Anh mở miệng khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm, cô nói: “Không phải anh bảo em chờ sao?”
Chu Lạc Sâm thấp giọng: “Anh bảo em chờ thì em phải chờ sao?”
Phương Y phút chốc quay đầu, mái tóc dài vô tình quất thẳng vào mặt Chu Lạc Sâm, anh hơi híp mắt, thân người ngả về phía sau, nâng tay xoa mặt.
Thấy vậy cô vội vàng hỏi: “Không sao chứ, xin lỗi, em không cố ý.”
Chu Lạc Sâm không để ý tới lời xin lỗi, tiếp tục hỏi: “Có phải anh bảo em làm cái gì thì em làm cái đó hay không?”
Phương Y cảm thấy bối rối, anh là cấp trên của cô, chẳng lẽ cô không thể tuân lệnh sao? Huống chi cô còn nợ anh rất nhiều, nếu anh cần cô giúp đỡ, cô đương nhiên sẽ đồng ý.
Cô nói: “Đúng vậy.”
Chu Lạc Sâm đẩy đẩy gọng kính, mở cửa xe, nói: “Lên xe.”
Phương Y ngớ người, do dự hỏi: “Đi đâu?”
Chu Lạc Sâm cất giọng: “Không phải em nói anh bảo em làm cái gì thì em làm cái đó sao.”
Phương Y ho khan một tiếng, cảm thấy câu nói này rất kỳ lạ. Làm gì là làm gì chứ.
Chu Lạc Sâm không muốn vòng vo, thẳng thắn: “Đi ăn cơm, có thể lên xe rồi chứ?”
Phương Y không nói hai lời mà bước lên xe.
Chu Lạc Sâm giúp cô đóng cửa xe, thắt dây an toàn, vòng qua tay lái bên cạnh. Anh đang chuẩn bị khởi động xe liền nghe cô nói: “Luật sư Chu, hôm nay em mời khách, anh muốn ăn gì.”
Anh vừa lái xe vừa nói: “Đến nhà anh, ăn lẩu.”
. . . . . . Lại nhà anh.
Cô mấp máy môi nhìn anh không nói, trong lòng rối rắm, không biết có nên nói ra không.
Chu Lạc Sâm lái xe về nhà, chờ cho đến khi anh chạy xe vào gara, rốt cuộc cô mới mở miệng: “Luật sư Chu, chúng ta xem nhau như bạn bè thôi.”
Tay anh dừng một chút, nhìn cô: “Nói ý chính.”
Phương Y gật gật đầu: “Luật sư Chu, em rất vui vì được làm bạn với anh, sau tất cả, em nhận ra rằng em không nên hy vọng xa vời. Từ lúc bắt đầu đi làm cho đến tận bây giờ, em đã nợ anh rất nhiều. Nếu em nói em đang nỗ lực kiếm tiền để hoàn trả lại cho anh, anh nhất định sẽ khinh thường em, còn những vấn đề khác em vẫn chưa suy tính đến.”
Cô hổ thẹn nở một nụ cười: “Anh nguyện ý giúp đỡ em để có một tương lai sáng lạn, đương nhiên em sẽ không phụ lòng anh, rất vui vì có thể trở thành bạn bè với anh.” Cô nhấn mạnh hai chữ “Bạn bè”, sau khi nói xong còn chìa tay ra muốn bắt tay.
Khóe miệng Chu Lạc Sâm khẽ cong, nhàn nhạt nhìn xuống bàn tay trắng nõn: “Nói nhiều như vậy làm gì, nói thẳng ra là em sợ phát sinh quan hệ cùng anh.”
Gương mặt Phương Y biến sắc, Chu Lạc Sâm lại nói: “Ngại quá, ‘phát sinh quan hệ’ là đang ám chỉ mối quan hệ giữa đồng nghiệp với nhau, không như em tưởng tượng.”
Phương Y toan tính thu hồi tay lại, Chu Lạc Sâm lại nhanh chóng túm chặt cổ tay cô, kéo cô đến trước mặt anh. Cả người cô nghiêng về phía trước, hai người mặt đối mặt với nhau, khoảng cách gần đến độ cô không thể thuyết phục bản thân “Anh giúp cô là xuất phát từ Chủ Nghĩa Nhân Đạo”.
“Luật sư Chu, anh. . . . . .” Phương Y mở miệng, nói được một nửa lại ngậm miệng, bởi vì cô nói một chữ anh lại tiến tới gần cô hơn, môi cô khép mở cơ hồ muốn áp sát môi anh.
Cô ngừng nói chuyện, anh cũng không ngừng tiến tới, chỉ một chút xíu nữa thôi là anh đã hôn lên môi cô rồi, cô kịp thời né tránh.
Phương Y khẽ vuốt môi mình nhíu mày nhìn Chu Lạc Sâm, trong lòng ngoại từ kinh ngạc còn có rung động.
Chu Lạc Sâm dựa lưng vào ghế, mặt không biến sắc, nói: “Các mối quan hệ mà nãy giờ chúng ta đề cập tới đều giống nhau, anh sẽ không ép buộc em tuân thủ theo nó, chỉ là muốn hôn em thôi, không có vi phạm đạo đức như những gì em nghĩ.”
. . . . . . Cùng một luật sư tranh luận chỉ tổ đau đầu, huống chi đối phương lại là một luật sư danh tiếng. Chuyện chơi chữ này Chu Lạc Sâm dĩ nhiên cao hơn cô một bậc. Thậm chí còn nắm quyền kiểm soát trong tay.
“Mật mã căn hộ là 1112.” Nói xong trực tiếp mở cửa xuống xe, lúc gần đi còn tựa vào bên cạnh xe: “Nhớ cầm chìa khóa xe.” Dứt lời bước đi rồi.
Phương Y cảm thấy tác phong nhanh nhẹn này không giống với Chu Lạc Sâm, người này khiến cho cô cảm thấy đáng sợ đến không thể kháng cự.
Hôm nay anh hành động mơ hồ, dù sao cô cũng phải tìm cơ hội để hỏi rõ. Cô không lo lắng anh sẽ dám làm gì cô, anh ở trong tâm trí của cô là một hình tượng rất tốt, sẽ không bởi vì chuyện này mà triệt để đảo điên. Hơn nữa nếu anh thật sự muốn giở trò bỉ ổi, lần đó cô tá túc ở nhà anh anh anh đã hành động rồi.
Phương Y ngồi ở trong xe trầm mặc một lát, sau đó cô mới tắt máy xuống xe. Cô cầm chìa khóa đi vào căn hộ, lần này tâm trạng rất khác lần trước.
Đi đến trước cửa nhà của Chu Lạc Sâm, cô bấm mật mã, thành công tiến vào. Lúc này người kia không có ở lầu một, cô đem chìa khóa xe đặt ở trên bàn, dạo một vòng, không phát hiện bóng dáng của anh.
Hay là anh chỉ muốn cô cầm chìa khóa lên giúp, kỳ thực đã đi nơi khác? Phương Y ảo tưởng, cuối cùng cô nghe giọng anh truyền đến: “Lên đây đi, anh ở thư phòng.”
Phương Y đứng ở trước cửa thư phòng, anh đang chăm chú xem văn kiện, nghe thấy tiếng bước chân anh cũng không ngẩng đầu, nói: “Phòng bếp có nguyên liệu nấu ăn, em chuẩn bị bữa tối đi.”
Phương Y muốn nói lại thôi, anh không để ý tới cô, cô nhận mệnh lệnh chuẩn bị cơm tối.
Ở đây có đầy đủ nguyên liệu và dụng cụ nấu ăn, cô cẩn thận chuẩn bị, đem dụng cụ cất kỹ, sau đó trở lại gõ cửa thư phòng.
Chu Lạc Sâm ngẩng đầu, đôi mắt đen láy xuyên thấu qua mắt kính nhìn cô: “Xong rồi?”
Phương Y gật đầu: “Vâng ạ.”
Chu Lạc Sâm đảo mắt nói: “Mặc đồ công sở không thích hợp dùng bữa, gian phòng khách trong tủ quần áo có đồ để thay, thay xong ở nhà ăn chờ anh.” Dứt lời, cúi đầu tiếp tục bận rộn.
Phương Y cảm thấy mình giống như một con búp bê tùy ý để Chu Lạc Sâm chi phối, cô mất tự nhiên, mỗi khi muốn mở miệng cự tuyệt thì Chu Lạc Sâm lại dùng ánh mắt tự tin đả kích cô. Thậm chí anh không cần nói, đối phương cũng sẽ tự hiểu, phản kháng anh, anh sẽ làm cho mọi việc tồi tệ hơn.
Trong tủ có rất nhiều quần áo, ngoài ra còn có giày và tất chân, có thể tùy tiện phối hợp.
Phương Y vô cùng tò mò, Chu Lạc Sâm là người độc thân, vì sao trong phòng dành cho khách lại có nhiều quần áo của phụ nữ? Anh chuẩn bị lúc nào, dùng để làm gì? Chẳng lẽ anh có bạn gái rồi? Không thể nào… Hay là anh nghiện sưu tầm? Càng không thể.
Phương Y miên man suy nghĩ chọn một chiếc váy màu lam mặc vào, bên ngoài khoác thêm áo ren, cởi tất chân nhét vào ba lô, sau đó cô mở cửa đi ra.
Cô tới nhà ăn, Chu Lạc Sâm đã ngồi ở đó rồi.
Anh giương mắt nhìn cô, ánh mắt cực nóng, trầm giọng nói: “Không mặc tất chân à?”
Khóe miệng Phương Y giật giật, lặng lẽ đem ngón chân rụt lại, lí nhí nói: “Luật sư Chu, hôm nay rốt cuộc là anh có ý gì, em không phải là người thông minh, đoán không ra.”
Chu Lạc Sâm thu hồi tầm mắt, vô vị ném rau củ vào nồi lẩu: “Không phải em bảo chúng ta là bạn bè sao? Bạn vè cùng nhau ăn cơm là chuyện bình thường.”
“. . . . . .” Anh vẫn đang lãng tránh câu hỏi của cô, tuy rằng anh ăn chay, bề ngoài nhìn qua vẫn là người không cầu dục vọng, thế nhưng cô đứng ở trước mặt anh lại trở nên hổ thẹn, đặc biệt là ở thời điểm này.
“Ngồi xuống ăn cơm, ăn xong anh đưa em về nhà.” Chu Lạc Sâm nói.
Tuy rằng Chu Lạc Sâm đột nhiên trở nên rất khó nắm bắt nhưng Phương Y vẫn muốn chọn ăn cơm trước, dù sao ngoại trừ chuyện này cô cũng không còn sự lựa chọn nào khác…
Chu Lạc Sâm ăn cơm trong im lặng, mỗi khi ăn là anh không nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng anh ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt thâm thúy, nhìn không ra anh đang suy nghĩ cái gì.
Mỗi khi anh liếc cô một cái, đầu cô càng cúi thấp hơn, hai người yên tĩnh “Giằng co.”
Cơm nước xong xuôi anh cũng không để cho cô dọn dẹp, trực tiếp cầm chìa khóa xe trên bàn đi ra cửa chính.
Phương Y hiểu ý lập tức cầm lấy ba lô đi theo, mãi cho đến đi xuống lầu cô mới phát hiện, vì vui mừng quá độ mà quên thay quần áo, thậm chí quần áo cũ cũng không mang theo, trong ba lô chỉ có tất chân.
“Em, em đi thay quần áo.” Phương Y đứng cạnh xe nói: “Phiền luật sư Chu chờ em một chút, lập tức trở lại ngay.” Dứt lời, quay lại căn hộ.
Chu Lạc Sâm đứng tại chỗ nhàn nhạt nói: “Lần này nếu em quay lại căn hộ, anh sẽ không thả em đi.”
Phương Y nháy mắt dừng bước, chỉ dựa vào câu nói này mà cô phải quay đầu trở lại xe. Chu Lạc Sâm chứng kiến toàn bộ quá trình, mặt không biểu cảm sải bước vào xe khởi động.
Muốn lấy quần áo cũ về thôi mà đã dọa người ta thành ra như vậy, thật sự đó không phải là ý định của anh.
Trên đường trở về, bầu không khí trong xe thật im lặng, biểu hiện hôm nay của anh dường như đang muốn theo cô, có điều khuôn mặt và ngữ khí không giống, bây giờ anh giống như mất hứng hơn, loại tâm trạng này khiến cho Phương Y có chút phiền lòng. Không, cô không chỉ phiền lòng mà còn rất mệt mỏi.
Hai người im lặng cho đến khi xe lái về nơi Phương Y sinh sống, xe vừa ngừng lại cô liền toan tính mở cửa xuống xe, cửa xe bị khóa, Chu Lạc Sâm không bật khóa, cô không thể đi xuống. Vì thế cô nhìn anh, đôi mắt phức tạp.
Chu Lạc Sâm im lặng một hồi mới nói: “Đổi chỗ ở đi, nơi này không an toàn.”
Phương Y nghe vậy thì tâm tình càng trở nên phức tạp, cô im lặng gật đầu.
Chu Lạc Sâm nhìn về phía Phương Y, trầm mặc, anh nhìn cô một hồi lại nói: “Đừng xem lời nói của anh như gió thoảng bên tai, những người sống ở đây so với anh càng nguy hiểm hơn.”
Đây không phải là câu chất vấn nhưng dù sao cũng là hảo ý, Phương Y lại gật đầu, biểu cảm nghiêm cẩn rất nhiều.
Anh bật khóa cửa để cô xuống xe, sau khi đóng cửa cô hơi chần chừ, lịch sự nói: “Luật sư Chu, đi đường cẩn thận, ngủ ngon.”
Chu Lạc Sâm “Ừ” một tiếng, nhìn cô đóng cửa rồi anh mới rời đi, khi bóng lưng cô biến mất, anh phát ra tiếng thở dài, bởi vì hành động ngày hôm nay của anh dường như dọa cô sợ rồi.
Nhưng mà cảm giác tội lỗi thường không thể ngăn chặn được anh, cảm giác này luôn giống như xuân dược.
Chu Lạc Sâm thấp giọng: “Anh bảo em chờ thì em phải chờ sao?”
Phương Y phút chốc quay đầu, mái tóc dài vô tình quất thẳng vào mặt Chu Lạc Sâm, anh hơi híp mắt, thân người ngả về phía sau, nâng tay xoa mặt.
Thấy vậy cô vội vàng hỏi: “Không sao chứ, xin lỗi, em không cố ý.”
Chu Lạc Sâm không để ý tới lời xin lỗi, tiếp tục hỏi: “Có phải anh bảo em làm cái gì thì em làm cái đó hay không?”
Phương Y cảm thấy bối rối, anh là cấp trên của cô, chẳng lẽ cô không thể tuân lệnh sao? Huống chi cô còn nợ anh rất nhiều, nếu anh cần cô giúp đỡ, cô đương nhiên sẽ đồng ý.
Cô nói: “Đúng vậy.”
Chu Lạc Sâm đẩy đẩy gọng kính, mở cửa xe, nói: “Lên xe.”
Phương Y ngớ người, do dự hỏi: “Đi đâu?”
Chu Lạc Sâm cất giọng: “Không phải em nói anh bảo em làm cái gì thì em làm cái đó sao.”
Phương Y ho khan một tiếng, cảm thấy câu nói này rất kỳ lạ. Làm gì là làm gì chứ.
Chu Lạc Sâm không muốn vòng vo, thẳng thắn: “Đi ăn cơm, có thể lên xe rồi chứ?”
Phương Y không nói hai lời mà bước lên xe.
Chu Lạc Sâm giúp cô đóng cửa xe, thắt dây an toàn, vòng qua tay lái bên cạnh. Anh đang chuẩn bị khởi động xe liền nghe cô nói: “Luật sư Chu, hôm nay em mời khách, anh muốn ăn gì.”
Anh vừa lái xe vừa nói: “Đến nhà anh, ăn lẩu.”
. . . . . . Lại nhà anh.
Cô mấp máy môi nhìn anh không nói, trong lòng rối rắm, không biết có nên nói ra không.
Chu Lạc Sâm lái xe về nhà, chờ cho đến khi anh chạy xe vào gara, rốt cuộc cô mới mở miệng: “Luật sư Chu, chúng ta xem nhau như bạn bè thôi.”
Tay anh dừng một chút, nhìn cô: “Nói ý chính.”
Phương Y gật gật đầu: “Luật sư Chu, em rất vui vì được làm bạn với anh, sau tất cả, em nhận ra rằng em không nên hy vọng xa vời. Từ lúc bắt đầu đi làm cho đến tận bây giờ, em đã nợ anh rất nhiều. Nếu em nói em đang nỗ lực kiếm tiền để hoàn trả lại cho anh, anh nhất định sẽ khinh thường em, còn những vấn đề khác em vẫn chưa suy tính đến.”
Cô hổ thẹn nở một nụ cười: “Anh nguyện ý giúp đỡ em để có một tương lai sáng lạn, đương nhiên em sẽ không phụ lòng anh, rất vui vì có thể trở thành bạn bè với anh.” Cô nhấn mạnh hai chữ “Bạn bè”, sau khi nói xong còn chìa tay ra muốn bắt tay.
Khóe miệng Chu Lạc Sâm khẽ cong, nhàn nhạt nhìn xuống bàn tay trắng nõn: “Nói nhiều như vậy làm gì, nói thẳng ra là em sợ phát sinh quan hệ cùng anh.”
Gương mặt Phương Y biến sắc, Chu Lạc Sâm lại nói: “Ngại quá, ‘phát sinh quan hệ’ là đang ám chỉ mối quan hệ giữa đồng nghiệp với nhau, không như em tưởng tượng.”
Phương Y toan tính thu hồi tay lại, Chu Lạc Sâm lại nhanh chóng túm chặt cổ tay cô, kéo cô đến trước mặt anh. Cả người cô nghiêng về phía trước, hai người mặt đối mặt với nhau, khoảng cách gần đến độ cô không thể thuyết phục bản thân “Anh giúp cô là xuất phát từ Chủ Nghĩa Nhân Đạo”.
“Luật sư Chu, anh. . . . . .” Phương Y mở miệng, nói được một nửa lại ngậm miệng, bởi vì cô nói một chữ anh lại tiến tới gần cô hơn, môi cô khép mở cơ hồ muốn áp sát môi anh.
Cô ngừng nói chuyện, anh cũng không ngừng tiến tới, chỉ một chút xíu nữa thôi là anh đã hôn lên môi cô rồi, cô kịp thời né tránh.
Phương Y khẽ vuốt môi mình nhíu mày nhìn Chu Lạc Sâm, trong lòng ngoại từ kinh ngạc còn có rung động.
Chu Lạc Sâm dựa lưng vào ghế, mặt không biến sắc, nói: “Các mối quan hệ mà nãy giờ chúng ta đề cập tới đều giống nhau, anh sẽ không ép buộc em tuân thủ theo nó, chỉ là muốn hôn em thôi, không có vi phạm đạo đức như những gì em nghĩ.”
. . . . . . Cùng một luật sư tranh luận chỉ tổ đau đầu, huống chi đối phương lại là một luật sư danh tiếng. Chuyện chơi chữ này Chu Lạc Sâm dĩ nhiên cao hơn cô một bậc. Thậm chí còn nắm quyền kiểm soát trong tay.
“Mật mã căn hộ là 1112.” Nói xong trực tiếp mở cửa xuống xe, lúc gần đi còn tựa vào bên cạnh xe: “Nhớ cầm chìa khóa xe.” Dứt lời bước đi rồi.
Phương Y cảm thấy tác phong nhanh nhẹn này không giống với Chu Lạc Sâm, người này khiến cho cô cảm thấy đáng sợ đến không thể kháng cự.
Hôm nay anh hành động mơ hồ, dù sao cô cũng phải tìm cơ hội để hỏi rõ. Cô không lo lắng anh sẽ dám làm gì cô, anh ở trong tâm trí của cô là một hình tượng rất tốt, sẽ không bởi vì chuyện này mà triệt để đảo điên. Hơn nữa nếu anh thật sự muốn giở trò bỉ ổi, lần đó cô tá túc ở nhà anh anh anh đã hành động rồi.
Phương Y ngồi ở trong xe trầm mặc một lát, sau đó cô mới tắt máy xuống xe. Cô cầm chìa khóa đi vào căn hộ, lần này tâm trạng rất khác lần trước.
Đi đến trước cửa nhà của Chu Lạc Sâm, cô bấm mật mã, thành công tiến vào. Lúc này người kia không có ở lầu một, cô đem chìa khóa xe đặt ở trên bàn, dạo một vòng, không phát hiện bóng dáng của anh.
Hay là anh chỉ muốn cô cầm chìa khóa lên giúp, kỳ thực đã đi nơi khác? Phương Y ảo tưởng, cuối cùng cô nghe giọng anh truyền đến: “Lên đây đi, anh ở thư phòng.”
Phương Y đứng ở trước cửa thư phòng, anh đang chăm chú xem văn kiện, nghe thấy tiếng bước chân anh cũng không ngẩng đầu, nói: “Phòng bếp có nguyên liệu nấu ăn, em chuẩn bị bữa tối đi.”
Phương Y muốn nói lại thôi, anh không để ý tới cô, cô nhận mệnh lệnh chuẩn bị cơm tối.
Ở đây có đầy đủ nguyên liệu và dụng cụ nấu ăn, cô cẩn thận chuẩn bị, đem dụng cụ cất kỹ, sau đó trở lại gõ cửa thư phòng.
Chu Lạc Sâm ngẩng đầu, đôi mắt đen láy xuyên thấu qua mắt kính nhìn cô: “Xong rồi?”
Phương Y gật đầu: “Vâng ạ.”
Chu Lạc Sâm đảo mắt nói: “Mặc đồ công sở không thích hợp dùng bữa, gian phòng khách trong tủ quần áo có đồ để thay, thay xong ở nhà ăn chờ anh.” Dứt lời, cúi đầu tiếp tục bận rộn.
Phương Y cảm thấy mình giống như một con búp bê tùy ý để Chu Lạc Sâm chi phối, cô mất tự nhiên, mỗi khi muốn mở miệng cự tuyệt thì Chu Lạc Sâm lại dùng ánh mắt tự tin đả kích cô. Thậm chí anh không cần nói, đối phương cũng sẽ tự hiểu, phản kháng anh, anh sẽ làm cho mọi việc tồi tệ hơn.
Trong tủ có rất nhiều quần áo, ngoài ra còn có giày và tất chân, có thể tùy tiện phối hợp.
Phương Y vô cùng tò mò, Chu Lạc Sâm là người độc thân, vì sao trong phòng dành cho khách lại có nhiều quần áo của phụ nữ? Anh chuẩn bị lúc nào, dùng để làm gì? Chẳng lẽ anh có bạn gái rồi? Không thể nào… Hay là anh nghiện sưu tầm? Càng không thể.
Phương Y miên man suy nghĩ chọn một chiếc váy màu lam mặc vào, bên ngoài khoác thêm áo ren, cởi tất chân nhét vào ba lô, sau đó cô mở cửa đi ra.
Cô tới nhà ăn, Chu Lạc Sâm đã ngồi ở đó rồi.
Anh giương mắt nhìn cô, ánh mắt cực nóng, trầm giọng nói: “Không mặc tất chân à?”
Khóe miệng Phương Y giật giật, lặng lẽ đem ngón chân rụt lại, lí nhí nói: “Luật sư Chu, hôm nay rốt cuộc là anh có ý gì, em không phải là người thông minh, đoán không ra.”
Chu Lạc Sâm thu hồi tầm mắt, vô vị ném rau củ vào nồi lẩu: “Không phải em bảo chúng ta là bạn bè sao? Bạn vè cùng nhau ăn cơm là chuyện bình thường.”
“. . . . . .” Anh vẫn đang lãng tránh câu hỏi của cô, tuy rằng anh ăn chay, bề ngoài nhìn qua vẫn là người không cầu dục vọng, thế nhưng cô đứng ở trước mặt anh lại trở nên hổ thẹn, đặc biệt là ở thời điểm này.
“Ngồi xuống ăn cơm, ăn xong anh đưa em về nhà.” Chu Lạc Sâm nói.
Tuy rằng Chu Lạc Sâm đột nhiên trở nên rất khó nắm bắt nhưng Phương Y vẫn muốn chọn ăn cơm trước, dù sao ngoại trừ chuyện này cô cũng không còn sự lựa chọn nào khác…
Chu Lạc Sâm ăn cơm trong im lặng, mỗi khi ăn là anh không nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng anh ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt thâm thúy, nhìn không ra anh đang suy nghĩ cái gì.
Mỗi khi anh liếc cô một cái, đầu cô càng cúi thấp hơn, hai người yên tĩnh “Giằng co.”
Cơm nước xong xuôi anh cũng không để cho cô dọn dẹp, trực tiếp cầm chìa khóa xe trên bàn đi ra cửa chính.
Phương Y hiểu ý lập tức cầm lấy ba lô đi theo, mãi cho đến đi xuống lầu cô mới phát hiện, vì vui mừng quá độ mà quên thay quần áo, thậm chí quần áo cũ cũng không mang theo, trong ba lô chỉ có tất chân.
“Em, em đi thay quần áo.” Phương Y đứng cạnh xe nói: “Phiền luật sư Chu chờ em một chút, lập tức trở lại ngay.” Dứt lời, quay lại căn hộ.
Chu Lạc Sâm đứng tại chỗ nhàn nhạt nói: “Lần này nếu em quay lại căn hộ, anh sẽ không thả em đi.”
Phương Y nháy mắt dừng bước, chỉ dựa vào câu nói này mà cô phải quay đầu trở lại xe. Chu Lạc Sâm chứng kiến toàn bộ quá trình, mặt không biểu cảm sải bước vào xe khởi động.
Muốn lấy quần áo cũ về thôi mà đã dọa người ta thành ra như vậy, thật sự đó không phải là ý định của anh.
Trên đường trở về, bầu không khí trong xe thật im lặng, biểu hiện hôm nay của anh dường như đang muốn theo cô, có điều khuôn mặt và ngữ khí không giống, bây giờ anh giống như mất hứng hơn, loại tâm trạng này khiến cho Phương Y có chút phiền lòng. Không, cô không chỉ phiền lòng mà còn rất mệt mỏi.
Hai người im lặng cho đến khi xe lái về nơi Phương Y sinh sống, xe vừa ngừng lại cô liền toan tính mở cửa xuống xe, cửa xe bị khóa, Chu Lạc Sâm không bật khóa, cô không thể đi xuống. Vì thế cô nhìn anh, đôi mắt phức tạp.
Chu Lạc Sâm im lặng một hồi mới nói: “Đổi chỗ ở đi, nơi này không an toàn.”
Phương Y nghe vậy thì tâm tình càng trở nên phức tạp, cô im lặng gật đầu.
Chu Lạc Sâm nhìn về phía Phương Y, trầm mặc, anh nhìn cô một hồi lại nói: “Đừng xem lời nói của anh như gió thoảng bên tai, những người sống ở đây so với anh càng nguy hiểm hơn.”
Đây không phải là câu chất vấn nhưng dù sao cũng là hảo ý, Phương Y lại gật đầu, biểu cảm nghiêm cẩn rất nhiều.
Anh bật khóa cửa để cô xuống xe, sau khi đóng cửa cô hơi chần chừ, lịch sự nói: “Luật sư Chu, đi đường cẩn thận, ngủ ngon.”
Chu Lạc Sâm “Ừ” một tiếng, nhìn cô đóng cửa rồi anh mới rời đi, khi bóng lưng cô biến mất, anh phát ra tiếng thở dài, bởi vì hành động ngày hôm nay của anh dường như dọa cô sợ rồi.
Nhưng mà cảm giác tội lỗi thường không thể ngăn chặn được anh, cảm giác này luôn giống như xuân dược.
/42
|