Chiếc Land Rover màu đen chạy qua cây ngô đồng già cỗi giữa ngã tư đường.
Đường Khả Hinh nhấn cửa sổ xe, một luồng mát mẽ gió đập vào mặt, cô vui vẻ nhắm mắt lại, hưởng thụ luồng gió ngọt ngào thổi tới, giống như vết sẹo kia cũng biến thành một màu hồng xinh đẹp. . . . . .
Tô Thụy Kỳ vừa cầm tay lái, xoay đầu lại nhìn Đường Khả Hinh một cái, nói: "Nóng như vậy, không mở máy điều hòa không khí?"
Đường Khả Hinh quay đầu nhìn Tô Thụy Kỳ ngồi ở chỗ tài xế, tư thế cầm tay lái thật sự rất đẹp trai, cô mỉm cười nói: "Anh không cảm thấy, gió tự nhiên làm cho chúng ta mát hơn so với máy điều hòa không khí, càng làm cho người ta thoải mái sao?"
"Ừ." Tô Thụy Kỳ nhịn cười, vươn tay muốn tắt máy điều hòa không khí bên trong xe, không ngờ tay bị người nhẹ nhàng nhấn một cái. . . . . .
Đường Khả Hinh hơi mỉm cười nhìn Tô Thụy Kỳ, có chút ngượng ngùng nói: "Đóng lại cũng quá nóng. Tôi vừa mới gội đầu, đổi lại quần áo mới."
Tô Thụy Kỳ đột nhiên cười, vẫn cầm tay lái, tiếp tục chạy về phía con đường hoa Phượng phía trước.
"Chúng ta phải đi nơi nào?" Đường Khả Hinh nhìn Tô Thụy Kỳ, mỉm cười hỏi.
"Đi ăn cơm a" Tô Thụy Kỳ cười nói.
"Tôi nói đi ăn cơm ở đâu?" Đường Khả Hinh nhìn anh cười, bản thân mình cũng không nhịn được cười.
"Muốn ăn sushi. Được không?" Tô Thụy Kỳ cười nói.
"Tốt" Đường Khả Hinh ôm túi xách, hết sức hài lòng gật đầu một cái.
"Nghe lời vậy." Tô Thụy Kỳ cầm tay lái, vòng một khúc cua lớn, chạy tới con phố nhà hàng Nhật Hàn.
Đường Khả Hinh quay đầu nhìn Tô Thụy Kỳ, cười ngọt ngào nói: "Tôi không kén ăn, cái gì cũng ăn được, cho nên anh nói đi nơi nào thì đi nơi đó, tôi không có vấn đề ."
Tô Thụy Kỳ quay đầu nhìn Đường Khả Hinh một cái, tiếp tục chăm chú lái xe, nói: "Xem ra hôm nay tâm trạng của cô thật tốt."
Đường Khả Hinh nghĩ tới công việc hôm nay, nhìn anh thật lòng nói: "Khi tôi nhận được tiền lương, nhất định phải mời anh ăn một bữa cơm thật là thật là thật là ngon!"
Tô Thụy Kỳ nghe nhiều chữ “thật là” như vậy cũng không nói nữa, cách loại bỏ kí ức có chút nhẹ nhõm, anh chăm chú lái xe, chạy nhanh đến trước một nhà hàng Nhật nổi tiếng, ngừng lại đậu xe, vặn chìa khóa, thuận tiện nói: "Cô không cần xuống xe trước, chiếc SUV hơi cao, cô mang giày cao gót cao như vậy, cẩn thận té ngã."
Đường Khả Hinh tay vịn cửa xe, xoay người nhìn Tô Thụy Kỳ đã đẩy cửa xe ra, đi xuống xe trước, đi vòng qua xe, đi tới ghế lái phụ, mở cửa xe nhìn mình vươn tay. . . . . .
Đường Khả Hinh nhìn Tô Thụy Kỳ lịch sự như vậy đành phải đặt tay vào trong lòng bàn tay của anh, có chút ngạc nhiên nói: "Anh thật sự rất cẩn thận a, như vậy cũng chú ý đến?"
Tô Thụy Kỳ cẩn thận nắm bàn tay nhỏ bé của Khả Hinh, nhẹ đỡ hông của cô, để cho cô đi xuống xe, đợi cô đứng vững thân thể, mới nói: "Có một buổi tối, tôi vừa mới từ trong tiệm chuẩn bị về nhà, có một nữ khách muốn nhờ tôi đưa cô ấy đoạn đường, kết quả lúc cô ấy xuống xe, không cẩn thận té ngã, phải nghỉ lại qua đêm trong nhà của tôi."
Đường Khả Hinh trừng to mắt nhìn Tô Thụy Kỳ, dưới ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt đẹp trai, thật sự hết sức đẹp mắt, nhất là phong cách, khẳng định rất hấp dẫn các cô gái trẻ tuổi, cô tò mò hỏi: "Vậy. . . . . . Sau đó thì sao?"
Tô Thụy Kỳ đóng cửa lại, cầm chìa khóa, nhấn hệ thống bảo vệ mới nói: "Vậy cũng chỉ có thể để cho cô ấy đến nhà tôi nghỉ qua đêm ."
Đường Khả Hinh sửng sốt một chút, chớp mắt một cái.
Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh một cái, không nhịn được cười nói: "Thế nào? Chuyện này rất bình thường, chỉ ở qua đêm."
Đường Khả Hinh miễn cưỡng cười cười, phát hiện nhà hàng rất xa hoa, nằm trên dốc, hôm nay mang giày cao, cho nên cô đi có chút cố hết sức, Tô Thụy Kỳ thuận tay nắm chặt cánh tay của cô, dắt cô đi về phía trước.
Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, nở nụ cười.
"Đi cho vững! Nếu cô mang giày cao gót bị té ngã, tôi có thể sẽ mang cô về nhà nghỉ qua đêm." Tô Thụy Kỳ cười nói.
Đường Khả Hinh nhìn anh chằm chằm, không nhịn được vui vẻ cười nói: "Tôi biết ngay, sẽ không! Này, sau đó như thế nào?"
"Cô tò mò làm gì?" Tô Thụy Kỳ dắt Đường Khả Hinh đi vào nhà hàng Nhật, đi gần tới cửa gỗ gần mười mét hai, cánh cửa mở ra, sau đó nhìn thấy một đại sảnh cũng không bài biện phong theo phong cách Nhật truyền thống, mà là sàn nhà gỗ màu thạch anh, bố trí chiếc bàn lùn màu đen, còn có đệm ngồi hai bên, lầu hai là phòng VIP trang nhã, trong mỗi phòng trang nhã cũng treo đèn lồng màu đỏ rất sáng.
"Bởi vì. . . . . . Tôi rất ngạc nhiên a. . . . . ." Đường Khả Hinh thật lòng nói.
Tô Thụy Kỳ muốn một căn phòng VIP trang nhã lầu hai, sau đó cùng đi Đường Khả Hinh lên lầu, cười nói: "Sau đó. . . . . . Tôi đưa cô ấy về nhà. Còn có thể làm sao? Nhà tôi quá chật không chứa được hai người."
"Cô. . . . . . Cô ấy rất thất vọng phải không?" Đường Khả Hinh càng tò mò hỏi.
Tô Thụy Kỳ quay mặt sang nhìn cô, bật cười nói: "Thì ra cô để ý thái độ của cô ấy?"
"Đúng vậy" Khả Hinh ngây ngốc nói.
Tô Thụy Kỳ nhìn cô cười, dưới sự hướng dẫn của cô gái người Nhật Bản, đi hết cuối hành lang, kéo ra một cánh cửa gỗ bên trái cửa một phòng trang nhã mời bọn họ đi vào, không ngờ Đường Khả Hinh mỉm cười quay đầu, nói với Tô Thụy Kỳ: "Tôi muốn đi toilet một chút."
"Tốt. Lúc trở lại, đừng đi nhầm phòng." Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói.
"Sẽ không!" Đường Khả Hinh mỉm cười nói dứt lời liền để cho Tô Thụy Kỳ đi vào trước, mình chuyển qua hành lang thật dài đi tới phòng rửa tay, vừa đi về phía trước, vừa nhìn khung cảnh xung quanh, thật sự cảm thấy khung cảnh nơi này rất sang trọng, thậm chí cô nghe được một trong phòng có vài người giới chính trị, đang nói chuyện chính trị, cô không dám lắng nghe, liền nhanh chóng đi vào toilet, một lát sau cô đi ra ngoài rửa tay, nhận lấy khăn lông nóng nhân viên phục vụ ở một bên đưa tới, nhẹ nhàng lau tay, cười nói: "Cám ơn."
Cô lau xong khăn lông, nhanh chóng đi về phía vừa mới tới, dựa vào trí nhớ rất tốt của mình, nhớ trước phòng Tô Thụy Kỳ có treo một đèn lồng khắc hình con rồng, cô rất nhanh tìm đến căn phòng kia, liền hả hê cười một tiếng, đôi tay kéo ra một cánh cửa, vui vẻ cười nói: "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ tìm được chứ?"
Sắc mặt của cô lập tức trắng bệch, bị dọa sợ không nhẹ nhìn trong phòng có mấy người đàn ông giống như là quan chức cao cấp đang ngồi, trong ngực ôm mấy cô gái trẻ tuổi, thoáng chốc tất cả đều im lặng, vẻ mặt nghiêm túc và đề phòng nhìn mình, quan trọng nhất là . . . . . Cô chớp mắt to, sau ót lạnh lẽo, có thể nhìn thấy Tổng Giám đốc vĩ đại Tưởng Thiên Lỗi cũng mặc âu phục màu đen, trầm mặt nhìn mình lộ ra vẻ không thể tin nổi!
"Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn Tưởng Thiên Lỗi, tinh thần tức khắc rối loạn, cho rằng mình đã xuyên không rồi, nếu không tại sao lại ở nơi này lại gặp anh? Không có vệ sĩ, không có thư ký, không có bảo vệ rầm rộ, thậm chí khi mỗi người đàn ông khác ôm một cô gái, anh có thể một mình ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt anh vẫn thâm trầm, thậm chí có chút không vui đến nhìn mình, cô cố gắng miễn cưỡng cười cười, cúi người xuống, ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi, Tổng Giám đốc. . . . . . Tôi . . . . . Tôi đi nhầm phòng. . . . . ."
"Lại đi nhầm ?" Tưởng Thiên Lỗi nhướng mày nhìn cô nói.
"Lần này đi nhầm thật, không quấy rầy anh. . . . . ." Vẻ mặt Đường Khả Hinh đau khổ, khẽ cắn môi dưới cẩn thận muốn kéo cánh cửa lại.
"Đứng lại!" Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nói.
"À?" Đường Khả Hinh có chút ngây ngốc nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
"Vào đi!" Tưởng Thiên Lỗi im lặng nói xong, rồi nhìn mấy quan chức phía đối diện, mỉm cười nói: "Xin lỗi, cô ấy đến chậm."
"Thì ra Tưởng Tổng hẹn người đẹp. Không nói sớm, không trách được lúc nảy không cần bạn gái. Mời vào, mời vào." Một quan chức kêu Khả Hinh đi vào ngồi.
Vẻ mặt Đường Khả Hinh nhăn nhó, một bàn tay kéo cửa, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, thái độ có chút cầu cạnh nói: "Bạn của tôi. . . . . Tôi . . . . .. . . . . . Ở đây. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi nhắc mí mắt nhìn cô.
Đường Khả Hinh lập tức không dám từ chối, cẩn thận nhìn về phía mấy vị quan chức miễn cưỡng cười cười, cởi ra giày cao gót, chân trần cẩn thận đi vào bên trong phòng, thấy mấy cô gái mặc kimono đang ở trong ngực mấy quan chức, rót rượu, cô nhìn mặt đỏ tới mang tai, bối rối nhìn Tưởng Thiên Lỗi một cái, hết sức khó khăn đi tới trên nệm lót kiểu Nhật bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, ngồi xuống, có chút luống cuống nhìn thoáng qua Tưởng Thiên Lỗi ở bên
cạnh.
Tưởng Thiên Lỗi giống như không có việc gì xảy ra, vươn tay kéo váy ngắn trên đùi cô, cầm chai rượu, tự mình rót một chén rượu cho Đường Khả Hinh rồi tiếp tục nói chuyện tổng tuyển cử nguyên thủ quốc gia lần này với một quan chức…
Khả Hinh trừng lớn con ngươi, có chút không thể tin nổi cúi đầu, nghe một quan chức nói, lần này bầu cử, đại khái sẽ là người nào đó có khả năng đắc cử cao nhất chức vị nguyên thủ quốc gia, sau đó ai đó sẽ nắm giữ quyền kinh tế ở trong tay, tán gẫu chuyện như vậy không trách được không người nào dám hầu hạ, cô có chút căng thẳng chớp mắt, nghiêng mặt nhìn Tưởng Thiên Lỗi một cái.
Tưởng Thiên Lỗi không để ý tới cô, chỉ bàn về tình hình quốc gia, vừa vươn tay gắp một khối bánh mì sandwich, chấm một chút mù tạt, đưa đến trong đĩa của Đường Khả Hinh.
Một trong những vị quan chức cao cấp nhìn Tưởng Thiên Lỗi liên tục rót rượu, gắp bánh mì sandwich cho bạn gái ở bên cạnh, còn tỉ mỉ chú ý đến mới vừa rồi anh kéo váy ngắn trên đùi cho Khả Hinh, liền mỉm cười nói: “Người đẹp của Tổng giám đốc Tưởng thật sự có phúc lớn.”
Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, chỉ đành miễn cưỡng nở nụ cười.
Tưởng Thiên Lỗi cũng hơi cười, quay mặt sang nhìn cô mang theo giọng ra lệnh, nói: “Ăn một chút đi.”
“Vâng…” Đường Khả Hinh thở dài một hơi, nhìn thấy mấy cô gái Trung Quốc mặc kimono Nhật Bản phía đối diện tựa vào trong ngực một quan chức, vẻ mặt hâm mộ nhìn mình. Dĩ nhiên, các cô ngồi ở trong lòng những người đàn ông, nếu không phải là béo mập thì là già khụ, cô quay mặt sang nhìn thấy một bên mặt Tưởng Thiên Lỗi hoàn mỹ như pho tượng, cô lập tức cầm đũa gắp sushi đưa tới trong đĩa bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, khẽ nói: “Tổng giám đốc, tôi… Bạn của tôi ở cách vách, tôi chỉ ngồi một lúc, giờ phải đi rồi…”
Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh, đột nhiên vươn tay nắm eo của Đường Khả Hinh, kéo mạnh ôm cô vào trong ngực của mình, cúi xuống chóp mũi sát mặt cô, hỏi: “Em nói cái gì? Tôi không nghe rõ…”
Ánh mắt của anh rất lạnh và không vui!
Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt kia, hoảng sợ đến trái tim phanh phanh nhảy, không dám chống lại, bởi vì sáng nay anh đã chính thức trở thành lãnh đạo trực tiếp của mình, nhờ anh, cuộc sống của mình lại thấy ánh mặt trời…
Cô thở mạnh một hơi, tựa vào trong lồng ngực kiên cố và ấm áp của anh, bị hoảng sợ đến không dám nói tiếng nào, tay cầm đũa, há miệng run rẩy kẹp khối sushi đưa đến bên môi Tưởng Thiên Lỗi, nuốt một cổ họng khát khô, nói: “Tôi mời… Ăn… Ăn… Ăn sushi…”
Tưởng Thiên Lỗi nghe cô nói lời này, con ngươi quyến rũ khẽ chớp, nhìn ánh mắt cô run rẩy, chậm rãi cúi xuống ăn khốisushi kia, nhai chậm rãi.
Trên mặt Đường Khả Hinh kéo ra một nụ cười khó coi, hoảng sợ đến thần trí mơ hồ, nhất là mình mập mờ ngã ở trong ngực Tưởng Thiên Lỗi, cánh tay kia giống như gọng sắt, vẫn còn kềm chế mình thật chặt, cô muốn khóc…
Dưới cái nhìn trừng trừng của nhiều người, Tưởng Thiên Lỗi gắp lên một khối sushi bạch tuộc, chấm mù tạt, đưa tới miệng Đường Khả Hinh, nói: “Ăn đi.”
“Tôi không thích ăn bạch tuộc…” Đường Khả Hinh yếu ớt nói ra, con ngươi trợn to, lại nhìn thấy sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi không vui, cô nuốt một ngụm nước bọt, chấp nhận há miệng ra.
Tưởng Thiên Lỗi lập tức nhét khối sushi bạch tuộc vào trong miệng cô, ôm lấy cô, nhìn cô ăn thế nào.
Đường Khả Hinh thật đáng thương, thật sự không thích bạch tuộc, vừa muốn nhai mấy cái, không ngờ trong miệng có chút cảm giác kích thích, trong chớp mắt lan rộng, tròng mắt cô trừng to, thấy sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh, biết anh vừa mới động tay chân ở trong sushi, ít nhất trong sushi này có một tấn mù tạt. Bình thường, cô không chịu nổi nhất chính là mùi vị nặng của mù tạt. Dần dần, cô không chịu nổi, bưng chặt miệng, thở hổn hển, cảm thấy mùi vị mù tạt nồng đậm đến nỗi khiến cho người ta không chịu được, kích thích vào não, sặc làm cho mình không thở nổi, nước mắt ào ào chảy xuống…
“Ha ha ha…” Có một vị quan chức cao cấp nhìn thấy bộ dáng của Khả Hinh cũng không nhịn được bật cười, tất cả mọi người cũng đều nở nụ cười.
Đường Khả Hinh vẫn còn bị cay mù tạt, nước mắt chảy thê thảm.
Tưởng Thiên Lỗi cười khẽ một tiếng, bá đạo ôm chặt Khả Hinh vào trong ngực, khẽ vuốt ve eo thon của cô, giống như hết sức cưng chiều, cúi xuống, hôn lên trán của cô, nói: “Không ngờ sợ mù tạt như vậy!”
Đường Khả Hinh nhấn cửa sổ xe, một luồng mát mẽ gió đập vào mặt, cô vui vẻ nhắm mắt lại, hưởng thụ luồng gió ngọt ngào thổi tới, giống như vết sẹo kia cũng biến thành một màu hồng xinh đẹp. . . . . .
Tô Thụy Kỳ vừa cầm tay lái, xoay đầu lại nhìn Đường Khả Hinh một cái, nói: "Nóng như vậy, không mở máy điều hòa không khí?"
Đường Khả Hinh quay đầu nhìn Tô Thụy Kỳ ngồi ở chỗ tài xế, tư thế cầm tay lái thật sự rất đẹp trai, cô mỉm cười nói: "Anh không cảm thấy, gió tự nhiên làm cho chúng ta mát hơn so với máy điều hòa không khí, càng làm cho người ta thoải mái sao?"
"Ừ." Tô Thụy Kỳ nhịn cười, vươn tay muốn tắt máy điều hòa không khí bên trong xe, không ngờ tay bị người nhẹ nhàng nhấn một cái. . . . . .
Đường Khả Hinh hơi mỉm cười nhìn Tô Thụy Kỳ, có chút ngượng ngùng nói: "Đóng lại cũng quá nóng. Tôi vừa mới gội đầu, đổi lại quần áo mới."
Tô Thụy Kỳ đột nhiên cười, vẫn cầm tay lái, tiếp tục chạy về phía con đường hoa Phượng phía trước.
"Chúng ta phải đi nơi nào?" Đường Khả Hinh nhìn Tô Thụy Kỳ, mỉm cười hỏi.
"Đi ăn cơm a" Tô Thụy Kỳ cười nói.
"Tôi nói đi ăn cơm ở đâu?" Đường Khả Hinh nhìn anh cười, bản thân mình cũng không nhịn được cười.
"Muốn ăn sushi. Được không?" Tô Thụy Kỳ cười nói.
"Tốt" Đường Khả Hinh ôm túi xách, hết sức hài lòng gật đầu một cái.
"Nghe lời vậy." Tô Thụy Kỳ cầm tay lái, vòng một khúc cua lớn, chạy tới con phố nhà hàng Nhật Hàn.
Đường Khả Hinh quay đầu nhìn Tô Thụy Kỳ, cười ngọt ngào nói: "Tôi không kén ăn, cái gì cũng ăn được, cho nên anh nói đi nơi nào thì đi nơi đó, tôi không có vấn đề ."
Tô Thụy Kỳ quay đầu nhìn Đường Khả Hinh một cái, tiếp tục chăm chú lái xe, nói: "Xem ra hôm nay tâm trạng của cô thật tốt."
Đường Khả Hinh nghĩ tới công việc hôm nay, nhìn anh thật lòng nói: "Khi tôi nhận được tiền lương, nhất định phải mời anh ăn một bữa cơm thật là thật là thật là ngon!"
Tô Thụy Kỳ nghe nhiều chữ “thật là” như vậy cũng không nói nữa, cách loại bỏ kí ức có chút nhẹ nhõm, anh chăm chú lái xe, chạy nhanh đến trước một nhà hàng Nhật nổi tiếng, ngừng lại đậu xe, vặn chìa khóa, thuận tiện nói: "Cô không cần xuống xe trước, chiếc SUV hơi cao, cô mang giày cao gót cao như vậy, cẩn thận té ngã."
Đường Khả Hinh tay vịn cửa xe, xoay người nhìn Tô Thụy Kỳ đã đẩy cửa xe ra, đi xuống xe trước, đi vòng qua xe, đi tới ghế lái phụ, mở cửa xe nhìn mình vươn tay. . . . . .
Đường Khả Hinh nhìn Tô Thụy Kỳ lịch sự như vậy đành phải đặt tay vào trong lòng bàn tay của anh, có chút ngạc nhiên nói: "Anh thật sự rất cẩn thận a, như vậy cũng chú ý đến?"
Tô Thụy Kỳ cẩn thận nắm bàn tay nhỏ bé của Khả Hinh, nhẹ đỡ hông của cô, để cho cô đi xuống xe, đợi cô đứng vững thân thể, mới nói: "Có một buổi tối, tôi vừa mới từ trong tiệm chuẩn bị về nhà, có một nữ khách muốn nhờ tôi đưa cô ấy đoạn đường, kết quả lúc cô ấy xuống xe, không cẩn thận té ngã, phải nghỉ lại qua đêm trong nhà của tôi."
Đường Khả Hinh trừng to mắt nhìn Tô Thụy Kỳ, dưới ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt đẹp trai, thật sự hết sức đẹp mắt, nhất là phong cách, khẳng định rất hấp dẫn các cô gái trẻ tuổi, cô tò mò hỏi: "Vậy. . . . . . Sau đó thì sao?"
Tô Thụy Kỳ đóng cửa lại, cầm chìa khóa, nhấn hệ thống bảo vệ mới nói: "Vậy cũng chỉ có thể để cho cô ấy đến nhà tôi nghỉ qua đêm ."
Đường Khả Hinh sửng sốt một chút, chớp mắt một cái.
Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh một cái, không nhịn được cười nói: "Thế nào? Chuyện này rất bình thường, chỉ ở qua đêm."
Đường Khả Hinh miễn cưỡng cười cười, phát hiện nhà hàng rất xa hoa, nằm trên dốc, hôm nay mang giày cao, cho nên cô đi có chút cố hết sức, Tô Thụy Kỳ thuận tay nắm chặt cánh tay của cô, dắt cô đi về phía trước.
Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, nở nụ cười.
"Đi cho vững! Nếu cô mang giày cao gót bị té ngã, tôi có thể sẽ mang cô về nhà nghỉ qua đêm." Tô Thụy Kỳ cười nói.
Đường Khả Hinh nhìn anh chằm chằm, không nhịn được vui vẻ cười nói: "Tôi biết ngay, sẽ không! Này, sau đó như thế nào?"
"Cô tò mò làm gì?" Tô Thụy Kỳ dắt Đường Khả Hinh đi vào nhà hàng Nhật, đi gần tới cửa gỗ gần mười mét hai, cánh cửa mở ra, sau đó nhìn thấy một đại sảnh cũng không bài biện phong theo phong cách Nhật truyền thống, mà là sàn nhà gỗ màu thạch anh, bố trí chiếc bàn lùn màu đen, còn có đệm ngồi hai bên, lầu hai là phòng VIP trang nhã, trong mỗi phòng trang nhã cũng treo đèn lồng màu đỏ rất sáng.
"Bởi vì. . . . . . Tôi rất ngạc nhiên a. . . . . ." Đường Khả Hinh thật lòng nói.
Tô Thụy Kỳ muốn một căn phòng VIP trang nhã lầu hai, sau đó cùng đi Đường Khả Hinh lên lầu, cười nói: "Sau đó. . . . . . Tôi đưa cô ấy về nhà. Còn có thể làm sao? Nhà tôi quá chật không chứa được hai người."
"Cô. . . . . . Cô ấy rất thất vọng phải không?" Đường Khả Hinh càng tò mò hỏi.
Tô Thụy Kỳ quay mặt sang nhìn cô, bật cười nói: "Thì ra cô để ý thái độ của cô ấy?"
"Đúng vậy" Khả Hinh ngây ngốc nói.
Tô Thụy Kỳ nhìn cô cười, dưới sự hướng dẫn của cô gái người Nhật Bản, đi hết cuối hành lang, kéo ra một cánh cửa gỗ bên trái cửa một phòng trang nhã mời bọn họ đi vào, không ngờ Đường Khả Hinh mỉm cười quay đầu, nói với Tô Thụy Kỳ: "Tôi muốn đi toilet một chút."
"Tốt. Lúc trở lại, đừng đi nhầm phòng." Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói.
"Sẽ không!" Đường Khả Hinh mỉm cười nói dứt lời liền để cho Tô Thụy Kỳ đi vào trước, mình chuyển qua hành lang thật dài đi tới phòng rửa tay, vừa đi về phía trước, vừa nhìn khung cảnh xung quanh, thật sự cảm thấy khung cảnh nơi này rất sang trọng, thậm chí cô nghe được một trong phòng có vài người giới chính trị, đang nói chuyện chính trị, cô không dám lắng nghe, liền nhanh chóng đi vào toilet, một lát sau cô đi ra ngoài rửa tay, nhận lấy khăn lông nóng nhân viên phục vụ ở một bên đưa tới, nhẹ nhàng lau tay, cười nói: "Cám ơn."
Cô lau xong khăn lông, nhanh chóng đi về phía vừa mới tới, dựa vào trí nhớ rất tốt của mình, nhớ trước phòng Tô Thụy Kỳ có treo một đèn lồng khắc hình con rồng, cô rất nhanh tìm đến căn phòng kia, liền hả hê cười một tiếng, đôi tay kéo ra một cánh cửa, vui vẻ cười nói: "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ tìm được chứ?"
Sắc mặt của cô lập tức trắng bệch, bị dọa sợ không nhẹ nhìn trong phòng có mấy người đàn ông giống như là quan chức cao cấp đang ngồi, trong ngực ôm mấy cô gái trẻ tuổi, thoáng chốc tất cả đều im lặng, vẻ mặt nghiêm túc và đề phòng nhìn mình, quan trọng nhất là . . . . . Cô chớp mắt to, sau ót lạnh lẽo, có thể nhìn thấy Tổng Giám đốc vĩ đại Tưởng Thiên Lỗi cũng mặc âu phục màu đen, trầm mặt nhìn mình lộ ra vẻ không thể tin nổi!
"Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn Tưởng Thiên Lỗi, tinh thần tức khắc rối loạn, cho rằng mình đã xuyên không rồi, nếu không tại sao lại ở nơi này lại gặp anh? Không có vệ sĩ, không có thư ký, không có bảo vệ rầm rộ, thậm chí khi mỗi người đàn ông khác ôm một cô gái, anh có thể một mình ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt anh vẫn thâm trầm, thậm chí có chút không vui đến nhìn mình, cô cố gắng miễn cưỡng cười cười, cúi người xuống, ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi, Tổng Giám đốc. . . . . . Tôi . . . . . Tôi đi nhầm phòng. . . . . ."
"Lại đi nhầm ?" Tưởng Thiên Lỗi nhướng mày nhìn cô nói.
"Lần này đi nhầm thật, không quấy rầy anh. . . . . ." Vẻ mặt Đường Khả Hinh đau khổ, khẽ cắn môi dưới cẩn thận muốn kéo cánh cửa lại.
"Đứng lại!" Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nói.
"À?" Đường Khả Hinh có chút ngây ngốc nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
"Vào đi!" Tưởng Thiên Lỗi im lặng nói xong, rồi nhìn mấy quan chức phía đối diện, mỉm cười nói: "Xin lỗi, cô ấy đến chậm."
"Thì ra Tưởng Tổng hẹn người đẹp. Không nói sớm, không trách được lúc nảy không cần bạn gái. Mời vào, mời vào." Một quan chức kêu Khả Hinh đi vào ngồi.
Vẻ mặt Đường Khả Hinh nhăn nhó, một bàn tay kéo cửa, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, thái độ có chút cầu cạnh nói: "Bạn của tôi. . . . . Tôi . . . . .. . . . . . Ở đây. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi nhắc mí mắt nhìn cô.
Đường Khả Hinh lập tức không dám từ chối, cẩn thận nhìn về phía mấy vị quan chức miễn cưỡng cười cười, cởi ra giày cao gót, chân trần cẩn thận đi vào bên trong phòng, thấy mấy cô gái mặc kimono đang ở trong ngực mấy quan chức, rót rượu, cô nhìn mặt đỏ tới mang tai, bối rối nhìn Tưởng Thiên Lỗi một cái, hết sức khó khăn đi tới trên nệm lót kiểu Nhật bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, ngồi xuống, có chút luống cuống nhìn thoáng qua Tưởng Thiên Lỗi ở bên
cạnh.
Tưởng Thiên Lỗi giống như không có việc gì xảy ra, vươn tay kéo váy ngắn trên đùi cô, cầm chai rượu, tự mình rót một chén rượu cho Đường Khả Hinh rồi tiếp tục nói chuyện tổng tuyển cử nguyên thủ quốc gia lần này với một quan chức…
Khả Hinh trừng lớn con ngươi, có chút không thể tin nổi cúi đầu, nghe một quan chức nói, lần này bầu cử, đại khái sẽ là người nào đó có khả năng đắc cử cao nhất chức vị nguyên thủ quốc gia, sau đó ai đó sẽ nắm giữ quyền kinh tế ở trong tay, tán gẫu chuyện như vậy không trách được không người nào dám hầu hạ, cô có chút căng thẳng chớp mắt, nghiêng mặt nhìn Tưởng Thiên Lỗi một cái.
Tưởng Thiên Lỗi không để ý tới cô, chỉ bàn về tình hình quốc gia, vừa vươn tay gắp một khối bánh mì sandwich, chấm một chút mù tạt, đưa đến trong đĩa của Đường Khả Hinh.
Một trong những vị quan chức cao cấp nhìn Tưởng Thiên Lỗi liên tục rót rượu, gắp bánh mì sandwich cho bạn gái ở bên cạnh, còn tỉ mỉ chú ý đến mới vừa rồi anh kéo váy ngắn trên đùi cho Khả Hinh, liền mỉm cười nói: “Người đẹp của Tổng giám đốc Tưởng thật sự có phúc lớn.”
Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, chỉ đành miễn cưỡng nở nụ cười.
Tưởng Thiên Lỗi cũng hơi cười, quay mặt sang nhìn cô mang theo giọng ra lệnh, nói: “Ăn một chút đi.”
“Vâng…” Đường Khả Hinh thở dài một hơi, nhìn thấy mấy cô gái Trung Quốc mặc kimono Nhật Bản phía đối diện tựa vào trong ngực một quan chức, vẻ mặt hâm mộ nhìn mình. Dĩ nhiên, các cô ngồi ở trong lòng những người đàn ông, nếu không phải là béo mập thì là già khụ, cô quay mặt sang nhìn thấy một bên mặt Tưởng Thiên Lỗi hoàn mỹ như pho tượng, cô lập tức cầm đũa gắp sushi đưa tới trong đĩa bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, khẽ nói: “Tổng giám đốc, tôi… Bạn của tôi ở cách vách, tôi chỉ ngồi một lúc, giờ phải đi rồi…”
Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh, đột nhiên vươn tay nắm eo của Đường Khả Hinh, kéo mạnh ôm cô vào trong ngực của mình, cúi xuống chóp mũi sát mặt cô, hỏi: “Em nói cái gì? Tôi không nghe rõ…”
Ánh mắt của anh rất lạnh và không vui!
Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt kia, hoảng sợ đến trái tim phanh phanh nhảy, không dám chống lại, bởi vì sáng nay anh đã chính thức trở thành lãnh đạo trực tiếp của mình, nhờ anh, cuộc sống của mình lại thấy ánh mặt trời…
Cô thở mạnh một hơi, tựa vào trong lồng ngực kiên cố và ấm áp của anh, bị hoảng sợ đến không dám nói tiếng nào, tay cầm đũa, há miệng run rẩy kẹp khối sushi đưa đến bên môi Tưởng Thiên Lỗi, nuốt một cổ họng khát khô, nói: “Tôi mời… Ăn… Ăn… Ăn sushi…”
Tưởng Thiên Lỗi nghe cô nói lời này, con ngươi quyến rũ khẽ chớp, nhìn ánh mắt cô run rẩy, chậm rãi cúi xuống ăn khốisushi kia, nhai chậm rãi.
Trên mặt Đường Khả Hinh kéo ra một nụ cười khó coi, hoảng sợ đến thần trí mơ hồ, nhất là mình mập mờ ngã ở trong ngực Tưởng Thiên Lỗi, cánh tay kia giống như gọng sắt, vẫn còn kềm chế mình thật chặt, cô muốn khóc…
Dưới cái nhìn trừng trừng của nhiều người, Tưởng Thiên Lỗi gắp lên một khối sushi bạch tuộc, chấm mù tạt, đưa tới miệng Đường Khả Hinh, nói: “Ăn đi.”
“Tôi không thích ăn bạch tuộc…” Đường Khả Hinh yếu ớt nói ra, con ngươi trợn to, lại nhìn thấy sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi không vui, cô nuốt một ngụm nước bọt, chấp nhận há miệng ra.
Tưởng Thiên Lỗi lập tức nhét khối sushi bạch tuộc vào trong miệng cô, ôm lấy cô, nhìn cô ăn thế nào.
Đường Khả Hinh thật đáng thương, thật sự không thích bạch tuộc, vừa muốn nhai mấy cái, không ngờ trong miệng có chút cảm giác kích thích, trong chớp mắt lan rộng, tròng mắt cô trừng to, thấy sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh, biết anh vừa mới động tay chân ở trong sushi, ít nhất trong sushi này có một tấn mù tạt. Bình thường, cô không chịu nổi nhất chính là mùi vị nặng của mù tạt. Dần dần, cô không chịu nổi, bưng chặt miệng, thở hổn hển, cảm thấy mùi vị mù tạt nồng đậm đến nỗi khiến cho người ta không chịu được, kích thích vào não, sặc làm cho mình không thở nổi, nước mắt ào ào chảy xuống…
“Ha ha ha…” Có một vị quan chức cao cấp nhìn thấy bộ dáng của Khả Hinh cũng không nhịn được bật cười, tất cả mọi người cũng đều nở nụ cười.
Đường Khả Hinh vẫn còn bị cay mù tạt, nước mắt chảy thê thảm.
Tưởng Thiên Lỗi cười khẽ một tiếng, bá đạo ôm chặt Khả Hinh vào trong ngực, khẽ vuốt ve eo thon của cô, giống như hết sức cưng chiều, cúi xuống, hôn lên trán của cô, nói: “Không ngờ sợ mù tạt như vậy!”
/1388
|