Khả Hinh mang theo tâm trạng rất vui vẻ nở nụ cười xinh đẹp, đi dọc theo phía sau khách sạn đi tới lối đi dành cho nhân viên, cô vừa đi vừa nhìn phía bên trái lối đi là sân bóng to lớn của khách sạn, bên trái sân bóng là sân golf, đầu kia đang có mấy người khách mặc quần áo đánh golf màu trắng, đang giơ gậy golf, cô vừa nhìn vừa cảm thấy thế giới này cái gì cũng thật mới lạ.
Cô không nhịn được mỉm cười, cất bước đi về phía trước, thấy càng ngày càng nhiều đồng nghiệp tụ tốp năm tốp ba, vừa nói vừa cười đi chung nhau, cô nhìn các đồng nghiệp xung quanh, nghĩ tới Nhã Tuệ là cấp quản lý, tối hôm qua phải trực đêm cho nên ở lại khách sạn nghỉ ngơi, vì vậy hôm nay cô đi làm một mình, cô hăng hái đi về phía trước, lại cảm thấy điện thoại di động vang lên, cô ngạc nhiên từ trong túi xách lấy ra điện thoại di động, là một dãy số xa lạ, cô kì lạ suy nghĩ một chút rồi nhận điện thoại, nghe: "Alô. . . . . ."
"Hôm nay đi làm?" Một giọng nói đàn ông rất từ tính dịu dàng truyền tới bên tai.
Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, nắm điện thoại, có chút xúc động cười, nói: "Ừ. . . . . . Hôm nay tôi đi làm ngày đầu tiên, nhưng. . . . . . làm sao anh biết số điện thoại của tôi?"
Tô Thụy Kỳ mặc áo sơ mi màu lam, quần thường màu đen, tựa vào bên bàn đọc sách, cầm lên một phần tài liệu, mở ra xem bảng báo cáo, vừa xem vừa cười nói: "Hôm đó lúc tôi giúp cô xách túi xách, điện thoại di động rơi trên mặt đất, tôi . . . . . liền. . . . . . thuận tiện…"
Đường Khả Hinh không nhịn được cười nói: "Ồ. . . . . ."
Tô Thụy Kỳ nắm điện thoại, tiếp tục xem bảng báo cáo, nhìn các con số phía trên, mới nói: "Ngày đầu tiên đi làm tâm trạng như thế nào?"
"Rất tốt." Đường Khả Hinh cười nói.
Tô Thụy Kỳ suy nghĩ trong chốc lát, mới dịu dàng nói: "Hôm đó ăn sushi thật ngon, cám ơn cô."
"Ăn ngon thật sao." Đường Khả Hinh nắm điện thoại, nói ngay: "Tôi làm ăn càng ngon. Nếu như có cơ hội, lần sau tôi làm cho anh ăn."
Tô Thụy Kỳ cau mày cười nói: "Cô biết làm?"
Đường Khả Hinh im lặng một lát mới cười nói: "Tôi sẽ làm. Trước kia tôi đã từng làm."
Tô Thụy Kỳ suy nghĩ, nói: "Vậy lúc nào thì có thời gian?"
"À?" Đường Khả Hinh ngạc nhiên kêu một tiếng: "Cái gì?"
"Không phải cô nói làm cho tôi ăn sao? Lúc nào thì có thời gian?" Tô Thụy Kỳ nắm điện thoại cười nói.
"A. . . . . ." Đường Khả Hinh có chút ngây người cười nói: "Tốt. Lần sau tôi đi cắt tóc tóc, sau đó tự mình đến làm cho anh."
Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ cười nói: "Lần sau cô đi cắt tóc là lúc nào? Một tháng, hai tháng? Vậy không phải tôi chết đói sao? Chủ nhật này đi, tôi đi đón cô. Lưu số điện thoại di động của tôi, đừng xóa mất. Cúp máy đây."
"Này!" Đường Khả Hinh nắm điện thoại, gấp gáp kêu lên, lại phát hiện đầu điện thoại bên kia đã cúp, cô sững sờ tại chỗ, cảm giác gió lạnh thổi phất qua khuôn mặt, cô không khỏi bật cười, cầm điện thoại di động bấm một cái, liếc nhìn số điện thoại trên màn hình một lúc, mới lưu lại số, nhưng lúc lưu số cô quên mất, anh tên là gì?
Tin nhắn sáng lên.
Cô đè xuống tin nhắn, mở ra xem: Tô Thụy Kỳ
Mặt của cô ửng đỏ, nhìn ba chữ kia, cảm giác có chút dịu dàng, cô cũng trả lời tin nhắn, viết chữ: Đường Khả Hinh
Bên này, bên cạnh cây Mộc Lan tỏa bóng xanh mát thoáng đong đưa, Tô Thụy Kỳ tựa vào bên cửa sổ, mở điện thoại di động lên, ngón tay di chuyển trên màn hình, mở tin nhắn, phía trên sáng ba chữ. . . . . . Đường Khả Hinh, anh nhìn ba chữ này, trên mặt dần dần hiện lên nụ cười, thở dốc một hơi, xoay người nhìn cây Mộc Lan ngoài cửa sổ, cành lá xanh tươi, anh nghiêng đầu nhìn về phía cành cây, kêu nhỏ: "Khả. . . . . . Hinh. . . . . ."
Khả Hinh mang túi xách, căn cứ theo đường Trần Mạn Hồng chỉ dẫn, đi đến phòng đồng phục nhận đồng phục, cầm chìa khóa tủ nhân viên, đến phòng số một lầu hai thay quần áo, rất nhiều đồng nghiệp đã đi làm rồi, không còn bao nhiêu người, cô vội vàng thay đồng phục, khi cô mặc vào áo sơ mi trắng, com lê màu đen, váy ngắn màu đen đi ra phòng thay quần áo, đi tới trước gương nhìn vóc người gầy nhỏ của mình, kết hợp với đồng phục có vẻ duyên dáng hơn, nhất là loại vải tốt mặc lên thật thoải mái a.
Cô cúi đầu, vuốt com lê yêu thích không buông tay, vải thật sự rất tốt a.
Đang lúc này, tai nghe cũng vang lên: "Đường Khả Hinh!"
"Vâng!" Đường Khả Hinh lập tức nhấn tai nghe: "Quản lý!"
"Cô còn năm phút, sẽ tới trễ! Nếu trễ một phút trừ 50 đồng, trễ năm phút trừ nửa ngày tiền lương, một tháng trễ ba lượt, hủy bỏ toàn bộ chuyên cần, điểm kiểm tra đánh giá, trừ hai điểm! Nếu một tháng trừ hết sạch, cô chỉ có thể cầm 50% tiền lương!" Trong mấy giây, tiếng nói Trần Mạn Hồng truyền đến.
"Tôi đến ngay!" Đường Khả Hinh lập tức bước nhanh đến cất quần áo của mình vào trong tủ treo quần áo, nhanh chóng khóa kỹ, rút chìa khóa, sau đó nhanh chóng chạy ào ra phòng thay quần áo, đi ra khỏi tòa nhà dành cho nhân viên, mới vừa muốn đi dọc theo lối đi dành cho nhân viên, chạy về phía phòng ăn, không ngờ, có một thanh âm gấp rút, núp ở trong bụi cỏ, đột nhiên kêu nhỏ: "Khả Hinh!"
Đường Khả Hinh lập tức dừng lại nhìn thấy Tiểu Nhu đang núp ở trong bụi cỏ, nhìn về phía mình ngoắc, nói: "Cô mau đi theo tôi, cô đi theo lối đi dành cho nhân viên đến phòng ăn, nhất định sẽ trễ! Mau! ! Tới đây, mới vừa rồi tôi đã cà thẻ rồi, tôi đặc biệt xuống dẫn cô đi đường tắt! !"
"Ồ" Đường Khả Hinh nói xong, ngay lập tức đi về phía Tiểu Nhu, sau đó Tiểu Nhu kéo tay của mình, chạy về phía bên ngoài sân bóng đi qua cây dừa kiểng, sau đó muốn vọt vào đại sảnh!
"Này!" Đường Khả Hinh lập tức kéo Tiểu
Nhu, lo lắng nói: “Không được! Đây là đại sảnh, nhân viên không có nhiệm vụ không thể đi vào.” Đường Khả Hinh lập tức kéo Tiểu Nhu, lo lắng nói.
“Không có chuyện gì! Chỉ cần cô theo tôi đi! Chính xác không có việc gì! Nhanh lên, không có thời gian, còn có bốn phút thôi! Hơn nữa thẻ đục lỗ còn có hai phút giảm xóc! Thang máy đại sảnh đến nhà hàng tây chúng ta nhanh nhất! Thang máy nhân viên rất chậm, người lại nhiều!” Tiểu Nhu kéo Đường Khả Hinh bước nhanh vào đại sảnh khách sạn, sau đó cố ý bước chậm lại, đi về phía thang máy khách sạn, vừa lúc nhìn thấy có một thang máy muốn khép lại, Tiểu Nhu lập tức kéo Khả Hinh, vừa xông tới vừa gọi: “Chờ một chút!”
Cửa thang máy vừa muốn đóng lại, năm đầu ngón tay của Tiểu Nhu và Đường Khả Hinh đưa vào trong khe thang máy, giữ cho thang máy tách ra, sau đó cùng thở dốc một hơi nhìn vào bên trong, nhất thời mặt thay đổi mở trừng hai mắt, hoảng sợ đến mất hồn mất vía nhìn thấy thấy Tưởng Thiên Lỗi đầu tiên, dáng vẻ nghiêm nghị đứng ở bên trong thang máy, sau lưng là hai người thư ký và Giám đốc khách sạn cùng quản lý đại sảnh vừa mới từ nước ngoài trở về!
Tiểu Nhu và Đường Khả Hinh hoảng sợ đến không khép miệng lại được, cả người run rẩy không biết nên làm gì.
Tưởng Thiên Lỗi đang ở trong thang máy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh mặc đồng phục nhân viên khách sạn, lộ ra vóc dáng xinh đẹp hấp dẫn, nhất là da thịt hai cánh tay trắng như tuyết, lộ ra cảm giác tươi mát.
“Các ngươi làm chuyện gì? Dám chặn thang máy Tổng Giám đốc?” Từ Trạch Minh đứng đằng sau lưng Tổng Giám đốc nhìn Tiểu Nhu, gầm lên, rồi khẽ dùng ánh mắt ra hiệu cho các cô đi nhanh.
Tiểu Nhu a một tiếng, lập tức cùng Đường Khả Hinh khom lưng nói xin lỗi, liền muốn lui về phía sau một bước, muốn đè xuống nút đóng cửa cho Tổng Giám đốc……
“Vào đi.” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên chậm rãi mở miệng.
Sau lưng lãnh đạo cấp cao cùng thư kí có chút kinh ngạc, chỉ có Đông Anh dịu dàng mỉm cười nhìn về phía Tiểu Nhu nói: “Tổng Giám đốc bảo các nguwofi đi vào thì vào đi.”
Tiểu Nhu và Đường Khả Hinh nhìn nhau một cái , cảm thấy thời gian không nhiều lắm, Tổng Giám đốc cũng gọi vảo rồi, chỉ đành phải cứng rắn đi vào thang máy, bởi vì bên trong thang máy có nhiều người, cho nên Tiểu Nhu và Khả Hinh đi vào cũng chỉ phải đứng ở hai bên Tưởng Thiên Lỗi, lập tức cảm thấy khí thế mạnh mẽ của anh ép tới làm người ta không thở nổi.
“Lầu mấy?” Đông Anh khẽ bước lên trước, cười hỏi.
“Phòng ăn ngự tôn” Tiểu Nhu yếu ớt nói.
Đông Anh nghe xong liền đè xuống tầng 13 rồi im lặng lui sang một bên không lên tiếng, Từ Trạch Minh nhìn chằm chằm bóng lưng Tiểu Nhu, biết cô muốn đi tắt về phòng an liền vươn tay đánh cổ của cô, vẻ mặt Tiểu Nhu nhăn nhó, đau đến không dám lên tiếng, cúi đầu.
Đường Khả Hinh càng yên lặng đứng ở một bên, thở nhẹ một hơi, không dám lên tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng bất động, liếc nhìn cô một cái, mới đưa tay trái muốn cắm vào túi quần, không ngờ mu bàn tay chạm vào bàn tay nhỏ bé của cô, cảm giác mềm mại xẹt qua, mặt anh không lộ vẻ gì, ho nhẹ một tiếng, đứng yên.
Đường Khả Hinh cũng cảm thấy lúng túng, xê dịch bên tường.
Không khí trở nên có chút lúng túng.
Cô nhìn bảng điện tử. Rốt cuộc tầng 13 của thang máy cũng mở ra!
Trần Mạn Hồng đã cầm cây roi dài, giống như thần mặt đen đứng ở nơi đó chờ đã lâu, lúc cô nhìn vào bên trong, thấy Đường Khả Hinh đầu tiên, con ngươi cô nóng lên, muốn lên tiếng mắng tôi biết ngay là cô sẽ đi đường tắt mà, nhưng cũng đã nhìn thấy đám người Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên trong thang máy, sắc mặt của cô thay đổi, lập tức đứng thẳng người, hai tay cầm cây rôi không biết để ở nơi nào, chỉ đỏ mặt có chút ngượng ngùng nói: “Tổng Giám đốc!”
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không nó.
Tiểu Nhu vội vàng đi ra trước, Đường Khả Hinh cũng vội muốn đi ra nhưng bởi vì gót giày quá cao, lúc đi quá gấp, gót giày cao gót bên chân trái lọt vào trong khe thang máy, mặt của cô đỏ lên, gấp đến độ vội vàng ngồi xổm người xuống, đưa hai tay ra, dùng sức muốn kéo gót giày, nhưng làm thế nào cũng kéo không ra, cô gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
Trần Mạn Hồng cùng mấy người quản lý nhìn thấy cũng cảm thấy có chút gấp gáp, mới vừa muốn tiến lên thì cảm thấy một bóng dáng cao lớn di động, mọi người ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi trầm mặt, bất đắc dĩ thở dốc một hơi, vô cùng tao nhã ngồi xổm người xuống, cầm tay Đường Khả Hinh, sau đó trong lúc cô đang đỏ mặt sững sỡ, người đàn ông dùng sức vặn một cái, trực tiếp gãy gót giày!
“Anh…..” Đương Khả Hinh trừng lớn con ngươi nhìn Tưởng Thiên Lỗi, anh có thể vặn gãy giày của mình mang lần đầu tiên!!
Cô không nhịn được mỉm cười, cất bước đi về phía trước, thấy càng ngày càng nhiều đồng nghiệp tụ tốp năm tốp ba, vừa nói vừa cười đi chung nhau, cô nhìn các đồng nghiệp xung quanh, nghĩ tới Nhã Tuệ là cấp quản lý, tối hôm qua phải trực đêm cho nên ở lại khách sạn nghỉ ngơi, vì vậy hôm nay cô đi làm một mình, cô hăng hái đi về phía trước, lại cảm thấy điện thoại di động vang lên, cô ngạc nhiên từ trong túi xách lấy ra điện thoại di động, là một dãy số xa lạ, cô kì lạ suy nghĩ một chút rồi nhận điện thoại, nghe: "Alô. . . . . ."
"Hôm nay đi làm?" Một giọng nói đàn ông rất từ tính dịu dàng truyền tới bên tai.
Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, nắm điện thoại, có chút xúc động cười, nói: "Ừ. . . . . . Hôm nay tôi đi làm ngày đầu tiên, nhưng. . . . . . làm sao anh biết số điện thoại của tôi?"
Tô Thụy Kỳ mặc áo sơ mi màu lam, quần thường màu đen, tựa vào bên bàn đọc sách, cầm lên một phần tài liệu, mở ra xem bảng báo cáo, vừa xem vừa cười nói: "Hôm đó lúc tôi giúp cô xách túi xách, điện thoại di động rơi trên mặt đất, tôi . . . . . liền. . . . . . thuận tiện…"
Đường Khả Hinh không nhịn được cười nói: "Ồ. . . . . ."
Tô Thụy Kỳ nắm điện thoại, tiếp tục xem bảng báo cáo, nhìn các con số phía trên, mới nói: "Ngày đầu tiên đi làm tâm trạng như thế nào?"
"Rất tốt." Đường Khả Hinh cười nói.
Tô Thụy Kỳ suy nghĩ trong chốc lát, mới dịu dàng nói: "Hôm đó ăn sushi thật ngon, cám ơn cô."
"Ăn ngon thật sao." Đường Khả Hinh nắm điện thoại, nói ngay: "Tôi làm ăn càng ngon. Nếu như có cơ hội, lần sau tôi làm cho anh ăn."
Tô Thụy Kỳ cau mày cười nói: "Cô biết làm?"
Đường Khả Hinh im lặng một lát mới cười nói: "Tôi sẽ làm. Trước kia tôi đã từng làm."
Tô Thụy Kỳ suy nghĩ, nói: "Vậy lúc nào thì có thời gian?"
"À?" Đường Khả Hinh ngạc nhiên kêu một tiếng: "Cái gì?"
"Không phải cô nói làm cho tôi ăn sao? Lúc nào thì có thời gian?" Tô Thụy Kỳ nắm điện thoại cười nói.
"A. . . . . ." Đường Khả Hinh có chút ngây người cười nói: "Tốt. Lần sau tôi đi cắt tóc tóc, sau đó tự mình đến làm cho anh."
Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ cười nói: "Lần sau cô đi cắt tóc là lúc nào? Một tháng, hai tháng? Vậy không phải tôi chết đói sao? Chủ nhật này đi, tôi đi đón cô. Lưu số điện thoại di động của tôi, đừng xóa mất. Cúp máy đây."
"Này!" Đường Khả Hinh nắm điện thoại, gấp gáp kêu lên, lại phát hiện đầu điện thoại bên kia đã cúp, cô sững sờ tại chỗ, cảm giác gió lạnh thổi phất qua khuôn mặt, cô không khỏi bật cười, cầm điện thoại di động bấm một cái, liếc nhìn số điện thoại trên màn hình một lúc, mới lưu lại số, nhưng lúc lưu số cô quên mất, anh tên là gì?
Tin nhắn sáng lên.
Cô đè xuống tin nhắn, mở ra xem: Tô Thụy Kỳ
Mặt của cô ửng đỏ, nhìn ba chữ kia, cảm giác có chút dịu dàng, cô cũng trả lời tin nhắn, viết chữ: Đường Khả Hinh
Bên này, bên cạnh cây Mộc Lan tỏa bóng xanh mát thoáng đong đưa, Tô Thụy Kỳ tựa vào bên cửa sổ, mở điện thoại di động lên, ngón tay di chuyển trên màn hình, mở tin nhắn, phía trên sáng ba chữ. . . . . . Đường Khả Hinh, anh nhìn ba chữ này, trên mặt dần dần hiện lên nụ cười, thở dốc một hơi, xoay người nhìn cây Mộc Lan ngoài cửa sổ, cành lá xanh tươi, anh nghiêng đầu nhìn về phía cành cây, kêu nhỏ: "Khả. . . . . . Hinh. . . . . ."
Khả Hinh mang túi xách, căn cứ theo đường Trần Mạn Hồng chỉ dẫn, đi đến phòng đồng phục nhận đồng phục, cầm chìa khóa tủ nhân viên, đến phòng số một lầu hai thay quần áo, rất nhiều đồng nghiệp đã đi làm rồi, không còn bao nhiêu người, cô vội vàng thay đồng phục, khi cô mặc vào áo sơ mi trắng, com lê màu đen, váy ngắn màu đen đi ra phòng thay quần áo, đi tới trước gương nhìn vóc người gầy nhỏ của mình, kết hợp với đồng phục có vẻ duyên dáng hơn, nhất là loại vải tốt mặc lên thật thoải mái a.
Cô cúi đầu, vuốt com lê yêu thích không buông tay, vải thật sự rất tốt a.
Đang lúc này, tai nghe cũng vang lên: "Đường Khả Hinh!"
"Vâng!" Đường Khả Hinh lập tức nhấn tai nghe: "Quản lý!"
"Cô còn năm phút, sẽ tới trễ! Nếu trễ một phút trừ 50 đồng, trễ năm phút trừ nửa ngày tiền lương, một tháng trễ ba lượt, hủy bỏ toàn bộ chuyên cần, điểm kiểm tra đánh giá, trừ hai điểm! Nếu một tháng trừ hết sạch, cô chỉ có thể cầm 50% tiền lương!" Trong mấy giây, tiếng nói Trần Mạn Hồng truyền đến.
"Tôi đến ngay!" Đường Khả Hinh lập tức bước nhanh đến cất quần áo của mình vào trong tủ treo quần áo, nhanh chóng khóa kỹ, rút chìa khóa, sau đó nhanh chóng chạy ào ra phòng thay quần áo, đi ra khỏi tòa nhà dành cho nhân viên, mới vừa muốn đi dọc theo lối đi dành cho nhân viên, chạy về phía phòng ăn, không ngờ, có một thanh âm gấp rút, núp ở trong bụi cỏ, đột nhiên kêu nhỏ: "Khả Hinh!"
Đường Khả Hinh lập tức dừng lại nhìn thấy Tiểu Nhu đang núp ở trong bụi cỏ, nhìn về phía mình ngoắc, nói: "Cô mau đi theo tôi, cô đi theo lối đi dành cho nhân viên đến phòng ăn, nhất định sẽ trễ! Mau! ! Tới đây, mới vừa rồi tôi đã cà thẻ rồi, tôi đặc biệt xuống dẫn cô đi đường tắt! !"
"Ồ" Đường Khả Hinh nói xong, ngay lập tức đi về phía Tiểu Nhu, sau đó Tiểu Nhu kéo tay của mình, chạy về phía bên ngoài sân bóng đi qua cây dừa kiểng, sau đó muốn vọt vào đại sảnh!
"Này!" Đường Khả Hinh lập tức kéo Tiểu
Nhu, lo lắng nói: “Không được! Đây là đại sảnh, nhân viên không có nhiệm vụ không thể đi vào.” Đường Khả Hinh lập tức kéo Tiểu Nhu, lo lắng nói.
“Không có chuyện gì! Chỉ cần cô theo tôi đi! Chính xác không có việc gì! Nhanh lên, không có thời gian, còn có bốn phút thôi! Hơn nữa thẻ đục lỗ còn có hai phút giảm xóc! Thang máy đại sảnh đến nhà hàng tây chúng ta nhanh nhất! Thang máy nhân viên rất chậm, người lại nhiều!” Tiểu Nhu kéo Đường Khả Hinh bước nhanh vào đại sảnh khách sạn, sau đó cố ý bước chậm lại, đi về phía thang máy khách sạn, vừa lúc nhìn thấy có một thang máy muốn khép lại, Tiểu Nhu lập tức kéo Khả Hinh, vừa xông tới vừa gọi: “Chờ một chút!”
Cửa thang máy vừa muốn đóng lại, năm đầu ngón tay của Tiểu Nhu và Đường Khả Hinh đưa vào trong khe thang máy, giữ cho thang máy tách ra, sau đó cùng thở dốc một hơi nhìn vào bên trong, nhất thời mặt thay đổi mở trừng hai mắt, hoảng sợ đến mất hồn mất vía nhìn thấy thấy Tưởng Thiên Lỗi đầu tiên, dáng vẻ nghiêm nghị đứng ở bên trong thang máy, sau lưng là hai người thư ký và Giám đốc khách sạn cùng quản lý đại sảnh vừa mới từ nước ngoài trở về!
Tiểu Nhu và Đường Khả Hinh hoảng sợ đến không khép miệng lại được, cả người run rẩy không biết nên làm gì.
Tưởng Thiên Lỗi đang ở trong thang máy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh mặc đồng phục nhân viên khách sạn, lộ ra vóc dáng xinh đẹp hấp dẫn, nhất là da thịt hai cánh tay trắng như tuyết, lộ ra cảm giác tươi mát.
“Các ngươi làm chuyện gì? Dám chặn thang máy Tổng Giám đốc?” Từ Trạch Minh đứng đằng sau lưng Tổng Giám đốc nhìn Tiểu Nhu, gầm lên, rồi khẽ dùng ánh mắt ra hiệu cho các cô đi nhanh.
Tiểu Nhu a một tiếng, lập tức cùng Đường Khả Hinh khom lưng nói xin lỗi, liền muốn lui về phía sau một bước, muốn đè xuống nút đóng cửa cho Tổng Giám đốc……
“Vào đi.” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên chậm rãi mở miệng.
Sau lưng lãnh đạo cấp cao cùng thư kí có chút kinh ngạc, chỉ có Đông Anh dịu dàng mỉm cười nhìn về phía Tiểu Nhu nói: “Tổng Giám đốc bảo các nguwofi đi vào thì vào đi.”
Tiểu Nhu và Đường Khả Hinh nhìn nhau một cái , cảm thấy thời gian không nhiều lắm, Tổng Giám đốc cũng gọi vảo rồi, chỉ đành phải cứng rắn đi vào thang máy, bởi vì bên trong thang máy có nhiều người, cho nên Tiểu Nhu và Khả Hinh đi vào cũng chỉ phải đứng ở hai bên Tưởng Thiên Lỗi, lập tức cảm thấy khí thế mạnh mẽ của anh ép tới làm người ta không thở nổi.
“Lầu mấy?” Đông Anh khẽ bước lên trước, cười hỏi.
“Phòng ăn ngự tôn” Tiểu Nhu yếu ớt nói.
Đông Anh nghe xong liền đè xuống tầng 13 rồi im lặng lui sang một bên không lên tiếng, Từ Trạch Minh nhìn chằm chằm bóng lưng Tiểu Nhu, biết cô muốn đi tắt về phòng an liền vươn tay đánh cổ của cô, vẻ mặt Tiểu Nhu nhăn nhó, đau đến không dám lên tiếng, cúi đầu.
Đường Khả Hinh càng yên lặng đứng ở một bên, thở nhẹ một hơi, không dám lên tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng bất động, liếc nhìn cô một cái, mới đưa tay trái muốn cắm vào túi quần, không ngờ mu bàn tay chạm vào bàn tay nhỏ bé của cô, cảm giác mềm mại xẹt qua, mặt anh không lộ vẻ gì, ho nhẹ một tiếng, đứng yên.
Đường Khả Hinh cũng cảm thấy lúng túng, xê dịch bên tường.
Không khí trở nên có chút lúng túng.
Cô nhìn bảng điện tử. Rốt cuộc tầng 13 của thang máy cũng mở ra!
Trần Mạn Hồng đã cầm cây roi dài, giống như thần mặt đen đứng ở nơi đó chờ đã lâu, lúc cô nhìn vào bên trong, thấy Đường Khả Hinh đầu tiên, con ngươi cô nóng lên, muốn lên tiếng mắng tôi biết ngay là cô sẽ đi đường tắt mà, nhưng cũng đã nhìn thấy đám người Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên trong thang máy, sắc mặt của cô thay đổi, lập tức đứng thẳng người, hai tay cầm cây rôi không biết để ở nơi nào, chỉ đỏ mặt có chút ngượng ngùng nói: “Tổng Giám đốc!”
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không nó.
Tiểu Nhu vội vàng đi ra trước, Đường Khả Hinh cũng vội muốn đi ra nhưng bởi vì gót giày quá cao, lúc đi quá gấp, gót giày cao gót bên chân trái lọt vào trong khe thang máy, mặt của cô đỏ lên, gấp đến độ vội vàng ngồi xổm người xuống, đưa hai tay ra, dùng sức muốn kéo gót giày, nhưng làm thế nào cũng kéo không ra, cô gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
Trần Mạn Hồng cùng mấy người quản lý nhìn thấy cũng cảm thấy có chút gấp gáp, mới vừa muốn tiến lên thì cảm thấy một bóng dáng cao lớn di động, mọi người ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi trầm mặt, bất đắc dĩ thở dốc một hơi, vô cùng tao nhã ngồi xổm người xuống, cầm tay Đường Khả Hinh, sau đó trong lúc cô đang đỏ mặt sững sỡ, người đàn ông dùng sức vặn một cái, trực tiếp gãy gót giày!
“Anh…..” Đương Khả Hinh trừng lớn con ngươi nhìn Tưởng Thiên Lỗi, anh có thể vặn gãy giày của mình mang lần đầu tiên!!
/1388
|