Một câu nói làm kinh động tất cả những người có mặt.
Ngay cả một người nãy giờ vẫn điềm đạm như Tần Tô cũng phải bất ngờ thốt lên: "Cái gì?"
Cận Nghiêm thẳng thừng mở tập tài liệu trước mặt Lục Đông Thâm ra, lật tới trang giữa, bên trên liệt kê nhiều số liệu và danh pháp, chi chít, dày đặc. "Chúng tôi đã tiến hành phân tích hóa nghiệm loại thuốc lá được làm riêng cho tổng giám đốc Lục, có được bảng thành phần dưới đây, phát hiện có thành phần đáng ngờ, sau đó so sánh với thành phần cỏ địa hồn, phát hiện hai loại thành phần có sự tương đồng, chứng tỏ trong thuốc lá có thêm cỏ địa hồn. Nhưng, trên bảng thành phần nộp lên trên, giám đốc Hạ không hề thông báo có cỏ địa hồn."
Ánh mắt Lục Đông Thâm dừng lại trên bảng thành phần, ngón tay kẹp điếu thuốc hơi run rẩy, quá nửa đoạn tàn thuốc sượt qua gạt tàn, rơi xuống bên cạnh tay anh, chất thành đống nhỏ như đống xác không hồn.
Cận Nghiêm đánh mắt nhìn người đàn ông trung niên, người đàn ông đó gật đầu, đi ra ngoài.
"Xét về bản lĩnh, tôi không thể không thừa nhận giám đốc Hạ muốn làm thứ hai thì không ai dám làm thứ nhất, dù sao cô cũng là một nhà tạo hương hiếm gặp trên đời, sở hữu một tài năng thiên bẩm mà người khác không có. Cô am hiểu sâu sắc về mùi hương, có thể thêm cỏ địa hồn vào mà thần không biết quỷ không hay, khi muốn khống chế một người, chẳng qua là khiến người đó nghiện, không cai được, càng không quên được. Tổng giám đốc Lục là con trưởng của Lục Môn, dĩ nhiên sẽ là đối tượng khống chế tuyệt vời nhất."
Người đàn ông trung niên chẳng mấy chốc đã quay trở lại, trong tay có thêm một hộp thuốc lá.
Một chiếc hộp dẹt hình vuông, là chiếc hộp Lục Đông Thâm dùng để đựng loại thuốc lá được làm riêng.
Cận Nghiêm đón lấy chiếc hộp, đặt lên tập tài liệu để, mở ra. Bên trong là từng hàng thuốc lá được xếp chỉnh tề, lúc trước hay được để trên bàn làm việc trong văn phòng.
Cận Nghiêm rút ra một điếu thuốc, giơ cho mọi người xem: "Ai có thể ngờ được một thứ nhỏ bé như thế này hóa ra lại chứa thành phần hại người chứ?"
Sắc mặt mấy vị cổ đông có vẻ trầm trọng, những người khác đều thì thầm to nhỏ.
Cận Nghiêm cầm điếu thuốc lên giơ ra trước mặt Hạ Trú: "Giám đốc Hạ giải thích thế nào?"
Hạ Trú trầm mặc giây lát, nhìn thẳng vào ánh mắt ngờ vực của mọi người, nói rất dứt khoát: "Đúng, trong thuốc lá đặt làm của Lục Đông Thâm đã được tôi cho thêm thành phần cỏ địa hồn."
Nói tới đây, cô dựa vào ghế, bàn tay từng được Lục Đông Thâm nắm lấy giờ từ từ chuyển lạnh. Cô hỏi ngược lại Cận Nghiêm: "Nếu các anh đã điều tra ra công dụng của cỏ địa hồn rồi, sao không điều tra luôn cả những mùi hương tương khắc với nó?"
Câu hỏi ngược lại ấy khiến Cận Nghiêm á khẩu.
Hạ Trú cười khẩy: "Bởi vì các anh có hiểu gì đâu! Cầm những thứ gọi là kết quả kiểm nghiệm này để sinh sự, gây chuyện, rặt một đám chó má!"
Đổng sự Hứa ngồi đối diện vội nói: "Giám đốc Hạ, chú ý lời ăn tiếng nói của cô."
"Lời ăn tiếng nói? Nói chuyện chuyên ngành với một kẻ ngu ngốc, tôi nói vậy là khách sáo rồi đấy!" Hạ Trú không hề khách khí.
Cô coi như cũng đã hiểu ra rồi, những người trông có vẻ thân thiện hòa nhã thật ra trong lòng loằng ngoằng vòng vo. Cứ lấy ví dụ như đổng sự Hứa trước mặt đây, há chẳng phải loại người "miệng nam mô bụng bồ dao găm"? Nói chi tới những người khác.
Đổng sự Hứa bị cô chửi lại, mặt biến sắc, chỉ tay vào cô: "Cô... Cô thật là không nói lý lẽ."
Cận Nghiêm bị cô mắng cũng không giận dữ, vẫn ôn hòa từ đầu tới cuối. Còn khi thấy đổng sự Hứa tái mắt đi vì giận, anh ta lại không nhịn được cười.
Rồi anh ta lại quay sang Hạ Trú, nói: "Tôi lại rất muốn lắng nghe ý kiến chuyên ngành của giám đốc Hạ."
Hạ Trú nói chuyện xưa nay không thích vòng vo tam quốc: "Trong thuốc lá sở dĩ phải cho thêm thành phần cỏ địa hồn, là vì trước đó Lục Đông Thâm đã hít vào người quá nhiều Lycorin, thành phần này một khi đóng cặn lại trong cơ thể sẽ rất có hại cho sức khỏe, thành phần cỏ địa hồn vừa hay có thể trung hòa Lycorin."
"Anh Cận, so với việc ngồi đây điều tra tôi, chi bằng anh hãy điều tra xem trước kia vì sao trong các sản phẩm sinh hoạt hằng ngày của Lục Đông Thâm lại xuất hiện Cường tâm thảo. À, quên không phổ cập cho anh một chút kiến thức chuyên ngành. Cường tâm thảo là loại thực vật chứa một lượng độc tố nhỏ, có lợi cũng có hại, khi kết hợp với mùi thuốc lá ngày trước Lục Đông Thâm hút sẽ tạo ra thành phần Lycorin, nhẹ thì khiến người ta mất ngủ trường kỳ, nặng thì tổn thương tới nền tảng sức khỏe của con người. Quý Phi là nhà tạo hương của Lục Môn khi tôi còn chưa đến đây, thế nên công thức đều do cô ta phụ trách chứng thực. Theo tôi thấy, người thật sự thâm độc phải là Quý Phi mới đúng."
"Hạ Trú, cô nói năng linh tinh gì vậy?" Quý Phi đứng ngồi không yên, nhíu mày: "Kết quả điều tra trước đó cô không đọc ư? Trong công thức của tôi vốn không có thành phần Cường tâm thảo. Cô phản bác lại tôi nhằm chuyển dịch mâu thuẫn gì?"
Hạ Trú quay sang, đôi mắt như hai lưỡi dao, sắc bén và sáng rực.
"Phải, ngay cả tôi cũng suýt quên mất, cô có bất tài đến mấy cũng được coi là một nhà tạo hương đủ tư cách, thế nên dĩ nhiên sẽ hiểu đạo lý sự kết hợp và phân tách giữa các thành phần mùi hương. Đúng là cô không cho vào Cường tâm thảo, nhưng cô đã cho vào những loại tinh dầu có thể tạo thành Cường tâm thảo."
Lần điều tra đó cô đã bỏ quên. Thành phần Cường tâm thảo có thể chiết tách. Thế nên lúc đó cô một mực cho rằng Quý Phi cũng đã làm như vậy.
Kết quả phản hồi của tổng bộ là không có Cường tâm thảo. Lúc đó cô đã nghi ngờ phải chăng có người trong tổng bộ cố tình thiên vị. Nhưng về sau cuối cùng cô cũng hiểu ra, không phải tổng bộ thiên vị, mà Quý Phi đích thực không cho Cường tâm thảo vào.
Cô ta thông qua sự kết hợp giữa một số mùi hương nhân tạo để hình thành một thành phần giống như Cường tâm thảo. Thành phần này một khi kết hợp với loại thuốc lá mà Lục Đông Thâm từng hút sẽ tạo ra Lycorin.
Loại tâm tư tinh tế như vậy, người bình thường sao có thể nghĩ ra?
Vừa nghe xong câu này, Quý Phi đứng bật dậy: "Hạ Trú, cô đừng có ăn nói hàm hồ!"
"Tôi ăn nói hàm hồ hay cô đang chột dạ?" Hạ Trú đâu phải người chịu bỏ qua, cô đối đầu trực diện: "Sau chuyện Cường tâm thảo, cô đã lén lút thay đổi công thức của toàn bộ các sản phẩm sinh hoạt hằng ngày trong khách sạn. Người khác không biết, cô tưởng cô giấu được tôi sao? Vì sao phải đổi? Hơn nữa còn là thay đổi thành phần với biên độ nhỏ? Mục đích chẳng phải là để tiêu hủy chứng cứ lúc trước sao? Cô tính toán rất chi li, chỉ có điều tôi là một người quá ghim thù, tôi đã giữ lại một phần công thức trước khi cô kịp đổi."
Quý Phi sững người, đứng đực ra đó.
Những người ngồi ở ghế đều ngây ra. Sự việc có vẻ như đã phát triển theo chiều hướng khác, sao bỗng dưng lại chuyển mâu thuẫn sang Quý Phi?
Cận Nghiêm nghe xong nhướng mày: "Giám đốc Hạ có bằng chứng?"
"Không có bằng chứng tôi đã chẳng nói như vậy." Hạ Trú lạnh giọng.
Cận Nghiêm giơ tay làm động tác "Mời".
Hạ Trú quay đầu nhìn Lục Đông Thâm.
Nhưng Lục Đông Thâm không nhìn cô, anh đã hút xong điếu thuốc ban nãy, ấn đầu lọc vào gạt tàn, sức lực không hề nhỏ. Anh nhìn chăm chăm vào tài liệu, giống như đang đọc nó, lại giống như đang đăm chiêu.
Không biết anh đang suy nghĩ chuyện gì.
Hạ Trú cố kìm nén cơn giận, cầm di động lên gọi vào một số điện thoại, đầu kia bắt máy rất nhanh.
"Julia, cầm những thứ chị đã dặn lên phòng họp cấp cao, lập tức."
~Hết chương 322~
Ngay cả một người nãy giờ vẫn điềm đạm như Tần Tô cũng phải bất ngờ thốt lên: "Cái gì?"
Cận Nghiêm thẳng thừng mở tập tài liệu trước mặt Lục Đông Thâm ra, lật tới trang giữa, bên trên liệt kê nhiều số liệu và danh pháp, chi chít, dày đặc. "Chúng tôi đã tiến hành phân tích hóa nghiệm loại thuốc lá được làm riêng cho tổng giám đốc Lục, có được bảng thành phần dưới đây, phát hiện có thành phần đáng ngờ, sau đó so sánh với thành phần cỏ địa hồn, phát hiện hai loại thành phần có sự tương đồng, chứng tỏ trong thuốc lá có thêm cỏ địa hồn. Nhưng, trên bảng thành phần nộp lên trên, giám đốc Hạ không hề thông báo có cỏ địa hồn."
Ánh mắt Lục Đông Thâm dừng lại trên bảng thành phần, ngón tay kẹp điếu thuốc hơi run rẩy, quá nửa đoạn tàn thuốc sượt qua gạt tàn, rơi xuống bên cạnh tay anh, chất thành đống nhỏ như đống xác không hồn.
Cận Nghiêm đánh mắt nhìn người đàn ông trung niên, người đàn ông đó gật đầu, đi ra ngoài.
"Xét về bản lĩnh, tôi không thể không thừa nhận giám đốc Hạ muốn làm thứ hai thì không ai dám làm thứ nhất, dù sao cô cũng là một nhà tạo hương hiếm gặp trên đời, sở hữu một tài năng thiên bẩm mà người khác không có. Cô am hiểu sâu sắc về mùi hương, có thể thêm cỏ địa hồn vào mà thần không biết quỷ không hay, khi muốn khống chế một người, chẳng qua là khiến người đó nghiện, không cai được, càng không quên được. Tổng giám đốc Lục là con trưởng của Lục Môn, dĩ nhiên sẽ là đối tượng khống chế tuyệt vời nhất."
Người đàn ông trung niên chẳng mấy chốc đã quay trở lại, trong tay có thêm một hộp thuốc lá.
Một chiếc hộp dẹt hình vuông, là chiếc hộp Lục Đông Thâm dùng để đựng loại thuốc lá được làm riêng.
Cận Nghiêm đón lấy chiếc hộp, đặt lên tập tài liệu để, mở ra. Bên trong là từng hàng thuốc lá được xếp chỉnh tề, lúc trước hay được để trên bàn làm việc trong văn phòng.
Cận Nghiêm rút ra một điếu thuốc, giơ cho mọi người xem: "Ai có thể ngờ được một thứ nhỏ bé như thế này hóa ra lại chứa thành phần hại người chứ?"
Sắc mặt mấy vị cổ đông có vẻ trầm trọng, những người khác đều thì thầm to nhỏ.
Cận Nghiêm cầm điếu thuốc lên giơ ra trước mặt Hạ Trú: "Giám đốc Hạ giải thích thế nào?"
Hạ Trú trầm mặc giây lát, nhìn thẳng vào ánh mắt ngờ vực của mọi người, nói rất dứt khoát: "Đúng, trong thuốc lá đặt làm của Lục Đông Thâm đã được tôi cho thêm thành phần cỏ địa hồn."
Nói tới đây, cô dựa vào ghế, bàn tay từng được Lục Đông Thâm nắm lấy giờ từ từ chuyển lạnh. Cô hỏi ngược lại Cận Nghiêm: "Nếu các anh đã điều tra ra công dụng của cỏ địa hồn rồi, sao không điều tra luôn cả những mùi hương tương khắc với nó?"
Câu hỏi ngược lại ấy khiến Cận Nghiêm á khẩu.
Hạ Trú cười khẩy: "Bởi vì các anh có hiểu gì đâu! Cầm những thứ gọi là kết quả kiểm nghiệm này để sinh sự, gây chuyện, rặt một đám chó má!"
Đổng sự Hứa ngồi đối diện vội nói: "Giám đốc Hạ, chú ý lời ăn tiếng nói của cô."
"Lời ăn tiếng nói? Nói chuyện chuyên ngành với một kẻ ngu ngốc, tôi nói vậy là khách sáo rồi đấy!" Hạ Trú không hề khách khí.
Cô coi như cũng đã hiểu ra rồi, những người trông có vẻ thân thiện hòa nhã thật ra trong lòng loằng ngoằng vòng vo. Cứ lấy ví dụ như đổng sự Hứa trước mặt đây, há chẳng phải loại người "miệng nam mô bụng bồ dao găm"? Nói chi tới những người khác.
Đổng sự Hứa bị cô chửi lại, mặt biến sắc, chỉ tay vào cô: "Cô... Cô thật là không nói lý lẽ."
Cận Nghiêm bị cô mắng cũng không giận dữ, vẫn ôn hòa từ đầu tới cuối. Còn khi thấy đổng sự Hứa tái mắt đi vì giận, anh ta lại không nhịn được cười.
Rồi anh ta lại quay sang Hạ Trú, nói: "Tôi lại rất muốn lắng nghe ý kiến chuyên ngành của giám đốc Hạ."
Hạ Trú nói chuyện xưa nay không thích vòng vo tam quốc: "Trong thuốc lá sở dĩ phải cho thêm thành phần cỏ địa hồn, là vì trước đó Lục Đông Thâm đã hít vào người quá nhiều Lycorin, thành phần này một khi đóng cặn lại trong cơ thể sẽ rất có hại cho sức khỏe, thành phần cỏ địa hồn vừa hay có thể trung hòa Lycorin."
"Anh Cận, so với việc ngồi đây điều tra tôi, chi bằng anh hãy điều tra xem trước kia vì sao trong các sản phẩm sinh hoạt hằng ngày của Lục Đông Thâm lại xuất hiện Cường tâm thảo. À, quên không phổ cập cho anh một chút kiến thức chuyên ngành. Cường tâm thảo là loại thực vật chứa một lượng độc tố nhỏ, có lợi cũng có hại, khi kết hợp với mùi thuốc lá ngày trước Lục Đông Thâm hút sẽ tạo ra thành phần Lycorin, nhẹ thì khiến người ta mất ngủ trường kỳ, nặng thì tổn thương tới nền tảng sức khỏe của con người. Quý Phi là nhà tạo hương của Lục Môn khi tôi còn chưa đến đây, thế nên công thức đều do cô ta phụ trách chứng thực. Theo tôi thấy, người thật sự thâm độc phải là Quý Phi mới đúng."
"Hạ Trú, cô nói năng linh tinh gì vậy?" Quý Phi đứng ngồi không yên, nhíu mày: "Kết quả điều tra trước đó cô không đọc ư? Trong công thức của tôi vốn không có thành phần Cường tâm thảo. Cô phản bác lại tôi nhằm chuyển dịch mâu thuẫn gì?"
Hạ Trú quay sang, đôi mắt như hai lưỡi dao, sắc bén và sáng rực.
"Phải, ngay cả tôi cũng suýt quên mất, cô có bất tài đến mấy cũng được coi là một nhà tạo hương đủ tư cách, thế nên dĩ nhiên sẽ hiểu đạo lý sự kết hợp và phân tách giữa các thành phần mùi hương. Đúng là cô không cho vào Cường tâm thảo, nhưng cô đã cho vào những loại tinh dầu có thể tạo thành Cường tâm thảo."
Lần điều tra đó cô đã bỏ quên. Thành phần Cường tâm thảo có thể chiết tách. Thế nên lúc đó cô một mực cho rằng Quý Phi cũng đã làm như vậy.
Kết quả phản hồi của tổng bộ là không có Cường tâm thảo. Lúc đó cô đã nghi ngờ phải chăng có người trong tổng bộ cố tình thiên vị. Nhưng về sau cuối cùng cô cũng hiểu ra, không phải tổng bộ thiên vị, mà Quý Phi đích thực không cho Cường tâm thảo vào.
Cô ta thông qua sự kết hợp giữa một số mùi hương nhân tạo để hình thành một thành phần giống như Cường tâm thảo. Thành phần này một khi kết hợp với loại thuốc lá mà Lục Đông Thâm từng hút sẽ tạo ra Lycorin.
Loại tâm tư tinh tế như vậy, người bình thường sao có thể nghĩ ra?
Vừa nghe xong câu này, Quý Phi đứng bật dậy: "Hạ Trú, cô đừng có ăn nói hàm hồ!"
"Tôi ăn nói hàm hồ hay cô đang chột dạ?" Hạ Trú đâu phải người chịu bỏ qua, cô đối đầu trực diện: "Sau chuyện Cường tâm thảo, cô đã lén lút thay đổi công thức của toàn bộ các sản phẩm sinh hoạt hằng ngày trong khách sạn. Người khác không biết, cô tưởng cô giấu được tôi sao? Vì sao phải đổi? Hơn nữa còn là thay đổi thành phần với biên độ nhỏ? Mục đích chẳng phải là để tiêu hủy chứng cứ lúc trước sao? Cô tính toán rất chi li, chỉ có điều tôi là một người quá ghim thù, tôi đã giữ lại một phần công thức trước khi cô kịp đổi."
Quý Phi sững người, đứng đực ra đó.
Những người ngồi ở ghế đều ngây ra. Sự việc có vẻ như đã phát triển theo chiều hướng khác, sao bỗng dưng lại chuyển mâu thuẫn sang Quý Phi?
Cận Nghiêm nghe xong nhướng mày: "Giám đốc Hạ có bằng chứng?"
"Không có bằng chứng tôi đã chẳng nói như vậy." Hạ Trú lạnh giọng.
Cận Nghiêm giơ tay làm động tác "Mời".
Hạ Trú quay đầu nhìn Lục Đông Thâm.
Nhưng Lục Đông Thâm không nhìn cô, anh đã hút xong điếu thuốc ban nãy, ấn đầu lọc vào gạt tàn, sức lực không hề nhỏ. Anh nhìn chăm chăm vào tài liệu, giống như đang đọc nó, lại giống như đang đăm chiêu.
Không biết anh đang suy nghĩ chuyện gì.
Hạ Trú cố kìm nén cơn giận, cầm di động lên gọi vào một số điện thoại, đầu kia bắt máy rất nhanh.
"Julia, cầm những thứ chị đã dặn lên phòng họp cấp cao, lập tức."
~Hết chương 322~
/676
|