Cả đời này, em không bao giờ có thể từ chối tôi. Thế nên dù tôi có làm gì, dù là rơi xuống địa ngục, em cũng đã định sẵn sẽ phải đi cùng tôi.
Ráng chiều nhuộm đỏ quá nửa bầu trời, những tầng mây hình vảy cá triền miên không dứt, khảm vào sắc trời ma mị. Rồi hoàng hôn cũng nhanh chóng lặn xuống, xa tít tắp nơi đường chân trời đã xuất hiện bóng đêm.
Bên dưới mọi nguồn sáng ấy là cuộc sống bận rộn của con người để chuẩn bị đón giờ tan tầm cao điểm.
Khi Cảnh Ninh đẩy cửa bước vào, bóng hình người đàn ông đứng trước khung cửa sổ sát sàn được ánh hoàng hôn kéo ra thật dài, hắt xuống mặt đất, tối tắm, áp lực, giống như một bàn tay đặt sẵn lên cổ, chỉ chờ thời cơ hành động.
Có lẽ vì nhiệt độ trong phòng quá thấp, Cảnh Ninh cảm thấy lành lạnh, nhất là khi nhìn thấy cái bóng đổ xuống của người đàn ông kia, cơn lạnh ấy giống như một con bọ đào một lỗ trong trái tim rồi men theo mạch máu bò ra ngoài.
Cô ném kẹp tài liệu trong tay lên mặt bàn, cất giọng lạnh lùng: “Những gì anh cần đều ở đây cả.”
Người đàn ông cầm lấy tập tài liệu, lật xem vài trang rồi cười khẩy: “Gã Lục Đông Thâm này vì muốn giành được khu đất phủ Thân vương cũng bỏ nhiều công sức thật, hy sinh không ít tài nguyên của Lục Môn để tạo quan hệ với chính quyền. Xem ở đây, nếu chỉ đọ về mặt tài nguyên, Thai Quốc Cường chưa chắc đã là đối thủ của Lục Đông Thâm.”
Cảnh Ninh ngẩng lên nhìn anh ta. Anh ta đứng ngược chiều sáng, khuôn mặt tuấn tú chìm trong sắc đỏ rực rỡ, đôi mắt khuôn mày rơi vào bóng đen, càng tôn lên con ngươi cực kỳ u tối của anh ta.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Cô hỏi.
Người đàn ông không trả lời, chỉ nhìn thẳng vào cô mấy giây rồi giơ tay chạm lên má cô. Cảnh Ninh hơi nhíu mày, nghiêng đầu sang bên cạnh, bàn tay anh ta lướt qua khuôn mặt cô, hẫng lại giữa không trung. Ánh mắt anh ta tối đi vài phần, nhưng anh ta không rút tay về mà thẳng thừng nắm chặt lấy cằm cô, ngay sau đó áp mặt xuống.
Môi lưỡi như nghiền nát lẫn nhau.
Từ sự phản kháng ban đầu, Cảnh Ninh chuyển sang ngoan ngoãn.
Khi người ta đàn ông rút về, đôi mắt của cô hơi ửng đỏ nhưng cuối cùng vẫn đè nén xuống. Ngón tay anh ta đặt lên đôi môi cô: “Cả đời này, em không bao giờ có thể từ chối tôi. Thế nên dù tôi có làm gì, dù là rơi xuống địa ngục, em cũng đã định sẵn sẽ phải đi cùng tôi.”
Bàn tay Cảnh Ninh run rẩy.
Anh ta bèn kéo tay cô đặt lên môi mình: “Em không từ chối được tôi đâu, dù là nghiệt ngã hay định mệnh, thế nên, hãy chấp nhận số phận đi.”
Cảnh Ninh rút tay về: “Lần trước tôi đã nói rồi, đây là lần cuối cùng tôi làm việc cho anh.”
“Có những con đường một khi đã bước vào thì sẽ không thể quay đầu được nữa.” Anh ta cười: “Em cho rằng Lục Đông Thâm còn tin tưởng em được bao lâu? Tới lúc đó, đường lùi của em chỉ còn tôi thôi.”
“Chỉ cần lần này tôi dừng lại…” Khi nói câu này, giọng Cảnh Ninh cũng trở nên bay bổng.
Người đàn ông cười, như một sự chế giễu.
“Thật ra em cũng hiểu rõ mà, việc lần này chính là một kíp nổ, không phải em nói muốn dừng lại là có thể dừng lại đâu.” Anh ta sát lại gần cô, nhẹ nhàng cọ môi lên mái tóc cô: “Con người của Lục Đông Thâm bản tính đa nghi, cực kỳ giảo hoạt. Sớm muộn gì hắn cũng biết em đã từng bán đứng hắn. Thế nên, thứ chúng ta đang tranh thủ là thời gian. Trước khi hắn phát giác ra mọi chuyện, phải lặng lẽ giết chết hắn, để hắn trở tay không kịp.”
“Tôi không muốn can dự vào chuyện của hai người.” Nỗi bất an trong lòng Cảnh Ninh cuộn lại từng cơn rồi lan rộng. Cô đẩy anh ta ra, không muốn tiếp tục bị mê hoặc nữa: “Thế nên, sau này đừng có dồn ép tôi nữa!”
Cổ tay cô bị người đàn ông giữ chặt, ngữ khí nghiêm nghị tưởng như có thể giết người: “Em là người của tôi, thế nên, tốt nhất đừng quên thân phận của mình.”
Hơi thở của Cảnh Ninh trở nên gấp gáp, cô hất tay anh ta ra, cuống cuồng bỏ chạy.
***
Khi Tưởng Ly tới phủ Thân vương, chút đỏ cuối cùng nơi đường chân trời đã bị bóng tối chôn vùi, sự giao tranh và thay thế nhau giữa hai màu đen đỏ giống như một chiến trường tàn sát đẫm máu vậy.
Một trạch viện đã để hoang gần một thế kỷ, khi đẩy cánh cửa lớn với những vệt sơn đỏ đã loang lổ ra, một cơn gió lạnh lẽo, âm u từ trong căn nhà đã già cỗi thổi ra, thổi vào người nhưng lạnh tận cốt tủy.
Nếu không phải vì nhận được điện thoại của Thương Xuyên, có lẽ cả đời này Tưởng Ly cũng sẽ không tới nơi đây. Tuy rằng cô lớn lên ở mảnh đất Bắc Kinh và cũng tuy rằng sân khấu kịch trong phủ Thân vương ở kinh thành có một tiếng tăm không nhỏ.
Thương Xuyên ngồi ngay dưới sân khấu.
Chiếc ghế tuy đã cũ nhưng từ loại gỗ mun đã nhiều năm tuổi cùng những hoa văn điêu khắc trên lưng ghế vẫn có thể nhận ra sự tỉ mỉ của chủ nhân nơi đây.
Đêm tối đã bò lên tận nóc nhà, trên sân khấu chỉ treo một ngọn đèn, tỏa ra thứ ánh sáng xanh xanh u ám, hắt cả một khoảng bóng đen xuống sàn. Cô chỉ có thể nhìn thấy những đường nét trên bóng của Thương Xuyên, thoạt nhìn không khác gì hồn ma.
Chỉ có điều, cô không ngờ là Nhiêu Tôn cũng có mặt ở đây.
Anh đút tay vào túi quần, đứng ngay bên cạnh sân khấu, đang nhìn lên trên quan sát. Nghe thấy động tĩnh, anh quay người lại, chút ánh sáng mơ hồ bất định trên sân khấu rơi xuống khuôn mặt anh, không còn vẻ bất cần thường ngày, biểu cảm vô cùng nghiêm nghị.
Thương Xuyên quay đầu nhìn Tưởng Ly, đứng bật dậy.
Cô âm thầm hít một hơi sâu rồi tiến tới.
“Tôi đã nhìn thấy Tả Thời rồi!” Thương Xuyên lặp lại một lần nữa ý tứ trong cuộc điện thoại lúc trước, chỉ có điều, lần này thái độ rất rõ ràng.
“Không thể nào.” Tưởng Ly đáp lại một câu theo phản xạ: “Anh ấy…”
“Hạ Hạ.” Nhiêu Tôn tiến lên, lẳng lặng ngắt lời cô: “Thương Xuyên quay được một đoạn băng, em xem đi.”
Tưởng Ly giật mình, đoạn băng?
Thương Xuyên gật đầu, rút di động rồi tìm ra đoạn băng, đưa cho cô. Lúc đón lấy, cô có phần ngập ngừng, ngẩng đầu lên nhìn Nhiêu Tôn. Trong bóng tối, Nhiêu Tôn khẽ gật đầu với cô.
Tưởng Ly kiềm chế hơi thở gấp gáp, nhận lấy di động.
Một đoạn clip chưa tới nửa phút, khá ngắn. Cô mở lên, trước mắt là một màu đen xì xì, trong mơ hồ lại nhìn thấy những đường nét của sân khấu, chính là sân khấu trước mắt đây.
Sau đó ống kính lướt qua sân khấu, quay về phía cột trụ bên cạnh, ngay sau đó nghe thấy một âm thanh sửng sốt. Ống kính lướt vội rồi cố định vào sân khấu, lúc này xuất hiện một cái bóng!
Là một cái bóng mặc trang phục hí kịch, lướt ngang qua sân khấu, sau đó, clip dừng lại.
Tưởng Ly sững sờ.
Thương Xuyên giơ tay ra, lùi lại đoạn clip, dừng ở lúc có cái bóng trên sân khấu. Tuy rằng rất mơ hồ nhưng vẫn có thể nhìn ra được cách hóa trang của cái bóng ấy. Mũ đen thêu kim tuyến, gương mặt khóc, trên trán thấp thoáng nhìn thấy một chữ “Thọ”.
Tưởng Ly há hốc miệng, tay buông thõng.
Nhiêu Tôn vững vàng đón lấy di động, trả lại cho Thương Xuyên. Sắc mặt Thương Xuyên có chút thất thần. Cậu ấy nhìn Tưởng Ly, trong ánh mắt là sự sốt sắng và mong đợi: “Đây là cảnh trợ lý của tôi quay được, tuy rằng là ban đêm, nhưng có thể nhìn rõ vai diễn trên sân khấu. Hình ảnh Hạng Vũ trong ‘Bá vương biệt Cơ’, vai diễn mà trước đây Tả Thời thuộc nhất.”
Hôm qua kết thúc cảnh quay sớm, cậu ấy bèn cùng trợ lý tới phủ Thân vương, muốn tìm kiếm một chút cảm giác ở nơi nguyên gốc của kịch bản. Từ ngoại ô đi vào thành phố rồi lại tới khu phủ viện hoang vắng này, khi ấy trời đã tối, người trợ lý cũng chỉ quay lung tung để ghi lại cho cậu ấy, không ngờ lại quay được cái bóng trên sân khấu.
Người trợ lý cứ lẩm bẩm suốt là có ma, đồng thời về nhà đổ bệnh ngay hôm đó. Cậu ấy thì không thể nào hiểu được, nên tối nay quyết định trở lại đây, kiểm tra đi kiểm tra lại đoạn băng, luôn cảm thấy dù xét về chiều cao hay vóc dáng, cái bóng kia cũng cực kỳ giống Tả Thời.
“Nếu đó là Tả Thời, không thể nào lại không xuất hiện, cậu ấy giả ma giả quỷ làm gì chứ?” Nhiêu Tôn khẽ nói một câu. Thấy sắc mặt Tưởng Ly hơi nhợt nhạt, anh bèn vòng tay qua ôm lấy eo cô, âm thầm cho cô thêm sức mạnh.
Thương Xuyên nghe xong câu ấy, tâm trạng trở nên kích động: “Nếu không phải là Tả Thời thì còn có thể là ai? Tôi và anh ấy lớn lên cùng nhau từ nhỏ, không thể nào nhìn nhầm bóng dáng của anh ấy.” Ngay sau đó, cậu ấy quay sang Tưởng Ly: “Cậu và anh ấy cũng rất thân thiết, cậu nói đi, có phải anh ấy không?”
Lồng ngực Tưởng Ly phập phồng lên xuống, cô mệt mỏi lắc đầu: “Tôi không biết…”
“Cậu không biết?” Thương Xuyên nhăn mặt, hết nhìn cô lại quay sang nhìn Nhiêu Tôn, căm hận: “Hai người đồng loạt nói không biết? Nhưng lại kiên quyết không nhắc lại chuyện năm xưa. Được lắm, Nhiêu Tôn, vậy tôi hỏi anh, Tả Thời đã đi đâu rồi?”
Nhiêu Tôn nhìn thẳng vào khuôn mặt phẫn uất của Thương Xuyên: “Cậu ấy mất tích rồi.”
Thương Xuyên nắm chặt di động, nói rành mạch từng câu từng chữ: “Mất tích? Với thế lực của Thái tử gia kinh thành đây, muốn tìm một người khó lắm sao? Nếu trong clip kia không phải Tả Thời thì đó chính là hồn ma của Tả Thời!”
“Cậu nói vớ vẩn gì vậy?!” Nhiêu Tôn nhíu mày.
Anh cũng nhận được điện thoại của Thương Xuyên. Vốn dĩ tối nay có một buổi tiệc phải tham gia, thế nên dĩ nhiên sẽ ăn mặc chỉnh trang hơn mọi ngày. Anh vừa nhíu mày là trông đã nghiêm nghị hơn nhiều. “Cậu cũng là người của công chúng, còn đi tin mấy chuyện này?”
Thương Xuyên mím chặt môi, rất lâu sau mới lạnh lùng hỏi: “Hai người có hy vọng Tả Thời quay trở về không?”
Ai ai cũng sợ Nhiêu Tôn, nhưng Thương Xuyên thì không. Một là sức ảnh hưởng của Thương Xuyên ngoài xã hội khá lớn, hai là giao tình của họ trước kia không tệ, cũng là thông qua Tả Thời. Sau khi gặp gỡ Hạ Trú, Tả Thời cũng đồng thời quen biết với Nhiêu Tôn.
Nhiêu Tôn tuy xuất thân phú quý, cư xử cũng kiêu căng tùy hứng, nhưng đối mặt với Hạ Trú và Tả Thời lại trân trọng một cách hiếm có, không hề ra vẻ kẻ cả. Vì vậy đã từng có một thời gian ở trong mắt Thương Xuyên, Nhiêu Tôn cũng gần gũi như Tả Thời vậy.
Nhưng, cũng chỉ là một thời gian.
Cùng với việc Tả Thời mất tích, Hạ Trú trốn tránh mọi chuyện, tình bạn giữa họ cũng đã tan tành…
~Hết chương 143~
Ráng chiều nhuộm đỏ quá nửa bầu trời, những tầng mây hình vảy cá triền miên không dứt, khảm vào sắc trời ma mị. Rồi hoàng hôn cũng nhanh chóng lặn xuống, xa tít tắp nơi đường chân trời đã xuất hiện bóng đêm.
Bên dưới mọi nguồn sáng ấy là cuộc sống bận rộn của con người để chuẩn bị đón giờ tan tầm cao điểm.
Khi Cảnh Ninh đẩy cửa bước vào, bóng hình người đàn ông đứng trước khung cửa sổ sát sàn được ánh hoàng hôn kéo ra thật dài, hắt xuống mặt đất, tối tắm, áp lực, giống như một bàn tay đặt sẵn lên cổ, chỉ chờ thời cơ hành động.
Có lẽ vì nhiệt độ trong phòng quá thấp, Cảnh Ninh cảm thấy lành lạnh, nhất là khi nhìn thấy cái bóng đổ xuống của người đàn ông kia, cơn lạnh ấy giống như một con bọ đào một lỗ trong trái tim rồi men theo mạch máu bò ra ngoài.
Cô ném kẹp tài liệu trong tay lên mặt bàn, cất giọng lạnh lùng: “Những gì anh cần đều ở đây cả.”
Người đàn ông cầm lấy tập tài liệu, lật xem vài trang rồi cười khẩy: “Gã Lục Đông Thâm này vì muốn giành được khu đất phủ Thân vương cũng bỏ nhiều công sức thật, hy sinh không ít tài nguyên của Lục Môn để tạo quan hệ với chính quyền. Xem ở đây, nếu chỉ đọ về mặt tài nguyên, Thai Quốc Cường chưa chắc đã là đối thủ của Lục Đông Thâm.”
Cảnh Ninh ngẩng lên nhìn anh ta. Anh ta đứng ngược chiều sáng, khuôn mặt tuấn tú chìm trong sắc đỏ rực rỡ, đôi mắt khuôn mày rơi vào bóng đen, càng tôn lên con ngươi cực kỳ u tối của anh ta.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Cô hỏi.
Người đàn ông không trả lời, chỉ nhìn thẳng vào cô mấy giây rồi giơ tay chạm lên má cô. Cảnh Ninh hơi nhíu mày, nghiêng đầu sang bên cạnh, bàn tay anh ta lướt qua khuôn mặt cô, hẫng lại giữa không trung. Ánh mắt anh ta tối đi vài phần, nhưng anh ta không rút tay về mà thẳng thừng nắm chặt lấy cằm cô, ngay sau đó áp mặt xuống.
Môi lưỡi như nghiền nát lẫn nhau.
Từ sự phản kháng ban đầu, Cảnh Ninh chuyển sang ngoan ngoãn.
Khi người ta đàn ông rút về, đôi mắt của cô hơi ửng đỏ nhưng cuối cùng vẫn đè nén xuống. Ngón tay anh ta đặt lên đôi môi cô: “Cả đời này, em không bao giờ có thể từ chối tôi. Thế nên dù tôi có làm gì, dù là rơi xuống địa ngục, em cũng đã định sẵn sẽ phải đi cùng tôi.”
Bàn tay Cảnh Ninh run rẩy.
Anh ta bèn kéo tay cô đặt lên môi mình: “Em không từ chối được tôi đâu, dù là nghiệt ngã hay định mệnh, thế nên, hãy chấp nhận số phận đi.”
Cảnh Ninh rút tay về: “Lần trước tôi đã nói rồi, đây là lần cuối cùng tôi làm việc cho anh.”
“Có những con đường một khi đã bước vào thì sẽ không thể quay đầu được nữa.” Anh ta cười: “Em cho rằng Lục Đông Thâm còn tin tưởng em được bao lâu? Tới lúc đó, đường lùi của em chỉ còn tôi thôi.”
“Chỉ cần lần này tôi dừng lại…” Khi nói câu này, giọng Cảnh Ninh cũng trở nên bay bổng.
Người đàn ông cười, như một sự chế giễu.
“Thật ra em cũng hiểu rõ mà, việc lần này chính là một kíp nổ, không phải em nói muốn dừng lại là có thể dừng lại đâu.” Anh ta sát lại gần cô, nhẹ nhàng cọ môi lên mái tóc cô: “Con người của Lục Đông Thâm bản tính đa nghi, cực kỳ giảo hoạt. Sớm muộn gì hắn cũng biết em đã từng bán đứng hắn. Thế nên, thứ chúng ta đang tranh thủ là thời gian. Trước khi hắn phát giác ra mọi chuyện, phải lặng lẽ giết chết hắn, để hắn trở tay không kịp.”
“Tôi không muốn can dự vào chuyện của hai người.” Nỗi bất an trong lòng Cảnh Ninh cuộn lại từng cơn rồi lan rộng. Cô đẩy anh ta ra, không muốn tiếp tục bị mê hoặc nữa: “Thế nên, sau này đừng có dồn ép tôi nữa!”
Cổ tay cô bị người đàn ông giữ chặt, ngữ khí nghiêm nghị tưởng như có thể giết người: “Em là người của tôi, thế nên, tốt nhất đừng quên thân phận của mình.”
Hơi thở của Cảnh Ninh trở nên gấp gáp, cô hất tay anh ta ra, cuống cuồng bỏ chạy.
***
Khi Tưởng Ly tới phủ Thân vương, chút đỏ cuối cùng nơi đường chân trời đã bị bóng tối chôn vùi, sự giao tranh và thay thế nhau giữa hai màu đen đỏ giống như một chiến trường tàn sát đẫm máu vậy.
Một trạch viện đã để hoang gần một thế kỷ, khi đẩy cánh cửa lớn với những vệt sơn đỏ đã loang lổ ra, một cơn gió lạnh lẽo, âm u từ trong căn nhà đã già cỗi thổi ra, thổi vào người nhưng lạnh tận cốt tủy.
Nếu không phải vì nhận được điện thoại của Thương Xuyên, có lẽ cả đời này Tưởng Ly cũng sẽ không tới nơi đây. Tuy rằng cô lớn lên ở mảnh đất Bắc Kinh và cũng tuy rằng sân khấu kịch trong phủ Thân vương ở kinh thành có một tiếng tăm không nhỏ.
Thương Xuyên ngồi ngay dưới sân khấu.
Chiếc ghế tuy đã cũ nhưng từ loại gỗ mun đã nhiều năm tuổi cùng những hoa văn điêu khắc trên lưng ghế vẫn có thể nhận ra sự tỉ mỉ của chủ nhân nơi đây.
Đêm tối đã bò lên tận nóc nhà, trên sân khấu chỉ treo một ngọn đèn, tỏa ra thứ ánh sáng xanh xanh u ám, hắt cả một khoảng bóng đen xuống sàn. Cô chỉ có thể nhìn thấy những đường nét trên bóng của Thương Xuyên, thoạt nhìn không khác gì hồn ma.
Chỉ có điều, cô không ngờ là Nhiêu Tôn cũng có mặt ở đây.
Anh đút tay vào túi quần, đứng ngay bên cạnh sân khấu, đang nhìn lên trên quan sát. Nghe thấy động tĩnh, anh quay người lại, chút ánh sáng mơ hồ bất định trên sân khấu rơi xuống khuôn mặt anh, không còn vẻ bất cần thường ngày, biểu cảm vô cùng nghiêm nghị.
Thương Xuyên quay đầu nhìn Tưởng Ly, đứng bật dậy.
Cô âm thầm hít một hơi sâu rồi tiến tới.
“Tôi đã nhìn thấy Tả Thời rồi!” Thương Xuyên lặp lại một lần nữa ý tứ trong cuộc điện thoại lúc trước, chỉ có điều, lần này thái độ rất rõ ràng.
“Không thể nào.” Tưởng Ly đáp lại một câu theo phản xạ: “Anh ấy…”
“Hạ Hạ.” Nhiêu Tôn tiến lên, lẳng lặng ngắt lời cô: “Thương Xuyên quay được một đoạn băng, em xem đi.”
Tưởng Ly giật mình, đoạn băng?
Thương Xuyên gật đầu, rút di động rồi tìm ra đoạn băng, đưa cho cô. Lúc đón lấy, cô có phần ngập ngừng, ngẩng đầu lên nhìn Nhiêu Tôn. Trong bóng tối, Nhiêu Tôn khẽ gật đầu với cô.
Tưởng Ly kiềm chế hơi thở gấp gáp, nhận lấy di động.
Một đoạn clip chưa tới nửa phút, khá ngắn. Cô mở lên, trước mắt là một màu đen xì xì, trong mơ hồ lại nhìn thấy những đường nét của sân khấu, chính là sân khấu trước mắt đây.
Sau đó ống kính lướt qua sân khấu, quay về phía cột trụ bên cạnh, ngay sau đó nghe thấy một âm thanh sửng sốt. Ống kính lướt vội rồi cố định vào sân khấu, lúc này xuất hiện một cái bóng!
Là một cái bóng mặc trang phục hí kịch, lướt ngang qua sân khấu, sau đó, clip dừng lại.
Tưởng Ly sững sờ.
Thương Xuyên giơ tay ra, lùi lại đoạn clip, dừng ở lúc có cái bóng trên sân khấu. Tuy rằng rất mơ hồ nhưng vẫn có thể nhìn ra được cách hóa trang của cái bóng ấy. Mũ đen thêu kim tuyến, gương mặt khóc, trên trán thấp thoáng nhìn thấy một chữ “Thọ”.
Tưởng Ly há hốc miệng, tay buông thõng.
Nhiêu Tôn vững vàng đón lấy di động, trả lại cho Thương Xuyên. Sắc mặt Thương Xuyên có chút thất thần. Cậu ấy nhìn Tưởng Ly, trong ánh mắt là sự sốt sắng và mong đợi: “Đây là cảnh trợ lý của tôi quay được, tuy rằng là ban đêm, nhưng có thể nhìn rõ vai diễn trên sân khấu. Hình ảnh Hạng Vũ trong ‘Bá vương biệt Cơ’, vai diễn mà trước đây Tả Thời thuộc nhất.”
Hôm qua kết thúc cảnh quay sớm, cậu ấy bèn cùng trợ lý tới phủ Thân vương, muốn tìm kiếm một chút cảm giác ở nơi nguyên gốc của kịch bản. Từ ngoại ô đi vào thành phố rồi lại tới khu phủ viện hoang vắng này, khi ấy trời đã tối, người trợ lý cũng chỉ quay lung tung để ghi lại cho cậu ấy, không ngờ lại quay được cái bóng trên sân khấu.
Người trợ lý cứ lẩm bẩm suốt là có ma, đồng thời về nhà đổ bệnh ngay hôm đó. Cậu ấy thì không thể nào hiểu được, nên tối nay quyết định trở lại đây, kiểm tra đi kiểm tra lại đoạn băng, luôn cảm thấy dù xét về chiều cao hay vóc dáng, cái bóng kia cũng cực kỳ giống Tả Thời.
“Nếu đó là Tả Thời, không thể nào lại không xuất hiện, cậu ấy giả ma giả quỷ làm gì chứ?” Nhiêu Tôn khẽ nói một câu. Thấy sắc mặt Tưởng Ly hơi nhợt nhạt, anh bèn vòng tay qua ôm lấy eo cô, âm thầm cho cô thêm sức mạnh.
Thương Xuyên nghe xong câu ấy, tâm trạng trở nên kích động: “Nếu không phải là Tả Thời thì còn có thể là ai? Tôi và anh ấy lớn lên cùng nhau từ nhỏ, không thể nào nhìn nhầm bóng dáng của anh ấy.” Ngay sau đó, cậu ấy quay sang Tưởng Ly: “Cậu và anh ấy cũng rất thân thiết, cậu nói đi, có phải anh ấy không?”
Lồng ngực Tưởng Ly phập phồng lên xuống, cô mệt mỏi lắc đầu: “Tôi không biết…”
“Cậu không biết?” Thương Xuyên nhăn mặt, hết nhìn cô lại quay sang nhìn Nhiêu Tôn, căm hận: “Hai người đồng loạt nói không biết? Nhưng lại kiên quyết không nhắc lại chuyện năm xưa. Được lắm, Nhiêu Tôn, vậy tôi hỏi anh, Tả Thời đã đi đâu rồi?”
Nhiêu Tôn nhìn thẳng vào khuôn mặt phẫn uất của Thương Xuyên: “Cậu ấy mất tích rồi.”
Thương Xuyên nắm chặt di động, nói rành mạch từng câu từng chữ: “Mất tích? Với thế lực của Thái tử gia kinh thành đây, muốn tìm một người khó lắm sao? Nếu trong clip kia không phải Tả Thời thì đó chính là hồn ma của Tả Thời!”
“Cậu nói vớ vẩn gì vậy?!” Nhiêu Tôn nhíu mày.
Anh cũng nhận được điện thoại của Thương Xuyên. Vốn dĩ tối nay có một buổi tiệc phải tham gia, thế nên dĩ nhiên sẽ ăn mặc chỉnh trang hơn mọi ngày. Anh vừa nhíu mày là trông đã nghiêm nghị hơn nhiều. “Cậu cũng là người của công chúng, còn đi tin mấy chuyện này?”
Thương Xuyên mím chặt môi, rất lâu sau mới lạnh lùng hỏi: “Hai người có hy vọng Tả Thời quay trở về không?”
Ai ai cũng sợ Nhiêu Tôn, nhưng Thương Xuyên thì không. Một là sức ảnh hưởng của Thương Xuyên ngoài xã hội khá lớn, hai là giao tình của họ trước kia không tệ, cũng là thông qua Tả Thời. Sau khi gặp gỡ Hạ Trú, Tả Thời cũng đồng thời quen biết với Nhiêu Tôn.
Nhiêu Tôn tuy xuất thân phú quý, cư xử cũng kiêu căng tùy hứng, nhưng đối mặt với Hạ Trú và Tả Thời lại trân trọng một cách hiếm có, không hề ra vẻ kẻ cả. Vì vậy đã từng có một thời gian ở trong mắt Thương Xuyên, Nhiêu Tôn cũng gần gũi như Tả Thời vậy.
Nhưng, cũng chỉ là một thời gian.
Cùng với việc Tả Thời mất tích, Hạ Trú trốn tránh mọi chuyện, tình bạn giữa họ cũng đã tan tành…
~Hết chương 143~
/676
|