Tưởng Ly thầm thở dài, đàn ông đẹp trai quả nhiên không lo không có ai thích. Sau đó, cô lại nhớ tới Lục Đông Thâm.
Bẩm sinh đã có một gương mặt khiến phụ nữ ngày nhớ đêm mong, cộng thêm thân phận hiện tại của anh, cho dù đã kết hôn thì chắc vẫn có không ít cô gái nhào tới.
Nhưng ngay sau đó cô lại nghĩ, không sao, dù sao thì khắp người anh toàn là tai mắt của cô, dám giấu cô chuyện này, khi nào về cô sẽ không để họ được sống sung sướng.
Nghĩ vậy, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều, lại uể oải nhìn xuống khung cảnh nhộn nhịp dưới nhà.
Mặt béo cong mông một hồi, có vẻ như đã mệt thật, bèn đứng lên vung vẩy cánh tay: "Tưởng gia chắc chắn sẽ về sao? Cậu đừng có nghe nhầm, ở bên đó chị ấy sống tốt biết bao, đang dưng về đây làm gì?"
Nói xong lời này, cậu ta bèn ngước mắt nhìn về phía Tưởng Tiểu Thiên...
Ngay sau đó, liền nhìn thấy Tưởng Ly đứng trên cao, chếch góc với Tưởng Tiểu Thiên.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau... ⊙﹏⊙|||
Tưởng Ly nhìn thấy biểu cảm thảng thốt của Mặt béo, ung dung mỉm cười.
Nhưng không hiểu sao, Mặt béo nhìn thấy cô thì lại run lên cầm cập. Cậu ta có linh cảm, Tưởng Tiểu Thiên sẽ "khó bảo toàn tính mạng".
Quả nhiên, Tưởng Tiểu Thiên lên tiếng: "Đương nhiên rồi, tôi không nhận được tin tình báo đích xác liệu có thể điều động hết mấy cậu tới đây không? Ai ngờ được gia của chúng ta nói quay về là quay về ngay, chắc chắn là ở Lục Môn phải chịu thiệt thòi. Bình thường ấy à, ở Thương Lăng chị ấy thích kiêu ngạo kiểu gì cũng được. Nhưng Lục Môn là nơi nào chứ, ngọa hổ tàng long... Này này này, tôi nói này Mặt béo, mắt cậu không ổn thì đi mua lọ thuốc nhỏ mắt đi."
"Đừng nói nữa." Mặt béo ra hiệu cho Tưởng Tiểu Thiên.
"Có gì không thể nói chứ, gia còn chưa quay về mà." Tưởng Tiểu Thiên tiếp tục lải nhải: "Bình thường tôi cũng hay nói với gia, bảo chị ấy bất luận thế nào cũng phải tiết chế một chút. Cậu bảo chúng ta cứ chiều chị ấy, nhưng đám người của Lục Môn liệu có chiều chị ấy không? Chắc chắn là chịu thiệt thòi rồi. Chị ấy có mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ là một cô gái thôi. Có câu nói rất đúng: Châu chấu đá voi..."
Răng trắng là người thứ hai sau Mặt béo nhìn thấy Tưởng Ly trên tầng hai, đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì đầu óc căng thẳng. Bên kia Tưởng Tiểu Thiên vẫn đang nói tía lia không ngừng nghỉ, bèn ra sức ho để báo hiệu.
Chung quy Tưởng Tiểu Thiên vẫn là một cậu nhỏ biết quan sát sắc mặt, phát hiện ra hai tiếng ho của Răng trắng hơi bất thường, cộng thêm việc cậu ta liên tục đảo tròng mắt lên trên... Tưởng Tiểu Thiên bỗng dưng cảm thấy có một áp lực to lớn đè xuống đỉnh đầu, ngay sau đó là một cơn gió lạnh lẽo từ đâu tỏa ra.
Những người bên dưới đều đã nhìn thấy Tưởng Ly, lần lượt chào một tiếng "Tưởng gia".
Tưởng Ly ra hiệu xuống dưới, bảo họ tiếp tục làm đừng ngừng lại, rồi nhìn Tưởng Tiểu Thiên, cười mà như không cười: "Ban nãy em nói hay như hát cơ mà? Sao, câm rồi à?"
"Gia... Em, chị về đây đúng là một bất ngờ quá lớn." Tưởng Tiểu Thiên mất một lúc mới hoàn hồn lại, bắp chân bị chuột rút. Khoảnh khắc nhìn thấy Tưởng Ly ban nãy, cậu cảm thấy chân mình mềm nhũn ra, có mừng nhưng phần nhiều là sợ.
Tưởng Ly nhìn cậu cười, uể oải hỏi: "Tưởng Tiểu Thiên, em nói em nhận được tình báo chuẩn xác? Ai báo tin hả? Lục Đông Thâm?"
Tưởng Tiểu Thiên khó khăn nuốt nước bọt, muốn chống chế nhưng sau đó suy nghĩ lại. Tưởng gia nhà cậu còn tinh hơn quỷ, muốn giấu cũng chẳng giấu được đâu. Thế là mặt cậu biến sắc không khác gì tuồng chèo, lập tức bày ra thái độ khúm núm nịnh bợ.
Cậu chạy vọt lên gác, tiến sát tới bên cạnh Tưởng Ly: "Lục đại ca cũng vì lo cho chị thôi." Nói rồi, cậu giơ tay đấm bóp vai gáy cho Tưởng Ly: "Chị bay từ đó về đây xa quá, mệt rồi phải không? Gia, chị cũng thật là, về địa bàn của mình mà cũng im phăng phắc, phải bảo các anh em ra đón chị chứ."
"Lục Đông Thâm còn nói gì với em nữa?" Tưởng Ly không đoái hoài tới thái độ lấy lòng ấy, ngược lại được thoải mái dãn bả vai một chút cũng tốt.
"Không nói gì, có nói gì đâu. Anh ấy chỉ gọi điện thoại thông báo với em, nói là chị sẽ về." Nói xong câu này, Tưởng Tiểu Thiên âm thầm quan sát sắc mặt Tưởng Ly, không có dấu hiệu giận dữ.
Cậu bèn hỏi dò: "Gia à, chị cãi nhau với Lục đại ca ạ? Cãi nhau không đáng sợ, gia là ai chứ, đằng sau còn có cả một Thương Lăng. Đây chẳng phải là nhà mẹ đẻ của chị sao? Không đánh lại cũng đừng mất công giận dỗi anh ấy, về nhà mẹ một thời gian, bỏ anh ấy luôn!"
Mặt béo đứng dưới phụ họa: "Đúng đúng đúng, bỏ một thời gian, cho anh ấy biết sốt ruột!"
Răng trắng huých vào người Mặt béo: "Hùa theo cái gì, gia của chúng ta vừa đi bước trước, bước sau điện thoại đã tới rồi, chứng tỏ chưa chắc là cãi nhau."
Ồ, cũng thấu hiểu tâm lý con người thật.
Nghe được câu này, Tưởng Tiểu Thiên đưa ra ý kiến phản bác: "Gọi điện thoại ngay thì sao nào? Chẳng lẽ Lục đại ca không được hối hận, sốt sắng?"
"Tưởng Tiểu Thiên." Tưởng Ly nghiêng đầu nhìn cậu, nở một nụ cười châm chọc nửa tà nửa chính: "Nghe ý của em thì một khi chị thật sự ra tay đánh nhau với Lục Đông Thâm, em cũng không định đánh giúp chị phải không?"
Tưởng Tiểu Thiên cười trừ: "Gia, chị đang nói đùa sao? Lục đại ca sao nỡ ra tay đánh chị chứ?"
Trong lòng cậu thầm bổ sung: Có ra tay đánh người cũng là chị ra tay trước chứ...
Tưởng Ly nhướng mày, nhìn Tưởng Tiểu Thiên, sau đó chuyển xuống nhìn đám Răng trắng. Mặt béo lập tức tỏ rõ lập trường: "Em chắc chắn sẽ theo giúp Tưởng gia. Chỉ cần chị lên tiếng, em không cần biết người đó là ai, đánh cho hắn liệt giường luôn."
Răng trắng đứng bên chép miệng: "Cậu đánh giúp? Đánh ai? Lục tổng hả? Một, cậu chưa chắc đã là đối thủ của anh ấy; Hai, người ta là vợ chồng, đầu giường giận nhau cuối giường làm hòa, cậu đánh Lục tổng rồi, lúc sau Tưởng gia đánh cậu."
Mặt béo nghe xong câu này, như thức tỉnh, vội nói: "Đúng đúng đúng, đúng là lý lẽ này."
Tưởng Ly nhìn điệu bộ của họ, vừa tức vừa buồn cười.
Chợt nghĩ mọi chuyện trên thế gian này đúng là có qua có lại. Cô mua chuộc những người bên cạnh Lục Đông Thâm, Lục Đông Thâm lại mua chuộc những người bên cạnh cô. Bây giờ thì sao? Đổi đàn em cho nhau ư?
Đang định răn dạy cho họ một tiết "chính trị" ra trò, thì cửa của Lâm khách lầu bật mở, còn chưa thấy mặt đã nghe thấy tiếng Phù Dung: "Thịt dê, thịt bò đều chuyển hết về đây rồi. Tưởng Tiểu Thiên, em có biết rốt cuộc Tưởng gia về mùng mấy không... Hả!"
Cuối cùng là một tiếng hét, vì Phù Dung vừa vào đã nhìn thấy Tưởng Ly.
Theo sau cô ấy là Ấn Túc Bạch và Mark. Mark vai vác một bao vải, bên trong chắc đựng toàn thịt. Ấn Túc Bạch có vẻ rất lành nghề, kéo theo một chiếc xe kéo, trên xe là đủ các loại rau xanh, hoa quả, trứng gà, thịt muối...
Hai người họ theo hướng của Phù Dung cũng đã nhìn thấy Tưởng Ly, lần lượt sững sờ. Mark buông tay, chiếc túi rơi xuống đất, đập trúng chân.
Còn chưa đợi Tưởng Ly lên tiếng, Phù Dung đã phản ứng trước, đứng dưới gào to: "Em về rồi à! Về thật rồi này, chuyện gì vậy? Không lẽ thật sự cãi nhau với Lục Đông Thâm? Vừa phải là được rồi, em nói xem, hai người vừa mới kết hôn, sau này lỡ cứ cãi nhau lại chạy về Thương Lăng thì tốn kém lắm. Em kết hôn rồi thì nên biết tiết kiệm, lo liệu cho gia đình một chút."
~Hết chương 620~
Bẩm sinh đã có một gương mặt khiến phụ nữ ngày nhớ đêm mong, cộng thêm thân phận hiện tại của anh, cho dù đã kết hôn thì chắc vẫn có không ít cô gái nhào tới.
Nhưng ngay sau đó cô lại nghĩ, không sao, dù sao thì khắp người anh toàn là tai mắt của cô, dám giấu cô chuyện này, khi nào về cô sẽ không để họ được sống sung sướng.
Nghĩ vậy, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều, lại uể oải nhìn xuống khung cảnh nhộn nhịp dưới nhà.
Mặt béo cong mông một hồi, có vẻ như đã mệt thật, bèn đứng lên vung vẩy cánh tay: "Tưởng gia chắc chắn sẽ về sao? Cậu đừng có nghe nhầm, ở bên đó chị ấy sống tốt biết bao, đang dưng về đây làm gì?"
Nói xong lời này, cậu ta bèn ngước mắt nhìn về phía Tưởng Tiểu Thiên...
Ngay sau đó, liền nhìn thấy Tưởng Ly đứng trên cao, chếch góc với Tưởng Tiểu Thiên.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau... ⊙﹏⊙|||
Tưởng Ly nhìn thấy biểu cảm thảng thốt của Mặt béo, ung dung mỉm cười.
Nhưng không hiểu sao, Mặt béo nhìn thấy cô thì lại run lên cầm cập. Cậu ta có linh cảm, Tưởng Tiểu Thiên sẽ "khó bảo toàn tính mạng".
Quả nhiên, Tưởng Tiểu Thiên lên tiếng: "Đương nhiên rồi, tôi không nhận được tin tình báo đích xác liệu có thể điều động hết mấy cậu tới đây không? Ai ngờ được gia của chúng ta nói quay về là quay về ngay, chắc chắn là ở Lục Môn phải chịu thiệt thòi. Bình thường ấy à, ở Thương Lăng chị ấy thích kiêu ngạo kiểu gì cũng được. Nhưng Lục Môn là nơi nào chứ, ngọa hổ tàng long... Này này này, tôi nói này Mặt béo, mắt cậu không ổn thì đi mua lọ thuốc nhỏ mắt đi."
"Đừng nói nữa." Mặt béo ra hiệu cho Tưởng Tiểu Thiên.
"Có gì không thể nói chứ, gia còn chưa quay về mà." Tưởng Tiểu Thiên tiếp tục lải nhải: "Bình thường tôi cũng hay nói với gia, bảo chị ấy bất luận thế nào cũng phải tiết chế một chút. Cậu bảo chúng ta cứ chiều chị ấy, nhưng đám người của Lục Môn liệu có chiều chị ấy không? Chắc chắn là chịu thiệt thòi rồi. Chị ấy có mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ là một cô gái thôi. Có câu nói rất đúng: Châu chấu đá voi..."
Răng trắng là người thứ hai sau Mặt béo nhìn thấy Tưởng Ly trên tầng hai, đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì đầu óc căng thẳng. Bên kia Tưởng Tiểu Thiên vẫn đang nói tía lia không ngừng nghỉ, bèn ra sức ho để báo hiệu.
Chung quy Tưởng Tiểu Thiên vẫn là một cậu nhỏ biết quan sát sắc mặt, phát hiện ra hai tiếng ho của Răng trắng hơi bất thường, cộng thêm việc cậu ta liên tục đảo tròng mắt lên trên... Tưởng Tiểu Thiên bỗng dưng cảm thấy có một áp lực to lớn đè xuống đỉnh đầu, ngay sau đó là một cơn gió lạnh lẽo từ đâu tỏa ra.
Những người bên dưới đều đã nhìn thấy Tưởng Ly, lần lượt chào một tiếng "Tưởng gia".
Tưởng Ly ra hiệu xuống dưới, bảo họ tiếp tục làm đừng ngừng lại, rồi nhìn Tưởng Tiểu Thiên, cười mà như không cười: "Ban nãy em nói hay như hát cơ mà? Sao, câm rồi à?"
"Gia... Em, chị về đây đúng là một bất ngờ quá lớn." Tưởng Tiểu Thiên mất một lúc mới hoàn hồn lại, bắp chân bị chuột rút. Khoảnh khắc nhìn thấy Tưởng Ly ban nãy, cậu cảm thấy chân mình mềm nhũn ra, có mừng nhưng phần nhiều là sợ.
Tưởng Ly nhìn cậu cười, uể oải hỏi: "Tưởng Tiểu Thiên, em nói em nhận được tình báo chuẩn xác? Ai báo tin hả? Lục Đông Thâm?"
Tưởng Tiểu Thiên khó khăn nuốt nước bọt, muốn chống chế nhưng sau đó suy nghĩ lại. Tưởng gia nhà cậu còn tinh hơn quỷ, muốn giấu cũng chẳng giấu được đâu. Thế là mặt cậu biến sắc không khác gì tuồng chèo, lập tức bày ra thái độ khúm núm nịnh bợ.
Cậu chạy vọt lên gác, tiến sát tới bên cạnh Tưởng Ly: "Lục đại ca cũng vì lo cho chị thôi." Nói rồi, cậu giơ tay đấm bóp vai gáy cho Tưởng Ly: "Chị bay từ đó về đây xa quá, mệt rồi phải không? Gia, chị cũng thật là, về địa bàn của mình mà cũng im phăng phắc, phải bảo các anh em ra đón chị chứ."
"Lục Đông Thâm còn nói gì với em nữa?" Tưởng Ly không đoái hoài tới thái độ lấy lòng ấy, ngược lại được thoải mái dãn bả vai một chút cũng tốt.
"Không nói gì, có nói gì đâu. Anh ấy chỉ gọi điện thoại thông báo với em, nói là chị sẽ về." Nói xong câu này, Tưởng Tiểu Thiên âm thầm quan sát sắc mặt Tưởng Ly, không có dấu hiệu giận dữ.
Cậu bèn hỏi dò: "Gia à, chị cãi nhau với Lục đại ca ạ? Cãi nhau không đáng sợ, gia là ai chứ, đằng sau còn có cả một Thương Lăng. Đây chẳng phải là nhà mẹ đẻ của chị sao? Không đánh lại cũng đừng mất công giận dỗi anh ấy, về nhà mẹ một thời gian, bỏ anh ấy luôn!"
Mặt béo đứng dưới phụ họa: "Đúng đúng đúng, bỏ một thời gian, cho anh ấy biết sốt ruột!"
Răng trắng huých vào người Mặt béo: "Hùa theo cái gì, gia của chúng ta vừa đi bước trước, bước sau điện thoại đã tới rồi, chứng tỏ chưa chắc là cãi nhau."
Ồ, cũng thấu hiểu tâm lý con người thật.
Nghe được câu này, Tưởng Tiểu Thiên đưa ra ý kiến phản bác: "Gọi điện thoại ngay thì sao nào? Chẳng lẽ Lục đại ca không được hối hận, sốt sắng?"
"Tưởng Tiểu Thiên." Tưởng Ly nghiêng đầu nhìn cậu, nở một nụ cười châm chọc nửa tà nửa chính: "Nghe ý của em thì một khi chị thật sự ra tay đánh nhau với Lục Đông Thâm, em cũng không định đánh giúp chị phải không?"
Tưởng Tiểu Thiên cười trừ: "Gia, chị đang nói đùa sao? Lục đại ca sao nỡ ra tay đánh chị chứ?"
Trong lòng cậu thầm bổ sung: Có ra tay đánh người cũng là chị ra tay trước chứ...
Tưởng Ly nhướng mày, nhìn Tưởng Tiểu Thiên, sau đó chuyển xuống nhìn đám Răng trắng. Mặt béo lập tức tỏ rõ lập trường: "Em chắc chắn sẽ theo giúp Tưởng gia. Chỉ cần chị lên tiếng, em không cần biết người đó là ai, đánh cho hắn liệt giường luôn."
Răng trắng đứng bên chép miệng: "Cậu đánh giúp? Đánh ai? Lục tổng hả? Một, cậu chưa chắc đã là đối thủ của anh ấy; Hai, người ta là vợ chồng, đầu giường giận nhau cuối giường làm hòa, cậu đánh Lục tổng rồi, lúc sau Tưởng gia đánh cậu."
Mặt béo nghe xong câu này, như thức tỉnh, vội nói: "Đúng đúng đúng, đúng là lý lẽ này."
Tưởng Ly nhìn điệu bộ của họ, vừa tức vừa buồn cười.
Chợt nghĩ mọi chuyện trên thế gian này đúng là có qua có lại. Cô mua chuộc những người bên cạnh Lục Đông Thâm, Lục Đông Thâm lại mua chuộc những người bên cạnh cô. Bây giờ thì sao? Đổi đàn em cho nhau ư?
Đang định răn dạy cho họ một tiết "chính trị" ra trò, thì cửa của Lâm khách lầu bật mở, còn chưa thấy mặt đã nghe thấy tiếng Phù Dung: "Thịt dê, thịt bò đều chuyển hết về đây rồi. Tưởng Tiểu Thiên, em có biết rốt cuộc Tưởng gia về mùng mấy không... Hả!"
Cuối cùng là một tiếng hét, vì Phù Dung vừa vào đã nhìn thấy Tưởng Ly.
Theo sau cô ấy là Ấn Túc Bạch và Mark. Mark vai vác một bao vải, bên trong chắc đựng toàn thịt. Ấn Túc Bạch có vẻ rất lành nghề, kéo theo một chiếc xe kéo, trên xe là đủ các loại rau xanh, hoa quả, trứng gà, thịt muối...
Hai người họ theo hướng của Phù Dung cũng đã nhìn thấy Tưởng Ly, lần lượt sững sờ. Mark buông tay, chiếc túi rơi xuống đất, đập trúng chân.
Còn chưa đợi Tưởng Ly lên tiếng, Phù Dung đã phản ứng trước, đứng dưới gào to: "Em về rồi à! Về thật rồi này, chuyện gì vậy? Không lẽ thật sự cãi nhau với Lục Đông Thâm? Vừa phải là được rồi, em nói xem, hai người vừa mới kết hôn, sau này lỡ cứ cãi nhau lại chạy về Thương Lăng thì tốn kém lắm. Em kết hôn rồi thì nên biết tiết kiệm, lo liệu cho gia đình một chút."
~Hết chương 620~
/676
|