Tưởng Ly từng nghĩ qua vô số khả năng liên quan tới cuộc điện thoại mà khi đó Lục Đông Thâm nhận. Cô từng nghĩ có khả là Lục Môn xảy ra chuyện trọng đại, bởi vì trước đó cô không phải cô chưa từng nghe về tin tức giá cổ phiếu của rất nhiều công ty dưới quyền Lục Môn bị xáo trộn; cũng từng nghĩ đến chuyện kế hoạch mà Lục Đông Thâm vốn dĩ chắc như đinh đóng cột bỗng nhiên "chết yểu", dù sao thì thương trường như chiến trường, không ai dám bảo đảm ai đó sẽ mãi mãi là người chiến thắng; Thậm chí cô còn nghĩ đến Lục Chấn Dương. Sức khỏe của Lục Chấn Dương lâu nay không tốt đã là một bí mật được công khai rồi.
Nhưng Tưởng Ly lại không hề nghĩ đến Tần Tô.
Mà nội dung của cuộc điện thoại đó trùng hợp lại liên quan đến Tần Tô.
Tần Tô đã bị sát hại!
Lục Đông Thâm nghe xong cuộc điện thoại là dọc đường rất hối hả, thậm chí có đèn đỏ còn không đợi được, thẳng thừng lao qua. Tưởng Ly lúc đó không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy cả khuôn mặt đều đã trắng bệch của Lục Đông Thâm. Anh mím chặt môi, khuôn cằm sắc lẹm như dao, tay nắm chặt vô lăng, mạch máu trên mu bàn tay gồ lên rõ ràng.
Anh không nói một lời, mắt nhìn chằm chằm về phía trước. Tưởng Ly không dám hỏi nhiều, bởi vì dù không nhìn thẳng vào mắt anh, cô cũng cảm nhận được sát khí và những tia sáng lạnh lẽo trong đôi mắt ấy.
Tưởng Ly từng nhìn thấy ánh mắt bạc tình nhất của Lục Đông Thâm. Lần đó lúc ở trong phòng họp, anh chất vấn cô: Vì sao lại phản bội anh; Cô cũng từng nhìn thấy ánh mắt quyết tâm đến tuyệt vọng của Lục Đông Thâm khi cùng cô đối mặt với bầy sói. Còn cả ánh mắt tự tin, ánh mắt quả quyết, ánh mắt cao ngạo, ánh mắt thâm tình...
Tất cả những điều này đều đã từng xảy ra, nhưng hôm nay lại là lần đầu tiên cô bắt gặp ánh mắt đằng đằng sát khí này của anh.
Là sự tàn ác chỉ hận không thể tự tay xé xác đối phương nuốt sống, lại giống như một con sói bị dồn vào đường cùng, để lộ nanh vuốt chuẩn bị quyết tâm một mất một còn với đối phương.
Đến tận khi gặp được Lục Bắc Thần, Tưởng Ly mới biết là Tần Tô đã xảy ra chuyện.
Bị giết hại trên núi Tây Nại, chết do hỏa hoạn.
Địa điểm gặp mặt không ở Cống Tốt mà ở Quý Dương, thành phố gần Lục Đông Thâm nhất, để tiện cho anh tới nơi được nhanh nhất có thể.
Tưởng Ly gặp được Lục Bắc Thần trong nhà tang lễ. Bên cạnh anh ấy còn có một cô gái, bụng nhỏ lồi lên, tuy rằng đã mang thai nhưng vẫn rất xinh đẹp, da dẻ căng mọng như vắt được nước ra vậy. Tưởng Ly từng nghe Lục Đông Thâm kể về chuyện kết hôn của Lục Bắc Thần, đó có lẽ chính là vợ của anh ấy - Cố Sơ rồi.
Nhưng bây giờ không phải lúc hàn huyên.
Họ bôn ba đường sá xa xôi tới đây, vợ chồng Lục Bắc Thần đã đợi một thời gian dài, sau khi thấy họ đến, Lục Bắc Thần bèn nói thẳng với Lục Đông Thâm mọi tình hình. Anh ấy là pháp y, nói rất chuyên nghiệp, rơi vào tai Tưởng Ly chỉ còn lại mấy từ quan trọng nhất: Bị người ta lôi vào trong sơn động, thiêu cháy thi thể...
Đầu óc vang lên một tiếng nổ lớn, cô bỗng cảm xúc có máu xông thẳng lên não bộ, trong mũi dường như cũng phảng phất mùi tanh của máu và mùi xác sau khi bị thiêu đốt.
Cô vô thức nhìn sang Lục Đông Thâm.
Trông anh có vẻ như đang nhẫn nhịn, hai bàn tay nắm chặt gắt gao, sắc mặt còn nhợt nhạt hơn cả lúc nãy khi đi đường, trong mắt không có chút nhiệt độ nào. Một Lục Đông Thâm như vậy cô chưa từng nhìn thấy, nỗi hoảng sợ giống như cỏ dại điên cuồng mọc lên trong lòng cô, cho dù cầm dao chém đứt cũng chẳng đọ kịp tốc độ sinh trưởng.
Lục Đông Thâm đi vào phòng đặt xác. Lục Bắc Thần theo sát phía sau. Tưởng Ly nhạy cảm phát hiện ra, kỳ thực sắc mặt Lục Bắc Thần cũng rất khó coi, nhợt nhạt trắng bệch, đáy mắt còn u ám. Tuy cô là người ngoài ngành, nhưng cũng biết rõ một chuyện, một thi thể đã được đưa vào phòng đặt xác chờ hỏa táng cũng có nghĩa là đã qua tay pháp y khám nghiệm. Bây giờ nhìn sắc mặt Lục Bắc Thần, xem ra anh ấy đã tự tay khám nghiệm thi thể cho Tần Tô suốt cả đêm không ngủ.
Dù gì cũng là con cái nhà họ Lục, sao có thể thật sự thản nhiên như không?
Nhiệt độ trong phòng đặt xác cực thấp, trần ngập mùi của cái chết, xộc thẳng vào mũi Tưởng Ly, dấy lên cảm giác khó chịu từng đợt. Cô không tiến lên, Lục Đông Thâm một tay đặt lên bàn xác, một tay vén vải trắng che trên thi thể ra. Anh không vén hết, chỉ để lộ một góc mặt.
Tưởng Ly không nhìn rõ tình hình của thi thể vì đã bị bóng lưng to lớn của Lục Đông Thâm che kín kẽ, cộng thêm bên cạnh anh còn có Lục Bắc Thần. Sở dĩ cô không cố chấp tiến lên là vì nghĩ có lẽ Lục Đông Thâm thật sự không muốn để quá nhiều người nhìn thấy dáng vẻ của mẹ mình lúc này.
Hơn nữa cô rất khó chịu.
Lồng ngực như bị một nguồn sức mạnh nặng nề đè xuống, vò nát, đau tới không thở nổi.
Cô đau, là vì tuy chưa tiếp xúc với Tần Tô quá nhiều lần, nhưng từ tận đáy lòng, cô rất ngưỡng mộ Tần Tô, bên tai dường như vẫn còn văng vẳng cảnh Tần Tô mỉm cười gọi cô: Cô Hạ...
Cô đau cũng vì Lục Đông Thâm, bởi vì Tần Tô là mẹ của anh, là người anh quan tâm nhất.
Tuy cô không tiến gần, nhưng cũng có thể nhìn thấy bả vai Lục Đông Thâm đang run lên. Khoảnh khắc này, cô đau đớn không chịu nổi.
Cố Sơ đứng bên cạnh cô, im lặng không nói câu gì. Tưởng Ly nghĩ đến một câu mà người đời trước hay nói: Phụ nữ mang thai không thể tham gia những chuyện ma chay cưới xin. Nhưng ngẫm lại đây cũng là một cô gái rất có chủ kiến, nếu không sao lại cố chấp theo đến đây?
Trong phòng xác tĩnh mịch chết chóc.
Lục Đông Thâm giữ nguyên tư thế đó không thay đổi, từ đầu tới cuối đứng sững bên cạnh bàn, khiến Tưởng Ly nhìn mà lạnh lẽo run rẩy. Cố Sơ dường như cũng đã đỏ mắt, quay lưng đi, giơ tay gạt nước mắt.
Bất thình lình, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tạo cảm giác cực kỳ ghê rợn trong khoảnh khắc như thế này.
Là di động của Lục Đông Thâm, anh bắt máy, vẫn không lên tiếng. Đầu kia đang nói, loáng thoáng Tưởng Ly nhận ra giọng Dương Viễn.
Cuộc gọi không dài, đầu kia nói xong không ngắt máy, có vẻ như đang đợi thái độ của Lục Đông Thâm.
Lúc này Lục Đông Thâm lên tiếng, giọng khàn đặc, nhưng từng câu từng khiến người ta không rét mà run: "Điều tra! Bất luận đối phương là ai, nợ máu phải trả bằng máu!"
Mấy chữ "nợ máu phải trả bằng máu" rơi vào tai Tưởng Ly, khiến trái tim cô run lên vì sửng sốt. Đồng thời, cô thấy sắc mặt Lục Bắc Thần cũng cứng đờ lại, còn Cố Sơ ở bên cạnh cô thì vô thức lùi sau một bước.
Lục Đông Thâm cất di động đi, lại một lúc sau, anh mới che lại tấm vải lên thi thể, đứng thẳng dậy, sống lưng thẳng tắp, lạnh lùng. Anh đánh mắt nhìn Lục Bắc Thần, chính cái nhìn này khiến Tưởng Ly phát hiện ra điều bất thường.
Trong đầu cô có một suy nghĩ gì đó thoáng ẩn thoáng hiện, vừa như sắp hiện lên liền nhìn thấy Lục Đông Thâm quay đầu lại. Trái tim Tưởng Ly run rẩy, vì vào khoảnh khắc anh quay đầu, cô cảm nhận được ánh mắt anh khiến người ta vô cùng hoảng sợ, tàn nhẫn, đẫm máu...
Nhưng rất nhanh, những cảm xúc ấy biến mất, thay vào đó là sự bình thản, thậm chí ôn hòa. Khiến Tưởng Ly còn ngỡ mình nhìn nhầm.
Anh lên tiếng nói với Cố Sơ.
"Em dâu phải không? Anh có chuyện muốn nói với Bắc Thần, em có tiện tránh mặt một lát không?"
Cố Sơ đứng đó, rất lâu sau mới gật đầu.
"Cô bụng to, để tôi đưa cô ra ngoài." Tưởng Ly nói.
Cố Sơ quay sang nhìn cô, khẽ gật đầu.
Sau khi họ đi khỏi, sự bình tĩnh trong đôi mắt Lục Đông Thâm khong còn nữa. Anh bỗng cuộn chặt tay lại thành nắm đấm, vung một quyền thẳng về phía Lục Bắc Thần.
Cú đấm này rất mạnh, Lục Bắc Thần loạng choạng suýt ngã, cứ thế đổ thẳng người xuống đất.
Lục Đông Thâm không định đấm thêm cú nữa, cả người cũng không vững vàng. Anh chống một tay lên bàn xác để đứng vững lại, nhìn Lục Bắc Thần chằm chằm. Lục Bắc Thần không giận dữ, cũng không đánh trả, càng không có ý đứng dậy. Anh ấy cứ ngồi đó, cúi đầu, đưa ngón tay cái quẹt một cái lên khóe miệng, có máu...
~Hết chương 571~
Nhưng Tưởng Ly lại không hề nghĩ đến Tần Tô.
Mà nội dung của cuộc điện thoại đó trùng hợp lại liên quan đến Tần Tô.
Tần Tô đã bị sát hại!
Lục Đông Thâm nghe xong cuộc điện thoại là dọc đường rất hối hả, thậm chí có đèn đỏ còn không đợi được, thẳng thừng lao qua. Tưởng Ly lúc đó không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy cả khuôn mặt đều đã trắng bệch của Lục Đông Thâm. Anh mím chặt môi, khuôn cằm sắc lẹm như dao, tay nắm chặt vô lăng, mạch máu trên mu bàn tay gồ lên rõ ràng.
Anh không nói một lời, mắt nhìn chằm chằm về phía trước. Tưởng Ly không dám hỏi nhiều, bởi vì dù không nhìn thẳng vào mắt anh, cô cũng cảm nhận được sát khí và những tia sáng lạnh lẽo trong đôi mắt ấy.
Tưởng Ly từng nhìn thấy ánh mắt bạc tình nhất của Lục Đông Thâm. Lần đó lúc ở trong phòng họp, anh chất vấn cô: Vì sao lại phản bội anh; Cô cũng từng nhìn thấy ánh mắt quyết tâm đến tuyệt vọng của Lục Đông Thâm khi cùng cô đối mặt với bầy sói. Còn cả ánh mắt tự tin, ánh mắt quả quyết, ánh mắt cao ngạo, ánh mắt thâm tình...
Tất cả những điều này đều đã từng xảy ra, nhưng hôm nay lại là lần đầu tiên cô bắt gặp ánh mắt đằng đằng sát khí này của anh.
Là sự tàn ác chỉ hận không thể tự tay xé xác đối phương nuốt sống, lại giống như một con sói bị dồn vào đường cùng, để lộ nanh vuốt chuẩn bị quyết tâm một mất một còn với đối phương.
Đến tận khi gặp được Lục Bắc Thần, Tưởng Ly mới biết là Tần Tô đã xảy ra chuyện.
Bị giết hại trên núi Tây Nại, chết do hỏa hoạn.
Địa điểm gặp mặt không ở Cống Tốt mà ở Quý Dương, thành phố gần Lục Đông Thâm nhất, để tiện cho anh tới nơi được nhanh nhất có thể.
Tưởng Ly gặp được Lục Bắc Thần trong nhà tang lễ. Bên cạnh anh ấy còn có một cô gái, bụng nhỏ lồi lên, tuy rằng đã mang thai nhưng vẫn rất xinh đẹp, da dẻ căng mọng như vắt được nước ra vậy. Tưởng Ly từng nghe Lục Đông Thâm kể về chuyện kết hôn của Lục Bắc Thần, đó có lẽ chính là vợ của anh ấy - Cố Sơ rồi.
Nhưng bây giờ không phải lúc hàn huyên.
Họ bôn ba đường sá xa xôi tới đây, vợ chồng Lục Bắc Thần đã đợi một thời gian dài, sau khi thấy họ đến, Lục Bắc Thần bèn nói thẳng với Lục Đông Thâm mọi tình hình. Anh ấy là pháp y, nói rất chuyên nghiệp, rơi vào tai Tưởng Ly chỉ còn lại mấy từ quan trọng nhất: Bị người ta lôi vào trong sơn động, thiêu cháy thi thể...
Đầu óc vang lên một tiếng nổ lớn, cô bỗng cảm xúc có máu xông thẳng lên não bộ, trong mũi dường như cũng phảng phất mùi tanh của máu và mùi xác sau khi bị thiêu đốt.
Cô vô thức nhìn sang Lục Đông Thâm.
Trông anh có vẻ như đang nhẫn nhịn, hai bàn tay nắm chặt gắt gao, sắc mặt còn nhợt nhạt hơn cả lúc nãy khi đi đường, trong mắt không có chút nhiệt độ nào. Một Lục Đông Thâm như vậy cô chưa từng nhìn thấy, nỗi hoảng sợ giống như cỏ dại điên cuồng mọc lên trong lòng cô, cho dù cầm dao chém đứt cũng chẳng đọ kịp tốc độ sinh trưởng.
Lục Đông Thâm đi vào phòng đặt xác. Lục Bắc Thần theo sát phía sau. Tưởng Ly nhạy cảm phát hiện ra, kỳ thực sắc mặt Lục Bắc Thần cũng rất khó coi, nhợt nhạt trắng bệch, đáy mắt còn u ám. Tuy cô là người ngoài ngành, nhưng cũng biết rõ một chuyện, một thi thể đã được đưa vào phòng đặt xác chờ hỏa táng cũng có nghĩa là đã qua tay pháp y khám nghiệm. Bây giờ nhìn sắc mặt Lục Bắc Thần, xem ra anh ấy đã tự tay khám nghiệm thi thể cho Tần Tô suốt cả đêm không ngủ.
Dù gì cũng là con cái nhà họ Lục, sao có thể thật sự thản nhiên như không?
Nhiệt độ trong phòng đặt xác cực thấp, trần ngập mùi của cái chết, xộc thẳng vào mũi Tưởng Ly, dấy lên cảm giác khó chịu từng đợt. Cô không tiến lên, Lục Đông Thâm một tay đặt lên bàn xác, một tay vén vải trắng che trên thi thể ra. Anh không vén hết, chỉ để lộ một góc mặt.
Tưởng Ly không nhìn rõ tình hình của thi thể vì đã bị bóng lưng to lớn của Lục Đông Thâm che kín kẽ, cộng thêm bên cạnh anh còn có Lục Bắc Thần. Sở dĩ cô không cố chấp tiến lên là vì nghĩ có lẽ Lục Đông Thâm thật sự không muốn để quá nhiều người nhìn thấy dáng vẻ của mẹ mình lúc này.
Hơn nữa cô rất khó chịu.
Lồng ngực như bị một nguồn sức mạnh nặng nề đè xuống, vò nát, đau tới không thở nổi.
Cô đau, là vì tuy chưa tiếp xúc với Tần Tô quá nhiều lần, nhưng từ tận đáy lòng, cô rất ngưỡng mộ Tần Tô, bên tai dường như vẫn còn văng vẳng cảnh Tần Tô mỉm cười gọi cô: Cô Hạ...
Cô đau cũng vì Lục Đông Thâm, bởi vì Tần Tô là mẹ của anh, là người anh quan tâm nhất.
Tuy cô không tiến gần, nhưng cũng có thể nhìn thấy bả vai Lục Đông Thâm đang run lên. Khoảnh khắc này, cô đau đớn không chịu nổi.
Cố Sơ đứng bên cạnh cô, im lặng không nói câu gì. Tưởng Ly nghĩ đến một câu mà người đời trước hay nói: Phụ nữ mang thai không thể tham gia những chuyện ma chay cưới xin. Nhưng ngẫm lại đây cũng là một cô gái rất có chủ kiến, nếu không sao lại cố chấp theo đến đây?
Trong phòng xác tĩnh mịch chết chóc.
Lục Đông Thâm giữ nguyên tư thế đó không thay đổi, từ đầu tới cuối đứng sững bên cạnh bàn, khiến Tưởng Ly nhìn mà lạnh lẽo run rẩy. Cố Sơ dường như cũng đã đỏ mắt, quay lưng đi, giơ tay gạt nước mắt.
Bất thình lình, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tạo cảm giác cực kỳ ghê rợn trong khoảnh khắc như thế này.
Là di động của Lục Đông Thâm, anh bắt máy, vẫn không lên tiếng. Đầu kia đang nói, loáng thoáng Tưởng Ly nhận ra giọng Dương Viễn.
Cuộc gọi không dài, đầu kia nói xong không ngắt máy, có vẻ như đang đợi thái độ của Lục Đông Thâm.
Lúc này Lục Đông Thâm lên tiếng, giọng khàn đặc, nhưng từng câu từng khiến người ta không rét mà run: "Điều tra! Bất luận đối phương là ai, nợ máu phải trả bằng máu!"
Mấy chữ "nợ máu phải trả bằng máu" rơi vào tai Tưởng Ly, khiến trái tim cô run lên vì sửng sốt. Đồng thời, cô thấy sắc mặt Lục Bắc Thần cũng cứng đờ lại, còn Cố Sơ ở bên cạnh cô thì vô thức lùi sau một bước.
Lục Đông Thâm cất di động đi, lại một lúc sau, anh mới che lại tấm vải lên thi thể, đứng thẳng dậy, sống lưng thẳng tắp, lạnh lùng. Anh đánh mắt nhìn Lục Bắc Thần, chính cái nhìn này khiến Tưởng Ly phát hiện ra điều bất thường.
Trong đầu cô có một suy nghĩ gì đó thoáng ẩn thoáng hiện, vừa như sắp hiện lên liền nhìn thấy Lục Đông Thâm quay đầu lại. Trái tim Tưởng Ly run rẩy, vì vào khoảnh khắc anh quay đầu, cô cảm nhận được ánh mắt anh khiến người ta vô cùng hoảng sợ, tàn nhẫn, đẫm máu...
Nhưng rất nhanh, những cảm xúc ấy biến mất, thay vào đó là sự bình thản, thậm chí ôn hòa. Khiến Tưởng Ly còn ngỡ mình nhìn nhầm.
Anh lên tiếng nói với Cố Sơ.
"Em dâu phải không? Anh có chuyện muốn nói với Bắc Thần, em có tiện tránh mặt một lát không?"
Cố Sơ đứng đó, rất lâu sau mới gật đầu.
"Cô bụng to, để tôi đưa cô ra ngoài." Tưởng Ly nói.
Cố Sơ quay sang nhìn cô, khẽ gật đầu.
Sau khi họ đi khỏi, sự bình tĩnh trong đôi mắt Lục Đông Thâm khong còn nữa. Anh bỗng cuộn chặt tay lại thành nắm đấm, vung một quyền thẳng về phía Lục Bắc Thần.
Cú đấm này rất mạnh, Lục Bắc Thần loạng choạng suýt ngã, cứ thế đổ thẳng người xuống đất.
Lục Đông Thâm không định đấm thêm cú nữa, cả người cũng không vững vàng. Anh chống một tay lên bàn xác để đứng vững lại, nhìn Lục Bắc Thần chằm chằm. Lục Bắc Thần không giận dữ, cũng không đánh trả, càng không có ý đứng dậy. Anh ấy cứ ngồi đó, cúi đầu, đưa ngón tay cái quẹt một cái lên khóe miệng, có máu...
~Hết chương 571~
/676
|