Bị anh đoán trúng tâm tư cho nên cô chỉ biết đỏ mặt cúi đầu, hai tay cô siết chặt, vừa khẩn trương vừa ngượng ngùng cực kỳ đáng yêu.
Anh cười híp mắt, đưa tay qua sờ sờ đầu cô, mái tóc dài rối tung trong gió.
“Đừng sờ đầu em.” Phương Y lúng túng né tránh: “Rối tóc mất.”
Chu Lạc Sâm quay xe vào một con đường hẹp, dịu dàng nói: “Hay là chúng ta đi ăn lẩu, chiều nay em có ca trực không?”
Phương Y nói: “Hai giờ em trực ạ.”
Bây giờ là mười hai giờ, đủ thời gian để cho bọn họ dùng cơm, Chu Lạc Sâm lại nói: “Có thể không làm không?” Anh dùng giọng điệu thương lượng.
Theo lý thuyết, công ty luật Tế An chưa từng bạc đãi nhân viên, vì vậy không có nhân viên nào phải làm việc bán thời gian trong những ngày nghỉ cả.
Chu Lạc Sâm cũng không vì thế mà bất mãn với Phương Y, thậm chí anh còn muốn thương lượng với cô, điều này khiến cho cô cảm thấy thoải mái.
Cô nói: “Vâng ạ.” Vừa do dự vừa hổ thẹn: “Kỳ thực cũng không kiếm được bao nhiêu.”
Chu Lạc Sâm “Ừ” một tiếng, giọng anh vốn ấm áp, giờ phút này còn dễ chịu hơn.
Anh mở miệng gọi tên cô, cảm giác tràn đầy vui vẻ, mặc dù anh chưa nói gì ái muội nhưng cô lại đỏ mặt, đây xem như là một món quà trời ban.
“Phía trước có một quán lẩu, chúng ta đến đó nhé?” Anh chỉ chỉ tay.
Phương Y liếc mắt nói: “Bữa nay để em mời ạ, trời nóng quá, ăn lẩu liệu có ổn không?”
Chu Lạc Sâm mím môi không nói, dường như anh chỉ đề nghị ngẫu nhiên, nhưng mà anh không có ý định ăn cơm.
Anh lặng lẽ liếc nhìn quần áo trên người cô, chiếc váy mỏng manh chất liệu chiffon, yết hầu anh khẽ hoạt động, phát ra một tiếng ho nhẹ.
Xe nhanh chóng đỗ vào bãi đậu xe của nhà hàng, phong cách trang trí của nhà hàng cũng rất đẹp.
Xuống xe, Chu Lạc Sâm bước tới bên cạnh Phương Y, cùng cô sóng vai đi ra ngoài. Phương Y nghiêng đầu tìm kiếm đồ trong ba lô, Chu Lạc Sâm liếc mắt một cái, không tiếng động nắm lấy tay cô, anh nắm thật chặt.
Bỗng nhiên bị một bàn tay nam tính nắm chặt, Phương Y ngẩn người, ngơ ngác nhìn Chu Lạc Sâm bình tĩnh dẫn cô vào quán lẩu, quản lý nhiệt tình chào đón bọn họ.
“Luật sư Chu? Thật hiếm có. Anh tới đây sao không báo trước cho tôi một tiếng, ít ra thì tôi sẽ giữ một phòng riêng tốt nhất.” Quản lý nhà hàng xin lỗi.
Tâm trạng bây giờ của Chu Lạc Sâm rất tốt, ngay cả thái độ cũng hòa nhã, anh chậm rãi nói: “Không sao, bỗng nhiên hôm nay tôi muốn ăn lẩu, quản lý Trần không cần khách sáo, anh đi làm việc của anh đi.”
Quản lý Trần nói: “Làm sao được ạ, luật sư Chu là khách quý, tôi sao có thể đi nơi khác?”
Phục vụ nhanh chóng bưng đồ ăn lên, là nồi lẩu uyên ương, vô cùng hấp dẫn.
“Luật sư Chu cứ thong thả dùng bữa, nếu không đủ cứ gọi tôi.” Quản lý Trần ân cần nói.
Chu Lạc Sâm dựa lưng vào ghế ngồi gật đầu, tựa hồ không còn gì để nói. Anh muốn cùng cô có một không gian riêng, hai giờ cô phải vào ca trực, quản lý Trần ở đây anh cảm thấy rất chướng mắt.
Quản lý Trần muốn nịnh bợ Chu Lạc Sâm, càng không ngừng nói, bởi vì quá mức kích động nên không nhận ra được biểu cảm thiếu kiên nhẫn của Chu Lạc Sâm.
Một lát sau, Chu Lạc Sâm mới chậm rãi mở miệng: “Nếu không phiền thì quản lý Trần ngồi xuống cùng ăn?”
Câu nói này khiến cho quản lý Trần có hơi sửng sốt, sau đó anh ta mới hiểu, đây là lệnh đuổi người.
Quản lý Trần lập tức cáo từ, mồ hôi chảy đầy trán, thầm hận bản thân quá nhiều chuyện, sao lại để cho khách quý tụt cảm xúc chứ?
Anh ta đi rồi, Phương Y không khỏi cười khúc khích: “Anh xem anh dọa người ta rồi kìa.”
Chu Lạc Sâm cầm lấy đũa gắp rau và thịt bỏ vào nồi lẩu, nhàn nhạt nói: “Không dọa đến em là được.”
Phương Y thở dài: “Kỳ thực em cũng rất sợ anh.”
Chu Lạc Sâm cũng không ngẩng đầu, nói: “Điều này là chuyện bình thường.”
“Bình thường?” Cô nghiêng đầu nhìn anh, nghĩ nghĩ nói: “Cũng phải, ai mà không sợ anh chứ.”
Chu Lạc Sâm dùng thìa khuấy đảo nồi lẩu: “Nhưng những người đó không giống như em.”
Phương Y tò mò: “Có gì không giống?”
Chu Lạc Sâm gắp thức ăn vào chén giúp Phương Y, mặt cũng không nâng, nói: “Có một bác sĩ tâm thần đã từng nói, con người có một cơ chế tự bảo vệ mình, đây là một cơ chế tự vệ khá nguy hiểm vì cá nhân không giải quyết được dứt khoát mọi chuyện, nó dễ dàng kích thích một người khác.”
Phương Y ngớ người mơ hồ không hiểu, khuôn mặt chợt ửng đỏ, không biết là do nhiệt độ của nồi lẩu hay bởi vì lời nói ái muội của anh.
Chu Lạc Sâm liếc cô một cái, thấy trán cô chảy nhiều mồ hôi, chỉ biết cô nóng rồi.
Anh giảm điều hòa, tiếp tục nói: “Cho nên điều em nói không hẳn là đúng. Người sợ anh rất nhiều, nhưng thích anh cũng không nhiều lắm.”
Phương Y theo bản năng phản bác: “Người thích anh cũng rất nhiều mà.” Nói xong, kéo kéo cổ áo vì nóng.
Chu Lạc Sâm đặt chén tới trước mặt Phương Y, cô cảm ơn anh, anh cũng không ngại ngùng nhìn thẳng vào phần vải mỏng che trước ngực cô, lịch sự nói: “Đúng vậy, người thích anh không ít, nhưng mà. . . . . .” Ánh mắt anh ảm đạm, ngữ khí mạnh mẽ: “Anh chỉ thích mỗi mình em.”
“Anh chỉ thích mỗi mình em” Sáu chữ này có lực sát thương rất lớn, Phương Y trực tiếp cúi đầu, nói không nên lời.
Chu Lạc Sâm khẽ cười một tiếng, giúp cô gắp thịt vào chén: “Ăn đi.”
Phương Y ngượng ngùng gật đầu, cầm lấy đôi đũa cúi đầu ăn, hoàn toàn không dám nhìn anh. Nhiệt độ trong phòng tăng cao, cô chảy không ít mồ hôi, cổ áo ướt đẫm.
Chu Lạc Sâm đem hết cảnh tượng này thu vào đáy mắt, chần chừ một lát, cuối cùng giúp cô chỉnh điều hòa.
Anh tiếp tục gắp rau bỏ vào chén của mình, dường như không quan tâm: “Bây giờ em đã là bạn gái của anh.”
Phương Y dừng động tác, giương mắt nhìn anh, không cự tuyệt cũng không gật đầu.
Anh nhìn cô trìu mến, một lát sau anh nở nụ cười sáng lạn, nụ cười này đủ để giết chết người đối diện: “Không nói tức là cam chịu, ăn đi, ăn xong lại gọi món khác.”
Cô nhìn anh, cuối cùng cũng không từ chối.
Bữa ăn này rất ngon, là do bầu không khí ấm áp và tươi mới sao? Tóm lại bây giờ cô không còn lo lắng nữa, nếu vì sợ bị tổn thương mà cự tuyệt thì làm gì có cơ hội được hạnh phúc, đây chẳng phải là mất mát lắm sao?
Phương Y cầm đũa muốn gắp miếng thịt, có điều cô quá khẩn trương, gắp kiểu nào cũng trượt miếng thịt.
Anh nhìn một hồi, rốt cuộc nhịn không được đành phải giúp cô.
Phương Y nhìn miếng thịt trong chén, cắn cắn chiếc đũa nói: “Cám ơn.”
Chu Lạc Sâm nhàn nhạt hỏi: “Còn khách sáo ư?”
Cô giả vờ không muốn trả lời mà chỉ lo tập trung ăn. Anh nói không sai, lẩu ở đây rất ngon, cô giương mắt nhìn anh, anh chỉ ăn rau mà thôi, người như vậy chắc là có cuộc sống rất nhàm chán.
“Anh có tin vào Phật giáo không?” Phương Y đột nhiên hỏi.
Chu Lạc Sâm dừng mọi động tác, lắc đầu: “Không.”
Không biết sao lúc anh nói anh không tin, cô đã nghĩ ngay đến một chuyện.
Cô nhíu mày ngẫm nghĩ, nhớ tới câu nói “Còn khách sáo ư”, liền quyết định không khách sáo nữa.
“Vậy anh có tin vào tình yêu không?” Theo đạo lý, một người đàn ông không ngần ngại nói tin là bởi vì anh ta muốn được ở cùng bạn gái. Mặc dù bọn họ không muốn công khai, hoặc là không muốn tính toán lâu dài, đây cũng là tạm thời giả vớ sùng đạo. Phương Y hiếu kỳ, Chu Lạc Sâm có phải cũng như thế không?
Chu Lạc Sâm không hề chần chừ, anh vừa ăn vừa nói: “Tin chứ.”
Hai chữ này khiến cho Phương Y hoảng hốt, đang nghĩ tới thì ra Chu Lạc Sâm cũng có lối suy nghĩ giống như những người đàn ông khác, sau đó cô nghe anh nói: “Nhưng anh không tin người khác.”
Tin tưởng tình yêu, nhưng lại không tin tưởng người khác. Phương Y giật mình im lặng, cô cúi đầu tiếp tục ăn.
Kỳ thực rất lạ, thói quen của Chu Lạc Sâm là trong lúc ăn cơm sẽ không nói chuyện, hôm nay anh nói rất nhiều.
Sau khi ăn xong, anh đưa cô về chỗ làm, còn đúng 8 phút.
Ở trước cửa hàng tiện lợi, anh nhìn cô bước xuống xe, còn cô chào tạm biệt anh, bỗng nhiên anh gọi cô lại.
Cô đứng tại chỗ ngoái đầu nhìn: “Sao vậy?”
Anh đi đến trước mặt cô nói: “Nghỉ việc đi, cách ngày nghỉ còn có ba ngày, chúng ta ra ngoài biển dạo.”
Ba ngày không đủ để đi chơi xa, nhưng nếu ra ngoài biển dạo thì vẫn có thể tranh thủ thời gian.
Phương Y nhíu mày suy tư, sau đó cô gật đầu: “Vâng ạ, chiều nay em sẽ nói với quản lý.” So với kiếm được mấy trăm đồng tiền, cô càng muốn ở bên cạnh anh hơn.
“Nhưng mà vụ kiện của Mộc Tử không phải là đang có vấn đề sao, anh không cần xử lý nữa?” Phương Y lo lắng hỏi.
Chu Lạc Sâm nhớ tới vụ kiện thì ánh mắt có phần đăm chiêu, rất nhanh liền khôi phục tinh thần, anh vẫn có kế hoạch của riêng mình.
“Không sao, chẳng lẽ em không tin vào năng lực của anh?” Anh hỏi ngược lại, đem vấn đề cho cô giải quyết.
Phương Y nói: “Em đương nhiên là tin tưởng anh, chẳng qua. . . . . .” Chẳng qua là sợ Mộc Tử và Hạ Đình Xuyên âm mưu hại anh.
Tuy rằng nửa câu sau Phương Y vẫn chưa nói ra nhưng Chu Lạc Sâm cũng đoán được, anh bỗng nhiên cúi đầu hôn lên mặt cô, cô lờ mờ ngẩng đầu nhìn anh, cô nghe thấy anh nói: “Tan tầm anh tới đón em, chở em về nhà thu xếp, sau đó đêm nay chúng ta sẽ xuất phát luôn.” Dứt lời, anh xoay người trở lại xe: “Đi đi, không khéo thì muộn mất.”
Phương Y nhìn nhìn đồng hồ, quả nhiên đã tới giờ rồi, cô không hàn huyên nữa mà trực tiếp chạy vào cửa hàng, giọng cất cao: “Anh lái xe cẩn thận, bái bái!”
Anh nhìn cô chạy vào của hàng, lườm người qua đường một chút, tập mãi thành thói quen coi thường sải bước lên xe, nghênh ngang rời đi.
Buổi chiều.
Lúc tan tầm cô nhìn thấy anh, dường như anh đang chờ cô ở đây, chưa bao giờ rời đi cả.
Suy nghĩ này là do cô dựa vào cảm giác, cảm giác này khiến cho cô hạnh phúc tràn trề, cô ngồi vào tay lái phụ liền hỏi: “Chờ em lâu chưa? Sao lại không gọi điện thoại cho em.”
Chu Lạc Sâm vừa lái xe vừa nói: “Không lâu, vừa mới đặt phòng khách sạn, bây giờ anh đưa em về nhà trọ thu xếp đồ đạc.”
Phương Y nhớ tới bữa ăn trưa nay, nói thế nào quản lý cũng không chịu lấy tiền của cô, cho nên cô kiên trì nói: “Chi phí lần này hãy để em trả, không thể nào cứ tiêu tiền của anh.”
Chu Lạc Sâm dùng ngón trỏ đẩy đẩy mắt kính: “Là người của anh thì cần gì phải áy náy.”
Câu nói này khiến cho trái tim của Phương Y đập nhanh bất thường, mặt không đổi sắc, có thể thấy được công lực của Chu Lạc Sâm quá thâm hậu.
Cô quan sát anh, ánh mắt không kiêng dè, điều này khiến cho anh không được tự nhiên.
Anh mở radio trên xe, đúng lúc là chương trình quảng cáo về thực phẩm “tráng dương bổ thận”, Phương Y lập tức quay đầu, Chu Lạc Sâm cũng thay đổi kênh.
Âm nhạc vang lên, Phương Y nhẹ nhàng thở ra, cô nhìn ngoài lộ, đã đến nhà trọ rồi, nhanh thật.
Chu Lạc Sâm ngừng xe sau đó cùng Phương Y đi lên lầu, thuận tiện giúp đỡ và tham quan nhà mới.
Dường như anh không hề xa lạ với nơi này, cô cảm thấy kỳ lạ, nhưng lại không biết kỳ lạ chỗ nào.
Cô lấy chìa khóa mở cửa mời anh đi vào, phòng không có mở điều hòa cho nên rất nóng, cô tùy tay đưa anh cây quạt, nói: “Em thu xếp một chút, chờ em nhé.”
Chu Lạc Sâm cầm cây quạt quạt một lát, thật mát.
Phương Y thu dọn xong xuôi liền cầm ba lô đi ra, lúc bước ra vừa vặn nhìn thấy cảnh này, không khỏi cười thành tiếng.
Chu Lạc Sâm lập tức buông quạt xuống, đút tay vào túi quần, hỏi: “Xong rồi?”
“Dạ, chúng ta đi thôi.” Phương Y khẽ gật đầu, lúc cô khóa cửa anh tiếp nhận ba lô của cô, cả hai bước xuống lầu. Phương Y thầm nghĩ, có đàn ông bên cạnh thật tốt.
Shek O là một địa điểm nổi tiếng, ngày nghỉ rất nhiều du khách tập trung về đây. Phương Y và Chu Lạc Sâm cuối cùng cũng đến được khách sạn, lễ tân thông báo chuyện đặt phòng xảy ra chút vấn đề.
Anh đặt phòng cao cấp nhưng hiện tại chỉ còn phòng VIP và phòng bình dân.
Chu Lạc Sâm không thích ở phòng bình dân, anh mở miệng muốn đặt phòng VIP nhưng Phương Y đã nhanh chóng ngăn cản.
“Chúng ta chỉ ở đây ba ngày, chỉ có hai người, phòng bình thường là được rồi ạ.”
Anh lẳng lặng nhìn cô: “Cho em hai lựa chọn, một phòng nhỏ với một chiếc giường, hoặc là một phòng VIP với hai chiếc giường.”
Phương Y dứt khoát: “Phòng VIP ạ.”
Chu Lạc Sâm xoay người nói với lễ tân, hai người cùng nhau đi lên thang máy.
Phòng VIP ở tầng lầu cao nhất, phong cảnh đẹp, mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy biển xanh cát trắng, bây giờ là tháng mười, thời tiết ôn hoà, ánh mặt trời ấm áp, ra ngoài chỉ cần thoa một chút kem chống nắng.
Phương Y nhìn hai bên phòng khách, hai phòng ngủ, hẳn là sẽ không phát sinh chuyện gì.
Nếu mà có xảy ra chuyện. . . . . .
Chu Lạc Sâm đưa Phương Y đi ăn một bữa tối đơn giản rồi dẫn cô về phòng nghỉ ngơi, còn anh công tác ở phòng khách.
Phương Y tựa người trước cửa nhìn người đàn ông đang chăm chỉ làm việc, tự nhiên cô nhớ tới câu nói “Đàn ông đẹp nhất là trong lúc họ nghiêm túc làm việc.”
Chu Lạc Sâm so với ngày thường càng thêm anh tuấn, mỗi một cái nhíu mày cũng rất phong tình.
Phương Y trở về phòng, tiện tay đóng cửa phòng lại, cô không khóa cửa liền nằm trên giường xem tivi.
Cô đã rửa mặt, bây giờ đang mặc một bộ đồ đơn giản để chuẩn bị ngủ. Mấy ngày nay cô hơi mệt, nằm trên giường không lâu thì đã lăn ra ngủ, chăn bị cô tùy ý kẹp vào chân, lúc Chu Lạc Sâm đi vào liền giúp cô tắt ti vi.
Kỳ thực cô chỉ mặc một bộ đồ bình thường, có điều đôi chân thon dài và cánh tay trắng nõn đang quấn lấy tấm chăn, Chu Lạc Sâm hận mình vì không thể là chiếc chăn kia.
Anh đi đến mép giường cúi người xuống muốn giúp cô đắp kín, bỗng nhiên cô mở mắt ra, biểu cảm ”Bắt quả tang rồi.” nhìn chằm chằm anh.
“Anh gõ cửa nhưng không thấy em trả lời, anh đoán là em đang ngủ, anh vào đây là để tắt ti vi giúp em.” Anh giải thích hành vi của mình, đây là lần đầu tiên anh bị cô trực tiếp phát hiện hành vi không thỏa đáng, trong lòng tiếc nuối: “Điều hòa mở thấp quá, không đắp chăn sẽ cảm mạo.” Nói xong, liền kéo chăn lên giúp cô, cô cử động khiến cho cổ áo sơ mi càng mở rộng, cơ hồ có thể nhìn thấy áo ngực bên trong.
Là màu hồng, anh từng nói, anh thích cô mặc màu đen.
Phương Y phát hiện tầm mắt của Chu Lạc Sâm đang nhìn áo ngực mình thì nhất thời đỏ mặt, vội vàng đứng lên muốn né tránh, thế nhưng anh lại trực tiếp ôm cô, trực tiếp đè cô trên giường, hôn lên chiếc cổ trắng nõn của cô.
Cô khẽ rên một cái, cổ cô dường như tê dại, cô nỗ lực đẩy anh ra khỏi người mình: “Đừng. . . . . . Em có vật này muốn trả cho anh.”
Chu Lạc Sâm híp mắt rút lui thân thể, dùng ánh mắt mất hứng nhìn cô.
Phương Y đỏ mặt tươi cười: “Đã tính trả lại cho anh sớm, nhưng mà không có cơ hội. Vòng tay này thật sự rất quý giá, em không thể nhận được.”
Anh rũ mắt liếc nhìn chiếc vòng tay đã mua cho cô, thở dài: “Không phải em đã là bạn gái của anh sao, tặng cho em thì có vấn đề gì?”
Phương Y cắn cắn môi nói: “Nhưng món quà này quá đắt, chẳng lẽ anh không thể tặng cho em món quà khác rẻ hơn sao?”
Ánh mắt Chu Lạc Sâm mơ hồ, giọng nói bỗng nhiên rất nhỏ: “Thứ rẻ nhất anh đã cho em rồi.”
Phương Y không hiểu: “Gì ạ?”
“Trái tim của anh.” Giọng anh vô cùng cô đơn.
Anh cười híp mắt, đưa tay qua sờ sờ đầu cô, mái tóc dài rối tung trong gió.
“Đừng sờ đầu em.” Phương Y lúng túng né tránh: “Rối tóc mất.”
Chu Lạc Sâm quay xe vào một con đường hẹp, dịu dàng nói: “Hay là chúng ta đi ăn lẩu, chiều nay em có ca trực không?”
Phương Y nói: “Hai giờ em trực ạ.”
Bây giờ là mười hai giờ, đủ thời gian để cho bọn họ dùng cơm, Chu Lạc Sâm lại nói: “Có thể không làm không?” Anh dùng giọng điệu thương lượng.
Theo lý thuyết, công ty luật Tế An chưa từng bạc đãi nhân viên, vì vậy không có nhân viên nào phải làm việc bán thời gian trong những ngày nghỉ cả.
Chu Lạc Sâm cũng không vì thế mà bất mãn với Phương Y, thậm chí anh còn muốn thương lượng với cô, điều này khiến cho cô cảm thấy thoải mái.
Cô nói: “Vâng ạ.” Vừa do dự vừa hổ thẹn: “Kỳ thực cũng không kiếm được bao nhiêu.”
Chu Lạc Sâm “Ừ” một tiếng, giọng anh vốn ấm áp, giờ phút này còn dễ chịu hơn.
Anh mở miệng gọi tên cô, cảm giác tràn đầy vui vẻ, mặc dù anh chưa nói gì ái muội nhưng cô lại đỏ mặt, đây xem như là một món quà trời ban.
“Phía trước có một quán lẩu, chúng ta đến đó nhé?” Anh chỉ chỉ tay.
Phương Y liếc mắt nói: “Bữa nay để em mời ạ, trời nóng quá, ăn lẩu liệu có ổn không?”
Chu Lạc Sâm mím môi không nói, dường như anh chỉ đề nghị ngẫu nhiên, nhưng mà anh không có ý định ăn cơm.
Anh lặng lẽ liếc nhìn quần áo trên người cô, chiếc váy mỏng manh chất liệu chiffon, yết hầu anh khẽ hoạt động, phát ra một tiếng ho nhẹ.
Xe nhanh chóng đỗ vào bãi đậu xe của nhà hàng, phong cách trang trí của nhà hàng cũng rất đẹp.
Xuống xe, Chu Lạc Sâm bước tới bên cạnh Phương Y, cùng cô sóng vai đi ra ngoài. Phương Y nghiêng đầu tìm kiếm đồ trong ba lô, Chu Lạc Sâm liếc mắt một cái, không tiếng động nắm lấy tay cô, anh nắm thật chặt.
Bỗng nhiên bị một bàn tay nam tính nắm chặt, Phương Y ngẩn người, ngơ ngác nhìn Chu Lạc Sâm bình tĩnh dẫn cô vào quán lẩu, quản lý nhiệt tình chào đón bọn họ.
“Luật sư Chu? Thật hiếm có. Anh tới đây sao không báo trước cho tôi một tiếng, ít ra thì tôi sẽ giữ một phòng riêng tốt nhất.” Quản lý nhà hàng xin lỗi.
Tâm trạng bây giờ của Chu Lạc Sâm rất tốt, ngay cả thái độ cũng hòa nhã, anh chậm rãi nói: “Không sao, bỗng nhiên hôm nay tôi muốn ăn lẩu, quản lý Trần không cần khách sáo, anh đi làm việc của anh đi.”
Quản lý Trần nói: “Làm sao được ạ, luật sư Chu là khách quý, tôi sao có thể đi nơi khác?”
Phục vụ nhanh chóng bưng đồ ăn lên, là nồi lẩu uyên ương, vô cùng hấp dẫn.
“Luật sư Chu cứ thong thả dùng bữa, nếu không đủ cứ gọi tôi.” Quản lý Trần ân cần nói.
Chu Lạc Sâm dựa lưng vào ghế ngồi gật đầu, tựa hồ không còn gì để nói. Anh muốn cùng cô có một không gian riêng, hai giờ cô phải vào ca trực, quản lý Trần ở đây anh cảm thấy rất chướng mắt.
Quản lý Trần muốn nịnh bợ Chu Lạc Sâm, càng không ngừng nói, bởi vì quá mức kích động nên không nhận ra được biểu cảm thiếu kiên nhẫn của Chu Lạc Sâm.
Một lát sau, Chu Lạc Sâm mới chậm rãi mở miệng: “Nếu không phiền thì quản lý Trần ngồi xuống cùng ăn?”
Câu nói này khiến cho quản lý Trần có hơi sửng sốt, sau đó anh ta mới hiểu, đây là lệnh đuổi người.
Quản lý Trần lập tức cáo từ, mồ hôi chảy đầy trán, thầm hận bản thân quá nhiều chuyện, sao lại để cho khách quý tụt cảm xúc chứ?
Anh ta đi rồi, Phương Y không khỏi cười khúc khích: “Anh xem anh dọa người ta rồi kìa.”
Chu Lạc Sâm cầm lấy đũa gắp rau và thịt bỏ vào nồi lẩu, nhàn nhạt nói: “Không dọa đến em là được.”
Phương Y thở dài: “Kỳ thực em cũng rất sợ anh.”
Chu Lạc Sâm cũng không ngẩng đầu, nói: “Điều này là chuyện bình thường.”
“Bình thường?” Cô nghiêng đầu nhìn anh, nghĩ nghĩ nói: “Cũng phải, ai mà không sợ anh chứ.”
Chu Lạc Sâm dùng thìa khuấy đảo nồi lẩu: “Nhưng những người đó không giống như em.”
Phương Y tò mò: “Có gì không giống?”
Chu Lạc Sâm gắp thức ăn vào chén giúp Phương Y, mặt cũng không nâng, nói: “Có một bác sĩ tâm thần đã từng nói, con người có một cơ chế tự bảo vệ mình, đây là một cơ chế tự vệ khá nguy hiểm vì cá nhân không giải quyết được dứt khoát mọi chuyện, nó dễ dàng kích thích một người khác.”
Phương Y ngớ người mơ hồ không hiểu, khuôn mặt chợt ửng đỏ, không biết là do nhiệt độ của nồi lẩu hay bởi vì lời nói ái muội của anh.
Chu Lạc Sâm liếc cô một cái, thấy trán cô chảy nhiều mồ hôi, chỉ biết cô nóng rồi.
Anh giảm điều hòa, tiếp tục nói: “Cho nên điều em nói không hẳn là đúng. Người sợ anh rất nhiều, nhưng thích anh cũng không nhiều lắm.”
Phương Y theo bản năng phản bác: “Người thích anh cũng rất nhiều mà.” Nói xong, kéo kéo cổ áo vì nóng.
Chu Lạc Sâm đặt chén tới trước mặt Phương Y, cô cảm ơn anh, anh cũng không ngại ngùng nhìn thẳng vào phần vải mỏng che trước ngực cô, lịch sự nói: “Đúng vậy, người thích anh không ít, nhưng mà. . . . . .” Ánh mắt anh ảm đạm, ngữ khí mạnh mẽ: “Anh chỉ thích mỗi mình em.”
“Anh chỉ thích mỗi mình em” Sáu chữ này có lực sát thương rất lớn, Phương Y trực tiếp cúi đầu, nói không nên lời.
Chu Lạc Sâm khẽ cười một tiếng, giúp cô gắp thịt vào chén: “Ăn đi.”
Phương Y ngượng ngùng gật đầu, cầm lấy đôi đũa cúi đầu ăn, hoàn toàn không dám nhìn anh. Nhiệt độ trong phòng tăng cao, cô chảy không ít mồ hôi, cổ áo ướt đẫm.
Chu Lạc Sâm đem hết cảnh tượng này thu vào đáy mắt, chần chừ một lát, cuối cùng giúp cô chỉnh điều hòa.
Anh tiếp tục gắp rau bỏ vào chén của mình, dường như không quan tâm: “Bây giờ em đã là bạn gái của anh.”
Phương Y dừng động tác, giương mắt nhìn anh, không cự tuyệt cũng không gật đầu.
Anh nhìn cô trìu mến, một lát sau anh nở nụ cười sáng lạn, nụ cười này đủ để giết chết người đối diện: “Không nói tức là cam chịu, ăn đi, ăn xong lại gọi món khác.”
Cô nhìn anh, cuối cùng cũng không từ chối.
Bữa ăn này rất ngon, là do bầu không khí ấm áp và tươi mới sao? Tóm lại bây giờ cô không còn lo lắng nữa, nếu vì sợ bị tổn thương mà cự tuyệt thì làm gì có cơ hội được hạnh phúc, đây chẳng phải là mất mát lắm sao?
Phương Y cầm đũa muốn gắp miếng thịt, có điều cô quá khẩn trương, gắp kiểu nào cũng trượt miếng thịt.
Anh nhìn một hồi, rốt cuộc nhịn không được đành phải giúp cô.
Phương Y nhìn miếng thịt trong chén, cắn cắn chiếc đũa nói: “Cám ơn.”
Chu Lạc Sâm nhàn nhạt hỏi: “Còn khách sáo ư?”
Cô giả vờ không muốn trả lời mà chỉ lo tập trung ăn. Anh nói không sai, lẩu ở đây rất ngon, cô giương mắt nhìn anh, anh chỉ ăn rau mà thôi, người như vậy chắc là có cuộc sống rất nhàm chán.
“Anh có tin vào Phật giáo không?” Phương Y đột nhiên hỏi.
Chu Lạc Sâm dừng mọi động tác, lắc đầu: “Không.”
Không biết sao lúc anh nói anh không tin, cô đã nghĩ ngay đến một chuyện.
Cô nhíu mày ngẫm nghĩ, nhớ tới câu nói “Còn khách sáo ư”, liền quyết định không khách sáo nữa.
“Vậy anh có tin vào tình yêu không?” Theo đạo lý, một người đàn ông không ngần ngại nói tin là bởi vì anh ta muốn được ở cùng bạn gái. Mặc dù bọn họ không muốn công khai, hoặc là không muốn tính toán lâu dài, đây cũng là tạm thời giả vớ sùng đạo. Phương Y hiếu kỳ, Chu Lạc Sâm có phải cũng như thế không?
Chu Lạc Sâm không hề chần chừ, anh vừa ăn vừa nói: “Tin chứ.”
Hai chữ này khiến cho Phương Y hoảng hốt, đang nghĩ tới thì ra Chu Lạc Sâm cũng có lối suy nghĩ giống như những người đàn ông khác, sau đó cô nghe anh nói: “Nhưng anh không tin người khác.”
Tin tưởng tình yêu, nhưng lại không tin tưởng người khác. Phương Y giật mình im lặng, cô cúi đầu tiếp tục ăn.
Kỳ thực rất lạ, thói quen của Chu Lạc Sâm là trong lúc ăn cơm sẽ không nói chuyện, hôm nay anh nói rất nhiều.
Sau khi ăn xong, anh đưa cô về chỗ làm, còn đúng 8 phút.
Ở trước cửa hàng tiện lợi, anh nhìn cô bước xuống xe, còn cô chào tạm biệt anh, bỗng nhiên anh gọi cô lại.
Cô đứng tại chỗ ngoái đầu nhìn: “Sao vậy?”
Anh đi đến trước mặt cô nói: “Nghỉ việc đi, cách ngày nghỉ còn có ba ngày, chúng ta ra ngoài biển dạo.”
Ba ngày không đủ để đi chơi xa, nhưng nếu ra ngoài biển dạo thì vẫn có thể tranh thủ thời gian.
Phương Y nhíu mày suy tư, sau đó cô gật đầu: “Vâng ạ, chiều nay em sẽ nói với quản lý.” So với kiếm được mấy trăm đồng tiền, cô càng muốn ở bên cạnh anh hơn.
“Nhưng mà vụ kiện của Mộc Tử không phải là đang có vấn đề sao, anh không cần xử lý nữa?” Phương Y lo lắng hỏi.
Chu Lạc Sâm nhớ tới vụ kiện thì ánh mắt có phần đăm chiêu, rất nhanh liền khôi phục tinh thần, anh vẫn có kế hoạch của riêng mình.
“Không sao, chẳng lẽ em không tin vào năng lực của anh?” Anh hỏi ngược lại, đem vấn đề cho cô giải quyết.
Phương Y nói: “Em đương nhiên là tin tưởng anh, chẳng qua. . . . . .” Chẳng qua là sợ Mộc Tử và Hạ Đình Xuyên âm mưu hại anh.
Tuy rằng nửa câu sau Phương Y vẫn chưa nói ra nhưng Chu Lạc Sâm cũng đoán được, anh bỗng nhiên cúi đầu hôn lên mặt cô, cô lờ mờ ngẩng đầu nhìn anh, cô nghe thấy anh nói: “Tan tầm anh tới đón em, chở em về nhà thu xếp, sau đó đêm nay chúng ta sẽ xuất phát luôn.” Dứt lời, anh xoay người trở lại xe: “Đi đi, không khéo thì muộn mất.”
Phương Y nhìn nhìn đồng hồ, quả nhiên đã tới giờ rồi, cô không hàn huyên nữa mà trực tiếp chạy vào cửa hàng, giọng cất cao: “Anh lái xe cẩn thận, bái bái!”
Anh nhìn cô chạy vào của hàng, lườm người qua đường một chút, tập mãi thành thói quen coi thường sải bước lên xe, nghênh ngang rời đi.
Buổi chiều.
Lúc tan tầm cô nhìn thấy anh, dường như anh đang chờ cô ở đây, chưa bao giờ rời đi cả.
Suy nghĩ này là do cô dựa vào cảm giác, cảm giác này khiến cho cô hạnh phúc tràn trề, cô ngồi vào tay lái phụ liền hỏi: “Chờ em lâu chưa? Sao lại không gọi điện thoại cho em.”
Chu Lạc Sâm vừa lái xe vừa nói: “Không lâu, vừa mới đặt phòng khách sạn, bây giờ anh đưa em về nhà trọ thu xếp đồ đạc.”
Phương Y nhớ tới bữa ăn trưa nay, nói thế nào quản lý cũng không chịu lấy tiền của cô, cho nên cô kiên trì nói: “Chi phí lần này hãy để em trả, không thể nào cứ tiêu tiền của anh.”
Chu Lạc Sâm dùng ngón trỏ đẩy đẩy mắt kính: “Là người của anh thì cần gì phải áy náy.”
Câu nói này khiến cho trái tim của Phương Y đập nhanh bất thường, mặt không đổi sắc, có thể thấy được công lực của Chu Lạc Sâm quá thâm hậu.
Cô quan sát anh, ánh mắt không kiêng dè, điều này khiến cho anh không được tự nhiên.
Anh mở radio trên xe, đúng lúc là chương trình quảng cáo về thực phẩm “tráng dương bổ thận”, Phương Y lập tức quay đầu, Chu Lạc Sâm cũng thay đổi kênh.
Âm nhạc vang lên, Phương Y nhẹ nhàng thở ra, cô nhìn ngoài lộ, đã đến nhà trọ rồi, nhanh thật.
Chu Lạc Sâm ngừng xe sau đó cùng Phương Y đi lên lầu, thuận tiện giúp đỡ và tham quan nhà mới.
Dường như anh không hề xa lạ với nơi này, cô cảm thấy kỳ lạ, nhưng lại không biết kỳ lạ chỗ nào.
Cô lấy chìa khóa mở cửa mời anh đi vào, phòng không có mở điều hòa cho nên rất nóng, cô tùy tay đưa anh cây quạt, nói: “Em thu xếp một chút, chờ em nhé.”
Chu Lạc Sâm cầm cây quạt quạt một lát, thật mát.
Phương Y thu dọn xong xuôi liền cầm ba lô đi ra, lúc bước ra vừa vặn nhìn thấy cảnh này, không khỏi cười thành tiếng.
Chu Lạc Sâm lập tức buông quạt xuống, đút tay vào túi quần, hỏi: “Xong rồi?”
“Dạ, chúng ta đi thôi.” Phương Y khẽ gật đầu, lúc cô khóa cửa anh tiếp nhận ba lô của cô, cả hai bước xuống lầu. Phương Y thầm nghĩ, có đàn ông bên cạnh thật tốt.
Shek O là một địa điểm nổi tiếng, ngày nghỉ rất nhiều du khách tập trung về đây. Phương Y và Chu Lạc Sâm cuối cùng cũng đến được khách sạn, lễ tân thông báo chuyện đặt phòng xảy ra chút vấn đề.
Anh đặt phòng cao cấp nhưng hiện tại chỉ còn phòng VIP và phòng bình dân.
Chu Lạc Sâm không thích ở phòng bình dân, anh mở miệng muốn đặt phòng VIP nhưng Phương Y đã nhanh chóng ngăn cản.
“Chúng ta chỉ ở đây ba ngày, chỉ có hai người, phòng bình thường là được rồi ạ.”
Anh lẳng lặng nhìn cô: “Cho em hai lựa chọn, một phòng nhỏ với một chiếc giường, hoặc là một phòng VIP với hai chiếc giường.”
Phương Y dứt khoát: “Phòng VIP ạ.”
Chu Lạc Sâm xoay người nói với lễ tân, hai người cùng nhau đi lên thang máy.
Phòng VIP ở tầng lầu cao nhất, phong cảnh đẹp, mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy biển xanh cát trắng, bây giờ là tháng mười, thời tiết ôn hoà, ánh mặt trời ấm áp, ra ngoài chỉ cần thoa một chút kem chống nắng.
Phương Y nhìn hai bên phòng khách, hai phòng ngủ, hẳn là sẽ không phát sinh chuyện gì.
Nếu mà có xảy ra chuyện. . . . . .
Chu Lạc Sâm đưa Phương Y đi ăn một bữa tối đơn giản rồi dẫn cô về phòng nghỉ ngơi, còn anh công tác ở phòng khách.
Phương Y tựa người trước cửa nhìn người đàn ông đang chăm chỉ làm việc, tự nhiên cô nhớ tới câu nói “Đàn ông đẹp nhất là trong lúc họ nghiêm túc làm việc.”
Chu Lạc Sâm so với ngày thường càng thêm anh tuấn, mỗi một cái nhíu mày cũng rất phong tình.
Phương Y trở về phòng, tiện tay đóng cửa phòng lại, cô không khóa cửa liền nằm trên giường xem tivi.
Cô đã rửa mặt, bây giờ đang mặc một bộ đồ đơn giản để chuẩn bị ngủ. Mấy ngày nay cô hơi mệt, nằm trên giường không lâu thì đã lăn ra ngủ, chăn bị cô tùy ý kẹp vào chân, lúc Chu Lạc Sâm đi vào liền giúp cô tắt ti vi.
Kỳ thực cô chỉ mặc một bộ đồ bình thường, có điều đôi chân thon dài và cánh tay trắng nõn đang quấn lấy tấm chăn, Chu Lạc Sâm hận mình vì không thể là chiếc chăn kia.
Anh đi đến mép giường cúi người xuống muốn giúp cô đắp kín, bỗng nhiên cô mở mắt ra, biểu cảm ”Bắt quả tang rồi.” nhìn chằm chằm anh.
“Anh gõ cửa nhưng không thấy em trả lời, anh đoán là em đang ngủ, anh vào đây là để tắt ti vi giúp em.” Anh giải thích hành vi của mình, đây là lần đầu tiên anh bị cô trực tiếp phát hiện hành vi không thỏa đáng, trong lòng tiếc nuối: “Điều hòa mở thấp quá, không đắp chăn sẽ cảm mạo.” Nói xong, liền kéo chăn lên giúp cô, cô cử động khiến cho cổ áo sơ mi càng mở rộng, cơ hồ có thể nhìn thấy áo ngực bên trong.
Là màu hồng, anh từng nói, anh thích cô mặc màu đen.
Phương Y phát hiện tầm mắt của Chu Lạc Sâm đang nhìn áo ngực mình thì nhất thời đỏ mặt, vội vàng đứng lên muốn né tránh, thế nhưng anh lại trực tiếp ôm cô, trực tiếp đè cô trên giường, hôn lên chiếc cổ trắng nõn của cô.
Cô khẽ rên một cái, cổ cô dường như tê dại, cô nỗ lực đẩy anh ra khỏi người mình: “Đừng. . . . . . Em có vật này muốn trả cho anh.”
Chu Lạc Sâm híp mắt rút lui thân thể, dùng ánh mắt mất hứng nhìn cô.
Phương Y đỏ mặt tươi cười: “Đã tính trả lại cho anh sớm, nhưng mà không có cơ hội. Vòng tay này thật sự rất quý giá, em không thể nhận được.”
Anh rũ mắt liếc nhìn chiếc vòng tay đã mua cho cô, thở dài: “Không phải em đã là bạn gái của anh sao, tặng cho em thì có vấn đề gì?”
Phương Y cắn cắn môi nói: “Nhưng món quà này quá đắt, chẳng lẽ anh không thể tặng cho em món quà khác rẻ hơn sao?”
Ánh mắt Chu Lạc Sâm mơ hồ, giọng nói bỗng nhiên rất nhỏ: “Thứ rẻ nhất anh đã cho em rồi.”
Phương Y không hiểu: “Gì ạ?”
“Trái tim của anh.” Giọng anh vô cùng cô đơn.
/42
|