Người tới là khách, để cho khách ngủ trên ghế thật không ổn lắm, huống chi vị khách này còn rất tôn quý. Phương Y ngắm nhìn bốn phía, vẫn là không tìm được chỗ thích hợp, ngã ra đất nghỉ cũng không đủ đệm chăn.
Phương Y hổ thẹn nhìn về phía Chu Lạc Sâm, thấp giọng nói: “Hay là để em ngủ ở trên ghế, luật sư Chu lên giường ngủ đi, anh bận rộn như vậy, nghỉ ngơi ở đó sẽ không thoải mái cho sống lưng.”
Chu Lạc Sâm khẽ vuốt cằm hỏi: “Em muốn ngủ trên ghế?”
Phương Y gật gật đầu.
Chu Lạc Sâm tiếp tục nói: “Em nghĩ rằng mình là chủ cho nên không thể để khách ngủ ở trên ghế, nhưng anh là đàn ông, làm sao có thể để em ngủ ở đây?”
Phương Y không phản bác được, yên lặng nhìn anh. Anh chậm rãi đứng dậy đi vào toilet, tựa hồ tính toán rửa mặt.
Cô lập tức nói với theo: “Anh đợi một chút, em ra ngoài cửa hàng tiện lợi mua cốc và bàn chải đánh răng cho anh.” Dứt lời, cô liền muốn xoay người rời đi.
Chu Lạc Sâm giữ cổ tay cô lại, ngoái đầu nhìn cô nói: “Không cần phiền phức, bây giờ muộn rồi.” Anh liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, ra lệnh: “Ngủ đi.”
Phương Y chậm rãi trở lại giường, nhìn một khoảng trống trên chiếc giường đơn, chần chừ một lúc rồi nói: “Hay là chúng ta cùng ngủ trên giường này đi.”
Chu Lạc Sâm lập tức nhìn về phía Phương Y, con ngươi rạng rỡ phát sáng: “Hả?” Anh lặp lại.
Phương Y giải thích: “Anh ngủ một bên, giường cũng còn nhiều chỗ trống. . . . . .”
Chu Lạc Sâm muốn nói lại thôi, anh nhìn xung quanh căn phòng, đi qua tắt đèn, trong phòng nháy mắt tối đen, cả người Phương Y đang căng thẳng.
Trong bóng đêm, Chu Lạc Sâm mở đèn flash của di động, anh cầm di động đi đến mép bàn, vững vàng ngồi xuống, nói: “Đừng nhiều lời nữa, ngủ đi.”
Cô đang định nói lại bị anh dập tắt ý định. Căn phòng chật hẹp, một chiếc giường một ghế dựa, tổng cộng không đến hai thước, cô nam quả nữ ngủ chung một phòng không hiểu sai mới là lạ.
Phương Y mặc nguyên bộ quần áo nằm ở trên giường, xuyên thấu qua bóng đêm nhìn người đang tựa lưng vào ghế dựa. Hai chân anh thon dài, ghế dựa quá thấp, chân anh cong đi rất nhiều. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần tây đen, hình ảnh này vô cùng mộc mạc. Cô nghĩ, đây gọi là khí chất sao.
Trong không gian yên tĩnh chật hẹp, bên tai cô chỉ có tiếng kim đồng hồ vang lên, Phương Y nhìn lén Chu Lạc Sâm thật lâu, cô cho rằng anh đã nhắm mắt, cái gì cũng không biết, lại không biết rằng anh mặc dù nhắm mắt nhưng so với cô tỉnh táo hơn nhiều.
Rốt cuộc Phương Y cũng ngủ, Chu Lạc Sâm chậm rãi mở mắt, anh xoa xoa thái dương, một lần nữa nhìn người trên giường.
Anh nhẹ nhàng ngồi ở đầu giường, bỗng nhiên đưa miệng tới gần tai cô, thì thầm: “Phương Y, nếu làm bạn gái của anh nhưng phải tạm thời giữ bí mật, em đồng ý không.”
Phương Y đang ngủ nào biết ai đang nói chuyện? Đầu óc cô mờ mịt, nghe thấy lời này thì nghĩ mình đang mơ, khẽ hừ nhẹ một tiếng, âm thanh kia rất giống “Ừ.”
Chu Lạc Sâm giật giật khóe miệng, giơ tay lên khẽ vuốt khuôn mặt xinh đẹp của cô, ngón tay lưu luyến trên cằm cô, lòng ngón tay dịu dàng cọ xát.
Phương Y cảm thấy ngứa ngáy, không thoải mái né tránh, tay anh rơi vào khoảng không, cảm giác trống rỗng nhất thời xâm nhập. Vì phòng ngừa cô tỉnh lại nên anh cũng không hành động gì nữa.
Chu Lạc Sâm tùy ý đứng lên đi tới cửa sổ, kéo rèm cửa nhìn xuyên màn đêm, suy nghĩ phiêu du.
Thành thật mà nói, Chu Lạc Sâm không hiểu tình yêu là gì. Còn đối với Phương Y, anh bị cô thu hút. Ban đầu ở trong quán bar anh ngẫu nhiên nhìn thấy cô tươi cười, tâm trạng tồi tệ của anh lập tức tan biến.
Hình ảnh đó khiến cho anh khó quên, chỉ cảm thấy là liều thuốc có thể chữa lành vết thương.
Lúc đó, anh không nghĩ tới sẽ gặp lại cô, bước chân không tự giác đi đến cạnh cô, bàn tay cũng không đúng mực, không cẩn thận đụng phải mông cô. Thời khắc ấy, bàn tay đã không nghe lời anh, xoa nhẹ một cái.
Anh liền vội vàng rời đi, cũng không ngờ sẽ gặp lại cô. Có thể gặp lại, đây là tin vui, cũng là duyên phận.
Phụ nữ xinh đẹp anh gặp rất nhiều, đẹp giống Phương Y cũng không phải không có. Nhưng để vừa có sắc vừa có tài lại không bị đồng tiền dụ dỗ thì quả thật rất hiếm.
Chu Lạc Sâm nhấc chân về ghế dựa ngồi xuống, quan sát trên bàn.
Chiếc bàn tuy rất cũ kỷ nhưng được quét dọn sạch sẽ, trên bàn chỉ có một bức họa, không có đồ trang điểm sang trọng, chỉ đơn giản có kem dưỡng da.
Người trong bức họa chính là Phương Y. Trên đó còn có một dòng chữ, bởi vì ánh sáng quá mờ, anh không nhìn thấy rõ lắm.
Chu Lạc Sâm ngoái đầu nhìn Phương Y, cô ngủ thật sâu, anh cầm điện thoại chiếu đèn flash xuống bức họa, là một câu thơ.
“Thượng đế rất công bằng. Nếu Ngài lấy đi của bạn cái gì đó thì chắc chắn một ngày nào đó Ngài sẽ đền bù cho bạn một cái gì đó lớn hơn.”
. . . . . .
Ngày hôm sau, Phương Y tỉnh dậy, Chu Lạc Sâm đã bắt chéo chân ngồi ở rìa ghế gửi tin nhắn, bên cạnh anh là bữa sáng đơn giản, cháo và bánh quẩy, cô từ trên giường đứng lên, có chút hổ thẹn.
“Mỗi lần đều phiền đến luật sư Chu, em thật sự xấu hổ.” Cô nói ra ý nghĩ, mặt bối rối: “Em định dậy sớm để mua bữa sáng, cơ mà. . . . . .” Cô chăm chú nhìn đồng hồ treo tường, còn chưa đến bảy giờ: “Luật sư Chu tỉnh sớm hơn em.”
Chu Lạc Sâm nhẹ nhàng gật đầu: “Đồng hồ sinh học thôi.” Nói xong nâng tay chỉ vào bữa sáng: “Rửa mặt rồi ra đây ăn.”
Phương Y khẽ gật đầu, cô đi vào toilet rửa mặt. Cô nhìn thấy một chiếc cốc và một bàn chải đánh răng mới, có lẽ là anh mua lúc sáng, thoạt nhìn giống như hai người bọn họ đang sinh hoạt chung.
Sự tưởng tượng này khiến cho tâm tình Phương Y phấn chấn, cô hiểu rõ vì sao cô vui mừng, có điều cô cũng không muốn vui quá lâu. Hễ nghĩ đến sự cách biệt quá lớn giữa hai người là trong lòng cô sẽ trở nên phức tạp.
Rửa mặt xong, Phương Y ra ngoài dùng bữa sáng cùng Chu Lạc Sâm, anh vẫn như thường lệ không nói chuyện, chờ ăn hết đến khi cô dọn dẹp anh mới mở miệng: “Anh chờ em dưới lầu.”
Phương Y ậm ừ đồng ý, cô nhìn anh rời đi, trong lòng không thể không khen: “Chính Nhân Quân Tử”.
Kỳ thực, phòng cô rất nhỏ, nam nữ ngủ chung một phòng mà không phát sinh quan hệ thì thật sự rất khó. Khi cô đồng ý để anh ở lại cô rất sợ sẽ xảy ra chuyện, có điều cô vẫn tin tưởng anh. Còn anh cũng không phụ tín nhiệm của cô.
Nhớ tới nụ hôn hụt lần trước, Phương Y cảm thấy Chu Lạc Sâm có lẽ vẫn chưa thích mình, thế nên anh mới không dám làm gì nữa.
Mặc dù ý tưởng này hơi xa vời nhưng nó đã nhanh chóng đã biến khỏi tâm trí cô. Nhất là sau đó cô nhận được tin phải cùng anh đi công tác.
Kỳ thực Phương Y là thư ký riêng của Hình Tứ, cùng Chu Lạc Sâm không thân thiết, nếu anh đi công tác cần thư ký thì có Lâm Tư, đâu đến lượt cô? Lúc Hà Tình thông báo trên mặt Phương Y vẫn còn bần thần.
“Em thu sếp một chút, buổi trưa sẽ xuất phát. Là một vụ kiện lớn ngoài ra do tình trạng khẩn cấp cho nên cần thêm người phụ, vừa vặn vụ kiện của luật sư Hình đã kết thúc, em đi cùng nhé.” Hà Tình nhún nhún vai nói: “Dù sao cũng do luật sư Ngôn an bày, luật sư Hình sẽ không phản đối.”
“Là luật sư Ngôn an bày?” Phương Y nghi hoặc hỏi.
Hà Tình thản nhiên nói: “Đúng vậy, luật sư Chu chỉ nói thiếu người, thế là luật sư Ngôn chọn em.”
Phương Y nhăn mày cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cô vẫn nghe lệnh thu sếp.
Gương mặt của Lâm Tư không vui, cô ta thấp giọng hỏi Doãn Triết Ngạn: “Vụ kiện lần này rất lớn, muốn dẫn người đi cùng thì nên mang theo người biết luật pháp chứ, mang theo Phương Y làm gì?”
Doãn Triết Ngạn nhìn Phương Y một cái, mặt không biểu cảm nói: “Gần đây cô ấy cũng có tự học về luật, xem rất nhiều video clip và sách giáo trình, biểu hiện tốt lắm.”
Khóe miệng Lâm Tư giật giật: “Anh cho rằng cô ấy là thiên tài sao, chỉ cần như thế thì có thể rành luật pháp?”
Doãn Triết Ngạn thản nhiên nói: “Cấp trên an bày, chúng ta là cấp dưới không cần nhiều lời, luật sư Chu biết sẽ mất hứng .”
Lâm Tư nghe vậy thì quả nhiên không nói nữa, yên tĩnh xem lại tài liệu.
Trong văn phòng, Chu Lạc Sâm đang nghiêm túc tiếp chuyện, Ngôn Tố nói trong điện thoại: “Cậu muốn người thì tớ an bày người cho cậu, còn không hài lòng sao?”
Chu Lạc Sâm nhìn nhìn lịch trình danh sách nhân viên mà Hà Tình đã đưa qua trước đó, khóe miệng tuy rằng cong lên nhưng giọng vẫn bình thản: “Phiền cậu rồi.”
Ngôn Tố nói: “Không có gì, chúc cậu mã đáo thành công.”
Chu Lạc Sâm cảm ơn xong liền cúp điện thoại, khi thu tay chú ý tới khuy áo ở trên cổ tay, chợt nhớ tới mình còn chưa thay quần áo. Vì thế anh đứng dậy đi vào phòng nghỉ thay đồ, chỉ riêng khuy áo là anh không đổi.
Kỳ thực, có rất nhiều lễ vật không thể phân biệt bằng giá trị, mà quan trọng là lễ vật đến từ ai. Tâm trạng này, Chu Lạc Sâm giữ kín như bưng.
Phương Y hổ thẹn nhìn về phía Chu Lạc Sâm, thấp giọng nói: “Hay là để em ngủ ở trên ghế, luật sư Chu lên giường ngủ đi, anh bận rộn như vậy, nghỉ ngơi ở đó sẽ không thoải mái cho sống lưng.”
Chu Lạc Sâm khẽ vuốt cằm hỏi: “Em muốn ngủ trên ghế?”
Phương Y gật gật đầu.
Chu Lạc Sâm tiếp tục nói: “Em nghĩ rằng mình là chủ cho nên không thể để khách ngủ ở trên ghế, nhưng anh là đàn ông, làm sao có thể để em ngủ ở đây?”
Phương Y không phản bác được, yên lặng nhìn anh. Anh chậm rãi đứng dậy đi vào toilet, tựa hồ tính toán rửa mặt.
Cô lập tức nói với theo: “Anh đợi một chút, em ra ngoài cửa hàng tiện lợi mua cốc và bàn chải đánh răng cho anh.” Dứt lời, cô liền muốn xoay người rời đi.
Chu Lạc Sâm giữ cổ tay cô lại, ngoái đầu nhìn cô nói: “Không cần phiền phức, bây giờ muộn rồi.” Anh liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, ra lệnh: “Ngủ đi.”
Phương Y chậm rãi trở lại giường, nhìn một khoảng trống trên chiếc giường đơn, chần chừ một lúc rồi nói: “Hay là chúng ta cùng ngủ trên giường này đi.”
Chu Lạc Sâm lập tức nhìn về phía Phương Y, con ngươi rạng rỡ phát sáng: “Hả?” Anh lặp lại.
Phương Y giải thích: “Anh ngủ một bên, giường cũng còn nhiều chỗ trống. . . . . .”
Chu Lạc Sâm muốn nói lại thôi, anh nhìn xung quanh căn phòng, đi qua tắt đèn, trong phòng nháy mắt tối đen, cả người Phương Y đang căng thẳng.
Trong bóng đêm, Chu Lạc Sâm mở đèn flash của di động, anh cầm di động đi đến mép bàn, vững vàng ngồi xuống, nói: “Đừng nhiều lời nữa, ngủ đi.”
Cô đang định nói lại bị anh dập tắt ý định. Căn phòng chật hẹp, một chiếc giường một ghế dựa, tổng cộng không đến hai thước, cô nam quả nữ ngủ chung một phòng không hiểu sai mới là lạ.
Phương Y mặc nguyên bộ quần áo nằm ở trên giường, xuyên thấu qua bóng đêm nhìn người đang tựa lưng vào ghế dựa. Hai chân anh thon dài, ghế dựa quá thấp, chân anh cong đi rất nhiều. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần tây đen, hình ảnh này vô cùng mộc mạc. Cô nghĩ, đây gọi là khí chất sao.
Trong không gian yên tĩnh chật hẹp, bên tai cô chỉ có tiếng kim đồng hồ vang lên, Phương Y nhìn lén Chu Lạc Sâm thật lâu, cô cho rằng anh đã nhắm mắt, cái gì cũng không biết, lại không biết rằng anh mặc dù nhắm mắt nhưng so với cô tỉnh táo hơn nhiều.
Rốt cuộc Phương Y cũng ngủ, Chu Lạc Sâm chậm rãi mở mắt, anh xoa xoa thái dương, một lần nữa nhìn người trên giường.
Anh nhẹ nhàng ngồi ở đầu giường, bỗng nhiên đưa miệng tới gần tai cô, thì thầm: “Phương Y, nếu làm bạn gái của anh nhưng phải tạm thời giữ bí mật, em đồng ý không.”
Phương Y đang ngủ nào biết ai đang nói chuyện? Đầu óc cô mờ mịt, nghe thấy lời này thì nghĩ mình đang mơ, khẽ hừ nhẹ một tiếng, âm thanh kia rất giống “Ừ.”
Chu Lạc Sâm giật giật khóe miệng, giơ tay lên khẽ vuốt khuôn mặt xinh đẹp của cô, ngón tay lưu luyến trên cằm cô, lòng ngón tay dịu dàng cọ xát.
Phương Y cảm thấy ngứa ngáy, không thoải mái né tránh, tay anh rơi vào khoảng không, cảm giác trống rỗng nhất thời xâm nhập. Vì phòng ngừa cô tỉnh lại nên anh cũng không hành động gì nữa.
Chu Lạc Sâm tùy ý đứng lên đi tới cửa sổ, kéo rèm cửa nhìn xuyên màn đêm, suy nghĩ phiêu du.
Thành thật mà nói, Chu Lạc Sâm không hiểu tình yêu là gì. Còn đối với Phương Y, anh bị cô thu hút. Ban đầu ở trong quán bar anh ngẫu nhiên nhìn thấy cô tươi cười, tâm trạng tồi tệ của anh lập tức tan biến.
Hình ảnh đó khiến cho anh khó quên, chỉ cảm thấy là liều thuốc có thể chữa lành vết thương.
Lúc đó, anh không nghĩ tới sẽ gặp lại cô, bước chân không tự giác đi đến cạnh cô, bàn tay cũng không đúng mực, không cẩn thận đụng phải mông cô. Thời khắc ấy, bàn tay đã không nghe lời anh, xoa nhẹ một cái.
Anh liền vội vàng rời đi, cũng không ngờ sẽ gặp lại cô. Có thể gặp lại, đây là tin vui, cũng là duyên phận.
Phụ nữ xinh đẹp anh gặp rất nhiều, đẹp giống Phương Y cũng không phải không có. Nhưng để vừa có sắc vừa có tài lại không bị đồng tiền dụ dỗ thì quả thật rất hiếm.
Chu Lạc Sâm nhấc chân về ghế dựa ngồi xuống, quan sát trên bàn.
Chiếc bàn tuy rất cũ kỷ nhưng được quét dọn sạch sẽ, trên bàn chỉ có một bức họa, không có đồ trang điểm sang trọng, chỉ đơn giản có kem dưỡng da.
Người trong bức họa chính là Phương Y. Trên đó còn có một dòng chữ, bởi vì ánh sáng quá mờ, anh không nhìn thấy rõ lắm.
Chu Lạc Sâm ngoái đầu nhìn Phương Y, cô ngủ thật sâu, anh cầm điện thoại chiếu đèn flash xuống bức họa, là một câu thơ.
“Thượng đế rất công bằng. Nếu Ngài lấy đi của bạn cái gì đó thì chắc chắn một ngày nào đó Ngài sẽ đền bù cho bạn một cái gì đó lớn hơn.”
. . . . . .
Ngày hôm sau, Phương Y tỉnh dậy, Chu Lạc Sâm đã bắt chéo chân ngồi ở rìa ghế gửi tin nhắn, bên cạnh anh là bữa sáng đơn giản, cháo và bánh quẩy, cô từ trên giường đứng lên, có chút hổ thẹn.
“Mỗi lần đều phiền đến luật sư Chu, em thật sự xấu hổ.” Cô nói ra ý nghĩ, mặt bối rối: “Em định dậy sớm để mua bữa sáng, cơ mà. . . . . .” Cô chăm chú nhìn đồng hồ treo tường, còn chưa đến bảy giờ: “Luật sư Chu tỉnh sớm hơn em.”
Chu Lạc Sâm nhẹ nhàng gật đầu: “Đồng hồ sinh học thôi.” Nói xong nâng tay chỉ vào bữa sáng: “Rửa mặt rồi ra đây ăn.”
Phương Y khẽ gật đầu, cô đi vào toilet rửa mặt. Cô nhìn thấy một chiếc cốc và một bàn chải đánh răng mới, có lẽ là anh mua lúc sáng, thoạt nhìn giống như hai người bọn họ đang sinh hoạt chung.
Sự tưởng tượng này khiến cho tâm tình Phương Y phấn chấn, cô hiểu rõ vì sao cô vui mừng, có điều cô cũng không muốn vui quá lâu. Hễ nghĩ đến sự cách biệt quá lớn giữa hai người là trong lòng cô sẽ trở nên phức tạp.
Rửa mặt xong, Phương Y ra ngoài dùng bữa sáng cùng Chu Lạc Sâm, anh vẫn như thường lệ không nói chuyện, chờ ăn hết đến khi cô dọn dẹp anh mới mở miệng: “Anh chờ em dưới lầu.”
Phương Y ậm ừ đồng ý, cô nhìn anh rời đi, trong lòng không thể không khen: “Chính Nhân Quân Tử”.
Kỳ thực, phòng cô rất nhỏ, nam nữ ngủ chung một phòng mà không phát sinh quan hệ thì thật sự rất khó. Khi cô đồng ý để anh ở lại cô rất sợ sẽ xảy ra chuyện, có điều cô vẫn tin tưởng anh. Còn anh cũng không phụ tín nhiệm của cô.
Nhớ tới nụ hôn hụt lần trước, Phương Y cảm thấy Chu Lạc Sâm có lẽ vẫn chưa thích mình, thế nên anh mới không dám làm gì nữa.
Mặc dù ý tưởng này hơi xa vời nhưng nó đã nhanh chóng đã biến khỏi tâm trí cô. Nhất là sau đó cô nhận được tin phải cùng anh đi công tác.
Kỳ thực Phương Y là thư ký riêng của Hình Tứ, cùng Chu Lạc Sâm không thân thiết, nếu anh đi công tác cần thư ký thì có Lâm Tư, đâu đến lượt cô? Lúc Hà Tình thông báo trên mặt Phương Y vẫn còn bần thần.
“Em thu sếp một chút, buổi trưa sẽ xuất phát. Là một vụ kiện lớn ngoài ra do tình trạng khẩn cấp cho nên cần thêm người phụ, vừa vặn vụ kiện của luật sư Hình đã kết thúc, em đi cùng nhé.” Hà Tình nhún nhún vai nói: “Dù sao cũng do luật sư Ngôn an bày, luật sư Hình sẽ không phản đối.”
“Là luật sư Ngôn an bày?” Phương Y nghi hoặc hỏi.
Hà Tình thản nhiên nói: “Đúng vậy, luật sư Chu chỉ nói thiếu người, thế là luật sư Ngôn chọn em.”
Phương Y nhăn mày cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cô vẫn nghe lệnh thu sếp.
Gương mặt của Lâm Tư không vui, cô ta thấp giọng hỏi Doãn Triết Ngạn: “Vụ kiện lần này rất lớn, muốn dẫn người đi cùng thì nên mang theo người biết luật pháp chứ, mang theo Phương Y làm gì?”
Doãn Triết Ngạn nhìn Phương Y một cái, mặt không biểu cảm nói: “Gần đây cô ấy cũng có tự học về luật, xem rất nhiều video clip và sách giáo trình, biểu hiện tốt lắm.”
Khóe miệng Lâm Tư giật giật: “Anh cho rằng cô ấy là thiên tài sao, chỉ cần như thế thì có thể rành luật pháp?”
Doãn Triết Ngạn thản nhiên nói: “Cấp trên an bày, chúng ta là cấp dưới không cần nhiều lời, luật sư Chu biết sẽ mất hứng .”
Lâm Tư nghe vậy thì quả nhiên không nói nữa, yên tĩnh xem lại tài liệu.
Trong văn phòng, Chu Lạc Sâm đang nghiêm túc tiếp chuyện, Ngôn Tố nói trong điện thoại: “Cậu muốn người thì tớ an bày người cho cậu, còn không hài lòng sao?”
Chu Lạc Sâm nhìn nhìn lịch trình danh sách nhân viên mà Hà Tình đã đưa qua trước đó, khóe miệng tuy rằng cong lên nhưng giọng vẫn bình thản: “Phiền cậu rồi.”
Ngôn Tố nói: “Không có gì, chúc cậu mã đáo thành công.”
Chu Lạc Sâm cảm ơn xong liền cúp điện thoại, khi thu tay chú ý tới khuy áo ở trên cổ tay, chợt nhớ tới mình còn chưa thay quần áo. Vì thế anh đứng dậy đi vào phòng nghỉ thay đồ, chỉ riêng khuy áo là anh không đổi.
Kỳ thực, có rất nhiều lễ vật không thể phân biệt bằng giá trị, mà quan trọng là lễ vật đến từ ai. Tâm trạng này, Chu Lạc Sâm giữ kín như bưng.
/42
|