Mùa xuân phương Nam cũng sẽ cho người ta có một loại ảo giác, bởi vì nó luôn là thời điểm lá rụng bay bay ở cuối mùa xuân.
Giống như mùa màng nhớ nhung, cũng bị vò nát.
Ánh mặt trời chiếu xuống, phía sau bệnh viện có một số bệnh nhân đang phơi nắng.
Tô Thụy Kỳ và Đường Khả Hinh mỉm cười đi dọc theo đường nhỏ của bệnh viện đi tới vườn hoa, cùng nói đến chuyện xảy ra mấy tháng này. . . . . .
“Anh không ngờ, một cuộc tranh tài rượu đỏ đơn giản như vậy, lại cạnh tranh khốc liệt thế này!” Sau khi Tô Thụy Kỳ nghe được chuyện Đường Khả Hinh đi nước Anh, nở nụ cười cảm thán.
Đường Khả Hinh cũng mỉm cười đi tới phía trước, thấy lộ ra một mảng xanh biếc rộng rãi mình thích, mới sâu kín nói: “Kể từ sau khi bắt đầu tranh tài, em mới phát hiện, thế giới của mình nhỏ đến cỡ nào, bi thương của mình nhỏ đến cỡ nào.”
Tô Thụy Kỳ dừng bước lại nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng mỉm cười nhìn anh.
“Bây giờ có thể chấp nhận bi thương của mình rồi hả ? Sẽ không cảm thấy chật chội, thở không nổi?” Tô Thụy nhàn nhạt hỏi cô.
Đường Khả Hinh suy nghĩ những lời này, đột nhiên mỉm cười, tiếp tục đi về phía trước.
Tô Thụy Kỳ nhìn theo bóng lưng cô, lại thằm lặng giống như lúc mới gặp mặt, bước chân di chuyển rất ổn định và dịu dàng, nhìn anh cô hỏi: “Sau khi trở về nước, xảy ra chuyện gì?”
Đường Khả Hinh dừng bước lại.
“Có phải bởi vì Tưởng Thiên Lỗi hay không? Anh ấy chắc chắn sẽ không buông tha em.” Tô Thụy bước đi lên trước thật nhanh, nhìn cô nói.
Hai mắt Đường Khả Hinh nhìn rừng núi trùng điệp phía trước, mặc cho gió lạnh quét qua mặt.
“Khả Hinh. . . . . .” Tô Thụy Kỳ gấp gáp muốn gọi cô.
“Tô Thụy Kỳ. . . . . .” Đường Khả Hinh lại nhìn anh, mỉm cười nói: “Có một người đàn ông, anh ấy là biển rộng, cho tới bây giờ đều chứa sóng ngầm mãnh liệt, mênh mông kích tình, anh nhảy vào bên trong, mặc dù sẽ hít thở không thông, nhưng bởi vì anh ấy sôi trào mãnh liệt, sau đó anh ý thức giãy giụa mình, thậm chí tự cứu, có một người đàn ông là đầm sâu, bình tĩnh như một chiếc gương, em nhìn phía dưới, giống như có thể nhìn đến bản thân mình, em biết rõ nó rất sâu, sâu không thấy đáy. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ nghe vậy, liền cười hỏi: “Em đừng nói với anh, em vô tình chìm xuống, sắp chết chìm rồi hả ?”
“Không. . . . . .” Đường Khả Hinh xoay đầu lại nhìn anh, cười nói: “Em sẽ không nhảy xuống, sẽ không quấy nhiễu tĩnh lặng của nó, nhất là trong thế giới của em còn có vị đắng chát. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn cô gái này dần dần chín chắn, có chút tình cảm có thể ở trong thế giới của cô, dựa vào lý trí phân tích, thế nhưng anh lại đột nhiên cười, nói: “Em biết không? Thế giới này 80% người thành công, yếu tố quyết định là bởi vì bọn họ cảm thấy quá đói. Chắc chắn sẽ có một loại người, nếu hôm nay tôi không cố gắng, ngày mai tôi có thể sẽ mất đi tất cả.”
Đường Khả Hinh cau mày nhìn anh.
“Không hiểu?” Tô Thụy Kỳ lạo bật cười hỏi.
Đường Khả Hinh lắc đầu một cái.
“Có thể làm cho em thành công, cũng có thể bởi vì người kia tuyệt vọng xoay người.” Tô Thụy Kỳ thật lòng nhìn cô nói: “Cho nên cuộc sống, gặp phải đau đớn lớn nhất, chỉ cần em quý trọng cuộc sống, nó có thể trả lại một thứ quý giá hơn. Bây giờ em nhận được, ngược lại không có dũng cảm của quá khứ.”
Đường Khả Hinh nhìn anh.
Tô Thụy Kỳ thật lòng nhìn cô nói: “Làm bạn bè, anh hi vọng em có thể hiểu, theo đuổi là tận cùng, mặc kệ sự nghiệp hay tình yêu. Chỉ cần em có thể hạnh phúc là được. Canh chừng tình yêu đã qua, nó chỉ có thể cho em vĩnh viễn là một vùng đầm lầy lúc em xoay người, mà vùng đầm lầy kia, là giả. . . . . . Nó không phải cuộc sống chân chính.”
Đường Khả Hinh suy nghĩ những lời này.
“Tại sao cuộc sống phải canh chừng một vùng đầm lầy để sống?” Tô Thụy Kỳ cười nói: “Giống như quá khứ của anh, coi chừng tình yêu đi qua, sống không bằng chết, gặp được em, yêu em, mới hiểu được, có thể yêu một người nữa là một chuyện hạnh phúc. Ít nhất chứng minh mình còn sống.”
Phốc!
Đường Khả Hinh cúi đầu cười.
Tô Thụy Kỳ cũng cười, vươn tay nhẹ ôm cô gái trước mặt vào trong lòng, tay nhẹ vuốt tóc cô, mới thật lòng nói: “Đừng sợ, Khả Hinh, tiếp tục dũng cảm đi về phía trước, mặc kệ chuyện gì, anh cũng sẽ ở bên cạnh em, ủng hộ tất cả quyết định của em.”
Hai mắt Đường Khả Hinh đỏ bừng, kích động nghẹn ngào.
Một cơn gió nhẹ thổi tới, có chút mát mẻ, mang đến không khí mùa xuân vui vẻ.
Đường Khả Hinh báo nghỉ buổi chiều, gặp Tô Thụy Kỳ, vẫn cùng anh đi ăn cơm tối, vừa muốn về nhà, lúc này mới phát hiện ra mình quên mang tài liệu về nhà, liền trực tiếp về khách sạn lấy.
Tám giờ tối.
Đường Khả Hinh tay cầm túi xách, mới vừa muốn trở lại trụ sở Hoàn Á, lại thấy Tiêu Đồng mặc áo len màu xanh dương, quần bó sát người màu trắng, có chút gấp gáp đi ra, cô ngạc nhiên gọi: “Tiêu Đồng? Chị làm sao vậy?”
“Khả Hinh?” Tiêu Đồng thấy Đường Khả Hinh, lập tức mừng rỡ vui vẻ nói: “Tại sao lúc này cô còn về công ty?”
“Tôi quên mang tài liệu.” Đường Khả Hinh cười nói: “Cho nên trở lại lấy, chị thì sao?”
“Ôi chao, đừng nói nữa, hôm nay lão đại thu dọn đồ đạc ở ‘phòng tổng thống’, mới phát hiện bình phong cô đưa cho anh ấy, cái đuôi con cáo nhỏ kia bị bung chỉ, đoán chừng lúc ấy không cẩn thận đập hư.” Tiêu Đồng cười nói: “Anh ấy mới vừa gọi điện thoại cho tôi, nói thừa dịp buổi tối tôi có thời gian, tìm người sửa bình phong một chút, thuận tiện nối cái đuôi nhỏ lại.”
Đường Khả Hinh nghe vậy, hai mắt hiện lên chút dịu dàng.
“Khả Hinh! !” Tiêu Đồng thấy Đường Khả Hinh, giống như gặp cứu tinh, căng thẳng nói: “Bình phong này không phải cô thêu sao? Cô nhanh giúp một chút đi…, tôi rất phiền não chuyện này ! !”
“Tôi . . . . .” Đường Khả Hinh do dự.
“Khả Hinh! !” Tiêu Đồng lại cầu xin cô.
Đường Khả Hinh chỉ đành phải mỉm cười nói: “Được rồi. Tôi về nhà lấy chỉ, rồi đến chợ tìm gương và đinh gỗ. . . . . .”
“Tốt! ! Chúng ta cùng đi!” Tiêu Đồng lập tức kéo Đường Khả Hinh cười đi ra ngoài.
Chín giờ tối.
Trang Hạo Nhiên mặc T-shirt màu xanh dương, tay ngắn, cổ chữ V, quần tây màu trắng, đang ngồi ở trên ghế sa lon nhà mình, hết sức chăm chú mà xem thế giới động vật, nghe được chuông cửa reo, anh cũng không muốn động.
Chuông cửa lại vang lên.
Trang Hạo Nhiên bị buộc đứng lên, kêu một tiếng: “Tới đây.”
Anh nghi ngờ đi tới bên cửa, chậm rãi kéo cửa ra, liền nhìn thấy Tiêu Đồng và Đường Khả Hinh đứng ở bên cửa, đang xách theo một túi đồ lớn, anh sửng sốt.
“Yên tâm! Đây tuyệt đối không phải là ăn khuya! !” Tiêu Đồng lập tức nâng cao túi đồ lớn, cười nói: “Tôi mới vừa chuẩn bị đi ra ngoài tìm người sửa bình phong cho anh, gặp được Khả Hinh, bình phong này không phải cô ấy thêu sao, tìm cô ấy vừa đúng, chúng tôi liền cùng đi chợ, tìm chỉ thích hợp, còn có gương, cũng mua về rồi!”
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh đứng ở một bên, im lặng không lên tiếng cúi đầu, động tác này, từ sau khi bị hủy khuôn mặt vẫn không có thay đổi.
Tiêu Đồng nhìn nét mặt và thái độ của Trang Hạo Nhiên, bất mãn gọi: “Này! ! Buổi tối chúng tôi tới đây sửa bình phong cho anh! Sẽ không tiếp tục ngăn ở cửa, không cho chúng tôi vào chứ? Bên trong giấu phụ nữ à?”
“Đúng vậy! Giấu mười mấy người!” Trang Hạo Nhiên xoay người đi về phía phòng khách, trực tiếp cầm gối ôm ôm vào trong ngực, ngồi ở trên ghế sa lon, tiếp tục xem thế giới động vật, xem rất say sưa.
“Vào đi! !” Tiêu Đồng vui vẻ kéo Đường Khả Hinh cười đi vào phòng khách, sau đó nhìn Trang Hạo Nhiên hỏi: “Bình phong của anh đâu ! ?”
“Ở trên lầu.” Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên một cái, mới nói: “Tự tìm!”
“Tôi làm sao biết nó ở đâu?” Tiêu Đồng nhìn anh kêu to.
“Tôi đi lấy thôi. . . . . .” Đường Khả Hinh nhẹ nhàng để công cụ xuống, sau đó chậm rãi đi lên lầu, đi về phía tủ sách, mở hộc tỏ nhỏ ra, từ bên trong lấy ra một cái chìa khóa nhỏ. . . . . .
Trang Hạo Nhiên không nhịn được ngẩng đầu lên, liếc về phía trên lầu.
Quả nhiên Đường Khả Hinh tìm được một cái hộp sắt nho nhỏ ở trong ngăn kéo đầu tiên tủ sách, sau đó dùng chìa khóa sắt, mở ngăn thứ nhất ra, nhấn vào mật mã sinh nhật của mình, rốt cuộc nhìn thấy bình phong, cô mỉm cười bưng ra.
Trang Hạo Nhiên ngồi tại chỗ, không thể tin nổi nhìn người này, trước kia muốn cướp bình phong lại, một tia ý thức xông lên, ôm bình phong xuống, ban đầu anh còn cảm thấy đó là trùng hợp, sau đó cô ở nhà của mình ở bên nướcAnh, không cần hỏi người cũng biết tiền mặt của mình để ở nơi nào, đến bây giờ. . . . . . Cô làm sao biết bình phong của mình đặt ở nơi nào?.
“Oa!” Tiêu Đồng thấy Đường Khả Hinh đi xuống, liền không thể tin nổi cười nói: “Làm sao cô biết bình phong ở đâu?”
“Đi lên đã biết.” Đường Khả Hinh ôm bình phong đi xuống lầu, sau đó thật cẩn thận ngồi ở trên ghế sa lon một bên khác, để bình phong xuống, tay thuần thục, tìm được chỉ có màu sắc thích hợp, còn có hai cây kim.
“Thật may có cô, nếu không tối nay tôi cũng không biết chạy nơi nào tìm người! Muốn uống gì không? Tôi phục vụ cho cô!” Tiêu Đồng thật vui vẻ nói.
“Không cần. Làm xong, về sớm một chút.” Đường Khả Hinh tìm được chỉ thích hợp, ngón tay ngọc thon dài nâng nhẹ nó, dùng kéo nhỏ màu hồng, cắt bỏ một đầu sợi chỉ.
Trang Hạo Nhiên ngồi ở một bên, im lặng không lên tiếng, chỉ chăm chú xem thế giới động vật chim cánh cụt, nói đến bởi vì luồng không khí lạnh sắp đến, cả gia đình đang di cư.
“Tôi giúp cô! !” Tiêu Đồng cười ngồi xuống, lấy ra búa nhỏ, đinh gỗ, kính thủy tinh.
Đường Khả Hinh nhìn cô, khẽ mỉm cười, liền cầm kim thêu, véo nhẹ ở giữa ngón tay, mở bình phong con cáo nhỏ, liếc mắt nhìn, liền đâm kim xuống thêu. . . . . .
Cả phòng khách một mảnh yên tĩnh, chỉ có người bình luận thế giới động vật đang giải thích tình trạng di cư của chim cánh cụt, Trang Hạo Nhiên xem rất say sưa.
Đường Khả Hinh cũng im lặng, chăm chú thêu, may vá kéo kéo nhẹ, động tác hết sức dịu dàng tuyệt đẹp.
Tiêu Đồng tan việc đã ngồi không vững, mới nói làm cùng Khả Hinh, lại đột nhiên nhận được điện thoại của Tô Lạc Hoành, kêu đến quán bar ngồi một chút, tối nay có biểu diễn ảo thuật, cô liền vui vẻ chạy ra ngoài. Cả ‘phòng tổng thống’, chỉ có hai người. . . . . .
“Sau khi chim cánh cụt mẹ thành công đẻ trứng, chim cánh cụt cha liền thật cẩn thận kẹp trứng to lớn ở giữa chân và bụng, đưa chúng nó đến chỗ ấm áp hơn. . . . . .” Người bình luận đang ra sức giải thích . . . . . .
Đường Khả Hinh nghe giải thích như vậy, không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn trong màn hình TV, đang phát hình hàng ngàn hàng vạn chim cánh cụt đang kẹp trứng chim cánh cụt, ở trong thời tiết băng tuyết đi tới một nơi an toàn hơn sẽ không bị băng vùi lấp, chậm rãi nhịp nhàng tụ tập cùng nhau, thân thể mập mạp dựa sát vào thân thể mập mạp, trứng chim cánh cụt dần dần chảy xuống tới trên đùi, sau đó cúi đầu, thu cánh, cho đến một ngày chim cánh cụt con ra đời, bọn chúng cũng tuyệt đối không đi khỏi. . . . . .
Cô nhìn hình tượng này, còn có chút ngây ngô, sau đó không nhịn được quay đầu, thấy Trang Hạo Nhiên ôm chặt gối ôm, toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn hình ảnh, ánh mắt sáng ngời, miệng khẽ há ra, vẻ mặt bị chim cánh cụt cha làm cảm động kinh ngạc. . . . . . .
Phốc!
Đường Khả Hinh không nhịn được cúi đầu cười.
Giống như mùa màng nhớ nhung, cũng bị vò nát.
Ánh mặt trời chiếu xuống, phía sau bệnh viện có một số bệnh nhân đang phơi nắng.
Tô Thụy Kỳ và Đường Khả Hinh mỉm cười đi dọc theo đường nhỏ của bệnh viện đi tới vườn hoa, cùng nói đến chuyện xảy ra mấy tháng này. . . . . .
“Anh không ngờ, một cuộc tranh tài rượu đỏ đơn giản như vậy, lại cạnh tranh khốc liệt thế này!” Sau khi Tô Thụy Kỳ nghe được chuyện Đường Khả Hinh đi nước Anh, nở nụ cười cảm thán.
Đường Khả Hinh cũng mỉm cười đi tới phía trước, thấy lộ ra một mảng xanh biếc rộng rãi mình thích, mới sâu kín nói: “Kể từ sau khi bắt đầu tranh tài, em mới phát hiện, thế giới của mình nhỏ đến cỡ nào, bi thương của mình nhỏ đến cỡ nào.”
Tô Thụy Kỳ dừng bước lại nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng mỉm cười nhìn anh.
“Bây giờ có thể chấp nhận bi thương của mình rồi hả ? Sẽ không cảm thấy chật chội, thở không nổi?” Tô Thụy nhàn nhạt hỏi cô.
Đường Khả Hinh suy nghĩ những lời này, đột nhiên mỉm cười, tiếp tục đi về phía trước.
Tô Thụy Kỳ nhìn theo bóng lưng cô, lại thằm lặng giống như lúc mới gặp mặt, bước chân di chuyển rất ổn định và dịu dàng, nhìn anh cô hỏi: “Sau khi trở về nước, xảy ra chuyện gì?”
Đường Khả Hinh dừng bước lại.
“Có phải bởi vì Tưởng Thiên Lỗi hay không? Anh ấy chắc chắn sẽ không buông tha em.” Tô Thụy bước đi lên trước thật nhanh, nhìn cô nói.
Hai mắt Đường Khả Hinh nhìn rừng núi trùng điệp phía trước, mặc cho gió lạnh quét qua mặt.
“Khả Hinh. . . . . .” Tô Thụy Kỳ gấp gáp muốn gọi cô.
“Tô Thụy Kỳ. . . . . .” Đường Khả Hinh lại nhìn anh, mỉm cười nói: “Có một người đàn ông, anh ấy là biển rộng, cho tới bây giờ đều chứa sóng ngầm mãnh liệt, mênh mông kích tình, anh nhảy vào bên trong, mặc dù sẽ hít thở không thông, nhưng bởi vì anh ấy sôi trào mãnh liệt, sau đó anh ý thức giãy giụa mình, thậm chí tự cứu, có một người đàn ông là đầm sâu, bình tĩnh như một chiếc gương, em nhìn phía dưới, giống như có thể nhìn đến bản thân mình, em biết rõ nó rất sâu, sâu không thấy đáy. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ nghe vậy, liền cười hỏi: “Em đừng nói với anh, em vô tình chìm xuống, sắp chết chìm rồi hả ?”
“Không. . . . . .” Đường Khả Hinh xoay đầu lại nhìn anh, cười nói: “Em sẽ không nhảy xuống, sẽ không quấy nhiễu tĩnh lặng của nó, nhất là trong thế giới của em còn có vị đắng chát. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn cô gái này dần dần chín chắn, có chút tình cảm có thể ở trong thế giới của cô, dựa vào lý trí phân tích, thế nhưng anh lại đột nhiên cười, nói: “Em biết không? Thế giới này 80% người thành công, yếu tố quyết định là bởi vì bọn họ cảm thấy quá đói. Chắc chắn sẽ có một loại người, nếu hôm nay tôi không cố gắng, ngày mai tôi có thể sẽ mất đi tất cả.”
Đường Khả Hinh cau mày nhìn anh.
“Không hiểu?” Tô Thụy Kỳ lạo bật cười hỏi.
Đường Khả Hinh lắc đầu một cái.
“Có thể làm cho em thành công, cũng có thể bởi vì người kia tuyệt vọng xoay người.” Tô Thụy Kỳ thật lòng nhìn cô nói: “Cho nên cuộc sống, gặp phải đau đớn lớn nhất, chỉ cần em quý trọng cuộc sống, nó có thể trả lại một thứ quý giá hơn. Bây giờ em nhận được, ngược lại không có dũng cảm của quá khứ.”
Đường Khả Hinh nhìn anh.
Tô Thụy Kỳ thật lòng nhìn cô nói: “Làm bạn bè, anh hi vọng em có thể hiểu, theo đuổi là tận cùng, mặc kệ sự nghiệp hay tình yêu. Chỉ cần em có thể hạnh phúc là được. Canh chừng tình yêu đã qua, nó chỉ có thể cho em vĩnh viễn là một vùng đầm lầy lúc em xoay người, mà vùng đầm lầy kia, là giả. . . . . . Nó không phải cuộc sống chân chính.”
Đường Khả Hinh suy nghĩ những lời này.
“Tại sao cuộc sống phải canh chừng một vùng đầm lầy để sống?” Tô Thụy Kỳ cười nói: “Giống như quá khứ của anh, coi chừng tình yêu đi qua, sống không bằng chết, gặp được em, yêu em, mới hiểu được, có thể yêu một người nữa là một chuyện hạnh phúc. Ít nhất chứng minh mình còn sống.”
Phốc!
Đường Khả Hinh cúi đầu cười.
Tô Thụy Kỳ cũng cười, vươn tay nhẹ ôm cô gái trước mặt vào trong lòng, tay nhẹ vuốt tóc cô, mới thật lòng nói: “Đừng sợ, Khả Hinh, tiếp tục dũng cảm đi về phía trước, mặc kệ chuyện gì, anh cũng sẽ ở bên cạnh em, ủng hộ tất cả quyết định của em.”
Hai mắt Đường Khả Hinh đỏ bừng, kích động nghẹn ngào.
Một cơn gió nhẹ thổi tới, có chút mát mẻ, mang đến không khí mùa xuân vui vẻ.
Đường Khả Hinh báo nghỉ buổi chiều, gặp Tô Thụy Kỳ, vẫn cùng anh đi ăn cơm tối, vừa muốn về nhà, lúc này mới phát hiện ra mình quên mang tài liệu về nhà, liền trực tiếp về khách sạn lấy.
Tám giờ tối.
Đường Khả Hinh tay cầm túi xách, mới vừa muốn trở lại trụ sở Hoàn Á, lại thấy Tiêu Đồng mặc áo len màu xanh dương, quần bó sát người màu trắng, có chút gấp gáp đi ra, cô ngạc nhiên gọi: “Tiêu Đồng? Chị làm sao vậy?”
“Khả Hinh?” Tiêu Đồng thấy Đường Khả Hinh, lập tức mừng rỡ vui vẻ nói: “Tại sao lúc này cô còn về công ty?”
“Tôi quên mang tài liệu.” Đường Khả Hinh cười nói: “Cho nên trở lại lấy, chị thì sao?”
“Ôi chao, đừng nói nữa, hôm nay lão đại thu dọn đồ đạc ở ‘phòng tổng thống’, mới phát hiện bình phong cô đưa cho anh ấy, cái đuôi con cáo nhỏ kia bị bung chỉ, đoán chừng lúc ấy không cẩn thận đập hư.” Tiêu Đồng cười nói: “Anh ấy mới vừa gọi điện thoại cho tôi, nói thừa dịp buổi tối tôi có thời gian, tìm người sửa bình phong một chút, thuận tiện nối cái đuôi nhỏ lại.”
Đường Khả Hinh nghe vậy, hai mắt hiện lên chút dịu dàng.
“Khả Hinh! !” Tiêu Đồng thấy Đường Khả Hinh, giống như gặp cứu tinh, căng thẳng nói: “Bình phong này không phải cô thêu sao? Cô nhanh giúp một chút đi…, tôi rất phiền não chuyện này ! !”
“Tôi . . . . .” Đường Khả Hinh do dự.
“Khả Hinh! !” Tiêu Đồng lại cầu xin cô.
Đường Khả Hinh chỉ đành phải mỉm cười nói: “Được rồi. Tôi về nhà lấy chỉ, rồi đến chợ tìm gương và đinh gỗ. . . . . .”
“Tốt! ! Chúng ta cùng đi!” Tiêu Đồng lập tức kéo Đường Khả Hinh cười đi ra ngoài.
Chín giờ tối.
Trang Hạo Nhiên mặc T-shirt màu xanh dương, tay ngắn, cổ chữ V, quần tây màu trắng, đang ngồi ở trên ghế sa lon nhà mình, hết sức chăm chú mà xem thế giới động vật, nghe được chuông cửa reo, anh cũng không muốn động.
Chuông cửa lại vang lên.
Trang Hạo Nhiên bị buộc đứng lên, kêu một tiếng: “Tới đây.”
Anh nghi ngờ đi tới bên cửa, chậm rãi kéo cửa ra, liền nhìn thấy Tiêu Đồng và Đường Khả Hinh đứng ở bên cửa, đang xách theo một túi đồ lớn, anh sửng sốt.
“Yên tâm! Đây tuyệt đối không phải là ăn khuya! !” Tiêu Đồng lập tức nâng cao túi đồ lớn, cười nói: “Tôi mới vừa chuẩn bị đi ra ngoài tìm người sửa bình phong cho anh, gặp được Khả Hinh, bình phong này không phải cô ấy thêu sao, tìm cô ấy vừa đúng, chúng tôi liền cùng đi chợ, tìm chỉ thích hợp, còn có gương, cũng mua về rồi!”
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh đứng ở một bên, im lặng không lên tiếng cúi đầu, động tác này, từ sau khi bị hủy khuôn mặt vẫn không có thay đổi.
Tiêu Đồng nhìn nét mặt và thái độ của Trang Hạo Nhiên, bất mãn gọi: “Này! ! Buổi tối chúng tôi tới đây sửa bình phong cho anh! Sẽ không tiếp tục ngăn ở cửa, không cho chúng tôi vào chứ? Bên trong giấu phụ nữ à?”
“Đúng vậy! Giấu mười mấy người!” Trang Hạo Nhiên xoay người đi về phía phòng khách, trực tiếp cầm gối ôm ôm vào trong ngực, ngồi ở trên ghế sa lon, tiếp tục xem thế giới động vật, xem rất say sưa.
“Vào đi! !” Tiêu Đồng vui vẻ kéo Đường Khả Hinh cười đi vào phòng khách, sau đó nhìn Trang Hạo Nhiên hỏi: “Bình phong của anh đâu ! ?”
“Ở trên lầu.” Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên một cái, mới nói: “Tự tìm!”
“Tôi làm sao biết nó ở đâu?” Tiêu Đồng nhìn anh kêu to.
“Tôi đi lấy thôi. . . . . .” Đường Khả Hinh nhẹ nhàng để công cụ xuống, sau đó chậm rãi đi lên lầu, đi về phía tủ sách, mở hộc tỏ nhỏ ra, từ bên trong lấy ra một cái chìa khóa nhỏ. . . . . .
Trang Hạo Nhiên không nhịn được ngẩng đầu lên, liếc về phía trên lầu.
Quả nhiên Đường Khả Hinh tìm được một cái hộp sắt nho nhỏ ở trong ngăn kéo đầu tiên tủ sách, sau đó dùng chìa khóa sắt, mở ngăn thứ nhất ra, nhấn vào mật mã sinh nhật của mình, rốt cuộc nhìn thấy bình phong, cô mỉm cười bưng ra.
Trang Hạo Nhiên ngồi tại chỗ, không thể tin nổi nhìn người này, trước kia muốn cướp bình phong lại, một tia ý thức xông lên, ôm bình phong xuống, ban đầu anh còn cảm thấy đó là trùng hợp, sau đó cô ở nhà của mình ở bên nướcAnh, không cần hỏi người cũng biết tiền mặt của mình để ở nơi nào, đến bây giờ. . . . . . Cô làm sao biết bình phong của mình đặt ở nơi nào?.
“Oa!” Tiêu Đồng thấy Đường Khả Hinh đi xuống, liền không thể tin nổi cười nói: “Làm sao cô biết bình phong ở đâu?”
“Đi lên đã biết.” Đường Khả Hinh ôm bình phong đi xuống lầu, sau đó thật cẩn thận ngồi ở trên ghế sa lon một bên khác, để bình phong xuống, tay thuần thục, tìm được chỉ có màu sắc thích hợp, còn có hai cây kim.
“Thật may có cô, nếu không tối nay tôi cũng không biết chạy nơi nào tìm người! Muốn uống gì không? Tôi phục vụ cho cô!” Tiêu Đồng thật vui vẻ nói.
“Không cần. Làm xong, về sớm một chút.” Đường Khả Hinh tìm được chỉ thích hợp, ngón tay ngọc thon dài nâng nhẹ nó, dùng kéo nhỏ màu hồng, cắt bỏ một đầu sợi chỉ.
Trang Hạo Nhiên ngồi ở một bên, im lặng không lên tiếng, chỉ chăm chú xem thế giới động vật chim cánh cụt, nói đến bởi vì luồng không khí lạnh sắp đến, cả gia đình đang di cư.
“Tôi giúp cô! !” Tiêu Đồng cười ngồi xuống, lấy ra búa nhỏ, đinh gỗ, kính thủy tinh.
Đường Khả Hinh nhìn cô, khẽ mỉm cười, liền cầm kim thêu, véo nhẹ ở giữa ngón tay, mở bình phong con cáo nhỏ, liếc mắt nhìn, liền đâm kim xuống thêu. . . . . .
Cả phòng khách một mảnh yên tĩnh, chỉ có người bình luận thế giới động vật đang giải thích tình trạng di cư của chim cánh cụt, Trang Hạo Nhiên xem rất say sưa.
Đường Khả Hinh cũng im lặng, chăm chú thêu, may vá kéo kéo nhẹ, động tác hết sức dịu dàng tuyệt đẹp.
Tiêu Đồng tan việc đã ngồi không vững, mới nói làm cùng Khả Hinh, lại đột nhiên nhận được điện thoại của Tô Lạc Hoành, kêu đến quán bar ngồi một chút, tối nay có biểu diễn ảo thuật, cô liền vui vẻ chạy ra ngoài. Cả ‘phòng tổng thống’, chỉ có hai người. . . . . .
“Sau khi chim cánh cụt mẹ thành công đẻ trứng, chim cánh cụt cha liền thật cẩn thận kẹp trứng to lớn ở giữa chân và bụng, đưa chúng nó đến chỗ ấm áp hơn. . . . . .” Người bình luận đang ra sức giải thích . . . . . .
Đường Khả Hinh nghe giải thích như vậy, không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn trong màn hình TV, đang phát hình hàng ngàn hàng vạn chim cánh cụt đang kẹp trứng chim cánh cụt, ở trong thời tiết băng tuyết đi tới một nơi an toàn hơn sẽ không bị băng vùi lấp, chậm rãi nhịp nhàng tụ tập cùng nhau, thân thể mập mạp dựa sát vào thân thể mập mạp, trứng chim cánh cụt dần dần chảy xuống tới trên đùi, sau đó cúi đầu, thu cánh, cho đến một ngày chim cánh cụt con ra đời, bọn chúng cũng tuyệt đối không đi khỏi. . . . . .
Cô nhìn hình tượng này, còn có chút ngây ngô, sau đó không nhịn được quay đầu, thấy Trang Hạo Nhiên ôm chặt gối ôm, toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn hình ảnh, ánh mắt sáng ngời, miệng khẽ há ra, vẻ mặt bị chim cánh cụt cha làm cảm động kinh ngạc. . . . . . .
Phốc!
Đường Khả Hinh không nhịn được cúi đầu cười.
/1388
|