Nhậm Tử Hiền chợt khiếp sợ quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh, kêu to: "Cô đánh tôi?"
"Tại sao chị đánh tôi?" Đường Khả Hinh tức giận nhìn cô, hỏi! !
"Cô dám yêu đàn ông của tôi! ! Cô không đáng đánh sao?" Ở trước mắt bao người, Nhậm Tử Hiền nhìn Đường Khả Hinh tức giận nói! !
Đường Khả Hinh cười lạnh nhìn Nhậm Tử Hiền, tức giận cao giọng nói: "Tôi không yêu đàn ông của chị! Mời nhanh chóng dẫn anh ấy đi! Mời nhanh chóng cùng anh ấy đơm hoa kết trái, tôi chúc hai người trăm năm hạnh phúc!"
Nhậm Tử Hiền lập tức im lặng, nhìn cô! !
Đường Khả Hinh cắn răng nhìn Nhậm Tử Hiền, lại lửa giận ngút trời nói: "Lần sau nếu như chị còn dám ra tay với tôi, đừng trách tôi không khách khí! !"
Cô nói xong, nhanh chóng xoay người, hai mắt nổi lệ, theo bản năng nắm chặt quả đấm, bước nhanh đi về phía trước! !
Nhậm Tử Hiền nhìn bóng lưng cô đi xa dần, chợt nhíu mày nói: "Tôi cảnh cáo cô, lời của cô nói hôm nay, tôi nhớ ở trong lòng, nhưng nếu như có một ngày, cô gặp mặt anh ấy, vạn kiếm xuyên tâm, không chết được tử tế! !"
Đường Khả Hinh cười lạnh, tiếp tục đi về phía trước, nói: "Thu hồi cái miệng ác độc của chị đi, nếu như chị thật là Chúa Tể của số mạng bi thảm, như vậy mời chị cứu rỗi mình trước! Tôi không cần chị chõ miệng vào tương lai của tôi!"
Cửa thang máy mở ra!
Cô bước nhanh vào, xoay người, nhìn Nhậm Tử Hiền, hai mắt nổi lệ.
Nhậm Tử Hiền đứng ở trong hành lang, cũng nhìn cô, vẻ mặt lộ ra cứng ngắc.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Cả người Đường Khả Hinh ngã trên mặt sàn, nhớ tới cái bạt tai tay mới vừa rồi của Nhậm Tử Hiền, trong lòng chợt đau xót, vươn tay xoa nhẹ đau rát trên mặt, đột nhiên cười khổ một tiếng, hiểu rõ có ngày hôm nay, là mình nên chịu, bởi vì cô tin câu kia: cho anh một chút thời gian. . . . .
***
Văn phòng Tổng Giám đốc!
Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trước bàn làm việc, trong chớp mắt ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Đông Anh, hỏi: "Cái gì?"
Đông Anh lo lắng nói với Tưởng Thiên Lỗi: "Nhậm tiểu thư trở về, mới vừa rồi đang ở dưới lầu, tát Khả Hinh một bạt tai, lúc ấy giống như hai người rùm beng."
Vẻ mặt của Tưởng Thiên Lỗi lập tức cứng ngắc, nghĩ tới Khả Hinh chịu một bạt tai, trong lòng đau nhói, lập tức đứng lên, vừa muốn nắm tây trang, muốn đi nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .
"Phịnh . . . . . .. . . . . . " Cửa phịch một tiếng, đẩy ra!
Nhậm Tử Hiền khí thế hừng hực, nắm Túi xách tiến vào, đè nén lửa giận, ánh mắt lạnh nhìn Tưởng Thiên Lỗi! !
Tưởng Thiên Lỗi cũng liếc mắt nhìn cô!
Đông Anh nhìn hai người bọn họ người một cái, lập tức khẽ gật đầu, xoay người đi khỏi, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
"Tại sao vừa trở về liền đánh người?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn Nhậm Tử Hiền, giọng tức tối lập tức đứng lên đi tới trước mặt cô, gầm nhẹ! !
Nhậm Tử Hiền nhìn chồng chưa cưới, đã lâu không gặp mặt, anh mặc tây trang màu đen, áo sơ mi màu đen, cổ áo mở ra, cổ áo trước đeo cà vạt màu đen viền bạc, khí thế nghiêm nghị đứng ở trước mặt của mình, phát ra mùi nước hoa đàn ông, vẻ mặt nguội lạnh nhìn mình, hai mắt của cô hiện lên nước mắt nói: "Em đã trở về. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi cau mày nhìn cô!
Nhậm Tử Hiền nhìn Tưởng Thiên Lỗi, ép buộc mình bình tĩnh nói: "Em đi Provence! Nơi đó, tương lai chúng ta kết hôn, em muốn đi hưởng trăng mật nơi đó."
Tưởng Thiên Lỗi quay mặt đi, không nhìn cô.
Nhậm Tử Hiền nhìn vẻ mặt anh lạnh nhạt, tiếp tục nói: "Em thừa dịp trong khoảng thời gian này, thiết kế một hơi 36 mẫu áo cưới thật tươi đẹp hạnh phúc, mỗi mẫu cũng dốc hết tình yêu và mơ ước của em để thiết kế. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng.
"Em còn đi tiệm áo cưới hoàng gia Anh lúc ấy chúng ta ở tại nước Anh . . . . . ." Nhậm Tử Hiền nhìn anh, nói.
Tưởng Thiên Lỗi không để ý tới cô.
"Kỹ sư thiết kế của tiệm áo cưới kia vẫn còn, mới vừa. . . . . . Thiết kế một áo cưới thật đẹp, hỏi em có muốn thử một chút hay không. . . . . . Em thử rồi. . . . . . Em giống như một cô gái bình thường, thử như vậy. . . . . ." Nhậm Tử Hiền cảm giác đột nhiên toàn thân rã rời, nhìn anh, nước mắt rơi xuống, giống như đặt mình trong mùa đông giá rét, gặp được băng hàn nhất, nói: "Lúc ấy …. Em tự nói với mình, em . . . . . một lần cuối cùng em mang theo tình yêu của chính mình, mang theo một chút hy vọng cuối cùng cùng anh, ở trong khoảng thời gian ngắn, sau khi chúng ta kết hôn đi khắp nơi, muốn đi đến nơi hưởng trăng mật. . . . . . Sau đó sẽ trở về nói chia tay với anh. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi quay đầu, nhìn cô.
Nhậm Tử Hiền giống như rất rét lạnh, bị kích suy sụp, ngồi xổm trên mặt sàn, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhanh chóng xoay tròn, mới sâu kín nói: "Nhưng em thử chiếc áo cưới ở tiệm áo cưới đó, tua ren xinh đẹp, đuôi váy thật dài, em bị đánh bại rồi, em không thể chia tay, em nằm mơ. . . . . . Đêm đó. . . . . . Mặc chiếc áo cưới đó, chân trần đi ở đầu đường nước Anh, muốn lên máy bay trở lại. . . . . . Muốn mau sớm nhìn thấy anh! ! Muốn gặp được anh ngay lập tức! Muốn nói với anh, nếu như không chia tay, em có thể quỳ xuống van anh. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn cô.
Nhậm Tử Hiền ngồi xổm trên mặt sàn, nước mắt chảy xuống, ngẩng mặt lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nghẹn ngào nói: "Em mặc áo cưới này đi lên máy bay, từ ngoài cửa sổ, nhìn thấy vầng trăng kia thật tròn, em lại khóc thật đau lòng, em cố giả bộ kiên cường nhiều năm như vậy, là tình yêu đánh tan ngụy trang của em, rõ ràng em rất yêu anh, rõ ràng em rất cần anh, mặc kệ anh đẩy em vào biển lửa, em đều chấp nhận chịu đựng! Chỉ cần không chia tay!"
"Anh muốn mãi mãi ở chung một chỗ với Đường Khả Hinh!" Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng nhìn Nhậm Tử Hiền, kiên định nói.
Sắc mặt của Nhậm Tử Hiền ngưng tụ, nhìn anh!
Tưởng Thiên Lỗi nhìn Tử Hiền, lại khẳng định mà kiên quyết nói: "Anh muốn mãi mãi ở chung một chỗ với cô ấy, giống như cái em kiên định muốn cùng anh ở chung một chỗ!"
Nước mắt chảy xuống.
Cô vẫn sâu kín nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi cúi đầu nhìn Nhậm Tử Hiền, thật lòng nói: "Tử Hiền, chúng ta chia tay thôi. Anh sẽ không ở cùng một chỗ với em! Một phút cơ hội cũng sẽ không cho them nữa! Mặc dù tương lai, anh chỉ là một thân một mình, anh cũng sẽ không ở cùng một chỗ với em."
"Tại sao? Anh không yêu em . . . . ." Nhậm Tử Hiền nhìn anh, sâu kín hỏi.
"Đây chính là vấn đề của em. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, đau lòng nói: "Em cảm giác anh sẽ không yêu em, mà Đường Khả Hinh vẫn cảm thấy, anh sẽ yêu cô ấy. . . . . ."
Nhậm Tử Hiền ngã trên mặt sàn, ngẩng đầu lên, không thể tin nổi nhìn anh, nói: "Nhưng cô ấy nói không yêu anh. . . . . ."
"Anh đột nhiên mới hiểu được, tình yêu không phải chuyện hai người, là chuyện một người. . . . . ." Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi xẹt qua một chút đau đau. . . . . ."Cô ấy có yêu anh hay không, là chuyện của cô ấy. . . . . . Anh có yêu cô ấy hay không, là chuyện của anh . . . . ."
Trái tim, ầm một tiếng, vỡ vụn.
Nước mắt Nhậm Tử Hiền lại lăn xuống, nói: "Tưởng Thiên Lỗi, không nên đối với em như vậy, em chờ được Như Mạt, nhưng không chờ được Đường Khả Hinh. . . . . . Bởi vì cô ấy sẽ sống rất tốt . . . . . ."
"Cho nên em không cần chờ đợi!" Tưởng Thiên Lỗi quyết định nói: "Em trở lại vừa đúng lúc, bởi vì ngày mai anh sắp tuyên bố chúng ta hủy bỏ hôn ước!"
"Cái gì. . . . . ." Nhậm Tử Hiền không thể tin nổi nhìn anh, kêu to: "Hủy bỏ hôn ước! ! ? Hủy bỏ hôn ước! ! Anh dám! !"
"Gia đình hai chúng ta ký mua hòn đảo nhỏ hợp tác khai thác, anh tự động buông tha đầu tư 1,1 tỉ! Toàn bộ thuộc về nhà họ Nhậm em! Coi như là trả phần tình cảm anh nợ em!" Tưởng Thiên Lỗi cứng rắn nói.
Nhậm Tử Hiền chợt đứng lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi sụp đổ kêu to: "Tại sao anh lại muốn đối xử với em như vậy? Anh biết em yêu anh bao nhiêu sao? Tại sao anh lại muốn đối xử với em như vậy?"
Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt quả đấm, vẻ mặt nguội lạnh, hai mắt lại xẹt qua một chút đau lòng, nói: "Trái tim. . . . . . Đã từng chia cho hai người, trái tim anh rất đau. . . . . . Anh không muốn đau nữa. Hãy để cho anh ích kỷ một lần, cứu vớt bản thân anh."
Nhậm Tử Hiền đau lòng nhìn anh.
Bóng dáng của Tưởng Thiên Lỗi nhất thời lộ ra rất cô đơn, đúng vậy, trá tim đã từng chia cho hai người, trái tim anh rất đau. . . . . .
Không gian yên tĩnh, rất yên tĩnh.
Chỉ có tiếng thở dốc.
Nhậm Tử Hiền đau toàn thân lạnh run, nhưng bởi vì nghe được người đàn ông nói, trái tim anh rất đau, cô mềm lòng, cũng không nói ra lời, nước mắt từng viên lăn xuống.
Tiếng nức nở, nhẹ nhàng truyền đến.
Nhậm Tử Hiền đứng bên cạnh anh, cúi đầu, khóc nhỏ, khóc nhỏ . . . . . .
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nổi lên hơi nước, nắm chặc quả đấm, nhất thời buông ra, cố nén khổ sở và lo âu vào đáy lòng trong nhiều ngày qua, vươn tay nhẹ nhàng ôm Nhậm Tử Hiền vào trong lòng, cúi xuống, nhẹ nhàng hôn mái tóc cô, thật lòng xin lỗi nói: "Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Anh không thể yêu em. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."
Nhậm Tử Hiền tựa vào trong ngực Tưởng Thiên Lỗi, lần đầu tiên giống như cô gái nhỏ, mặt dính vào trước lồng ngực của anh, hưởng thụ anh dịu dàng vuốt ve, cả người run rẩy, nước mắt chảy xuống, đôi tay nắm chặt tây trang trước ngực anh, nắm thật chặt.
Tưởng Thiên Lỗi đau tiếc ôm chặt cô, vuốt nhẹ phía sau lưng của cô, lại một lần nữa thật lòng nói: "Cám ơn em đã từng làm bạn, nếu như có làm lại, đừng yêu người đàn ông đang yêu . . . . . . Mặc kệ là nhiều năm trước, hay hiện tại, anh vẫn yêu. . . . . ."
Thân thể Nhậm Tử Hiền đột nhiên mãnh liệt run rẩy, nước mắt từng viên chảy xuống, nhớ tới lúc hai người mới gặp mặt, Tưởng Thiên Lỗi nhìn mình, trong ánh mắt cô đơn và buồn bã, cảm giác đau lòng tràn lên, lập tức úp mặt trước ngực anh, bật khóc.
Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ ôm chặt thân thể của cô, nhìn phía trước, thở dài một tiếng.
Sau một tiếng.
Một tuyên bố do Tưởng Thiên Lỗi và Nhậm Tử Hiền, hai người cùng tuyên bố hủy bỏ hôn ước với truyền thông, truyền tới tất cả phòng làm việc! !
Nhất thời, khắp thành xôn xao, bởi vì cuộc hôn nhân này đã từng được xem là hôn nhân thế kỷ, Nhậm tiểu thư là hòn ngọc quý trên tay ông trùm khách sạn, kết hôn cùng Tổng Giám đốc Tưởng tập đoàn Hoàn Cầu quốc tế, cuộc hôn nhân này là cỡ nào chói mắt trên thế giới, trước ngày hôm nay, cũng bởi vì giữa bọn họ sắp tuyên bố tin tức tổ chức hôn lễ, làm cho giá cổ phiếu Tập đoàn Á Châu tăng cao, nhưng cuộc đời giống thoảng mây bay, tin tức bùng nổ, trong chớp mắt kích thích khiêu chiến cực hạn chịu đựng của tất cả mọi người! !
Tin tức lập tức bị ngăn chặn! !
Thế giới này có lẽ có chuyện cổ tích Cô bé lọ lem và chàng Hoàng tử, thế nhưng trên thế giới, chuyện cổ tích Công chúa cùng Hoàng tử lại không nhiều! Đã có thể kết thúc như vậy rồi ! Danh viện mất mát, đám cậu ấm lại thấy hi vọng, bởi vì thiên kim nhà họ Nhậm, là người đẹp nhất Châu Á, có người mất mát, có người nổi lên hi vọng, cả bầu trời thành phố, nhao nhao ầm ĩ , tất cả đều là chuyện này, dĩ nhiên cũng truyền đến phòng ăn ngự tôn!
Đường Khả khánh mới vừa đổi quần áo, chuẩn bị tan việc thì liền nghe được nhân viên đi qua đi lại nói: "Cô nghe chưa? Tổng Giám đốc hủy bỏ hôn sự với Nhậm đại tiểu thư rồi! !"
"Có thật không? Trời ạ! Tại sao lại như vậy?"
"Đúng vậy! Một đôi trời đất tạo nên, tại sao lại chia tay chứ?"
Hai người nhanh chóng đi khỏi.
Đường Khả Hinh dừng ở cạnh cửa, sửng sốt.
"Tại sao chị đánh tôi?" Đường Khả Hinh tức giận nhìn cô, hỏi! !
"Cô dám yêu đàn ông của tôi! ! Cô không đáng đánh sao?" Ở trước mắt bao người, Nhậm Tử Hiền nhìn Đường Khả Hinh tức giận nói! !
Đường Khả Hinh cười lạnh nhìn Nhậm Tử Hiền, tức giận cao giọng nói: "Tôi không yêu đàn ông của chị! Mời nhanh chóng dẫn anh ấy đi! Mời nhanh chóng cùng anh ấy đơm hoa kết trái, tôi chúc hai người trăm năm hạnh phúc!"
Nhậm Tử Hiền lập tức im lặng, nhìn cô! !
Đường Khả Hinh cắn răng nhìn Nhậm Tử Hiền, lại lửa giận ngút trời nói: "Lần sau nếu như chị còn dám ra tay với tôi, đừng trách tôi không khách khí! !"
Cô nói xong, nhanh chóng xoay người, hai mắt nổi lệ, theo bản năng nắm chặt quả đấm, bước nhanh đi về phía trước! !
Nhậm Tử Hiền nhìn bóng lưng cô đi xa dần, chợt nhíu mày nói: "Tôi cảnh cáo cô, lời của cô nói hôm nay, tôi nhớ ở trong lòng, nhưng nếu như có một ngày, cô gặp mặt anh ấy, vạn kiếm xuyên tâm, không chết được tử tế! !"
Đường Khả Hinh cười lạnh, tiếp tục đi về phía trước, nói: "Thu hồi cái miệng ác độc của chị đi, nếu như chị thật là Chúa Tể của số mạng bi thảm, như vậy mời chị cứu rỗi mình trước! Tôi không cần chị chõ miệng vào tương lai của tôi!"
Cửa thang máy mở ra!
Cô bước nhanh vào, xoay người, nhìn Nhậm Tử Hiền, hai mắt nổi lệ.
Nhậm Tử Hiền đứng ở trong hành lang, cũng nhìn cô, vẻ mặt lộ ra cứng ngắc.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Cả người Đường Khả Hinh ngã trên mặt sàn, nhớ tới cái bạt tai tay mới vừa rồi của Nhậm Tử Hiền, trong lòng chợt đau xót, vươn tay xoa nhẹ đau rát trên mặt, đột nhiên cười khổ một tiếng, hiểu rõ có ngày hôm nay, là mình nên chịu, bởi vì cô tin câu kia: cho anh một chút thời gian. . . . .
***
Văn phòng Tổng Giám đốc!
Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trước bàn làm việc, trong chớp mắt ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Đông Anh, hỏi: "Cái gì?"
Đông Anh lo lắng nói với Tưởng Thiên Lỗi: "Nhậm tiểu thư trở về, mới vừa rồi đang ở dưới lầu, tát Khả Hinh một bạt tai, lúc ấy giống như hai người rùm beng."
Vẻ mặt của Tưởng Thiên Lỗi lập tức cứng ngắc, nghĩ tới Khả Hinh chịu một bạt tai, trong lòng đau nhói, lập tức đứng lên, vừa muốn nắm tây trang, muốn đi nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .
"Phịnh . . . . . .. . . . . . " Cửa phịch một tiếng, đẩy ra!
Nhậm Tử Hiền khí thế hừng hực, nắm Túi xách tiến vào, đè nén lửa giận, ánh mắt lạnh nhìn Tưởng Thiên Lỗi! !
Tưởng Thiên Lỗi cũng liếc mắt nhìn cô!
Đông Anh nhìn hai người bọn họ người một cái, lập tức khẽ gật đầu, xoay người đi khỏi, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
"Tại sao vừa trở về liền đánh người?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn Nhậm Tử Hiền, giọng tức tối lập tức đứng lên đi tới trước mặt cô, gầm nhẹ! !
Nhậm Tử Hiền nhìn chồng chưa cưới, đã lâu không gặp mặt, anh mặc tây trang màu đen, áo sơ mi màu đen, cổ áo mở ra, cổ áo trước đeo cà vạt màu đen viền bạc, khí thế nghiêm nghị đứng ở trước mặt của mình, phát ra mùi nước hoa đàn ông, vẻ mặt nguội lạnh nhìn mình, hai mắt của cô hiện lên nước mắt nói: "Em đã trở về. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi cau mày nhìn cô!
Nhậm Tử Hiền nhìn Tưởng Thiên Lỗi, ép buộc mình bình tĩnh nói: "Em đi Provence! Nơi đó, tương lai chúng ta kết hôn, em muốn đi hưởng trăng mật nơi đó."
Tưởng Thiên Lỗi quay mặt đi, không nhìn cô.
Nhậm Tử Hiền nhìn vẻ mặt anh lạnh nhạt, tiếp tục nói: "Em thừa dịp trong khoảng thời gian này, thiết kế một hơi 36 mẫu áo cưới thật tươi đẹp hạnh phúc, mỗi mẫu cũng dốc hết tình yêu và mơ ước của em để thiết kế. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng.
"Em còn đi tiệm áo cưới hoàng gia Anh lúc ấy chúng ta ở tại nước Anh . . . . . ." Nhậm Tử Hiền nhìn anh, nói.
Tưởng Thiên Lỗi không để ý tới cô.
"Kỹ sư thiết kế của tiệm áo cưới kia vẫn còn, mới vừa. . . . . . Thiết kế một áo cưới thật đẹp, hỏi em có muốn thử một chút hay không. . . . . . Em thử rồi. . . . . . Em giống như một cô gái bình thường, thử như vậy. . . . . ." Nhậm Tử Hiền cảm giác đột nhiên toàn thân rã rời, nhìn anh, nước mắt rơi xuống, giống như đặt mình trong mùa đông giá rét, gặp được băng hàn nhất, nói: "Lúc ấy …. Em tự nói với mình, em . . . . . một lần cuối cùng em mang theo tình yêu của chính mình, mang theo một chút hy vọng cuối cùng cùng anh, ở trong khoảng thời gian ngắn, sau khi chúng ta kết hôn đi khắp nơi, muốn đi đến nơi hưởng trăng mật. . . . . . Sau đó sẽ trở về nói chia tay với anh. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi quay đầu, nhìn cô.
Nhậm Tử Hiền giống như rất rét lạnh, bị kích suy sụp, ngồi xổm trên mặt sàn, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhanh chóng xoay tròn, mới sâu kín nói: "Nhưng em thử chiếc áo cưới ở tiệm áo cưới đó, tua ren xinh đẹp, đuôi váy thật dài, em bị đánh bại rồi, em không thể chia tay, em nằm mơ. . . . . . Đêm đó. . . . . . Mặc chiếc áo cưới đó, chân trần đi ở đầu đường nước Anh, muốn lên máy bay trở lại. . . . . . Muốn mau sớm nhìn thấy anh! ! Muốn gặp được anh ngay lập tức! Muốn nói với anh, nếu như không chia tay, em có thể quỳ xuống van anh. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn cô.
Nhậm Tử Hiền ngồi xổm trên mặt sàn, nước mắt chảy xuống, ngẩng mặt lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nghẹn ngào nói: "Em mặc áo cưới này đi lên máy bay, từ ngoài cửa sổ, nhìn thấy vầng trăng kia thật tròn, em lại khóc thật đau lòng, em cố giả bộ kiên cường nhiều năm như vậy, là tình yêu đánh tan ngụy trang của em, rõ ràng em rất yêu anh, rõ ràng em rất cần anh, mặc kệ anh đẩy em vào biển lửa, em đều chấp nhận chịu đựng! Chỉ cần không chia tay!"
"Anh muốn mãi mãi ở chung một chỗ với Đường Khả Hinh!" Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng nhìn Nhậm Tử Hiền, kiên định nói.
Sắc mặt của Nhậm Tử Hiền ngưng tụ, nhìn anh!
Tưởng Thiên Lỗi nhìn Tử Hiền, lại khẳng định mà kiên quyết nói: "Anh muốn mãi mãi ở chung một chỗ với cô ấy, giống như cái em kiên định muốn cùng anh ở chung một chỗ!"
Nước mắt chảy xuống.
Cô vẫn sâu kín nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi cúi đầu nhìn Nhậm Tử Hiền, thật lòng nói: "Tử Hiền, chúng ta chia tay thôi. Anh sẽ không ở cùng một chỗ với em! Một phút cơ hội cũng sẽ không cho them nữa! Mặc dù tương lai, anh chỉ là một thân một mình, anh cũng sẽ không ở cùng một chỗ với em."
"Tại sao? Anh không yêu em . . . . ." Nhậm Tử Hiền nhìn anh, sâu kín hỏi.
"Đây chính là vấn đề của em. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, đau lòng nói: "Em cảm giác anh sẽ không yêu em, mà Đường Khả Hinh vẫn cảm thấy, anh sẽ yêu cô ấy. . . . . ."
Nhậm Tử Hiền ngã trên mặt sàn, ngẩng đầu lên, không thể tin nổi nhìn anh, nói: "Nhưng cô ấy nói không yêu anh. . . . . ."
"Anh đột nhiên mới hiểu được, tình yêu không phải chuyện hai người, là chuyện một người. . . . . ." Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi xẹt qua một chút đau đau. . . . . ."Cô ấy có yêu anh hay không, là chuyện của cô ấy. . . . . . Anh có yêu cô ấy hay không, là chuyện của anh . . . . ."
Trái tim, ầm một tiếng, vỡ vụn.
Nước mắt Nhậm Tử Hiền lại lăn xuống, nói: "Tưởng Thiên Lỗi, không nên đối với em như vậy, em chờ được Như Mạt, nhưng không chờ được Đường Khả Hinh. . . . . . Bởi vì cô ấy sẽ sống rất tốt . . . . . ."
"Cho nên em không cần chờ đợi!" Tưởng Thiên Lỗi quyết định nói: "Em trở lại vừa đúng lúc, bởi vì ngày mai anh sắp tuyên bố chúng ta hủy bỏ hôn ước!"
"Cái gì. . . . . ." Nhậm Tử Hiền không thể tin nổi nhìn anh, kêu to: "Hủy bỏ hôn ước! ! ? Hủy bỏ hôn ước! ! Anh dám! !"
"Gia đình hai chúng ta ký mua hòn đảo nhỏ hợp tác khai thác, anh tự động buông tha đầu tư 1,1 tỉ! Toàn bộ thuộc về nhà họ Nhậm em! Coi như là trả phần tình cảm anh nợ em!" Tưởng Thiên Lỗi cứng rắn nói.
Nhậm Tử Hiền chợt đứng lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi sụp đổ kêu to: "Tại sao anh lại muốn đối xử với em như vậy? Anh biết em yêu anh bao nhiêu sao? Tại sao anh lại muốn đối xử với em như vậy?"
Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt quả đấm, vẻ mặt nguội lạnh, hai mắt lại xẹt qua một chút đau lòng, nói: "Trái tim. . . . . . Đã từng chia cho hai người, trái tim anh rất đau. . . . . . Anh không muốn đau nữa. Hãy để cho anh ích kỷ một lần, cứu vớt bản thân anh."
Nhậm Tử Hiền đau lòng nhìn anh.
Bóng dáng của Tưởng Thiên Lỗi nhất thời lộ ra rất cô đơn, đúng vậy, trá tim đã từng chia cho hai người, trái tim anh rất đau. . . . . .
Không gian yên tĩnh, rất yên tĩnh.
Chỉ có tiếng thở dốc.
Nhậm Tử Hiền đau toàn thân lạnh run, nhưng bởi vì nghe được người đàn ông nói, trái tim anh rất đau, cô mềm lòng, cũng không nói ra lời, nước mắt từng viên lăn xuống.
Tiếng nức nở, nhẹ nhàng truyền đến.
Nhậm Tử Hiền đứng bên cạnh anh, cúi đầu, khóc nhỏ, khóc nhỏ . . . . . .
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nổi lên hơi nước, nắm chặc quả đấm, nhất thời buông ra, cố nén khổ sở và lo âu vào đáy lòng trong nhiều ngày qua, vươn tay nhẹ nhàng ôm Nhậm Tử Hiền vào trong lòng, cúi xuống, nhẹ nhàng hôn mái tóc cô, thật lòng xin lỗi nói: "Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Anh không thể yêu em. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."
Nhậm Tử Hiền tựa vào trong ngực Tưởng Thiên Lỗi, lần đầu tiên giống như cô gái nhỏ, mặt dính vào trước lồng ngực của anh, hưởng thụ anh dịu dàng vuốt ve, cả người run rẩy, nước mắt chảy xuống, đôi tay nắm chặt tây trang trước ngực anh, nắm thật chặt.
Tưởng Thiên Lỗi đau tiếc ôm chặt cô, vuốt nhẹ phía sau lưng của cô, lại một lần nữa thật lòng nói: "Cám ơn em đã từng làm bạn, nếu như có làm lại, đừng yêu người đàn ông đang yêu . . . . . . Mặc kệ là nhiều năm trước, hay hiện tại, anh vẫn yêu. . . . . ."
Thân thể Nhậm Tử Hiền đột nhiên mãnh liệt run rẩy, nước mắt từng viên chảy xuống, nhớ tới lúc hai người mới gặp mặt, Tưởng Thiên Lỗi nhìn mình, trong ánh mắt cô đơn và buồn bã, cảm giác đau lòng tràn lên, lập tức úp mặt trước ngực anh, bật khóc.
Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ ôm chặt thân thể của cô, nhìn phía trước, thở dài một tiếng.
Sau một tiếng.
Một tuyên bố do Tưởng Thiên Lỗi và Nhậm Tử Hiền, hai người cùng tuyên bố hủy bỏ hôn ước với truyền thông, truyền tới tất cả phòng làm việc! !
Nhất thời, khắp thành xôn xao, bởi vì cuộc hôn nhân này đã từng được xem là hôn nhân thế kỷ, Nhậm tiểu thư là hòn ngọc quý trên tay ông trùm khách sạn, kết hôn cùng Tổng Giám đốc Tưởng tập đoàn Hoàn Cầu quốc tế, cuộc hôn nhân này là cỡ nào chói mắt trên thế giới, trước ngày hôm nay, cũng bởi vì giữa bọn họ sắp tuyên bố tin tức tổ chức hôn lễ, làm cho giá cổ phiếu Tập đoàn Á Châu tăng cao, nhưng cuộc đời giống thoảng mây bay, tin tức bùng nổ, trong chớp mắt kích thích khiêu chiến cực hạn chịu đựng của tất cả mọi người! !
Tin tức lập tức bị ngăn chặn! !
Thế giới này có lẽ có chuyện cổ tích Cô bé lọ lem và chàng Hoàng tử, thế nhưng trên thế giới, chuyện cổ tích Công chúa cùng Hoàng tử lại không nhiều! Đã có thể kết thúc như vậy rồi ! Danh viện mất mát, đám cậu ấm lại thấy hi vọng, bởi vì thiên kim nhà họ Nhậm, là người đẹp nhất Châu Á, có người mất mát, có người nổi lên hi vọng, cả bầu trời thành phố, nhao nhao ầm ĩ , tất cả đều là chuyện này, dĩ nhiên cũng truyền đến phòng ăn ngự tôn!
Đường Khả khánh mới vừa đổi quần áo, chuẩn bị tan việc thì liền nghe được nhân viên đi qua đi lại nói: "Cô nghe chưa? Tổng Giám đốc hủy bỏ hôn sự với Nhậm đại tiểu thư rồi! !"
"Có thật không? Trời ạ! Tại sao lại như vậy?"
"Đúng vậy! Một đôi trời đất tạo nên, tại sao lại chia tay chứ?"
Hai người nhanh chóng đi khỏi.
Đường Khả Hinh dừng ở cạnh cửa, sửng sốt.
/1388
|