Quần áo thay giặt được Lục Đông Thâm mang tới, nhưng thi thoảng cô cũng quay về chỗ thím Tần lấy một đồ đạc. Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn chung quy vẫn không quen ngủ ban ngày, nhưng vì cô, họ cũng thay phiên nhau nghỉ ngơi lúc trời tối.
Tới ngày thứ tư, Tưởng Ly tranh thủ lúc Tần Thiên Bảo ngủ để quay về một chuyến.
Khi ngang qua bậu cửa phòng Lục Đông Thâm, cô thấy anh đang gọi điện thoại, anh cũng đã nhìn thấy bóng cô. Tưởng Ly không dừng chân lại trước cửa sổ mà đi thẳng lên gác. Nhưng theo làn gió, cô vẫn nghe thấy chất giọng trầm của Lục Đông Thâm: "Tiếp tục điều tra cho tôi!"
Khi Tưởng Ly đang nằm bẹp trên giường như một con chó chết thì Lục Đông Thâm đẩy cửa đi vào. Cô không nhúc nhích, mắt nửa nhắm nửa mở, nghĩ bụng người đàn ông này trước kia vẫn còn giả vờ giả tảng, tới tìm cô luôn luôn gõ cửa. Bây giờ thì còn không buồn chào hỏi một tiếng, cứ tự nhiên như đi qua cổng thành vậy.
Thấy cô nằm bẹp trên giường, Lục Đông Thâm tiến đến bên cạnh giường, cúi người xuống, một tay chống lên giường, một tay xoa đầu cô: "Có chuyện gì vậy?"
Tưởng Ly lật người lại, đối mặt với anh, vòng hai tay ôm lấy cổ anh, anh theo đà cúi xuống.
"Vậy anh có chuyện gì?" Cô hỏi ngược lại.
Lục Đông Thâm giơ tay vuốt nhẹ má cô, nghe giọng điệu có vẻ thản nhiên: "Đã tìm được kẻ đâm Charles Ellison ở khu trượt tuyết."
Tưởng Ly quan sát sắc mặt anh: "Sau đó thì sao?"
"Chết rồi." Lục Đông Thâm khẽ nói.
Tưởng Ly tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng cô vẫn giật mình, buột miệng: "Giết người diệt khẩu?"
Lục Đông Thâm mím môi, lát sau mới nói: "Pháp y giám định tử vong do chết đuối, không có dấu hiệu bị giết hại. Nhưng chuyện này quá trùng hợp, thế nên cả vụ án của Charles Ellison cũng không hề đơn giản."
"Anh bảo ai đi điều tra chuyện này?" Tưởng Ly cảnh giác hỏi.
Lục Đông Thâm hiểu ý cô, cô lo lắng người điều tra không đáng tin cậy. Anh nói: "Dương Viễn đang điều tra, đồng thời, Cận Nghiêm cũng đang điều tra."
Tưởng Ly nhíu mày: "Cận Nghiệm? Liệu anh ta có thật lòng làm việc cho anh không?"
Ấn tượng của cô về Cận Nghiêm chung quy vẫn không tốt.
"Chỉ cần là chuyện của Lục Môn, anh ta có thể làm việc cho anh." Lục Đông Thâm nói.
Tưởng Ly đăm chiêu giây lát rồi ngước mắt nhìn anh: "Nếu toàn bộ chuyện này đều từ tay bố con Lục Khởi Bạch mà ra thì thủ đoạn của họ cũng quá dứt khoát, thâm độc rồi, kiểu người này cực kỳ nguy hiểm."
Lục Đông Thâm cúi đầu nhìn cô, rất lâu không nói gì, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô.
Tưởng Ly nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Môi anh hơi lạnh, ban đầu là quấn quýt, sau đó là mãnh liệt, có chút áp lực, càng giống như tâm tư của anh, cuối cùng lại quay về với dịu dàng.
Khi buông môi cô ra, anh không ngẩng đầu mà cọ đầu mũi lên má cô, khẽ hỏi tình hình của cô. Tưởng Ly nhận ra anh có ý né tránh chủ đề điều tra chuyện của Charles Ellison nên cũng không gạn hỏi nữa, khẽ thở dài: "Em còn một vài vấn đề cần hỏi chuyên gia. Lúc này chắc cô ấy đang ngủ trưa. Em có để lại lời nhắn rồi, đang đợi điện thoại."
Cô hất cằm về phía chiếc di động đầu giường.
"Còn người khác chuyên nghiệp hơn em sao?" Lục Đông Thâm nhướng mày.
Tưởng Ly cố nhịn cười.
"Chuyện mùi hương em nắm rõ, nhưng ngoài mùi hương ra, em phải khiêm tốn học hỏi mới được."
Lục Đông Thâm mỉm cười: "Hiếm khi thấy em khiêm tốn."
Đúng lúc ấy điện thoại đổ chuông.
Tưởng Ly chui quá nửa người ra ngoài, sau khi cầm được di động, cô đang định bắt máy thì thấy Lục Đông Thâm không có ý đứng dậy, bèn cười hỏi: "Anh không tránh mặt à?"
"Vợ mình gọi điện thoại tránh mặt gì chứ?" Nói rồi Lục Đông Thâm dứt khoát nằm sang một bên: "Không tránh mặt."
Tưởng Ly lườm anh, tiếng "vợ" của anh gọi càng lúc càng thuận miệng rồi.
Nhưng, cô nghe cũng càng ngày càng thuận tại, thật là...
Cuộc điện thoại này cô gọi cho Tố Diệp, trong việc phân tích giấc mơ, cô ấy mới là chuyên gia hàng đầu. Thế nên, sau khi Tố Diệp gọi lại, Tưởng Ly đã vào thẳng vấn đề, kể lại cho cô ấy tình hình của Tần Thiên Bảo, nhất là nội dung giấc mơ của thằng bé.
Tưởng Ly kể xong còn bổ sung thêm một câu: "Mình biết cậu phân tích một vụ án cần thời gian, cần hiểu rõ đủ các mặt của đối phương. Nhưng tình hình trước mặt không cho phép, mà mình cũng không có thời gian đợi cậu tới. Thế nên, cứ giải đáp trong khả năng là được."
Lục Đông Thâm nằm bên khá nhàn nhã, nằm nghiêng, chống tay lên đầu, tay kia ôm lấy Tưởng Ly vào lòng, cúi xuống ngắm cô, luôn cảm thấy ngắm mãi không đủ.
Tưởng Ly bị anh nhìn đến xấu hổ, lật người, xoay lưng về phía anh.
Cô kể lại rất mạch lạc, Tố Diệp nghe cũng đã rõ ràng. Cô ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nguyên lý hình thành giấc mơ mình sẽ không nói nhiều với cậu làm gì cho mất thời gian. Mình sẽ nói đơn giản cách nghĩ của mình. Mình cho rằng giấc mơ của đứa trẻ đó được lặp lại, cũng tức là nó mơ đi mơ lại cùng một chuyện. Chẳng phải cậu nói đến bây giờ nó vẫn hay choàng tỉnh giấc sao?"
Tưởng Ly "ừm" một tiếng: "Phải, lần nào thức dậy trán cũng vã mồ hôi, đích thực vừa gặp ác mộng."
Để kiểm chứng lời của tộc trưởng Tần, cô đã đặc biệt canh chừng khi Tần Thiên Bảo ngủ. Quả nhiên như lời ông nói, tỉnh giấc sau ác mộng. Nhưng tần suất của ác mộng không giống nhau, có ngày nó bình yên ngủ tới tối, lại có ngày nó liên tục mơ thấy ác mộng nhiều lần.
Sau khi tỉnh lại, ánh mắt của nó có sự hoảng loạn, cô nghĩ rằng đây có thể là điểm để tấn công. Nhưng dù ở bên cô có hét lớn thế nào, cũng vô ích. Nó lại nhanh chóng trở lại bình thường, cực kỳ yên tĩnh.
"Vậy thì đúng rồi." Tố Diệp khẽ nói: "Tình huống giống kiểu Tần Thiên Bảo thì sự hình thành ác mộng mang tính chất phức tạp. Đầu tiên, cậu phân tích không sai, chắc chắn đã chịu kinh hãi. Thứ hai, thằng bé chắc chắn đã gặp cô gái trong mơ ở đâu đó. Hoặc là người thật, hoặc là ảnh, hoặc là hình vẽ gì đó. Tóm lại, nó nhất định phải có ấn tượng về cô gái đó, hơn nữa còn là ấn tượng rất sâu đậm. Đương nhiên, có lẽ cô gái đó không phải người nó mới gặp gần đây, có thể là vài tháng trước, có thể là vài năm trước, thậm chí có thể là chuyện khi nó còn rất nhỏ, chưa hiểu gì..."
Nghe xong, Tưởng Ly lục tục ngồi dậy.
Lục Đông Thâm không ngồi dậy mà chống tay lên đầu, vén áo cô lên, thò tay vào trong.
Những ngón tay mảnh khảnh chạm nhẹ lên xương cụt của cô rồi từ từ hướng lên trên.
Tưởng Ly cảm thấy ngứa ngáy, lại không né ra được, đành quay qua quay lại như một con rắn. Tố Diệp ở đầu kia uống mấy ngụm nước rồi tiếp tục phân tích.
"Điểm cuối cùng cũng là điểm quan trọng nhất, nó nhất định đã nhìn thấy chuyện gì đó có liên quan tới máu. Nó mới mười hai tuổi, có hiểu chuyện và người lớn đến mấy cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ. Chuyện này giống như một công tắc, một khi bật lên sẽ tổ hợp những ký ức sâu trong đầu nó, à..."
Nói tới đây, Tố Diệp ngừng một chút hỏi cô: "Mình nói vậy cậu nghe hiểu chứ?"
"Hiểu." Tưởng Ly thẳng thừng dựa vào người Lục Đông Thâm, ngăn tay anh vụng trộm: "Thì là nhìn thấy chuyện khiến nó hoảng sợ thôi mà, sau đó cô gái mà nó từng gặp là nhân vật chính trong mơ, giấc mơ lặp đi lặp lại, đúng không?"
Tố Diệp ở đầu kia "ừm" một tiếng.
Tưởng Ly lườm nguýt: "Thế thì cậu cứ nói thẳng luôn đi."
"Văn vở cậu vẫn hiểu cơ mà? Tưởng gia thông minh tuyệt đỉnh nói kiểu gì vẫn nghe thấu ngay mà." Tố Diệp khẽ cười ở đầu kia điện thoại.
~Hết chương 504~
Tới ngày thứ tư, Tưởng Ly tranh thủ lúc Tần Thiên Bảo ngủ để quay về một chuyến.
Khi ngang qua bậu cửa phòng Lục Đông Thâm, cô thấy anh đang gọi điện thoại, anh cũng đã nhìn thấy bóng cô. Tưởng Ly không dừng chân lại trước cửa sổ mà đi thẳng lên gác. Nhưng theo làn gió, cô vẫn nghe thấy chất giọng trầm của Lục Đông Thâm: "Tiếp tục điều tra cho tôi!"
Khi Tưởng Ly đang nằm bẹp trên giường như một con chó chết thì Lục Đông Thâm đẩy cửa đi vào. Cô không nhúc nhích, mắt nửa nhắm nửa mở, nghĩ bụng người đàn ông này trước kia vẫn còn giả vờ giả tảng, tới tìm cô luôn luôn gõ cửa. Bây giờ thì còn không buồn chào hỏi một tiếng, cứ tự nhiên như đi qua cổng thành vậy.
Thấy cô nằm bẹp trên giường, Lục Đông Thâm tiến đến bên cạnh giường, cúi người xuống, một tay chống lên giường, một tay xoa đầu cô: "Có chuyện gì vậy?"
Tưởng Ly lật người lại, đối mặt với anh, vòng hai tay ôm lấy cổ anh, anh theo đà cúi xuống.
"Vậy anh có chuyện gì?" Cô hỏi ngược lại.
Lục Đông Thâm giơ tay vuốt nhẹ má cô, nghe giọng điệu có vẻ thản nhiên: "Đã tìm được kẻ đâm Charles Ellison ở khu trượt tuyết."
Tưởng Ly quan sát sắc mặt anh: "Sau đó thì sao?"
"Chết rồi." Lục Đông Thâm khẽ nói.
Tưởng Ly tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng cô vẫn giật mình, buột miệng: "Giết người diệt khẩu?"
Lục Đông Thâm mím môi, lát sau mới nói: "Pháp y giám định tử vong do chết đuối, không có dấu hiệu bị giết hại. Nhưng chuyện này quá trùng hợp, thế nên cả vụ án của Charles Ellison cũng không hề đơn giản."
"Anh bảo ai đi điều tra chuyện này?" Tưởng Ly cảnh giác hỏi.
Lục Đông Thâm hiểu ý cô, cô lo lắng người điều tra không đáng tin cậy. Anh nói: "Dương Viễn đang điều tra, đồng thời, Cận Nghiêm cũng đang điều tra."
Tưởng Ly nhíu mày: "Cận Nghiệm? Liệu anh ta có thật lòng làm việc cho anh không?"
Ấn tượng của cô về Cận Nghiêm chung quy vẫn không tốt.
"Chỉ cần là chuyện của Lục Môn, anh ta có thể làm việc cho anh." Lục Đông Thâm nói.
Tưởng Ly đăm chiêu giây lát rồi ngước mắt nhìn anh: "Nếu toàn bộ chuyện này đều từ tay bố con Lục Khởi Bạch mà ra thì thủ đoạn của họ cũng quá dứt khoát, thâm độc rồi, kiểu người này cực kỳ nguy hiểm."
Lục Đông Thâm cúi đầu nhìn cô, rất lâu không nói gì, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô.
Tưởng Ly nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Môi anh hơi lạnh, ban đầu là quấn quýt, sau đó là mãnh liệt, có chút áp lực, càng giống như tâm tư của anh, cuối cùng lại quay về với dịu dàng.
Khi buông môi cô ra, anh không ngẩng đầu mà cọ đầu mũi lên má cô, khẽ hỏi tình hình của cô. Tưởng Ly nhận ra anh có ý né tránh chủ đề điều tra chuyện của Charles Ellison nên cũng không gạn hỏi nữa, khẽ thở dài: "Em còn một vài vấn đề cần hỏi chuyên gia. Lúc này chắc cô ấy đang ngủ trưa. Em có để lại lời nhắn rồi, đang đợi điện thoại."
Cô hất cằm về phía chiếc di động đầu giường.
"Còn người khác chuyên nghiệp hơn em sao?" Lục Đông Thâm nhướng mày.
Tưởng Ly cố nhịn cười.
"Chuyện mùi hương em nắm rõ, nhưng ngoài mùi hương ra, em phải khiêm tốn học hỏi mới được."
Lục Đông Thâm mỉm cười: "Hiếm khi thấy em khiêm tốn."
Đúng lúc ấy điện thoại đổ chuông.
Tưởng Ly chui quá nửa người ra ngoài, sau khi cầm được di động, cô đang định bắt máy thì thấy Lục Đông Thâm không có ý đứng dậy, bèn cười hỏi: "Anh không tránh mặt à?"
"Vợ mình gọi điện thoại tránh mặt gì chứ?" Nói rồi Lục Đông Thâm dứt khoát nằm sang một bên: "Không tránh mặt."
Tưởng Ly lườm anh, tiếng "vợ" của anh gọi càng lúc càng thuận miệng rồi.
Nhưng, cô nghe cũng càng ngày càng thuận tại, thật là...
Cuộc điện thoại này cô gọi cho Tố Diệp, trong việc phân tích giấc mơ, cô ấy mới là chuyên gia hàng đầu. Thế nên, sau khi Tố Diệp gọi lại, Tưởng Ly đã vào thẳng vấn đề, kể lại cho cô ấy tình hình của Tần Thiên Bảo, nhất là nội dung giấc mơ của thằng bé.
Tưởng Ly kể xong còn bổ sung thêm một câu: "Mình biết cậu phân tích một vụ án cần thời gian, cần hiểu rõ đủ các mặt của đối phương. Nhưng tình hình trước mặt không cho phép, mà mình cũng không có thời gian đợi cậu tới. Thế nên, cứ giải đáp trong khả năng là được."
Lục Đông Thâm nằm bên khá nhàn nhã, nằm nghiêng, chống tay lên đầu, tay kia ôm lấy Tưởng Ly vào lòng, cúi xuống ngắm cô, luôn cảm thấy ngắm mãi không đủ.
Tưởng Ly bị anh nhìn đến xấu hổ, lật người, xoay lưng về phía anh.
Cô kể lại rất mạch lạc, Tố Diệp nghe cũng đã rõ ràng. Cô ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nguyên lý hình thành giấc mơ mình sẽ không nói nhiều với cậu làm gì cho mất thời gian. Mình sẽ nói đơn giản cách nghĩ của mình. Mình cho rằng giấc mơ của đứa trẻ đó được lặp lại, cũng tức là nó mơ đi mơ lại cùng một chuyện. Chẳng phải cậu nói đến bây giờ nó vẫn hay choàng tỉnh giấc sao?"
Tưởng Ly "ừm" một tiếng: "Phải, lần nào thức dậy trán cũng vã mồ hôi, đích thực vừa gặp ác mộng."
Để kiểm chứng lời của tộc trưởng Tần, cô đã đặc biệt canh chừng khi Tần Thiên Bảo ngủ. Quả nhiên như lời ông nói, tỉnh giấc sau ác mộng. Nhưng tần suất của ác mộng không giống nhau, có ngày nó bình yên ngủ tới tối, lại có ngày nó liên tục mơ thấy ác mộng nhiều lần.
Sau khi tỉnh lại, ánh mắt của nó có sự hoảng loạn, cô nghĩ rằng đây có thể là điểm để tấn công. Nhưng dù ở bên cô có hét lớn thế nào, cũng vô ích. Nó lại nhanh chóng trở lại bình thường, cực kỳ yên tĩnh.
"Vậy thì đúng rồi." Tố Diệp khẽ nói: "Tình huống giống kiểu Tần Thiên Bảo thì sự hình thành ác mộng mang tính chất phức tạp. Đầu tiên, cậu phân tích không sai, chắc chắn đã chịu kinh hãi. Thứ hai, thằng bé chắc chắn đã gặp cô gái trong mơ ở đâu đó. Hoặc là người thật, hoặc là ảnh, hoặc là hình vẽ gì đó. Tóm lại, nó nhất định phải có ấn tượng về cô gái đó, hơn nữa còn là ấn tượng rất sâu đậm. Đương nhiên, có lẽ cô gái đó không phải người nó mới gặp gần đây, có thể là vài tháng trước, có thể là vài năm trước, thậm chí có thể là chuyện khi nó còn rất nhỏ, chưa hiểu gì..."
Nghe xong, Tưởng Ly lục tục ngồi dậy.
Lục Đông Thâm không ngồi dậy mà chống tay lên đầu, vén áo cô lên, thò tay vào trong.
Những ngón tay mảnh khảnh chạm nhẹ lên xương cụt của cô rồi từ từ hướng lên trên.
Tưởng Ly cảm thấy ngứa ngáy, lại không né ra được, đành quay qua quay lại như một con rắn. Tố Diệp ở đầu kia uống mấy ngụm nước rồi tiếp tục phân tích.
"Điểm cuối cùng cũng là điểm quan trọng nhất, nó nhất định đã nhìn thấy chuyện gì đó có liên quan tới máu. Nó mới mười hai tuổi, có hiểu chuyện và người lớn đến mấy cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ. Chuyện này giống như một công tắc, một khi bật lên sẽ tổ hợp những ký ức sâu trong đầu nó, à..."
Nói tới đây, Tố Diệp ngừng một chút hỏi cô: "Mình nói vậy cậu nghe hiểu chứ?"
"Hiểu." Tưởng Ly thẳng thừng dựa vào người Lục Đông Thâm, ngăn tay anh vụng trộm: "Thì là nhìn thấy chuyện khiến nó hoảng sợ thôi mà, sau đó cô gái mà nó từng gặp là nhân vật chính trong mơ, giấc mơ lặp đi lặp lại, đúng không?"
Tố Diệp ở đầu kia "ừm" một tiếng.
Tưởng Ly lườm nguýt: "Thế thì cậu cứ nói thẳng luôn đi."
"Văn vở cậu vẫn hiểu cơ mà? Tưởng gia thông minh tuyệt đỉnh nói kiểu gì vẫn nghe thấu ngay mà." Tố Diệp khẽ cười ở đầu kia điện thoại.
~Hết chương 504~
/676
|