Bão cát dâng lên từ bốn phía, giống hệt một cơn sóng thần ập tới. Nếu không kịp thời tránh né, thì thậm chí khả năng sinh tồn còn thấp hơn cả một trận sóng thần.
Ông già là đội trưởng, đến cả ông cũng tuyệt vọng thì kiếp nạn sinh tử này có vẻ như đã nhìn rõ kết quả.
Đám lạc đà đã sớm bất an, muốn chạy thoát thân nhưng lại không biết đặt chân vào đâu, loài động vật vốn rất nhã nhặn cũng trở nên bồn chồn, nôn nóng.
Nét mặt Nguyễn Kỳ gần như bợt màu, cô ấy hoảng sợ nhìn tình cảnh khó khăn trước mặt, dường như có thể ngửi thấy mùi của cái chết. Trận bão cát này như sắp lật tung trời đất tới nơi, huống hồ là những sinh linh bé nhỏ như họ?
Sắc mặt Tưởng Ly cũng không tốt hơn là bao.
Cô đã từng được lĩnh giáo thế nào là tuyệt vọng giữa Gobi mênh mông, giương mắt nhìn một sinh mạng ra đi mà không còn cách nào khác. Không có khiếp đảm, không có điên cuồng, trời và đất dùng một cách thức như giết người bằng dao cùn để giày vò cô.
Lúc này đây, sự tuyệt vọng trong quá khứ khó khăn lắm cô mới chôn xuống được lại như sống dậy, xen lẫn một sự hoảng sợ chưa bao giờ có.
Sự tuyệt vọng này khác với lần ở Gobi, nó đến rất khí thế, như trời long đất lở, giống như trời và đất có một màn giằng co để cùng kéo cô xuống mồ.
Khoảnh khắc này Tưởng Ly mới hiểu, dù sau này cô trở nên đãng trí, dù sau này cô ép bản thân phải mạnh mẽ lên bao nhiêu, thì sự hoảng sợ và tuyệt vọng đối với giây phút mất đi sinh mạng vẫn là không tránh khỏi, không thể lãng quên.
Cô nhìn trân trân cơn bão cát như sắp hủy diệt thiên nhiên, nơi lồng ngực còn bị khuấy đảo bởi một sự phẫn nộ, phẫn nộ vì mình chẳng thể nắm giữ được số phận, phận nỗ vì sự tàn nhẫn của thiên nhiên lạnh nhạt.
Nhiêu Tôn sắc mặt nặng nề, trên thương trường đấu đá bằng lợi ích, nhân tính, cũng không phải chưa từng bị dồn vào cảnh khốn cùng, thế nên cho dù hôm nay đã là đường cùng, anh cũng tuyệt đối không buông vũ khí đầu hàng.
Anh nhìn bốn phía xung quanh, bão cát kéo tới y hệt như sóng biển.
"Tìm hướng tấn công yếu nhất của nó!" Nhiêu Tôn gào to: "Mọi người nắm chặt dây cương!
Hướng thẳng về phía phải trước mặt! Đó là nơi yếu của tường cát!"
Nguyên lý cũng giống như lướt sóng.
Hoặc là đạp sóng tiến lên, hoặc là tìm hướng tấn công yếu nhất của nó.
Đối mặt với bão cát khí thế bừng bừng, cách ban đầu rõ ràng không còn thực tế, có thể thử cách này xem sao.
Trong hoàn cảnh tuyệt vọng, có một người đưa ra quyết định như Nhiêu Tôn đã trở thành nòng cốt cho cả đoàn. Tất cả ra lệnh cho lạc đà chuyển hướng, lao về phía tường cát cuồn cuộn.
Lạc đà phi như bay, phát ra những âm thanh gào xé đáng sợ khi bị con người xua đuổi với tốc độ cao hướng về nơi còn chưa rõ nguy hiểm đến đâu. Giữa sa mạc, lạc đà là loài nhạy bén nhất. Dường như chúng đều hiểu, nếu cứ tiếp tục đứng yên tại chỗ thì chỉ có mất mạng. Thế là dù phía trước ra sao cũng phải liều một phen.
Giữa sa mạc tăm tối, mọi người đã mất đi phán đoán cơ bản đối với phương hướng, vì vậy, Nhiêu Tôn nói là hướng thẳng về phía phải trước mặt, họ hoàn toàn không biết cụ thể là hướng nào. Nhưng không sao cả, Nhiêu Tôn lao về phía trước dẫn đường, họ bám sát theo sau, không ai lạc đàn, lao ra khỏi tường cát.
Quả nhiên đó là phía yếu nhất.
Nhưng lao ra rồi không có nghĩa là không còn bão cát, gió vẫn táp rất mạnh, con người vẫn rơi vào tình cảnh nếu không nắm chắc dây cương sẽ bị gió thổi bay lên trời.
Nhưng cũng may đây không còn là nơi trung tâm, tránh khả năng cả đoàn bị gió thổi lạc.
Tầm nhìn mờ đi vì cát vàng, buộc phải ôm chặt khăn che mặt mới được, bằng không chỉ thở dốc một chút là sẽ hít vào đầy cát. Trong cơn hỗn độn, ông già nhìn về phía trước, hét to: "Đồi núi! Trước mặt có đồi núi! Nghĩ cách đi tới đó là chúng ta an toàn!"
Mọi người nheo mắt lại nhìn, đúng thật!
Một ngọn đồi đo bằng mắt cao khoảng bốn năm chục mét đứng sững giữa biển cát, giống như một vị anh hùng uy nghiêm sừng sững giữa phong ba, độc lập lánh đời, cao ngạo nhìn xuống cả tự nhiên.
Nói là ngọn đồi, thực chất là một tảng nham thạch đã trải qua hàng ngàn năm phong thực phong hóa. Tưởng Ly không xa lạ gì loại nham thạch này, nó thuộc dạng đá Yardang*, giống như thành ma quỷ ở Đôn Hoàng, hoặc thành rồng ở bờ Bắc Lop Nur**.
*Là một phần nhô ra được sắp xếp hợp lý được chạm khắc từ đá gốc hoặc bất kỳ vật liệu hợp nhất hoặc bán tự động nào do tác động kép của mài mòn gió bởi bụi và cát, và giảm phát là loại bỏ vật liệu rời do nhiễu loạn gió.
**Lop Nur hay La Bố Bạc là một nhóm các hố, hồ muối nhỏ nằm giữa sa mạc Taklamakan và sa mạc Kuruktag thuộc phía Đông khu tự trị Duy Ngô Nhĩ Tân Cương, Trung Quốc.
Nhưng ở đây chỉ đúng một tảng như vậy, bị gió cát bào mòn rất rắn chắc, nhưng lại là tia hy vọng mà họ nhìn thấy.
Cả đoàn người hướng về phía ngọn đồi, cố gắng đi với tốc độ nhanh nhất.
Trông thì có vẻ không xa, nhưng trong tình cảnh gió cát đầy trời thế này, muốn tới nơi cũng phải mất chút sức.
Nguyễn Kỳ không dám tin vào mắt mình, gào to: "Không nhìn nhầm chứ? Trước đó chúng ta đâu có gặp ngọn đồi nào? Cẩn thận là ảo ảnh đấy!"
"Không đâu!" Tưởng Ly hét: "Có thể trước đó nó bị vùi một phần trong cát, sau khi gió thổi cát bay đi mới hiện ra! Tôi tin ông trời sẽ cho chúng ta đường sống!"
Nhiêu Tôn đi trước dẫn đường, phía sau là Nguyễn Kỳ, sau đó là Tưởng Ly. Bên tay trái Tưởng Ly là người thuộc hạ của Nhiêu Tôn, bên tay phải là ông già bảo vệ cả đoàn, không ai dám lơ là.
Hy vọng ở ngay phía trước.
Càng ở xa hy vọng bao nhiêu thì càng bị cản trở nhiều bấy nhiêu. Gió cát như sóng, tầng tầng lớp lớp táp tới, sức gió không hề nhỏ, thậm chí còn có xu hướng tăng dần.
Thậm chí, cả lạc đà cũng phải sợ hãi!
Con đầu tiên có mâu thuẫn trong cảm xúc là con lạc đà của Nguyễn Kỳ. Có lẽ nó vừa sợ vừa hoảng, cộng thêm đường tiến về trước rất khó khăn hay một cơn gió dữ nào đó lớn quá, nó đột ngột nhảy dựng lên.
Nguyễn Kỳ kêu to, còn chưa kịp phản ứng lại đã cảm thấy lạc đà bắt đầu lao đi một cách mất kiểm soát, lao về một hướng hoàn toàn khác, có lẽ là vì hoảng loạn.
Cô ấy cố gắng ổn định nó, nhưng lúc này cả cô ấy cũng quá sợ hãi, lấy đâu ra bản lĩnh cổ vũ cho lạc đà?
"Kỳ Kỳ!" Nhiêu Tôn nghe thấy tiếng hét bèn quay đầu lại nhìn, mặt mày căng thẳng, rồi lập tức chuyển hướng.
Nguyễn Kỳ không còn nghe thấy tiếng Nhiêu Tôn nữa, cố gắng túm chặt dây cương, nhưng cô ấy bị trượt tay, không với tới được nữa, cứ thế bị rơi khỏi lạc đà trong lúc chao đảo.
Văng ra xa mấy mét!
Tưởng Ly bàng hoàng.
Bên này, Nhiêu Tôn đã xông tới, nhưng Lạc Tiểu Ngưu lại không chịu nghe lời, sống chết không lao về phía Nguyễn Kỳ. Nhiêu Tôn không lãng phí thời gian, anh nhảy xuống khỏi lạc đà, lao về phía Nguyễn Kỳ.
Gió cát che mờ mắt, ông già gào ghét: "Đừng rời khỏi lạc đà! Đừng rời khỏi!
Đáng tiếc Nhiêu Tôn không nghe thấy từ lâu. Giữa cát vàng, chỉ loáng thoáng nhìn thấy bóng Nhiêu Tôn và Nguyễn Kỳ, như gần như xa.
Bên này Nguyễn Kỳ bị ngã khá nặng, tuy là đất cát nhưng con lạc đà bị hoảng sợ làm cô ấy văng ra xa khá đau đớn, xương cốt cả người như rời ra. Khi ngước mắt lên, cô ấy không còn nhìn thấy bóng dáng con lạc đà nữa.
Loáng thoáng vang lên giọng nói của Nhiêu Tôn, rất lớn: "Kỳ Kỳ, đưa tay cho anh!"
Cô ấy bị gió cát tạt vào mặt, không mở nổi mắt, chỉ biết vươn tay về phía âm thanh, có mấy lần chạm được vào ngón tay người đàn ông nhưng lại bỏ lỡ.
Nguyễn Kỳ bỗng dưng sợ hãi vô cùng, chỉ cảm thấy cả cơ thể đang không ngừng chìm xuống, cô ấy liều mạng giãy giụa nhưng chỉ càng bị lún nhanh hơn.
Ngay sau đó bả vai như bị ai túm chặt.
Là Nhiêu Tôn!
Đồng thời, bàn tay cô ấy cũng được anh nắm gắt gao.
"Nắm chặt anh, nhất định phải nắm chặt anh!" Nhiêu Tôn gào to.
Bên kia, tình hình của Tưởng Ly cũng không tốt lắm, vì đội ngũ bất ngờ bị phá rối, tất cả các con lạc đà còn lại đều bất an, kêu gào, nhảy nhót, thậm chí còn cố tình lao đi.
Hơn nữa, cát xung quanh cũng trồi lên trật xuống rất dữ dội.
Ông già kêu to: "Chết rồi, là vùng cát chảy!"
Tưởng Ly chỉ kịp nhìn về phía Nhiêu Tôn, thấy Nguyễn Kỳ đang đứng ngay bên ranh giới cát chảy. Cô không giữ vững được lạc đà, thẳng thừng từ bỏ, cố gắng qua giúp.
Không ngờ còn chưa nhảy xuống, con lạc đà của người thuộc hạ Nhiêu Tôn đã lao về phía này, trong lúc cát mù mịt, một lưỡi dao sáng loáng xuyên qua cơn gió dữ, hướng thẳng về phía Tưởng Ly!
~Hết chương 646~
Ông già là đội trưởng, đến cả ông cũng tuyệt vọng thì kiếp nạn sinh tử này có vẻ như đã nhìn rõ kết quả.
Đám lạc đà đã sớm bất an, muốn chạy thoát thân nhưng lại không biết đặt chân vào đâu, loài động vật vốn rất nhã nhặn cũng trở nên bồn chồn, nôn nóng.
Nét mặt Nguyễn Kỳ gần như bợt màu, cô ấy hoảng sợ nhìn tình cảnh khó khăn trước mặt, dường như có thể ngửi thấy mùi của cái chết. Trận bão cát này như sắp lật tung trời đất tới nơi, huống hồ là những sinh linh bé nhỏ như họ?
Sắc mặt Tưởng Ly cũng không tốt hơn là bao.
Cô đã từng được lĩnh giáo thế nào là tuyệt vọng giữa Gobi mênh mông, giương mắt nhìn một sinh mạng ra đi mà không còn cách nào khác. Không có khiếp đảm, không có điên cuồng, trời và đất dùng một cách thức như giết người bằng dao cùn để giày vò cô.
Lúc này đây, sự tuyệt vọng trong quá khứ khó khăn lắm cô mới chôn xuống được lại như sống dậy, xen lẫn một sự hoảng sợ chưa bao giờ có.
Sự tuyệt vọng này khác với lần ở Gobi, nó đến rất khí thế, như trời long đất lở, giống như trời và đất có một màn giằng co để cùng kéo cô xuống mồ.
Khoảnh khắc này Tưởng Ly mới hiểu, dù sau này cô trở nên đãng trí, dù sau này cô ép bản thân phải mạnh mẽ lên bao nhiêu, thì sự hoảng sợ và tuyệt vọng đối với giây phút mất đi sinh mạng vẫn là không tránh khỏi, không thể lãng quên.
Cô nhìn trân trân cơn bão cát như sắp hủy diệt thiên nhiên, nơi lồng ngực còn bị khuấy đảo bởi một sự phẫn nộ, phẫn nộ vì mình chẳng thể nắm giữ được số phận, phận nỗ vì sự tàn nhẫn của thiên nhiên lạnh nhạt.
Nhiêu Tôn sắc mặt nặng nề, trên thương trường đấu đá bằng lợi ích, nhân tính, cũng không phải chưa từng bị dồn vào cảnh khốn cùng, thế nên cho dù hôm nay đã là đường cùng, anh cũng tuyệt đối không buông vũ khí đầu hàng.
Anh nhìn bốn phía xung quanh, bão cát kéo tới y hệt như sóng biển.
"Tìm hướng tấn công yếu nhất của nó!" Nhiêu Tôn gào to: "Mọi người nắm chặt dây cương!
Hướng thẳng về phía phải trước mặt! Đó là nơi yếu của tường cát!"
Nguyên lý cũng giống như lướt sóng.
Hoặc là đạp sóng tiến lên, hoặc là tìm hướng tấn công yếu nhất của nó.
Đối mặt với bão cát khí thế bừng bừng, cách ban đầu rõ ràng không còn thực tế, có thể thử cách này xem sao.
Trong hoàn cảnh tuyệt vọng, có một người đưa ra quyết định như Nhiêu Tôn đã trở thành nòng cốt cho cả đoàn. Tất cả ra lệnh cho lạc đà chuyển hướng, lao về phía tường cát cuồn cuộn.
Lạc đà phi như bay, phát ra những âm thanh gào xé đáng sợ khi bị con người xua đuổi với tốc độ cao hướng về nơi còn chưa rõ nguy hiểm đến đâu. Giữa sa mạc, lạc đà là loài nhạy bén nhất. Dường như chúng đều hiểu, nếu cứ tiếp tục đứng yên tại chỗ thì chỉ có mất mạng. Thế là dù phía trước ra sao cũng phải liều một phen.
Giữa sa mạc tăm tối, mọi người đã mất đi phán đoán cơ bản đối với phương hướng, vì vậy, Nhiêu Tôn nói là hướng thẳng về phía phải trước mặt, họ hoàn toàn không biết cụ thể là hướng nào. Nhưng không sao cả, Nhiêu Tôn lao về phía trước dẫn đường, họ bám sát theo sau, không ai lạc đàn, lao ra khỏi tường cát.
Quả nhiên đó là phía yếu nhất.
Nhưng lao ra rồi không có nghĩa là không còn bão cát, gió vẫn táp rất mạnh, con người vẫn rơi vào tình cảnh nếu không nắm chắc dây cương sẽ bị gió thổi bay lên trời.
Nhưng cũng may đây không còn là nơi trung tâm, tránh khả năng cả đoàn bị gió thổi lạc.
Tầm nhìn mờ đi vì cát vàng, buộc phải ôm chặt khăn che mặt mới được, bằng không chỉ thở dốc một chút là sẽ hít vào đầy cát. Trong cơn hỗn độn, ông già nhìn về phía trước, hét to: "Đồi núi! Trước mặt có đồi núi! Nghĩ cách đi tới đó là chúng ta an toàn!"
Mọi người nheo mắt lại nhìn, đúng thật!
Một ngọn đồi đo bằng mắt cao khoảng bốn năm chục mét đứng sững giữa biển cát, giống như một vị anh hùng uy nghiêm sừng sững giữa phong ba, độc lập lánh đời, cao ngạo nhìn xuống cả tự nhiên.
Nói là ngọn đồi, thực chất là một tảng nham thạch đã trải qua hàng ngàn năm phong thực phong hóa. Tưởng Ly không xa lạ gì loại nham thạch này, nó thuộc dạng đá Yardang*, giống như thành ma quỷ ở Đôn Hoàng, hoặc thành rồng ở bờ Bắc Lop Nur**.
*Là một phần nhô ra được sắp xếp hợp lý được chạm khắc từ đá gốc hoặc bất kỳ vật liệu hợp nhất hoặc bán tự động nào do tác động kép của mài mòn gió bởi bụi và cát, và giảm phát là loại bỏ vật liệu rời do nhiễu loạn gió.
**Lop Nur hay La Bố Bạc là một nhóm các hố, hồ muối nhỏ nằm giữa sa mạc Taklamakan và sa mạc Kuruktag thuộc phía Đông khu tự trị Duy Ngô Nhĩ Tân Cương, Trung Quốc.
Nhưng ở đây chỉ đúng một tảng như vậy, bị gió cát bào mòn rất rắn chắc, nhưng lại là tia hy vọng mà họ nhìn thấy.
Cả đoàn người hướng về phía ngọn đồi, cố gắng đi với tốc độ nhanh nhất.
Trông thì có vẻ không xa, nhưng trong tình cảnh gió cát đầy trời thế này, muốn tới nơi cũng phải mất chút sức.
Nguyễn Kỳ không dám tin vào mắt mình, gào to: "Không nhìn nhầm chứ? Trước đó chúng ta đâu có gặp ngọn đồi nào? Cẩn thận là ảo ảnh đấy!"
"Không đâu!" Tưởng Ly hét: "Có thể trước đó nó bị vùi một phần trong cát, sau khi gió thổi cát bay đi mới hiện ra! Tôi tin ông trời sẽ cho chúng ta đường sống!"
Nhiêu Tôn đi trước dẫn đường, phía sau là Nguyễn Kỳ, sau đó là Tưởng Ly. Bên tay trái Tưởng Ly là người thuộc hạ của Nhiêu Tôn, bên tay phải là ông già bảo vệ cả đoàn, không ai dám lơ là.
Hy vọng ở ngay phía trước.
Càng ở xa hy vọng bao nhiêu thì càng bị cản trở nhiều bấy nhiêu. Gió cát như sóng, tầng tầng lớp lớp táp tới, sức gió không hề nhỏ, thậm chí còn có xu hướng tăng dần.
Thậm chí, cả lạc đà cũng phải sợ hãi!
Con đầu tiên có mâu thuẫn trong cảm xúc là con lạc đà của Nguyễn Kỳ. Có lẽ nó vừa sợ vừa hoảng, cộng thêm đường tiến về trước rất khó khăn hay một cơn gió dữ nào đó lớn quá, nó đột ngột nhảy dựng lên.
Nguyễn Kỳ kêu to, còn chưa kịp phản ứng lại đã cảm thấy lạc đà bắt đầu lao đi một cách mất kiểm soát, lao về một hướng hoàn toàn khác, có lẽ là vì hoảng loạn.
Cô ấy cố gắng ổn định nó, nhưng lúc này cả cô ấy cũng quá sợ hãi, lấy đâu ra bản lĩnh cổ vũ cho lạc đà?
"Kỳ Kỳ!" Nhiêu Tôn nghe thấy tiếng hét bèn quay đầu lại nhìn, mặt mày căng thẳng, rồi lập tức chuyển hướng.
Nguyễn Kỳ không còn nghe thấy tiếng Nhiêu Tôn nữa, cố gắng túm chặt dây cương, nhưng cô ấy bị trượt tay, không với tới được nữa, cứ thế bị rơi khỏi lạc đà trong lúc chao đảo.
Văng ra xa mấy mét!
Tưởng Ly bàng hoàng.
Bên này, Nhiêu Tôn đã xông tới, nhưng Lạc Tiểu Ngưu lại không chịu nghe lời, sống chết không lao về phía Nguyễn Kỳ. Nhiêu Tôn không lãng phí thời gian, anh nhảy xuống khỏi lạc đà, lao về phía Nguyễn Kỳ.
Gió cát che mờ mắt, ông già gào ghét: "Đừng rời khỏi lạc đà! Đừng rời khỏi!
Đáng tiếc Nhiêu Tôn không nghe thấy từ lâu. Giữa cát vàng, chỉ loáng thoáng nhìn thấy bóng Nhiêu Tôn và Nguyễn Kỳ, như gần như xa.
Bên này Nguyễn Kỳ bị ngã khá nặng, tuy là đất cát nhưng con lạc đà bị hoảng sợ làm cô ấy văng ra xa khá đau đớn, xương cốt cả người như rời ra. Khi ngước mắt lên, cô ấy không còn nhìn thấy bóng dáng con lạc đà nữa.
Loáng thoáng vang lên giọng nói của Nhiêu Tôn, rất lớn: "Kỳ Kỳ, đưa tay cho anh!"
Cô ấy bị gió cát tạt vào mặt, không mở nổi mắt, chỉ biết vươn tay về phía âm thanh, có mấy lần chạm được vào ngón tay người đàn ông nhưng lại bỏ lỡ.
Nguyễn Kỳ bỗng dưng sợ hãi vô cùng, chỉ cảm thấy cả cơ thể đang không ngừng chìm xuống, cô ấy liều mạng giãy giụa nhưng chỉ càng bị lún nhanh hơn.
Ngay sau đó bả vai như bị ai túm chặt.
Là Nhiêu Tôn!
Đồng thời, bàn tay cô ấy cũng được anh nắm gắt gao.
"Nắm chặt anh, nhất định phải nắm chặt anh!" Nhiêu Tôn gào to.
Bên kia, tình hình của Tưởng Ly cũng không tốt lắm, vì đội ngũ bất ngờ bị phá rối, tất cả các con lạc đà còn lại đều bất an, kêu gào, nhảy nhót, thậm chí còn cố tình lao đi.
Hơn nữa, cát xung quanh cũng trồi lên trật xuống rất dữ dội.
Ông già kêu to: "Chết rồi, là vùng cát chảy!"
Tưởng Ly chỉ kịp nhìn về phía Nhiêu Tôn, thấy Nguyễn Kỳ đang đứng ngay bên ranh giới cát chảy. Cô không giữ vững được lạc đà, thẳng thừng từ bỏ, cố gắng qua giúp.
Không ngờ còn chưa nhảy xuống, con lạc đà của người thuộc hạ Nhiêu Tôn đã lao về phía này, trong lúc cát mù mịt, một lưỡi dao sáng loáng xuyên qua cơn gió dữ, hướng thẳng về phía Tưởng Ly!
~Hết chương 646~
/676
|