NGƯỜI TÌNH TRÍ MẠNG

Chương 625: Vẫn luôn thường trực

/676


Trong phòng làm việc cuối cùng cũng có động tĩnh.

Cận Nghiêm từ lâu đã là người quen im lặng, chỉ lặng lẽ nhìn Dương Viễn. Từ trên xuống dưới trong tập đoàn, người duy nhất dám thẳng thừng đập bàn với Lục Đông Thâm e rằng chỉ có Dương Viễn thôi.

Lục Đông Thâm cũng đã có phản ứng, ngước mắt nhìn anh ấy, hỏi một câu không nặng không nhẹ: "Cậu bận lắm à?"

Một câu hỏi chặn cho Dương Viễn sững người, một lúc sau anh ấy mới phản ứng lại được: "Tôi... Tôi không có ý này."

"Vậy thì được rồi."

Buông câu ấy xong, Lục Đông Thâm lại quay về với vẻ trầm mặc, tiếp tục xử lý công việc. Dương Viễn vô duyên vô cớ phải nhịn xuống, mấy lần muốn lên tiếng lần nữa nhưng đều bị trạng thái bận rộn của Lục Đông Thâm chặn họng.

Anh ấy quét ánh mắt nhìn Cận Nghiêm.

Cận Nghiêm biết rõ anh ấy đang nhìn mình nhưng không giao lưu lại bằng ánh mắt, ngược lại đi tới trước cửa sổ, ngắm nhìn thế gian phồn hoa, người xe tấp nập qua lớp kính.

Sau khi lên nhậm chức, Lục Đông Thâm không dọn vào phòng của Lục Chấn Dương. Lý do anh đưa ra là: Thứ nhất, anh ngồi phòng của mình đã quen, làm việc ở phòng nào cũng vậy thôi; Thứ hai, Lục Chấn Dương vẫn là cổ đông của công ty, sau này nếu quay lại công ty để chỉ đạo cũng có nơi để ngồi.

Xét về diện tích tổng, phòng làm việc của Lục Chấn Dương to gấp đôi phòng anh, nhưng việc chia tách rõ ràng các khu vực theo chức năng lại kém hơn phòng của Lục Đông Thâm một bậc. Tất cả đều nhờ chứng ám ảnh cưỡng chế của Lục Đông Thâm. Anh chia từng khu vực trong phòng ra rất chặt chẽ. Nhìn bao quát cả tập đoàn, không phòng ai quy chỉnh được như phòng anh.

Dương Viễn ngồi xuống sofa.

Lục Đông Thâm cũng không màng tới họ.

Cứ như vậy suốt ba mươi phút...

Dương Viễn thấy cứ ngồi tiêu phí thời gian như vậy cũng không được, chẳng phải là rắp tâm phá vỡ viễn cảnh tươi đẹp của anh ấy sao?

Suy đi tính lại, anh ấy thở dài: "Cậu ấy à, có oán khí gì cứ xả hết ra đi, chẳng phải vì chuyện tôi và Cận Nghiêm giam lỏng cậu hay sao? Cậu bảo cậu cứ sa sầm mặt mày với hai chúng tôi thì có ích gì, vợ cậu mới là kẻ chủ mưu đứng phía sau kìa."

Từ "giam lỏng" vừa bật ra, đầu kia Cận Nghiêm liền rùng mình. Không thể im lặng thêm được nữa, anh ta tiến lên, xoa dịu cục diện: "Chỉ vì suy tính tới an nguy của Chủ tịch thôi, không phải là giam lỏng."

Không thể xác định tính chất vấn đề ngay như vậy, một khi xác định rồi, Dương Viễn có thể thản nhiên rút lui nhưng Cận Nghiêm thì không thể.

Bấy giờ Lục Đông Thâm mới có phản ứng. Anh gập tập tài liệu trong tay lại, ngả người vào ghế: "Thì ra cậu còn biết tôi tìm cậu vì chuyện gì cơ à."

Dương Viễn bĩu môi: Còn giấu cái đuôi con sói gì chứ.

Lục Đông Thâm vẫn đang xoay cây bút ký tên trong tay, cười mà như không cười: "Không phải giam lỏng sao? Tôi thấy có khác gì giam lỏng đâu. Hai người chỉ ở trong phòng làm việc của tôi chưa đầy nửa tiếng thì đã bí bách muốn chết, tôi thì sao? Hai người được lắm, một người là Phó tổng của tập đoàn, một người là thành phần trung lập trong tập đoàn, kết quả đều không phục vụ cho tập đoàn."

Dương Viễn cãi cố: "Đông Thâm, cũng không thể nói như vậy được. Bản thân cậu cưới một cô gái như thế nào về nhà cậu còn không rõ sao? Tôi cũng muốn lên tiếng cho cậu lắm chứ, nhưng vợ cậu mạnh quá, ai dám cứng ngay trước mặt là cô ấy nhẹ thì dùng dao, nặng thì âm thầm sử dụng mùi hương, khó mà phòng được. Cậu nhìn Cận Nghiêm bây giờ đi, mỗi lần gặp cô ấy là đều co giật theo bản năng rồi, sắp để lại di chứng tới nơi."

Lục Đông Thâm nhàn nhã quay bút, từng nhịp nhát gừng, ánh mắt chăm chú rơi xuống gương mặt Cận Nghiêm.

Cận Nghiêm ngượng ngập ho khẽ một tiếng: "Lục phó tổng chê cười rồi..." Trong lòng thầm nghĩ: Dương Viễn à Dương Viễn, cậu và Hạ Trú ít nhất còn có chút giao tình, nói vậy còn không biết sợ, lôi thêm tôi vào không hay lắm thì phải. Hạ Trú vốn dĩ đã ngứa mắt tôi, lỡ như câu này mà lọt vào tai Hạ Trú, tôi còn được sống yên ổn không?

"Lục phu nhân dùng tình cảm lay động, dùng lý trí thuyết phục, tôi cảm thấy cô ấy nói không sai."

Lục Đông Thâm im lặng đánh mắt nhìn Cận Nghiêm.

Cận Nghiêm đứng thẳng lưng, tiếp tục nói: "Hẹn ước bốn tháng sau của Lục phu nhân coi như đã trói chặt Hội đồng quản trị lại rồi, chuyện này chắc chắn phải có người đứng ra giải quyết."

Động tác quay bút của Lục Đông Thâm tạm dựng: "Cũng có nghĩa là, giải quyết được thì công lao thuộc về tôi, không giải quyết được thì trách nhiệm ở Hạ Trú, tôi có hoàn toàn có thể đứng ngoài chuyện này?"

Cận Nghiêm liếm môi, gật đầu một cách khó khăn.

Lục Đông Thâm khẽ nhíu mày, quay sang nhìn thẳng Dương Viễn: "Cả cậu cũng nghĩ như vậy?"

Dương Viễn cất bộ mặt bắng nhắng ban nãy lại: "Phải, suy nghĩ của tôi và Cận Nghiêm là thống nhất."

"Rầm" một tiếng, Lục Đông Thâm ném cây bút xuống bàn, sắc mặt lạnh đi: "Vậy hai người có từng nghĩ chuyến đi này của cô ấy nguy hiểm nhường nào hay không?"

"Từng nghĩ." Dương Viễn chân thành nói: "Bên ngoài không rõ Hạ Trú đi đâu, nhưng tôi và Cận Nghiêm biết rất rõ, hơn nữa cô ấy cũng không giấu hai bọn tôi. Tình hình trong sa mạc chẳng ai nắm rõ, nguy hiểm trùng trùng. Nếu là bạn bè, tôi chắc chắn sẽ phản đối cô ấy tới nơi đó. Nhưng cậu đừng quên, cô ấy là vợ cậu, là Lục phu nhân, là dâu trưởng của Lục Môn. Có những lúc, cô ấy bắt buộc phải hy sinh nhiều hơn những cô gái bình thường một chút. Về đạo lý này, cô ấy nghĩ thông suốt hơn cậu."

Lục Đông Thâm nghiến răng: "Nếu tôi ở bên cạnh cô ấy, chí ít có thể giảm bớt nguy hiểm."

"Không thể." Cận Nghiêm lên tiếng: "Bởi vì bây giờ anh là người cai quản Lục Môn, là người ngồi ở vị trí cao nhất. Ai cũng có thể mạo hiểm, riêng anh không được. Có lẽ anh sẽ cho rằng chúng tôi ích kỷ, nhưng đạo lý này rất đơn giản dễ hiểu. Lợi ích cá nhân phải phục tùng lợi ích tập thể. Chủ tịch, phu nhân cùng lắm chỉ là lợi ích cá nhân. Chúng tôi cũng đều là lợi ích cá nhân. Nhưng còn anh là tập thể."

Nói tới đây, anh ta thở dài: "Vì tập thể, bất kỳ ai trong chúng ta cũng không thể đi mạo hiểm."

"Đông Thâm, cậu vừa lên nhậm chức, tuy rằng đã giải quyết một số quan hệ lằng nhằng, nhưng không đồng nghĩa với việc vị trí của cậu đã vững vàng. Cựu Chủ tịch phải tốn gần bốn năm mới có triệt để ngồi vững. Như vậy rồi mà phía trước vẫn còn những cổ đông cậy có thành tích, sau lại có một chú hai thâm tàng bất lộ, còn bản thân cậu thì suýt mất mạng."

Dương Viễn nghiêm nghị, nói tiếp: "Bây giờ cậu không thể xảy ra một chút sai sót nào, thế nên quyết định của Hạ Trú là đúng đắn, còn cách làm của chúng tôi là không nhân đạo nhưng buộc phải làm."

Đạo lý này sao Lục Đông Thâm không hiểu rõ? Anh hiểu rõ hơn bất kỳ ai mục đích của Tưởng Ly, cũng hiểu rõ hơn bất kỳ ai một khi xảy ra sai sót vào lúc này sẽ ra sao?

Mất đi quyền lực không đáng sợ, đáng sợ nhất là mất đi quyền phát ngôn, để mặc cho người ta muốn chém muốn giết tùy thích.

Nhưng cho dù nghĩ thông suốt mọi chuyện, anh vẫn không thể kiềm chế sự bực dọc thậm chí là phẫn nộ của mình, đồng thời mỗi giây mỗi phút ngồi đây đối với anh đều là giày vò.

Cuối cùng phải nhờ tới Nhiêu Tôn cũng là chuyện vạn bất đắc dĩ. Tin nhắn ấy tối đó anh phải suy nghĩ rất lâu mới gửi đi được, không phải vì xót cho lợi ích của mình, mà không muốn vào lúc Tưởng Ly cần người ở bên cạnh nhất, người ấy lại là Nhiêu Tôn. Dù sao cũng từng là tình địch, Nhiêu Tôn có dùng Nguyễn Kỳ tẩy trắng bản thân cách mấy cũng không thể xóa nhòa sự thật anh ta từng có ý nghĩ không nên không có với Tưởng Ly.

Nhưng, lúc này, dường như anh chỉ còn biết tin tưởng Nhiêu Tôn, nên đã giao lại Tưởng Ly cho Nhiêu Tôn.

Sau khi bao cảm xúc dâng trào, Lục Đông Thâm lại cảm thấy một sự bất lực vô tận.

Dương Viễn đứng dậy, tiến lên: "Yên tâm đi. Chí ít thì bây giờ hành tung của cô ấy vẫn đang nằm trong phạm vi kiểm soát của chúng ta. Hơn nữa tôi và Cận Nghiêm cũng cử người ở đó, một khi thật sự gặp phải nguy hiểm, người của chúng ta sẽ vào sa mạc ứng cứu ngay lập tức."

Lục Đông Thâm im lặng. Lời nói của Cận Nghiêm, sự động viên của Dương Viễn như càng lúc càng xa khỏi tai anh. Anh đang nghĩ tới giấc mơ lúc trước của mình, một sự lo lắng chưa từng thấy vẫn luôn thường trực...

~Hết chương 625~

/676

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status