con mắt nhìn xuống dừng lại ở hai chân cô.
Tô Noãn bị anh nhìn không được tự nhiên động đậy đầu ngón chân bên trong giày, sau đó liền nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng tốt bụng giơ lên một ngón tay thon dài, chỉ vào đôi dép kia của cô:
“Cô… xâm nhập vào nhà tôi trộm… đôi dép riêng của tôi.”
Vị cảnh viên và Tô Noãn cùng Tô Noãn cúi đầu nhìn về phía chân cô quả thật đang mang một đôi dép bằng da, cô buổi sáng thần trí còn hoảng hốt trở về nhà trọ, vẫn ngồi trên giường cho tới trưa, căn bản không có tinh lực nào đi đổi giày.
Hiện tại bị Lục Cảnh Hoằng chỉ ra, nhìn thấy ánh mắt bốn phía bắn tới, xác thực xem như bằng chứng cũng có rồi.
Huyệt thái dương của Tô Noãn mơ hồ bị đau, cô dưới đủ loại tầm mắt mà nặng nề ngồi ở trên ghế, nhằm tránh đi những ánh mắt cổ quái này, cô liếc mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cảnh viên, đè thấp âm thanh, giọng nói cũng để lộ không ổn.
“Bịa chuyện, tôi cũng không phải không trả lại cho anh, nếu không phải tối hôm qua…”
Tô Noãn lần nữa mặt lại nóng hừng hực như lửa thiêu đốt, cô xấu hổ ho khan một tiếng, tóm gọn:
“Giày của tôi, không phải là bị anh ném rồi sao?”
Tô Noãn vừa dứt lời, một cái túi màu cà phê liền bị Lục Cảnh Hoằng từ bên cạnh ghế ngồi xách lên, đặt ở trên bàn:
“Giày của cô ở chỗ này, là lấy từ trong tủ giày, sự thật là, cô không mang giày mình, lại lấy dép của tôi mang.”
“Không phải chỉ là một đôi dép thôi sao? Anh có cần phải tích cực như vậy không?”
Tô Noãn nghiến răng nghiến lợi phản bác, ngay cả cảnh viên cũng đồng ý gật đầu, đúng vậy a, một đôi dép hơn 10 đồng có cần phải báo án như vậy không? Nghe khẩu khí đối thoại của hai người này, giống như là rất thân quen vậy.
Lục Cảnh Hoằng ngẩng đầu nhìn dáng vẻ phẫn nộ của Tô Noãn, bởi vì giãy giụa cùng chất vấn, cổ tay trắng nõn của cô bị còng tay thít chặt đỏ lên, nhưng mà chính cô vẫn chưa phát hiện ra, chỉ là hung hăng trừng mắt nhìn anh.
Anh lúc này thế nhưng không có đi phản bác lại câu hỏi vặn của Tô Noãn, lẳng lặng nhìn một vết sẹo dài nhạt trên cổ tay cô, đang nhớ lại nguồn gốc của vết sẹo này.
Một sinh mệnh tươi trẻ 24 tuổi, lại không chỉ một lần có ý muốn tự sát, chẳng lẽ thật là không muốn sống sao? Hay một phần vẫn là vì áy náy với Thiếu Thần?
Lục Cảnh Hoằng đáy mắt dao động qua lo lắng, anh nhìn vẻ mặt tức giận của Tô Noãn, anh cảm giác mình có thể sẽ bức cô phát điên, nhớ lại sáng nay cô không chào mà đi, thế nhưng anh lại mềm lòng không nỡ.
Anh làm cũng chỉ là muốn lưu lại cô bên người, chỉ cần ở bên cạnh anh, chuyện khác cũng không là vấn đề gì cả.
Lục Cảnh Hoằng lại đứng dậy, đứng ở trước mặt Tô Noãn:
“Dép CROCS là thương hiệu nổi tiếng trên thế giới, mà trên chân cô đang mang đôi dép giá trị này… Cô muốn tôi nói sao đây?”
Tô Noãn liếc nhìn anh, hừ hừ không chịu khuất phục, nhưng cũng tự biết đuối lý, cô liếc mắt nhìn đôi chân mang dép dính không ít bùn, liền rút đôi chân trắng nhỏ ra.
“Trả dép lại cho anh là xong chứ gì, đưa giày cho tôi!”
Tô Noãn đưa tay phải giày túi giấy trong tay Lục Cảnh Hoằng, anh dễ dàng liền giơ cao lên, giày da đá đá đôi dép bẩn kia, thanh âm thanh nhã mà tiếc nuối:
“Tôi không mang giày người khác đã mang qua.”
“Anh đến tột cùng muốn thế nào!”
Tô Noãn phẫn uất rống một tiếng, hoàn toàn đã quên trong cục cảnh không chỉ có hai người bọn họ, nhất thời trong cục cảnh một mảnh im lặng, mọi người sôi nổi nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng và Tô Noãn đang giằng co.
Một cảnh viên vốn chịu trách nhiệm ghi khẩu cung vô tội bị liên luỵ, đang chờ đợi thời cơ chen vào một câu, chấm dứt cuộc đấu võ mồm đầy khói thuốc súng này.
Lục Cảnh Hoằng đối với những cái nhìn chăm chú này hoàn toàn coi thường, tới gần Tô Noãn tức giận đến thân thể phát run, khuôn mặt tuấn tú từ từ kề sát vào, cánh môi đỏ như có như không chạm vào vành tai cô:
“Về nhà dọn dẹp hành lý, buổi tối anh đi đón em.”
“Hèn hạ!”
Nếu không phải hai tay bị hạn chế, cô nhất định sẽ đánh một quyền vào khuôn mặt tuấn tú phớt tỉnh này, bên ngoài đáp một câu: cho ngươi giả bộ đứng đắn này!
“Là em tự mình chọn đôi dép này, hơn nữa cứ mang đi ra.”
Giọng nói của Lục Cảnh Hoằng quanh co trong đồn cảnh sát, không ai nghe thấy anh và Tô Noãn nói gì, ngoài hai người bọn họ, anh một phen đỡ lấy Tô Noãn bị giận đến hơi thở không xong.
“Hoặc là bồi thường số tiền kia cùng liên luỵ danh dự của mình, hoặc là… Em tự mình lựa chọn đi, anh nhất định dân chủ, không thích ép buộc người khác.”
Tô Noãn không thích bị người bức bách, lại không có lựa chọn nào khác, cô đón nhận ánh mắt kiên định lãnh đạm của Lục Cảnh Hoằng, chợt đột nhiên cúi đầu, cắn tay anh, gần như bạo lực cắn xuống một cái.
Không có dấu hiệu khẽ cắn, Lục Cảnh Hoằng đau đến thân thể ngẩn ra, khẽ rên lên một tiếng nhỏ, anh biết Tô Noãn nghe được, bởi vì lực đạo cắn của cô giảm đi không ít.
Anh không có rút tay mình ra, tuỳ ý để cho cô cắn tay anh đến chảy máu, cũng gắt gao đem cô ôm vào trong ngực mình, dùng cánh tay vòng siết chặt lại, giữ lấy, giống như một trận quyết đấu lẫn nhau, xem ai chịu thua trước.
“Vì sao phải đối với tôi như vậy, bất quá tôi cũng chỉ là một người bình thường, tại sao lại là tôi?”
Cô buông ra hàm răng cắn chặt, không còn hơi sức thở hổn hển, giữa răng môi dính chút đỏ tươi.
“Nếu anh thích rồi, em nên sống bên cạnh anh.”
“Anh thích, tôi liền nhất định phải đồng ý sao?”
Tô Noãn không dự đoán được sẽ nghe Lục Cảnh Hoằng thổ lộ, trong lòng lắp bắp kinh hãi, nhưng trên mặt cũng không chịu bị anh dắt mũi dẫn đi, cô cũng không phải là con rối gỗ, tự nhiên có tư tưởng và cuộc sống của mình.
Ngón tay của Lục Cảnh Hoằng siết chặt ở sau lưng cô, anh tự phụ mà thanh nhã đứng ở nơi đó, ánh mắt thâm thuý nhìn chằm chằm cô, làm cho người ta không đoán ra được trong lòng anh suy nghĩ cái gì.
Sau đó, Tô Noãn nghe được một câu trả lời bá đạo vô lý, anh nói:
“Em chỉ có thể đồng ý, đừng quên chuyện tối ngày hôm qua, anh không thể nào xem như không có gì xảy ra.”
“Chuyện đó có gì đâu, chúng ta đều là người trưởng thành, xảy ra tình một đêm không thể trách được, tôi cũng không cần anh chịu trách nhiệm còn gì.”
“Nếu anh nói, anh cần em chịu trách nhiệm thì sao?”
“Lục Cảnh Hoằng, anh ở đây nói bậy bạ gì đó!”
Nào có sau khi xảy ra tình một đêm ngoài ý muốn, có nam cần nữ tới chịu trách nhiệm, không lẽ anh còn là trinh tiết liệt nam?
Đối với vẻ mặt không dám tin của Tô Noãn, Lục Cảnh Hoằng đột nhiên gợn lên khoé miệng, cười đến mây bay nước chảy lưu loát sinh động, rất nhẹ cũng là phát ra từ nội tâm vui vẻ, bàn tay thấm máu của anh vuốt ve hai gò má cô:
“Rốt cuộc em cũng gọi tên anh rồi sao? Gọi nhiều vào đi, tên này từ nay về sau chỉ thuộc về em.”
Không có phụ nữ nào khác có tư cách gọi tên anh, anh chỉ nguyện ý nghe được tên mình từ trong miệng cô, đây cũng là một loại hạnh phúc cùng thoả mãn khác.
“Anh rốt cuộc nghe hiểu lời tôi không hả, tôi nói…”
Tô Noãn chán nản giải thích bị dìm ngập trong môi, cô trợn tròn đôi mắt, muốn đẩy Lục Cảnh Hoằng ra, thế nhưng anh lại dùng sức giam cầm thân thể cô, tới gần một bước, mạnh mẽ ngăn chặn miệng cô.
Quanh mình vang lên một mảnh âm thanh thổn thức, Tô Noãn lập tức đỏ mặt, liều mạng xô đẩy Lục Cảnh Hoằng, khi cô cơ hồ muốn thở không nổi thì anh buông lỏng cô ra, sắc mặt cũng không khác thường.
“Lục tiên sinh, anh xác định anh muốn tố cáo Tô tiểu thư vào nhà trộm cắp sao?”
Lục Cảnh Hoằng liếc mắt nhìn Tô Noãn há to miệng hô hấp, xách túi giấy trên bàn lên, hướng cảnh viên đang chờ đáp án cười, chợt như gió xuân tới một đêm phong hoa không có gì hơn:
“À, chúng tôi quyết định hoà giải nội bộ, nếu có vấn đề gì, tôi sẽ tiếp tục gọi điện thoại tới.”
Khi Tô Noãn kịp phản ứng thì Lục Cảnh Hoằng đã kéo tay cô đi trên hành lang cục cảnh sát, bốn phía cảnh viên đi ngang qua đều không quên nhìn đôi nam nữ đang nắm tay nhau một chút.
“Bây giờ trở về thu dọn hành lý đi.”
“Tôi không nhớ rõ tôi có nói muốn dọn đi với anh…”
“Anh không hy vọng phụ nữ của anh còn muốn sống trong nhà của chồng cũ, không có người đàn ông nào có thể dễ dàng tha thứ.”
Lục Cảnh Hoằng nói lời này thì giọng nói mang theo vị chua, anh khinh thường che dấu ở trước mặt cô, mà anh vừa nói ra những lời này, liền để lộ ra bí mật anh sớm đã biết – anh vẫn luôn điều tra cô.
Tô Noãn trừng mắt nhìn anh, nín thở một hơi, muốn lập lại chiêu cũ đạp anh một cước, lại phát hiện đã không còn hứng thú, không nhiều lời với anh nữa, liền quay đầu lại đi về phía cửa, lại nhìn thấy Cố Lăng Thành đâm đầu đi tới.
Lâm Gia Gia đã ra ngoài mua cơm trưa, khi chuông cửa vang lên thì Tô Noãn vốn đang trong phòng ra mở cửa, lọt vào trong tầm mắt là cảnh sát nhân dân mặc cảnh phục.
Tiếp theo, một bộ còng tay lạnh lẽo còng vào cổ tay cô, trước khi cô còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì.
Vào thời khắc này, Tô Noãn choáng váng, hoàn toàn choáng váng luôn, cô trước đây bởi vì đánh nhau mà bị mời đến cục cảnh sát, nhưng cũng chưa bao giờ bị còng tay thế này.
Cô gần đây ngay cả đánh lộn cũng không còn, vẫn luôn trong tình trạng cư xử đúng theo pháp luật, sao còn có cảnh sát tìm tới cửa, tình huống như vậy làm cho cô thật khó có thể tin.
“Sao thế được, có phải là các anh lầm cái gì không, gần đây tôi không có làm chuyện trái pháp luật nào a!”
Tô Noãn muốn giãy giụa khỏi cánh tay cảnh sát, lại nghe thấy một tiếng tắc còng tay khoá lại, hai tay cô thật sự đã bị khoá chặt, sau đó một vị cảnh sát sắc mặt nghiêm túc nói với cô:
“Tô tiểu thư, chúng tôi nghi ngờ cô phạm tội ăn cắp nên tới bắt cô, cô có quyền giữ yên lặng, nhưng những gì cô nói sẽ là lời khai trước toà.”
Tô Noãn sắc mặt tái nhợt một cái, ăn cắp, cô ăn cắp cái gì a, mấy hôm nay trừ bỏ tối hôm qua đi ăn cơm với Lục Cảnh Hoằng, căn bản là không có ra ngoài, đều ở trong phòng xem phim, làm sao lại đi ăn cắp được?
Cô cảm giác mình có chút nghèo từ ngữ, khi cô nhìn hai vị cảnh sát sắc mặt lạnh lùng này, cô biết mình có nói nhiều cũng vô ích, không có người cảnh sát nào nguyện ý lãng phí thời gian nghe người bị tình nghi biện hộ, bọn họ hiện tại không có thô lỗ xông tới bắt cô đi, chẳng qua cũng thấy cô là phụ nữ mà thôi.
Tình cảnh như thế không phải cô cũng chưa thấy qua, có lẽ cô cũng sớm nên mặc kệ, huống hồ, thanh giả tự thanh, cho nên Tô Noãn vẫn là ung dung bình tĩnh cùng cảnh sát xuống lầu.
Các hộ gia đình sống trong khu phố cổ này, bình thường khó mà gặp mặt nhau một lần, nhưng bây giờ lại giống như đập nồi tất cả đều xông ra, hoặc là ghé vào cửa sổ, hoặc là vây ở cửa thang lầu xem, sôi nổi nhìn cô thảo luận.
Tô Noãn tất nhiên là tin tưởng năng lực truyền miệng nhiều chuyện của hàng xóm, trắng cũng có thể nói thành đen, đợi khi cô bình yên vô sự trở về, phỏng chừng lời đồn đã bay đầy trời.
Bị cảnh sát đưa vào trong xe cảnh sát, Tô Noãn liền nhìn thấy Lâm Gia Gia trong đám người hết nhìn đông tới nhìn tây, cô ấy đang vừa phấn khởi kích động hỏi thăm mấy bà tám, vừa cắn lấy xâu thịt dê trong tay.
Tô Noãn vội vàng ngăn cảnh sát đóng cửa xe lại, hướng về phía Lâm Gia Gia vừa vặn nhìn qua kêu to, hơn nữa đưa bàn tay vẫn nắm chìa khoá thảy qua.
Cho dù là vào lúc này, cô vẫn không sợ hãi giải thích với mấy người khác, chỉ là lý trí xử lý như chuyện bình thường, khách quan mà nói, Lâm Gia Gia tinh thần thấp thỏm nắm cửa xe không chịu buông.
“Tiểu Noãn, sao cậu ngồi trong xe này, cậu làm gì thế hả?”
“Có người báo Tô tiểu thư vào nhà trộm đồ, hơn nữa còn có chứng cớ.”
Cảnh sát ngồi phía trước tốt bụng nhắc nhở, Tô Noãn chau mày, con mắt nhìn về phía vị cảnh sát đang buồn cười nhìn vẻ mặt khóc của Lâm Gia Gia, bình tĩnh giải thích nói:
“Không phải mình, mình cái gì cũng không có làm, Gia Gia cậu về trước đi.”
Lâm Gia Gia nghe lời buông tay ra, cửa xe liền thuận lợi đóng lại, ngăn cách Lâm Gia Gia bên ngoài kêu to, xe cảnh sát kêu gào chạy nhanh ra khỏi phu phố cổ, Tô Noãn thế nhưng không cách nào bình tĩnh tâm tình của mình.
Mặc dù không vì vậy mà sợ hãi, nhưng cũng sẽ bởi vì cái tội danh này mà buồn bực, Tô Noãn không khỏi quay đầu nói chuyện với người cảnh sát bên cạnh:
“Cảnh sát đại ca, tôi thật sự không có làm chuyện xấu gì, tôi nói thế nào cũng đã từng xuất bản sách ảnh, làm sao lại làm chuyện ăn cắp được chứ.”
“Những lời này cô cứ để dành lát nữa cho khẩu cung nói đi, chúng tôi chỉ phụ trách bắt người.”
Tô Noãn nhất thời lựa chọn trầm mặc, nản lòng ngồi dựa lưng vào ghế, không nói thêm gì nữa, những cảnh sát này rõ ràng không tin tưởng bất kỳ câu nói nào của cô!
Chỉ là cô cũng rất tò mò, rốt cuộc là người nào ác như vậy, cũng dám vô duyên vô cớ vu khống cô tội trộm cướp, còn làm cho cảnh sát không nghi ngờ tin hắn như vậy!
———–
Bên trong cục cảnh sát rộng rãi sáng ngời, Tô Noãn mới vừa bước chân vào, liền không hề ngoài ý muốn nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng.
Giày tây, anh tuấn tiêu sái, anh tao nhã ngồi trên ghế xoay ở cục cảnh sát, có một nữ cảnh sát lộ vẻ mặt ái mộ đưa cho anh một ly nước lọc, anh chỉ là thản nhiên gật đầu cảm tạ, cũng không đi nhìn một cái.
Khi nghe thấy âm thanh động tĩnh xuất hiện ở cửa thì Lục Cảnh Hoằng liền ngẩng đầu, anh nâng đỡ kính mắt trên sóng mũi cao thẳng, sau đó vẻ mặt thầm lặng nhìn cô chậm rãi đi tới.
Anh không nói câu nào, chỉ là ngẩng đầu khoan thai bắt chéo hai chân, cầm ly nước lên, ngửi một cái, không có uống một hớp, liền đặt trở về.
Tô Noãn kỳ thật khi nhìn thấy anh thì liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra, lập tức một bụng phát hoả, muốn xoay người bỏ đi, cảnh sát phía sau ngăn cản lại, nhất là còng tay làm cho cô không cách nào phản kháng.
Cô lúc này thật đúng là không muốn gặp Lục Cảnh Hoằng, đối với mọi chuyện phát sinh tối hôm qua, cô cố ý làm cho mình tỏ ra không để ý một chút nào, nhưng chân thật chống lại ánh mắt anh, cô trong nháy mắt không có chừng mực.
Cô thật không dám đi trêu chọc loại đàn ông như Lục Cảnh Hoằng, cảm giác mình ở trước mặt anh không chỗ nào che dấu, ánh mắt của anh lạnh lùng mà sắc bén, giống như chỉ cần lơ đãng liếc mắt một cái, anh liền đã nhìn thấu tất cả tâm tư của cô.
“Tô tiểu thư, qua ghi khẩu cung đi.”
Vị cảnh sát cản đường cô lại làm một động tác “Mời”, Tô Noãn không nói không, cô không tình nguyện lắm xoay người, tầm mắt mơ hồ đi về phía trước bàn Lục Cảnh Hoằng đang ngồi.
Tô Noãn cố giả bộ trấn định, trong lúc cô gần sát Lục Cảnh Hoằng ngồi xuống, cô không biết cái người cảnh sát giúp cô lấy ghế ngồi có phải cố ý hay không, cô có thể ngửi thấy hương vị tuyết đậm mùi phương Bắc, hơi thở vốn nên mát mẻ lúc này lại làm cô hô hấp đè nén khẩn trương.
Chuyện tối hôm qua cho dù là ai bắt đầu, cô đều không muốn tra cứu, tự nhiên cũng hy vọng Lục Cảnh Hoằng xem như chuyện gì cũng chưa có phát sinh, nhưng mà theo như tình thế nhìn thấy trước mắt, làm sao có thể xem như không có gì đây?
“Tô tiểu thư, không cần khẩn trương, bây giờ tôi phụ trách lấy khẩu cung cho cô và Lục tiên sinh, cô nói thật là được rồi.”
Nhân viên cảnh sát cầm giấy bút nhìn thấy bộ dạng của Tô Noãn, không khỏi nở nụ cười, cúi đầu không quên thì thầm một tiếng, âm thanh không lớn, vừa vặn làm cho hai người ngồi đối diện anh ta nghe được:
“Làm sao mà mặt đỏ thành ra như vậy?”
Tô Noãn đột nhiên trợn to mắt, cô không nhìn thấy bộ dạng của mình, lại có thể cảm nhận được hai gò má nóng rực giống như lửa thiêu, cô liếc mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng bên cạnh, không dám nhìn thẳng vẻ mặt anh, mà chỉ hướng về phía cảnh viên vội vàng giải thích:
“Mặt đỏ là thói quen của tôi, anh đừng hiểu lầm.”
“Tôi cũng không có nói gì a, hẳn là Tô tiểu thư suy nghĩ nhiều rồi.”
Cảnh viên kinh ngạc đánh giá sắc mặt đỏ của Tô Noãn, Tô Noãn nhìn qua có chút chật vật quẫn bách, cố gắng muốn che dấu mất tự nhiên của mình, lại càng che dấu càng lộ, hai tay cô nhíu nhíu vải quần jean, ánh mắt vụt sáng.
Thanh âm cười nhạt trầm thấp mà khinh u vang lên bên tai, Tô Noãn thẹn quá hoá giận, trừng mắt phượng nhìn chằm chằm một đôi mắt phong tình trẻ trung, căm giận quét về phía Lục Cảnh Hoằng:
“Không cho phép cười, mặt tôi đỏ có gì buồn cười chứ?”
Lục Cảnh Hoằng bưng ly nước lên khẽ mím môi một hớp, nhàn nhạt quay đầu nhìn về phía hai mắt đỏ hồng của Tô Noãn, nữa ngày phun ra một chữ: “À”, làm cho Tô Noãn tức giận từ trên ghế ngồi đứng lên:
“Anh rốt cuộc muốn thế nào, tôi rốt cuộc trộm cái gì đáng giá của anh, anh nói cho rõ ràng xem!”
Tô Noãn thở phì phò như con trâu đang tức giận, trong lỗ mũi thiếu điều phun ra khí trắng, Lục Cảnh Hoằng động tác tao nhã đem ly nước để sang một bên, chậm rãi đứng dậy, bước nữa bước đến trước mặt Tô Noãn.
Tô Noãn đề phòng lui một bước, không nghĩ đến đụng vào cái bàn phía sau, lui không thể lui, Lục Cảnh Hoằng bỗng nhiên cúi người nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô:
“Tim của anh có tính hay không.”
Đúng vậy, cô không có nghe lầm, là như vậy, Lục Cảnh Hoằng đây là đang đùa giỡn cô sao?
Nét mặt của Lục Cảnh Hoằng cũng không hề biến hoá, từ từ nhìn xuống vẻ mặt kinh ngạc của cô, một bộ dạng lang sói, giống như một câu nói không đứng đắn vừa rồi không có quan hệ gì với anh.
Tô Noãn không nhịn được nữa tức giận, giơ chân lên đạp tới, ra sức đạp một cái, không chỉ có bởi vì mới vừa rồi anh đùa giỡn, mà cũng bởi vì mọi chuyện không giải thích được tối hôm qua.
Chân mày của Lục Cảnh Hoằng hơi nhíu lại, anh nhìn xuống chân mình, trên quần Tây thẳng thớm lưu lại một dấu giày, cúi đầu, khoé miệng không tự chủ được cong lên một chút ý cười.
Chỉ là khi anh ngẩng đầu lên, trên mặt không còn tìm thấy nụ cười vui vẻ yếu ớt nữa, anh hết sức biểu lộ tâm tình của mình, người bên ngoài nhìn vào, anh bất quá giờ phút này là người vô tội bị người ta trộm đồ.
Tô Noãn nói không lại Lục Cảnh Hoằng, cô cũng chẳng thèm để ý đến anh, bàn tay bị còng vỗ lên bàn một cái bốp, cảnh viên đang chuẩn bị ghi chép cả kinh ngẩng đầu khó hiểu nhìn lên.
“Cảnh sát tiên sinh, anh chàng này vu oan tôi trộm đồ, có phải là tôi có thể kiện anh ta tội vu oan không?”
Vị cảnh viên sững sờ nhìn đôi nam nữ trước mặt này, trầm tư hồi lâu, nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng:
“Đúng rồi, Lục tiên sinh, anh còn chưa nói rõ Tô tiểu thư trộm cái gì của anh, bây giờ nói được rồi.”
“Cảnh sát tiên sinh, anh ta căn bản là phỉ báng một công dân tốt tuân theo pháp luật, anh đừng có nghe anh ta hồ ngôn loạn ngữ.”
“Hồ ngôn loạn ngữ?”
“Chẳng lẽ không phải sao?”
Trong trẻo nhưng lạnh lùng từ bên cạnh vang lên, Tô Noãn phản xạ có điều kiện đáp lại một câu như đúng rồi, chờ khi kịp phản ứng liền nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng lạnh lùng khẽ cong khoé miệng, thoải mái ngồi trở lại trên ghế xoay, con mắt nhìn xuống dừng lại ở hai chân cô.
Tô Noãn bị anh nhìn không được tự nhiên động đậy đầu ngón chân bên trong giày, sau đó liền nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng tốt bụng giơ lên một ngón tay thon dài, chỉ vào đôi dép kia của cô:
“Cô… xâm nhập vào nhà tôi trộm… đôi dép riêng của tôi.”
Vị cảnh viên và Tô Noãn cùng Tô Noãn cúi đầu nhìn về phía chân cô quả thật đang mang một đôi dép bằng da, cô buổi sáng thần trí còn hoảng hốt trở về nhà trọ, vẫn ngồi trên giường cho tới trưa, căn bản không có tinh lực nào đi đổi giày.
Hiện tại bị Lục Cảnh Hoằng chỉ ra, nhìn thấy ánh mắt bốn phía bắn tới, xác thực xem như bằng chứng cũng có rồi.
Huyệt thái dương của Tô Noãn mơ hồ bị đau, cô dưới đủ loại tầm mắt mà nặng nề ngồi ở trên ghế, nhằm tránh đi những ánh mắt cổ quái này, cô liếc mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cảnh viên, đè thấp âm thanh, giọng nói cũng để lộ không ổn.
“Bịa chuyện, tôi cũng không phải không trả lại cho anh, nếu không phải tối hôm qua…”
Tô Noãn lần nữa mặt lại nóng hừng hực như lửa thiêu đốt, cô xấu hổ ho khan một tiếng, tóm gọn:
“Giày của tôi, không phải là bị anh ném rồi sao?”
Tô Noãn vừa dứt lời, một cái túi màu cà phê liền bị Lục Cảnh Hoằng từ bên cạnh ghế ngồi xách lên, đặt ở trên bàn:
“Giày của cô ở chỗ này, là lấy từ trong tủ giày, sự thật là, cô không mang giày mình, lại lấy dép của tôi mang.”
“Không phải chỉ là một đôi dép thôi sao? Anh có cần phải tích cực như vậy không?”
Tô Noãn nghiến răng nghiến lợi phản bác, ngay cả cảnh viên cũng đồng ý gật đầu, đúng vậy a, một đôi dép hơn 10 đồng có cần phải báo án như vậy không? Nghe khẩu khí đối thoại của hai người này, giống như là rất thân quen vậy.
Lục Cảnh Hoằng ngẩng đầu nhìn dáng vẻ phẫn nộ của Tô Noãn, bởi vì giãy giụa cùng chất vấn, cổ tay trắng nõn của cô bị còng tay thít chặt đỏ lên, nhưng mà chính cô vẫn chưa phát hiện ra, chỉ là hung hăng trừng mắt nhìn anh.
Anh lúc này thế nhưng không có đi phản bác lại câu hỏi vặn của Tô Noãn, lẳng lặng nhìn một vết sẹo dài nhạt trên cổ tay cô, đang nhớ lại nguồn gốc của vết sẹo này.
Một sinh mệnh tươi trẻ 24 tuổi, lại không chỉ một lần có ý muốn tự sát, chẳng lẽ thật là không muốn sống sao? Hay một phần vẫn là vì áy náy với Thiếu Thần?
Lục Cảnh Hoằng đáy mắt dao động qua lo lắng, anh nhìn vẻ mặt tức giận của Tô Noãn, anh cảm giác mình có thể sẽ bức cô phát điên, nhớ lại sáng nay cô không chào mà đi, thế nhưng anh lại mềm lòng không nỡ.
Anh làm cũng chỉ là muốn lưu lại cô bên người, chỉ cần ở bên cạnh anh, chuyện khác cũng không là vấn đề gì cả.
Lục Cảnh Hoằng lại đứng dậy, đứng ở trước mặt Tô Noãn:
“Dép CROCS là thương hiệu nổi tiếng trên thế giới, mà trên chân cô đang mang đôi dép giá trị này… Cô muốn tôi nói sao đây?”
Tô Noãn liếc nhìn anh, hừ hừ không chịu khuất phục, nhưng cũng tự biết đuối lý, cô liếc mắt nhìn đôi chân mang dép dính không ít bùn, liền rút đôi chân trắng nhỏ ra.
“Trả dép lại cho anh là xong chứ gì, đưa giày cho tôi!”
Tô Noãn đưa tay phải giày túi giấy trong tay Lục Cảnh Hoằng, anh dễ dàng liền giơ cao lên, giày da đá đá đôi dép bẩn kia, thanh âm thanh nhã mà tiếc nuối:
“Tôi không mang giày người khác đã mang qua.”
“Anh đến tột cùng muốn thế nào!”
Tô Noãn phẫn uất rống một tiếng, hoàn toàn đã quên trong cục cảnh không chỉ có hai người bọn họ, nhất thời trong cục cảnh một mảnh im lặng, mọi người sôi nổi nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng và Tô Noãn đang giằng co.
Một cảnh viên vốn chịu trách nhiệm ghi khẩu cung vô tội bị liên luỵ, đang chờ đợi thời cơ chen vào một câu, chấm dứt cuộc đấu võ mồm đầy khói thuốc súng này.
Lục Cảnh Hoằng đối với những cái nhìn chăm chú này hoàn toàn coi thường, tới gần Tô Noãn tức giận đến thân thể phát run, khuôn mặt tuấn tú từ từ kề sát vào, cánh môi đỏ như có như không chạm vào vành tai cô:
“Về nhà dọn dẹp hành lý, buổi tối anh đi đón em.”
“Hèn hạ!”
Nếu không phải hai tay bị hạn chế, cô nhất định sẽ đánh một quyền vào khuôn mặt tuấn tú phớt tỉnh này, bên ngoài đáp một câu: cho ngươi giả bộ đứng đắn này!
“Là em tự mình chọn đôi dép này, hơn nữa cứ mang đi ra.”
Giọng nói của Lục Cảnh Hoằng quanh co trong đồn cảnh sát, không ai nghe thấy anh và Tô Noãn nói gì, ngoài hai người bọn họ, anh một phen đỡ lấy Tô Noãn bị giận đến hơi thở không xong.
“Hoặc là bồi thường số tiền kia cùng liên luỵ danh dự của mình, hoặc là… Em tự mình lựa chọn đi, anh nhất định dân chủ, không thích ép buộc người khác.”
Tô Noãn không thích bị người bức bách, lại không có lựa chọn nào khác, cô đón nhận ánh mắt kiên định lãnh đạm của Lục Cảnh Hoằng, chợt đột nhiên cúi đầu, cắn tay anh, gần như bạo lực cắn xuống một cái.
Không có dấu hiệu khẽ cắn, Lục Cảnh Hoằng đau đến thân thể ngẩn ra, khẽ rên lên một tiếng nhỏ, anh biết Tô Noãn nghe được, bởi vì lực đạo cắn của cô giảm đi không ít.
Anh không có rút tay mình ra, tuỳ ý để cho cô cắn tay anh đến chảy máu, cũng gắt gao đem cô ôm vào trong ngực mình, dùng cánh tay vòng siết chặt lại, giữ lấy, giống như một trận quyết đấu lẫn nhau, xem ai chịu thua trước.
“Vì sao phải đối với tôi như vậy, bất quá tôi cũng chỉ là một người bình thường, tại sao lại là tôi?”
Cô buông ra hàm răng cắn chặt, không còn hơi sức thở hổn hển, giữa răng môi dính chút đỏ tươi.
“Nếu anh thích rồi, em nên sống bên cạnh anh.”
“Anh thích, tôi liền nhất định phải đồng ý sao?”
Tô Noãn không dự đoán được sẽ nghe Lục Cảnh Hoằng thổ lộ, trong lòng lắp bắp kinh hãi, nhưng trên mặt cũng không chịu bị anh dắt mũi dẫn đi, cô cũng không phải là con rối gỗ, tự nhiên có tư tưởng và cuộc sống của mình.
Ngón tay của Lục Cảnh Hoằng siết chặt ở sau lưng cô, anh tự phụ mà thanh nhã đứng ở nơi đó, ánh mắt thâm thuý nhìn chằm chằm cô, làm cho người ta không đoán ra được trong lòng anh suy nghĩ cái gì.
Sau đó, Tô Noãn nghe được một câu trả lời bá đạo vô lý, anh nói:
“Em chỉ có thể đồng ý, đừng quên chuyện tối ngày hôm qua, anh không thể nào xem như không có gì xảy ra.”
“Chuyện đó có gì đâu, chúng ta đều là người trưởng thành, xảy ra tình một đêm không thể trách được, tôi cũng không cần anh chịu trách nhiệm còn gì.”
“Nếu anh nói, anh cần em chịu trách nhiệm thì sao?”
“Lục Cảnh Hoằng, anh ở đây nói bậy bạ gì đó!”
Nào có sau khi xảy ra tình một đêm ngoài ý muốn, có nam cần nữ tới chịu trách nhiệm, không lẽ anh còn là trinh tiết liệt nam?
Đối với vẻ mặt không dám tin của Tô Noãn, Lục Cảnh Hoằng đột nhiên gợn lên khoé miệng, cười đến mây bay nước chảy lưu loát sinh động, rất nhẹ cũng là phát ra từ nội tâm vui vẻ, bàn tay thấm máu của anh vuốt ve hai gò má cô:
“Rốt cuộc em cũng gọi tên anh rồi sao? Gọi nhiều vào đi, tên này từ nay về sau chỉ thuộc về em.”
Không có phụ nữ nào khác có tư cách gọi tên anh, anh chỉ nguyện ý nghe được tên mình từ trong miệng cô, đây cũng là một loại hạnh phúc cùng thoả mãn khác.
“Anh rốt cuộc nghe hiểu lời tôi không hả, tôi nói…”
Tô Noãn chán nản giải thích bị dìm ngập trong môi, cô trợn tròn đôi mắt, muốn đẩy Lục Cảnh Hoằng ra, thế nhưng anh lại dùng sức giam cầm thân thể cô, tới gần một bước, mạnh mẽ ngăn chặn miệng cô.
Quanh mình vang lên một mảnh âm thanh thổn thức, Tô Noãn lập tức đỏ mặt, liều mạng xô đẩy Lục Cảnh Hoằng, khi cô cơ hồ muốn thở không nổi thì anh buông lỏng cô ra, sắc mặt cũng không khác thường.
“Lục tiên sinh, anh xác định anh muốn tố cáo Tô tiểu thư vào nhà trộm cắp sao?”
Lục Cảnh Hoằng liếc mắt nhìn Tô Noãn há to miệng hô hấp, xách túi giấy trên bàn lên, hướng cảnh viên đang chờ đáp án cười, chợt như gió xuân tới một đêm phong hoa không có gì hơn:
“À, chúng tôi quyết định hoà giải nội bộ, nếu có vấn đề gì, tôi sẽ tiếp tục gọi điện thoại tới.”
Khi Tô Noãn kịp phản ứng thì Lục Cảnh Hoằng đã kéo tay cô đi trên hành lang cục cảnh sát, bốn phía cảnh viên đi ngang qua đều không quên nhìn đôi nam nữ đang nắm tay nhau một chút.
“Bây giờ trở về thu dọn hành lý đi.”
“Tôi không nhớ rõ tôi có nói muốn dọn đi với anh…”
“Anh không hy vọng phụ nữ của anh còn muốn sống trong nhà của chồng cũ, không có người đàn ông nào có thể dễ dàng tha thứ.”
Lục Cảnh Hoằng nói lời này thì giọng nói mang theo vị chua, anh khinh thường che dấu ở trước mặt cô, mà anh vừa nói ra những lời này, liền để lộ ra bí mật anh sớm đã biết – anh vẫn luôn điều tra cô.
Tô Noãn trừng mắt nhìn anh, nín thở một hơi, muốn lập lại chiêu cũ đạp anh một cước, lại phát hiện đã không còn hứng thú, không nhiều lời với anh nữa, liền quay đầu lại đi về phía cửa, lại nhìn thấy Cố Lăng Thành đâm đầu đi tới.
/120
|