Phương Y đi rồi cũng không biết Chu Lạc Sâm và Chu Mạn Mạn đã xảy ra chuyện gì. Cô lười suy nghĩ, vấn đề này khiến cô phiền lòng, thà đừng để ý còn hơn.
Cô ngồi ru rú ở trên sofa nghịch di động, đột nhiên có một tin nhắn.
Người gửi là Hình Tứ, anh ta hỏi cô ở đâu.
Phương Y chần chừ một lát, viết: Có chuyện gì ạ?
Anh ta nhanh chóng trả lời: Không có gì.
Hình Tứ là tuýp người không thích quấy rầy người khác, anh ta gửi tin nhắn đến khẳng định là có chuyện, phỏng chừng biết cô ở ngoại thành nên mới nói không có gì.
Phương Y hiểu rõ Hình Tứ, khôi phục tinh thần trả lời: Nếu luật sư Hình có việc cần gặp thì em sẽ nhanh chóng trở về.
Kỳ thực cô rất ích kỷ, sau khi Lâm Tư giải thích mối quan hệ của Chu Mạn Mạn và Chu Lạc Sâm, nghĩ đến chuyện này tự nhiên trong lòng cô rất bất an.
Cô không biết người khác yêu đương thế nào, nhưng chuyện này khiến cô không yên tâm. Người nói muốn đi chơi là anh, đột nhiên đòi trở về khách sạn cũng là anh, thậm chí cô lên Baidu tra tư liệu về anh cũng khiến anh không vui.
Quả thật, cô không thích anh như thế.
Hình Tứ đứng ngồi không yên, bỗng nhiên anh ta nảy ra một ý tưởng, anh ta gửi tin nhắn, chủ yếu là để xem Phương Y ở đâu.
Chu Lạc Sâm cũng nói đang ở ngoại thành, câu nói này khiến cho Hình Tứ bất an. Anh ta không rõ Phương Y có ở cùng với Chu Lạc Sâm hay không, nhưng anh ta vẫn muốn chủ động liên lạc với cô, ngoại trừ lý do này anh ta không còn lý do nào khác.
Trầm tư rất lâu, rốt cục anh ta cũng gửi một tin nhắn ở trên điện thoại: Nếu có thời gian thì hãy cùng anh ăn một bữa.
Viết như vậy có mờ ám quá không? Anh ta cau mày, ghi thêm một dòng vào vế sau: Có chút việc cần bàn.
Sau khi kiểm tra lại tin nhắn, anh ta mới gửi đi.
Phương Y nhìn cửa phòng đóng chặt, Chu Lạc Sâm vẫn chưa về, chắc là anh dẫn em gái đi chơi rồi.
Cuối cùng, Phương Y trả lời: Một giờ nữa em sẽ về đến nơi, đi ăn ở đâu?
Lúc Phương Y ngồi xe trở về nội thành đã là giữa trưa, ăn trưa ở đâu thì tốt? Hình Tứ nghiêm cẩn suy xét: Gặp mặt rồi nói, anh chờ em ở dưới nhà trọ.
Hình Tứ đã giúp cô dọn nhà, tất nhiên phải biết nơi cô ở. Phương Y thu dọn đồ đạc bỏ vào ba lô, cô đem thẻ phòng và ghi chú lên tờ giấy đặt trên bàn, đây là bàn làm việc của anh, anh trở về nhất định sẽ nhìn thấy.
Phương Y vẫy vẫy tay đón taxi, cô bắt xe đến trạm xe buýt để vào nội thành, trên đường đi cô mơ hồ ngủ, vừa nhắm mắt trong đầu đã hiện lên hình ảnh của anh, cô mất hết tinh thần không còn ngủ được nữa.
Nội thành, Phương Y đón tàu điện ngầm về nhà, điện thoại vang lên, là Chu Lạc Sâm.
Cô vui vẻ tiếp nhận, ngữ khí bình tĩnh: “Luật sư Chu?”
Giọng anh hơi đè nén, hỏi: “Đang ở đâu?”
Phương Y đáp: “Em có để lại lời nhắn trên bàn làm việc của anh, anh không nhìn thấy sao?”
Chu Lạc Sâm nhíu mày lườm bàn làm việc, quả nhiên có một tờ giấy. Anh vội vàng nhìn thoáng qua, mày cau chặt hơn.
“Còn một ngày nữa mới đi làm, em trở về sớm làm gì?” Chu Lạc Sâm kiềm chế lửa giận trong lòng, cố gắng bình tĩnh.
Phương Y trầm mặc một hồi rồi nói: “Em gái của anh dường như không thích em, em đi rồi thì sẽ không còn vướng bận, về nhà sớm nghỉ ngơi chuẩn bị tinh thần đi làm cũng tốt.”
Đầu dây điện thoại bên kia có tiếng thở dài, anh không nói chuyện nhưng chỉ nghe được tần suất hơi thở của anh là cô có thể cảm giác được anh không vui, có lẽ còn rất. . . . . . Rất buồn sao?
Không đúng, Chu Lạc Sâm không phải là loại đàn ông đó, cô nhanh chóng xua tan ý nghĩ này trong đầu, tiếp tục nói: “Luật sư Chu, em đang ở trong tàu điện ngầm, tín hiệu không tốt, em cúp máy trước.” Dứt lời, không đợi anh trả lời liền cúp điện thoại.
Kỳ thực cô không muốn nói tiếp, chỉ sợ nói nữa cô sẽ không còn giữ được bình tĩnh. Cô sợ mình không kiềm chế được, chất vấn anh dựa vào cái gì không dám nói cô là bạn gái của anh. Hơn nữa anh dựa vào cái gì không cho cô lên mạng tra tư liệu về anh? Cô quan tâm đến anh, chuyện này cũng không được sao?
Vốn dĩ, trong lòng anh chưa từng có cô, bằng không làm sao anh có thể để ý chuyện vặt vãnh ấy. Anh bảo cô giữ bí mật, cô đồng ý…
Cô thấy mình sống quá giả tạo, cầm di động trong tay tựa lưng ghế thở phào. Không bao lâu sau, tàu điện ngầm đã đến nơi, cô quải ba lô bước ra, đi bộ về khu nhà trọ, cô nhìn thấy xe Hình Tứ.
Chiếc xe Mercedes màu đen không tắt đèn, cũng không biết anh ta đã đợi bao lâu. Cô bước nhanh tới, vừa khéo anh ta mở cửa sổ xe.
“Em đi ra biển?” Hình Tứ hỏi.
Phương Y kinh ngạc: “Sao luật sư Hình lại biết?”
“Anh dựa theo tin nhắn em gửi, ngày nghỉ ngoại trừ đi biển thì còn đi đâu.” Anh ta giải thích.
Phương Y cười cười: “Dạ đúng ạ. À, anh chờ em một chút.”
Hình Tứ gật đầu: “Cần giúp không?”
“Không cần đâu ạ, rất nhẹ, em tự xách được.” Phương Y liên tục cự tuyệt, Hình Tứ nhìn theo bóng lưng Phương Y, hơi thở trống rỗng ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người cô.
Sau khi xuống lầu Phương Y đã nhanh chóng ngồi vào tay lái phụ.
“Có thể đi rồi, chúng ta đi ăn gì ạ? Em mời khách.” Cô còn thiếu nợ anh ta một bữa.
Hình Tứ cầm tay lái, khởi động xe, hỏi: “Em thích ăn gì?”
“Em không kén chọn, luật sư Hình muốn ăn gì cũng được, lần này em mời khách, nếu không em sẽ không đi.” Phương Y trịnh trọng tuyên bố.
Hình Tứ khẽ nhếch môi: “Lần đầu mới thấy có người ăn nỉ người khác tiêu tiền của mình.”
Phương Y cười cười không nói, trong lòng cô không muốn thiếu nợ người khác, có điều cô không muốn nói ra, tránh ảnh hưởng đến quan hệ giữa bọn họ.
Hình Tứ lái xe đưa Phương Y tới một cửa hàng giải khát không lớn lắm, Phương Y xấu hổ nghĩ thầm, chẳng lẽ anh ta định tiết kiệm giùm cô?
Anh ta chỉ cần nhìn một cái liền nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Trời nóng quá, muốn uống nước, được chứ?” Anh ta nâng tay thả lỏng cà vạt, cau mày bày ra bộ dạng rất nóng.
Phương Y mệt mỏi nói: “Có thể ạ, muốn uống bao nhiêu cũng được…”
Hình Tứ vỗ vai Phương Y, nghiêm túc hỏi: “Lời nói và biểu cảm của em thật không giống nhau, chẳng lẽ sợ anh tiêu hết tiền của em?”
“. . . . . . .” Phương Y sờ sờ đầu nói: “Em chỉ cảm thấy thứ anh muốn ăn rẻ quá thôi ạ.”
Hình Tứ mỉm cười xoay đầu đi, tìm vị trí ngồi xuống. Cô ngồi đối diện anh ta, mặc dù ở đây toàn là thiếu nữ xinh đẹp, nhưng không có nét đẹp nào có thể so sánh với Phương Y.
Ca khúc của ca sĩ Lý Tông Thịnh lúc này vang lên, là bài hát “Mùa xuân cũng không bì được với nụ cười của em” . . . . . . Thật trùng hợp.
Hình Tứ nhìn Phương Y đăm chiêu, mãi cho đến khi Phương Y cảm thấy ngượng ngùng.
Cô lấy tờ thực đơn nước giải khát đưa cho anh: “Luật sư Hình chọn đi.”
Hình Tứ cũng không cự tuyệt, anh ta gọi mấy món rồi trả lại cho nhân viên cửa hàng. Nhìn thấy anh ta gọi xong, cô trịnh trọng hỏi: “Luật sư Hình, có phải liên quan đến vụ kiện mới không, cần em giúp đỡ?”
Hình Tứ xấu hổ hắng giọng, ánh mắt nhìn đi nơi khác, tâm trí nhanh chóng biến mất, suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra một cái cớ miễn cưỡng: “Kỳ thực không có chuyện gì, chỉ là anh đánh mất tài liệu của vụ kiện, muốn gặp em để hỏi xem em còn giữ bản sao hay không.”
Phương Y giật mình: “Vụ kiện nào ạ? Gần đây luật sư Hình đâu có vụ kiện nào gấp gáp…”
“. . . . . . Là vụ kiện trước đó liên quan đến Tần tiên sinh ấy.” Hình Tứ nói bừa.
Phương Y nhớ chứ. Trước khi nghỉ phép đúng là có vụ kiện liên quan đến Tần tiên sinh, Tần tiên sinh cãi nhau với vợ, uống rượu say trở về nhà lấy xăng đốt, may mắn có người phát hiện, bằng không hậu quả khó lường.
Hiện tại, anh ta đang bị công an bắt giữ, cân nhắc hình phạt ba năm rưỡi, anh ta thuê Hình Tứ biện hộ, chỉ hy vọng có thể giảm án, anh ta là trụ cột gia đình, trên có già, dưới có trẻ, kết án ba năm thì ai sẽ nuôi gia đình anh ta?
Phương Y nghĩ vậy liền nói: “Em có mang theo dữ liệu lưu trong đĩa.” Cô lấy đĩa CD để trên bàn, nhìn xung quanh một chút, nói: “Ở đây không có máy vi tính, luật sư Hình cứ mang về tham khảo đi ạ.”
Hình Tứ gật gật đầu, sau đó anh ta nói: “Ăn trước đã.”
Phương Y vừa uống sữa vừa nghĩ tới Chu Lạc Sâm, không biết bây giờ anh sao rồi, có phải cô đi rồi, anh liền yên tâm đi chơi với em gái?
Nghĩ vậy cô liền không cam lòng. Hình Tứ luôn quan sát biểu cảm trên mặt Phương Y, chỉ cần sắc mặt cô thay đổi là anh ta có thể nhìn ra, anh ta lặng lẽ ngó ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chói chang, buổi trưa thật nóng.
. . . . . .
Bốn giờ chiều Anh ta mới chở cô về nhà trọ, bọn họ ghé quán ăn gần chỗ tiệm giải khát, hai người bàn về vụ kiện, sau đó bọn họ mới trở về nhà. Hình Tứ đúng là luật sư chuyên nghiệp, rất nhiều vấn đề Phương Y không hiểu anh ta đều giải thích cặn kẽ, lúc này cô đặc biệt ngưỡng mộ anh ta, nếu cô cũng có một bộ não tốt thì hay rồi.
Phương Y chào tạm biệt Hình Tứ, cô không muốn anh ta đưa mình vào tiểu khu, lúc đó cô cũng không nghĩ gì khác, chỉ là lịch sự không muốn làm phiền anh ta. Tuy nhiên khi cô đứng dưới lầu, cô liền cảm thấy bản thân mình thật sáng suốt.
Xe của Chu Lạc Sâm đang đậu ở dưới nhà trọ, anh dựa vào bên cạnh xe, nhìn cô xa xăm.
Phương Y chần chừ một lát mới bước tới, đứng trước mặt anh: “Luật sư Chu, sao anh lại về rồi?”
Chu Lạc Sâm không trả lời, anh hỏi: “Đi đâu?”
Phương Y nói: “Em đi ăn cơm.” Cô không nói dối, nhưng cũng không muốn kể sự thật. Tuy rằng cô và Hình Tứ là quan hệ trong sáng, nhưng mà Chu Lạc Sâm sẽ không nghĩ vậy, tốt nhất là đừng nói ra để khỏi tìm phiền phức cho mình.
Chu Lạc Sâm cũng không truy vấn, nghe cô nói vậy liền bảo: “Anh đến xin lỗi em.”
“Xin lỗi?” Phương Y ngạc nhiên, trong lòng không hiểu, thì ra anh cũng biết mình sai rồi sao.
Nhưng mà, anh sai chỗ nào?
Chu Lạc Sâm nói: “Anh không dự đoán được Mạn Mạn sẽ tới đó, quấy rầy chúng ta.”
Phương Y mấp máy môi, kỳ thực anh không hiểu được cảm xúc của cô. Cô thích anh, muốn tìm hiểu tất cả mọi thứ về anh, câu nói này lại khiến cho cô cảm thấy thất vọng, mặc kệ cô cố gắng thế nào cũng không thể tiến vào trái tim anh. Cảm giác bồi hồi bất định, cũng không còn ý nghĩa nữa.
“Không sao ạ, em không có giận anh. Chu Mạn Mạn là em gái của anh, đương nhiên anh phải chăm sóc cô ấy.” Phương Y nâng tay nhìn đồng hồ: “Thời gian cũng không còn sớm, luật sư Chu trở về nghỉ ngơi đi, lái xe đường xa hẳn là rất mệt, em cũng muốn lên lầu nghỉ, tạm biệt.” Dứt lời, cũng không quay đầu lại.
Chu Lạc Sâm siết chặt tay đứng tại chỗ, muốn theo sau nhưng lại không biết là đúng hay sai.
Kỳ thực anh cũng rất bất lực, đôi khi muốn tốt cho đối phương nhưng lại phản tác dụng, kết quả là không giành được chiếm được niềm vui của đối phương, ngược lại còn khiến cho đối phương đau khổ.
Thời gian là một mớ hỗn độn, khi bắt đầu lại lần nữa, con người ta sẽ có cảm giác chờ đợi quá lâu.
***
“Phương Y, vì sao không cùng bọn chị đi du lịch, lần này em lỡ mất chuyện tốt rồi.” Hà Tình nhìn thấy Phương Y liền trêu ghẹo.
Phương Y một bên dọn bàn làm việc một bên nói: “Chị và mọi người vui vẻ là tốt rồi, em không sao ạ.”
Hà Tình thở dài: “Mọi người đều rất vui, chỉ là tội nghiệp cho các cô gái chưa chồng, luật sư Hình và luật sư Chu đều không đi, ai nấy cũng buồn rầu.” Cô ta che miệng cười khẽ.
Chu Lạc Sâm và Hình Tứ thuộc một loại người, yêu công việc. Không đi cũng là dự kiến, nhưng mà Chu Lạc Sâm. . . . . . Không biết vụ kiện kia ra sao rồi?
Phương Y hàn huyên cùng Hà Tình vài câu liền ngồi xuống. Đĩa Cd hôm qua cô đưa cho Hình Tứ đã được đặt trên bàn, hẳn là anh ta đã tăng ca từ tối qua. Cất đĩa CD, cô mở máy thì nhìn thấy Hình Tứ để lại tin nhắn cho mình, bảo là giữa trưa nhớ giúp anh ta đặt hai phần cơm.
Cô tính toán một hồi, lần này cô chủ động đặt một phần.
Cả một buổi một sáng cô cũng không nhìn thấy Chu Lạc Sâm, mãi cho đến giữa trưa cô mang cơm vào phòng Hình Tứ thì mới chạm mặt anh.
Anh nghiêm túc nhìn cô một cái, gật đầu thăm hỏi, sau đó rời đi. Phương Y gõ cửa phòng Hình Tứ, đi vào sau nửa ngày cũng không ra.
Chu Lạc Sâm đứng ở bàn làm việc của Doãn Triết Ngạn híp mắt nhìn, lỗ tai tuy rằng đang nghe Doãn Triết Ngạn báo cáo nhưng trong đầu chỉ ngẫm nghĩ: Đưa cơm thôi mà, lâu như vậy còn chưa ra, chẳng lẽ cùng ăn?
Chu Lạc Sâm siết chặt nắm tay, nhớ tới việc cô bỏ đi nên anh mới không vui bỏ mặt Chu Mạn Mạn, hoàn toàn không thèm để ý đến lời của ba mình nhắc nhở, tự nhiên anh cảm thấy mình thật ngu ngốc. Người ta rõ ràng không để ý đến anh, bây giờ còn quan hệ rất tốt với Hình Tứ, nói không chừng một ngày nào đó liền thay lòng đổi dạ.
Anh thì không muốn công khai quan hệ, thật sự là bị người cậy góc tường cũng phát tác không được.
“Luật sư Chu?” Doãn Triết Ngạn bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Chu Lạc Sâm, trong lòng không khỏi hoài nghi.
“Được rồi, để tôi tự xem.” Dứt lời liền xoay người vào phòng, tiếng sập cửa vang lên, đây có lẽ là lần đầu tiên trong lịch sử.
Luật sư Chu là một loại người cho dù gặp phải chuyện gì cũng rất bình tĩnh, gặp người khác miệng tuy mỉm cười nhưng luôn vạch ra chiến lược một cách khôn ngoan, hôm nay làm sao vậy?
Cô ngồi ru rú ở trên sofa nghịch di động, đột nhiên có một tin nhắn.
Người gửi là Hình Tứ, anh ta hỏi cô ở đâu.
Phương Y chần chừ một lát, viết: Có chuyện gì ạ?
Anh ta nhanh chóng trả lời: Không có gì.
Hình Tứ là tuýp người không thích quấy rầy người khác, anh ta gửi tin nhắn đến khẳng định là có chuyện, phỏng chừng biết cô ở ngoại thành nên mới nói không có gì.
Phương Y hiểu rõ Hình Tứ, khôi phục tinh thần trả lời: Nếu luật sư Hình có việc cần gặp thì em sẽ nhanh chóng trở về.
Kỳ thực cô rất ích kỷ, sau khi Lâm Tư giải thích mối quan hệ của Chu Mạn Mạn và Chu Lạc Sâm, nghĩ đến chuyện này tự nhiên trong lòng cô rất bất an.
Cô không biết người khác yêu đương thế nào, nhưng chuyện này khiến cô không yên tâm. Người nói muốn đi chơi là anh, đột nhiên đòi trở về khách sạn cũng là anh, thậm chí cô lên Baidu tra tư liệu về anh cũng khiến anh không vui.
Quả thật, cô không thích anh như thế.
Hình Tứ đứng ngồi không yên, bỗng nhiên anh ta nảy ra một ý tưởng, anh ta gửi tin nhắn, chủ yếu là để xem Phương Y ở đâu.
Chu Lạc Sâm cũng nói đang ở ngoại thành, câu nói này khiến cho Hình Tứ bất an. Anh ta không rõ Phương Y có ở cùng với Chu Lạc Sâm hay không, nhưng anh ta vẫn muốn chủ động liên lạc với cô, ngoại trừ lý do này anh ta không còn lý do nào khác.
Trầm tư rất lâu, rốt cục anh ta cũng gửi một tin nhắn ở trên điện thoại: Nếu có thời gian thì hãy cùng anh ăn một bữa.
Viết như vậy có mờ ám quá không? Anh ta cau mày, ghi thêm một dòng vào vế sau: Có chút việc cần bàn.
Sau khi kiểm tra lại tin nhắn, anh ta mới gửi đi.
Phương Y nhìn cửa phòng đóng chặt, Chu Lạc Sâm vẫn chưa về, chắc là anh dẫn em gái đi chơi rồi.
Cuối cùng, Phương Y trả lời: Một giờ nữa em sẽ về đến nơi, đi ăn ở đâu?
Lúc Phương Y ngồi xe trở về nội thành đã là giữa trưa, ăn trưa ở đâu thì tốt? Hình Tứ nghiêm cẩn suy xét: Gặp mặt rồi nói, anh chờ em ở dưới nhà trọ.
Hình Tứ đã giúp cô dọn nhà, tất nhiên phải biết nơi cô ở. Phương Y thu dọn đồ đạc bỏ vào ba lô, cô đem thẻ phòng và ghi chú lên tờ giấy đặt trên bàn, đây là bàn làm việc của anh, anh trở về nhất định sẽ nhìn thấy.
Phương Y vẫy vẫy tay đón taxi, cô bắt xe đến trạm xe buýt để vào nội thành, trên đường đi cô mơ hồ ngủ, vừa nhắm mắt trong đầu đã hiện lên hình ảnh của anh, cô mất hết tinh thần không còn ngủ được nữa.
Nội thành, Phương Y đón tàu điện ngầm về nhà, điện thoại vang lên, là Chu Lạc Sâm.
Cô vui vẻ tiếp nhận, ngữ khí bình tĩnh: “Luật sư Chu?”
Giọng anh hơi đè nén, hỏi: “Đang ở đâu?”
Phương Y đáp: “Em có để lại lời nhắn trên bàn làm việc của anh, anh không nhìn thấy sao?”
Chu Lạc Sâm nhíu mày lườm bàn làm việc, quả nhiên có một tờ giấy. Anh vội vàng nhìn thoáng qua, mày cau chặt hơn.
“Còn một ngày nữa mới đi làm, em trở về sớm làm gì?” Chu Lạc Sâm kiềm chế lửa giận trong lòng, cố gắng bình tĩnh.
Phương Y trầm mặc một hồi rồi nói: “Em gái của anh dường như không thích em, em đi rồi thì sẽ không còn vướng bận, về nhà sớm nghỉ ngơi chuẩn bị tinh thần đi làm cũng tốt.”
Đầu dây điện thoại bên kia có tiếng thở dài, anh không nói chuyện nhưng chỉ nghe được tần suất hơi thở của anh là cô có thể cảm giác được anh không vui, có lẽ còn rất. . . . . . Rất buồn sao?
Không đúng, Chu Lạc Sâm không phải là loại đàn ông đó, cô nhanh chóng xua tan ý nghĩ này trong đầu, tiếp tục nói: “Luật sư Chu, em đang ở trong tàu điện ngầm, tín hiệu không tốt, em cúp máy trước.” Dứt lời, không đợi anh trả lời liền cúp điện thoại.
Kỳ thực cô không muốn nói tiếp, chỉ sợ nói nữa cô sẽ không còn giữ được bình tĩnh. Cô sợ mình không kiềm chế được, chất vấn anh dựa vào cái gì không dám nói cô là bạn gái của anh. Hơn nữa anh dựa vào cái gì không cho cô lên mạng tra tư liệu về anh? Cô quan tâm đến anh, chuyện này cũng không được sao?
Vốn dĩ, trong lòng anh chưa từng có cô, bằng không làm sao anh có thể để ý chuyện vặt vãnh ấy. Anh bảo cô giữ bí mật, cô đồng ý…
Cô thấy mình sống quá giả tạo, cầm di động trong tay tựa lưng ghế thở phào. Không bao lâu sau, tàu điện ngầm đã đến nơi, cô quải ba lô bước ra, đi bộ về khu nhà trọ, cô nhìn thấy xe Hình Tứ.
Chiếc xe Mercedes màu đen không tắt đèn, cũng không biết anh ta đã đợi bao lâu. Cô bước nhanh tới, vừa khéo anh ta mở cửa sổ xe.
“Em đi ra biển?” Hình Tứ hỏi.
Phương Y kinh ngạc: “Sao luật sư Hình lại biết?”
“Anh dựa theo tin nhắn em gửi, ngày nghỉ ngoại trừ đi biển thì còn đi đâu.” Anh ta giải thích.
Phương Y cười cười: “Dạ đúng ạ. À, anh chờ em một chút.”
Hình Tứ gật đầu: “Cần giúp không?”
“Không cần đâu ạ, rất nhẹ, em tự xách được.” Phương Y liên tục cự tuyệt, Hình Tứ nhìn theo bóng lưng Phương Y, hơi thở trống rỗng ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người cô.
Sau khi xuống lầu Phương Y đã nhanh chóng ngồi vào tay lái phụ.
“Có thể đi rồi, chúng ta đi ăn gì ạ? Em mời khách.” Cô còn thiếu nợ anh ta một bữa.
Hình Tứ cầm tay lái, khởi động xe, hỏi: “Em thích ăn gì?”
“Em không kén chọn, luật sư Hình muốn ăn gì cũng được, lần này em mời khách, nếu không em sẽ không đi.” Phương Y trịnh trọng tuyên bố.
Hình Tứ khẽ nhếch môi: “Lần đầu mới thấy có người ăn nỉ người khác tiêu tiền của mình.”
Phương Y cười cười không nói, trong lòng cô không muốn thiếu nợ người khác, có điều cô không muốn nói ra, tránh ảnh hưởng đến quan hệ giữa bọn họ.
Hình Tứ lái xe đưa Phương Y tới một cửa hàng giải khát không lớn lắm, Phương Y xấu hổ nghĩ thầm, chẳng lẽ anh ta định tiết kiệm giùm cô?
Anh ta chỉ cần nhìn một cái liền nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Trời nóng quá, muốn uống nước, được chứ?” Anh ta nâng tay thả lỏng cà vạt, cau mày bày ra bộ dạng rất nóng.
Phương Y mệt mỏi nói: “Có thể ạ, muốn uống bao nhiêu cũng được…”
Hình Tứ vỗ vai Phương Y, nghiêm túc hỏi: “Lời nói và biểu cảm của em thật không giống nhau, chẳng lẽ sợ anh tiêu hết tiền của em?”
“. . . . . . .” Phương Y sờ sờ đầu nói: “Em chỉ cảm thấy thứ anh muốn ăn rẻ quá thôi ạ.”
Hình Tứ mỉm cười xoay đầu đi, tìm vị trí ngồi xuống. Cô ngồi đối diện anh ta, mặc dù ở đây toàn là thiếu nữ xinh đẹp, nhưng không có nét đẹp nào có thể so sánh với Phương Y.
Ca khúc của ca sĩ Lý Tông Thịnh lúc này vang lên, là bài hát “Mùa xuân cũng không bì được với nụ cười của em” . . . . . . Thật trùng hợp.
Hình Tứ nhìn Phương Y đăm chiêu, mãi cho đến khi Phương Y cảm thấy ngượng ngùng.
Cô lấy tờ thực đơn nước giải khát đưa cho anh: “Luật sư Hình chọn đi.”
Hình Tứ cũng không cự tuyệt, anh ta gọi mấy món rồi trả lại cho nhân viên cửa hàng. Nhìn thấy anh ta gọi xong, cô trịnh trọng hỏi: “Luật sư Hình, có phải liên quan đến vụ kiện mới không, cần em giúp đỡ?”
Hình Tứ xấu hổ hắng giọng, ánh mắt nhìn đi nơi khác, tâm trí nhanh chóng biến mất, suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra một cái cớ miễn cưỡng: “Kỳ thực không có chuyện gì, chỉ là anh đánh mất tài liệu của vụ kiện, muốn gặp em để hỏi xem em còn giữ bản sao hay không.”
Phương Y giật mình: “Vụ kiện nào ạ? Gần đây luật sư Hình đâu có vụ kiện nào gấp gáp…”
“. . . . . . Là vụ kiện trước đó liên quan đến Tần tiên sinh ấy.” Hình Tứ nói bừa.
Phương Y nhớ chứ. Trước khi nghỉ phép đúng là có vụ kiện liên quan đến Tần tiên sinh, Tần tiên sinh cãi nhau với vợ, uống rượu say trở về nhà lấy xăng đốt, may mắn có người phát hiện, bằng không hậu quả khó lường.
Hiện tại, anh ta đang bị công an bắt giữ, cân nhắc hình phạt ba năm rưỡi, anh ta thuê Hình Tứ biện hộ, chỉ hy vọng có thể giảm án, anh ta là trụ cột gia đình, trên có già, dưới có trẻ, kết án ba năm thì ai sẽ nuôi gia đình anh ta?
Phương Y nghĩ vậy liền nói: “Em có mang theo dữ liệu lưu trong đĩa.” Cô lấy đĩa CD để trên bàn, nhìn xung quanh một chút, nói: “Ở đây không có máy vi tính, luật sư Hình cứ mang về tham khảo đi ạ.”
Hình Tứ gật gật đầu, sau đó anh ta nói: “Ăn trước đã.”
Phương Y vừa uống sữa vừa nghĩ tới Chu Lạc Sâm, không biết bây giờ anh sao rồi, có phải cô đi rồi, anh liền yên tâm đi chơi với em gái?
Nghĩ vậy cô liền không cam lòng. Hình Tứ luôn quan sát biểu cảm trên mặt Phương Y, chỉ cần sắc mặt cô thay đổi là anh ta có thể nhìn ra, anh ta lặng lẽ ngó ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chói chang, buổi trưa thật nóng.
. . . . . .
Bốn giờ chiều Anh ta mới chở cô về nhà trọ, bọn họ ghé quán ăn gần chỗ tiệm giải khát, hai người bàn về vụ kiện, sau đó bọn họ mới trở về nhà. Hình Tứ đúng là luật sư chuyên nghiệp, rất nhiều vấn đề Phương Y không hiểu anh ta đều giải thích cặn kẽ, lúc này cô đặc biệt ngưỡng mộ anh ta, nếu cô cũng có một bộ não tốt thì hay rồi.
Phương Y chào tạm biệt Hình Tứ, cô không muốn anh ta đưa mình vào tiểu khu, lúc đó cô cũng không nghĩ gì khác, chỉ là lịch sự không muốn làm phiền anh ta. Tuy nhiên khi cô đứng dưới lầu, cô liền cảm thấy bản thân mình thật sáng suốt.
Xe của Chu Lạc Sâm đang đậu ở dưới nhà trọ, anh dựa vào bên cạnh xe, nhìn cô xa xăm.
Phương Y chần chừ một lát mới bước tới, đứng trước mặt anh: “Luật sư Chu, sao anh lại về rồi?”
Chu Lạc Sâm không trả lời, anh hỏi: “Đi đâu?”
Phương Y nói: “Em đi ăn cơm.” Cô không nói dối, nhưng cũng không muốn kể sự thật. Tuy rằng cô và Hình Tứ là quan hệ trong sáng, nhưng mà Chu Lạc Sâm sẽ không nghĩ vậy, tốt nhất là đừng nói ra để khỏi tìm phiền phức cho mình.
Chu Lạc Sâm cũng không truy vấn, nghe cô nói vậy liền bảo: “Anh đến xin lỗi em.”
“Xin lỗi?” Phương Y ngạc nhiên, trong lòng không hiểu, thì ra anh cũng biết mình sai rồi sao.
Nhưng mà, anh sai chỗ nào?
Chu Lạc Sâm nói: “Anh không dự đoán được Mạn Mạn sẽ tới đó, quấy rầy chúng ta.”
Phương Y mấp máy môi, kỳ thực anh không hiểu được cảm xúc của cô. Cô thích anh, muốn tìm hiểu tất cả mọi thứ về anh, câu nói này lại khiến cho cô cảm thấy thất vọng, mặc kệ cô cố gắng thế nào cũng không thể tiến vào trái tim anh. Cảm giác bồi hồi bất định, cũng không còn ý nghĩa nữa.
“Không sao ạ, em không có giận anh. Chu Mạn Mạn là em gái của anh, đương nhiên anh phải chăm sóc cô ấy.” Phương Y nâng tay nhìn đồng hồ: “Thời gian cũng không còn sớm, luật sư Chu trở về nghỉ ngơi đi, lái xe đường xa hẳn là rất mệt, em cũng muốn lên lầu nghỉ, tạm biệt.” Dứt lời, cũng không quay đầu lại.
Chu Lạc Sâm siết chặt tay đứng tại chỗ, muốn theo sau nhưng lại không biết là đúng hay sai.
Kỳ thực anh cũng rất bất lực, đôi khi muốn tốt cho đối phương nhưng lại phản tác dụng, kết quả là không giành được chiếm được niềm vui của đối phương, ngược lại còn khiến cho đối phương đau khổ.
Thời gian là một mớ hỗn độn, khi bắt đầu lại lần nữa, con người ta sẽ có cảm giác chờ đợi quá lâu.
***
“Phương Y, vì sao không cùng bọn chị đi du lịch, lần này em lỡ mất chuyện tốt rồi.” Hà Tình nhìn thấy Phương Y liền trêu ghẹo.
Phương Y một bên dọn bàn làm việc một bên nói: “Chị và mọi người vui vẻ là tốt rồi, em không sao ạ.”
Hà Tình thở dài: “Mọi người đều rất vui, chỉ là tội nghiệp cho các cô gái chưa chồng, luật sư Hình và luật sư Chu đều không đi, ai nấy cũng buồn rầu.” Cô ta che miệng cười khẽ.
Chu Lạc Sâm và Hình Tứ thuộc một loại người, yêu công việc. Không đi cũng là dự kiến, nhưng mà Chu Lạc Sâm. . . . . . Không biết vụ kiện kia ra sao rồi?
Phương Y hàn huyên cùng Hà Tình vài câu liền ngồi xuống. Đĩa Cd hôm qua cô đưa cho Hình Tứ đã được đặt trên bàn, hẳn là anh ta đã tăng ca từ tối qua. Cất đĩa CD, cô mở máy thì nhìn thấy Hình Tứ để lại tin nhắn cho mình, bảo là giữa trưa nhớ giúp anh ta đặt hai phần cơm.
Cô tính toán một hồi, lần này cô chủ động đặt một phần.
Cả một buổi một sáng cô cũng không nhìn thấy Chu Lạc Sâm, mãi cho đến giữa trưa cô mang cơm vào phòng Hình Tứ thì mới chạm mặt anh.
Anh nghiêm túc nhìn cô một cái, gật đầu thăm hỏi, sau đó rời đi. Phương Y gõ cửa phòng Hình Tứ, đi vào sau nửa ngày cũng không ra.
Chu Lạc Sâm đứng ở bàn làm việc của Doãn Triết Ngạn híp mắt nhìn, lỗ tai tuy rằng đang nghe Doãn Triết Ngạn báo cáo nhưng trong đầu chỉ ngẫm nghĩ: Đưa cơm thôi mà, lâu như vậy còn chưa ra, chẳng lẽ cùng ăn?
Chu Lạc Sâm siết chặt nắm tay, nhớ tới việc cô bỏ đi nên anh mới không vui bỏ mặt Chu Mạn Mạn, hoàn toàn không thèm để ý đến lời của ba mình nhắc nhở, tự nhiên anh cảm thấy mình thật ngu ngốc. Người ta rõ ràng không để ý đến anh, bây giờ còn quan hệ rất tốt với Hình Tứ, nói không chừng một ngày nào đó liền thay lòng đổi dạ.
Anh thì không muốn công khai quan hệ, thật sự là bị người cậy góc tường cũng phát tác không được.
“Luật sư Chu?” Doãn Triết Ngạn bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Chu Lạc Sâm, trong lòng không khỏi hoài nghi.
“Được rồi, để tôi tự xem.” Dứt lời liền xoay người vào phòng, tiếng sập cửa vang lên, đây có lẽ là lần đầu tiên trong lịch sử.
Luật sư Chu là một loại người cho dù gặp phải chuyện gì cũng rất bình tĩnh, gặp người khác miệng tuy mỉm cười nhưng luôn vạch ra chiến lược một cách khôn ngoan, hôm nay làm sao vậy?
/42
|