Tới núi Kỳ Thần mất một đoạn đường, cũng may Lục Đông Thâm lái xe đi.
Dọc đường toàn là đường núi quanh co, hết vòng này tới vòng khác. Lục Đông Thâm lái xe rất vững vàng, chiếc việt dã đã được "độ" lên bình thản xuyên qua núi như một chúa tể sơn lâm.
Dọc đường, Tưởng Ly không nói gì với anh, chỉ nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, tư duy bay xa.
Lục Đông Thâm thì luôn tranh thủ lúc xe rẽ để nhìn về phía cô.
Một khoảng thời gian không gặp, tóc cô đã rất dài rồi. Chất tóc tốt kỳ lạ, so với những cô gái thích nhuộm tóc thành đủ màu đủ kiểu ở thời đại hiện nay, mái tóc đen bóng và sáng của cô rất hiếm gặp. Hôm nay cô buộc kiểu tóc Messy Bun, phần tóc thả xuống dưới trông rất dịu dàng.
Có lẽ sắp phải vào núi, thế nên cô ăn mặc thoải mái một chút. Trên người là bộ đồ bằng vải đay kiểu Trung Quốc, nhìn vừa gọn gàng vừa sạch sẽ. Còn có phần giống một cô gái bước ra từ một bức tranh thời cổ đại.
Tưởng Ly quay mặt qua, nhíu mày: "Nhìn gì mà nhìn?"
Lục Đông Thâm cười rất phóng khoáng: "Thấy em đẹp thôi."
Câu nói thẳng thắn ấy khiến Tưởng Ly không thể giận nổi. Không sai, bản thân cô cũng thấy mình đẹp, anh chỉ đang nói sự thật thôi.
Núi rừng yên tĩnh, ánh nắng chói chang đã được đám lá cây dày đặc làm thành một lớp vải che bớt.
Trên đường tới, Tưởng Ly không cảm thấy gì. Đến khi vào trong núi, nhìn người đàn ông ở bên cạnh mình, cô nhất thời ngơ ngẩn.
Anh và cô cũng đã từng tới đây.
Hai con người đứng ở hai lập trường khác nhau đã cùng ở trong khu rừng sâu này nhiều ngày, trải nghiệm nguy hiểm. Lục Đông Thâm lúc đó ở trong mắt cô vì có liên quan tới Đàm Diệu Minh nên rất nguy hiểm, còn nguy hiểm hơn cả đám sói trong rừng này.
Bây giờ, thời thế đã khác.
Cô và Lục Đông Thâm đã yêu nhau, cũng đã tổn thương. Hôm nay tới đây, đáy lòng luôn tự thở dài một câu: Thế sự trêu ngươi.
Lục Đông Thâm xoay ngược tay lại, bất ngờ vò vò đầu cô: "Đi thôi."
Tương quả đỏ phát triển trong khe núi âm u, là loại thực vật chỉ sinh trưởng tại khu vực Thương Lăng. Trên núi Thiên Chu cũng có nhưng số lượng không nhiều. Danh pháp của loài thực vật này, Tưởng Ly chưa từng nghiên cứu, chỉ biết nó tính lạnh, thịt quỷ tuy có độc nhưng độc tính không nhiều, dùng định kỳ với liều lượng ít có thể cải thiện nhiệt độc và máu độc trong cơ thể. Trên đời có rất nhiều loài thực vật, đa số đều nở hoa trước, kết quả sau, nhưng loại này cực kỳ đặc biệt, hoa quả cùng nở một lúc.
Hái lấy tương quả, hái cả lá hoa, quả có thể ăn, lá hoa có thể dùng với trà, cũng có thể buộc thành túm, phơi khô để ép lấy hương, có tác dụng vỗ về cảm xúc bực bội của con người, an ủi tinh thần.
Có tác dụng tương tự như gỗ tùng, trắc bạch trong rừng.
Cây tương quả đỏ trên núi Kỳ Thần mọc thành cụm, nhưng đều sinnh trưởng trong những khe cốc âm u trên vách núi nghiêng. Đáy cốc sâu bao nhiêu không rõ, mỗi lần Tưởng Ly tới hái hoa lượm quả đều rất tốn sức, bởi vì phải quấn dây thừng xuống từng chút một, mất cả nửa ngày cũng chỉ hái được nửa giỏ.
Cô từng quăng một tảng đá khá nặng xuống đáy cốc, nhưng hồi lâu không thấy âm vọng lên. Có lẽ đã bị đám cây rậm rạp dưới đó chặn lại, cũng có thể vì nơi này quá sâu.
Trên núi Kỳ Thần nhiều hiểm ác, tuy không cần phải đi sâu vào trong trung tâm, nhưng vẫn tồn tại nguy hiểm. Giống như những loại côn trùng có độc, hay những loại cỏ độc vô danh, chỉ cần bất cẩn một chút là có thể mất mạng. Thế nên khi tới cốc tối, khi giúp Tưởng Ly đục đinh lên vách núi, Lục Đông Thâm hết sức cảnh giác, chốc chốc lại quan sát tình hình xung quanh.
Khi Tưởng Ly vào núi thường mang theo thuốc viên trong người, có tác dụng tốt trong việc xua đuổi côn trùng. Sau khi Lục Đông Thâm cố định xong dây thừng và đinh thì nhanh gọn cài chặt khuy an toàn. Tưởng Ly hiểu rõ những kỹ thuật và khả năng sinh tồn của Lục Đông Thâm khi đi ra ngoài. Khi anh bận rộn xong những việc ấy thì cô cũng ném viên thuốc cho anh.
"Đút vào túi, lỡ có bị côn trùng cắn thì tôi không có thời gian hái thuốc cứu anh đâu."
Lục Đông Thâm đón chuẩn xác, mím môi cười.
Tưởng Ly ghét nhất là nhìn thấy anh cười, giống như không một tâm sự của ai có thể lọt qua ánh mắt của anh vậy. Cảm giác này thật sự tồi tệ vô cùng. Trong lòng cô mơ hồ có chút hối hận, đáng lẽ không nên đưa anh tới đây.
Khi theo dây thừng đi xuống, cũng không biết có phải vì có Lục Đông Thâm ở bên cạnh hay không, cô không còn sự dứt khoát ngày trước, chân vô tình giẫm hụt.
Lục Đông Thâm nhanh tay nhanh mắt, vòng cánh tay ôm chặt lấy eo cô, mới tránh cho cô có khả năng ngã cắm đầu xuống cốc. Những viên đá vụn rơi ầm ầm bên cạnh chân cô, rơi hết cả xuống dưới cốc. Nghe thấy tiếng động ấy, trái tim cô căng thẳng.
Cánh tay Lục Đông Thâm hơi dùng sức một chút để ôm cô rời khỏi đường biên mong manh. Tưởng Ly nằm trong lòng anh thở dốc, khẽ nói một tiếng "Cảm ơn". Lục Đông Thâm không buông tay ra mà nhìn xuống dưới cốc, nhân cơ hội ấy ôm chặt cô hơn một chút, khẽ cười: "Tưởng cô nương, vậy có coi như anh đã cứu em một mạng không?"
Cảnh cũ người xưa lại tái diện.
Trên núi Kỳ Thần này, anh đã từng ba lần có ơn cứu mạng cô.
Một lần cô vào Lục Môn để trả.
Lần thứ hai cô làm bạn gái của anh để tra.
Lần thứ ba, cô chấp nhận lời cầu hôn của anh để trả.
Hơi thở của người đàn ông rất gần, luôn mang theo những ý đồ xấu xa. Tưởng Ly như ngừng thở, đẩy anh ra xa: "Trả lại anh là được chứ gì."
Cô một lần nữa quấn chặt dây thừng lên lưng, nhưng đã bị Lục Đông Thâm rút lại. Anh buộc dây thừng lên hông mình, đón lấy gùi trúc đeo lên lưng, cười nói: "Được rồi, để anh đi,em đứng trên chỉ huy." Dứt lời, anh nắm chặt dây thừng đi xuống dưới, chân và vách núi tạo thành một góc độ hoàn hảo nhất, động tác cực kỳ nhanh gọn.
Tưởng Ly đứng trên, nhìn xuống dưới, buột miệng: "Anh cẩn thận chút."
Câu nói này theo gió lùa vào tai Lục Đông Thâm, anh ngước mắt lên nhìn cô cười, đáp lại một câu: "Biết rồi."
Hơi thở của Tưởng Ly gấp gáp, cô đè nén, khoanh chân ngồi xuống đất, bổ sung thêm: "Ý của tôi là, đừng làm hỏng tương quả."
Lần này Lục Đông Thâm càng cười phá lên, đáp tiếp: "Được."
Xung quanh tương quả có khá nhiều gai.
Lục Đông Thâm xuống đến một vị trí nhất định thì dừng lại, kéo chặt đôi găng tay leo núi lại. Sau khi cố định chắc chắn móc dây thừng, anh rút con dao Phần Lan trên hông ra.
Lưỡi dao sắc bén vô cùng. Anh hướng dao xuống dưới, không quả tương quả nào lọt. Thân cây được chặt bằng phẳng. Lục Đông Thâm lại giơ tay nhẹ nhàng kéo là có thể hái được cả đống vào gùi trúc sau lưng. Tưởng Ly đứng trên nhìn rất rõ ràng, đúng là "muốn làm tốt mọi việc, ắt phải có dụng cụ sắc".
Chẳng bao lâu sau, Lục Đông Thâm đã chém được cả giỏ tương quả đỏ. Anh chân dài tay dài, có thể với tới những nơi bình thường cô không với tới. Thế nên, tương quả đỏ trong giỏ vừa to vừa đỏ, to gần bằng quả cherry rồi.
Tưởng Ly giơ tay lúc lắc đầu dây thừng, truyền đạt thông tin: "Kha khá rồi đấy, lên đi."
Lục Đông Thâm giơ con dao lên, chém nốt một nhánh cây bên cạnh sau đó leo dây thừng đi lên.
Tưởng Ly nhìn lên mặt trời, quả nhiên tiết kiệm không ít thời gian.
Sau khi Lục Đông Thâm trèo lên, anh thu lại dây thừng, tháo cả móc đinh, rồi đặt gùi trúc xuống đất, tiện thể ngồi xuống bên cạnh cô. Tưởng Ly nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy anh cũng chẳng quá mắc bệnh sạch sẽ, hình như chỉ khi về thành phố anh mới soi mói bắt bẻ.
Trong tay có thêm một vật gì.
Tưởng Ly cúi đầu nhìn, là con dao Phần Lan, Lục Đông Thâm vừa nhét vào tay cô.
"Đồ của em, em dùng tiện hơn."
Tưởng Ly nắm lấy con dao Phần Lan, trên chuôi dao vẫn còn hơi ấm từ lòng bàn tay anh. Nhớ lại khi trước cô đã cắm cả con dao và chiếc nhẫn lên mặt bàn trả lại cho anh, cảnh tượng đó dường như vẫn còn hiển hiện trước mắt.
Khi ấy cô rất kiên quyết và tuyệt tình, cô gào thét như một kẻ điên vậy...
~Hết chương 417~
Dọc đường toàn là đường núi quanh co, hết vòng này tới vòng khác. Lục Đông Thâm lái xe rất vững vàng, chiếc việt dã đã được "độ" lên bình thản xuyên qua núi như một chúa tể sơn lâm.
Dọc đường, Tưởng Ly không nói gì với anh, chỉ nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, tư duy bay xa.
Lục Đông Thâm thì luôn tranh thủ lúc xe rẽ để nhìn về phía cô.
Một khoảng thời gian không gặp, tóc cô đã rất dài rồi. Chất tóc tốt kỳ lạ, so với những cô gái thích nhuộm tóc thành đủ màu đủ kiểu ở thời đại hiện nay, mái tóc đen bóng và sáng của cô rất hiếm gặp. Hôm nay cô buộc kiểu tóc Messy Bun, phần tóc thả xuống dưới trông rất dịu dàng.
Có lẽ sắp phải vào núi, thế nên cô ăn mặc thoải mái một chút. Trên người là bộ đồ bằng vải đay kiểu Trung Quốc, nhìn vừa gọn gàng vừa sạch sẽ. Còn có phần giống một cô gái bước ra từ một bức tranh thời cổ đại.
Tưởng Ly quay mặt qua, nhíu mày: "Nhìn gì mà nhìn?"
Lục Đông Thâm cười rất phóng khoáng: "Thấy em đẹp thôi."
Câu nói thẳng thắn ấy khiến Tưởng Ly không thể giận nổi. Không sai, bản thân cô cũng thấy mình đẹp, anh chỉ đang nói sự thật thôi.
Núi rừng yên tĩnh, ánh nắng chói chang đã được đám lá cây dày đặc làm thành một lớp vải che bớt.
Trên đường tới, Tưởng Ly không cảm thấy gì. Đến khi vào trong núi, nhìn người đàn ông ở bên cạnh mình, cô nhất thời ngơ ngẩn.
Anh và cô cũng đã từng tới đây.
Hai con người đứng ở hai lập trường khác nhau đã cùng ở trong khu rừng sâu này nhiều ngày, trải nghiệm nguy hiểm. Lục Đông Thâm lúc đó ở trong mắt cô vì có liên quan tới Đàm Diệu Minh nên rất nguy hiểm, còn nguy hiểm hơn cả đám sói trong rừng này.
Bây giờ, thời thế đã khác.
Cô và Lục Đông Thâm đã yêu nhau, cũng đã tổn thương. Hôm nay tới đây, đáy lòng luôn tự thở dài một câu: Thế sự trêu ngươi.
Lục Đông Thâm xoay ngược tay lại, bất ngờ vò vò đầu cô: "Đi thôi."
Tương quả đỏ phát triển trong khe núi âm u, là loại thực vật chỉ sinh trưởng tại khu vực Thương Lăng. Trên núi Thiên Chu cũng có nhưng số lượng không nhiều. Danh pháp của loài thực vật này, Tưởng Ly chưa từng nghiên cứu, chỉ biết nó tính lạnh, thịt quỷ tuy có độc nhưng độc tính không nhiều, dùng định kỳ với liều lượng ít có thể cải thiện nhiệt độc và máu độc trong cơ thể. Trên đời có rất nhiều loài thực vật, đa số đều nở hoa trước, kết quả sau, nhưng loại này cực kỳ đặc biệt, hoa quả cùng nở một lúc.
Hái lấy tương quả, hái cả lá hoa, quả có thể ăn, lá hoa có thể dùng với trà, cũng có thể buộc thành túm, phơi khô để ép lấy hương, có tác dụng vỗ về cảm xúc bực bội của con người, an ủi tinh thần.
Có tác dụng tương tự như gỗ tùng, trắc bạch trong rừng.
Cây tương quả đỏ trên núi Kỳ Thần mọc thành cụm, nhưng đều sinnh trưởng trong những khe cốc âm u trên vách núi nghiêng. Đáy cốc sâu bao nhiêu không rõ, mỗi lần Tưởng Ly tới hái hoa lượm quả đều rất tốn sức, bởi vì phải quấn dây thừng xuống từng chút một, mất cả nửa ngày cũng chỉ hái được nửa giỏ.
Cô từng quăng một tảng đá khá nặng xuống đáy cốc, nhưng hồi lâu không thấy âm vọng lên. Có lẽ đã bị đám cây rậm rạp dưới đó chặn lại, cũng có thể vì nơi này quá sâu.
Trên núi Kỳ Thần nhiều hiểm ác, tuy không cần phải đi sâu vào trong trung tâm, nhưng vẫn tồn tại nguy hiểm. Giống như những loại côn trùng có độc, hay những loại cỏ độc vô danh, chỉ cần bất cẩn một chút là có thể mất mạng. Thế nên khi tới cốc tối, khi giúp Tưởng Ly đục đinh lên vách núi, Lục Đông Thâm hết sức cảnh giác, chốc chốc lại quan sát tình hình xung quanh.
Khi Tưởng Ly vào núi thường mang theo thuốc viên trong người, có tác dụng tốt trong việc xua đuổi côn trùng. Sau khi Lục Đông Thâm cố định xong dây thừng và đinh thì nhanh gọn cài chặt khuy an toàn. Tưởng Ly hiểu rõ những kỹ thuật và khả năng sinh tồn của Lục Đông Thâm khi đi ra ngoài. Khi anh bận rộn xong những việc ấy thì cô cũng ném viên thuốc cho anh.
"Đút vào túi, lỡ có bị côn trùng cắn thì tôi không có thời gian hái thuốc cứu anh đâu."
Lục Đông Thâm đón chuẩn xác, mím môi cười.
Tưởng Ly ghét nhất là nhìn thấy anh cười, giống như không một tâm sự của ai có thể lọt qua ánh mắt của anh vậy. Cảm giác này thật sự tồi tệ vô cùng. Trong lòng cô mơ hồ có chút hối hận, đáng lẽ không nên đưa anh tới đây.
Khi theo dây thừng đi xuống, cũng không biết có phải vì có Lục Đông Thâm ở bên cạnh hay không, cô không còn sự dứt khoát ngày trước, chân vô tình giẫm hụt.
Lục Đông Thâm nhanh tay nhanh mắt, vòng cánh tay ôm chặt lấy eo cô, mới tránh cho cô có khả năng ngã cắm đầu xuống cốc. Những viên đá vụn rơi ầm ầm bên cạnh chân cô, rơi hết cả xuống dưới cốc. Nghe thấy tiếng động ấy, trái tim cô căng thẳng.
Cánh tay Lục Đông Thâm hơi dùng sức một chút để ôm cô rời khỏi đường biên mong manh. Tưởng Ly nằm trong lòng anh thở dốc, khẽ nói một tiếng "Cảm ơn". Lục Đông Thâm không buông tay ra mà nhìn xuống dưới cốc, nhân cơ hội ấy ôm chặt cô hơn một chút, khẽ cười: "Tưởng cô nương, vậy có coi như anh đã cứu em một mạng không?"
Cảnh cũ người xưa lại tái diện.
Trên núi Kỳ Thần này, anh đã từng ba lần có ơn cứu mạng cô.
Một lần cô vào Lục Môn để trả.
Lần thứ hai cô làm bạn gái của anh để tra.
Lần thứ ba, cô chấp nhận lời cầu hôn của anh để trả.
Hơi thở của người đàn ông rất gần, luôn mang theo những ý đồ xấu xa. Tưởng Ly như ngừng thở, đẩy anh ra xa: "Trả lại anh là được chứ gì."
Cô một lần nữa quấn chặt dây thừng lên lưng, nhưng đã bị Lục Đông Thâm rút lại. Anh buộc dây thừng lên hông mình, đón lấy gùi trúc đeo lên lưng, cười nói: "Được rồi, để anh đi,em đứng trên chỉ huy." Dứt lời, anh nắm chặt dây thừng đi xuống dưới, chân và vách núi tạo thành một góc độ hoàn hảo nhất, động tác cực kỳ nhanh gọn.
Tưởng Ly đứng trên, nhìn xuống dưới, buột miệng: "Anh cẩn thận chút."
Câu nói này theo gió lùa vào tai Lục Đông Thâm, anh ngước mắt lên nhìn cô cười, đáp lại một câu: "Biết rồi."
Hơi thở của Tưởng Ly gấp gáp, cô đè nén, khoanh chân ngồi xuống đất, bổ sung thêm: "Ý của tôi là, đừng làm hỏng tương quả."
Lần này Lục Đông Thâm càng cười phá lên, đáp tiếp: "Được."
Xung quanh tương quả có khá nhiều gai.
Lục Đông Thâm xuống đến một vị trí nhất định thì dừng lại, kéo chặt đôi găng tay leo núi lại. Sau khi cố định chắc chắn móc dây thừng, anh rút con dao Phần Lan trên hông ra.
Lưỡi dao sắc bén vô cùng. Anh hướng dao xuống dưới, không quả tương quả nào lọt. Thân cây được chặt bằng phẳng. Lục Đông Thâm lại giơ tay nhẹ nhàng kéo là có thể hái được cả đống vào gùi trúc sau lưng. Tưởng Ly đứng trên nhìn rất rõ ràng, đúng là "muốn làm tốt mọi việc, ắt phải có dụng cụ sắc".
Chẳng bao lâu sau, Lục Đông Thâm đã chém được cả giỏ tương quả đỏ. Anh chân dài tay dài, có thể với tới những nơi bình thường cô không với tới. Thế nên, tương quả đỏ trong giỏ vừa to vừa đỏ, to gần bằng quả cherry rồi.
Tưởng Ly giơ tay lúc lắc đầu dây thừng, truyền đạt thông tin: "Kha khá rồi đấy, lên đi."
Lục Đông Thâm giơ con dao lên, chém nốt một nhánh cây bên cạnh sau đó leo dây thừng đi lên.
Tưởng Ly nhìn lên mặt trời, quả nhiên tiết kiệm không ít thời gian.
Sau khi Lục Đông Thâm trèo lên, anh thu lại dây thừng, tháo cả móc đinh, rồi đặt gùi trúc xuống đất, tiện thể ngồi xuống bên cạnh cô. Tưởng Ly nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy anh cũng chẳng quá mắc bệnh sạch sẽ, hình như chỉ khi về thành phố anh mới soi mói bắt bẻ.
Trong tay có thêm một vật gì.
Tưởng Ly cúi đầu nhìn, là con dao Phần Lan, Lục Đông Thâm vừa nhét vào tay cô.
"Đồ của em, em dùng tiện hơn."
Tưởng Ly nắm lấy con dao Phần Lan, trên chuôi dao vẫn còn hơi ấm từ lòng bàn tay anh. Nhớ lại khi trước cô đã cắm cả con dao và chiếc nhẫn lên mặt bàn trả lại cho anh, cảnh tượng đó dường như vẫn còn hiển hiện trước mắt.
Khi ấy cô rất kiên quyết và tuyệt tình, cô gào thét như một kẻ điên vậy...
~Hết chương 417~
/676
|