Edit: Hiểu Đồng
Lục Cảnh Hoằng nói ra lời này không coi là sâu xa, nhưng mẹ Cố như cũ nghe vẫn không hiểu rõ hết, mặc dù không đọc qua sách vở nhưng kinh nghiệm từng trải vẫn có, vẫn có thể nhìn ra vị quan lớn này có vẻ như thực sự rất không vui, khuôn mặt vẫn luôn nghiêm túc không để ý tới ai.
Vừa nghĩ tới bởi vì hành sự lỗ mãng của mình có thể làm hại con trai không giữ được chức quan, mẹ Cố lại càng lo lắng cả người run rẩy vài cái, nhưng mà khi nhìn thấy Tô Noãn một bên thì đáy mắt hiện lên tia sáng tự cho là cơ trí.
Mẹ Cố muốn bước mấy bước về phía Tô Noãn bên kia, cũng là một cước còn chưa có bước ra, Lục Cảnh Hoằng thân hình liền động, nhanh nhẹn chặn đường đi của bà, sau đó cúi đầu, nhìn xuyên thấu qua thấu kính trong suốt, cũng ngăn cản không được ánh mắt âm lãnh kia.
Mẹ Cố thế nhưng ngượng ngập nở nụ cười, muốn bấu víu cánh tay Lục Cảnh Hoằng, lại nhìn thấy đôi tay vô cùng bẩn thỉu kia của mình cùng với quần áo sạch sẽ của Lục Cảnh Hoằng thì vội vàng đem tay hướng trên áo ba-đờ-xuy của mình xoa một chút, sau đó dùng ngón tay chỉ Tô Noãn: “Cậu đừng tức giận, tôi không có ý gì, tôi chỉ muốn…muốn cùng Tô tiểu thư nói một câu.”
Lục Cảnh Hoằng nhìn khuôn mặt tươi cười lấy lòng của mẹ Cố, chẳng những không có yên lòng mà tránh ra, trái lại càng thêm cau chặt mày, lù lù bất động đứng ở đó, giống như một gốc cây to mọc lên từ mặt đất, mẹ Cố sợ tới mức cũng không dám tiếp tục đưa tay đẩy ra nữa.
Mẹ Cố mắt thấy cùng Lục Cảnh Hoằng nói không thông, chỉ có thể gửi hy vọng ở Tô Noãn, giẫm giày vải nhón chân lên, thò đầu nhìn lướt qua bả vai Lục Cảnh Hoằng, vừa chú ý tới sắc mặt của Lục Cảnh Hoằng vừa kêu to Tô Noãn: “Tô Noãn, tới đây một chút, ta có lời muốn nói với con.”
Tô Noãn nhíu chân mày nhìn mẹ Cố thu lại tính khí, không biết mẹ Cố là có cái chủ ý gì, khi phát giác thấy hành vi cúi đầu khom lưng của mẹ Cố đối với Lục Cảnh Hoằng thì đại khái cũng đoán ra được, muốn mượn cô lấy lòng Lục Cảnh Hoằng sao?
“Bà muốn nói gì cứ nói đi, tôi không nghĩ là giữa chúng ta có chuyện riêng tư gì để nói.”
Tô Noãn không nhìn tới trong mắt mẹ Cố đối với chính mình lộ ra ghét bỏ khinh thường, hơn nữa khi cô lãnh đạm nói ra lời này, sắc mặt mẹ Cố nháy mắt càng thêm khó coi, rồi lại bị bà ngay lập tức nén xuống, chỉ là giả bộ cười liếc nhìn Lục Cảnh Hoằng.
“Tô Noãn, lời này của con nói cũng không đúng, ban đầu con gả vào Cố gia chúng ta, tuy rằng ta không gặp con được bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần con theo A Thành trở về, con nói xem, ta đối với con có phải tốt hay không?”
Mẹ Cố nói lời này cực kỳ trái với lương tâm của mình, nhưng bởi vì suy nghĩ ngu ngốc cố chấp ăn sâu bén rễ của bà ra, cho rằng việc mẹ chồng dạy bảo con dâu là chuyện thiên kinh địa nghĩa, bà bất quá cũng chỉ la mắng Tô Noãn vài câu, ở nông thôn chuyện mẹ chồng cầm chổi đánh con dâu cũng không phải là sai lầm lớn gì, cho nên cũng không cảm thấy là lời bà hỏi Tô Noãn có chỗ nào sai.
Nhìn vẻ mặt tự cho là đúng kia của mẹ Cố, ngay cả hai vị phu nhân Lục gia cũng nhịn không được lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Long Diên càng giống như là nghe được một chuyện cười lớn, khó có thể tin giễu cợt nhìn mẹ Cố.
Giữa lông mày của Lục Cảnh Hoằng nhíu càng chặt hơn, mẹ của anh khi anh còn nhỏ đã mất đi, dù chưa tận mắt nhìn thấy qua cảnh mẹ chồng nàng dâu nhà mình chung đụng, nhưng là vẫn có thể hiểu được một chút, nếu điệu bộ mắng chửi vừa rồi của mẹ Cố đối với Tô Noãn được coi như là đối xử tốt, như vậy trên thế giới này chỉ sợ cũng không có bà mẹ chồng ác độc nào có cách dạy bảo này rồi.
Tô Noãn đối với mẹ Cố kia không biết tự mình nhìn lại phẩm chất của mình cũng không muốn phản bác thêm cái gì nữa, một ngày nào đó mẹ Cố sẽ gặp được một người làm cho bà tức giận mà cũng không dám nói gì đến trừng trị bà, cho nên liền nhịn xuống ham muốn tranh cãi đang dâng lên, mỉm cười: “Bà tốt với tôi hay không, không cần tôi nói ra, bà không phải là tự mình có nhận xét sao? Một khi đã như vậy, còn hỏi tôi làm gì, huống hồ, tôi thuỷ chung tin tưởng, người đang làm thì trời đang nhìn, một người làm nhiều chuyện ác một ngày nào đó ông trời cũng sẽ trừng trị họ!”
Mẹ Cố lập tức bị nghẹn họng nụ cười cứng đờ, hai vị phu nhân Lục gia tuy rằng trên mặt không tỏ vẻ gì, trong mắt cũng là nụ cười thản nhiên, nhìn nhau một cái, nhất thời lần đầu tiên cùng nhau hiểu rõ: Vợ lão Út này, nhìn qua dịu dàng yếu ớt, nhưng cũng không phải là một cây trúc đè lên một cái liền gãy, càng giống là một bụi cây xương rồng hơn, bạn thật sự trêu chọc cô ấy, cô ấy sẽ không ngần ngại lấy cái cây đầy gai đâm cho bạn khốn khổ không ngừng!
Long Diên tính tình vốn ngay thẳng, trực tiếp hướng Tô Noãn giơ ngón cái lên, cười vui vẻ: “Mợ Út, nói hay lắm!”
Lục Cảnh Hoằng hơi quay đầu đi, Tô Noãn đang cùng mẹ Cố mắt to trừng mắt nhỏ, tự nhiên không nhìn thấy khoé miệng kia hơi nhếch nhếch lên, sau đó khi anh nhìn thấy mẹ Cố kia nhìn Tô Noãn bằng ánh mắt buồn bực tức giận thì ánh mắt chợt chuyển lạnh.
Doãn Thuỵ Hàm đứng ở một bên, nhìn mẹ Cố đã là thế suy sức yếu, căn bản không có tác dụng gì, quét qua đám người xung quanh, trong lòng cũng có tính toán.
Hiện giờ cô đã không phải là người giai cấp thấp, nơi này bất cứ lúc nào cũng gặp được người quen biết, nếu để cho người ta biết cô thậm chí có một bà mẹ chồng như vậy, còn không để cho người ta cười đến rụng răng sao?
Tưởng tượng như vậy, sắc mặt Doãn Thuỵ Hàm bộc phát tái nhợt khó coi, cô đối với Lục Cảnh Hoằng là có chỗ cố kỵ, người đàn ông này che dấu quá sâu, người khác đoán không ra được, cho nên trước mắt cô còn chưa muốn cùng anh ta đối nghịch.
Người ngoài cũng cảm thấy cô được Doãn gia nhận tổ quy tông là vinh quang cỡ nào, bây giờ là đeo vàng mang bạc rồi, nhưng không ai biết cô ở Doãn gia là bước tiếp bước gian nan thế nào, chú bác dòm ngó gia sản của ba, anh em chú bác bất cứ lúc nào cũng tìm cách gạt bỏ mẹ con cô, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu lúc trước cô quyết định kết hôn với Cố Lăng Thành.
Cô cần gấp một người chồng có quyền thế đứng vững bước chân ở Doãn gia, mà Cố Lăng Thành thì cần một người vợ danh viện có gia thế bối cảnh đều xuất chúng để ở trên chính đàn có thể mưu được lợi ích lớn hơn nữa.
Hôn nhân của bọn họ là kết quả tốt nhất, cô chiếm được Doãn thị, anh chiếm được quyền lực, Tô Noãn không thể cho anh, cô có thể cho anh, mà tất cả những khao khát của cô, anh cũng thành công giúp cô đạt được, bọn họ là một cặp.
Bên tai Doãn Thuỵ Hàm vang lên một đạo âm thanh quanh co trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Một người cho dù trong cơ thể cô ta có chảy dòng máu cao quý, cũng không nhất định có thể trở thành một người cao quý.”
Lời nói vân đạm phong khinh châm chọc trước kia của Lục Cảnh Hoằng, giống như một nhát dao cắt ngang mặt nạ cố gắng nguỵ trang của cô, giống như những người ở Doãn gia xem thường cô, cho dù trên mặt thân thiện với cô, cũng khó dấu trong lòng cười nhạo cô.
Cô bất quá chỉ là đứa con rơi mà Đổng sự trưởng Doãn thị trẻ tuổi ở bên ngoài khinh cuồng phong lưu cả đêm lưu lại, cô chưa từng quên mẹ mỗi đêm đều lôi kéo cô, một lần lại một lần nói cho cô biết, Doãn thị phu nhân từng hãm hại bà.
Điều mẹ muốn chính là quãng đời còn lại vinh hoa phú quý, cuộc sống đã từng nghèo rớt mùng tơi kia đã làm cho tâm của mẹ cô trở nên vặn vẹo, cho dù hôm nay đã là Doãn phu nhân, nhưng vẫn như cũ lúc nào cũng lo lắng sẽ bị người ta đoạt đi tất cả những gì bây giờ có được.
Mẹ chỉ có thể dựa vào cô, nếu cô mất đi tư cách kế thừa Doãn thị, như vậy chỉ sợ mẹ sẽ điên mất, mà cô cũng sẽ một lần nữa trở lại cái nơi âm u dơ bẩn kia…
Mạnh mẽ ổn định cảm xúc mênh mông của chính mình, Doãn Thuỵ Hàm đi đến bên người mẹ Cố, giơ tay lên muốn khuyên bảo mẹ Cố, một tiếng “Mẹ” vừa kêu ra, mẹ Cố liền quay đầu lại hung tợn răn dạy và quở mắng cô một tiếng: “Cô kêu gì mà kêu, không nhìn thấy tôi đang lo chuyện nghiêm chỉnh sao, A Thành nhà tôi sao lại cưới một người phụ nữ so với heo còn ngu hơn như vậy, chồng mình gặp phiền toái không những không giúp đỡ, mà còn ngăn cản!”
Mẹ Cố này thuần tuý là đem cơn tức đối với Tô Noãn trút lên người Doãn Thuỵ Hàm, sắc mặt Doãn Thuỵ Hàm cũng âm trầm đi vài phần, đối với bà mẹ chồng thô lỗ không biết tự lượng sức mình này, nếu không phải nhìn thể diện Cố Lăng Thành, cô đã sớm phất tay áo bỏ đi.
Mẹ Cố cho dù nhìn thấy Doãn Thuỵ Hàm mất hứng, cũng không để vào trong lòng, càng có cảm giác mình dạy dỗ rất đúng, đối với đứa con dâu này không thể cưng chiều, bằng không khó bảo toàn sau này xuất hiện trường hợp con trai sủng vợ không cần mẹ.
Trong lòng mẹ Cố cân nhắc một phen, lại ý thức được bây giờ là mình đang giải vây cho con trai, chuyện giáo huấn con dâu này để về nhà nói sau, về phần cái họ Tô kia…
Mẹ Cố thật sâu hít vào một hơi, nuốt nỗi ngột ngạt kia xuống ngực, có vị quan lớn này làm chỗ dựa vững chắc, bà bây giờ trăm triệu lần không thể đắc tội cái đứa họ Tô này lần nữa, cùng lắm thì sau này lại tiếp tục tìm cơ hội cho cô ta đẹp mặt!
“Tô Noãn, ta tự nhận là A Thành chúng ta trước khi ly hôn đối với con không tệ, khi đó con theo nó qua đêm ở trong núi, ta thế nhưng chính mắt nhìn thấy A Thành nhà ta bưng chậu nước ấm cho con rửa chân, đường đường là một người đàn ông quỳ xuống đất lạy trời không có gì quá đáng, nhưng lại quỳ xuống cởi vớ rửa chân cho con.”
“Con có đàn ông khác, không quan tâm tới A Thành chúng ta, ta cũng không trách con, dù sao ai cũng muốn trèo lên cao, A Thành chúng ta sợ ta thương tâm nên vẫn luôn gạt ta chuyện ly hôn, một mình tự chống đỡ toàn bộ mọi chuyện, hiện tại vất vả lắm mới có được gia đình của mình lần nữa, con lại nhìn không vừa mắt, ở bên tai người đàn ông của con gối đầu thổi gió, xúi giục những vị quan lớn kia làm khó dễ A Thành chúng ta khắp nơi, con tự hỏi lương tâm của mình xem, con làm như vậy không thấy có lỗi với A Thành chúng ta sao?”
Mẹ Cố uyển chuyển nói một hơi giống như lên án, ngay cả nghẹn cũng không có, đúng lý hợp tình, cùng với bà mẹ chồng thô lỗ không nói lý lẽ vừa rồi hoàn toàn trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, nhưng mà lại không đưa đến bất kỳ hiệu quả nào, chỉ là làm cho người nghe càng thêm căm tức.
Tô Noãn nghe mẹ Cố chỉ trích mình, cười lạnh một chút, cái gì gọi là đối với cô không tệ, lợi dụng tình cảm của cô để từng bước một bò lên trên, chờ thời cơ để lật ngã ba cô, sau khi cô không còn chút giá trị nào liền ném cho cô tờ đơn ly hôn, đây là đối với cô không tệ sao?
Là do cô không cần Cố Lăng Thành sao? Khi thời gian kết hôn chưa tới nửa năm, liền ở bên ngoài dựng sào huyệt ân ái khác, cùng người đàn bà khác sinh con, tiến hành ly hôn với cô chưa được mấy tháng thì lấy người vợ giàu có, cô nhưng thật ra rất tò mò, rốt cuộc là ai vẫn luôn muốn trèo cao?
Cái gì gọi là xem lại lương tâm của cô, cái gì nói cô gối đầu thổi gió Lục Cảnh Hoằng, gây khó dễ cho Cố Lăng Thành khắp nơi, đừng nói cô chưa bao giờ xúi giục Lục Cảnh Hoằng điều tra Cố Lăng Thành, coi như về mặt công tác Cố Lăng Thành thật sự gặp chướng ngại thì cũng do anh ta tự làm tự chịu mà thôi!
Nhưng mà ở trong mắt Cố lão bà, cũng sẽ không có cái từ tự làm tự chịu này, bà ta không có đọc qua sách vở nên không biết, cho dù có đọc qua cũng sẽ không có cái tính tự giác này, ở trong mắt bà ta, con trai chính là trời, con trai làm sao có thể biết làm chuyện sai quấy?
“Tốt xấu gì con cùng A Thành chúng ta cũng từng là vợ chồng, đều nói cái gì nhỉ, một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, con cũng không muốn nhìn thấy nó bởi vì con mà lo lắng không yên chứ? Tô Noãn à, con thì tốt rồi đi theo sống cùng vị bộ trưởng này, còn với A Thành nhà ta lại hợp lại tan…”
“Đủ rồi.”
Hai chữ của Lục Cảnh Hoằng cắt đứt mẹ Cố càng nói càng thái quá, anh vừa mở miệng ánh mắt lạnh lùng lần nữa quét tới, mẹ Cố vốn đang từng bước hướng dẫn dạy bảo Tô Noãn lập tức không lên tiếng nữa, rụt rụt cổ lui về phía sau, miệng âm thầm lẩm bẩm, cũng không dám quá lớn tiếng sợ Lục Cảnh Hoằng nghe thấy.
“Xem ra Cố Lăng Thành đã không nói cho bà biết, chính anh ta đã làm qua những chuyện gì, thay vì làm ầm ĩ mất mặt xấu hổ như vậy, chẳng thà trở về quản giáo tốt con trai của mình một chút, xem coi anh ta có phải là có bản lĩnh như bà nói hay không, hay vẫn là… cũng là không từ mọi thủ đoạn mới có thể leo lên được vị trí ngày hôm nay.”
So với một thôn phụ tuỳ tiện ngang ngược nhục mạ người khác như mẹ Cố, Lục Cảnh Hoằng, vô luận là từ nhân phẩm hình tượng trước sau như một của anh, vẫn là nhìn đến thân phận địa vị, lời nói ra so với mẹ Cố đều có độ tin cậy hơn, ngay cả mẹ Cố chính tai nghe thấy cũng sửng sốt một chút, không khỏi thầm nghĩ: Không lẽ A Thành nhà mình thực làm chuyện gì không nên làm sao?
Mẹ Cố buồn bã bi thương nhìn về phía Tô Noãn, còn muốn tiếp tục nói tiếp cái gì đó, Tô Noãn lại vừa kịp mở miệng trước bà: “Tôi bởi vì con trai của bà mà mất đi rất nhiều thứ, nhưng cũng không đến mức cả ngày sống trong cừu hận, lúc nào cũng phải vắt óc tìm mưu kế nghĩ làm sao đi gây phiền toái cho anh ta, tôi cũng xin bà chuyển lời lại cho con trai bà, mình đã từng làm chuyện gì thì một ngày nào đó gieo gió sẽ gặt bão, cũng mời anh ta quản tốt người nhà của anh ta.”
“Còn nữa, tôi có thể thề với trời đất, chưa từng kêu bất kỳ ai đi làm chuyện gì đối phó Cố Lăng Thành, cho nên chuyện bà vừa nói, thứ cho tôi lực bất tòng tâm, sau này cũng xin bà không nên lấy chuyện quá khứ ra nói nữa.”
“Cô!”
Mẹ Cố cảm thấy Tô Noãn làm trò trước mặt mọi người tát bà một cái còn chưa đủ, còn muốn hất nước bẩn lên trên người bà, đổ tội A Thành nhà bà, nhất thời một bộ dạng muốn bất tỉnh, che sau gáy trợn mắt nhìn thẳng: “Tôi nói loại phụ nữ như cô là mệnh khắc chồng mà, cố tình làm cho A Thành chúng tôi bị con hồ ly tinh như cô mê hoặc đến tìm không thấy Đông Tây Nam Bắc, nhất định phải cưới cô về nhà, lần này thì tốt rồi, lão già ơi, làm sao lại có chuyện tốt như thế này…”
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa.”
Doãn Thuỵ Hàm không phải loại người giống mẹ Cố không biết chừng mực như vậy, đã sớm nhìn ra sắc mặt mấy người Lục gia càng ngày càng không vui, không thể không lên tiếng ngăn cản mẹ Cố khóc lóc om sòm, vội vàng đi lên nâng mẹ Cố: “Mẹ, Lăng Thành làm việc gặp chút vấn đề là chuyện thường xảy ra, Tô tiểu thư cũng nói, đây không phải là cô ấy làm, không có quan hệ gì tới cô ấy, mẹ cũng đừng nói những lời làm cho người ta hiểu lầm nữa.”
Kỳ thật lần này là Doãn Thuỵ Hàm dùng thái độ chân thành khuyên nhủ mẹ Cố, nào có thể đoán được là không như mong muốn, mẹ Cố vừa nghe những lời này, cơn tức ẩn nhẫn trong lòng vừa rồi rốt cuộc không chịu được nữa, cũng gián tiếp gây hoạ tới Doãn Thuỵ Hàm.
Lục Cảnh Ngưng cùng vị phu nhân bên cạnh liếc nhìn nhau, thầm nghĩ vị thiên kim Doãn thị này cũng không phải chỉ là ngọn đèn đã cạn dầu, hảo cảm với Doãn Thuỵ Hàm nhất thời đã không còn.
“Tôi nói chuyện làm việc cô xen vô làm gì, cho cô nói chuyện với mẹ chồng như vậy sao? Còn không đem tôi để vào trong mắt, hả?”
Mẹ Cố nói xong đưa tay đẩy Doãn Thuỵ Hàm, muốn tiếp tục cắm eo mắng Tô Noãn, kết quả của việc đẩy một cái, nếu là khí lực của phụ nữ trung niên khác, Doãn Thuỵ Hàm xem chừng còn chịu đựng được, thế nhưng người này lại là mẹ Cố thì không thể giống nhau được.
Dưới chân Doãn Thuỵ Hàm mang đôi giày cao gót 8cm, cả ngày hôm nay đi nhà ga đón mẹ Cố, lại đến bệnh viện làm kiểm tra tạm thời, chân vốn cũng có chút đau nhức mệt mỏi, làm sao có thể chống lại được cú đẩy dùng hết sức dưới cơn thịnh nộ của mẹ Cố?
Mẹ Cố cực kỳ tức giận, cũng quên mất đứa cháu cưng của mình, chỉ lo trừng mắt nhìn đám người Tô Noãn, tự nhiên sẽ không chú ý tới lực đạo trên tay, Doãn Thuỵ Hàm thét một tiếng kinh hãi, giày cao gót lật một cái, cả người lảo đảo về phía sau.
Doãn Thuỵ Hàm hung hăng ngã trên mặt đất, phát ra tiếng va chạm nặng nề, mẹ Cố vốn còn đang nổi giận sửng sốt, quay đầu nhìn lại, cơ hồ là thét chói tai xông tới Doãn Thuỵ Hàm té xuống đất không dậy nổi, nhìn xuống bụng cô vuốt ve: “Cháu cưng của bà a, cháu cưng của bà a! Phải làm sao bây giờ, tai nạn chết người đó! Bác sĩ, bác sĩ đâu! Mau đến xem cháu cưng của tôi đi!”
Mẹ Cố kêu trời trách đất ôm nửa người Doãn Thuỵ Hàm ngồi dưới đất, vỗ nền gạch cứng ngắc liên tục mắng: “Đáng đâm ngàn đao nha, đồ ranh con bọn mày, nếu cháu của tao không còn, tao có liều cái mạng già này, hoá thành quỷ, cũng không bỏ qua cho bọn mày đâu! Bà thế nhưng làm bị thương cháu rồi!”
Doãn Thuỵ Hàm căn bản không chống lại được khí lực mạnh mẽ của mẹ Cố do làm việc nhà nông thời gian dài, bị bà chặt chẽ ôm lấy, nơi mắc cá chân vốn cơ hồ bị đau, giờ phút này bị mẹ Cố giày vò một trận, mắc cá chân càng đau hơn, không khỏi giãy giụa.
Mẹ Cố chỉ là thương tâm nhìn bụng Doãn Thuỵ Hàm, hướng tới cái bụng bằng phẳng của Doãn Thuỵ Hàm vuốt ve giống như là an ủi: “Cháu nội ngoan, có đau hay không hả? Đừng sợ đừng sợ, bà sẽ không bỏ qua cho bọn người đã hại con, bà sẽ đưa con đi tìm bác sĩ xem một chút.”
Mẹ Cố nói xong liền muốn ôm Doãn Thuỵ Hàm, đôi mắt đỏ cả lên, nếp nhăn nơi khoé mắt bởi vì lo lắng mà dày đặc nhíu lại, nhưng không ngờ Doãn Thuỵ Hàm giãy mạnh một cái, làm cho cái mông của bà cũng ngồi trên mặt đất.
“Ai ui!”
Mẹ Cố bị đau kêu to, nhưng vẫn là trước tiên đi xem cháu của mình, nhoài thân thể to béo qua muốn nhìn xem, kết quả Doãn Thuỵ Hàm cũng không thèm để ý tới bà, tự mình vịn vách tường đứng lên, cúi người xoa mắt cá chân bị thương.
“Đứa cháu còn đâu nữa, tôi xem ra đời này bà đừng mong bế cháu, chẳng thà về quê nhà hạ mình qua mượn đứa bé nhà hàng xóm bế cho đỡ ghiền đi!”
Long Diên đúng lúc xen vào một câu, làm cho mẹ Cố lòng vốn đang nóng như lửa đốt ánh mắt một trận mờ mịt, quay đầu ngẩng đầu nhìn Long Diên, lại đảo mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng, tiếp nữa len lén liếc Tô Noãn mấy lần, chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên.
Mẹ Cố thấy Doãn Thuỵ Hàm không có dấu hiệu xuất huyết sanh non, tâm cũng thả lỏng, phủi phủi cái mông không dính bụi kia, kề sát vào Doãn Thuỵ Hàm vẻ mặt không kiên nhẫn dụ dỗ nói: “Con dâu, còn đau hay không a, đều là do mẹ sai, mẹ không tốt, mẹ không nên không nặng không nhẹ đẩy con, thiếu chút nữa không tránh khỏi làm hại cháu cưng rồi, đúng rồi, cái con nhỏ đó vừa rồi nói là có ý gì hả?”
Doãn Thuỵ Hàm hất tay mẹ Cố ra, quay mặt đi nơi khác không muốn nói nhiều, Long Diên lại có chút hăng hái bước tới, nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của mẹ Cố, tốt bụng nhắc nhở: “Có ý tứ gì? Không phải là con dâu ngoan của bà, cả đời này đều không sinh được nữa sao, tôi vẫn là khuyên bà khuyên con trai bảo bối của bà sớm đi nhận con nuôi đi, miễn cho khi về già trước lúc lâm chung không có người chăm sóc!”
“Diên Nhi!”
Lục Cảnh Ngưng ra vẻ răn dạy và quở trách kêu to một tiếng, Long Diên thè lưỡi, liền thoải mái nhàn hạ trở lại bên cạnh Lục Cảnh Ngưng, không quen lén nhìn về phía Tô Noãn nháy mắt mấy cái, Tô Noãn nhìn Long Diên thay mình trút bực tức, cảm kích cười cười.
Tuy rằng chuyện Doãn Thuỵ Hàm giả mang thai thật sự không lừa được bao lâu, nhưng lúc này con mình bị người khác vạch trần, vẫn là cho mẹ Cố một đả kích trí mạng, Doãn Thuỵ Hàm bởi vì đối phương là Lục gia nên chỉ có thể nén giận, nhưng trong lòng hận cũng không ít.
Cô chưa từng quên, là Tô Noãn gián tiếp hại chết con cô, nếu không phải tại cô ta, trận tai nạn xe cộ kia căn bản sẽ không xảy ra, đều là lỗi của cô ta!
Ánh mắt mẹ Cố bỗng dưng trợn to, trong con mắt là tràn đầy không tin, bà ngơ ngác quay đầu, nhìn bụng Doãn Thuỵ Hàm, lờ mờ trừng mắt nhìn, tiếp tục ngơ ngác nhìn về phía Long Diên: “Ý của cô là… Con dâu của tôi không mang thai? Nó… Nó… Bụng của nó không sinh được đứa bé sao? Làm sao có thể, các người nghĩ gạt tôi như vậy tôi sẽ tin sao? Tôi không tin, đánh chết tôi cũng không tin!”
Mẹ Cố hai tay khoa tay múa chân, cứng ngắc khoa tay múa chân, một đôi mắt loé lên nhìn về phía Tô Noãn, như là đang van cầu tìm chứng minh, trong số những người này, bà chỉ quen có Tô Noãn, cũng chỉ có thể tin tưởng Tô Noãn.
“Nếu không tin, thì cứ đi gặp bác sĩ, lời bác sĩ nói so với không tin của bà càng có sức thuyết phục hơn.”
Tô Noãn tự nhận trả lời như vậy không tính là bỏ đá xuống giếng, bất quá cô chỉ là đưa ra một đề nghị, xưa nay cô không thích phụ nữ đấu đá nhau, nhưng cũng không cho phép Doãn Thuỵ Hàm một mình tiếp tục tính kế.
Việc làm hiện tại của cô, so với việc Doãn Thuỵ Hàm làm, chỉ có thể coi là gặp sư phụ.
Quả nhiên, khi nghe lời Tô Noãn nói xong, hai tay mẹ Cố dừng lại trên không trung vài giây, người đàn bà cố chấp luôn không nghe theo lời người khác nói này lần đầu tiên rơi vào trầm tư, nghĩ trước nghĩ sau hiểu thông lời Tô Noãn nói, sau đó hai chân đột nhiên mềm nhũn, lập tức té ngã trên mặt đất, hai mắt thẳng tắp nhìn đèn treo trên trần nhà.
Doãn Thuỵ Hàm bị mẹ Cố đột nhiên té xỉu doạ sợ không ít, cô bụm miệng môi khẽ nhếch lên né tránh qua phía bên cạnh một bước, nhìn thấy người đàn bà thể lực như trâu bò này cứ như vậy ngã trên nền đất lạnh lẽo, quên mất một phen đi đỡ.
Giữa hành lang đã có người tốt bụng giúp một tay đi gọi bác sĩ, nhưng hơn nữa là người xem náo nhiệt, bởi vì mẹ Cố vừa rồi quậy một phát như vậy, căn bản không ai chủ động chịu đi lên giúp một tay.
Chờ cho tới khi Doãn Thuỵ Hàm bình phục lại tâm tình của mình, mới do dự ngồi xổm người xuống, dùng giày cao gót đụng đụng cánh tay mẹ Cố, định thử kêu vài tiếng “Mẹ”, kết quả vừa nhìn thấy mẹ Cố nằm ở đây trợn trắng mắt nhìn thẳng, sợ hãi vừa cách xa vừa lấy điện thoại ra gọi cho Cố Lăng Thành, rốt cuộc chẳng quan tâm tới cái gì là làm theo kế hoạch nữa.
Có không ít người vây xem đối với việc mặc kệ mẹ chồng sống chết của Doãn Thuỵ Hàm lên tiếng chỉ trích, nhưng Doãn Thuỵ Hàm vẫn là không dám tới gần mẹ Cố cả người co giật một bước, chỉ là tái nhợt nghiêm mặt, trong hốc mắt chứa đầy nước mắt.
Tô Noãn có chút nhìn không được, lướt qua Lục Cảnh Hoằng đi tới, lại bị anh một phen nắm chặt cổ tay, Lục Cảnh Hoằng nhíu mày nhìn cô, ý tứ rõ ràng, lần này không cho cô đi qua giao du với kẻ xấu.
Lục Cảnh Ngưng cũng không đồng ý lắc đầu với Tô Noãn, không phải là bọn họ thấy chết mà không cứu, mà là bọn họ đã biết mẹ Cố dã man không hiểu chuyện cùng Doãn Thuỵ Hàm đâm bị thóc, chọc bị gạo, nếu mẹ Cố cứ như thế thực sự xảy ra chuyện, khó bảo toàn tội danh này không rơi trên đầu Tô Noãn, đến lúc đó là có lý lẽ cũng nói không rõ.
Tô Noãn tự nhiên biết nhóm người Lục Cảnh Hoằng là quan tâm mình, cũng không khư khư cố chấp muốn đi qua, chỉ là quan sát mẹ Cố nằm trên mặt đất, trước đây khi còn bé ở cửa Thanh Nham cô cũng đã gặp qua tình trạng bệnh như vậy, liền hướng Doãn Thuỵ Hàm tay chân đã cứng đờ nói: “Nếu không muốn mẹ chồng cô có chuyện, tốt nhất lập tức bấm nhân trung của bà, cho bà uống chút nước.”
Đây là biện pháp cứu người mà người ở vùng quê hay dùng nhất, Doãn Thuỵ Hàm vừa nghe nói tự mình đi sờ khuôn mặt béo núc vô cùng bẩn thỉu của mẹ Cố, nhất thời một trận nôn khan, như thế nào cũng không thể xuống tay, đang bồi hồi do dự, bác sĩ đã chạy tới.
Bác sĩ nhìn Doãn Thuỵ Hàm ngồi một bên cản trở, mới vừa ở trên đường đi tới liền nghe nói đại khái chuyện xảy ra ở nơi này, không gì khác hơn là có một bà cụ ở nông thôn không phân tốt xấu mắng chửi người, con dâu chẳng những không khuyên giải mà còn đổ thêm dầu vào lửa, hiện giờ thấy nàng dâu này để mẹ chồng mình chết sống không quan tâm, lại càng không có cách nào cho Doãn Thuỵ Hàm một cái sắc mặt nhìn tốt hơn được.
“Tránh ra, đừng ở trong này cản trở thêm phiền!”
Bác sĩ tức giận hướng Doãn Thuỵ Hàm trách mắng một tiếng, sau đó tuyệt không khách khí đẩy vị thiếu phu nhân giàu có mặc đồ nhãn hiệu nổi tiếng này ra, hướng về mẹ Cố nằm trên mặt đất cứu chữa, sau khi xác định không có chuyện gì xoa xoa cái trán mồ hôi, từ trên mặt đất, nói với thân thể lạnh cứng của Doãn Thuỵ Hàm: “Không có chuyện gì đáng lo, chỉ là nhất thời bị kích thích không chịu nổi té xỉu, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt thôi, không cần nằm viện quan sát. Bất quá, vừa rồi sao cô có thể mặc kệ để cho lão bà một mình nằm trên mặt đất, lớn xác như vậy, biện pháp cấp cứu cơ bản chẳng lẽ cũng không biết? May mắn phát hiện kịp thời, lại vừa vặn ở bệnh viện, hơn nữa lão bà bản thân tố chất thân thể không tệ… Chính là có chút may mắn, nếu trúng gió chẳng hạn, để xem cô còn dễ chịu không!”
Doãn Thuỵ Hàm bị bác sĩ giáo huấn có chút thẹn quá hoá giận, cũng chẳng thèm giả bộ cái gì ưu nhã dè dặt, phản bác nói: “Tôi cũng không phải là bác sĩ, sẽ không xem bệnh sẽ không cứu người thì làm sao? Ông có tư cách gì giáo huấn tôi, tôi để bà ta nằm ở trên mặt đất thì sao, nếu bà ta chết thì nguyên nhân cũng là do bệnh viện của các ông cứu trợ bất lực, mắc mớ gì tới tôi!”
Doãn Thuỵ Hàm nói lẫy vừa dứt, liền làm cho những bệnh nhân khác trên hành lang bất mãn, nhìn không được chỉ chỉ về phía cô: “Tại sao có thể có người như vậy? May mắn con tôi không đòi lấy hạng phụ nữ như vậy vào cửa, bằng không tôi xem, tôi cũng thật sự không cần lãng phí tiền đặt mua linh đường, trực tiếp đem tang sự làm ở trên hỷ đường luôn!”
“Đầu năm nay con dâu càng ngày càng hung hăng càn quấy! Đạo lý tôn kính trưởng bối để đi đâu mất rồi!”
Bác sĩ đồng tình nhìn mẹ Cố nằm trên mặt đất từ từ tỉnh lại, bất đắc dĩ thở dài, dặn y tá để ý mẹ Cố một chút, chính mình rời đi trước.
Đám người Tô Noãn bọn họ nhìn thấy mẹ Cố không có việc gì cũng không muốn ở lại nữa, đang muốn đi, lại nghe thấy mẹ Cố đột nhiên bộc phát ra một tiếng quỷ thần kêu khóc kinh thiên địa khiếp: “A a a! Kêu tôi sống thế nào đây a! Cháu của tôi a! Tại sao tôi số khổ như vậy a!”
Mẹ Cố động tác đạp chân đạp đất rầm rầm làm cho y tá đều không dám đến gần, trốn ở vị trí an toàn, Doãn Thuỵ Hàm tâm tình vốn đang buồn bực, bị mẹ Cố vừa khóc vừa náo như vậy, cơn tức lại càng bộc phát, gầm nhẹ nói: “Cháu cháu! Xong chưa, vẫn chưa chịu dậy, còn muốn cãi lộn như vậy tới khi nào?”
Thật ra Doãn Thuỵ Hàm lúc còn tỉnh táo đối với mẹ Cố vẫn là duy trì thái độ lễ phép, giữa cô và bà còn có một Cố Lăng Thành, Doãn Thuỵ Hàm còn không đến mức trở mặt với mẹ Cố, như vậy hợp tác giữa cô và Cố Lăng Thành sẽ xuất hiện hiềm khích.
Mẹ Cố vừa nghe tiếng Doãn Thuỵ Hàm kia mang theo buồn bực, từ trong đờ đẫn lầm bầm lầu bầu kéo lại suy nghĩ, nhìn về phía Doãn Thuỵ Hàm ánh mắt cơ hồ muốn trừng ra ngoài, Doãn Thuỵ Hàm thầm kêu bất an, muốn xoay người cất bước bỏ chạy, mẹ Cố cũng đột nhiên tấn công về phía cô, một phen kéo tóc cô.
“Mày trả cháu cho tao! Mày trả cháu cho tao! Mày là đồ đàn bà xấu xa, cũng dám lừa gạt tao và A Thành nhà tao!”
Vẻ mặt khủng bố dữ dằn không đếm xỉa gì của mẹ Cố làm doạ sợ những người khác, mấy phòng bệnh ở gần bà lập tức đóng cửa lại, sợ bị người đàn bà một thân cậy mạnh này đánh vào.
Tóc Doãn Thuỵ Hàm vốn được tết lại, bị mẹ Cố kéo một cái như vậy, cả cái đầu cũng bị kiềm chế ngửa ra sau, làm cho tóc của cô đau đến tê dại, chỉ là mẹ Cố càng kéo càng mạnh hơn, làm cho cô vừa kinh vừa sợ, nước mắt ào ào đọng lại: “Bà muốn làm gì! Mau… Mau thả tôi ra! Bà trách tôi không vì con của bà sinh cháu, sao bà không đi hỏi con trai bảo bối của bà một chút, cháu của bà tại sao lại không có? Nếu không phải trong lòng anh ta cả ngày nhớ tới người đàn bà kia, nhìn thấy cô ta cùng người đàn ông khác tốt hơn, sẽ mất hồn mất vía lái xe gây ra tai nạn xe cộ khiến tôi sanh non sao?”
“Thứ đàn bà ti tiện mày câm miệng cho tao!”
Mẹ Cố vừa nghe Doãn Thuỵ Hàm chẳng những không giải thích với mình, mà còn nói A Thành nhà bà là không đúng, nhất thời nổi trận lôi đình, dùng sức kéo một cái, trong tiếng hô đau của Doãn Thuỵ Hàm, kéo lê Doãn Thuỵ Hàm trên mặt đất.
Mẹ Cố mắt thấy Doãn Thuỵ Hàm giãy giụa muốn bò dậy, liền tự nhiên nghĩ tới chuyện Doãn Thuỵ Hàm vừa rồi đẩy ngã mình, vừa rồi bà không so đo là bởi vì mặt mũi của cháu cưng, hiện tại biết đứa bé không có, liền gộp lại cùng tính một lượt, như thế nào cũng không chịu như vậy vòng qua Doãn Thuỵ Hàm!
Toàn bộ thân thể mập mạp của bà nhào qua, giữ chặt động tác trốn chạy của Doãn Thuỵ Hàm, nhanh nhẹn đem Doãn Thuỵ Hàm xoay người một cái, chính mình trực tiếp ngồi trên lưng Doãn Thuỵ Hàm, không để ý tới Doãn Thuỵ Hàm kêu gào, một bàn tay mạnh mẽ giống như đàn ông khống chế hai tay múa may phản kháng của Doãn Thuỵ Hàm.
Mẹ Cố lẩm bẩm mắng trong miệng, giống như còn chưa hết giận, một cái tay rảnh rỗi giơ cao lên, hung hăng tát mạnh tay xuống, bùm bùm vang dội hướng về khuôn mặt bóng loáng tinh xảo của Doãn Thuỵ Hàm mà tát: “Đều tại mày! Đều tại cái đứa đê tiện là mày! Nếu mày không gọi điện thoại lừa tao nói họ Tô hại A Thành nhà chúng tao, tao cũng sẽ không đắc tội quan lớn, làm hại A Thành nhà chúng tao còn phải thay tao đi nhìn sắc mặt người khác!”
“Tao khinh! Gà mái không sinh ra được trứng, còn dám gả cho A Thành nhà chúng tao, mày là đứa tiện nhân không biết xấu hổ! Muốn hại Cố gia tao tuyệt tử tuyệt tôn, không dễ dàng như vậy đâu! Xem tao đánh chết thứ đàn bà tiện nhân mày hay không nè!”
Trên hành lang bệnh viện loạn thành một đoàn, có bảo vệ nhận được khiếu nại của bệnh nhân tiến lên khuyên can, lại nhìn thấy mẹ Cố điên cuồng trên mặt đất thì cũng bị khí thế làm cho người ta sợ hãi này sợ tới mức không dám hành động thiếu suy nghĩ, mỗi lần muốn tới gần, đều bị mẹ Cố tung ra “Cửu âm bạch cốt trảo”, còn có an ninh bảo vệ bất hạnh bị móng tay sắc bén của mẹ Cố quẹt làm tổn thương mặt.
Chẳng ai ngờ tới tình thế sẽ phát triển theo hướng mẹ chồng nàng dâu đại chiến, quan hệ mẹ chồng nàng dâu mới vừa rồi còn thân mật chợt đột nhiên quay sang bất hoà rồi, mà mẹ Cố xuống tay cũng không có một chút lưu tình, nghiễm nhiên đem Doãn Thuỵ Hàm đánh vào chỗ chết.
Mà ở bên này, Lục Cảnh Hoằng nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn bộ dạng rung rẩy của mẹ Cố, không khỏi nhíu mày lại, một bàn tay không nhịn được cầm tay Tô Noãn, âm thầm cảm khái chính mình sáng suốt, không cho Tô Noãn rơi vào tay người đàn bà dã man này, bằng không hiện tại Tô Noãn chính là kết cục của Doãn Thuỵ Hàm.
An ninh bảo vệ nhìn thấy mẹ Cố càng đánh càng hăng say, cũng có chút lo lắng, cũng không quản xem chính mình có thể bị làm bị thương nữa hay không, nhắm mắt lại xông tới, hai tay xuyên qua dưới nách mẹ Cố, cũng nắm lấy bả vai mẹ Cố, liền kéo về phía bên cạnh.
Mẹ Cố rống giận giãy dụa, mặc dù người vẫn bị chế trụ khiêng đi, nhưng vẫn là không có ý định cứ như vậy bỏ qua cho Doãn Thuỵ Hàm, hướng về phía Doãn Thuỵ Hàm nằm rạp trên mặt đất không dậy nổi vừa đạp vừa đá, trong tay đang múa may còn đang nắm một nhúm tóc.
Mấy an ninh bảo vệ xông lại cùng nhau đem mẹ Cố đè xuống trên mặt đất, bốn người đàn ông to lớn mới miễn cưỡng chế ngụ được mẹ Cố, nhưng vẫn không ngăn cản được tiếng mắng chửi to lớn của mẹ Cố, cũng không cách nào né tránh được một ít nước miếng mẹ Cố phun trên mặt bọn họ.
Bàn tay Tô Noãn bị Lục Cảnh Hoằng nắm chặt, thật ra lòng cô vẫn còn sợ hãi, không khỏi cầm chặt lại Lục Cảnh Hoằng, nhìn Doãn Thuỵ Hàm rối bù tựa vào bên vách tường thở yếu ớt.
Mặt Doãn Thuỵ Hàm bị mẹ Cố đánh cho sưng đỏ không chịu nổi, sớm nhìn không ra là mặt trứng ngỗng hay là mặt trái xoan, trên gương mặt vốn bóng loáng còn có mấy vết máu, trên hai cổ tay trắng nõn là vết máu ứ đọng bầm tím, khoé miệng thấm tia máu, trang điểm vốn tinh xảo bởi vì nước mắt cọ rửa mà hoàn toàn thay đổi.
Này có được tính là trộm gà không được còn mất nắm gạo không?
Tô Noãn nhìn thấy Doãn Thuỵ Hàm chật vật như thế, vẫn không sinh ra được cái gọi là đồng tình thương tiếc, Doãn Thuỵ Hàm vẫn luôn muốn tiến vào xã hội thượng lưu làm một quý tộc chân chính, trở thành danh viện nổi tiếng mà người người yêu thích và ngưỡng mộ, hôm nay náo loạn như vậy, cô ta đương nhiên là nổi danh, cũng nổi tiếng xấu rõ ràng, trở thành một chuyện cười nổi tiếng nhất trong giới danh lưu.
Nếu Doãn Thuỵ Hàm ngay từ đầu dự đoán được kết quả sẽ là như vậy, liệu cô ta còn có thể hay không hao hết tâm tư xúi giục mẹ Cố vào thành phố, vốn định lấy bà ta đối phó Tô Noãn, ổn định tâm tình dao động của Cố Lăng Thành, lại đổi lấy kết quả bi thảm như vậy!
Trên hành lang bởi vì một trận không thể cứu vãn vừa rồi kia mà đám người tụ tập ngày càng đông, ngay cả không ít người Lục gia cũng đi ra xem, Lục Cảnh Ngưng thô sơ giản lượt một hơi kể lại chuyện vừa xảy ra, những người Lục gia cũng hiểu rõ gật đầu.
Tô Noãn vì chuyện của mình mà làm cho Lục gia bị cuốn vào chuyện tranh cãi như vậy cảm thấy thật có lỗi, cho dù câu chuyện diễn biến trở thành chuyện của hai nhà Cố gia và Doãn gia, nhưng không thể xem nhẹ năng lực bà tám, ai cũng không đoán ra dược cuối cùng sẽ bị truyền thành cái dạng gì.
Lục Cảnh Ngưng vỗ vỗ bả vai Tô Noãn, ánh mắt ôn hoà mà chân thành nhìn cô, mấy vị phu nhân khác cũng là nhẹ giọng an ủi Tô Noãn bị kinh sợ: “Đừng sợ, có em trai bọn chị ở đây, cho dù muốn đánh cũng phải giẫm lên xác của nó, đàn ông Lục gia nếu ngay cả lão bà của mình cũng bảo vệ không được, còn có thể nào xông ra bên ngoài một phen gây dựng sự nghiệp được!”
“Chuyện này cũng không trách em được, người nào rơi vào chuyện như vậy cũng đều chịu, coi như là bị chó điên cắn một cái đi, về nhà ngủ một giấc là tốt rồi, cũng đừng để trong lòng, bằng không em trai bọn chị cũng phải rầu rĩ đó!”
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại kia mơn trớn đỉnh đầu cô, nghe giọng điệu trấn an mang theo trêu ghẹo kia, mũi Tô Noãn có chút ê ẩm, bởi vì trong lòng cô bỗng nhiên tràn ngập hình ảnh người mẹ, Niếp Hiểu Dĩnh chưa bao giờ hào phóng ban cho tình thương của mẹ.
Từ lúc Tô Noãn chào đời cho tới nay, đây là lần đầu tiên trong đầu chủ động hiện lên hình tượng người mẹ, đã từng, cô sợ hãi chạm vào những gì thuộc về mẹ nằm ở một góc sâu trong đáy lòng, cho dù vô cùng khát vọng.
Khó có thể tưởng tượng, khi thấy những vị phu nhân Lục gia khoan hậu nhìn mình, bọn họ cứ như vậy tự nhiên làm cho cô liên tưởng tới chủ đề về mẹ, mà người mẹ là Niếp Hiểu Dĩnh kia đều không thể làm được.
Tuy rằng những vị phu nhân cao cao tại thượng này cũng không có bất cứ quan hệ máu mũ nào với cô, nhưng bọn họ cứ sâu sắc như thế nháy mắt mở ra tình cảm che dấu của Tô Noãn dành cho mẹ.
“Em trai, còn không mau đưa vợ chú về nhà đi, nếu doạ người ta sợ chú khóc cũng không kịp đâu!”
Tô Noãn nghe được âm thanh ấm áp kia, liền bừng tỉnh lại, vô cùng nhanh chóng, cô nhìn đám người phu nhân trước mắt thân thiện nhìn mình, lắc đầu cười: “Em rất khoẻ, cám ơn sự quan tâm của các chị, thật sự rất cám ơn các chị.”
Tô Noãn trịnh trọng nói cám ơn khiến mấy người kia có chút kinh ngạc, may là Lục Cảnh Ngưng dẫn đầu đùa giỡn vỗ vỗ đầu Tô Noãn, hờn mát cười nói với những người khác: “Xem đứa nhỏ này kìa, bị các bà doạ sợ choáng váng rồi, mọi người vẫn là nên trở về phòng bệnh đi, sau này trở thành người một nhà, muốn như thế nào cũng được, đứa nhỏ này da mỏng, hiện tại liền tha cho cô bé đi!”
Người Lục gia đều không ngốc, hiểu được hàm ý trong lời nói của Lục Cảnh Ngưng, vì không muốn để cho Tô Noãn xấu hổ cùng không được tự nhiên, liền cười ha ha nói tiếp mấy câu, không gì khác hơn là an ủi Tô Noãn, sau đó mới định rời đi.
Về phần Doãn Thuỵ Hàm ở đằng góc kia căn bản không ai hỏi thăm, người Lục gia bao che lẫn nhau không để ý tới cô là bình thường, ngay cả đám người xem náo nhiệt cũng không có ai nhiệt tình đi gọi bác sĩ, dĩ nhiên xảy ra động tĩnh lớn như vậy, bác sĩ sợ rằng không thể nào không biết, nguyên nhân duy nhất chính là bác sĩ cũng bị Doãn Thuỵ Hàm làm đắc tội, nên không muốn vội tới xem thương tích cho cô.
Trong lúc nhất thời, Doãn Thuỵ Hàm trở nên vô cùng thê thảm, cô muốn gọi điện thoại tìm người, muốn đi nhặt điện thoại trong lúc giằng có bị ném ở một góc, tay vừa đưa ra mới phát hiện, cô căn bản không tìm được một người để tố khổ.
Bạn học, mấy năm nay, cô cố gắng trèo lên trên, căn bản không nhớ rõ tên cùng mặt mũi những người đó, về phần bạn bè, cũng chỉ là sống phóng túng thì mới có thể gặp được vài người.
Mẹ của cô, mấy năm nay ngoại trừ việc không ngừng nhắc nhở cô phải không từ mọi thủ đoạn để đạt được quyền thế của cải, còn quan tâm đến sống chết của cô sao?
Ba của cô, đối với cô mà nói hoàn toàn chỉ là người đàn ông xa lạ, chẳng qua là cho cô tất cả những gì cô muốn.
Chồng của cô…
Tay chân đầy vết thương chậm rãi siết chặt, móng tay hung hăng khảm vào lòng bàn tay, Doãn Thuỵ Hàm sâu kín quay đầu, nhìn Tô Noãn giống như ánh trăng bị các vì sao vây quanh, còn có người đàn ông hoàn mỹ giống như thần tiên kia đứng bên cạnh cô ấy.
Cô dùng hết thủ đoạn mới leo lên được một Cố Lăng Thành, vậy mà Tô Noãn bị Cố Lăng Thành vứt bỏ, hai bàn tay trắng cảnh ngộ bần cùng, lại dễ dàng dụ dỗ được một người đàn ông tốt như vậy.
Dựa vào cái gì, tại sao chuyện gì tốt đẹp đều phải cho Tô Noãn, tại sao Tô Noãn có thể có được tình yêu thuần khiết, mà thiên kim đại tiểu thư chân chính như cô lại chỉ có thể sử dụng quyền thế để đổi lấy hôn nhân với người đàn ông mình yêu mến.
Chẳng lẽ giống như Lục Cảnh Hoằng nói, cho dù có cho cuộc sống cao quý, cô cũng không thể trở thành một danh viện cao quý được người ta tôn trọng sao?
Tại sao xui xẻo luôn là cô, thật không dễ dàng làm được thiên kim Doãn thị, bây giờ lại vì bà mẹ chồng thô tục ngu xuẩn mà bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển, cô không cam lòng, tuyệt đối không cam lòng!
Doãn Thuỵ Hàm nhìn về phía mẹ Cố đang bị bảo vệ khống chế ánh mắt cơ hồ mang theo thù hận u oán.
Trên hành lang bỗng nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh thon dài cao ngất, Doãn Thuỵ Hàm đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, Cố Lăng Thành vẻ mặt căng thẳng bước nhanh đi tới, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu Violet, vài cúc áo ở cổ áo được mở ra, không có thắt cà vạt, cũng không có mặc vest, hiển nhiên là vội vội vàng vàng chạy tới.
Doãn Thuỵ Hàm nhìn chằm chằm áo sơ mi màu Violet trên người Cố Lăng Thành, một lòng hung hăng bị nhéo chặt, cũng tự giễu cười lạnh, đau đớn nơi khoé miệng căn bản không thể so sánh với đau đớn trong lòng ngực cô.
Khi còn ở đại học lần đầu tiên cô nhìn thấy Cố Lăng Thành, từ lần đầu tiên bốn mắt giao nhau, cô chỉ biết trong ánh mắt người đàn ông này có nhiều dã tâm giống như cô, đều khát vọng quyền thế, đem những người khác giẫm dưới lòng bàn chân!
Cô vẫn luôn hy vọng có thể lấy được một người đàn ông như vậy, bởi vì anh ta đủ mạnh mẽ, phụ nữ nội tâm mạnh mẽ luôn hy vọng có được một người đàn ông mạnh mẽ để xứng đôi, khi cô lần đầu tiên nhìn thấy Cố Lăng Thành đã biết, chỉ có người đàn ông này mới chân chính là điều cô muốn.
Cho nên cô dốc hết sức câu dẫn anh ta, cho dù biết bên cạnh anh ta có vô số phụ nữ, cho dù biết trong lòng anh ta có một người phụ nữ khác, cho dù biết… Anh ta đều dành tất cả sủng ái cho một cô gái, cũng vẫn như cũ kiên trì.
Anh ta biết rõ cô câu dẫn, lại luôn cười trừ, bất quá là càng thêm khéo léo chu toàn, không cự tuyệt nhưng cũng không tiếp nhận, muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào đùa giỡn với cô.
Lục Cảnh Hoằng nói ra lời này không coi là sâu xa, nhưng mẹ Cố như cũ nghe vẫn không hiểu rõ hết, mặc dù không đọc qua sách vở nhưng kinh nghiệm từng trải vẫn có, vẫn có thể nhìn ra vị quan lớn này có vẻ như thực sự rất không vui, khuôn mặt vẫn luôn nghiêm túc không để ý tới ai.
Vừa nghĩ tới bởi vì hành sự lỗ mãng của mình có thể làm hại con trai không giữ được chức quan, mẹ Cố lại càng lo lắng cả người run rẩy vài cái, nhưng mà khi nhìn thấy Tô Noãn một bên thì đáy mắt hiện lên tia sáng tự cho là cơ trí.
Mẹ Cố muốn bước mấy bước về phía Tô Noãn bên kia, cũng là một cước còn chưa có bước ra, Lục Cảnh Hoằng thân hình liền động, nhanh nhẹn chặn đường đi của bà, sau đó cúi đầu, nhìn xuyên thấu qua thấu kính trong suốt, cũng ngăn cản không được ánh mắt âm lãnh kia.
Mẹ Cố thế nhưng ngượng ngập nở nụ cười, muốn bấu víu cánh tay Lục Cảnh Hoằng, lại nhìn thấy đôi tay vô cùng bẩn thỉu kia của mình cùng với quần áo sạch sẽ của Lục Cảnh Hoằng thì vội vàng đem tay hướng trên áo ba-đờ-xuy của mình xoa một chút, sau đó dùng ngón tay chỉ Tô Noãn: “Cậu đừng tức giận, tôi không có ý gì, tôi chỉ muốn…muốn cùng Tô tiểu thư nói một câu.”
Lục Cảnh Hoằng nhìn khuôn mặt tươi cười lấy lòng của mẹ Cố, chẳng những không có yên lòng mà tránh ra, trái lại càng thêm cau chặt mày, lù lù bất động đứng ở đó, giống như một gốc cây to mọc lên từ mặt đất, mẹ Cố sợ tới mức cũng không dám tiếp tục đưa tay đẩy ra nữa.
Mẹ Cố mắt thấy cùng Lục Cảnh Hoằng nói không thông, chỉ có thể gửi hy vọng ở Tô Noãn, giẫm giày vải nhón chân lên, thò đầu nhìn lướt qua bả vai Lục Cảnh Hoằng, vừa chú ý tới sắc mặt của Lục Cảnh Hoằng vừa kêu to Tô Noãn: “Tô Noãn, tới đây một chút, ta có lời muốn nói với con.”
Tô Noãn nhíu chân mày nhìn mẹ Cố thu lại tính khí, không biết mẹ Cố là có cái chủ ý gì, khi phát giác thấy hành vi cúi đầu khom lưng của mẹ Cố đối với Lục Cảnh Hoằng thì đại khái cũng đoán ra được, muốn mượn cô lấy lòng Lục Cảnh Hoằng sao?
“Bà muốn nói gì cứ nói đi, tôi không nghĩ là giữa chúng ta có chuyện riêng tư gì để nói.”
Tô Noãn không nhìn tới trong mắt mẹ Cố đối với chính mình lộ ra ghét bỏ khinh thường, hơn nữa khi cô lãnh đạm nói ra lời này, sắc mặt mẹ Cố nháy mắt càng thêm khó coi, rồi lại bị bà ngay lập tức nén xuống, chỉ là giả bộ cười liếc nhìn Lục Cảnh Hoằng.
“Tô Noãn, lời này của con nói cũng không đúng, ban đầu con gả vào Cố gia chúng ta, tuy rằng ta không gặp con được bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần con theo A Thành trở về, con nói xem, ta đối với con có phải tốt hay không?”
Mẹ Cố nói lời này cực kỳ trái với lương tâm của mình, nhưng bởi vì suy nghĩ ngu ngốc cố chấp ăn sâu bén rễ của bà ra, cho rằng việc mẹ chồng dạy bảo con dâu là chuyện thiên kinh địa nghĩa, bà bất quá cũng chỉ la mắng Tô Noãn vài câu, ở nông thôn chuyện mẹ chồng cầm chổi đánh con dâu cũng không phải là sai lầm lớn gì, cho nên cũng không cảm thấy là lời bà hỏi Tô Noãn có chỗ nào sai.
Nhìn vẻ mặt tự cho là đúng kia của mẹ Cố, ngay cả hai vị phu nhân Lục gia cũng nhịn không được lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Long Diên càng giống như là nghe được một chuyện cười lớn, khó có thể tin giễu cợt nhìn mẹ Cố.
Giữa lông mày của Lục Cảnh Hoằng nhíu càng chặt hơn, mẹ của anh khi anh còn nhỏ đã mất đi, dù chưa tận mắt nhìn thấy qua cảnh mẹ chồng nàng dâu nhà mình chung đụng, nhưng là vẫn có thể hiểu được một chút, nếu điệu bộ mắng chửi vừa rồi của mẹ Cố đối với Tô Noãn được coi như là đối xử tốt, như vậy trên thế giới này chỉ sợ cũng không có bà mẹ chồng ác độc nào có cách dạy bảo này rồi.
Tô Noãn đối với mẹ Cố kia không biết tự mình nhìn lại phẩm chất của mình cũng không muốn phản bác thêm cái gì nữa, một ngày nào đó mẹ Cố sẽ gặp được một người làm cho bà tức giận mà cũng không dám nói gì đến trừng trị bà, cho nên liền nhịn xuống ham muốn tranh cãi đang dâng lên, mỉm cười: “Bà tốt với tôi hay không, không cần tôi nói ra, bà không phải là tự mình có nhận xét sao? Một khi đã như vậy, còn hỏi tôi làm gì, huống hồ, tôi thuỷ chung tin tưởng, người đang làm thì trời đang nhìn, một người làm nhiều chuyện ác một ngày nào đó ông trời cũng sẽ trừng trị họ!”
Mẹ Cố lập tức bị nghẹn họng nụ cười cứng đờ, hai vị phu nhân Lục gia tuy rằng trên mặt không tỏ vẻ gì, trong mắt cũng là nụ cười thản nhiên, nhìn nhau một cái, nhất thời lần đầu tiên cùng nhau hiểu rõ: Vợ lão Út này, nhìn qua dịu dàng yếu ớt, nhưng cũng không phải là một cây trúc đè lên một cái liền gãy, càng giống là một bụi cây xương rồng hơn, bạn thật sự trêu chọc cô ấy, cô ấy sẽ không ngần ngại lấy cái cây đầy gai đâm cho bạn khốn khổ không ngừng!
Long Diên tính tình vốn ngay thẳng, trực tiếp hướng Tô Noãn giơ ngón cái lên, cười vui vẻ: “Mợ Út, nói hay lắm!”
Lục Cảnh Hoằng hơi quay đầu đi, Tô Noãn đang cùng mẹ Cố mắt to trừng mắt nhỏ, tự nhiên không nhìn thấy khoé miệng kia hơi nhếch nhếch lên, sau đó khi anh nhìn thấy mẹ Cố kia nhìn Tô Noãn bằng ánh mắt buồn bực tức giận thì ánh mắt chợt chuyển lạnh.
Doãn Thuỵ Hàm đứng ở một bên, nhìn mẹ Cố đã là thế suy sức yếu, căn bản không có tác dụng gì, quét qua đám người xung quanh, trong lòng cũng có tính toán.
Hiện giờ cô đã không phải là người giai cấp thấp, nơi này bất cứ lúc nào cũng gặp được người quen biết, nếu để cho người ta biết cô thậm chí có một bà mẹ chồng như vậy, còn không để cho người ta cười đến rụng răng sao?
Tưởng tượng như vậy, sắc mặt Doãn Thuỵ Hàm bộc phát tái nhợt khó coi, cô đối với Lục Cảnh Hoằng là có chỗ cố kỵ, người đàn ông này che dấu quá sâu, người khác đoán không ra được, cho nên trước mắt cô còn chưa muốn cùng anh ta đối nghịch.
Người ngoài cũng cảm thấy cô được Doãn gia nhận tổ quy tông là vinh quang cỡ nào, bây giờ là đeo vàng mang bạc rồi, nhưng không ai biết cô ở Doãn gia là bước tiếp bước gian nan thế nào, chú bác dòm ngó gia sản của ba, anh em chú bác bất cứ lúc nào cũng tìm cách gạt bỏ mẹ con cô, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu lúc trước cô quyết định kết hôn với Cố Lăng Thành.
Cô cần gấp một người chồng có quyền thế đứng vững bước chân ở Doãn gia, mà Cố Lăng Thành thì cần một người vợ danh viện có gia thế bối cảnh đều xuất chúng để ở trên chính đàn có thể mưu được lợi ích lớn hơn nữa.
Hôn nhân của bọn họ là kết quả tốt nhất, cô chiếm được Doãn thị, anh chiếm được quyền lực, Tô Noãn không thể cho anh, cô có thể cho anh, mà tất cả những khao khát của cô, anh cũng thành công giúp cô đạt được, bọn họ là một cặp.
Bên tai Doãn Thuỵ Hàm vang lên một đạo âm thanh quanh co trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Một người cho dù trong cơ thể cô ta có chảy dòng máu cao quý, cũng không nhất định có thể trở thành một người cao quý.”
Lời nói vân đạm phong khinh châm chọc trước kia của Lục Cảnh Hoằng, giống như một nhát dao cắt ngang mặt nạ cố gắng nguỵ trang của cô, giống như những người ở Doãn gia xem thường cô, cho dù trên mặt thân thiện với cô, cũng khó dấu trong lòng cười nhạo cô.
Cô bất quá chỉ là đứa con rơi mà Đổng sự trưởng Doãn thị trẻ tuổi ở bên ngoài khinh cuồng phong lưu cả đêm lưu lại, cô chưa từng quên mẹ mỗi đêm đều lôi kéo cô, một lần lại một lần nói cho cô biết, Doãn thị phu nhân từng hãm hại bà.
Điều mẹ muốn chính là quãng đời còn lại vinh hoa phú quý, cuộc sống đã từng nghèo rớt mùng tơi kia đã làm cho tâm của mẹ cô trở nên vặn vẹo, cho dù hôm nay đã là Doãn phu nhân, nhưng vẫn như cũ lúc nào cũng lo lắng sẽ bị người ta đoạt đi tất cả những gì bây giờ có được.
Mẹ chỉ có thể dựa vào cô, nếu cô mất đi tư cách kế thừa Doãn thị, như vậy chỉ sợ mẹ sẽ điên mất, mà cô cũng sẽ một lần nữa trở lại cái nơi âm u dơ bẩn kia…
Mạnh mẽ ổn định cảm xúc mênh mông của chính mình, Doãn Thuỵ Hàm đi đến bên người mẹ Cố, giơ tay lên muốn khuyên bảo mẹ Cố, một tiếng “Mẹ” vừa kêu ra, mẹ Cố liền quay đầu lại hung tợn răn dạy và quở mắng cô một tiếng: “Cô kêu gì mà kêu, không nhìn thấy tôi đang lo chuyện nghiêm chỉnh sao, A Thành nhà tôi sao lại cưới một người phụ nữ so với heo còn ngu hơn như vậy, chồng mình gặp phiền toái không những không giúp đỡ, mà còn ngăn cản!”
Mẹ Cố này thuần tuý là đem cơn tức đối với Tô Noãn trút lên người Doãn Thuỵ Hàm, sắc mặt Doãn Thuỵ Hàm cũng âm trầm đi vài phần, đối với bà mẹ chồng thô lỗ không biết tự lượng sức mình này, nếu không phải nhìn thể diện Cố Lăng Thành, cô đã sớm phất tay áo bỏ đi.
Mẹ Cố cho dù nhìn thấy Doãn Thuỵ Hàm mất hứng, cũng không để vào trong lòng, càng có cảm giác mình dạy dỗ rất đúng, đối với đứa con dâu này không thể cưng chiều, bằng không khó bảo toàn sau này xuất hiện trường hợp con trai sủng vợ không cần mẹ.
Trong lòng mẹ Cố cân nhắc một phen, lại ý thức được bây giờ là mình đang giải vây cho con trai, chuyện giáo huấn con dâu này để về nhà nói sau, về phần cái họ Tô kia…
Mẹ Cố thật sâu hít vào một hơi, nuốt nỗi ngột ngạt kia xuống ngực, có vị quan lớn này làm chỗ dựa vững chắc, bà bây giờ trăm triệu lần không thể đắc tội cái đứa họ Tô này lần nữa, cùng lắm thì sau này lại tiếp tục tìm cơ hội cho cô ta đẹp mặt!
“Tô Noãn, ta tự nhận là A Thành chúng ta trước khi ly hôn đối với con không tệ, khi đó con theo nó qua đêm ở trong núi, ta thế nhưng chính mắt nhìn thấy A Thành nhà ta bưng chậu nước ấm cho con rửa chân, đường đường là một người đàn ông quỳ xuống đất lạy trời không có gì quá đáng, nhưng lại quỳ xuống cởi vớ rửa chân cho con.”
“Con có đàn ông khác, không quan tâm tới A Thành chúng ta, ta cũng không trách con, dù sao ai cũng muốn trèo lên cao, A Thành chúng ta sợ ta thương tâm nên vẫn luôn gạt ta chuyện ly hôn, một mình tự chống đỡ toàn bộ mọi chuyện, hiện tại vất vả lắm mới có được gia đình của mình lần nữa, con lại nhìn không vừa mắt, ở bên tai người đàn ông của con gối đầu thổi gió, xúi giục những vị quan lớn kia làm khó dễ A Thành chúng ta khắp nơi, con tự hỏi lương tâm của mình xem, con làm như vậy không thấy có lỗi với A Thành chúng ta sao?”
Mẹ Cố uyển chuyển nói một hơi giống như lên án, ngay cả nghẹn cũng không có, đúng lý hợp tình, cùng với bà mẹ chồng thô lỗ không nói lý lẽ vừa rồi hoàn toàn trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, nhưng mà lại không đưa đến bất kỳ hiệu quả nào, chỉ là làm cho người nghe càng thêm căm tức.
Tô Noãn nghe mẹ Cố chỉ trích mình, cười lạnh một chút, cái gì gọi là đối với cô không tệ, lợi dụng tình cảm của cô để từng bước một bò lên trên, chờ thời cơ để lật ngã ba cô, sau khi cô không còn chút giá trị nào liền ném cho cô tờ đơn ly hôn, đây là đối với cô không tệ sao?
Là do cô không cần Cố Lăng Thành sao? Khi thời gian kết hôn chưa tới nửa năm, liền ở bên ngoài dựng sào huyệt ân ái khác, cùng người đàn bà khác sinh con, tiến hành ly hôn với cô chưa được mấy tháng thì lấy người vợ giàu có, cô nhưng thật ra rất tò mò, rốt cuộc là ai vẫn luôn muốn trèo cao?
Cái gì gọi là xem lại lương tâm của cô, cái gì nói cô gối đầu thổi gió Lục Cảnh Hoằng, gây khó dễ cho Cố Lăng Thành khắp nơi, đừng nói cô chưa bao giờ xúi giục Lục Cảnh Hoằng điều tra Cố Lăng Thành, coi như về mặt công tác Cố Lăng Thành thật sự gặp chướng ngại thì cũng do anh ta tự làm tự chịu mà thôi!
Nhưng mà ở trong mắt Cố lão bà, cũng sẽ không có cái từ tự làm tự chịu này, bà ta không có đọc qua sách vở nên không biết, cho dù có đọc qua cũng sẽ không có cái tính tự giác này, ở trong mắt bà ta, con trai chính là trời, con trai làm sao có thể biết làm chuyện sai quấy?
“Tốt xấu gì con cùng A Thành chúng ta cũng từng là vợ chồng, đều nói cái gì nhỉ, một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, con cũng không muốn nhìn thấy nó bởi vì con mà lo lắng không yên chứ? Tô Noãn à, con thì tốt rồi đi theo sống cùng vị bộ trưởng này, còn với A Thành nhà ta lại hợp lại tan…”
“Đủ rồi.”
Hai chữ của Lục Cảnh Hoằng cắt đứt mẹ Cố càng nói càng thái quá, anh vừa mở miệng ánh mắt lạnh lùng lần nữa quét tới, mẹ Cố vốn đang từng bước hướng dẫn dạy bảo Tô Noãn lập tức không lên tiếng nữa, rụt rụt cổ lui về phía sau, miệng âm thầm lẩm bẩm, cũng không dám quá lớn tiếng sợ Lục Cảnh Hoằng nghe thấy.
“Xem ra Cố Lăng Thành đã không nói cho bà biết, chính anh ta đã làm qua những chuyện gì, thay vì làm ầm ĩ mất mặt xấu hổ như vậy, chẳng thà trở về quản giáo tốt con trai của mình một chút, xem coi anh ta có phải là có bản lĩnh như bà nói hay không, hay vẫn là… cũng là không từ mọi thủ đoạn mới có thể leo lên được vị trí ngày hôm nay.”
So với một thôn phụ tuỳ tiện ngang ngược nhục mạ người khác như mẹ Cố, Lục Cảnh Hoằng, vô luận là từ nhân phẩm hình tượng trước sau như một của anh, vẫn là nhìn đến thân phận địa vị, lời nói ra so với mẹ Cố đều có độ tin cậy hơn, ngay cả mẹ Cố chính tai nghe thấy cũng sửng sốt một chút, không khỏi thầm nghĩ: Không lẽ A Thành nhà mình thực làm chuyện gì không nên làm sao?
Mẹ Cố buồn bã bi thương nhìn về phía Tô Noãn, còn muốn tiếp tục nói tiếp cái gì đó, Tô Noãn lại vừa kịp mở miệng trước bà: “Tôi bởi vì con trai của bà mà mất đi rất nhiều thứ, nhưng cũng không đến mức cả ngày sống trong cừu hận, lúc nào cũng phải vắt óc tìm mưu kế nghĩ làm sao đi gây phiền toái cho anh ta, tôi cũng xin bà chuyển lời lại cho con trai bà, mình đã từng làm chuyện gì thì một ngày nào đó gieo gió sẽ gặt bão, cũng mời anh ta quản tốt người nhà của anh ta.”
“Còn nữa, tôi có thể thề với trời đất, chưa từng kêu bất kỳ ai đi làm chuyện gì đối phó Cố Lăng Thành, cho nên chuyện bà vừa nói, thứ cho tôi lực bất tòng tâm, sau này cũng xin bà không nên lấy chuyện quá khứ ra nói nữa.”
“Cô!”
Mẹ Cố cảm thấy Tô Noãn làm trò trước mặt mọi người tát bà một cái còn chưa đủ, còn muốn hất nước bẩn lên trên người bà, đổ tội A Thành nhà bà, nhất thời một bộ dạng muốn bất tỉnh, che sau gáy trợn mắt nhìn thẳng: “Tôi nói loại phụ nữ như cô là mệnh khắc chồng mà, cố tình làm cho A Thành chúng tôi bị con hồ ly tinh như cô mê hoặc đến tìm không thấy Đông Tây Nam Bắc, nhất định phải cưới cô về nhà, lần này thì tốt rồi, lão già ơi, làm sao lại có chuyện tốt như thế này…”
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa.”
Doãn Thuỵ Hàm không phải loại người giống mẹ Cố không biết chừng mực như vậy, đã sớm nhìn ra sắc mặt mấy người Lục gia càng ngày càng không vui, không thể không lên tiếng ngăn cản mẹ Cố khóc lóc om sòm, vội vàng đi lên nâng mẹ Cố: “Mẹ, Lăng Thành làm việc gặp chút vấn đề là chuyện thường xảy ra, Tô tiểu thư cũng nói, đây không phải là cô ấy làm, không có quan hệ gì tới cô ấy, mẹ cũng đừng nói những lời làm cho người ta hiểu lầm nữa.”
Kỳ thật lần này là Doãn Thuỵ Hàm dùng thái độ chân thành khuyên nhủ mẹ Cố, nào có thể đoán được là không như mong muốn, mẹ Cố vừa nghe những lời này, cơn tức ẩn nhẫn trong lòng vừa rồi rốt cuộc không chịu được nữa, cũng gián tiếp gây hoạ tới Doãn Thuỵ Hàm.
Lục Cảnh Ngưng cùng vị phu nhân bên cạnh liếc nhìn nhau, thầm nghĩ vị thiên kim Doãn thị này cũng không phải chỉ là ngọn đèn đã cạn dầu, hảo cảm với Doãn Thuỵ Hàm nhất thời đã không còn.
“Tôi nói chuyện làm việc cô xen vô làm gì, cho cô nói chuyện với mẹ chồng như vậy sao? Còn không đem tôi để vào trong mắt, hả?”
Mẹ Cố nói xong đưa tay đẩy Doãn Thuỵ Hàm, muốn tiếp tục cắm eo mắng Tô Noãn, kết quả của việc đẩy một cái, nếu là khí lực của phụ nữ trung niên khác, Doãn Thuỵ Hàm xem chừng còn chịu đựng được, thế nhưng người này lại là mẹ Cố thì không thể giống nhau được.
Dưới chân Doãn Thuỵ Hàm mang đôi giày cao gót 8cm, cả ngày hôm nay đi nhà ga đón mẹ Cố, lại đến bệnh viện làm kiểm tra tạm thời, chân vốn cũng có chút đau nhức mệt mỏi, làm sao có thể chống lại được cú đẩy dùng hết sức dưới cơn thịnh nộ của mẹ Cố?
Mẹ Cố cực kỳ tức giận, cũng quên mất đứa cháu cưng của mình, chỉ lo trừng mắt nhìn đám người Tô Noãn, tự nhiên sẽ không chú ý tới lực đạo trên tay, Doãn Thuỵ Hàm thét một tiếng kinh hãi, giày cao gót lật một cái, cả người lảo đảo về phía sau.
Doãn Thuỵ Hàm hung hăng ngã trên mặt đất, phát ra tiếng va chạm nặng nề, mẹ Cố vốn còn đang nổi giận sửng sốt, quay đầu nhìn lại, cơ hồ là thét chói tai xông tới Doãn Thuỵ Hàm té xuống đất không dậy nổi, nhìn xuống bụng cô vuốt ve: “Cháu cưng của bà a, cháu cưng của bà a! Phải làm sao bây giờ, tai nạn chết người đó! Bác sĩ, bác sĩ đâu! Mau đến xem cháu cưng của tôi đi!”
Mẹ Cố kêu trời trách đất ôm nửa người Doãn Thuỵ Hàm ngồi dưới đất, vỗ nền gạch cứng ngắc liên tục mắng: “Đáng đâm ngàn đao nha, đồ ranh con bọn mày, nếu cháu của tao không còn, tao có liều cái mạng già này, hoá thành quỷ, cũng không bỏ qua cho bọn mày đâu! Bà thế nhưng làm bị thương cháu rồi!”
Doãn Thuỵ Hàm căn bản không chống lại được khí lực mạnh mẽ của mẹ Cố do làm việc nhà nông thời gian dài, bị bà chặt chẽ ôm lấy, nơi mắc cá chân vốn cơ hồ bị đau, giờ phút này bị mẹ Cố giày vò một trận, mắc cá chân càng đau hơn, không khỏi giãy giụa.
Mẹ Cố chỉ là thương tâm nhìn bụng Doãn Thuỵ Hàm, hướng tới cái bụng bằng phẳng của Doãn Thuỵ Hàm vuốt ve giống như là an ủi: “Cháu nội ngoan, có đau hay không hả? Đừng sợ đừng sợ, bà sẽ không bỏ qua cho bọn người đã hại con, bà sẽ đưa con đi tìm bác sĩ xem một chút.”
Mẹ Cố nói xong liền muốn ôm Doãn Thuỵ Hàm, đôi mắt đỏ cả lên, nếp nhăn nơi khoé mắt bởi vì lo lắng mà dày đặc nhíu lại, nhưng không ngờ Doãn Thuỵ Hàm giãy mạnh một cái, làm cho cái mông của bà cũng ngồi trên mặt đất.
“Ai ui!”
Mẹ Cố bị đau kêu to, nhưng vẫn là trước tiên đi xem cháu của mình, nhoài thân thể to béo qua muốn nhìn xem, kết quả Doãn Thuỵ Hàm cũng không thèm để ý tới bà, tự mình vịn vách tường đứng lên, cúi người xoa mắt cá chân bị thương.
“Đứa cháu còn đâu nữa, tôi xem ra đời này bà đừng mong bế cháu, chẳng thà về quê nhà hạ mình qua mượn đứa bé nhà hàng xóm bế cho đỡ ghiền đi!”
Long Diên đúng lúc xen vào một câu, làm cho mẹ Cố lòng vốn đang nóng như lửa đốt ánh mắt một trận mờ mịt, quay đầu ngẩng đầu nhìn Long Diên, lại đảo mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng, tiếp nữa len lén liếc Tô Noãn mấy lần, chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên.
Mẹ Cố thấy Doãn Thuỵ Hàm không có dấu hiệu xuất huyết sanh non, tâm cũng thả lỏng, phủi phủi cái mông không dính bụi kia, kề sát vào Doãn Thuỵ Hàm vẻ mặt không kiên nhẫn dụ dỗ nói: “Con dâu, còn đau hay không a, đều là do mẹ sai, mẹ không tốt, mẹ không nên không nặng không nhẹ đẩy con, thiếu chút nữa không tránh khỏi làm hại cháu cưng rồi, đúng rồi, cái con nhỏ đó vừa rồi nói là có ý gì hả?”
Doãn Thuỵ Hàm hất tay mẹ Cố ra, quay mặt đi nơi khác không muốn nói nhiều, Long Diên lại có chút hăng hái bước tới, nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của mẹ Cố, tốt bụng nhắc nhở: “Có ý tứ gì? Không phải là con dâu ngoan của bà, cả đời này đều không sinh được nữa sao, tôi vẫn là khuyên bà khuyên con trai bảo bối của bà sớm đi nhận con nuôi đi, miễn cho khi về già trước lúc lâm chung không có người chăm sóc!”
“Diên Nhi!”
Lục Cảnh Ngưng ra vẻ răn dạy và quở trách kêu to một tiếng, Long Diên thè lưỡi, liền thoải mái nhàn hạ trở lại bên cạnh Lục Cảnh Ngưng, không quen lén nhìn về phía Tô Noãn nháy mắt mấy cái, Tô Noãn nhìn Long Diên thay mình trút bực tức, cảm kích cười cười.
Tuy rằng chuyện Doãn Thuỵ Hàm giả mang thai thật sự không lừa được bao lâu, nhưng lúc này con mình bị người khác vạch trần, vẫn là cho mẹ Cố một đả kích trí mạng, Doãn Thuỵ Hàm bởi vì đối phương là Lục gia nên chỉ có thể nén giận, nhưng trong lòng hận cũng không ít.
Cô chưa từng quên, là Tô Noãn gián tiếp hại chết con cô, nếu không phải tại cô ta, trận tai nạn xe cộ kia căn bản sẽ không xảy ra, đều là lỗi của cô ta!
Ánh mắt mẹ Cố bỗng dưng trợn to, trong con mắt là tràn đầy không tin, bà ngơ ngác quay đầu, nhìn bụng Doãn Thuỵ Hàm, lờ mờ trừng mắt nhìn, tiếp tục ngơ ngác nhìn về phía Long Diên: “Ý của cô là… Con dâu của tôi không mang thai? Nó… Nó… Bụng của nó không sinh được đứa bé sao? Làm sao có thể, các người nghĩ gạt tôi như vậy tôi sẽ tin sao? Tôi không tin, đánh chết tôi cũng không tin!”
Mẹ Cố hai tay khoa tay múa chân, cứng ngắc khoa tay múa chân, một đôi mắt loé lên nhìn về phía Tô Noãn, như là đang van cầu tìm chứng minh, trong số những người này, bà chỉ quen có Tô Noãn, cũng chỉ có thể tin tưởng Tô Noãn.
“Nếu không tin, thì cứ đi gặp bác sĩ, lời bác sĩ nói so với không tin của bà càng có sức thuyết phục hơn.”
Tô Noãn tự nhận trả lời như vậy không tính là bỏ đá xuống giếng, bất quá cô chỉ là đưa ra một đề nghị, xưa nay cô không thích phụ nữ đấu đá nhau, nhưng cũng không cho phép Doãn Thuỵ Hàm một mình tiếp tục tính kế.
Việc làm hiện tại của cô, so với việc Doãn Thuỵ Hàm làm, chỉ có thể coi là gặp sư phụ.
Quả nhiên, khi nghe lời Tô Noãn nói xong, hai tay mẹ Cố dừng lại trên không trung vài giây, người đàn bà cố chấp luôn không nghe theo lời người khác nói này lần đầu tiên rơi vào trầm tư, nghĩ trước nghĩ sau hiểu thông lời Tô Noãn nói, sau đó hai chân đột nhiên mềm nhũn, lập tức té ngã trên mặt đất, hai mắt thẳng tắp nhìn đèn treo trên trần nhà.
Doãn Thuỵ Hàm bị mẹ Cố đột nhiên té xỉu doạ sợ không ít, cô bụm miệng môi khẽ nhếch lên né tránh qua phía bên cạnh một bước, nhìn thấy người đàn bà thể lực như trâu bò này cứ như vậy ngã trên nền đất lạnh lẽo, quên mất một phen đi đỡ.
Giữa hành lang đã có người tốt bụng giúp một tay đi gọi bác sĩ, nhưng hơn nữa là người xem náo nhiệt, bởi vì mẹ Cố vừa rồi quậy một phát như vậy, căn bản không ai chủ động chịu đi lên giúp một tay.
Chờ cho tới khi Doãn Thuỵ Hàm bình phục lại tâm tình của mình, mới do dự ngồi xổm người xuống, dùng giày cao gót đụng đụng cánh tay mẹ Cố, định thử kêu vài tiếng “Mẹ”, kết quả vừa nhìn thấy mẹ Cố nằm ở đây trợn trắng mắt nhìn thẳng, sợ hãi vừa cách xa vừa lấy điện thoại ra gọi cho Cố Lăng Thành, rốt cuộc chẳng quan tâm tới cái gì là làm theo kế hoạch nữa.
Có không ít người vây xem đối với việc mặc kệ mẹ chồng sống chết của Doãn Thuỵ Hàm lên tiếng chỉ trích, nhưng Doãn Thuỵ Hàm vẫn là không dám tới gần mẹ Cố cả người co giật một bước, chỉ là tái nhợt nghiêm mặt, trong hốc mắt chứa đầy nước mắt.
Tô Noãn có chút nhìn không được, lướt qua Lục Cảnh Hoằng đi tới, lại bị anh một phen nắm chặt cổ tay, Lục Cảnh Hoằng nhíu mày nhìn cô, ý tứ rõ ràng, lần này không cho cô đi qua giao du với kẻ xấu.
Lục Cảnh Ngưng cũng không đồng ý lắc đầu với Tô Noãn, không phải là bọn họ thấy chết mà không cứu, mà là bọn họ đã biết mẹ Cố dã man không hiểu chuyện cùng Doãn Thuỵ Hàm đâm bị thóc, chọc bị gạo, nếu mẹ Cố cứ như thế thực sự xảy ra chuyện, khó bảo toàn tội danh này không rơi trên đầu Tô Noãn, đến lúc đó là có lý lẽ cũng nói không rõ.
Tô Noãn tự nhiên biết nhóm người Lục Cảnh Hoằng là quan tâm mình, cũng không khư khư cố chấp muốn đi qua, chỉ là quan sát mẹ Cố nằm trên mặt đất, trước đây khi còn bé ở cửa Thanh Nham cô cũng đã gặp qua tình trạng bệnh như vậy, liền hướng Doãn Thuỵ Hàm tay chân đã cứng đờ nói: “Nếu không muốn mẹ chồng cô có chuyện, tốt nhất lập tức bấm nhân trung của bà, cho bà uống chút nước.”
Đây là biện pháp cứu người mà người ở vùng quê hay dùng nhất, Doãn Thuỵ Hàm vừa nghe nói tự mình đi sờ khuôn mặt béo núc vô cùng bẩn thỉu của mẹ Cố, nhất thời một trận nôn khan, như thế nào cũng không thể xuống tay, đang bồi hồi do dự, bác sĩ đã chạy tới.
Bác sĩ nhìn Doãn Thuỵ Hàm ngồi một bên cản trở, mới vừa ở trên đường đi tới liền nghe nói đại khái chuyện xảy ra ở nơi này, không gì khác hơn là có một bà cụ ở nông thôn không phân tốt xấu mắng chửi người, con dâu chẳng những không khuyên giải mà còn đổ thêm dầu vào lửa, hiện giờ thấy nàng dâu này để mẹ chồng mình chết sống không quan tâm, lại càng không có cách nào cho Doãn Thuỵ Hàm một cái sắc mặt nhìn tốt hơn được.
“Tránh ra, đừng ở trong này cản trở thêm phiền!”
Bác sĩ tức giận hướng Doãn Thuỵ Hàm trách mắng một tiếng, sau đó tuyệt không khách khí đẩy vị thiếu phu nhân giàu có mặc đồ nhãn hiệu nổi tiếng này ra, hướng về mẹ Cố nằm trên mặt đất cứu chữa, sau khi xác định không có chuyện gì xoa xoa cái trán mồ hôi, từ trên mặt đất, nói với thân thể lạnh cứng của Doãn Thuỵ Hàm: “Không có chuyện gì đáng lo, chỉ là nhất thời bị kích thích không chịu nổi té xỉu, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt thôi, không cần nằm viện quan sát. Bất quá, vừa rồi sao cô có thể mặc kệ để cho lão bà một mình nằm trên mặt đất, lớn xác như vậy, biện pháp cấp cứu cơ bản chẳng lẽ cũng không biết? May mắn phát hiện kịp thời, lại vừa vặn ở bệnh viện, hơn nữa lão bà bản thân tố chất thân thể không tệ… Chính là có chút may mắn, nếu trúng gió chẳng hạn, để xem cô còn dễ chịu không!”
Doãn Thuỵ Hàm bị bác sĩ giáo huấn có chút thẹn quá hoá giận, cũng chẳng thèm giả bộ cái gì ưu nhã dè dặt, phản bác nói: “Tôi cũng không phải là bác sĩ, sẽ không xem bệnh sẽ không cứu người thì làm sao? Ông có tư cách gì giáo huấn tôi, tôi để bà ta nằm ở trên mặt đất thì sao, nếu bà ta chết thì nguyên nhân cũng là do bệnh viện của các ông cứu trợ bất lực, mắc mớ gì tới tôi!”
Doãn Thuỵ Hàm nói lẫy vừa dứt, liền làm cho những bệnh nhân khác trên hành lang bất mãn, nhìn không được chỉ chỉ về phía cô: “Tại sao có thể có người như vậy? May mắn con tôi không đòi lấy hạng phụ nữ như vậy vào cửa, bằng không tôi xem, tôi cũng thật sự không cần lãng phí tiền đặt mua linh đường, trực tiếp đem tang sự làm ở trên hỷ đường luôn!”
“Đầu năm nay con dâu càng ngày càng hung hăng càn quấy! Đạo lý tôn kính trưởng bối để đi đâu mất rồi!”
Bác sĩ đồng tình nhìn mẹ Cố nằm trên mặt đất từ từ tỉnh lại, bất đắc dĩ thở dài, dặn y tá để ý mẹ Cố một chút, chính mình rời đi trước.
Đám người Tô Noãn bọn họ nhìn thấy mẹ Cố không có việc gì cũng không muốn ở lại nữa, đang muốn đi, lại nghe thấy mẹ Cố đột nhiên bộc phát ra một tiếng quỷ thần kêu khóc kinh thiên địa khiếp: “A a a! Kêu tôi sống thế nào đây a! Cháu của tôi a! Tại sao tôi số khổ như vậy a!”
Mẹ Cố động tác đạp chân đạp đất rầm rầm làm cho y tá đều không dám đến gần, trốn ở vị trí an toàn, Doãn Thuỵ Hàm tâm tình vốn đang buồn bực, bị mẹ Cố vừa khóc vừa náo như vậy, cơn tức lại càng bộc phát, gầm nhẹ nói: “Cháu cháu! Xong chưa, vẫn chưa chịu dậy, còn muốn cãi lộn như vậy tới khi nào?”
Thật ra Doãn Thuỵ Hàm lúc còn tỉnh táo đối với mẹ Cố vẫn là duy trì thái độ lễ phép, giữa cô và bà còn có một Cố Lăng Thành, Doãn Thuỵ Hàm còn không đến mức trở mặt với mẹ Cố, như vậy hợp tác giữa cô và Cố Lăng Thành sẽ xuất hiện hiềm khích.
Mẹ Cố vừa nghe tiếng Doãn Thuỵ Hàm kia mang theo buồn bực, từ trong đờ đẫn lầm bầm lầu bầu kéo lại suy nghĩ, nhìn về phía Doãn Thuỵ Hàm ánh mắt cơ hồ muốn trừng ra ngoài, Doãn Thuỵ Hàm thầm kêu bất an, muốn xoay người cất bước bỏ chạy, mẹ Cố cũng đột nhiên tấn công về phía cô, một phen kéo tóc cô.
“Mày trả cháu cho tao! Mày trả cháu cho tao! Mày là đồ đàn bà xấu xa, cũng dám lừa gạt tao và A Thành nhà tao!”
Vẻ mặt khủng bố dữ dằn không đếm xỉa gì của mẹ Cố làm doạ sợ những người khác, mấy phòng bệnh ở gần bà lập tức đóng cửa lại, sợ bị người đàn bà một thân cậy mạnh này đánh vào.
Tóc Doãn Thuỵ Hàm vốn được tết lại, bị mẹ Cố kéo một cái như vậy, cả cái đầu cũng bị kiềm chế ngửa ra sau, làm cho tóc của cô đau đến tê dại, chỉ là mẹ Cố càng kéo càng mạnh hơn, làm cho cô vừa kinh vừa sợ, nước mắt ào ào đọng lại: “Bà muốn làm gì! Mau… Mau thả tôi ra! Bà trách tôi không vì con của bà sinh cháu, sao bà không đi hỏi con trai bảo bối của bà một chút, cháu của bà tại sao lại không có? Nếu không phải trong lòng anh ta cả ngày nhớ tới người đàn bà kia, nhìn thấy cô ta cùng người đàn ông khác tốt hơn, sẽ mất hồn mất vía lái xe gây ra tai nạn xe cộ khiến tôi sanh non sao?”
“Thứ đàn bà ti tiện mày câm miệng cho tao!”
Mẹ Cố vừa nghe Doãn Thuỵ Hàm chẳng những không giải thích với mình, mà còn nói A Thành nhà bà là không đúng, nhất thời nổi trận lôi đình, dùng sức kéo một cái, trong tiếng hô đau của Doãn Thuỵ Hàm, kéo lê Doãn Thuỵ Hàm trên mặt đất.
Mẹ Cố mắt thấy Doãn Thuỵ Hàm giãy giụa muốn bò dậy, liền tự nhiên nghĩ tới chuyện Doãn Thuỵ Hàm vừa rồi đẩy ngã mình, vừa rồi bà không so đo là bởi vì mặt mũi của cháu cưng, hiện tại biết đứa bé không có, liền gộp lại cùng tính một lượt, như thế nào cũng không chịu như vậy vòng qua Doãn Thuỵ Hàm!
Toàn bộ thân thể mập mạp của bà nhào qua, giữ chặt động tác trốn chạy của Doãn Thuỵ Hàm, nhanh nhẹn đem Doãn Thuỵ Hàm xoay người một cái, chính mình trực tiếp ngồi trên lưng Doãn Thuỵ Hàm, không để ý tới Doãn Thuỵ Hàm kêu gào, một bàn tay mạnh mẽ giống như đàn ông khống chế hai tay múa may phản kháng của Doãn Thuỵ Hàm.
Mẹ Cố lẩm bẩm mắng trong miệng, giống như còn chưa hết giận, một cái tay rảnh rỗi giơ cao lên, hung hăng tát mạnh tay xuống, bùm bùm vang dội hướng về khuôn mặt bóng loáng tinh xảo của Doãn Thuỵ Hàm mà tát: “Đều tại mày! Đều tại cái đứa đê tiện là mày! Nếu mày không gọi điện thoại lừa tao nói họ Tô hại A Thành nhà chúng tao, tao cũng sẽ không đắc tội quan lớn, làm hại A Thành nhà chúng tao còn phải thay tao đi nhìn sắc mặt người khác!”
“Tao khinh! Gà mái không sinh ra được trứng, còn dám gả cho A Thành nhà chúng tao, mày là đứa tiện nhân không biết xấu hổ! Muốn hại Cố gia tao tuyệt tử tuyệt tôn, không dễ dàng như vậy đâu! Xem tao đánh chết thứ đàn bà tiện nhân mày hay không nè!”
Trên hành lang bệnh viện loạn thành một đoàn, có bảo vệ nhận được khiếu nại của bệnh nhân tiến lên khuyên can, lại nhìn thấy mẹ Cố điên cuồng trên mặt đất thì cũng bị khí thế làm cho người ta sợ hãi này sợ tới mức không dám hành động thiếu suy nghĩ, mỗi lần muốn tới gần, đều bị mẹ Cố tung ra “Cửu âm bạch cốt trảo”, còn có an ninh bảo vệ bất hạnh bị móng tay sắc bén của mẹ Cố quẹt làm tổn thương mặt.
Chẳng ai ngờ tới tình thế sẽ phát triển theo hướng mẹ chồng nàng dâu đại chiến, quan hệ mẹ chồng nàng dâu mới vừa rồi còn thân mật chợt đột nhiên quay sang bất hoà rồi, mà mẹ Cố xuống tay cũng không có một chút lưu tình, nghiễm nhiên đem Doãn Thuỵ Hàm đánh vào chỗ chết.
Mà ở bên này, Lục Cảnh Hoằng nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn bộ dạng rung rẩy của mẹ Cố, không khỏi nhíu mày lại, một bàn tay không nhịn được cầm tay Tô Noãn, âm thầm cảm khái chính mình sáng suốt, không cho Tô Noãn rơi vào tay người đàn bà dã man này, bằng không hiện tại Tô Noãn chính là kết cục của Doãn Thuỵ Hàm.
An ninh bảo vệ nhìn thấy mẹ Cố càng đánh càng hăng say, cũng có chút lo lắng, cũng không quản xem chính mình có thể bị làm bị thương nữa hay không, nhắm mắt lại xông tới, hai tay xuyên qua dưới nách mẹ Cố, cũng nắm lấy bả vai mẹ Cố, liền kéo về phía bên cạnh.
Mẹ Cố rống giận giãy dụa, mặc dù người vẫn bị chế trụ khiêng đi, nhưng vẫn là không có ý định cứ như vậy bỏ qua cho Doãn Thuỵ Hàm, hướng về phía Doãn Thuỵ Hàm nằm rạp trên mặt đất không dậy nổi vừa đạp vừa đá, trong tay đang múa may còn đang nắm một nhúm tóc.
Mấy an ninh bảo vệ xông lại cùng nhau đem mẹ Cố đè xuống trên mặt đất, bốn người đàn ông to lớn mới miễn cưỡng chế ngụ được mẹ Cố, nhưng vẫn không ngăn cản được tiếng mắng chửi to lớn của mẹ Cố, cũng không cách nào né tránh được một ít nước miếng mẹ Cố phun trên mặt bọn họ.
Bàn tay Tô Noãn bị Lục Cảnh Hoằng nắm chặt, thật ra lòng cô vẫn còn sợ hãi, không khỏi cầm chặt lại Lục Cảnh Hoằng, nhìn Doãn Thuỵ Hàm rối bù tựa vào bên vách tường thở yếu ớt.
Mặt Doãn Thuỵ Hàm bị mẹ Cố đánh cho sưng đỏ không chịu nổi, sớm nhìn không ra là mặt trứng ngỗng hay là mặt trái xoan, trên gương mặt vốn bóng loáng còn có mấy vết máu, trên hai cổ tay trắng nõn là vết máu ứ đọng bầm tím, khoé miệng thấm tia máu, trang điểm vốn tinh xảo bởi vì nước mắt cọ rửa mà hoàn toàn thay đổi.
Này có được tính là trộm gà không được còn mất nắm gạo không?
Tô Noãn nhìn thấy Doãn Thuỵ Hàm chật vật như thế, vẫn không sinh ra được cái gọi là đồng tình thương tiếc, Doãn Thuỵ Hàm vẫn luôn muốn tiến vào xã hội thượng lưu làm một quý tộc chân chính, trở thành danh viện nổi tiếng mà người người yêu thích và ngưỡng mộ, hôm nay náo loạn như vậy, cô ta đương nhiên là nổi danh, cũng nổi tiếng xấu rõ ràng, trở thành một chuyện cười nổi tiếng nhất trong giới danh lưu.
Nếu Doãn Thuỵ Hàm ngay từ đầu dự đoán được kết quả sẽ là như vậy, liệu cô ta còn có thể hay không hao hết tâm tư xúi giục mẹ Cố vào thành phố, vốn định lấy bà ta đối phó Tô Noãn, ổn định tâm tình dao động của Cố Lăng Thành, lại đổi lấy kết quả bi thảm như vậy!
Trên hành lang bởi vì một trận không thể cứu vãn vừa rồi kia mà đám người tụ tập ngày càng đông, ngay cả không ít người Lục gia cũng đi ra xem, Lục Cảnh Ngưng thô sơ giản lượt một hơi kể lại chuyện vừa xảy ra, những người Lục gia cũng hiểu rõ gật đầu.
Tô Noãn vì chuyện của mình mà làm cho Lục gia bị cuốn vào chuyện tranh cãi như vậy cảm thấy thật có lỗi, cho dù câu chuyện diễn biến trở thành chuyện của hai nhà Cố gia và Doãn gia, nhưng không thể xem nhẹ năng lực bà tám, ai cũng không đoán ra dược cuối cùng sẽ bị truyền thành cái dạng gì.
Lục Cảnh Ngưng vỗ vỗ bả vai Tô Noãn, ánh mắt ôn hoà mà chân thành nhìn cô, mấy vị phu nhân khác cũng là nhẹ giọng an ủi Tô Noãn bị kinh sợ: “Đừng sợ, có em trai bọn chị ở đây, cho dù muốn đánh cũng phải giẫm lên xác của nó, đàn ông Lục gia nếu ngay cả lão bà của mình cũng bảo vệ không được, còn có thể nào xông ra bên ngoài một phen gây dựng sự nghiệp được!”
“Chuyện này cũng không trách em được, người nào rơi vào chuyện như vậy cũng đều chịu, coi như là bị chó điên cắn một cái đi, về nhà ngủ một giấc là tốt rồi, cũng đừng để trong lòng, bằng không em trai bọn chị cũng phải rầu rĩ đó!”
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại kia mơn trớn đỉnh đầu cô, nghe giọng điệu trấn an mang theo trêu ghẹo kia, mũi Tô Noãn có chút ê ẩm, bởi vì trong lòng cô bỗng nhiên tràn ngập hình ảnh người mẹ, Niếp Hiểu Dĩnh chưa bao giờ hào phóng ban cho tình thương của mẹ.
Từ lúc Tô Noãn chào đời cho tới nay, đây là lần đầu tiên trong đầu chủ động hiện lên hình tượng người mẹ, đã từng, cô sợ hãi chạm vào những gì thuộc về mẹ nằm ở một góc sâu trong đáy lòng, cho dù vô cùng khát vọng.
Khó có thể tưởng tượng, khi thấy những vị phu nhân Lục gia khoan hậu nhìn mình, bọn họ cứ như vậy tự nhiên làm cho cô liên tưởng tới chủ đề về mẹ, mà người mẹ là Niếp Hiểu Dĩnh kia đều không thể làm được.
Tuy rằng những vị phu nhân cao cao tại thượng này cũng không có bất cứ quan hệ máu mũ nào với cô, nhưng bọn họ cứ sâu sắc như thế nháy mắt mở ra tình cảm che dấu của Tô Noãn dành cho mẹ.
“Em trai, còn không mau đưa vợ chú về nhà đi, nếu doạ người ta sợ chú khóc cũng không kịp đâu!”
Tô Noãn nghe được âm thanh ấm áp kia, liền bừng tỉnh lại, vô cùng nhanh chóng, cô nhìn đám người phu nhân trước mắt thân thiện nhìn mình, lắc đầu cười: “Em rất khoẻ, cám ơn sự quan tâm của các chị, thật sự rất cám ơn các chị.”
Tô Noãn trịnh trọng nói cám ơn khiến mấy người kia có chút kinh ngạc, may là Lục Cảnh Ngưng dẫn đầu đùa giỡn vỗ vỗ đầu Tô Noãn, hờn mát cười nói với những người khác: “Xem đứa nhỏ này kìa, bị các bà doạ sợ choáng váng rồi, mọi người vẫn là nên trở về phòng bệnh đi, sau này trở thành người một nhà, muốn như thế nào cũng được, đứa nhỏ này da mỏng, hiện tại liền tha cho cô bé đi!”
Người Lục gia đều không ngốc, hiểu được hàm ý trong lời nói của Lục Cảnh Ngưng, vì không muốn để cho Tô Noãn xấu hổ cùng không được tự nhiên, liền cười ha ha nói tiếp mấy câu, không gì khác hơn là an ủi Tô Noãn, sau đó mới định rời đi.
Về phần Doãn Thuỵ Hàm ở đằng góc kia căn bản không ai hỏi thăm, người Lục gia bao che lẫn nhau không để ý tới cô là bình thường, ngay cả đám người xem náo nhiệt cũng không có ai nhiệt tình đi gọi bác sĩ, dĩ nhiên xảy ra động tĩnh lớn như vậy, bác sĩ sợ rằng không thể nào không biết, nguyên nhân duy nhất chính là bác sĩ cũng bị Doãn Thuỵ Hàm làm đắc tội, nên không muốn vội tới xem thương tích cho cô.
Trong lúc nhất thời, Doãn Thuỵ Hàm trở nên vô cùng thê thảm, cô muốn gọi điện thoại tìm người, muốn đi nhặt điện thoại trong lúc giằng có bị ném ở một góc, tay vừa đưa ra mới phát hiện, cô căn bản không tìm được một người để tố khổ.
Bạn học, mấy năm nay, cô cố gắng trèo lên trên, căn bản không nhớ rõ tên cùng mặt mũi những người đó, về phần bạn bè, cũng chỉ là sống phóng túng thì mới có thể gặp được vài người.
Mẹ của cô, mấy năm nay ngoại trừ việc không ngừng nhắc nhở cô phải không từ mọi thủ đoạn để đạt được quyền thế của cải, còn quan tâm đến sống chết của cô sao?
Ba của cô, đối với cô mà nói hoàn toàn chỉ là người đàn ông xa lạ, chẳng qua là cho cô tất cả những gì cô muốn.
Chồng của cô…
Tay chân đầy vết thương chậm rãi siết chặt, móng tay hung hăng khảm vào lòng bàn tay, Doãn Thuỵ Hàm sâu kín quay đầu, nhìn Tô Noãn giống như ánh trăng bị các vì sao vây quanh, còn có người đàn ông hoàn mỹ giống như thần tiên kia đứng bên cạnh cô ấy.
Cô dùng hết thủ đoạn mới leo lên được một Cố Lăng Thành, vậy mà Tô Noãn bị Cố Lăng Thành vứt bỏ, hai bàn tay trắng cảnh ngộ bần cùng, lại dễ dàng dụ dỗ được một người đàn ông tốt như vậy.
Dựa vào cái gì, tại sao chuyện gì tốt đẹp đều phải cho Tô Noãn, tại sao Tô Noãn có thể có được tình yêu thuần khiết, mà thiên kim đại tiểu thư chân chính như cô lại chỉ có thể sử dụng quyền thế để đổi lấy hôn nhân với người đàn ông mình yêu mến.
Chẳng lẽ giống như Lục Cảnh Hoằng nói, cho dù có cho cuộc sống cao quý, cô cũng không thể trở thành một danh viện cao quý được người ta tôn trọng sao?
Tại sao xui xẻo luôn là cô, thật không dễ dàng làm được thiên kim Doãn thị, bây giờ lại vì bà mẹ chồng thô tục ngu xuẩn mà bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển, cô không cam lòng, tuyệt đối không cam lòng!
Doãn Thuỵ Hàm nhìn về phía mẹ Cố đang bị bảo vệ khống chế ánh mắt cơ hồ mang theo thù hận u oán.
Trên hành lang bỗng nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh thon dài cao ngất, Doãn Thuỵ Hàm đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, Cố Lăng Thành vẻ mặt căng thẳng bước nhanh đi tới, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu Violet, vài cúc áo ở cổ áo được mở ra, không có thắt cà vạt, cũng không có mặc vest, hiển nhiên là vội vội vàng vàng chạy tới.
Doãn Thuỵ Hàm nhìn chằm chằm áo sơ mi màu Violet trên người Cố Lăng Thành, một lòng hung hăng bị nhéo chặt, cũng tự giễu cười lạnh, đau đớn nơi khoé miệng căn bản không thể so sánh với đau đớn trong lòng ngực cô.
Khi còn ở đại học lần đầu tiên cô nhìn thấy Cố Lăng Thành, từ lần đầu tiên bốn mắt giao nhau, cô chỉ biết trong ánh mắt người đàn ông này có nhiều dã tâm giống như cô, đều khát vọng quyền thế, đem những người khác giẫm dưới lòng bàn chân!
Cô vẫn luôn hy vọng có thể lấy được một người đàn ông như vậy, bởi vì anh ta đủ mạnh mẽ, phụ nữ nội tâm mạnh mẽ luôn hy vọng có được một người đàn ông mạnh mẽ để xứng đôi, khi cô lần đầu tiên nhìn thấy Cố Lăng Thành đã biết, chỉ có người đàn ông này mới chân chính là điều cô muốn.
Cho nên cô dốc hết sức câu dẫn anh ta, cho dù biết bên cạnh anh ta có vô số phụ nữ, cho dù biết trong lòng anh ta có một người phụ nữ khác, cho dù biết… Anh ta đều dành tất cả sủng ái cho một cô gái, cũng vẫn như cũ kiên trì.
Anh ta biết rõ cô câu dẫn, lại luôn cười trừ, bất quá là càng thêm khéo léo chu toàn, không cự tuyệt nhưng cũng không tiếp nhận, muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào đùa giỡn với cô.
/120
|