Doãn Thuỵ Hàm có chút vô lực than nhẹ một tiếng, lơ đãng ngẩng đầu thoáng nhìn lên, lại cùng ánh mắt Tô Noãn không hẹn mà giao nhau, hai người trong khoảnh khoắc đều giật mình sững sờ.
“Thuỵ Hàm à, con là cốt nhục duy nhất mà anh trai cậu sinh ra, con trở về Doãn gia, bên ngoài có rất nhiều người đều đang nhìn chằm chằm vào con, chỉ cần con có nhược điểm nằm ở trong tay bọn họ, bọn họ đều có thể kéo con từ vị trí kia xuống.”
Cậu của Doãn Thuỵ Hàm nói xong lời thấm thía, Doãn Thuỵ Hàm thu hồi tầm mắt giao nhau cùng Tô Noãn, nhìn cậu mình thái độ khiêm tốn nhã nhặn mà cung kính, nhưng cũng mang theo chút cười khổ.
“So với mẹ con, con càng thêm thức thời, cũng càng có năng lực tiếp quản Doãn thị, chỉ tiếc là ba con bởi vì chuyện trong quá khứ cảm thấy bà ấy thua thiệt, nên luôn dung túng cho bà ấy, về tư thì điều này cũng không sai, bất quá con nếu muốn nắm giữ quyền lực Doãn thị, e rằng phải đợi mẹ con cưỡi hạc về tây thôi, con hiện tại mọi chuyện đều thuận theo bà ấy, mỗi ngày chỉ sợ cũng không dễ chịu.”
Nghe lời nói của cậu, sắc mặt Doãn Thuỵ Hàm càng trắng thêm vài phần, đúng nha, Doãn gia có mẹ của cô ta, cô ta căn bản không thể nói rõ điều gì, mẹ của cô ta quá mức **, căn bản nghe không vô bất luận ý kiến của người nào.
“Cậu cũng biết tính tình của mẹ con là thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, không cho phép bất luận kẻ nào làm trái ý niệm của bà, chuyện báo chí, bà chính là chuyên quyền độc đoán qua mặt tầng quản lý trực tiếp ra chỉ thị hạ lên cho người bên dưới, hẳn là đắc tội không ít người phụ trách quản lý công ty.”
“Xem ra con là một người hiểu lý lẽ,” ông cậu trầm ngâm trong chốc lát, nói tiếp: “Thuỵ Hàm a, cậu khuyên con ở lâu rồi thử tưởng tượng, mẹ con lần này làm quá mức, đoán chừng không thể bỏ qua, cũng chỉ có thể nghe theo mệnh trời.”
Doãn Thuỵ Hàm thừa nhận, ông cậu lại công đạo với cô thêm vài câu liền đứng dậy rời đi, Doãn Thuỵ Hàm ngẩng đầu cũng không còn nhìn thấy Tô Noãn ở giữa hành lang đâu nữa, nhưng mà nghĩ đến Tô Noãn nghe được khốn cảnh của Doãn gia bọn họ, không khỏi cười tự giễu.
————–
Tô Noãn mượn cớ tạm biệt với Thái Luân Tư cùng Lăng Tử Ngữ, không muốn quấy rầy thế giới hai người bọn họ, Lăng Tử Ngữ đồng ý với cô trở thành một phần trong phương án cô đề ra, chuyện này sẽ làm cho kế hoạch cô đề ra có nhiều tỷ lệ thành công hơn.
Tô Noãn vừa đi tới cửa, di động liền vang lên, là Doãn Thuỵ Hàm, Tô Noãn không biết Doãn Thuỵ Hàm tại sao phải điện thoại cho cô, nhưng trong điện thoại truyền tới giọng nữ mà cả đời Tô Noãn cũng không thể quên được.
Âm thanh này dãy số này từng khiến cho cuộc đời của cô thay đổi, cho dù không hề hận, cũng đã khắc sâu tận đáy lòng, cho nên, vừa mở miệng, ngay cả lời nói ân cần thăm hỏi không hề có, cô trực tiếp nói ba chữ lạnh như băng:
“Doãn Thuỵ Hàm?” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Cửa kính nhà hàng được mở ra, phát ra âm thanh dặn dò trong trẻo, Tô Noãn dừng bước lại, đứng ở cạnh cửa nghe thấy tiếng của Doãn Thuỵ Hàm ở đầu kia điện thoại: “Ừ, là tôi.”
Trong điện thoại trầm mặc một hồi, Tô Noãn không có nói tiếp, cô cũng không biết mình và người phụ nữ này có cái gì để nói, cô cho rằng mình và cô ta dù không phải là kẻ địch thì cũng nên là người xa lạ, sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.
“Có thể hàn huyên một chút được không?”
Tô Noãn hơi nhíu mày, hít một hơi thật sâu, đứng ở nơi đó, lưng thẳng tắp, khoé miệng mang theo nụ cười yếu ớt, nhưng thoáng có chút lạnh lùng, so với cú điện thoại hai năm trước đây, cô giờ phút này càng thêm ung dung bình tĩnh.
“Cố phu nhân, tôi không biết tại sao cô lại đột nhiên muốn hàn huyên tâm sự cùng tôi, nếu vẫn là thị uy hoặc thử dò xét, vậy thì, tuyệt đối không cần, tôi và Cố Lăng Thành đã ly dị, cho nên tuyệt đối sẽ không tiếp tục cùng anh ta có bất kỳ liên quan nào, thậm chí, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện kết giao bạn bè.”
Những lời như mặc dù không còn gì cũng có thể làm bạn bè, chỉ có mấy đứa con nít mới tin. Ngay cả ở trên con đường đá té một cái, cũng sẽ lưu lại vết sẹo trên đầu gối, huống chi té bị thương chính là trái tim là tình cảm.
Nên ngừng không ngừng trái lại đi làm loạn, cô ta đều lần nữa đã bắt đầu rồi, đoạn tuyệt phải đoạn tuyệt hoàn toàn, không muốn nhìn thấy Cố Lăng Thành cùng ai có quan hệ, cũng tránh cho những người đó lại trở thành cái đinh trong mắt, tỏ ra “điềm đạm đáng thương” thế đấy.
“Dĩ nhiên, nếu như là cô muốn khoe khoang, như vậy, thì lại càng không cần.” Tô Noãn nhớ tới bộ dạng đứng đắn của Lục Cảnh Hoằng, cười cười, hơi có chút ngây ngô kiêu ngạo: “Mặc dù hình thức cưới xin đối với phụ nữ mà nói không phải là chuyện vẻ vang gì, nhưng mà tôi thật may mắn, tôi gặp được một người tốt, tôi vô cùng… May mắn.”
Tô Noãn cúp điện thoại, quay đầu chú ý tới ánh mắt kinh ngạc của người phục vụ đứng ở cạnh cửa, anh ta có lẽ cũng không ngờ tới một cô gái còn trẻ tuổi như thế lại đem chuyện ly hôn nói ra thản nhiên như vậy, không hề có một chút nào là khổ sở cố che che giấu giấu lúng túng khó chịu.
Mặc dù đang đi xuống bậc thang không cẩn thận vấp chân một cái, cộng thêm cú điện thoại chẳng ra gì của Doãn Thuỵ Hàm không thông suốt này, bất quá nhìn chung mà nói, tâm tình Tô Noãn vẫn là rất không tệ.
Cô đi về phía chiếc xe đậu cách đó không xa, dọc theo đường đi nhìn thấy không ít cây hoa hồng đang trổ chồi non, mùa xuân dần dần tới, những chiếc lá ẩn dưới cành cây khô và chồi non đang mọc lên.
Nếu như có cơ hội, cô muốn đón Tô Chấn Khôn trở lại Thanh Nham Môn, tuy rằng nơi đó nghèo khó, nhưng lại là nơi làm cho người ta cảm thấy ấm áp, hiện tại mùa này, dưới cỏ khô ở Thanh Nham Môn, hoa xuân cùng bông cải cũng đang đua nở.
Cảm giác được phía trước có người, Tô Noãn thả chậm bước chân, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Doãn Thuỵ Hàm cách đó không xa, cô ta hình như là đặc biệt cố ý đợi cô, nhưng Tô Noãn không tiếp tục đi qua, khi xe lái tới thì đi về chỗ ngồi phía sau chiếc xe.
Doãn Thuỵ Hàm nhìn thấy Tô Noãn cũng không quay đầu lại ngồi vào xe, bước thật nhanh băng qua đường, khiến cho một chiếc taxi thắng gấp, chọc cho tài xế xe taxi tức giận mắng một trận, chỉ là, lái xe đang muốn đóng cửa lại để cô vịn lại.
“Tôi không có ác ý, chỉ là muốn tâm sự với cô thôi.”
————–
Cuối cùng bọn họ đành đi đến một tiệm nước giải khát gần đó, Tô Noãn ngồi ở chỗ đó, nhìn Doãn Thuỵ Hàm cầm thực đơn chuyên chú gọi Thánh Đại, trong lúc cô ta nhiệt tình giới thiệt với Tô Noãn món kem mới ra mắt thị trường thì lại bị lạnh nhạt cự tuyệt, Tô Noãn chỉ muốn một ly nước sôi.
Doãn Thuỵ Hàm thật cũng không nói gì, chỉ là vô tình nhún vai một cái, động tác này, cộng thêm cách ăn mặc của Doãn Thuỵ Hàm một thân tao nhã quý báo, khiến cho Tô Noãn cảm thấy xa lạ, nhưng lại có một chút quen thuộc.
Doãn Thuỵ Hàm từ nhỏ cũng không phải được nuôi dưỡng trong nhà danh môn, là đứa bé được sinh ra trong gia đình bình thường, ở độ tuổi này như cô, phần lớn nên là động tác giống cô ta vừa làm, bừa bãi, khoa trương, hoạt bát, tuỳ ý.
Doãn Thuỵ Hàm ngồi đối diện Tô Noãn, híp mắt thích thú ăn Thánh Đại, một bàn tay cẩn thận vén mái tóc dài, đề phòng nó dính vào trong ly, tiếp theo đó lại nếm một cái đồ uống mát lạnh nhìn qua rất ngon.
“Nếu như là cô muốn cho tôi tới nhìn cô uống cái gì, tôi đây xin cáo từ trước, tôi không có nhiều thời gian rãnh rỗi như vậy.”
Tô Noãn nói xong thật đi lấy túi, Doãn Thuỵ Hàm mới ngẩng đầu, múc một muỗng Thánh Đại bỏ vào trong miệng, nhìn Tô Noãn bộ dạng vẻ mặt không kiên nhẫn, cong cong môi:
“Anh ấy nói cô thích ăn kem nhất, không nghĩ tới cô ngay cả liếc mắt một cái cũng không nhìn, xem ra anh ấy đối với cô hiểu rõ chẳng qua cũng chỉ có vậy.”
Tô Noãn tự nhiên biết Doãn Thuỵ Hàm ám chỉ “anh ấy” là ai, cô là yêu thích ăn kem, ví dụ như… Lục Cảnh Hoằng mua, nhưng cô ta là Doãn Thuỵ Hàm, xin thứ cho cô không có phước để ăn.
“Cô rốt cuộc muốn thế nào?”
Doãn Thuỵ Hàm mím môi cười cười, không e dè hướng về Tô Noãn nháy mắt mấy cái, có một chút thiên tính của cô gái nhỏ:
“A quả nhiên đã bị cô nhìn ra, cô càng ngày càng trở nên thông minh, Tô Noãn.”
“Đây là nguyên nhân cô chặn xe tôi lại sao? Tôi không thích người tự cho là đúng, có việc gì cứ nói thẳng đi.”
Sắc mặt Doãn Thuỵ Hàm lúc này mới sầm xuống, dùng sức khuấy đồ uống mát lạnh trước mặt: “Không có gì, tôi chỉ là muốn nói cho cô biết, hôn nhân của tôi và Cố Lăng Thành có thể phải đối mặt tan vỡ.”
Cô ngẩng đầu nhìn Tô Noãn ánh mắt có chút kinh ngạc, sau đó, tựa lưng vào ghế, bất đắc dĩ cười cười:
“Tôi vốn nghĩ bằng tâm cơ của tôi, có thể buộc anh ấy ở bên cạnh tôi, bây giờ mới biết, Cố Lăng Thành, người đàn ông này, không thuộc về bất kỳ người phụ nữ nào, bao gồm tôi, cũng bao gồm cô, Tô Noãn.”
“Biết không? Hai năm trước tài liệu tố cáo ba cô là do tôi gửi đi, tôi nghĩ, một khi cái này được gửi đi thì cô và Cố Lăng Thành sẽ không còn hy vọng, cô hẳn là sẽ hận anh ấy thấu xương, với tính cách của anh ấy nhất định sẽ không giải thích, như vậy hiểu lầm giữa hai người sẽ càng ngày càng sâu…”
“Còn có, lần cô ở trong rạp thiếu chút nữa bị bọn người đó làm nhục, Cố Lăng Thành cũng không biết chuyện, thật ra anh ấy hẹn những người này để giúp ba cô, bất quá sau đó tôi có động tay chân một chút, mọi chuyện mới có thể diễn biến như vậy.”
Doãn Thuỵ Hàm ngẩng cằm lên, giống như con rắn độc xinh đẹp đang thè lưỡi ra:
“Còn có khi chúng tôi xác định ngày đính hôn thì tôi nhìn thấy do dự trong mắt anh ấy, anh ấy nói không thương cô, có thể tôi không tin, cho nên tôi chọn ngày ba cô bị phán tử hình, tôi biết cô nhất định sẽ tới gây chuyện, cô biết không? Ngày đó tôi lén chuẩn bị đội an ninh thành một hàng dài, nếu cô thật sự làm chuyện gì, tôi sẽ bắt cô đưa vào ngục giam.”
“Ai biết Lục Thiếu Thần kia lại không sợ chết như vậy, thế nhưng lại đẩy cô ra tự mình chịu bị xe đụng, bất quá hắn ta chết cũng tốt, ít ra cô có thể sống khoẻ mạnh…”
Doãn Thuỵ Hàm còn chưa nói xong, sắc mặt Tô Noãn đã sớm lạnh lẽo, đưa tay cầm cái ly trước mặt cơ hồ nước đá không thể trôi tan, ào ào một tiếng dội hất lên mặt Doãn Thuỵ Hàm, chống lại ánh mắt khiếp sợ của Doãn Thuỵ Hàm, lạnh lùng nói:
“Cô cho là cô theo tôi nói này nọ, tôi sẽ dao động quyết tâm ở cùng Lục Cảnh Hoằng sao? Cô muốn nhìn thấy tôi ở giữa Lục Cảnh Hoằng và Cố Lăng Thành phân vân do dự, muốn nhìn ba người chúng tôi thống khổ, ngại quá, cô hẳn là có nghe qua nước đổ khó hốt, tôi hy vọng cô có thể tỉnh táo một chút.”
Tô Noãn xách giỏ đứng dậy, nhìn xuống Doãn Thuỵ Hàm: “Tôi nhớ là, lần đầu tiên tôi gặp cô, hình như tôi đã làm đổ cà phê lên đầu cô, bất quá lần đó tôi không cố ý, thế nhưng một lần, tôi là thật lòng muốn hất vào cô.”
Nước đá theo mái tóc dài dịu dàng rơi tí tách lên mặt bàn, tay Doãn Thuỵ Hàm chống trên bàn phát ra tiếng run nhẹ: “Đúng, tôi không cam lòng, tại sao cái gì cô cũng chạm tay tới được, còn tôi cố tình nhón chân lên, cũng đều như cũ không chạm được.”
“Đó là do lòng cô quá tham lam, chúng ta không cùng đề tài, tôi hy vọng sau này cô không gọi điện thoại cho tôi nữa, cứ vậy đi, tạm biệt.”
Tô Noãn khoát túi xách ra khỏi tiệm giải khát, sau lưng lại mơ hồ truyền đến tiếng cười khẽ lúc liền lúc đứt, mang theo chua xót, mang theo không cam lòng, chỉ là, liên quan gì tới cô chứ?
Cô không phải thánh mẫu Maria, phải có nhiệm vụ đi che chở một đứa bé bị thương, cho nên chuyện giữa Cố Lăng Thành và Doãn Thuỵ Hàm, cũng không có nhàn rỗi đâu mà đi quan tâm.
—————
Tô Noãn kêu lái xe đưa cô về khu phố cổ, cô quyết định lại đi đến đồng Cỏ Lau tìm một chút linh cảm, kết quả vừa xuống xe liền nhìn thấy một chiếc Lexus, cũng nhìn thấy thân ảnh cao ngất tựa bên cạnh xe, anh ta cũng đang quay đầu lại.
“Em đã trở lại.”
Cố Lăng Thành nhìn thấy cô trên mặt lập tức hiện lên nụ cười, vẻ mặt không của anh thật không tốt, giống như đang trong tình trạng mệt mỏi, Tô Noãn dừng chân lại, cảm thấy buồn cười lại cảm thấy đáng thương.
Hai vợ chồng bọn họ lần lượt từng người một tìm tới, làm như vậy đến tột cùng là vì cái gì?
Tô Noãn nhìn xung quanh, sắc trời chuyển nhiều mây, giờ phút này giống như là một bộ phim điện ảnh cũ được phát lại, nội dung là bối cảnh âm u, nhánh cây vươn về phía bầu trời, chim bay thưa thớt, không tiếng động, cộng thêm một khúc đàn vi-ô-lông-xen trầm thấp, ngoài ra không có anh ta, không có bất kỳ tình tiết nào.
Cố Lăng Thành cứ đứng như vậy, không có đi tới, anh chỉ là ngắm nhìn cô chăm chăm, ánh mắt thực dịu dàng, cũng không thích hợp để Tô Noãn nhìn lại, liền đi lên lầu lấy máy ảnh cùng ba lô.
Nhưng mà hôm nay Cố Lăng Thành có chút âm hồn bất tán, cứ đi theo sau cô, nhưng mà trước sau vẫn duy trì một khoảng cách không để cho cô nổi giận, từ khu phố cổ theo cô đến đồng Cỏ Lau ở ngoại ô, anh ta vẫn luôn chưa từng rời đi.
Khi Tô Noãn trong lúc lúc vô tình quay đầu lại nhìn thấy anh thì anh chỉ hướng về phía cô cười thản nhiên, dường như rất vui vẻ, lại duy chỉ không nói lời nào, Tô Noãn cũng không có để ý đến anh, cứ thế mà tìm kiếm phong cảnh thích hợp để chụp ảnh.
Tô Noãn một bước hụt chân té xuống một vũng nước ướt át thì có một cánh tay mạnh mẽ đưa qua, đúng lúc giữ chặt cô lại, đem cô đứng vững trên mặt đất bằng phẳng, chỉ có một đôi giày cao gót bị thấm ướt, kéo theo ống quần cũng bị ướt.
Cô đã ý thức được người giúp mình là ai, cho nên không để lại dấu vết tránh đi, động tác kháng cự rất rõ ràng, cánh tay Cố Lăng Thành cứng đờ, nhưng vẫn theo ý của cô buông ra, cúi đầu nhìn giày của cô.
“Giày của em bị ướt…”
Anh nói xong liền cúi người xuống, ngồi xổm xuống bên chân cô, động tác rất dịu dàng thân sĩ, nhưng Tô Noãn lại lui ra phía sau một bước, đưa tay đẩy ngăn lại, ngăn cản động tác anh muốn lấy tay giúp cô xử lý giày ướt.
“Tôi rất biết ơn anh mới vừa rồi kéo tôi một phen, nhưng ngoài biết ơn ra, sẽ không có gì khác.”
Tô Noãn nói xong cũng không quay đầu lại bỏ đi, không chụp ảnh nữa, bởi vì không có tâm tư, cô quyết định về sửa sang lại kế hoạch đề án của cô, chỉ là còn chưa đi tới bên cạnh xe liền nhận được một cuộc điện thoại, đến từ Cơ Tố Thanh, mẹ của Thiếu Thần.
Trong phòng vẽ tranh có một vị phu nhân cao quý trang nhã thanh lịch đang ngồi, ngón tay phải thon dài của bà cầm bút vẽ liên tục phác hoạ một hình dáng trên giấy, thời điểm khi cánh cửa mở ra, bà quay người nhìn lại.
Tô Noãn cảm thấy bước chân nặng nề, nhưng cô vẫn đi đến trước mặt Cơ Tố Thanh, cô không nhìn thấy biểu tình trên mặt Cơ Tố Thanh, chỉ là chính cô sắc mặt cũng nhìn không ra bất kỳ tâm tình nào, cô cũng không biết nên lấy tâm tình bình thản như thế nào để đối mặt Cơ Tố Thanh.
“Tôi còn một chút là vẽ xong bức tranh, cô ngồi xuống đó đi.”
Cơ Tố Thanh nói không hề nhìn cô, tiếp tục phác hoạ bức hình chưa hoàn thành, Tô Noãn ngồi trên ghế mềm thật to, phía trên được phủ lên một tấm vải sợi thêu màu bạc, nhìn qua cổ điển đẹp đẽ quý giá.
Không quá bao lâu, Cơ Tố Thanh liền buông bút xuống, Tô Noãn lướt qua đầu vai của bà, nhìn giấy vẽ, là vẽ Thiếu Thần được một nữa, người con trai có nụ cười sáng lạng như ánh mặt trời kia, chỉ là Cơ Tố Thanh rốt cuộc cũng không cầm bút nổi nữa.
Tô Noãn bị đả kích một cái nặng nề trong ngực, cô nhẹ cuối đầu xuống, đối với Cơ Tố Thanh cô vĩnh viễn không thể bù đắp lại phần áy náy kia, cho dù bà nói muốn cô rời khỏi cuộc sống của bà, cô biết, cô biết, Cơ Tố Thanh cũng chưa hoàn toàn tha thứ cho cô.
“Tôi nghe nói cô vào Mị Ảnh làm việc.”
Cơ Tố Thanh thản nhiên mở miệng, không quay đầu lại, ánh mắt như cũ dừng lại ở nơi nửa bức vẽ trên giấy, tràn đầy nhớ nhung cùng tình thương của người mẹ hiền từ, Tô Noãn nhẹ nhàng dạ một tiếng.
Thời gian Thiếu Thần còn sống, anh không muốn thấy mẹ anh, sau khi anh chết, cô lại thường chạy tìm đến trước mặt bà tìm mắng haizz, Tô Noãn mỗi một lần đều im lặng nghiêm túc thừa nhận.
Mỗi một lần, cũng không cảm thấy uất ức, cũng cảm thấy đây là mình nên thừa nhận.
Cơ Tố Thanh tuy rằng như trước không thể thích cô, nhưng cũng không cách nào tiếp tục mở miệng trách mắng cô kịch liệt nữa.
Đây là người phụ nữ con trai bà yêu mến, bà khinh miệt đối đãi như vậy, Thiếu Thần ở trên trời nhìn thấy cũng sẽ đau lòng đi?
Huống hồ mấy năm qua, cuộc sống của cô ấy cũng không được tốt, bà trong lúc vô tình nghe được tin tức có liên quan đến cô ấy, cô ấy còn tự sát mấy lần, tuy rằng đều không thành công.
Cơ Tố Thanh nhìn con trai trong tranh trong sáng tươi sáng như nước biển, thở dài, quay đầu lại nhìn về phía Tô Noãn, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía cổ tay cô, chỉ nhìn thấy một chiếc đồng hồ, nhưng bà đoán được che dấu bên dưới chính là vết dao kia.
Trong lòng bà cũng hiểu được, Tô Noãn là một cô gái rất tốt, nhưng đúng là vẫn còn cùng Thiếu Thần không có duyên, chỉ là, bà nhớ tới tin tức đã xem cách đây không lâu, liền đem ánh mắt từ trên người Tô Noãn dời đi.
Cơ Tố Thanh bỗng nhiên đứng dậy, Tô Noãn ngẩng đầu nhìn theo, Cơ Tố Thanh đi về phía một hộc tủ, bà mở ngăn kéo ra, từ bên trong nhìn ra một cái hộp, sau đó đi đến trước mặt Tô Noãn, mở ra, là một chiếc nhẫn bạch kim giản dị, lại sáng lóng lánh choá mắt Tô Noãn, trong phút chốc mắt của cô chua xót vài giây.
“Chiếc nhẫn này được tìm thấy trên thi thể của Thiếu Thần, tôi nghĩ, hẳn là nó định cầu hôn với cô?”
Cơ Tố Thanh nhìn thấy Tô Noãn trầm mặc, biết mình đã đoán đúng, cũng chú ý tới chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của Tô Noãn, ngẫm nghĩ vài giây, sâu kín nói tiếp:
“Thiếu Thần đã đi rồi, tôi biết không nên tiếp tục để cho cảm giác tội lỗi đè ép cô không thở nổi, đây cũng không phải là nguyện ý Thiếu Thần muốn nhìn thấy, cho nên tôi hy vọng cô đi tìm kiếm hạnh phúc của mình, bắt đầu cuộc sống mới…”
Tô Noãn biết Cơ Tố THanh còn chưa nói xong, cho nên lẳng lặng chờ, chỉ là nhìn không chớp mắt chiếc nhẫn kia.
“Chỉ là… Tại sao người này lại là em trai? Cho đến bây giờ tôi hỏi cô, tôi cũng không thể tin được em trai thì ra chính là bến bờ hạnh phúc mới của cô, người Lục gia đều có ý gạt tôi, không ai nói với tôi cô cùng em trai ở chung một chỗ, tôi cho rằng bọn họ không biết cô và Thiếu Thần qua lại, bây giờ nghĩ lại, bọn họ hẳn là rõ ràng đi…”
Cơ Tố Thanh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tô Noãn, không có bao nhiêu cảm xúc, cầm lấy chiếc nhẫn kim cương kia đặt trong lòng bàn tay, nhìn bức phác hoạ được vẽ một nửa trong phòng vẽ tranh lẩm bẩm nói:
“Tôi biết tôi không có tư cách nói với cô những lời như vậy, chỉ là làm một người mẹ cùng một người chị dâu, tôi không muốn em trai dẫm vào vết xe đổ của Thiếu Thần, lúc trước tôi rõ ràng nhìn ra cô không thích Thiếu Thần, vậy mà vẫn còn cổ vũ nó theo đuổi cô, kết quả…”
“Ba của cô là tội phạm tham ô, về mặt chính trị có điểm nhơ, tôi xem mấy tin tức kia đưa tin, tuy rằng bây giờ Cù gia đã đón nhận cô, nhưng điểm này đã phơi bày ra thì không thể thay đổi được, chức vụ của em trai ở bộ ngoại giao, nếu nó cưới một người phụ nữ phạm tội tham ô, cấp trên của nó sẽ nghĩ như thế nào, người trong xã hội không biết chuyện sẽ nghĩ như thế nào?”
Cơ Tố Thanh giọng điệu rất thong thả, chỉ là Tô Noãn nghe xong so với những người lời nói khó chịu kia càng làm cho cô khó chịu, bởi vì Cơ Tố Thanh nói rất đúng sự thật, cô nhớ tới Lục Cảnh Hoằng hơn một lần bị một cuộc điện thoại gọi về bộ ngoại giao.
Lục Cảnh Hoằng không nói cho cô biết, cấp trên của anh đã nói gì với anh, cô rõ ràng cảm thấy có gì đó, nhưng vẫn an ủi mình, cho là thật không có gì, lại không biết Lục Cảnh Hoằng một mình phải mang trên lưng bao nhiêu áp lực.
“Tôi nói những lời này là hy vọng cô nhìn rõ thực tế, hy vọng cô hiểu được cuộc sống cũng không dễ dàng đơn giản như trong tưởng tượng vậy, tôi sẽ không bắt buộc cô ra quyết định gì, cô đi đi, tôi cũng mệt rồi.”
Tô Noãn nhìn Cơ Tố Thanh đứng dậy ngồi trở lại vị trí ban đầu, bà mất hồn nhìn Thiếu Thần trong bức vẽ, không nói với Tô Noãn nữa, Tô Noãn một mình ngồi im lặng hồi lâu, sau đó yên lặng rời đi, đóng cửa lại.
————————–
Không biết đi qua bao nhiêu con đường, Tô Noãn dọc theo khu phố buôn bán một vòng rồi lại một vòng, cô cảm thấy hơi mệt một chút, chỉ là cô không cách nào khiến cho mình dừng lại, cho đến khi phát hiện rang chiều lặn xuống trong bóng đêm dày đặc.
Ánh mắt mờ mịt, không có hơi thở, lời Cơ Tố Thanh vẫn còn vang rõ bên tai, thật ra bà nói cũng không sai, bối cảnh sau lưng cô đối với con đường làm quan của Lục Cảnh Hoằng chỉ là chướng ngại vật, cho dù Lục Cảnh Hoằng không để ý tới, cô cố ý xem nhẹ, người ngoài cũng đều biết.
Từ trong tủ kính bày hàng bên cạnh có chiếc xe lướt qua phía sau lưng, ngọn đèn rọi sáng trưng trên tủ kính thuỷ tinh, chợt loé chợt loé, Tô Noãn nhìn thấy bóng dáng của mình được vây quanh trong bóng đêm yên tĩnh, chỉ có một vệt đèn rọi lên trán cô chảy xuống một mảng sặc sỡ sáng ngời.
Cô quên mất mình gần tối muốn trở lại kinh thành, vé máy bay giờ phút này vẫn đang còn nằm im lìm trong ba lô của cô, đường phố vào khuya vẫn ồn ào như cũ, vẫn là một toà Bất Dạ Thành, xe giống như cá lội qua lại không ngớt, so với ban ngày thiếu một chút huyên náo, người đi đường vẻ mặt mệt mỏi mang theo hành lý vội vàng lướt qua, nhanh chóng không để lại bất kỳ mùi vị nào.
Cô cũng không nhìn thấy sau lưng cô vẫn luôn có một chiếc xe đi theo, cũng không biết có người vẫn luôn nhìn theo bóng lưng cô, cũng không nhìn thấy hai tay nắm lấy tay lái của người kia các đốt ngón tay tái nhợt, chỉ là, cô rốt cuộc cũng không nhìn thấy anh.
Tô Noãn lại đi thêm một lát, cô đang cố gắng tìm một phương pháp vẹn toàn đôi bên, kết quả lại là vết nhơ kia thế nào cũng xoá không mất, cô cười nhạo chính mình, sau đó đi trở lại tủ kính của một quán bên cạnh, ngồi xuống trước bậc thang trống, nhìn xe tới lui trên đường cái.
Cô ngồi thật lâu, lâu đến thiếu chút nữa ngủ quên, sau đó trong lúc cô còn đang buồn ngủ thì nhìn thấy trước mặt một đôi giày da dừng lại, cô ngẩng đầng lên nhìn thấy bóng dáng kiên nghị phản sáng, cô ngồi lặng lẽ, thản nhiên mỉm cười với anh:
“Sao anh lại tới đây?”
Lục Cảnh Hoằng hẳn là ở kinh thành, lại xuất hiện ở đây, bởi vì cô đột nhiên mất tích, anh đến đây, có lẽ ở trong thành thị rộng lớn này anh đã tìm kiếm cô hơn nửa đêm, nhưng may mắn chính là, anh đã tìm thấy cô.
“Không phải nói gần tối sẽ trở về sao? Tại sao lại đột nhiên ngồi ở đây?”
Lục Cảnh Hoằng thản nhiên nói, anh lần lượt ngồi xuống bên cạnh cô, cảm giác có chút không chân thật, nhưng mà anh chỉ bình tĩnh nhìn cô, sau đó cười cười, đưa tay vuốt ve sợi tóc bù xù mềm mại của cô.
Tô Noãn theo động tác của anh, rúc đầu vào vai anh, nhợt nhạt cười:
“Không có gì, đột nhiên muốn dạo quanh thành phố này, quên mất cả thời gian.”
Lục Cảnh Hoằng không tiếp tục ép hỏi, anh biết cô đang nói dối, nhưng bởi vì cô không muốn nói, anh không có ý đi hỏi nữa, nếu như cô muốn nói, cô nhất định sẽ nói cho anh biết.
Bọn họ lặng lẽ ngồi cùng nhau, bóng đêm trôi qua, bầu trời ảm đạm ánh rạng đông dần dần hiện lên, bóng dáng gắn bó trán kề trán trong nắng sớm từ từ kéo dài, vây quanh trên cửa kính thuỷ tinh ở phía sau.
————-
Trong cuộc hội nghị Mị Ảnh ba ngày sau, hai bản kế hoạch đồng thời giao vào tay Niếp Hiểu Dĩnh cùng Lê Sùng Sâm.
Tô Noãn cùng Cù Ý Ninh ngồi đối diện, im lặng chờ đợi kết quả xét duyệt.
Trong tay các cô cũng đều cầm bản kế hoạch của đối phương, các vị lãnh đạo cấp cao khác cũng cầm hai bản đề án thiết kế trong tay, tỉ mỉ nghiên cứu, bên trong phòng hợp chỉ có âm thanh của tiếng giấy lật mở.
Bản kế hoạch của Cù Ý Ninh chuẩn mực mà chính thức, các chi tiết đều được cân nhắc cặn kẽ khác thường, hoàn cảnh xung quanh thành phố A, từng khu vực khác nhau cùng với việc lựa chọn người nào phát ngôn đều có nội dung trình bày cụ thể rõ ràng, mà chủ đề của cô ấy là “Tần Thiên.”
Hai chữ này quả thật cũng đủ nói lên tất cả, một cuộc buổi chụp tuyên truyền hoàn mỹ cần nhất là một nhà thiết kế ưu tú, mà lựa chọn của Cù Ý Ninh là ngôi sao sáng mà giới thiết kế không người có thể địch nổi.
Một lát sau trong phòng hội nghị vang lên tiếng cúi đầu thảo luận, các vị lãnh đạo cấp cao này vẫn thường nhìn về phía Ninh Nhi đang nói chuyện với cấp dưới và Tô Noãn lặng lẽ ngồi ở vị trí của mình, đáy mắt hiện lên ánh sáng ngưỡng mộ.
“Chị… Chủ đề của Cù tổng giám vô cùng tốt, mới mẻ, hơn nữa đặt việc bảo vệ tự nhiên môi trường lên hàng đầu, mà mấy năm nay quốc gia cũng rất chú trọng bảo vệ môi trường, bản đề án thiết kế này tôi nghĩ nhất định sẽ làm cho chính phủ thành phố A hai mắt toả sáng.”
Ninh Nhi như cũ dùng âm thanh dịu dàng để trình bày, không kiêu ngạo không tự ti:
“Bất quá tôi không thể không đưa ra thắc mắc, chỉ cần tính toán giản lược thô sơ là có thể biết, nếu muốn tiến vào vùng đất ẩm ướt này chụp ảnh chỉ sợ tiêu không ít tài chính, chỉ sợ sẽ vượt qua tổng số tiền đầu tư chụp ảnh tuyên truyền, cô có cân nhắc qua vấn đề này chưa?”
“Theo tôi biết, muốn thiết kế của thầy Thái Đẩu Tần Thiên trong hội thiết kế sư người hoa, khoảng tiền dùng này càng lớn.”
“Chỗ không cần tiết kiệm, tự nhiên không cần tiết kiệm, số tiền này dùng trên quay phim, chỉ càng tăng thêm giá trị, phương án thiết kế là chủ đề của phim tuyên truyền, dĩ nhiên phải đầu tư tiền hàng đầu, Tần Thiên có đủ giá trị thực lực trên phạm vi lớn và nâng cao để làm phim tuyên truyền.”
“Tôi cảm thấy hoàn cảnh cũng rất quan trọng, đồng Cỏ Lau ẩm ướt tồn tại là trải qua kết quả chọn lọc tự nhiên, nếu chính phủ lần này thông qua việc chụp ảnh tuyên truyền tới xác minh nói lên tầm quan trọng của việc bảo vệ môi trường, tôi nghĩ điều này đối với quốc gia có ảnh hưởng rất lớn nếu có thể đưa ra chiến lược phát triển liên tục nhanh chóng.”
“Nếu như chỉ cân nhắc tới tự nhiên môi trường hoặc là sinh thái, thì hôm nay thành phố phát triển cũng sẽ không quy mô đến như thế, bỏ qua một bên thân phận nhà thiết kế, chúng ta vẫn là người làm ăn, coi trọng chính là hiệu quả và lợi ích, xây dựng bảo vệ môi trường chính phủ tự nhiên sẽ có các biện pháp để chọn lựa, nếu như áp dụng cả vào việc tuyên truyền chụp ảnh, sẽ làm cho dân chúng thành phố cảm thấy nhàm chán không thú vị.”
“Ninh Nhi, không biết cô có từng nghe qua phương Bắc có lưu truyền một câu nói, trước mắt mua bán nhỏ, buôn bán lớn sẽ lâu dài. Chính sách quốc gia càng ngày càng ủng hộ bảo vệ môi trường, tôi cũng là suy nghĩ cho lâu dài, người dân thành phố sẽ dần dần chán ghét tiếng động lớn ồn ào, khát vọng trở về tự nhiên, đây là báo cáo điều tra của tôi.”
Tô Noãn đứng dậy đem mấy phần kết quả điều tra ý kiến của người dân cùng đầu tư phân tích giao cho thư ký một bên đi phát công văn, thư ký đứng dậy đi phát.
Đây là Tô Noãn mất hết nửa ngày trong ba ngày phép ở trung tâm thành phố làm một cuộc điều tra khảo sát, trong khi cô lấy ra mấy quyển khảo sát này thì cô đã nhìn thấy trong mắt các vị lãnh đạo kinh ngạc cùng tán thưởng.
“Về phần giá trị tài nghệ của phim tuyên truyền,” Tô Noãn mỉm cười, “Nếu Ninh Nhi chịu đem nhà thiết kế bên cạnh cho tôi mượn, tôi tin tưởng tôi sẽ giao ra tác phẩm đặc sắc hơn.”
Bên trong phòng hội nghị nhất thời thổn thức, chưa từng nghe nói có ai mượn người bên cạnh đối thủ cạnh tranh, nếu như mấy người đó có ý đồ xấu, thì chẳng phải tất cả thành công sẽ bị huỷ hoại trong phút chốc sao?
Tô Noãn vờ như không nghe thấy mấy câu hỏi nghi ngờ kia, nhìn chăm chú vào Ninh Nhi:
“Cho dù cuối cùng người thắng chính là Ninh Nhi, hay là tôi, đều là thắng lợi của Mị Ảnh.”
Cù Ý Ninh tao nhã cười rộ lên, hình như không có bất kỳ kinh ngạc nào, một đôi tay xinh đẹp lưu luyến ở trên cái ly trắng tinh, nhìn Tô Noãn vẻ mặt bình thản phía đối diện:
“Tôi đương nhiên đồng ý, Angle, xin anh trợ giúp Cù tổng giám, hoàn thành kế hoạch đề án của cô ấy.” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Tô Noãn cùng Cù Ý Ninh yên lặng nhìn đối phương, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng chống lại vẻ mặt ôn hoà, nở nụ cười dễ thương ấm áp với nhau, giống nhau làm cho người ta mê say, mở mắt không ra.
“Chị, chị vô cùng xuất sắc.” Ninh Nhi ấm áp cười.
“Ninh Nhi, cô cũng rất giỏi.” Tô Noãn đáp lại một câu, sau đó im lặng, không nói tiếp nữa.
Các vị lãnh đạo khác cũng đang ngồi nhìn về phía Niếp Hiểu Dĩnh cùng Lê Sùng Sâm, sau đó bọn họ nhìn hai bản kế hoạch, đã tự động quên mất mấy phương án trình bày mấy hôm trước, đến nỗi mấy nhiếp ảnh gia còn lại đó, cũng thức thời lựa chọn bỏ cuộc.
Giờ phút này Niếp Hiểu Dĩnh cùng Lê Sùng Sâm cũng đều một vẻ mặt im lặng, nhìn không có chút gợn sóng nào, bọn họ chỉ là nhíu mày xem hai bản đề án thiết kế trong tay, rất lâu không lên tiếng, thật lâu sau, Lê Sùng Sâm rốt cuộc tuyên bố:
“Đề án thiết kế chú ý giữ bí mật, chúng tôi thảo luận sau đó sẽ ra quyết định cuối cùng.”
Nhưng mà kết quả thảo luận lại là: Ninh Nhi làm việc đại khí hợp quy tắc, suy nghĩ toàn cục; Tô Noãn thì mới mẻ đột phá, tâm tư lâu dài, hai phần kế hoạch đều rất tốt, tốt đến nỗi khó có thể quyết định được lấy hay bỏ.
Hai người cạnh tranh giống như là một trận chém giết ướt át, không biến sắc, cũng đã quét dọn sạch sẽ toàn bộ quân địch xung quanh, đến cuối cùng, chỉ còn lại có hai người giằng co, có người đem nó tóm tắt thành “Thiên sứ PK (đồ sát) yêu tinh.”
—————————-
Ninh Nhi ngã xuống, trong một khắc hội nghị vừa kết thúc, gục ở bên chân Tô Noãn, Tô Noãn còn chưa kịp cúi người ôm lấy cô ấy, một đôi tay khác đã thay thế động tác của cô, cô nhìn thấy Niếp Hiểu Dĩnh hốt hoảng la khóc.
Ninh Nhi đã tiêu hao hết cơ hồ toàn bộ tinh lực, cố gắng chống đỡ để hoàn thành hội nghị này, trong khoảnh khoắc khi thần kinh của cô thả lỏng, sớm đã khống chế không nổi đau đớn cùng mệt mỏi trong thân thể, ngất xỉu trên mặt đất.
Có người bấm 120, vị điều dưỡng vẫn luôn đi theo bên cạnh Ninh Nhi đem Ninh Nhi đặt ngang ở trên bàn, vén vén mí mắt của cô, sau đó từ trong túi tiền lấy ra một cây kim, cùng một ống tiêm, mấy thứ này vẫn luôn nằm trong túi của cô ấy.
Điều dưỡng giống như một hồn ma, vẫn luôn trầm mặc theo sát phía sau Ninh Nhi, hơn nữa lúc nào cũng chuẩn bị lấy chúng ra, trong giới hạn Ninh Nhi sắp tử vong.
Tử vong… Tô Noãn nghĩ tới hai chữ này, hai tay có chút run rẩy, thông qua Cù Ý Ninh cô nghĩ tới Tô Chấn Khôn.
Tô Noãn không biết tại sao mình lại theo đến bệnh viện, trong đầu óc của cô là tình trạng lúc Tô Chấn Khôn bị bệnh, Ninh Nhi ngã bệnh lúc đó có nhiều người bên cạnh, còn Tô Chấn Khôn thì sao? Không phải một mình sao?
Mười ba phút sau, Tô Noãn đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu cửa sổ thuỷ tinh, nhìn bác sĩ y tá đẩy Ninh Nhi đi vào, áo bào trắng, nón trắng, khẩu trang màu trắng, ánh mắt bác sĩ lạnh lùng, có lẽ ông ta đã quen xử lý cái chết cùng đối mặt cái chết.
Ông vội vã bước ngang qua người Tô Noãn, từng người lần lượt ra vào khiến cho Tô Noãn cau mày lại, cô lặng lẽ đứng bên ngoài một cửa kính thuỷ tinh, nhìn tấm rèm màu trắng mơ hồ tầm mắt cô, sau đó cô nhìn thấy bóng dáng phập phồng lên xuống.
Ninh Nhi đang được chích điện, giống như con cá đang bơi trên mặt biển, nhảy lên, sau đó chìm xuống.
Trái tim Tô Noãn cũng theo đó mà phập phồng phập phồng, rối loạn không chịu nổi, cảnh tượng này cô có thể tưởng tượng, không lâu trước đây trước khi Tô Chấn Khôn được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, cũng có thể đã trải qua hình thức cấp cứu tàn khốc này.
Ngón tay đè lên cửa kính thuỷ tinh mất đi màu máu, Tô Noãn im lặng đứng ở nơi đó, cảm giác tâm sự như gió, mùa đông lá vàng khô rụng bay đầy, cô lại không xác định được việc mình làm là đúng hay sai.
Toàn bộ trở về trong im lặng, Tô Noãn nghĩ nếu như Ninh Nhi thật đã chết rồi, toàn bộ trở về im lặng, phía sau mặt kính thuỷ tinh tĩnh lặng lại, bác sĩ từ bên trong đi ra, ông lấy nón phẫu thuật xuống, Niếp Hiểu Dĩnh lảo đảo lao qua bắt lấy ống tay áo của ông.
“Bệnh nhân đã khôi phục nhịp tim.”
Một câu nói đơn giản lại hút hết toàn bộ hơi sức của Niếp Hiểu Dĩnh, bà vô lực ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt chảy ướt hai gò má, trôi hết phấn trang điểm, nhưng là bà chỉ dùng hai tay bụm mặt, để không khóc, không biết là vì vui mừng hay vẫn là vì sợ hãi.
“Bệnh nhân vừa rồi tỉnh lại, nói muốn gặp chị của cô ấy.”
Bác sĩ bổ sung làm cho trong hành lang nhất thời mất đi tiếng náo loạn, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tô Noãn bên cửa sổ, chỉ là Niếp Hiểu Dĩnh, đều không thể tin được đây là câu nói đầu tiên khi Ninh Nhi tỉnh lại.
Niếp Hiểu Dĩnh từ trên mặt đất, trước khi Tô Noãn đi vào phòng bệnh, trở tay nắm cánh tay của cô, bà dùng sức rất mạnh, xuất phá từ che chở Ninh Nhi và chán ghét đối với Tô Noãn, Tô Noãn cho là như vậy.
“Nếu không phải cô, Ninh Nhi căn bản không cần phí nhiều sức lực như vậy muốn đi làm đề án thiết kế này, nếu không phải cô, Ninh Nhi bây giờ hẳn là khoẻ mạnh ở nhà, đều là cô, đều là cô…”
Niếp Hiểu Dĩnh cuồng loạn chỉ trích, dùng hết toàn lực vung xuống một cái tát, Tô Noãn con ngươi co rụt lại, ý thức tự bảo vệ mình khiến cô lui sang một bên, bạt tay sắc bén theo gió thổi bay mái tóc cô, cô biết gương mặt của mình có chút nóng hừng hực sưng đỏ, không có bị đánh, nhưng cũng không phải thật một chút cũng không đụng tới.
Bởi vì âm thanh vô cùng kịch liệt, đèn trên hành lang nháy mắt sáng lên, Tô Noãn càng thấy rõ nước mắt trên mặt Niếp Hiểu Dĩnh, nhưng mà cô chỉ thản nhiên mở miệng:
“Đây là lựa chọn của Ninh Nhi, tôi chỉ cố gắng làm tốt công việc của mình, bàn tay này, bà không có tư cách đánh.”
Tô Noãn thanh âm nói năng có khí phách, cô coi thường mấy ánh nhìn quái dị kia, xoay người vào phòng bệnh, đóng cửa lại, ngăn cách toàn bộ trên hành lang, cũng làm cho tâm phiền não của mình yên tĩnh lại trong không gian màu trắng.
Ninh Nhi sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, nhìn thấy Tô Noãn đi vào, cười đến rất suy yếu:
“Chị, vừa rồi em cẩn thận suy nghĩ một chút tới đề án của chị, không phải không thừa nhận, ý tưởng của chị so với em tốt hơn rất nhiều, một lần đối diện với cái chết, mới phát hiện… Em sớm nên bỏ cuộc, em sẽ nói với mẹ, đưa nhiệm vụ này giao cho chị, hy vọng chị sẽ không để cho mọi người thất vọng, thật ra thì mẹ cũng rất mong chờ phim tuyên truyền này.”
Tô Noãn nhìn Ninh Nhi, khi cô ấy nói tới mẹ thì hạnh phúc, đó là điều Tô Noãn chưa từng có được, có lẽ cũng từng hâm mộ qua, nhưng hiện giờ cũng chỉ có thể tỏ ra thờ ơ.
Một câu nói của Ninh Nhi, quyết định Tô Noãn chiến thắng, ngay cẩ chính cô cũng cho rằng đây chỉ là hư ảo, nhưng mà đây là sự thật, cuối cùng cô là người thắng cuộc, khi cô ngồi ở trong phòng làm việc thì cô vẫn còn sững sờ mất hồn.
“Tô Noãn, cô ra đây cho tôi! Ra đây!”
Còn cách một cánh cửa dày, Tô Noãn nghe thấy ngoài cửa truyền tới âm thanh rít gào mơ hồ, cô nhìn qua khe cửa thấy bóng người đung đưa, đoán chừng không ít người xem náo nhiệt, còn có tiếng khuyên bảo của thư ký của cô, nhưng cuối cùng cũng không ngăn lại được người tự tiện xông vào này.
Cửa bị hung hăng mở ra, Nam Giản Tâm mặc một thân thời thượng xông vào, tới trước mặt Tô Noãn, đem một phần văn kiện hung hăng ném xuống trước mặt Tô Noãn, động tác này ba ngày trước Tô Noãn cũng làm qua.
“Tô Noãn, đề án của tôi bị các vị lãnh đạo bác bỏ, cô hẳn là hài lòng chứ?”
“Cô đủ ác độc, đủ âm hiểm, cô muốn đối phó tôi, cứ việc quang minh chính đại làm, tôi không sợ cô, tại sao phải lén lút viết thư nặc danh để hại tôi…”
Ba ngày ngắn ngủn không thấy, Nam Giản Tâm ngang ngược càn rỡ ba ngày trước hình như đã sớm biến mất, dung nhan sắc sảo trên mặt cũng khó dấu được sắc mặt tái nhợt tiều tuỵ, điều này làm cho Tô Noãn thiếu chút nữa không nhận ra cô ta.
Lời Nam Giản Tâm nói, làm cho Tô Noãn có chút lờ mờ, nhưng mà dần dần, đáy lòng mềm yếu nhất như là thông suốt được cái gì, móng tay bấm lại lòng một mảnh chết lặng, người phụ nữ này ăn cắp bản quyền của mình như vậy, bây giờ dựa vào cái gì ở trong đây giả bộ vô tội?
Lại nói không biết mình còn làm ra cái chuyện không tốt gì, thư nặc danh? Chỉ sợ cũng chính do cô ta làm, giá hoạ lên đầu Tô Noãn, nghĩ đến đây, ánh mắt Tô Noãn lạnh xuống, bình tĩnh nhìn bộ mặt vặn vẹo của Nam Giản Tâm.
Nam Giản Tâm giống như điên loạn bổ nhào tới, muốn kéo lấy Tô Noãn chất vấn, lại bị bảo vệ từ sau lưng chạy tới nhanh tay bắt lấy cánh tay của cô ta, thoáng ngăn cản trận thế của người đàn bà chanh chua kia.
Ngoài cửa những nhân viên khác cũng rối rít tò mò nhìn sang, vừa nhỏ giọng thì thầm, vừa lắc đầu thở dài, việc cạnh tranh vu cáo hãm hại nhau như thế này cũng thấy không ít.
Nhưng Tô Noãn không có thời gian đâu đi giải thích, chỉ lạnh lùng nhìn Nam Giản Tâm, bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, Tô Noãn lấy ra vừa nhìn, là một tin nhắn, là số Tô Chấn Khôn lần trước đã dùng qua.
“Tô Noãn, cô ngoài việc đố kỵ người tài thì còn có thể làm cái gì?”
Nam Giản Tâm giống như cảm xúc rất không ổn định, chỉ trích vùng vẫy khỏi bảo vệ, tức giận chỉ vào Tô Noãn đang nhìn chằm chằm điện thoại trách mắng, bỗng dưng nước mắt tràn mi, muốn bao nhiêu uỷ khuất có bấy nhiêu uỷ khuất.
Tô Noãn không biết cô ta nói thư nặc danh có nội dung gì, cũng chẳng muốn đi hỏi, cô đứng dậy, quay lưng lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ:
“Đưa cô ấy ra ngoài, nếu để cho cô ấy tiếp tục tới làm phiền tôi, ngày mai các người cũng không cần phải đi làm.”
Thanh âm của Tô Noãn lạnh lùng mà run rẩy, cô cũng không phải vì Nam Giản Tâm bôi nhọ, mà là do cô mới vừa chính mắt nhìn thấy Ninh Nhi sau khi được cứu chữa, liền nhận được tin nhắn của Tô Chấn Khôn, điều này làm cho cô từ vui sướng lập tức chuyển sang lo lắng khổ sở.
Cô xoay người lại cầm điện thoại lên, mở tin nhắn ra: “Hy vọng con có thời gian tới đây một chuyến, Tô Chấn Khôn.”
Vô cùng sợ hãi ùn ùn kéo đến, Tô Noãn toàn thân run rẩy, giơ cổ tay lên cắn, không để cho mình sợ hãi đến mất đi hơi sức, thân thể run rẩy làm cho bước đi hỗn độn, đi về phía cửa, lập tức biến mất.
————–
Không biết phải hình dung chuyện này như thế nào, Tô Noãn cả đời này cũng chưa từng từ trong sự kiện này hiểu được, tới quá đột ngột.
Cô chạy thật nhanh thẳng tới sân bay, sau đó đi chuyến bay sớm nhất tới thành phố A, khi cô đẩy cửa phòng bệnh ra thì thì chỉ thấy Tô Chấn Khôn bộ dạng gầy gò chỉ còn lại đôi mắt.
Tô Chấn Khôn ngồi ở trên giường, khoác một chiếc áo khoát ngoài màu đen, hình như ngồi cũng không thoải mái, thân thể có chút run rẩy, rồi lại dùng hết toàn lực để kiềm chế, lặng lẽ nhìn Tô Noãn mở cửa, thật lâu sau không nói gì.
Tô Noãn chậm rãi đi qua, sau đó ngoan ngoãn ngồi đối diện ông, nước mắt lại tuôn rơi xuống đất.
“Tại sao không nói với con, thân thể của ba yếu như vậy, ba nên nói với con…”
“Con cũng không phải bác sĩ, nói cho con biết con có thể trị được cho ba sao?”
“Rất không thích bộ dạng chảy nước mắt của con.”
Tô Chấn Khôn có chút cố hết sức nói, nhưng trước sau như một tràn đầy lạnh lùng trách cứ.
“Thà cứ như vậy, ba nên để cho con tới xem ba, con cho là ba đã sớm không cần con nữa.”
Cô nức nở lên tiếng, gương mặt giống như trẻ con, ánh mắt trong suốt khát vọn yêu thương, Tô Noãn chưa bao giờ lớn lên, thời thơ ấu của cô bị Tô Chấn Khôn đánh mất.
Bất luận cô ở trước mặt người khác giả vờ kiên cường như thế nào, cũng không nói đến việc bức bách chính mình hoàn thành công việc như thế nào, lòng của cô thuỷ chung non nớt vô tội, ở trước mặt Tô Chấn Khôn, cô thu nhỏ lại trở thành đứa trẻ chỉ biết bò trên mặt đất kia.
Tô Chấn Khôn quay đầu đi, không nhìn tới cô.
Tô Noãn liền rất nhanh lau khô nước mắt, cố gắng cười lên, rất nhanh tiến lại gần: “Ba, tại sao ba gầy như vậy…”
“Ba”, cô kêu một tiếng, “Con đã thành công, vừa rồi con đã đánh bại toàn bộ đối thủ, thật ra thì Cù gia cũng không có gì hay, cho dù cùng ba ở căn nhà nhỏ hơn một chút, vậy mà con lại thích sống chung với ba.”
Tô Chấn Khôn quay lưng lại với cô lau một chút nước mắt, biểu cảm trước sau bình thản, đoạn tuyệt.
“Tiểu Noãn, ba có lời muốn nói với con, con phải nghe cho kỹ.”
Tô Noãn ngồi xuống, cười cười, không muốn để Tô Chấn Khôn bận tâm, nhẹ giọng đáp: “Con nghe đây, ba.” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Tô Chấn Khôn thản nhiên nhìn cô, sau đó bình tĩnh mở miệng:
“Con sinh ngày 18 tháng 12, ba và mẹ con là kết hôn vào ngày 20 tháng 4, tên khai sinh của con là Cù Ý Noãn, là con gái lớn của Cù Dịch Minh và Niếp Hiểu Dĩnh.”
Bên trong phòng bệnh tĩnh mịch thật lâu vẫn còn vang vọng âm thanh Tô Chấn Khôn nhấn rõ từng chữ, nước mắt đọng lại nơi khoé mắt Tô Noãn đã quên chảy xuống, cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Tô Chấn Khôn, không kịp phản ứng.
Cô như thế nào cũng nghĩ không thông, tại sao Tô Chấn Khôn có thể lạnh lùng bình tĩnh nói ra những lời này.
Tuy rằng bọn họ từ đầu đến cuối, cũng chỉ là chung đụng bình thản như vậy.
Nghe xong, cái chân tướng kia, hình nhưng cũng rất có khả năng.
Nhưng mà, hẳn là nên cảm ơn Tô Chấn Khôn, dạy dỗ cô trong hai mươi mấy năm dài đăng đẳng, làm cho cô không có năng lực thích ứng không chê vào đâu được.
Cho nên Tô Noãn một giọt nước mắt cũng không có chảy nữa, chỉ là siết chặt tay, vài giây sau, lạnh giọng hỏi: “Chứng cớ?”
Tô Chấn Khôn cười nhạt: “Tô Chấn Khôn còn sống chưa bao giờ nói dối, con có thể trực tiếp đi làm xét nghiệm DNA kiểm tra.”
Tô Noãn giùng giằng đứng lên: “Con không tin.”
“Là không tin? Hay là không dám đối mặt?”
Nước mắt của cô rơi xuống, rơi vào mắt đau giống như đau cắt, đem một cái tay dùng sức nắm chặt vết thương dưới ống tay áo, hung hăng dùng sức, sắc mặt bình tĩnh không có gợn sóng, cô biết mình đã tin, bởi vì Tô Chấn Khôn chưa bao giờ nói dối.
Chỉ là đột nhiên thấu hận ông tàn nhẫn, lại phút chốc tha thứ ông tàn nhẫn.
Ngày sống chung cùng Niếp Hiểu Dĩnh ở Thanh Nham Môn, Tô Chấn Khôn chịu đau khổ, nhất định vượt qua cô gấp trăm lần, cô đã thấy được Niếp Hiểu Dĩnh vô tình, đối với ba, bà cũng nhất định không mềm lòng, nhất là cách yêu đàn ông của bà.
Chỉ là nghĩ đến thân phận buồn cười của mình, đã cảm thấy trong lòng bị đâm một cái động khổng lồ, nhịn không được muốn cười điên cuồng.
Tô Noãn đáng thương, à, không, Cù Ý Noãn đáng thương, mày thậm chí có một thân thế mang tính chất cổ tích đặc biệt như thế, chuyện này rất đáng chúc mừng, sinh mệnh mày như thế rốt cuộc cũng có một chút liên quan tới cổ tích.
Khi còn bé, Tô Chấn Khôn chưa bao giờ kể chuyện cổ tích cho cô nghe, cũng không cho phép cô xem bất kỳ truyện cổ tích nào, cô từ nhỏ đã được giáo dục, đó là hư ảo, là gạt người, xem xong rồi sẽ chỉ làm cho người ta yếu đuối.
Quả nhiên, hiện tại cô đã tận mắt nhìn thấy chính mình bị sắp đặt vào một câu chuyện cổ tích tàn nhẫn, ở trong đó bị gạt sang một bên lớn lên.
Tô Noãn ngước mặt lên, lạnh lùng cười cười, nụ cười kia, lại hoàn toàn giống Tô Chấn Khôn là không mang chút tình cảm nào:
“Con biết rồi, cám ơn ba rốt cuộc vẫn phải nói cho con biết, tuy rằng nghe vào không phải là chuyện tốt đẹp gì, ba gọi con về không có chuyện gì khác, vậy thì con đi đây, tạm biệt.”
Cô xoay người, bỗng nhiên tự mình vấp té, ngã lăn trên mặt đất.
Tô Chấn Khôn dường như muốn đỡ cô, vội vã xuống giường, bỗng nhiên từ trên giường tuột xuống.
“Vì sao phải như vậy?” Tô Noãn bỗng nhiên hét chói tai, vươn tay về phía ông: “Dù sao cũng không phải con gái ba, ba đau lòng cái gì! Từ nhỏ tới lớn cũng không thay đổi được tật xấu té ngã, cũng chưa bao giờ nhìn thấy ba đưa tay đỡ một lần! Dù sao cho tới bây giờ cũng không có ý định yêu thương con! Cho tới bây giờ cũng không có!”
Tô Chấn Khôn thu tay về, ngồi dưới đất, rồi đột nhiên nước mắt vỡ oà, nức nở nghẹn ngào không cách nào dừng lại, giống như gió mùa đông phương Bắc.
Người đàn ông ốm yếu già nua này, còn già hơn cả Niếp Hiểu Dĩnh nữa, tuy rằng chưa từng tinh tế tỉ mỉ yêu thương cô, nhưng đã từng để cho cô tin tưởng, bọn cô sống nương tựa vào nhau trên thế giới này, bởi vì cuộc sống gian khổ, Tô Chấn Khôn cũng từng đem toàn bộ bát cơm để dành chia sẻ vào trong bát cô, lại quay đầu lại oán giận cô không có đem hạt gạo vo sạch sẽ.
Cô làm sao lại không biết, nghĩ là do ba thô kệch không biết biểu đạt yêu thương, thì ra nguyên nhân lại là, chính là trả thù Niếp Hiểu Dĩnh.
Nhiều năm mãnh liệt lạnh nhạt đối đãi như vậy, bỗng nhiên tìm được nguyên nhân, cũng không khó chấp nhận như trong tưởng tượng.
Cô từ trên mặt đất đứng lên, bước chân run rẩy tiến lên phía trước.
“Con định khi nào thì nói với Niếp Hiểu Dĩnh?” Từ sau lưng lặng lẽ truyền tới tiếng hỏi.
Tô Noãn xinh đẹp xoay người, nhìn xuống Tô Chấn Khôn ngồi dưới đất run rẩy:
“Không phải ba muốn báo thù sao? Vậy thì nên đối xử Niếp Hiểu Dĩnh tàn nhẫn hơn, ba cảm thấy, nếu bà ta biết, bà ta vẫn hận không thể tự tay giết chết được Tô Noãn, nhưng thật ra so về tàn nhẫn là con gái lớn của bà ta và Cù Dịch Minh, hãy để cho bà ta tuyệt vọng tin tưởng, Ninh Nhi của bà ta sắp chết, cho dù có thay thận, cũng sống không được bao lâu, bà không còn con nữa, làm cho bà ta trắng tay…”
Âm thanh của Tô Noãn trong trẻo nhưng lạnh lùng, thương xót cười nhạt, nước mắt cũng thương xót rơi xuống:
“Ba, người tàn nhẫn hơn một chút đi? Con quyết tâm hoàn thành nguyện vọng của ba, con sẽ dùng phương thức vô cùng tàn nhẫn đối đãi bà ta. Làm cho bà ta trắng tay!”
Cô kéo cửa ra: “Con cũng không muốn trở lại nữa, chúng ta rốt cuộc không cần gặp lại. Dù sao, ba nhìn thấy con cũng ghét hận như vậy, bây giờ, con cũng như vậy, ba!”
Cô đi ra ngoài, không hề quay đầu lại, cũng nhất định rồi đời này không có cơ hội quay đầu lại.
Cô ngồi chuyến bay sớm nhất trở lại kinh thành, lao vào trong xe thể thao của mình, giống như phát cuồng thẳng một đường chạy như bay.
Vừa lái xe, vừa gào thét điên cuồng, nước mắt tuỳ ý tuôn rơi, hai cánh tay run rẩy, khàn cả giọng.
Cô biết mình còn lý trí, lý trí đến làm cho mình hỏng mất, cho nên cảm giác được đau đớn rõ ràng như vậy, mà lại cảm thấy buồn cười, la hét chói tai sau đó là cười điên cuồng, đạp chân ga đến mức cao nhất, muốn bay lên.
Cô cảm thấy mình sắp điên rồi, rốt cuộc cũng biết, thì ra điên cuồng lại là một loại mùi vị tốt như vậy.
Cô thẳng một đường lái về Mị Ảnh, trong chốc lát cô thậm chí có xúc động, muốn vọt tới trước mặt Niếp Hiểu Dĩnh, nói cho bà biết:
“Tốt lắm, phu nhân, tôi đồng ý hiến thận của tôi cho Ninh Nhi, cho nên sau này cũng không cần tiếp tục tìm cách hành hạ tôi cũng như thương yêu ba tôi, tôi sẽ đồng ý ký tên vào sổ, sau đó lập tức tiến vào phòng phẫu thuật, không phải đây là điều bà luôn tính toán sao?”
Cô đi vào văn phòng của mình, còn chưa kịp đóng cửa lại, liền nhìn thấy có vị lãnh đạo cầm một ít tin tức đi vào, bày ở trước mặt cô, đều là một vài bí mật kinh khủng của Nam Giản Tâm đã bị vạch trần, nói là cô ta có thói quen ăn cắp bản quyền nên bị đuổi ra khỏi trường học.
“Đúng vậy, chính tôi làm thì sao? Trong thư nói đều là sự thật, nếu cô ta không có làm, tại sao phải thẹn quá hoá giận, nếu làm, cũng đừng trách người khác muốn nói.”
Tô Noãn nói rất cay nghiệt, không thể ngăn được cười ra tiếng, cười đến càn rỡ mà vui sướng, mà vị lãnh đạo nhìn thấy Tô Noãn thất thố như vậy cũng nhíu mày, Tô Noãn lại đẩy ông ta ra vòng vo đi về phía bàn làm việc.
“Tôi rất mệt, mời ra ngoài trước.”
Tô Noãn ngã ngồi trên ghế sofa, lấy tay che mắt, thật lâu thật lâu, điện thoại vang lên, một lần lại một lần vang lên, là dãy số rất nhiều lần cô mộng ảo, là Tô Chấn Khôn.
Cô cười nhạo chính mình, vẫn là còn thương Tô Chấn Khôn, trong đáy lòng vẫn là xem ông khi làm ba, cho dù ông nói những chuyện kia không phải là sự thật, cuộc đời này cô chỉ có một người thân, một người ba.
Ba của cô từng rất yêu thương cô, không thấy rõ tình yêu của ba, là lỗi của cô, là do cô nhìn không ra, bởi vì tiêu chuẩn nhìn của cô còn chưa tới.
Cô vẫn luôn sâu sắc tin tưởng như thế, suốt đời đều có thể tin tưởng như vậy, cô nói những lời tàn nhẫn kia, cô mới vừa nói ra khỏi miện liền hối hận.
Người đàn ông đau khổ kia, con gái của ông nhìn thấy ông cả đời khó khăn gian khổ, cuối cùng lại chỉ nói vài lời tàn khốc lạnh lùng bất hiếu.
“Ba…”
Cô run rẩy gọi một tiếng, uất ức mà khổ sở, mang theo bao nhiêu là hối hận.
“Là Tô tiểu thư phải không?” Đầu bên kia điện thoại không phải là Tô Chấn Khôn, “Tôi là bác sĩ chữa trị cho Tô Chấn Khôn, vừa rồi sau khi cô đi, ba cô vẫn cứ nhìn ra cửa, nói cô đã trở về, nhìn dáng vẻ của ông giống như rất muốn gặp cô, tôi liền ra ngoài nhìn một chút, lúc trở lại, ba cô… đã qua đời.”
“Thuỵ Hàm à, con là cốt nhục duy nhất mà anh trai cậu sinh ra, con trở về Doãn gia, bên ngoài có rất nhiều người đều đang nhìn chằm chằm vào con, chỉ cần con có nhược điểm nằm ở trong tay bọn họ, bọn họ đều có thể kéo con từ vị trí kia xuống.”
Cậu của Doãn Thuỵ Hàm nói xong lời thấm thía, Doãn Thuỵ Hàm thu hồi tầm mắt giao nhau cùng Tô Noãn, nhìn cậu mình thái độ khiêm tốn nhã nhặn mà cung kính, nhưng cũng mang theo chút cười khổ.
“So với mẹ con, con càng thêm thức thời, cũng càng có năng lực tiếp quản Doãn thị, chỉ tiếc là ba con bởi vì chuyện trong quá khứ cảm thấy bà ấy thua thiệt, nên luôn dung túng cho bà ấy, về tư thì điều này cũng không sai, bất quá con nếu muốn nắm giữ quyền lực Doãn thị, e rằng phải đợi mẹ con cưỡi hạc về tây thôi, con hiện tại mọi chuyện đều thuận theo bà ấy, mỗi ngày chỉ sợ cũng không dễ chịu.”
Nghe lời nói của cậu, sắc mặt Doãn Thuỵ Hàm càng trắng thêm vài phần, đúng nha, Doãn gia có mẹ của cô ta, cô ta căn bản không thể nói rõ điều gì, mẹ của cô ta quá mức **, căn bản nghe không vô bất luận ý kiến của người nào.
“Cậu cũng biết tính tình của mẹ con là thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, không cho phép bất luận kẻ nào làm trái ý niệm của bà, chuyện báo chí, bà chính là chuyên quyền độc đoán qua mặt tầng quản lý trực tiếp ra chỉ thị hạ lên cho người bên dưới, hẳn là đắc tội không ít người phụ trách quản lý công ty.”
“Xem ra con là một người hiểu lý lẽ,” ông cậu trầm ngâm trong chốc lát, nói tiếp: “Thuỵ Hàm a, cậu khuyên con ở lâu rồi thử tưởng tượng, mẹ con lần này làm quá mức, đoán chừng không thể bỏ qua, cũng chỉ có thể nghe theo mệnh trời.”
Doãn Thuỵ Hàm thừa nhận, ông cậu lại công đạo với cô thêm vài câu liền đứng dậy rời đi, Doãn Thuỵ Hàm ngẩng đầu cũng không còn nhìn thấy Tô Noãn ở giữa hành lang đâu nữa, nhưng mà nghĩ đến Tô Noãn nghe được khốn cảnh của Doãn gia bọn họ, không khỏi cười tự giễu.
————–
Tô Noãn mượn cớ tạm biệt với Thái Luân Tư cùng Lăng Tử Ngữ, không muốn quấy rầy thế giới hai người bọn họ, Lăng Tử Ngữ đồng ý với cô trở thành một phần trong phương án cô đề ra, chuyện này sẽ làm cho kế hoạch cô đề ra có nhiều tỷ lệ thành công hơn.
Tô Noãn vừa đi tới cửa, di động liền vang lên, là Doãn Thuỵ Hàm, Tô Noãn không biết Doãn Thuỵ Hàm tại sao phải điện thoại cho cô, nhưng trong điện thoại truyền tới giọng nữ mà cả đời Tô Noãn cũng không thể quên được.
Âm thanh này dãy số này từng khiến cho cuộc đời của cô thay đổi, cho dù không hề hận, cũng đã khắc sâu tận đáy lòng, cho nên, vừa mở miệng, ngay cả lời nói ân cần thăm hỏi không hề có, cô trực tiếp nói ba chữ lạnh như băng:
“Doãn Thuỵ Hàm?” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Cửa kính nhà hàng được mở ra, phát ra âm thanh dặn dò trong trẻo, Tô Noãn dừng bước lại, đứng ở cạnh cửa nghe thấy tiếng của Doãn Thuỵ Hàm ở đầu kia điện thoại: “Ừ, là tôi.”
Trong điện thoại trầm mặc một hồi, Tô Noãn không có nói tiếp, cô cũng không biết mình và người phụ nữ này có cái gì để nói, cô cho rằng mình và cô ta dù không phải là kẻ địch thì cũng nên là người xa lạ, sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.
“Có thể hàn huyên một chút được không?”
Tô Noãn hơi nhíu mày, hít một hơi thật sâu, đứng ở nơi đó, lưng thẳng tắp, khoé miệng mang theo nụ cười yếu ớt, nhưng thoáng có chút lạnh lùng, so với cú điện thoại hai năm trước đây, cô giờ phút này càng thêm ung dung bình tĩnh.
“Cố phu nhân, tôi không biết tại sao cô lại đột nhiên muốn hàn huyên tâm sự cùng tôi, nếu vẫn là thị uy hoặc thử dò xét, vậy thì, tuyệt đối không cần, tôi và Cố Lăng Thành đã ly dị, cho nên tuyệt đối sẽ không tiếp tục cùng anh ta có bất kỳ liên quan nào, thậm chí, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện kết giao bạn bè.”
Những lời như mặc dù không còn gì cũng có thể làm bạn bè, chỉ có mấy đứa con nít mới tin. Ngay cả ở trên con đường đá té một cái, cũng sẽ lưu lại vết sẹo trên đầu gối, huống chi té bị thương chính là trái tim là tình cảm.
Nên ngừng không ngừng trái lại đi làm loạn, cô ta đều lần nữa đã bắt đầu rồi, đoạn tuyệt phải đoạn tuyệt hoàn toàn, không muốn nhìn thấy Cố Lăng Thành cùng ai có quan hệ, cũng tránh cho những người đó lại trở thành cái đinh trong mắt, tỏ ra “điềm đạm đáng thương” thế đấy.
“Dĩ nhiên, nếu như là cô muốn khoe khoang, như vậy, thì lại càng không cần.” Tô Noãn nhớ tới bộ dạng đứng đắn của Lục Cảnh Hoằng, cười cười, hơi có chút ngây ngô kiêu ngạo: “Mặc dù hình thức cưới xin đối với phụ nữ mà nói không phải là chuyện vẻ vang gì, nhưng mà tôi thật may mắn, tôi gặp được một người tốt, tôi vô cùng… May mắn.”
Tô Noãn cúp điện thoại, quay đầu chú ý tới ánh mắt kinh ngạc của người phục vụ đứng ở cạnh cửa, anh ta có lẽ cũng không ngờ tới một cô gái còn trẻ tuổi như thế lại đem chuyện ly hôn nói ra thản nhiên như vậy, không hề có một chút nào là khổ sở cố che che giấu giấu lúng túng khó chịu.
Mặc dù đang đi xuống bậc thang không cẩn thận vấp chân một cái, cộng thêm cú điện thoại chẳng ra gì của Doãn Thuỵ Hàm không thông suốt này, bất quá nhìn chung mà nói, tâm tình Tô Noãn vẫn là rất không tệ.
Cô đi về phía chiếc xe đậu cách đó không xa, dọc theo đường đi nhìn thấy không ít cây hoa hồng đang trổ chồi non, mùa xuân dần dần tới, những chiếc lá ẩn dưới cành cây khô và chồi non đang mọc lên.
Nếu như có cơ hội, cô muốn đón Tô Chấn Khôn trở lại Thanh Nham Môn, tuy rằng nơi đó nghèo khó, nhưng lại là nơi làm cho người ta cảm thấy ấm áp, hiện tại mùa này, dưới cỏ khô ở Thanh Nham Môn, hoa xuân cùng bông cải cũng đang đua nở.
Cảm giác được phía trước có người, Tô Noãn thả chậm bước chân, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Doãn Thuỵ Hàm cách đó không xa, cô ta hình như là đặc biệt cố ý đợi cô, nhưng Tô Noãn không tiếp tục đi qua, khi xe lái tới thì đi về chỗ ngồi phía sau chiếc xe.
Doãn Thuỵ Hàm nhìn thấy Tô Noãn cũng không quay đầu lại ngồi vào xe, bước thật nhanh băng qua đường, khiến cho một chiếc taxi thắng gấp, chọc cho tài xế xe taxi tức giận mắng một trận, chỉ là, lái xe đang muốn đóng cửa lại để cô vịn lại.
“Tôi không có ác ý, chỉ là muốn tâm sự với cô thôi.”
————–
Cuối cùng bọn họ đành đi đến một tiệm nước giải khát gần đó, Tô Noãn ngồi ở chỗ đó, nhìn Doãn Thuỵ Hàm cầm thực đơn chuyên chú gọi Thánh Đại, trong lúc cô ta nhiệt tình giới thiệt với Tô Noãn món kem mới ra mắt thị trường thì lại bị lạnh nhạt cự tuyệt, Tô Noãn chỉ muốn một ly nước sôi.
Doãn Thuỵ Hàm thật cũng không nói gì, chỉ là vô tình nhún vai một cái, động tác này, cộng thêm cách ăn mặc của Doãn Thuỵ Hàm một thân tao nhã quý báo, khiến cho Tô Noãn cảm thấy xa lạ, nhưng lại có một chút quen thuộc.
Doãn Thuỵ Hàm từ nhỏ cũng không phải được nuôi dưỡng trong nhà danh môn, là đứa bé được sinh ra trong gia đình bình thường, ở độ tuổi này như cô, phần lớn nên là động tác giống cô ta vừa làm, bừa bãi, khoa trương, hoạt bát, tuỳ ý.
Doãn Thuỵ Hàm ngồi đối diện Tô Noãn, híp mắt thích thú ăn Thánh Đại, một bàn tay cẩn thận vén mái tóc dài, đề phòng nó dính vào trong ly, tiếp theo đó lại nếm một cái đồ uống mát lạnh nhìn qua rất ngon.
“Nếu như là cô muốn cho tôi tới nhìn cô uống cái gì, tôi đây xin cáo từ trước, tôi không có nhiều thời gian rãnh rỗi như vậy.”
Tô Noãn nói xong thật đi lấy túi, Doãn Thuỵ Hàm mới ngẩng đầu, múc một muỗng Thánh Đại bỏ vào trong miệng, nhìn Tô Noãn bộ dạng vẻ mặt không kiên nhẫn, cong cong môi:
“Anh ấy nói cô thích ăn kem nhất, không nghĩ tới cô ngay cả liếc mắt một cái cũng không nhìn, xem ra anh ấy đối với cô hiểu rõ chẳng qua cũng chỉ có vậy.”
Tô Noãn tự nhiên biết Doãn Thuỵ Hàm ám chỉ “anh ấy” là ai, cô là yêu thích ăn kem, ví dụ như… Lục Cảnh Hoằng mua, nhưng cô ta là Doãn Thuỵ Hàm, xin thứ cho cô không có phước để ăn.
“Cô rốt cuộc muốn thế nào?”
Doãn Thuỵ Hàm mím môi cười cười, không e dè hướng về Tô Noãn nháy mắt mấy cái, có một chút thiên tính của cô gái nhỏ:
“A quả nhiên đã bị cô nhìn ra, cô càng ngày càng trở nên thông minh, Tô Noãn.”
“Đây là nguyên nhân cô chặn xe tôi lại sao? Tôi không thích người tự cho là đúng, có việc gì cứ nói thẳng đi.”
Sắc mặt Doãn Thuỵ Hàm lúc này mới sầm xuống, dùng sức khuấy đồ uống mát lạnh trước mặt: “Không có gì, tôi chỉ là muốn nói cho cô biết, hôn nhân của tôi và Cố Lăng Thành có thể phải đối mặt tan vỡ.”
Cô ngẩng đầu nhìn Tô Noãn ánh mắt có chút kinh ngạc, sau đó, tựa lưng vào ghế, bất đắc dĩ cười cười:
“Tôi vốn nghĩ bằng tâm cơ của tôi, có thể buộc anh ấy ở bên cạnh tôi, bây giờ mới biết, Cố Lăng Thành, người đàn ông này, không thuộc về bất kỳ người phụ nữ nào, bao gồm tôi, cũng bao gồm cô, Tô Noãn.”
“Biết không? Hai năm trước tài liệu tố cáo ba cô là do tôi gửi đi, tôi nghĩ, một khi cái này được gửi đi thì cô và Cố Lăng Thành sẽ không còn hy vọng, cô hẳn là sẽ hận anh ấy thấu xương, với tính cách của anh ấy nhất định sẽ không giải thích, như vậy hiểu lầm giữa hai người sẽ càng ngày càng sâu…”
“Còn có, lần cô ở trong rạp thiếu chút nữa bị bọn người đó làm nhục, Cố Lăng Thành cũng không biết chuyện, thật ra anh ấy hẹn những người này để giúp ba cô, bất quá sau đó tôi có động tay chân một chút, mọi chuyện mới có thể diễn biến như vậy.”
Doãn Thuỵ Hàm ngẩng cằm lên, giống như con rắn độc xinh đẹp đang thè lưỡi ra:
“Còn có khi chúng tôi xác định ngày đính hôn thì tôi nhìn thấy do dự trong mắt anh ấy, anh ấy nói không thương cô, có thể tôi không tin, cho nên tôi chọn ngày ba cô bị phán tử hình, tôi biết cô nhất định sẽ tới gây chuyện, cô biết không? Ngày đó tôi lén chuẩn bị đội an ninh thành một hàng dài, nếu cô thật sự làm chuyện gì, tôi sẽ bắt cô đưa vào ngục giam.”
“Ai biết Lục Thiếu Thần kia lại không sợ chết như vậy, thế nhưng lại đẩy cô ra tự mình chịu bị xe đụng, bất quá hắn ta chết cũng tốt, ít ra cô có thể sống khoẻ mạnh…”
Doãn Thuỵ Hàm còn chưa nói xong, sắc mặt Tô Noãn đã sớm lạnh lẽo, đưa tay cầm cái ly trước mặt cơ hồ nước đá không thể trôi tan, ào ào một tiếng dội hất lên mặt Doãn Thuỵ Hàm, chống lại ánh mắt khiếp sợ của Doãn Thuỵ Hàm, lạnh lùng nói:
“Cô cho là cô theo tôi nói này nọ, tôi sẽ dao động quyết tâm ở cùng Lục Cảnh Hoằng sao? Cô muốn nhìn thấy tôi ở giữa Lục Cảnh Hoằng và Cố Lăng Thành phân vân do dự, muốn nhìn ba người chúng tôi thống khổ, ngại quá, cô hẳn là có nghe qua nước đổ khó hốt, tôi hy vọng cô có thể tỉnh táo một chút.”
Tô Noãn xách giỏ đứng dậy, nhìn xuống Doãn Thuỵ Hàm: “Tôi nhớ là, lần đầu tiên tôi gặp cô, hình như tôi đã làm đổ cà phê lên đầu cô, bất quá lần đó tôi không cố ý, thế nhưng một lần, tôi là thật lòng muốn hất vào cô.”
Nước đá theo mái tóc dài dịu dàng rơi tí tách lên mặt bàn, tay Doãn Thuỵ Hàm chống trên bàn phát ra tiếng run nhẹ: “Đúng, tôi không cam lòng, tại sao cái gì cô cũng chạm tay tới được, còn tôi cố tình nhón chân lên, cũng đều như cũ không chạm được.”
“Đó là do lòng cô quá tham lam, chúng ta không cùng đề tài, tôi hy vọng sau này cô không gọi điện thoại cho tôi nữa, cứ vậy đi, tạm biệt.”
Tô Noãn khoát túi xách ra khỏi tiệm giải khát, sau lưng lại mơ hồ truyền đến tiếng cười khẽ lúc liền lúc đứt, mang theo chua xót, mang theo không cam lòng, chỉ là, liên quan gì tới cô chứ?
Cô không phải thánh mẫu Maria, phải có nhiệm vụ đi che chở một đứa bé bị thương, cho nên chuyện giữa Cố Lăng Thành và Doãn Thuỵ Hàm, cũng không có nhàn rỗi đâu mà đi quan tâm.
—————
Tô Noãn kêu lái xe đưa cô về khu phố cổ, cô quyết định lại đi đến đồng Cỏ Lau tìm một chút linh cảm, kết quả vừa xuống xe liền nhìn thấy một chiếc Lexus, cũng nhìn thấy thân ảnh cao ngất tựa bên cạnh xe, anh ta cũng đang quay đầu lại.
“Em đã trở lại.”
Cố Lăng Thành nhìn thấy cô trên mặt lập tức hiện lên nụ cười, vẻ mặt không của anh thật không tốt, giống như đang trong tình trạng mệt mỏi, Tô Noãn dừng chân lại, cảm thấy buồn cười lại cảm thấy đáng thương.
Hai vợ chồng bọn họ lần lượt từng người một tìm tới, làm như vậy đến tột cùng là vì cái gì?
Tô Noãn nhìn xung quanh, sắc trời chuyển nhiều mây, giờ phút này giống như là một bộ phim điện ảnh cũ được phát lại, nội dung là bối cảnh âm u, nhánh cây vươn về phía bầu trời, chim bay thưa thớt, không tiếng động, cộng thêm một khúc đàn vi-ô-lông-xen trầm thấp, ngoài ra không có anh ta, không có bất kỳ tình tiết nào.
Cố Lăng Thành cứ đứng như vậy, không có đi tới, anh chỉ là ngắm nhìn cô chăm chăm, ánh mắt thực dịu dàng, cũng không thích hợp để Tô Noãn nhìn lại, liền đi lên lầu lấy máy ảnh cùng ba lô.
Nhưng mà hôm nay Cố Lăng Thành có chút âm hồn bất tán, cứ đi theo sau cô, nhưng mà trước sau vẫn duy trì một khoảng cách không để cho cô nổi giận, từ khu phố cổ theo cô đến đồng Cỏ Lau ở ngoại ô, anh ta vẫn luôn chưa từng rời đi.
Khi Tô Noãn trong lúc lúc vô tình quay đầu lại nhìn thấy anh thì anh chỉ hướng về phía cô cười thản nhiên, dường như rất vui vẻ, lại duy chỉ không nói lời nào, Tô Noãn cũng không có để ý đến anh, cứ thế mà tìm kiếm phong cảnh thích hợp để chụp ảnh.
Tô Noãn một bước hụt chân té xuống một vũng nước ướt át thì có một cánh tay mạnh mẽ đưa qua, đúng lúc giữ chặt cô lại, đem cô đứng vững trên mặt đất bằng phẳng, chỉ có một đôi giày cao gót bị thấm ướt, kéo theo ống quần cũng bị ướt.
Cô đã ý thức được người giúp mình là ai, cho nên không để lại dấu vết tránh đi, động tác kháng cự rất rõ ràng, cánh tay Cố Lăng Thành cứng đờ, nhưng vẫn theo ý của cô buông ra, cúi đầu nhìn giày của cô.
“Giày của em bị ướt…”
Anh nói xong liền cúi người xuống, ngồi xổm xuống bên chân cô, động tác rất dịu dàng thân sĩ, nhưng Tô Noãn lại lui ra phía sau một bước, đưa tay đẩy ngăn lại, ngăn cản động tác anh muốn lấy tay giúp cô xử lý giày ướt.
“Tôi rất biết ơn anh mới vừa rồi kéo tôi một phen, nhưng ngoài biết ơn ra, sẽ không có gì khác.”
Tô Noãn nói xong cũng không quay đầu lại bỏ đi, không chụp ảnh nữa, bởi vì không có tâm tư, cô quyết định về sửa sang lại kế hoạch đề án của cô, chỉ là còn chưa đi tới bên cạnh xe liền nhận được một cuộc điện thoại, đến từ Cơ Tố Thanh, mẹ của Thiếu Thần.
Trong phòng vẽ tranh có một vị phu nhân cao quý trang nhã thanh lịch đang ngồi, ngón tay phải thon dài của bà cầm bút vẽ liên tục phác hoạ một hình dáng trên giấy, thời điểm khi cánh cửa mở ra, bà quay người nhìn lại.
Tô Noãn cảm thấy bước chân nặng nề, nhưng cô vẫn đi đến trước mặt Cơ Tố Thanh, cô không nhìn thấy biểu tình trên mặt Cơ Tố Thanh, chỉ là chính cô sắc mặt cũng nhìn không ra bất kỳ tâm tình nào, cô cũng không biết nên lấy tâm tình bình thản như thế nào để đối mặt Cơ Tố Thanh.
“Tôi còn một chút là vẽ xong bức tranh, cô ngồi xuống đó đi.”
Cơ Tố Thanh nói không hề nhìn cô, tiếp tục phác hoạ bức hình chưa hoàn thành, Tô Noãn ngồi trên ghế mềm thật to, phía trên được phủ lên một tấm vải sợi thêu màu bạc, nhìn qua cổ điển đẹp đẽ quý giá.
Không quá bao lâu, Cơ Tố Thanh liền buông bút xuống, Tô Noãn lướt qua đầu vai của bà, nhìn giấy vẽ, là vẽ Thiếu Thần được một nữa, người con trai có nụ cười sáng lạng như ánh mặt trời kia, chỉ là Cơ Tố Thanh rốt cuộc cũng không cầm bút nổi nữa.
Tô Noãn bị đả kích một cái nặng nề trong ngực, cô nhẹ cuối đầu xuống, đối với Cơ Tố Thanh cô vĩnh viễn không thể bù đắp lại phần áy náy kia, cho dù bà nói muốn cô rời khỏi cuộc sống của bà, cô biết, cô biết, Cơ Tố Thanh cũng chưa hoàn toàn tha thứ cho cô.
“Tôi nghe nói cô vào Mị Ảnh làm việc.”
Cơ Tố Thanh thản nhiên mở miệng, không quay đầu lại, ánh mắt như cũ dừng lại ở nơi nửa bức vẽ trên giấy, tràn đầy nhớ nhung cùng tình thương của người mẹ hiền từ, Tô Noãn nhẹ nhàng dạ một tiếng.
Thời gian Thiếu Thần còn sống, anh không muốn thấy mẹ anh, sau khi anh chết, cô lại thường chạy tìm đến trước mặt bà tìm mắng haizz, Tô Noãn mỗi một lần đều im lặng nghiêm túc thừa nhận.
Mỗi một lần, cũng không cảm thấy uất ức, cũng cảm thấy đây là mình nên thừa nhận.
Cơ Tố Thanh tuy rằng như trước không thể thích cô, nhưng cũng không cách nào tiếp tục mở miệng trách mắng cô kịch liệt nữa.
Đây là người phụ nữ con trai bà yêu mến, bà khinh miệt đối đãi như vậy, Thiếu Thần ở trên trời nhìn thấy cũng sẽ đau lòng đi?
Huống hồ mấy năm qua, cuộc sống của cô ấy cũng không được tốt, bà trong lúc vô tình nghe được tin tức có liên quan đến cô ấy, cô ấy còn tự sát mấy lần, tuy rằng đều không thành công.
Cơ Tố Thanh nhìn con trai trong tranh trong sáng tươi sáng như nước biển, thở dài, quay đầu lại nhìn về phía Tô Noãn, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía cổ tay cô, chỉ nhìn thấy một chiếc đồng hồ, nhưng bà đoán được che dấu bên dưới chính là vết dao kia.
Trong lòng bà cũng hiểu được, Tô Noãn là một cô gái rất tốt, nhưng đúng là vẫn còn cùng Thiếu Thần không có duyên, chỉ là, bà nhớ tới tin tức đã xem cách đây không lâu, liền đem ánh mắt từ trên người Tô Noãn dời đi.
Cơ Tố Thanh bỗng nhiên đứng dậy, Tô Noãn ngẩng đầu nhìn theo, Cơ Tố Thanh đi về phía một hộc tủ, bà mở ngăn kéo ra, từ bên trong nhìn ra một cái hộp, sau đó đi đến trước mặt Tô Noãn, mở ra, là một chiếc nhẫn bạch kim giản dị, lại sáng lóng lánh choá mắt Tô Noãn, trong phút chốc mắt của cô chua xót vài giây.
“Chiếc nhẫn này được tìm thấy trên thi thể của Thiếu Thần, tôi nghĩ, hẳn là nó định cầu hôn với cô?”
Cơ Tố Thanh nhìn thấy Tô Noãn trầm mặc, biết mình đã đoán đúng, cũng chú ý tới chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của Tô Noãn, ngẫm nghĩ vài giây, sâu kín nói tiếp:
“Thiếu Thần đã đi rồi, tôi biết không nên tiếp tục để cho cảm giác tội lỗi đè ép cô không thở nổi, đây cũng không phải là nguyện ý Thiếu Thần muốn nhìn thấy, cho nên tôi hy vọng cô đi tìm kiếm hạnh phúc của mình, bắt đầu cuộc sống mới…”
Tô Noãn biết Cơ Tố THanh còn chưa nói xong, cho nên lẳng lặng chờ, chỉ là nhìn không chớp mắt chiếc nhẫn kia.
“Chỉ là… Tại sao người này lại là em trai? Cho đến bây giờ tôi hỏi cô, tôi cũng không thể tin được em trai thì ra chính là bến bờ hạnh phúc mới của cô, người Lục gia đều có ý gạt tôi, không ai nói với tôi cô cùng em trai ở chung một chỗ, tôi cho rằng bọn họ không biết cô và Thiếu Thần qua lại, bây giờ nghĩ lại, bọn họ hẳn là rõ ràng đi…”
Cơ Tố Thanh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tô Noãn, không có bao nhiêu cảm xúc, cầm lấy chiếc nhẫn kim cương kia đặt trong lòng bàn tay, nhìn bức phác hoạ được vẽ một nửa trong phòng vẽ tranh lẩm bẩm nói:
“Tôi biết tôi không có tư cách nói với cô những lời như vậy, chỉ là làm một người mẹ cùng một người chị dâu, tôi không muốn em trai dẫm vào vết xe đổ của Thiếu Thần, lúc trước tôi rõ ràng nhìn ra cô không thích Thiếu Thần, vậy mà vẫn còn cổ vũ nó theo đuổi cô, kết quả…”
“Ba của cô là tội phạm tham ô, về mặt chính trị có điểm nhơ, tôi xem mấy tin tức kia đưa tin, tuy rằng bây giờ Cù gia đã đón nhận cô, nhưng điểm này đã phơi bày ra thì không thể thay đổi được, chức vụ của em trai ở bộ ngoại giao, nếu nó cưới một người phụ nữ phạm tội tham ô, cấp trên của nó sẽ nghĩ như thế nào, người trong xã hội không biết chuyện sẽ nghĩ như thế nào?”
Cơ Tố Thanh giọng điệu rất thong thả, chỉ là Tô Noãn nghe xong so với những người lời nói khó chịu kia càng làm cho cô khó chịu, bởi vì Cơ Tố Thanh nói rất đúng sự thật, cô nhớ tới Lục Cảnh Hoằng hơn một lần bị một cuộc điện thoại gọi về bộ ngoại giao.
Lục Cảnh Hoằng không nói cho cô biết, cấp trên của anh đã nói gì với anh, cô rõ ràng cảm thấy có gì đó, nhưng vẫn an ủi mình, cho là thật không có gì, lại không biết Lục Cảnh Hoằng một mình phải mang trên lưng bao nhiêu áp lực.
“Tôi nói những lời này là hy vọng cô nhìn rõ thực tế, hy vọng cô hiểu được cuộc sống cũng không dễ dàng đơn giản như trong tưởng tượng vậy, tôi sẽ không bắt buộc cô ra quyết định gì, cô đi đi, tôi cũng mệt rồi.”
Tô Noãn nhìn Cơ Tố Thanh đứng dậy ngồi trở lại vị trí ban đầu, bà mất hồn nhìn Thiếu Thần trong bức vẽ, không nói với Tô Noãn nữa, Tô Noãn một mình ngồi im lặng hồi lâu, sau đó yên lặng rời đi, đóng cửa lại.
————————–
Không biết đi qua bao nhiêu con đường, Tô Noãn dọc theo khu phố buôn bán một vòng rồi lại một vòng, cô cảm thấy hơi mệt một chút, chỉ là cô không cách nào khiến cho mình dừng lại, cho đến khi phát hiện rang chiều lặn xuống trong bóng đêm dày đặc.
Ánh mắt mờ mịt, không có hơi thở, lời Cơ Tố Thanh vẫn còn vang rõ bên tai, thật ra bà nói cũng không sai, bối cảnh sau lưng cô đối với con đường làm quan của Lục Cảnh Hoằng chỉ là chướng ngại vật, cho dù Lục Cảnh Hoằng không để ý tới, cô cố ý xem nhẹ, người ngoài cũng đều biết.
Từ trong tủ kính bày hàng bên cạnh có chiếc xe lướt qua phía sau lưng, ngọn đèn rọi sáng trưng trên tủ kính thuỷ tinh, chợt loé chợt loé, Tô Noãn nhìn thấy bóng dáng của mình được vây quanh trong bóng đêm yên tĩnh, chỉ có một vệt đèn rọi lên trán cô chảy xuống một mảng sặc sỡ sáng ngời.
Cô quên mất mình gần tối muốn trở lại kinh thành, vé máy bay giờ phút này vẫn đang còn nằm im lìm trong ba lô của cô, đường phố vào khuya vẫn ồn ào như cũ, vẫn là một toà Bất Dạ Thành, xe giống như cá lội qua lại không ngớt, so với ban ngày thiếu một chút huyên náo, người đi đường vẻ mặt mệt mỏi mang theo hành lý vội vàng lướt qua, nhanh chóng không để lại bất kỳ mùi vị nào.
Cô cũng không nhìn thấy sau lưng cô vẫn luôn có một chiếc xe đi theo, cũng không biết có người vẫn luôn nhìn theo bóng lưng cô, cũng không nhìn thấy hai tay nắm lấy tay lái của người kia các đốt ngón tay tái nhợt, chỉ là, cô rốt cuộc cũng không nhìn thấy anh.
Tô Noãn lại đi thêm một lát, cô đang cố gắng tìm một phương pháp vẹn toàn đôi bên, kết quả lại là vết nhơ kia thế nào cũng xoá không mất, cô cười nhạo chính mình, sau đó đi trở lại tủ kính của một quán bên cạnh, ngồi xuống trước bậc thang trống, nhìn xe tới lui trên đường cái.
Cô ngồi thật lâu, lâu đến thiếu chút nữa ngủ quên, sau đó trong lúc cô còn đang buồn ngủ thì nhìn thấy trước mặt một đôi giày da dừng lại, cô ngẩng đầng lên nhìn thấy bóng dáng kiên nghị phản sáng, cô ngồi lặng lẽ, thản nhiên mỉm cười với anh:
“Sao anh lại tới đây?”
Lục Cảnh Hoằng hẳn là ở kinh thành, lại xuất hiện ở đây, bởi vì cô đột nhiên mất tích, anh đến đây, có lẽ ở trong thành thị rộng lớn này anh đã tìm kiếm cô hơn nửa đêm, nhưng may mắn chính là, anh đã tìm thấy cô.
“Không phải nói gần tối sẽ trở về sao? Tại sao lại đột nhiên ngồi ở đây?”
Lục Cảnh Hoằng thản nhiên nói, anh lần lượt ngồi xuống bên cạnh cô, cảm giác có chút không chân thật, nhưng mà anh chỉ bình tĩnh nhìn cô, sau đó cười cười, đưa tay vuốt ve sợi tóc bù xù mềm mại của cô.
Tô Noãn theo động tác của anh, rúc đầu vào vai anh, nhợt nhạt cười:
“Không có gì, đột nhiên muốn dạo quanh thành phố này, quên mất cả thời gian.”
Lục Cảnh Hoằng không tiếp tục ép hỏi, anh biết cô đang nói dối, nhưng bởi vì cô không muốn nói, anh không có ý đi hỏi nữa, nếu như cô muốn nói, cô nhất định sẽ nói cho anh biết.
Bọn họ lặng lẽ ngồi cùng nhau, bóng đêm trôi qua, bầu trời ảm đạm ánh rạng đông dần dần hiện lên, bóng dáng gắn bó trán kề trán trong nắng sớm từ từ kéo dài, vây quanh trên cửa kính thuỷ tinh ở phía sau.
————-
Trong cuộc hội nghị Mị Ảnh ba ngày sau, hai bản kế hoạch đồng thời giao vào tay Niếp Hiểu Dĩnh cùng Lê Sùng Sâm.
Tô Noãn cùng Cù Ý Ninh ngồi đối diện, im lặng chờ đợi kết quả xét duyệt.
Trong tay các cô cũng đều cầm bản kế hoạch của đối phương, các vị lãnh đạo cấp cao khác cũng cầm hai bản đề án thiết kế trong tay, tỉ mỉ nghiên cứu, bên trong phòng hợp chỉ có âm thanh của tiếng giấy lật mở.
Bản kế hoạch của Cù Ý Ninh chuẩn mực mà chính thức, các chi tiết đều được cân nhắc cặn kẽ khác thường, hoàn cảnh xung quanh thành phố A, từng khu vực khác nhau cùng với việc lựa chọn người nào phát ngôn đều có nội dung trình bày cụ thể rõ ràng, mà chủ đề của cô ấy là “Tần Thiên.”
Hai chữ này quả thật cũng đủ nói lên tất cả, một cuộc buổi chụp tuyên truyền hoàn mỹ cần nhất là một nhà thiết kế ưu tú, mà lựa chọn của Cù Ý Ninh là ngôi sao sáng mà giới thiết kế không người có thể địch nổi.
Một lát sau trong phòng hội nghị vang lên tiếng cúi đầu thảo luận, các vị lãnh đạo cấp cao này vẫn thường nhìn về phía Ninh Nhi đang nói chuyện với cấp dưới và Tô Noãn lặng lẽ ngồi ở vị trí của mình, đáy mắt hiện lên ánh sáng ngưỡng mộ.
“Chị… Chủ đề của Cù tổng giám vô cùng tốt, mới mẻ, hơn nữa đặt việc bảo vệ tự nhiên môi trường lên hàng đầu, mà mấy năm nay quốc gia cũng rất chú trọng bảo vệ môi trường, bản đề án thiết kế này tôi nghĩ nhất định sẽ làm cho chính phủ thành phố A hai mắt toả sáng.”
Ninh Nhi như cũ dùng âm thanh dịu dàng để trình bày, không kiêu ngạo không tự ti:
“Bất quá tôi không thể không đưa ra thắc mắc, chỉ cần tính toán giản lược thô sơ là có thể biết, nếu muốn tiến vào vùng đất ẩm ướt này chụp ảnh chỉ sợ tiêu không ít tài chính, chỉ sợ sẽ vượt qua tổng số tiền đầu tư chụp ảnh tuyên truyền, cô có cân nhắc qua vấn đề này chưa?”
“Theo tôi biết, muốn thiết kế của thầy Thái Đẩu Tần Thiên trong hội thiết kế sư người hoa, khoảng tiền dùng này càng lớn.”
“Chỗ không cần tiết kiệm, tự nhiên không cần tiết kiệm, số tiền này dùng trên quay phim, chỉ càng tăng thêm giá trị, phương án thiết kế là chủ đề của phim tuyên truyền, dĩ nhiên phải đầu tư tiền hàng đầu, Tần Thiên có đủ giá trị thực lực trên phạm vi lớn và nâng cao để làm phim tuyên truyền.”
“Tôi cảm thấy hoàn cảnh cũng rất quan trọng, đồng Cỏ Lau ẩm ướt tồn tại là trải qua kết quả chọn lọc tự nhiên, nếu chính phủ lần này thông qua việc chụp ảnh tuyên truyền tới xác minh nói lên tầm quan trọng của việc bảo vệ môi trường, tôi nghĩ điều này đối với quốc gia có ảnh hưởng rất lớn nếu có thể đưa ra chiến lược phát triển liên tục nhanh chóng.”
“Nếu như chỉ cân nhắc tới tự nhiên môi trường hoặc là sinh thái, thì hôm nay thành phố phát triển cũng sẽ không quy mô đến như thế, bỏ qua một bên thân phận nhà thiết kế, chúng ta vẫn là người làm ăn, coi trọng chính là hiệu quả và lợi ích, xây dựng bảo vệ môi trường chính phủ tự nhiên sẽ có các biện pháp để chọn lựa, nếu như áp dụng cả vào việc tuyên truyền chụp ảnh, sẽ làm cho dân chúng thành phố cảm thấy nhàm chán không thú vị.”
“Ninh Nhi, không biết cô có từng nghe qua phương Bắc có lưu truyền một câu nói, trước mắt mua bán nhỏ, buôn bán lớn sẽ lâu dài. Chính sách quốc gia càng ngày càng ủng hộ bảo vệ môi trường, tôi cũng là suy nghĩ cho lâu dài, người dân thành phố sẽ dần dần chán ghét tiếng động lớn ồn ào, khát vọng trở về tự nhiên, đây là báo cáo điều tra của tôi.”
Tô Noãn đứng dậy đem mấy phần kết quả điều tra ý kiến của người dân cùng đầu tư phân tích giao cho thư ký một bên đi phát công văn, thư ký đứng dậy đi phát.
Đây là Tô Noãn mất hết nửa ngày trong ba ngày phép ở trung tâm thành phố làm một cuộc điều tra khảo sát, trong khi cô lấy ra mấy quyển khảo sát này thì cô đã nhìn thấy trong mắt các vị lãnh đạo kinh ngạc cùng tán thưởng.
“Về phần giá trị tài nghệ của phim tuyên truyền,” Tô Noãn mỉm cười, “Nếu Ninh Nhi chịu đem nhà thiết kế bên cạnh cho tôi mượn, tôi tin tưởng tôi sẽ giao ra tác phẩm đặc sắc hơn.”
Bên trong phòng hội nghị nhất thời thổn thức, chưa từng nghe nói có ai mượn người bên cạnh đối thủ cạnh tranh, nếu như mấy người đó có ý đồ xấu, thì chẳng phải tất cả thành công sẽ bị huỷ hoại trong phút chốc sao?
Tô Noãn vờ như không nghe thấy mấy câu hỏi nghi ngờ kia, nhìn chăm chú vào Ninh Nhi:
“Cho dù cuối cùng người thắng chính là Ninh Nhi, hay là tôi, đều là thắng lợi của Mị Ảnh.”
Cù Ý Ninh tao nhã cười rộ lên, hình như không có bất kỳ kinh ngạc nào, một đôi tay xinh đẹp lưu luyến ở trên cái ly trắng tinh, nhìn Tô Noãn vẻ mặt bình thản phía đối diện:
“Tôi đương nhiên đồng ý, Angle, xin anh trợ giúp Cù tổng giám, hoàn thành kế hoạch đề án của cô ấy.” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Tô Noãn cùng Cù Ý Ninh yên lặng nhìn đối phương, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng chống lại vẻ mặt ôn hoà, nở nụ cười dễ thương ấm áp với nhau, giống nhau làm cho người ta mê say, mở mắt không ra.
“Chị, chị vô cùng xuất sắc.” Ninh Nhi ấm áp cười.
“Ninh Nhi, cô cũng rất giỏi.” Tô Noãn đáp lại một câu, sau đó im lặng, không nói tiếp nữa.
Các vị lãnh đạo khác cũng đang ngồi nhìn về phía Niếp Hiểu Dĩnh cùng Lê Sùng Sâm, sau đó bọn họ nhìn hai bản kế hoạch, đã tự động quên mất mấy phương án trình bày mấy hôm trước, đến nỗi mấy nhiếp ảnh gia còn lại đó, cũng thức thời lựa chọn bỏ cuộc.
Giờ phút này Niếp Hiểu Dĩnh cùng Lê Sùng Sâm cũng đều một vẻ mặt im lặng, nhìn không có chút gợn sóng nào, bọn họ chỉ là nhíu mày xem hai bản đề án thiết kế trong tay, rất lâu không lên tiếng, thật lâu sau, Lê Sùng Sâm rốt cuộc tuyên bố:
“Đề án thiết kế chú ý giữ bí mật, chúng tôi thảo luận sau đó sẽ ra quyết định cuối cùng.”
Nhưng mà kết quả thảo luận lại là: Ninh Nhi làm việc đại khí hợp quy tắc, suy nghĩ toàn cục; Tô Noãn thì mới mẻ đột phá, tâm tư lâu dài, hai phần kế hoạch đều rất tốt, tốt đến nỗi khó có thể quyết định được lấy hay bỏ.
Hai người cạnh tranh giống như là một trận chém giết ướt át, không biến sắc, cũng đã quét dọn sạch sẽ toàn bộ quân địch xung quanh, đến cuối cùng, chỉ còn lại có hai người giằng co, có người đem nó tóm tắt thành “Thiên sứ PK (đồ sát) yêu tinh.”
—————————-
Ninh Nhi ngã xuống, trong một khắc hội nghị vừa kết thúc, gục ở bên chân Tô Noãn, Tô Noãn còn chưa kịp cúi người ôm lấy cô ấy, một đôi tay khác đã thay thế động tác của cô, cô nhìn thấy Niếp Hiểu Dĩnh hốt hoảng la khóc.
Ninh Nhi đã tiêu hao hết cơ hồ toàn bộ tinh lực, cố gắng chống đỡ để hoàn thành hội nghị này, trong khoảnh khoắc khi thần kinh của cô thả lỏng, sớm đã khống chế không nổi đau đớn cùng mệt mỏi trong thân thể, ngất xỉu trên mặt đất.
Có người bấm 120, vị điều dưỡng vẫn luôn đi theo bên cạnh Ninh Nhi đem Ninh Nhi đặt ngang ở trên bàn, vén vén mí mắt của cô, sau đó từ trong túi tiền lấy ra một cây kim, cùng một ống tiêm, mấy thứ này vẫn luôn nằm trong túi của cô ấy.
Điều dưỡng giống như một hồn ma, vẫn luôn trầm mặc theo sát phía sau Ninh Nhi, hơn nữa lúc nào cũng chuẩn bị lấy chúng ra, trong giới hạn Ninh Nhi sắp tử vong.
Tử vong… Tô Noãn nghĩ tới hai chữ này, hai tay có chút run rẩy, thông qua Cù Ý Ninh cô nghĩ tới Tô Chấn Khôn.
Tô Noãn không biết tại sao mình lại theo đến bệnh viện, trong đầu óc của cô là tình trạng lúc Tô Chấn Khôn bị bệnh, Ninh Nhi ngã bệnh lúc đó có nhiều người bên cạnh, còn Tô Chấn Khôn thì sao? Không phải một mình sao?
Mười ba phút sau, Tô Noãn đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu cửa sổ thuỷ tinh, nhìn bác sĩ y tá đẩy Ninh Nhi đi vào, áo bào trắng, nón trắng, khẩu trang màu trắng, ánh mắt bác sĩ lạnh lùng, có lẽ ông ta đã quen xử lý cái chết cùng đối mặt cái chết.
Ông vội vã bước ngang qua người Tô Noãn, từng người lần lượt ra vào khiến cho Tô Noãn cau mày lại, cô lặng lẽ đứng bên ngoài một cửa kính thuỷ tinh, nhìn tấm rèm màu trắng mơ hồ tầm mắt cô, sau đó cô nhìn thấy bóng dáng phập phồng lên xuống.
Ninh Nhi đang được chích điện, giống như con cá đang bơi trên mặt biển, nhảy lên, sau đó chìm xuống.
Trái tim Tô Noãn cũng theo đó mà phập phồng phập phồng, rối loạn không chịu nổi, cảnh tượng này cô có thể tưởng tượng, không lâu trước đây trước khi Tô Chấn Khôn được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, cũng có thể đã trải qua hình thức cấp cứu tàn khốc này.
Ngón tay đè lên cửa kính thuỷ tinh mất đi màu máu, Tô Noãn im lặng đứng ở nơi đó, cảm giác tâm sự như gió, mùa đông lá vàng khô rụng bay đầy, cô lại không xác định được việc mình làm là đúng hay sai.
Toàn bộ trở về trong im lặng, Tô Noãn nghĩ nếu như Ninh Nhi thật đã chết rồi, toàn bộ trở về im lặng, phía sau mặt kính thuỷ tinh tĩnh lặng lại, bác sĩ từ bên trong đi ra, ông lấy nón phẫu thuật xuống, Niếp Hiểu Dĩnh lảo đảo lao qua bắt lấy ống tay áo của ông.
“Bệnh nhân đã khôi phục nhịp tim.”
Một câu nói đơn giản lại hút hết toàn bộ hơi sức của Niếp Hiểu Dĩnh, bà vô lực ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt chảy ướt hai gò má, trôi hết phấn trang điểm, nhưng là bà chỉ dùng hai tay bụm mặt, để không khóc, không biết là vì vui mừng hay vẫn là vì sợ hãi.
“Bệnh nhân vừa rồi tỉnh lại, nói muốn gặp chị của cô ấy.”
Bác sĩ bổ sung làm cho trong hành lang nhất thời mất đi tiếng náo loạn, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tô Noãn bên cửa sổ, chỉ là Niếp Hiểu Dĩnh, đều không thể tin được đây là câu nói đầu tiên khi Ninh Nhi tỉnh lại.
Niếp Hiểu Dĩnh từ trên mặt đất, trước khi Tô Noãn đi vào phòng bệnh, trở tay nắm cánh tay của cô, bà dùng sức rất mạnh, xuất phá từ che chở Ninh Nhi và chán ghét đối với Tô Noãn, Tô Noãn cho là như vậy.
“Nếu không phải cô, Ninh Nhi căn bản không cần phí nhiều sức lực như vậy muốn đi làm đề án thiết kế này, nếu không phải cô, Ninh Nhi bây giờ hẳn là khoẻ mạnh ở nhà, đều là cô, đều là cô…”
Niếp Hiểu Dĩnh cuồng loạn chỉ trích, dùng hết toàn lực vung xuống một cái tát, Tô Noãn con ngươi co rụt lại, ý thức tự bảo vệ mình khiến cô lui sang một bên, bạt tay sắc bén theo gió thổi bay mái tóc cô, cô biết gương mặt của mình có chút nóng hừng hực sưng đỏ, không có bị đánh, nhưng cũng không phải thật một chút cũng không đụng tới.
Bởi vì âm thanh vô cùng kịch liệt, đèn trên hành lang nháy mắt sáng lên, Tô Noãn càng thấy rõ nước mắt trên mặt Niếp Hiểu Dĩnh, nhưng mà cô chỉ thản nhiên mở miệng:
“Đây là lựa chọn của Ninh Nhi, tôi chỉ cố gắng làm tốt công việc của mình, bàn tay này, bà không có tư cách đánh.”
Tô Noãn thanh âm nói năng có khí phách, cô coi thường mấy ánh nhìn quái dị kia, xoay người vào phòng bệnh, đóng cửa lại, ngăn cách toàn bộ trên hành lang, cũng làm cho tâm phiền não của mình yên tĩnh lại trong không gian màu trắng.
Ninh Nhi sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, nhìn thấy Tô Noãn đi vào, cười đến rất suy yếu:
“Chị, vừa rồi em cẩn thận suy nghĩ một chút tới đề án của chị, không phải không thừa nhận, ý tưởng của chị so với em tốt hơn rất nhiều, một lần đối diện với cái chết, mới phát hiện… Em sớm nên bỏ cuộc, em sẽ nói với mẹ, đưa nhiệm vụ này giao cho chị, hy vọng chị sẽ không để cho mọi người thất vọng, thật ra thì mẹ cũng rất mong chờ phim tuyên truyền này.”
Tô Noãn nhìn Ninh Nhi, khi cô ấy nói tới mẹ thì hạnh phúc, đó là điều Tô Noãn chưa từng có được, có lẽ cũng từng hâm mộ qua, nhưng hiện giờ cũng chỉ có thể tỏ ra thờ ơ.
Một câu nói của Ninh Nhi, quyết định Tô Noãn chiến thắng, ngay cẩ chính cô cũng cho rằng đây chỉ là hư ảo, nhưng mà đây là sự thật, cuối cùng cô là người thắng cuộc, khi cô ngồi ở trong phòng làm việc thì cô vẫn còn sững sờ mất hồn.
“Tô Noãn, cô ra đây cho tôi! Ra đây!”
Còn cách một cánh cửa dày, Tô Noãn nghe thấy ngoài cửa truyền tới âm thanh rít gào mơ hồ, cô nhìn qua khe cửa thấy bóng người đung đưa, đoán chừng không ít người xem náo nhiệt, còn có tiếng khuyên bảo của thư ký của cô, nhưng cuối cùng cũng không ngăn lại được người tự tiện xông vào này.
Cửa bị hung hăng mở ra, Nam Giản Tâm mặc một thân thời thượng xông vào, tới trước mặt Tô Noãn, đem một phần văn kiện hung hăng ném xuống trước mặt Tô Noãn, động tác này ba ngày trước Tô Noãn cũng làm qua.
“Tô Noãn, đề án của tôi bị các vị lãnh đạo bác bỏ, cô hẳn là hài lòng chứ?”
“Cô đủ ác độc, đủ âm hiểm, cô muốn đối phó tôi, cứ việc quang minh chính đại làm, tôi không sợ cô, tại sao phải lén lút viết thư nặc danh để hại tôi…”
Ba ngày ngắn ngủn không thấy, Nam Giản Tâm ngang ngược càn rỡ ba ngày trước hình như đã sớm biến mất, dung nhan sắc sảo trên mặt cũng khó dấu được sắc mặt tái nhợt tiều tuỵ, điều này làm cho Tô Noãn thiếu chút nữa không nhận ra cô ta.
Lời Nam Giản Tâm nói, làm cho Tô Noãn có chút lờ mờ, nhưng mà dần dần, đáy lòng mềm yếu nhất như là thông suốt được cái gì, móng tay bấm lại lòng một mảnh chết lặng, người phụ nữ này ăn cắp bản quyền của mình như vậy, bây giờ dựa vào cái gì ở trong đây giả bộ vô tội?
Lại nói không biết mình còn làm ra cái chuyện không tốt gì, thư nặc danh? Chỉ sợ cũng chính do cô ta làm, giá hoạ lên đầu Tô Noãn, nghĩ đến đây, ánh mắt Tô Noãn lạnh xuống, bình tĩnh nhìn bộ mặt vặn vẹo của Nam Giản Tâm.
Nam Giản Tâm giống như điên loạn bổ nhào tới, muốn kéo lấy Tô Noãn chất vấn, lại bị bảo vệ từ sau lưng chạy tới nhanh tay bắt lấy cánh tay của cô ta, thoáng ngăn cản trận thế của người đàn bà chanh chua kia.
Ngoài cửa những nhân viên khác cũng rối rít tò mò nhìn sang, vừa nhỏ giọng thì thầm, vừa lắc đầu thở dài, việc cạnh tranh vu cáo hãm hại nhau như thế này cũng thấy không ít.
Nhưng Tô Noãn không có thời gian đâu đi giải thích, chỉ lạnh lùng nhìn Nam Giản Tâm, bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, Tô Noãn lấy ra vừa nhìn, là một tin nhắn, là số Tô Chấn Khôn lần trước đã dùng qua.
“Tô Noãn, cô ngoài việc đố kỵ người tài thì còn có thể làm cái gì?”
Nam Giản Tâm giống như cảm xúc rất không ổn định, chỉ trích vùng vẫy khỏi bảo vệ, tức giận chỉ vào Tô Noãn đang nhìn chằm chằm điện thoại trách mắng, bỗng dưng nước mắt tràn mi, muốn bao nhiêu uỷ khuất có bấy nhiêu uỷ khuất.
Tô Noãn không biết cô ta nói thư nặc danh có nội dung gì, cũng chẳng muốn đi hỏi, cô đứng dậy, quay lưng lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ:
“Đưa cô ấy ra ngoài, nếu để cho cô ấy tiếp tục tới làm phiền tôi, ngày mai các người cũng không cần phải đi làm.”
Thanh âm của Tô Noãn lạnh lùng mà run rẩy, cô cũng không phải vì Nam Giản Tâm bôi nhọ, mà là do cô mới vừa chính mắt nhìn thấy Ninh Nhi sau khi được cứu chữa, liền nhận được tin nhắn của Tô Chấn Khôn, điều này làm cho cô từ vui sướng lập tức chuyển sang lo lắng khổ sở.
Cô xoay người lại cầm điện thoại lên, mở tin nhắn ra: “Hy vọng con có thời gian tới đây một chuyến, Tô Chấn Khôn.”
Vô cùng sợ hãi ùn ùn kéo đến, Tô Noãn toàn thân run rẩy, giơ cổ tay lên cắn, không để cho mình sợ hãi đến mất đi hơi sức, thân thể run rẩy làm cho bước đi hỗn độn, đi về phía cửa, lập tức biến mất.
————–
Không biết phải hình dung chuyện này như thế nào, Tô Noãn cả đời này cũng chưa từng từ trong sự kiện này hiểu được, tới quá đột ngột.
Cô chạy thật nhanh thẳng tới sân bay, sau đó đi chuyến bay sớm nhất tới thành phố A, khi cô đẩy cửa phòng bệnh ra thì thì chỉ thấy Tô Chấn Khôn bộ dạng gầy gò chỉ còn lại đôi mắt.
Tô Chấn Khôn ngồi ở trên giường, khoác một chiếc áo khoát ngoài màu đen, hình như ngồi cũng không thoải mái, thân thể có chút run rẩy, rồi lại dùng hết toàn lực để kiềm chế, lặng lẽ nhìn Tô Noãn mở cửa, thật lâu sau không nói gì.
Tô Noãn chậm rãi đi qua, sau đó ngoan ngoãn ngồi đối diện ông, nước mắt lại tuôn rơi xuống đất.
“Tại sao không nói với con, thân thể của ba yếu như vậy, ba nên nói với con…”
“Con cũng không phải bác sĩ, nói cho con biết con có thể trị được cho ba sao?”
“Rất không thích bộ dạng chảy nước mắt của con.”
Tô Chấn Khôn có chút cố hết sức nói, nhưng trước sau như một tràn đầy lạnh lùng trách cứ.
“Thà cứ như vậy, ba nên để cho con tới xem ba, con cho là ba đã sớm không cần con nữa.”
Cô nức nở lên tiếng, gương mặt giống như trẻ con, ánh mắt trong suốt khát vọn yêu thương, Tô Noãn chưa bao giờ lớn lên, thời thơ ấu của cô bị Tô Chấn Khôn đánh mất.
Bất luận cô ở trước mặt người khác giả vờ kiên cường như thế nào, cũng không nói đến việc bức bách chính mình hoàn thành công việc như thế nào, lòng của cô thuỷ chung non nớt vô tội, ở trước mặt Tô Chấn Khôn, cô thu nhỏ lại trở thành đứa trẻ chỉ biết bò trên mặt đất kia.
Tô Chấn Khôn quay đầu đi, không nhìn tới cô.
Tô Noãn liền rất nhanh lau khô nước mắt, cố gắng cười lên, rất nhanh tiến lại gần: “Ba, tại sao ba gầy như vậy…”
“Ba”, cô kêu một tiếng, “Con đã thành công, vừa rồi con đã đánh bại toàn bộ đối thủ, thật ra thì Cù gia cũng không có gì hay, cho dù cùng ba ở căn nhà nhỏ hơn một chút, vậy mà con lại thích sống chung với ba.”
Tô Chấn Khôn quay lưng lại với cô lau một chút nước mắt, biểu cảm trước sau bình thản, đoạn tuyệt.
“Tiểu Noãn, ba có lời muốn nói với con, con phải nghe cho kỹ.”
Tô Noãn ngồi xuống, cười cười, không muốn để Tô Chấn Khôn bận tâm, nhẹ giọng đáp: “Con nghe đây, ba.” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Tô Chấn Khôn thản nhiên nhìn cô, sau đó bình tĩnh mở miệng:
“Con sinh ngày 18 tháng 12, ba và mẹ con là kết hôn vào ngày 20 tháng 4, tên khai sinh của con là Cù Ý Noãn, là con gái lớn của Cù Dịch Minh và Niếp Hiểu Dĩnh.”
Bên trong phòng bệnh tĩnh mịch thật lâu vẫn còn vang vọng âm thanh Tô Chấn Khôn nhấn rõ từng chữ, nước mắt đọng lại nơi khoé mắt Tô Noãn đã quên chảy xuống, cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Tô Chấn Khôn, không kịp phản ứng.
Cô như thế nào cũng nghĩ không thông, tại sao Tô Chấn Khôn có thể lạnh lùng bình tĩnh nói ra những lời này.
Tuy rằng bọn họ từ đầu đến cuối, cũng chỉ là chung đụng bình thản như vậy.
Nghe xong, cái chân tướng kia, hình nhưng cũng rất có khả năng.
Nhưng mà, hẳn là nên cảm ơn Tô Chấn Khôn, dạy dỗ cô trong hai mươi mấy năm dài đăng đẳng, làm cho cô không có năng lực thích ứng không chê vào đâu được.
Cho nên Tô Noãn một giọt nước mắt cũng không có chảy nữa, chỉ là siết chặt tay, vài giây sau, lạnh giọng hỏi: “Chứng cớ?”
Tô Chấn Khôn cười nhạt: “Tô Chấn Khôn còn sống chưa bao giờ nói dối, con có thể trực tiếp đi làm xét nghiệm DNA kiểm tra.”
Tô Noãn giùng giằng đứng lên: “Con không tin.”
“Là không tin? Hay là không dám đối mặt?”
Nước mắt của cô rơi xuống, rơi vào mắt đau giống như đau cắt, đem một cái tay dùng sức nắm chặt vết thương dưới ống tay áo, hung hăng dùng sức, sắc mặt bình tĩnh không có gợn sóng, cô biết mình đã tin, bởi vì Tô Chấn Khôn chưa bao giờ nói dối.
Chỉ là đột nhiên thấu hận ông tàn nhẫn, lại phút chốc tha thứ ông tàn nhẫn.
Ngày sống chung cùng Niếp Hiểu Dĩnh ở Thanh Nham Môn, Tô Chấn Khôn chịu đau khổ, nhất định vượt qua cô gấp trăm lần, cô đã thấy được Niếp Hiểu Dĩnh vô tình, đối với ba, bà cũng nhất định không mềm lòng, nhất là cách yêu đàn ông của bà.
Chỉ là nghĩ đến thân phận buồn cười của mình, đã cảm thấy trong lòng bị đâm một cái động khổng lồ, nhịn không được muốn cười điên cuồng.
Tô Noãn đáng thương, à, không, Cù Ý Noãn đáng thương, mày thậm chí có một thân thế mang tính chất cổ tích đặc biệt như thế, chuyện này rất đáng chúc mừng, sinh mệnh mày như thế rốt cuộc cũng có một chút liên quan tới cổ tích.
Khi còn bé, Tô Chấn Khôn chưa bao giờ kể chuyện cổ tích cho cô nghe, cũng không cho phép cô xem bất kỳ truyện cổ tích nào, cô từ nhỏ đã được giáo dục, đó là hư ảo, là gạt người, xem xong rồi sẽ chỉ làm cho người ta yếu đuối.
Quả nhiên, hiện tại cô đã tận mắt nhìn thấy chính mình bị sắp đặt vào một câu chuyện cổ tích tàn nhẫn, ở trong đó bị gạt sang một bên lớn lên.
Tô Noãn ngước mặt lên, lạnh lùng cười cười, nụ cười kia, lại hoàn toàn giống Tô Chấn Khôn là không mang chút tình cảm nào:
“Con biết rồi, cám ơn ba rốt cuộc vẫn phải nói cho con biết, tuy rằng nghe vào không phải là chuyện tốt đẹp gì, ba gọi con về không có chuyện gì khác, vậy thì con đi đây, tạm biệt.”
Cô xoay người, bỗng nhiên tự mình vấp té, ngã lăn trên mặt đất.
Tô Chấn Khôn dường như muốn đỡ cô, vội vã xuống giường, bỗng nhiên từ trên giường tuột xuống.
“Vì sao phải như vậy?” Tô Noãn bỗng nhiên hét chói tai, vươn tay về phía ông: “Dù sao cũng không phải con gái ba, ba đau lòng cái gì! Từ nhỏ tới lớn cũng không thay đổi được tật xấu té ngã, cũng chưa bao giờ nhìn thấy ba đưa tay đỡ một lần! Dù sao cho tới bây giờ cũng không có ý định yêu thương con! Cho tới bây giờ cũng không có!”
Tô Chấn Khôn thu tay về, ngồi dưới đất, rồi đột nhiên nước mắt vỡ oà, nức nở nghẹn ngào không cách nào dừng lại, giống như gió mùa đông phương Bắc.
Người đàn ông ốm yếu già nua này, còn già hơn cả Niếp Hiểu Dĩnh nữa, tuy rằng chưa từng tinh tế tỉ mỉ yêu thương cô, nhưng đã từng để cho cô tin tưởng, bọn cô sống nương tựa vào nhau trên thế giới này, bởi vì cuộc sống gian khổ, Tô Chấn Khôn cũng từng đem toàn bộ bát cơm để dành chia sẻ vào trong bát cô, lại quay đầu lại oán giận cô không có đem hạt gạo vo sạch sẽ.
Cô làm sao lại không biết, nghĩ là do ba thô kệch không biết biểu đạt yêu thương, thì ra nguyên nhân lại là, chính là trả thù Niếp Hiểu Dĩnh.
Nhiều năm mãnh liệt lạnh nhạt đối đãi như vậy, bỗng nhiên tìm được nguyên nhân, cũng không khó chấp nhận như trong tưởng tượng.
Cô từ trên mặt đất đứng lên, bước chân run rẩy tiến lên phía trước.
“Con định khi nào thì nói với Niếp Hiểu Dĩnh?” Từ sau lưng lặng lẽ truyền tới tiếng hỏi.
Tô Noãn xinh đẹp xoay người, nhìn xuống Tô Chấn Khôn ngồi dưới đất run rẩy:
“Không phải ba muốn báo thù sao? Vậy thì nên đối xử Niếp Hiểu Dĩnh tàn nhẫn hơn, ba cảm thấy, nếu bà ta biết, bà ta vẫn hận không thể tự tay giết chết được Tô Noãn, nhưng thật ra so về tàn nhẫn là con gái lớn của bà ta và Cù Dịch Minh, hãy để cho bà ta tuyệt vọng tin tưởng, Ninh Nhi của bà ta sắp chết, cho dù có thay thận, cũng sống không được bao lâu, bà không còn con nữa, làm cho bà ta trắng tay…”
Âm thanh của Tô Noãn trong trẻo nhưng lạnh lùng, thương xót cười nhạt, nước mắt cũng thương xót rơi xuống:
“Ba, người tàn nhẫn hơn một chút đi? Con quyết tâm hoàn thành nguyện vọng của ba, con sẽ dùng phương thức vô cùng tàn nhẫn đối đãi bà ta. Làm cho bà ta trắng tay!”
Cô kéo cửa ra: “Con cũng không muốn trở lại nữa, chúng ta rốt cuộc không cần gặp lại. Dù sao, ba nhìn thấy con cũng ghét hận như vậy, bây giờ, con cũng như vậy, ba!”
Cô đi ra ngoài, không hề quay đầu lại, cũng nhất định rồi đời này không có cơ hội quay đầu lại.
Cô ngồi chuyến bay sớm nhất trở lại kinh thành, lao vào trong xe thể thao của mình, giống như phát cuồng thẳng một đường chạy như bay.
Vừa lái xe, vừa gào thét điên cuồng, nước mắt tuỳ ý tuôn rơi, hai cánh tay run rẩy, khàn cả giọng.
Cô biết mình còn lý trí, lý trí đến làm cho mình hỏng mất, cho nên cảm giác được đau đớn rõ ràng như vậy, mà lại cảm thấy buồn cười, la hét chói tai sau đó là cười điên cuồng, đạp chân ga đến mức cao nhất, muốn bay lên.
Cô cảm thấy mình sắp điên rồi, rốt cuộc cũng biết, thì ra điên cuồng lại là một loại mùi vị tốt như vậy.
Cô thẳng một đường lái về Mị Ảnh, trong chốc lát cô thậm chí có xúc động, muốn vọt tới trước mặt Niếp Hiểu Dĩnh, nói cho bà biết:
“Tốt lắm, phu nhân, tôi đồng ý hiến thận của tôi cho Ninh Nhi, cho nên sau này cũng không cần tiếp tục tìm cách hành hạ tôi cũng như thương yêu ba tôi, tôi sẽ đồng ý ký tên vào sổ, sau đó lập tức tiến vào phòng phẫu thuật, không phải đây là điều bà luôn tính toán sao?”
Cô đi vào văn phòng của mình, còn chưa kịp đóng cửa lại, liền nhìn thấy có vị lãnh đạo cầm một ít tin tức đi vào, bày ở trước mặt cô, đều là một vài bí mật kinh khủng của Nam Giản Tâm đã bị vạch trần, nói là cô ta có thói quen ăn cắp bản quyền nên bị đuổi ra khỏi trường học.
“Đúng vậy, chính tôi làm thì sao? Trong thư nói đều là sự thật, nếu cô ta không có làm, tại sao phải thẹn quá hoá giận, nếu làm, cũng đừng trách người khác muốn nói.”
Tô Noãn nói rất cay nghiệt, không thể ngăn được cười ra tiếng, cười đến càn rỡ mà vui sướng, mà vị lãnh đạo nhìn thấy Tô Noãn thất thố như vậy cũng nhíu mày, Tô Noãn lại đẩy ông ta ra vòng vo đi về phía bàn làm việc.
“Tôi rất mệt, mời ra ngoài trước.”
Tô Noãn ngã ngồi trên ghế sofa, lấy tay che mắt, thật lâu thật lâu, điện thoại vang lên, một lần lại một lần vang lên, là dãy số rất nhiều lần cô mộng ảo, là Tô Chấn Khôn.
Cô cười nhạo chính mình, vẫn là còn thương Tô Chấn Khôn, trong đáy lòng vẫn là xem ông khi làm ba, cho dù ông nói những chuyện kia không phải là sự thật, cuộc đời này cô chỉ có một người thân, một người ba.
Ba của cô từng rất yêu thương cô, không thấy rõ tình yêu của ba, là lỗi của cô, là do cô nhìn không ra, bởi vì tiêu chuẩn nhìn của cô còn chưa tới.
Cô vẫn luôn sâu sắc tin tưởng như thế, suốt đời đều có thể tin tưởng như vậy, cô nói những lời tàn nhẫn kia, cô mới vừa nói ra khỏi miện liền hối hận.
Người đàn ông đau khổ kia, con gái của ông nhìn thấy ông cả đời khó khăn gian khổ, cuối cùng lại chỉ nói vài lời tàn khốc lạnh lùng bất hiếu.
“Ba…”
Cô run rẩy gọi một tiếng, uất ức mà khổ sở, mang theo bao nhiêu là hối hận.
“Là Tô tiểu thư phải không?” Đầu bên kia điện thoại không phải là Tô Chấn Khôn, “Tôi là bác sĩ chữa trị cho Tô Chấn Khôn, vừa rồi sau khi cô đi, ba cô vẫn cứ nhìn ra cửa, nói cô đã trở về, nhìn dáng vẻ của ông giống như rất muốn gặp cô, tôi liền ra ngoài nhìn một chút, lúc trở lại, ba cô… đã qua đời.”
/120
|