Vậy anh có biết Thương Lăng này là mảnh đất vui vẻ cuối cùng của tôi không?
Trong cá tính của Tưởng Ly có những thứ mềm mại, thế nên mới nói với anh câu “Xin anh” vào lúc Hoàng Thiên đã tới bước đường cùng nhất. Nhưng điều đó không có nghĩa cô là một người con gái không biết suy nghĩ. Ngược lại, cô rất lý trí, cũng rất thông minh. Càng vào lúc nguy hiểm, không còn đường lùi, cô lại càng tỉnh táo, thậm chí là tỉnh táo tới mức tàn nhẫn. Giống như lúc này đây, cô dường như giống một người chuẩn bị chết đuối, mà anh rõ ràng chính là người có thể kéo cô lên bờ. Nhưng việc cô quyết định làm đầu tiên không phải là nắm tay anh ngay lập tức, mà là nghi ngờ mục đích đằng sau hành động của anh.
Cô không dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai, thế nên vì Đàm Diệu Minh, đến mạng sống cũng có thể hy sinh.
Loại con gái như cô không mấy người ưa. Chí ít thì đại đa số người con gái khi rơi vào cảnh ngộ này sẽ thể hiện sự yếu đuối tới cùng, sau đó sẽ bám riết lấy phao cứu sinh duy nhất còn lại của mình hệt như một sợi dây leo. Nhưng chính một người con gái không được lòng mọi người như vậy, sự bình tĩnh và lý trí của cô lại chính là thứ mà đàn ông muốn chinh phục. Chí ít thì, Lục Đông Thâm chưa từng nhìn cô giống một người con gái bình thường. Những suy nghĩ lắt léo vòng vèo cùng sự tàn nhẫn mạnh mẽ toát ra từ con người cô đã vượt xa thân phận “phái nữ” mà cô sở hữu. Thế nên, Lục Đông Thâm không có ý định giấu giếm cô. Anh nói với cô: “Không sai, đúng là tôi có ý đồ với em.”
Tưởng Ly không bàng hoàng, cô chỉ nhìn anh trân trân, đợi anh nói tiếp. Anh nhìn sâu vào mắt cô, không nhịn được cười: “Xem ra, em không hề nghĩ rằng tôi đã thích em.”
“Anh Lục, anh coi tôi là con ngốc dễ dụ đấy à? Hay bình thường mấy cô gái õng ẹo xung quanh anh toàn là những người IQ quá thấp, thế nên cũng kéo tụt IQ của anh xuống luôn?” Tưởng Ly không hề khách khí.
Lục Đông Thâm không hề giận. Anh chỉ ngồi dựa vào ghế nhìn cô. Thật ra bây giờ cô đang có chút hoảng hốt cùng một chút sợ hãi, nhưng tất cả đều bị ngọn lửa giận dữ kiềm chế. Thế nên trong đôi đồng tử của cô như đang bung nở một đóa hoa rực sáng, lung linh mà nguy hiểm, nhưng đồng thời lại rất hút hồn, đã khiến anh có chút không đành lòng rồi. Anh đưa tay ra, cô không thể né tránh. Anh dùng tay xoay mặt cô lại: “Thứ nhất, em có sự thông minh trời ban, tiếp tục ở lại Thương Lăng sẽ chỉ lãng phí thời gian và tuổi xuân của em; Thứ hai, em quá thân thiết với Đàm Diệu Minh chắc chắn sẽ bị liên lụy. Bây giờ đưa em tránh khỏi đây cũng là để em không bị dính vào điều tra.”
Đầu ngón tay của anh cũng ngấm hơi rượu, khiến cô phần nào váng vất nặng nề. Bởi vì mùi hương này, cũng là bởi những lời anh nói. Cô thở gấp, bỗng cảm thấy cơ thể mình như bị một sợi dây thừng trói chặt: “Vậy anh có biết Thương Lăng này là mảnh đất vui vẻ cuối cùng của tôi không? Đàm Diệu Minh ra ngoài làm những gì tôi không quan tâm. Tôi chỉ biết rằng ba năm qua tôi được bình yên là nhờ có anh ấy. Lục Đông Thâm, anh… các anh không thể ích kỷ như vậy được.”
Mọi sự điên cuồng của cô đều bị nhấn chìm trong sự bất lực một cách miễn cưỡng và thoi thóp này. Lục Đông Thâm nâng cao mặt cô lên, ép cô phải nhìn vào mình: “Thứ em muốn là sự bình yên, nhưng thứ Đàm Diệu Minh không bao giờ có thể cho em chính là bình yên. Tưởng Ly, những gì Đàm Diệu Minh có thể làm cho em, Lục Đông Thâm tôi cũng làm được. Những gì Đàm Diệu Minh không thể làm cho em, Lục Đông Thâm tôi vẫn làm được. Theo tôi về Bắc Kinh để sống những ngày tháng một người bình thường đáng được sống. Em còn trẻ, còn có cả một tương lai tươi đẹp để tiến bước. Sự bình yên và tiền đồ của em, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Về Bắc Kinh…
Tưởng Ly sững người, trong ánh mắt ánh lên tia bàng hoàng, cô lẩm bẩm: “Không…”
“Em còn sự lựa chọn nào sao? Hay là em nghĩa hiệp tới mức muốn ngồi tù chung với Đàm Diệu Minh?” Lục Đông Thâm khẽ nhíu mày, ánh nhìn hiện lên vài phần nghiêm nghị: “Tội mà Đàm Diệu Minh phạm phải là tội chết, cho dù anh ta có thể thoát ra ngoài được, cũng không tránh được cái chết.”
Tưởng Ly giật mình, nhìn anh đầy cảnh giác. Lát sau, cô nói: “Anh đã sớm biết được Đàm Diệu Minh sẽ gặp chuyện. Thế nên một khi anh ấy gặp chuyện, anh tuyệt đối sẽ không để anh ấy có cơ hội trở mình, đúng không?”
“Đúng.” Anh khẽ mấp máy đôi môi mỏng. Chữ này bật ra vừa gọn gàng vừa dứt khoát.
“Vì sao chứ…”
“Không cùng lợi ích, tàn sát lẫn nhau là điều khó tránh khỏi.”
“Là một mạng người đấy, Lục Đông Thâm, đó là một mạng người!”
Lục Đông Thâm không hề gấp gáp. Anh cọ nhẹ ngón tay cái lên gò má cô. Mỗi một lần đều giống như ve vuốt. Làn da dưới ngón tay anh mềm mại, mịn màng, nhưng lại hơi lạnh lẽo, giống một lớp men sứ trắng. Anh cảm nhận được cái run rẩy của cô, tựa như đang rơi vào tình thế tứ bề khốn đốn, tiến lùi đều khó.
“Tưởng Ly, việc quan sát thời cơ, suy đoán tình hình là bản tính của một người làm ăn. Tôi chỉ âm mưu lợi ích, không âm mưu mạng sống. Còn Đàm Diệu Minh là tự làm tự chịu, nếu không làm sao khiến Nhiêu Tôn xuất hiện ở đây?”
Tưởng Ly né tránh khỏi bàn tay anh, dựa người vào cửa xe, toàn bộ sức lực đều bị rút cạn: “Tôi hiểu rồi. Người khác uy hiếp thiên tử để ra lệnh cho chư hầu. Còn anh… lợi dụng đám Tề Cường bọn họ…”
*Câu gốc: Lợi dụng thiên tử để ép chư hầu. Ví với những người lấy danh nghĩa lãnh đạo, bề trên để chỉ huy người khác phải làm theo ý của mình.
“Lợi dụng chư hầu để ép thiên tử.” Lục Đông Thâm nói nốt hộ cô những điều muốn nói, cũng là nói rõ ràng mục đích của anh.
Tưởng Ly nhìn anh chằm chằm một lúc lâu. Rất lâu sau, cuối cùng cô nở một nụ cười đắng chát, rồi co quắp cả người lại, vùi mặt vào lòng bàn tay. Cô cười đến tuyệt vọng, lại giống như chất chứa một sự phẫn nộ không biết trút vào đâu. Cô hiểu, sở dĩ Lục Đông Thâm cứu Tề Cương và mọi người không phải vì cô cầu xin anh. Mỗi bước đi đều được anh tính toán tỉ mỉ, tinh tường tới mức hiểu rõ cả bản tính của đối phương, cẩn thận tới mức tính toán cả quyết định của đối phương. Đàm Diệu Minh không phải là người tham sống sợ chết. Nhưng vì sợ an nguy của các anh em, anh ấy sẽ chấp nhận tham sống sợ chết. Người của Lục Đông Thâm lúc này đang bao vây kín bệnh viện, không để lọt một kẽ hở. Ngoài mặt là tránh cho người của Nhiêu Tôn tới gây rối, bên trong thực chất là uy hiếp điểm yếu của Đàm Diệu Minh, để anh ấy không dám tùy ý làm càn.
Một lúc lâu trôi qua cô mới ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ rực, nhưng nước mắt bị cô kìm nén: “Anh có thể đảm bảo cho anh ấy bình yên vô sự không?”
“Không thể.” Lục Đông Thâm nhìn cô, đầu mày chưa hề dãn ra: “Bây giờ, cho dù là Nhiêu Tôn đích thân ra mặt thì cũng không thể bảo đảm cho Đàm Diệu Minh bình an vô sự được.”
“Giữ lại mạng sống cho anh ấy!” Tưởng Ly lập tức túm lấy cánh tay anh, từng ngón tay mảnh mai níu anh rất chặt: “Chỉ cần có thể đảm bảo anh ấy không chết…”
Lục Đông Thâm cúi đầu nhìn cô, trầm mặc.
Tưởng Ly vẫn đang chờ đợi anh gật đầu, hoặc nói câu gì đó cũng được. Cô rất sợ sự im lặng này, nó giống như cô đang đi giữa một vùng hoang vu trong đêm tối tăm, mất hết phương hướng, vô vọng, mông lung, phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy mùi của cái chết. Người đàn ông trước mắt vừa là vị cứu tinh của cô cũng vừa là ngôi sao mang tới cho cô tai họa. Cô không thể nói ra chữ “cầu xin” anh một lần nữa. Sự im lặng của anh đã hoàn toàn kích động sự điên rồ của cô.
Cô nhào vào lòng anh, há miệng cắn thật mạnh lên bả vai anh. Sự căm hận trào ra, sự tàn nhẫn bao trọn. Hàm răng của cô vượt qua lớp áo sơ mi của anh, cắn thẳng vào da thịt chắc nịch của anh. Cô nếm được vị tanh của máu, gần như là cắn thẳng vào xương.
Lục Đông Thâm kêu “hự” một tiếng nhưng cũng không đẩy cô ra. Anh để mặc cô ngang ngược, phát điên trong lòng mình. Anh cố nhịn đau, đưa tay giữ chặt gáy cô, vuốt ve nhẹ nhàng, vỗ về những cảm xúc đau khổ và tuyệt vọng trong cô…
:*:*:*
Tưởng Ly đã về lấy quần áo thay giặt. Mấy ngày nay, cô gần như đều trực ở bệnh viện, không hề chợp mắt. Tính cả Tề Cương, tổng cộng có tám đàn em của Đàm Diệu Minh. Nhiêu Tôn quả nhiên tàn độc, bắt toàn bộ tám thuộc hạ đắc lực nhất của Đàm Diệu Minh lại. Những người khác tạm ổn hơn một chút, đã được chuyển từ phòng Hồi sức tích cực sang phòng bệnh thường để tiếp tục điều trị. Tề Cương bị gãy xương nhiều chỗ, tổng cộng đã thực hiện ba ca phẫu thuật. Cuối cùng khi Tề Cường vượt qua thời kỳ nguy hiểm, Tưởng Ly mới bàng hoàng cứ ngỡ đã qua cả kiếp người.
Tưởng Tiểu Thiên cũng túc trực bên cạnh Tưởng Ly, chốc chốc lại ngó xuống tầng dưới xem xét, sau đó hỏi cô: “Gia, bây giờ đã có người của Lục tổng trông chừng, đám người của vị Thái tử gia đó sẽ không dám lên đây bắt người nữa, phải không?”
Tưởng Ly không thể nói với Tưởng Tiểu Thiên rằng, tình thế hiện giờ của bọn họ chính là: Vừa ra khỏi hang cọp, đâm ngay phải miệng hổ.
Mấy ngày nay, Tưởng Ly vẫn đang nghĩ cách, làm sao mới có thể chuyển Tề Cương và mọi người ra ngoài. Nhưng đây không phải là chuyện dễ dàng. Cô biết, đôi mắt của Lục Đông Thâm có thể nhìn được rất xa, nhìn tới tận được đáy lòng cô, e là bên này cô hành động, bên anh đã sớm có phòng bị.
Vào lúc cô đang đau đáu suy nghĩ mà vẫn chưa ra giải pháp, không ngờ, nửa đêm ngày hôm ấy bỗng có chuyện xảy ra!
Trong cá tính của Tưởng Ly có những thứ mềm mại, thế nên mới nói với anh câu “Xin anh” vào lúc Hoàng Thiên đã tới bước đường cùng nhất. Nhưng điều đó không có nghĩa cô là một người con gái không biết suy nghĩ. Ngược lại, cô rất lý trí, cũng rất thông minh. Càng vào lúc nguy hiểm, không còn đường lùi, cô lại càng tỉnh táo, thậm chí là tỉnh táo tới mức tàn nhẫn. Giống như lúc này đây, cô dường như giống một người chuẩn bị chết đuối, mà anh rõ ràng chính là người có thể kéo cô lên bờ. Nhưng việc cô quyết định làm đầu tiên không phải là nắm tay anh ngay lập tức, mà là nghi ngờ mục đích đằng sau hành động của anh.
Cô không dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai, thế nên vì Đàm Diệu Minh, đến mạng sống cũng có thể hy sinh.
Loại con gái như cô không mấy người ưa. Chí ít thì đại đa số người con gái khi rơi vào cảnh ngộ này sẽ thể hiện sự yếu đuối tới cùng, sau đó sẽ bám riết lấy phao cứu sinh duy nhất còn lại của mình hệt như một sợi dây leo. Nhưng chính một người con gái không được lòng mọi người như vậy, sự bình tĩnh và lý trí của cô lại chính là thứ mà đàn ông muốn chinh phục. Chí ít thì, Lục Đông Thâm chưa từng nhìn cô giống một người con gái bình thường. Những suy nghĩ lắt léo vòng vèo cùng sự tàn nhẫn mạnh mẽ toát ra từ con người cô đã vượt xa thân phận “phái nữ” mà cô sở hữu. Thế nên, Lục Đông Thâm không có ý định giấu giếm cô. Anh nói với cô: “Không sai, đúng là tôi có ý đồ với em.”
Tưởng Ly không bàng hoàng, cô chỉ nhìn anh trân trân, đợi anh nói tiếp. Anh nhìn sâu vào mắt cô, không nhịn được cười: “Xem ra, em không hề nghĩ rằng tôi đã thích em.”
“Anh Lục, anh coi tôi là con ngốc dễ dụ đấy à? Hay bình thường mấy cô gái õng ẹo xung quanh anh toàn là những người IQ quá thấp, thế nên cũng kéo tụt IQ của anh xuống luôn?” Tưởng Ly không hề khách khí.
Lục Đông Thâm không hề giận. Anh chỉ ngồi dựa vào ghế nhìn cô. Thật ra bây giờ cô đang có chút hoảng hốt cùng một chút sợ hãi, nhưng tất cả đều bị ngọn lửa giận dữ kiềm chế. Thế nên trong đôi đồng tử của cô như đang bung nở một đóa hoa rực sáng, lung linh mà nguy hiểm, nhưng đồng thời lại rất hút hồn, đã khiến anh có chút không đành lòng rồi. Anh đưa tay ra, cô không thể né tránh. Anh dùng tay xoay mặt cô lại: “Thứ nhất, em có sự thông minh trời ban, tiếp tục ở lại Thương Lăng sẽ chỉ lãng phí thời gian và tuổi xuân của em; Thứ hai, em quá thân thiết với Đàm Diệu Minh chắc chắn sẽ bị liên lụy. Bây giờ đưa em tránh khỏi đây cũng là để em không bị dính vào điều tra.”
Đầu ngón tay của anh cũng ngấm hơi rượu, khiến cô phần nào váng vất nặng nề. Bởi vì mùi hương này, cũng là bởi những lời anh nói. Cô thở gấp, bỗng cảm thấy cơ thể mình như bị một sợi dây thừng trói chặt: “Vậy anh có biết Thương Lăng này là mảnh đất vui vẻ cuối cùng của tôi không? Đàm Diệu Minh ra ngoài làm những gì tôi không quan tâm. Tôi chỉ biết rằng ba năm qua tôi được bình yên là nhờ có anh ấy. Lục Đông Thâm, anh… các anh không thể ích kỷ như vậy được.”
Mọi sự điên cuồng của cô đều bị nhấn chìm trong sự bất lực một cách miễn cưỡng và thoi thóp này. Lục Đông Thâm nâng cao mặt cô lên, ép cô phải nhìn vào mình: “Thứ em muốn là sự bình yên, nhưng thứ Đàm Diệu Minh không bao giờ có thể cho em chính là bình yên. Tưởng Ly, những gì Đàm Diệu Minh có thể làm cho em, Lục Đông Thâm tôi cũng làm được. Những gì Đàm Diệu Minh không thể làm cho em, Lục Đông Thâm tôi vẫn làm được. Theo tôi về Bắc Kinh để sống những ngày tháng một người bình thường đáng được sống. Em còn trẻ, còn có cả một tương lai tươi đẹp để tiến bước. Sự bình yên và tiền đồ của em, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Về Bắc Kinh…
Tưởng Ly sững người, trong ánh mắt ánh lên tia bàng hoàng, cô lẩm bẩm: “Không…”
“Em còn sự lựa chọn nào sao? Hay là em nghĩa hiệp tới mức muốn ngồi tù chung với Đàm Diệu Minh?” Lục Đông Thâm khẽ nhíu mày, ánh nhìn hiện lên vài phần nghiêm nghị: “Tội mà Đàm Diệu Minh phạm phải là tội chết, cho dù anh ta có thể thoát ra ngoài được, cũng không tránh được cái chết.”
Tưởng Ly giật mình, nhìn anh đầy cảnh giác. Lát sau, cô nói: “Anh đã sớm biết được Đàm Diệu Minh sẽ gặp chuyện. Thế nên một khi anh ấy gặp chuyện, anh tuyệt đối sẽ không để anh ấy có cơ hội trở mình, đúng không?”
“Đúng.” Anh khẽ mấp máy đôi môi mỏng. Chữ này bật ra vừa gọn gàng vừa dứt khoát.
“Vì sao chứ…”
“Không cùng lợi ích, tàn sát lẫn nhau là điều khó tránh khỏi.”
“Là một mạng người đấy, Lục Đông Thâm, đó là một mạng người!”
Lục Đông Thâm không hề gấp gáp. Anh cọ nhẹ ngón tay cái lên gò má cô. Mỗi một lần đều giống như ve vuốt. Làn da dưới ngón tay anh mềm mại, mịn màng, nhưng lại hơi lạnh lẽo, giống một lớp men sứ trắng. Anh cảm nhận được cái run rẩy của cô, tựa như đang rơi vào tình thế tứ bề khốn đốn, tiến lùi đều khó.
“Tưởng Ly, việc quan sát thời cơ, suy đoán tình hình là bản tính của một người làm ăn. Tôi chỉ âm mưu lợi ích, không âm mưu mạng sống. Còn Đàm Diệu Minh là tự làm tự chịu, nếu không làm sao khiến Nhiêu Tôn xuất hiện ở đây?”
Tưởng Ly né tránh khỏi bàn tay anh, dựa người vào cửa xe, toàn bộ sức lực đều bị rút cạn: “Tôi hiểu rồi. Người khác uy hiếp thiên tử để ra lệnh cho chư hầu. Còn anh… lợi dụng đám Tề Cường bọn họ…”
*Câu gốc: Lợi dụng thiên tử để ép chư hầu. Ví với những người lấy danh nghĩa lãnh đạo, bề trên để chỉ huy người khác phải làm theo ý của mình.
“Lợi dụng chư hầu để ép thiên tử.” Lục Đông Thâm nói nốt hộ cô những điều muốn nói, cũng là nói rõ ràng mục đích của anh.
Tưởng Ly nhìn anh chằm chằm một lúc lâu. Rất lâu sau, cuối cùng cô nở một nụ cười đắng chát, rồi co quắp cả người lại, vùi mặt vào lòng bàn tay. Cô cười đến tuyệt vọng, lại giống như chất chứa một sự phẫn nộ không biết trút vào đâu. Cô hiểu, sở dĩ Lục Đông Thâm cứu Tề Cương và mọi người không phải vì cô cầu xin anh. Mỗi bước đi đều được anh tính toán tỉ mỉ, tinh tường tới mức hiểu rõ cả bản tính của đối phương, cẩn thận tới mức tính toán cả quyết định của đối phương. Đàm Diệu Minh không phải là người tham sống sợ chết. Nhưng vì sợ an nguy của các anh em, anh ấy sẽ chấp nhận tham sống sợ chết. Người của Lục Đông Thâm lúc này đang bao vây kín bệnh viện, không để lọt một kẽ hở. Ngoài mặt là tránh cho người của Nhiêu Tôn tới gây rối, bên trong thực chất là uy hiếp điểm yếu của Đàm Diệu Minh, để anh ấy không dám tùy ý làm càn.
Một lúc lâu trôi qua cô mới ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ rực, nhưng nước mắt bị cô kìm nén: “Anh có thể đảm bảo cho anh ấy bình yên vô sự không?”
“Không thể.” Lục Đông Thâm nhìn cô, đầu mày chưa hề dãn ra: “Bây giờ, cho dù là Nhiêu Tôn đích thân ra mặt thì cũng không thể bảo đảm cho Đàm Diệu Minh bình an vô sự được.”
“Giữ lại mạng sống cho anh ấy!” Tưởng Ly lập tức túm lấy cánh tay anh, từng ngón tay mảnh mai níu anh rất chặt: “Chỉ cần có thể đảm bảo anh ấy không chết…”
Lục Đông Thâm cúi đầu nhìn cô, trầm mặc.
Tưởng Ly vẫn đang chờ đợi anh gật đầu, hoặc nói câu gì đó cũng được. Cô rất sợ sự im lặng này, nó giống như cô đang đi giữa một vùng hoang vu trong đêm tối tăm, mất hết phương hướng, vô vọng, mông lung, phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy mùi của cái chết. Người đàn ông trước mắt vừa là vị cứu tinh của cô cũng vừa là ngôi sao mang tới cho cô tai họa. Cô không thể nói ra chữ “cầu xin” anh một lần nữa. Sự im lặng của anh đã hoàn toàn kích động sự điên rồ của cô.
Cô nhào vào lòng anh, há miệng cắn thật mạnh lên bả vai anh. Sự căm hận trào ra, sự tàn nhẫn bao trọn. Hàm răng của cô vượt qua lớp áo sơ mi của anh, cắn thẳng vào da thịt chắc nịch của anh. Cô nếm được vị tanh của máu, gần như là cắn thẳng vào xương.
Lục Đông Thâm kêu “hự” một tiếng nhưng cũng không đẩy cô ra. Anh để mặc cô ngang ngược, phát điên trong lòng mình. Anh cố nhịn đau, đưa tay giữ chặt gáy cô, vuốt ve nhẹ nhàng, vỗ về những cảm xúc đau khổ và tuyệt vọng trong cô…
:*:*:*
Tưởng Ly đã về lấy quần áo thay giặt. Mấy ngày nay, cô gần như đều trực ở bệnh viện, không hề chợp mắt. Tính cả Tề Cương, tổng cộng có tám đàn em của Đàm Diệu Minh. Nhiêu Tôn quả nhiên tàn độc, bắt toàn bộ tám thuộc hạ đắc lực nhất của Đàm Diệu Minh lại. Những người khác tạm ổn hơn một chút, đã được chuyển từ phòng Hồi sức tích cực sang phòng bệnh thường để tiếp tục điều trị. Tề Cương bị gãy xương nhiều chỗ, tổng cộng đã thực hiện ba ca phẫu thuật. Cuối cùng khi Tề Cường vượt qua thời kỳ nguy hiểm, Tưởng Ly mới bàng hoàng cứ ngỡ đã qua cả kiếp người.
Tưởng Tiểu Thiên cũng túc trực bên cạnh Tưởng Ly, chốc chốc lại ngó xuống tầng dưới xem xét, sau đó hỏi cô: “Gia, bây giờ đã có người của Lục tổng trông chừng, đám người của vị Thái tử gia đó sẽ không dám lên đây bắt người nữa, phải không?”
Tưởng Ly không thể nói với Tưởng Tiểu Thiên rằng, tình thế hiện giờ của bọn họ chính là: Vừa ra khỏi hang cọp, đâm ngay phải miệng hổ.
Mấy ngày nay, Tưởng Ly vẫn đang nghĩ cách, làm sao mới có thể chuyển Tề Cương và mọi người ra ngoài. Nhưng đây không phải là chuyện dễ dàng. Cô biết, đôi mắt của Lục Đông Thâm có thể nhìn được rất xa, nhìn tới tận được đáy lòng cô, e là bên này cô hành động, bên anh đã sớm có phòng bị.
Vào lúc cô đang đau đáu suy nghĩ mà vẫn chưa ra giải pháp, không ngờ, nửa đêm ngày hôm ấy bỗng có chuyện xảy ra!
/676
|