Chu Lạc Sâm nói: “Đêm nay hãy ngủ tạm nhà anh”, những lời này khiến cho Phương Y nhớ tới sự cảnh báo của Hình Tứ.
Phương Y cảm thấy có điều gì đó không chân thực, nhất là sắc thái cảm xúc hiện tại. . . . . . Không, Chu Lạc Sâm không phải là hạng người đó, anh vừa mới giúp cô thoát khỏi rắc rối, nếu cô chất vấn anh, có phải cô vô ơn quá không?
Phương Y do dự nhìn Chu Lạc Sâm, thấp giọng nói: “Không cần đâu ạ, em biết anh có ý tốt, nhưng chuyện này không tiện.”
Chu Lạc Sâm cau mày lái xe đi xuống đường hầm, hỏi: “Là cảm thấy không tiện, hay là sợ anh đối với em làm gì?”
Phương Y chau mày nhìn Chu Lạc Sâm, phủ nhận nói: “Không phải ạ, chỉ là không tiện thôi, chúng ta là quan hệ cấp trên cấp dưới, nếu chuyện này để mọi người biết, điều này sẽ ảnh hưởng đến anh.”
Ánh sáng lờ mờ ở trong đường hầm chiếu vào mặt Chu Lạc Sâm, anh lặng lẽ nói: “Còn gọi là “cấp trên”, chẳng phải sợ anh sao?”
Phương Y trầm ngâm một lát, hỏi ngược lại: “Luật sư Chu có gì mà em phải sợ?”
Cô vốn tưởng rằng anh sẽ thỏa hiệp, thậm chí không ngờ anh mở miệng: “Em đương nhiên sợ rồi.” Anh đẩy đẩy gọng kính, ý vị thâm trường: “Hẳn là Hình Tứ đã cảnh báo em, sợ rằng bị anh lợi dụng?”
Sự thật bị vạch mặt, Phương Y cảm thấy bất lực, kỳ thực cô đối với anh luôn có cảm giác tự ti, đại khái là anh rất ưu tú, cô ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp, không có gì xứng đáng với anh.
Chu Lạc Sâm nhìn thấy Phương Y im lặng, xe chạy ra khỏi đường hầm, lần nữa anh mở miệng: “Còn năm phút nữa sẽ đến nhà anh, em trú tầng một, anh ở tầng hai, ban đêm cứ khóa cửa phòng lại.”
Lời này rõ ràng anh không muốn cô từ chối. cô định lên tiếng nhưng anh đã chặt đứt ý tưởng của cô.
“Nếu em thật sự lo lắng, chứng tỏ rằng ở trong lòng em anh là ngụy quân tử rồi.” Giọng nói vô cùng bình tĩnh, dường như đang đàm luận thời tiết, khuôn mặt anh tuấn tú thâm trầm, trước đó là những biểu cảm dịu dàng, bây giờ ngược lại đạm mạc xa cách, anh như vậy chỉ có thể khiến cô câm miệng.
Phương Y chỉ mới bước chân vào xã hội, đương nhiên không thể nào sánh bằng khả năng biện luận của Chu Lạc Sâm. Lúc anh dừng xe ở gara, cô mới ý thức được rằng hôm nay cô phải trú ở nhà anh.
Bầu không khí có chút tẻ nhạt, tựa như vừa rồi cô cự tuyệt nên mới khiến anh không vui.
Có điều anh vẫn lịch sự chu đáo, anh xuống xe giúp cô mở cửa, lúc cô bước chân xuống anh nâng tay bảo vệ đầu cô. Một động tác nhỏ nhặt nhưng lại dễ dàng gây ấn tượng đối với người khác, cô đăm chiêu nhìn anh, anh cười hiền hòa, đi trước dẫn đường.
Phương Y đi theo sau Chu Lạc Sâm, hai người cùng nhau bước vào tòa nhà. Đi ngang qua các hộ gia đình khác, hàng xóm nhìn thấy anh đều nhiệt tình chào hỏi, Chu Lạc Sâm cũng lịch sự đáp lại.
Mọi người dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Phương Y, biểu cảm dường như đang đợi Chu Lạc Sâm giới thiệu, có điều anh không quan tâm đến bọn họ, trầm mặc đi tiếp.
Chu Lạc Sâm nhập mật khẩu trên cửa, cửa mở ra, anh nghiêng người nhường đường, cô đi vào trước.
“Chào mừng em ghé đến nhà anh.” Chu Lạc Sâm giả vờ thủ thế nghênh đón, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm Phương Y. Hơi thở trên người anh tản ra một mùi hương dễ chịu, đúng vậy, là hơi thở này, thứ đã quyến rũ không biết bao nhiêu phụ nữ.
Phương Y đi vào nhà, cô nhìn xung quanh, trong đầu cảm thấy choáng váng.
Diện tích ở đây rất rộng, trước khi đi vào tòa nha này cô cũng đã đoán được đây là căn hộ cao cấp, dù sao Chu Lạc Sâm cũng là người có địa vị, đương nhiên sẽ không sống ở những nơi không đạt tiêu chuẩn. Mặc dù cô đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn phải bất ngờ.
“Đêm nay phiền luật sư Chu rồi.” Cô gỡ ba lô xuống, rụt vai cúi đầu lễ phép.
Chu Lạc Sâm cũng không để ý Phương Y đa lễ, thong dong tiếp nhận lời cảm tạ, từ trong ngăn tủ lấy ra một chuỗi chìa khóa, đưa qua cho cô.
Phương Y nghi hoặc cầm chìa khóa, nghe thấy tiếng anh thay giày: “Đây là chìa khóa phòng dành cho khách, buổi tối ngủ nhớ khóa cửa.”
Phương Y nhất thời cảm thấy bản thân mình lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, anh giao chìa khóa cho cô chắc chắn là muốn cô an tâm, anh giúp cô nhiều như vậy, cô lại có thể nghĩ xấu về anh.
“Xin lỗi.” Phương Y hổ thẹn nói ra hai chữ không rõ đầu đuôi, Chu Lạc Sâm hiển nhiên hiểu ý, anh không nói nhiều, gật đầu mỉm cười.
Chu Lạc Sâm không để ý lời xin lỗi của Phương Y, nhìn đồng hồ nói: “Buổi tối em muốn ăn gì, đồ ăn Trung Quốc hay là phương Tây.”
Phương Y vội nói: “Đừng bận tâm ạ, em không đói bụng.”
Chu Lạc Sâm thẳng thắn: “Vậy thì chúng ta sẽ ăn đồ ăn Trung Quốc.” Dứt lời, anh mang theo túi công văn lên lầu, đồng thời nói: “Anh đi thay quần áo, sau đó sẽ xuống nấu cơm.”
Vốn dĩ ở tạm một đêm mà còn phải phiền đến Chu Lạc Sâm nấu cơm, điều này khiến cho Phương Y áy náy, quẫn trí một lát, cô vẫn quyết định đi lên lầu vào phòng, đẩy cửa tiến vào.
Gian phòng rất rộng, thiết bị đầy đủ, ngoài ra còn cửa sổ sát đất, rèm cửa mỏng màu bạc, có điều ánh mặt trời buổi sáng đôi khi sẽ làm phiền đến giấc ngủ của chủ phòng.
Phương Y cởi áo khoác đặt lên giường, cô vẫn giữ mặc nguyên bộ đồ cũ ngồi quan sát. Không bao lâu sau cạnh cửa truyền đến tiếng động, Phương Y liếc mắt nhìn, Chu Lạc Sâm đã thay quần áo, đứng ở trước cửa nhìn cô.
Anh mặc quần dài màu đen, áo sơ mi trắng rộng, cổ áo cởi lỏng khiến cho đường cong cơ thể lúc ẩn lúc hiện, lần đầu tiên Phương Y phát hiện, cơ thể đàn ông cũng có thể dùng từ “Xinh đẹp” để hình dung.
“Nếu em cần gì cứ nói, đừng ngần ngại.” Nói xong, anh liền nhấc chân rời đi, bước tới phòng bếp.
Phương Y đứng dậy đuổi theo, vừa đi ra cửa liền nhìn thấy Chu Lạc Sâm vẫy vẫy tay, hiển nhiên là anh không muốn cô phụ giúp. Cô dừng bước chân, đứng ở đằng kia suy nghĩ, cuối cùng đứng yên bất động.
Chu Lạc Sâm nấu cơm rất nhanh, đợi không đến nửa giờ anh đã gọi cô qua ăn rồi. Phòng ăn ngay cạnh tầng một, không quá lớn, phong cách trang hoàng theo chủ đạo hai màu trắng đen, rất giống với con người của Chu Lạc Sâm.
Anh ngồi đối diện cô, xoa xoa tay nói: “Trong nhà không có gì ăn, đồ ăn đơn giản, hy vọng em sẽ không khinh.”
Khinh ư? Phương Y nhìn toàn bộ đồ ăn trên bàn, cảm thấy bữa cơm này hai người ăn chưa chắc hết.
Đây đều là những món ăn gia đình, hai món ăn mặn một món chay, ngoài ra còn có canh nữa, Phương Y nhìn thấy Chu Lạc Sâm ăn cơm không động đến thịt, cô muốn gắp thức ăn vào chén của anh nhưng lại sợ anh cảm thấy không sạch sẽ, đành mở miệng: “Luật sư Chu sao lại không ăn thịt, ăn nhiều một chút đi ạ.”
Chu Lạc Sâm cũng không ngẩng đầu, nói: “Ừ, anh ăn chay.”
Phương Y giật mình, thì ra là thế.
Sau đó, bọn họ vui vẻ trò chuyện, lúc nhìn xuống đồ ăn đã không còn.
Chu Lạc Sâm bưng đồ vào bếp, Phương Y dọn dẹp chén dĩa, anh nhìn thấy cô cố ý phụ thì cũng không phản đối, chỉ nhìn cô nói: “Phòng bếp ở bên kia, phiền em rồi.” Dứt lời, anh đứng dậy lên lầu: “Muộn rồi, nghỉ ngơi sớm đi, anh còn có việc.”
Phương Y đồng ý gật đầu, Chu Lạc Sâm đứng ở thang lầu nhìn xuống, hình ảnh này thật dung hòa, trong nhà đáng lý ra phải có phụ nữ. Anh khẽ nhíu mày, lập tức nhấc chân lên lầu hai.
Sau khi dọn dẹp xong đã hơn tám giờ tối, cô còn dư dả rất nhiều thời gian. Chu Lạc Sâm là người sạch sẽ, căn bản không còn gì để cho cô dọn dẹp…
Phương Y chuẩn bị đi vào phòng, đi ngang qua lầu hai thì liền liếc mắt nhìn, nơi đó tối quá, anh hẳn là rất bận rộn, thật vất vả.
Trong lòng Phương Y cảm thán trở về phòng, cũng không thay đồ, cô mặc nguyên bộ đồ cũ nằm xuống giường tính toán ngủ, cửa phòng không khóa, bởi vì cô tin tưởng Chu Lạc Sâm sẽ không làm gì.
Hơn mười giờ tối, lúc Phương Y chuẩn bị ngủ bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa, cô nháy mắt bừng tỉnh.
“Phương Y.” Ngoài cửa truyền đến giọng của Chu Lạc Sâm: “Ngủ rồi sao?”
Phương Y xốc chăn lên đi mở cửa, cô nhìn thấy anh đứng trước cửa: “Luật sư Chu, có chuyện gì sao?” Giọng buồn ngủ hỏi.
Chu Lạc Sâm giơ cao tấm dải ruy băng màu đen lên, hai người đứng gần nhau, cô nghe thấy mùi thơm ở trên người anh.
“Rèm cửa trong phòng quá mỏng, ánh sáng ban mai sẽ khiến em ngủ không ngon, trong nhà lại không có đồ chụp mắt, tạm thời em sử dụng cái này đi.” Anh làm vài động tác hướng dẫn cho cô cách sử dụng, cô nhìn vào đôi mắt anh, đôi mắt như một ngọn lửa bùng cháy, giống như muốn đem cô đốt lên.
Cô hoảng hốt cúi đầu, giơ lòng bàn tay ra, nhẹ giọng nói: “Cám ơn.”
Chu Lạc Sâm nhanh chóng đưa dải ruy băng qua cho Phương Y, một hồi sau anh mới đặt vào tay cô, có lẽ anh muốn tự mình đeo giúp cô.
“Ngủ ngon.” Anh nói ngắn gọn, xoay người rời đi, không một tiếng động tựa hồ như bước chân của mèo.
Lần này Phương Y vào phòng, khóa cửa lại. Cô đi đến giường ngồi xuống, nhìn dải ruy băng trong tay, ánh mắt mông lung mơ hồ, lại cảm thấy động tác này có chút kỳ quái, trực tiếp không suy nghĩ nữa.
Chu Lạc Sâm ngồi ở thư phòng làm việc, hai tay anh siết chặt nhìn màn hình, mắt kính phản chiếu hình ảnh mông lung ở trên máy vi tính, đó là căn phòng tối đen như mực, cái gì cũng nhìn không thấy.
Sau đó anh liền đóng bớt cửa sổ ở trên màn hình máy vi tính, mở ra văn kiện, tiếp tục công việc, có vẻ như hành vi đó chỉ là thói quen để kiểm tra xem có gì bất thường không. Anh là luật sư, lại là loại người có nhiều kẻ thù, ai dám chắc là sẽ không có người phục kích? Cẩn thận một chút vẫn hơn.
Có điều, từ xưa tới nay luật sư Chu chưa từng hành động thế này, lý do chỉ vì trong nhà anh xuất hiện thêm một cô gái.
Phương Y cảm thấy có điều gì đó không chân thực, nhất là sắc thái cảm xúc hiện tại. . . . . . Không, Chu Lạc Sâm không phải là hạng người đó, anh vừa mới giúp cô thoát khỏi rắc rối, nếu cô chất vấn anh, có phải cô vô ơn quá không?
Phương Y do dự nhìn Chu Lạc Sâm, thấp giọng nói: “Không cần đâu ạ, em biết anh có ý tốt, nhưng chuyện này không tiện.”
Chu Lạc Sâm cau mày lái xe đi xuống đường hầm, hỏi: “Là cảm thấy không tiện, hay là sợ anh đối với em làm gì?”
Phương Y chau mày nhìn Chu Lạc Sâm, phủ nhận nói: “Không phải ạ, chỉ là không tiện thôi, chúng ta là quan hệ cấp trên cấp dưới, nếu chuyện này để mọi người biết, điều này sẽ ảnh hưởng đến anh.”
Ánh sáng lờ mờ ở trong đường hầm chiếu vào mặt Chu Lạc Sâm, anh lặng lẽ nói: “Còn gọi là “cấp trên”, chẳng phải sợ anh sao?”
Phương Y trầm ngâm một lát, hỏi ngược lại: “Luật sư Chu có gì mà em phải sợ?”
Cô vốn tưởng rằng anh sẽ thỏa hiệp, thậm chí không ngờ anh mở miệng: “Em đương nhiên sợ rồi.” Anh đẩy đẩy gọng kính, ý vị thâm trường: “Hẳn là Hình Tứ đã cảnh báo em, sợ rằng bị anh lợi dụng?”
Sự thật bị vạch mặt, Phương Y cảm thấy bất lực, kỳ thực cô đối với anh luôn có cảm giác tự ti, đại khái là anh rất ưu tú, cô ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp, không có gì xứng đáng với anh.
Chu Lạc Sâm nhìn thấy Phương Y im lặng, xe chạy ra khỏi đường hầm, lần nữa anh mở miệng: “Còn năm phút nữa sẽ đến nhà anh, em trú tầng một, anh ở tầng hai, ban đêm cứ khóa cửa phòng lại.”
Lời này rõ ràng anh không muốn cô từ chối. cô định lên tiếng nhưng anh đã chặt đứt ý tưởng của cô.
“Nếu em thật sự lo lắng, chứng tỏ rằng ở trong lòng em anh là ngụy quân tử rồi.” Giọng nói vô cùng bình tĩnh, dường như đang đàm luận thời tiết, khuôn mặt anh tuấn tú thâm trầm, trước đó là những biểu cảm dịu dàng, bây giờ ngược lại đạm mạc xa cách, anh như vậy chỉ có thể khiến cô câm miệng.
Phương Y chỉ mới bước chân vào xã hội, đương nhiên không thể nào sánh bằng khả năng biện luận của Chu Lạc Sâm. Lúc anh dừng xe ở gara, cô mới ý thức được rằng hôm nay cô phải trú ở nhà anh.
Bầu không khí có chút tẻ nhạt, tựa như vừa rồi cô cự tuyệt nên mới khiến anh không vui.
Có điều anh vẫn lịch sự chu đáo, anh xuống xe giúp cô mở cửa, lúc cô bước chân xuống anh nâng tay bảo vệ đầu cô. Một động tác nhỏ nhặt nhưng lại dễ dàng gây ấn tượng đối với người khác, cô đăm chiêu nhìn anh, anh cười hiền hòa, đi trước dẫn đường.
Phương Y đi theo sau Chu Lạc Sâm, hai người cùng nhau bước vào tòa nhà. Đi ngang qua các hộ gia đình khác, hàng xóm nhìn thấy anh đều nhiệt tình chào hỏi, Chu Lạc Sâm cũng lịch sự đáp lại.
Mọi người dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Phương Y, biểu cảm dường như đang đợi Chu Lạc Sâm giới thiệu, có điều anh không quan tâm đến bọn họ, trầm mặc đi tiếp.
Chu Lạc Sâm nhập mật khẩu trên cửa, cửa mở ra, anh nghiêng người nhường đường, cô đi vào trước.
“Chào mừng em ghé đến nhà anh.” Chu Lạc Sâm giả vờ thủ thế nghênh đón, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm Phương Y. Hơi thở trên người anh tản ra một mùi hương dễ chịu, đúng vậy, là hơi thở này, thứ đã quyến rũ không biết bao nhiêu phụ nữ.
Phương Y đi vào nhà, cô nhìn xung quanh, trong đầu cảm thấy choáng váng.
Diện tích ở đây rất rộng, trước khi đi vào tòa nha này cô cũng đã đoán được đây là căn hộ cao cấp, dù sao Chu Lạc Sâm cũng là người có địa vị, đương nhiên sẽ không sống ở những nơi không đạt tiêu chuẩn. Mặc dù cô đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn phải bất ngờ.
“Đêm nay phiền luật sư Chu rồi.” Cô gỡ ba lô xuống, rụt vai cúi đầu lễ phép.
Chu Lạc Sâm cũng không để ý Phương Y đa lễ, thong dong tiếp nhận lời cảm tạ, từ trong ngăn tủ lấy ra một chuỗi chìa khóa, đưa qua cho cô.
Phương Y nghi hoặc cầm chìa khóa, nghe thấy tiếng anh thay giày: “Đây là chìa khóa phòng dành cho khách, buổi tối ngủ nhớ khóa cửa.”
Phương Y nhất thời cảm thấy bản thân mình lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, anh giao chìa khóa cho cô chắc chắn là muốn cô an tâm, anh giúp cô nhiều như vậy, cô lại có thể nghĩ xấu về anh.
“Xin lỗi.” Phương Y hổ thẹn nói ra hai chữ không rõ đầu đuôi, Chu Lạc Sâm hiển nhiên hiểu ý, anh không nói nhiều, gật đầu mỉm cười.
Chu Lạc Sâm không để ý lời xin lỗi của Phương Y, nhìn đồng hồ nói: “Buổi tối em muốn ăn gì, đồ ăn Trung Quốc hay là phương Tây.”
Phương Y vội nói: “Đừng bận tâm ạ, em không đói bụng.”
Chu Lạc Sâm thẳng thắn: “Vậy thì chúng ta sẽ ăn đồ ăn Trung Quốc.” Dứt lời, anh mang theo túi công văn lên lầu, đồng thời nói: “Anh đi thay quần áo, sau đó sẽ xuống nấu cơm.”
Vốn dĩ ở tạm một đêm mà còn phải phiền đến Chu Lạc Sâm nấu cơm, điều này khiến cho Phương Y áy náy, quẫn trí một lát, cô vẫn quyết định đi lên lầu vào phòng, đẩy cửa tiến vào.
Gian phòng rất rộng, thiết bị đầy đủ, ngoài ra còn cửa sổ sát đất, rèm cửa mỏng màu bạc, có điều ánh mặt trời buổi sáng đôi khi sẽ làm phiền đến giấc ngủ của chủ phòng.
Phương Y cởi áo khoác đặt lên giường, cô vẫn giữ mặc nguyên bộ đồ cũ ngồi quan sát. Không bao lâu sau cạnh cửa truyền đến tiếng động, Phương Y liếc mắt nhìn, Chu Lạc Sâm đã thay quần áo, đứng ở trước cửa nhìn cô.
Anh mặc quần dài màu đen, áo sơ mi trắng rộng, cổ áo cởi lỏng khiến cho đường cong cơ thể lúc ẩn lúc hiện, lần đầu tiên Phương Y phát hiện, cơ thể đàn ông cũng có thể dùng từ “Xinh đẹp” để hình dung.
“Nếu em cần gì cứ nói, đừng ngần ngại.” Nói xong, anh liền nhấc chân rời đi, bước tới phòng bếp.
Phương Y đứng dậy đuổi theo, vừa đi ra cửa liền nhìn thấy Chu Lạc Sâm vẫy vẫy tay, hiển nhiên là anh không muốn cô phụ giúp. Cô dừng bước chân, đứng ở đằng kia suy nghĩ, cuối cùng đứng yên bất động.
Chu Lạc Sâm nấu cơm rất nhanh, đợi không đến nửa giờ anh đã gọi cô qua ăn rồi. Phòng ăn ngay cạnh tầng một, không quá lớn, phong cách trang hoàng theo chủ đạo hai màu trắng đen, rất giống với con người của Chu Lạc Sâm.
Anh ngồi đối diện cô, xoa xoa tay nói: “Trong nhà không có gì ăn, đồ ăn đơn giản, hy vọng em sẽ không khinh.”
Khinh ư? Phương Y nhìn toàn bộ đồ ăn trên bàn, cảm thấy bữa cơm này hai người ăn chưa chắc hết.
Đây đều là những món ăn gia đình, hai món ăn mặn một món chay, ngoài ra còn có canh nữa, Phương Y nhìn thấy Chu Lạc Sâm ăn cơm không động đến thịt, cô muốn gắp thức ăn vào chén của anh nhưng lại sợ anh cảm thấy không sạch sẽ, đành mở miệng: “Luật sư Chu sao lại không ăn thịt, ăn nhiều một chút đi ạ.”
Chu Lạc Sâm cũng không ngẩng đầu, nói: “Ừ, anh ăn chay.”
Phương Y giật mình, thì ra là thế.
Sau đó, bọn họ vui vẻ trò chuyện, lúc nhìn xuống đồ ăn đã không còn.
Chu Lạc Sâm bưng đồ vào bếp, Phương Y dọn dẹp chén dĩa, anh nhìn thấy cô cố ý phụ thì cũng không phản đối, chỉ nhìn cô nói: “Phòng bếp ở bên kia, phiền em rồi.” Dứt lời, anh đứng dậy lên lầu: “Muộn rồi, nghỉ ngơi sớm đi, anh còn có việc.”
Phương Y đồng ý gật đầu, Chu Lạc Sâm đứng ở thang lầu nhìn xuống, hình ảnh này thật dung hòa, trong nhà đáng lý ra phải có phụ nữ. Anh khẽ nhíu mày, lập tức nhấc chân lên lầu hai.
Sau khi dọn dẹp xong đã hơn tám giờ tối, cô còn dư dả rất nhiều thời gian. Chu Lạc Sâm là người sạch sẽ, căn bản không còn gì để cho cô dọn dẹp…
Phương Y chuẩn bị đi vào phòng, đi ngang qua lầu hai thì liền liếc mắt nhìn, nơi đó tối quá, anh hẳn là rất bận rộn, thật vất vả.
Trong lòng Phương Y cảm thán trở về phòng, cũng không thay đồ, cô mặc nguyên bộ đồ cũ nằm xuống giường tính toán ngủ, cửa phòng không khóa, bởi vì cô tin tưởng Chu Lạc Sâm sẽ không làm gì.
Hơn mười giờ tối, lúc Phương Y chuẩn bị ngủ bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa, cô nháy mắt bừng tỉnh.
“Phương Y.” Ngoài cửa truyền đến giọng của Chu Lạc Sâm: “Ngủ rồi sao?”
Phương Y xốc chăn lên đi mở cửa, cô nhìn thấy anh đứng trước cửa: “Luật sư Chu, có chuyện gì sao?” Giọng buồn ngủ hỏi.
Chu Lạc Sâm giơ cao tấm dải ruy băng màu đen lên, hai người đứng gần nhau, cô nghe thấy mùi thơm ở trên người anh.
“Rèm cửa trong phòng quá mỏng, ánh sáng ban mai sẽ khiến em ngủ không ngon, trong nhà lại không có đồ chụp mắt, tạm thời em sử dụng cái này đi.” Anh làm vài động tác hướng dẫn cho cô cách sử dụng, cô nhìn vào đôi mắt anh, đôi mắt như một ngọn lửa bùng cháy, giống như muốn đem cô đốt lên.
Cô hoảng hốt cúi đầu, giơ lòng bàn tay ra, nhẹ giọng nói: “Cám ơn.”
Chu Lạc Sâm nhanh chóng đưa dải ruy băng qua cho Phương Y, một hồi sau anh mới đặt vào tay cô, có lẽ anh muốn tự mình đeo giúp cô.
“Ngủ ngon.” Anh nói ngắn gọn, xoay người rời đi, không một tiếng động tựa hồ như bước chân của mèo.
Lần này Phương Y vào phòng, khóa cửa lại. Cô đi đến giường ngồi xuống, nhìn dải ruy băng trong tay, ánh mắt mông lung mơ hồ, lại cảm thấy động tác này có chút kỳ quái, trực tiếp không suy nghĩ nữa.
Chu Lạc Sâm ngồi ở thư phòng làm việc, hai tay anh siết chặt nhìn màn hình, mắt kính phản chiếu hình ảnh mông lung ở trên máy vi tính, đó là căn phòng tối đen như mực, cái gì cũng nhìn không thấy.
Sau đó anh liền đóng bớt cửa sổ ở trên màn hình máy vi tính, mở ra văn kiện, tiếp tục công việc, có vẻ như hành vi đó chỉ là thói quen để kiểm tra xem có gì bất thường không. Anh là luật sư, lại là loại người có nhiều kẻ thù, ai dám chắc là sẽ không có người phục kích? Cẩn thận một chút vẫn hơn.
Có điều, từ xưa tới nay luật sư Chu chưa từng hành động thế này, lý do chỉ vì trong nhà anh xuất hiện thêm một cô gái.
/42
|