Sau khi Tần nhị nương phủi áo bỏ đi, tộc trưởng Tần đang định xoa dịu Tưởng Ly thì Tưởng Ly giơ tay làm động tác ngăn cản: "Mọi người ra ngoài đi."
Ba người đi ra ngoài.
Tưởng Ly loáng thoáng nghe thấy mẹ Thiên Bảo cất giọng lo lắng ngoài vườn: "Làm sao đây? Liệu Tưởng cô nương có giận dữ rồi không chữa khỏi cho Thiên Bảo nữa không?"
Cô đứng trong phòng không nhịn được cười.
Tuy rằng cô đúng là người có thù ắt báo nhưng sẽ chẳng đến mức ra tay với một đứa trẻ.
Đợi xung quanh yên ắng trở lại, Tưởng Ly lại cầm cuộn tranh ban nãy xem được một nửa lên. Cảm giác thảng thốt lúc trước khi vừa mở tranh ra đã bị cuộc viếng thăm quấy phá của Tần nhị nương làm dịu đi không ít. Nhưng bây giờ khi mở toàn bộ bức tranh ra, cô quả thực vẫn còn dư chấn.
Là tranh vẽ một người phụ nữ.
Một chiếc áo dài màu trắng thuần, người ấy quỳ giữa trời đất, hai tay giơ cao, lòng bàn tay hướng lên trên, giống như đang cầu khấn thần linh, chỉ có một góc mặt hơi nghiêng, thế nên không nhìn rõ tướng mạo cụ thể.
Không còn là một bức tranh thủy mặc đơn giản, quần áo trên người người phụ nữ ấy đều được vẽ bằng thuốc màu. Nền là màu đen, chiếc trường bào đó được vẽ thành màu tuyết trắng, hơi ánh lên lấp lánh dưới ánh sáng mỏng. Tưởng Ly sờ tay lên, rồi vân vê, đưa lên ngửi.
Nguyên liệu của áo bào là vỏ sò, nền có lẽ là hắc diệu thạch chưa pha chế, đen tuyền, càng tôn lên khuôn mặt trắng như trắng và chiếc áo trắng như tuyết của người phụ nữ. Theo đánh giá của cô, bức tranh này thật sự dùng nguyên liệu rất tỉ mỉ. Đương nhiên, cũng không loại trừ mảnh đất Tần Xuyên đã sản sinh ngay ra các loại khoáng sản này, mang ra vẽ cũng là chuyện thường ngày thi thoảng họ hay làm.
Bức tranh này vẽ rất đẹp, truyền thần không thua kém gì những bức tranh thủy mặc trước đó, ngay cả tay áo bay lên theo gió cũng cực kỳ sinh động.
Tưởng Ly tỉ mỉ quan sát người phụ nữ trong tranh, có phần quen thuộc, nhưng cô chắc chắn mình chưa từng gặp người này.
Lẽ nào Tần Thiên Bảo đã gặp người phụ nữ trong tranh nên mới mơ mộng liên miên?
Nhưng chỉ với bức tranh thì người phụ này làm sao có thể chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng Thiên Bảo?
Góc tranh có đóng dấu.
Dấu màu đỏ, chôn vùi trên nền đen rất dễ bị bỏ qua.
Tưởng Ly nheo mắt, hướng về phía ánh sáng tỉ mỉ phân biệt, lòng chợt run lên.
Là dấu của Tần Thiên Bảo, bên cạnh còn ghi rõ ngày tháng.
Khi nhìn rõ ngày tháng ấy, trong đầu Tưởng Ly đột ngột vang lên một tiếng nổ lớn, có vài giây trống rỗng. Cô buông tay, cuộn tranh rơi xuống bàn.
Lát sau cô mới nhặt lại được lý trí, kéo ghế ngồi xuống, nhìn chằm chằm bức tranh trên bàn.
Là cô nghĩ sai rồi.
Không phải Tần Thiên Bảo nhìn bức tranh này rồi mới có giấc mộng, nhìn con dấu và ngày tháng, người phụ nữ trong tranh chính là do Tần Thiên Bảo đích thân vẽ. Nói cách khác, không biết Tần Thiên Bảo đã gặp người phụ nữ này ở chỗ nào, sau đó vẽ lại.
Tưởng Ly chống tay lên trán, cô nghĩ mình đã tìm ra sơ hở, kỳ thực đang quay về đúng điểm ban đầu. Người phụ nữ trong tranh chính là căn nguyên, gặp người này khi nào, gặp người này ở đâu lại trở thành vấn đề Tưởng Ly cần điều tra.
Nhưng chí ít cô đưa ra được một kết luận: Tần Thiên Bảo có lẽ thường xuyên mơ thấy người đó. Ít nhất là hai tháng trước khi phát bệnh đã mơ thấy, ngày tháng trên tranh có thể nói rõ tất cả. Nhưng lúc trước khi Tần Thiên Bảo mơ thấy người này, nhất định là lúc điềm tĩnh nhã nhặn, nếu không người phụ nữ trong tranh đã chẳng như vậy. Nội dung thằng bé vẽ có lẽ chính là nội dung giấc mơ.
Cho đến khi thằng bé nhìn thấy khuôn mặt người phụ nữ, máu me đầm đìa...
Tần Thiên Bảo là một đứa trẻ, dĩ nhiên sẽ sợ phát khóc.
Đầu óc Tưởng Ly rối như tơ vò. Mấy ngày không chớp mắt đã rút cạn thể lực của cô, cô ra sức day hai huyệt thái dương căng lên đau đớn, cố gắng xoa dịu.
Còn một vấn đề mấu chốt, cũng chính là "công tắc tổng" mà Tố Diệp nhắc đến, Tần Thiên Bảo đã nhìn thấy chuyện gì đáng sợ?
Chẳng phải chỉ là lên Tịch Lĩnh một chuyến thôi sao? Lẽ nào tối lửa tắt đèn không cẩn thận nhìn nhầm phải chứ gì?
Người phụ nữ, máu, công tắc tổng...
Tưởng Ly luôn có một cảm giác, dường như cô đang càng lúc càng gần một số chuyện, nhưng ở giữa luôn có một lớp giấy mỏng, cô cố gắng chọc thủng nhưng không tìm thấy sức để chọc.
Khi Tần Thiên Bảo tỉnh lại, Tưởng Ly không theo sát nữa. Thằng bé vẫn ăn cơm đọc sách như mọi khi, cùng lắm lại viết thư pháp, còn về vẽ tranh, không hề xảy ra nữa.
Sau bữa cơm, Tưởng Ly chủ động tìm đến tộc trưởng Tần.
Tộc trưởng Tần kích động lùi cả cuộc thảo luận trong thôn lại, có lẽ ông nghĩ sẽ nghe được một tin mừng. Ai ngờ vừa gặp, Tưởng Ly đã hỏi ngay tình hình kết giao bạn bè ngày trước của Tần Thiên Bảo.
Điều này khiến tộc trưởng Tần hoàn toàn bất ngờ, ông ta há hốc miệng hồi lâu mới trả lời: "Thiên Bảo và những người ở đây đều có quan hệ rất tốt, mọi người ai cũng rất quý nó."
"Ý tôi muốn hỏi thằng bé có bạn thân gì không."
"Có chứ." Tộc trưởng Tần không cần suy nghĩ, nói ra tên của mấy đứa trẻ khác.
Khi hỏi về tình hình của chúng, tộc trưởng Tần tỏ ý rằng chúng đều ổn, không có gì bất thường. Tưởng Ly hỏi đi hỏi lại mấy lần, tộc trưởng Tần vẫn nói y như vậy. Cô ngẫm nghĩ, đứng dậy rời khỏi nhà ăn.
Để lại tộc trưởng Tần và bố mẹ Thiên Bảo ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu ý tứ của cô khi hỏi han mấy chuyện này.
***
Bảy giờ tối, Tưởng Ly trở về chỗ ở.
Lục Đông Thâm và mọi người vừa ăn cơm không lâu. Trời nóng nên bàn ăn được để ngoài vườn. Gió đêm thổi qua, có cây cổ thụ lá kêu xào xạc. Ngọn đuốc trong vườn cũng đã được châm lên, còn sáng hơn cả vườn bên cạnh, vì Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn đã làm thêm không ít đuốc cắm vào.
Đúng là mang một phong cách mới, nhưng Tưởng Ly lòng đang có tâm sự, không có nhã hứng thưởng thức màn ánh lửa và ánh sao giao hòa.
Sau khi Tưởng Ly ngồi bệt xuống bên cạnh bàn, Lục Đông Thâm cho cô thêm một bộ bát đũa. Cô vừa ăn xong cũng không đói, cầm đũa lên xoay trong tay một lúc mới nói: Em muốn uống chút rượu.
Mấy hôm nay cô rất ít về ăn cơm, thức ăn trên bàn đều do Lục Đông Thâm nấu, sắc hương vị đủ cả. Anh càng ngày càng có phong thái của một đầu bếp rồi. Nhưng Lục Đông Thâm thì rất sáng tỏ, cô muốn uống rượu không phải vì cả bàn đầy thức ăn ngon. Anh giơ tay vỗ vỗ đầu cô: "Đợi chút, anh lấy cho em."
Người bản địa ủ đa dạng nhiều loại rượu, có người thích ủ rượu bằng bột mỳ, có người thích dùng hoa quả. Phàm là những thứ ăn được vào miệng thì đến tám, chín phần đều có thể dùng để ủ rượu. Rượu mà Lục Đông Thâm rót là rượu do thím Tần đích thân ủ, ủ bằng gạo trồng bên hồ cá. Nói theo lời thím Tần thì ruộng lúa kế bên cạnh ruộng hoa, mỗi lần ong mật bay tới lấy mật, khi ngang qua ruộng lúa đều rớt lại mật và phấn hoa. Lâu dần, nước ruộng dùng để cấy lúa cũng có mùi thơm, ủ rượu sẽ càng ngon hơn.
Bên ngoài không có mà uống.
Tưởng Ly uống ực một hớp, cảm thấy mọi lỗ chân lông trên người đều được mở rộng, bao mệt mỏi bỗng chốc tan biến. Quả thật, cảm giác ngon đến kỳ ạ, nồng nàn thơm phức.
Cô tường thuật lại chuyện xảy ra trong phòng sách cho ba người họ nghe một lượt, đồng thời kể về bức tranh phát hiện ra.
Cả ba không ai ngắt lời cô, đợi cô nói xong, bàn ăn có vài phút trầm mặc ngắn ngủi.
Nguyễn Kỳ cũng uống chút rượu, cô ấy xoay cốc rượu trong tay, lẩm bẩm: "Có khi nào Tần Thiên Bảo còn quen ai khác mà tộc trưởng Tần không biết?"
Thế giới bạn bè của con trẻ, người lớn chưa chắc hiểu triệt để.
Tưởng Ly im lặng uống rượu, không nói năng gì.
Lục Đông Thâm không suy nghĩ về việc Tần Thiên Bảo kết giao với người nào, ngược lại anh hỏi về người phụ nữ trong tranh: tư thế, thần thái và động tác, cách ăn mặc, hỏi rất tường tận. Tưởng Ly lần lượt kể hết, lại sợ nói chưa đủ kỹ bèn đứng lên định về trộm tranh.
Cô bị Lục Đông Thâm giữ tay lại.
Anh nói: "Hai người còn nhớ cỗ quan tài trong vách động không? Bên trên có khắc tranh đó?"
Nhiêu Tôn đang cầm rượu, tay chợt khựng lại, Tưởng Ly cũng hơi sững người, lát sau sửng sốt buột miệng: "Người phụ nữ được vẽ trên quan tài!"
~Hết chương 507~
Ba người đi ra ngoài.
Tưởng Ly loáng thoáng nghe thấy mẹ Thiên Bảo cất giọng lo lắng ngoài vườn: "Làm sao đây? Liệu Tưởng cô nương có giận dữ rồi không chữa khỏi cho Thiên Bảo nữa không?"
Cô đứng trong phòng không nhịn được cười.
Tuy rằng cô đúng là người có thù ắt báo nhưng sẽ chẳng đến mức ra tay với một đứa trẻ.
Đợi xung quanh yên ắng trở lại, Tưởng Ly lại cầm cuộn tranh ban nãy xem được một nửa lên. Cảm giác thảng thốt lúc trước khi vừa mở tranh ra đã bị cuộc viếng thăm quấy phá của Tần nhị nương làm dịu đi không ít. Nhưng bây giờ khi mở toàn bộ bức tranh ra, cô quả thực vẫn còn dư chấn.
Là tranh vẽ một người phụ nữ.
Một chiếc áo dài màu trắng thuần, người ấy quỳ giữa trời đất, hai tay giơ cao, lòng bàn tay hướng lên trên, giống như đang cầu khấn thần linh, chỉ có một góc mặt hơi nghiêng, thế nên không nhìn rõ tướng mạo cụ thể.
Không còn là một bức tranh thủy mặc đơn giản, quần áo trên người người phụ nữ ấy đều được vẽ bằng thuốc màu. Nền là màu đen, chiếc trường bào đó được vẽ thành màu tuyết trắng, hơi ánh lên lấp lánh dưới ánh sáng mỏng. Tưởng Ly sờ tay lên, rồi vân vê, đưa lên ngửi.
Nguyên liệu của áo bào là vỏ sò, nền có lẽ là hắc diệu thạch chưa pha chế, đen tuyền, càng tôn lên khuôn mặt trắng như trắng và chiếc áo trắng như tuyết của người phụ nữ. Theo đánh giá của cô, bức tranh này thật sự dùng nguyên liệu rất tỉ mỉ. Đương nhiên, cũng không loại trừ mảnh đất Tần Xuyên đã sản sinh ngay ra các loại khoáng sản này, mang ra vẽ cũng là chuyện thường ngày thi thoảng họ hay làm.
Bức tranh này vẽ rất đẹp, truyền thần không thua kém gì những bức tranh thủy mặc trước đó, ngay cả tay áo bay lên theo gió cũng cực kỳ sinh động.
Tưởng Ly tỉ mỉ quan sát người phụ nữ trong tranh, có phần quen thuộc, nhưng cô chắc chắn mình chưa từng gặp người này.
Lẽ nào Tần Thiên Bảo đã gặp người phụ nữ trong tranh nên mới mơ mộng liên miên?
Nhưng chỉ với bức tranh thì người phụ này làm sao có thể chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng Thiên Bảo?
Góc tranh có đóng dấu.
Dấu màu đỏ, chôn vùi trên nền đen rất dễ bị bỏ qua.
Tưởng Ly nheo mắt, hướng về phía ánh sáng tỉ mỉ phân biệt, lòng chợt run lên.
Là dấu của Tần Thiên Bảo, bên cạnh còn ghi rõ ngày tháng.
Khi nhìn rõ ngày tháng ấy, trong đầu Tưởng Ly đột ngột vang lên một tiếng nổ lớn, có vài giây trống rỗng. Cô buông tay, cuộn tranh rơi xuống bàn.
Lát sau cô mới nhặt lại được lý trí, kéo ghế ngồi xuống, nhìn chằm chằm bức tranh trên bàn.
Là cô nghĩ sai rồi.
Không phải Tần Thiên Bảo nhìn bức tranh này rồi mới có giấc mộng, nhìn con dấu và ngày tháng, người phụ nữ trong tranh chính là do Tần Thiên Bảo đích thân vẽ. Nói cách khác, không biết Tần Thiên Bảo đã gặp người phụ nữ này ở chỗ nào, sau đó vẽ lại.
Tưởng Ly chống tay lên trán, cô nghĩ mình đã tìm ra sơ hở, kỳ thực đang quay về đúng điểm ban đầu. Người phụ nữ trong tranh chính là căn nguyên, gặp người này khi nào, gặp người này ở đâu lại trở thành vấn đề Tưởng Ly cần điều tra.
Nhưng chí ít cô đưa ra được một kết luận: Tần Thiên Bảo có lẽ thường xuyên mơ thấy người đó. Ít nhất là hai tháng trước khi phát bệnh đã mơ thấy, ngày tháng trên tranh có thể nói rõ tất cả. Nhưng lúc trước khi Tần Thiên Bảo mơ thấy người này, nhất định là lúc điềm tĩnh nhã nhặn, nếu không người phụ nữ trong tranh đã chẳng như vậy. Nội dung thằng bé vẽ có lẽ chính là nội dung giấc mơ.
Cho đến khi thằng bé nhìn thấy khuôn mặt người phụ nữ, máu me đầm đìa...
Tần Thiên Bảo là một đứa trẻ, dĩ nhiên sẽ sợ phát khóc.
Đầu óc Tưởng Ly rối như tơ vò. Mấy ngày không chớp mắt đã rút cạn thể lực của cô, cô ra sức day hai huyệt thái dương căng lên đau đớn, cố gắng xoa dịu.
Còn một vấn đề mấu chốt, cũng chính là "công tắc tổng" mà Tố Diệp nhắc đến, Tần Thiên Bảo đã nhìn thấy chuyện gì đáng sợ?
Chẳng phải chỉ là lên Tịch Lĩnh một chuyến thôi sao? Lẽ nào tối lửa tắt đèn không cẩn thận nhìn nhầm phải chứ gì?
Người phụ nữ, máu, công tắc tổng...
Tưởng Ly luôn có một cảm giác, dường như cô đang càng lúc càng gần một số chuyện, nhưng ở giữa luôn có một lớp giấy mỏng, cô cố gắng chọc thủng nhưng không tìm thấy sức để chọc.
Khi Tần Thiên Bảo tỉnh lại, Tưởng Ly không theo sát nữa. Thằng bé vẫn ăn cơm đọc sách như mọi khi, cùng lắm lại viết thư pháp, còn về vẽ tranh, không hề xảy ra nữa.
Sau bữa cơm, Tưởng Ly chủ động tìm đến tộc trưởng Tần.
Tộc trưởng Tần kích động lùi cả cuộc thảo luận trong thôn lại, có lẽ ông nghĩ sẽ nghe được một tin mừng. Ai ngờ vừa gặp, Tưởng Ly đã hỏi ngay tình hình kết giao bạn bè ngày trước của Tần Thiên Bảo.
Điều này khiến tộc trưởng Tần hoàn toàn bất ngờ, ông ta há hốc miệng hồi lâu mới trả lời: "Thiên Bảo và những người ở đây đều có quan hệ rất tốt, mọi người ai cũng rất quý nó."
"Ý tôi muốn hỏi thằng bé có bạn thân gì không."
"Có chứ." Tộc trưởng Tần không cần suy nghĩ, nói ra tên của mấy đứa trẻ khác.
Khi hỏi về tình hình của chúng, tộc trưởng Tần tỏ ý rằng chúng đều ổn, không có gì bất thường. Tưởng Ly hỏi đi hỏi lại mấy lần, tộc trưởng Tần vẫn nói y như vậy. Cô ngẫm nghĩ, đứng dậy rời khỏi nhà ăn.
Để lại tộc trưởng Tần và bố mẹ Thiên Bảo ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu ý tứ của cô khi hỏi han mấy chuyện này.
***
Bảy giờ tối, Tưởng Ly trở về chỗ ở.
Lục Đông Thâm và mọi người vừa ăn cơm không lâu. Trời nóng nên bàn ăn được để ngoài vườn. Gió đêm thổi qua, có cây cổ thụ lá kêu xào xạc. Ngọn đuốc trong vườn cũng đã được châm lên, còn sáng hơn cả vườn bên cạnh, vì Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn đã làm thêm không ít đuốc cắm vào.
Đúng là mang một phong cách mới, nhưng Tưởng Ly lòng đang có tâm sự, không có nhã hứng thưởng thức màn ánh lửa và ánh sao giao hòa.
Sau khi Tưởng Ly ngồi bệt xuống bên cạnh bàn, Lục Đông Thâm cho cô thêm một bộ bát đũa. Cô vừa ăn xong cũng không đói, cầm đũa lên xoay trong tay một lúc mới nói: Em muốn uống chút rượu.
Mấy hôm nay cô rất ít về ăn cơm, thức ăn trên bàn đều do Lục Đông Thâm nấu, sắc hương vị đủ cả. Anh càng ngày càng có phong thái của một đầu bếp rồi. Nhưng Lục Đông Thâm thì rất sáng tỏ, cô muốn uống rượu không phải vì cả bàn đầy thức ăn ngon. Anh giơ tay vỗ vỗ đầu cô: "Đợi chút, anh lấy cho em."
Người bản địa ủ đa dạng nhiều loại rượu, có người thích ủ rượu bằng bột mỳ, có người thích dùng hoa quả. Phàm là những thứ ăn được vào miệng thì đến tám, chín phần đều có thể dùng để ủ rượu. Rượu mà Lục Đông Thâm rót là rượu do thím Tần đích thân ủ, ủ bằng gạo trồng bên hồ cá. Nói theo lời thím Tần thì ruộng lúa kế bên cạnh ruộng hoa, mỗi lần ong mật bay tới lấy mật, khi ngang qua ruộng lúa đều rớt lại mật và phấn hoa. Lâu dần, nước ruộng dùng để cấy lúa cũng có mùi thơm, ủ rượu sẽ càng ngon hơn.
Bên ngoài không có mà uống.
Tưởng Ly uống ực một hớp, cảm thấy mọi lỗ chân lông trên người đều được mở rộng, bao mệt mỏi bỗng chốc tan biến. Quả thật, cảm giác ngon đến kỳ ạ, nồng nàn thơm phức.
Cô tường thuật lại chuyện xảy ra trong phòng sách cho ba người họ nghe một lượt, đồng thời kể về bức tranh phát hiện ra.
Cả ba không ai ngắt lời cô, đợi cô nói xong, bàn ăn có vài phút trầm mặc ngắn ngủi.
Nguyễn Kỳ cũng uống chút rượu, cô ấy xoay cốc rượu trong tay, lẩm bẩm: "Có khi nào Tần Thiên Bảo còn quen ai khác mà tộc trưởng Tần không biết?"
Thế giới bạn bè của con trẻ, người lớn chưa chắc hiểu triệt để.
Tưởng Ly im lặng uống rượu, không nói năng gì.
Lục Đông Thâm không suy nghĩ về việc Tần Thiên Bảo kết giao với người nào, ngược lại anh hỏi về người phụ nữ trong tranh: tư thế, thần thái và động tác, cách ăn mặc, hỏi rất tường tận. Tưởng Ly lần lượt kể hết, lại sợ nói chưa đủ kỹ bèn đứng lên định về trộm tranh.
Cô bị Lục Đông Thâm giữ tay lại.
Anh nói: "Hai người còn nhớ cỗ quan tài trong vách động không? Bên trên có khắc tranh đó?"
Nhiêu Tôn đang cầm rượu, tay chợt khựng lại, Tưởng Ly cũng hơi sững người, lát sau sửng sốt buột miệng: "Người phụ nữ được vẽ trên quan tài!"
~Hết chương 507~
/676
|