Phương Y ngồi trên tàu điện ngầm trở về tiểu khu, lại thong thả đi bộ ven đường, trong lòng không yên nhìn xe chạy, trong đầu hiện lên hình ảnh của Giang Nhậm Hứa và Chu Lạc Sâm chuyện.
Không nghĩ tới Chu Lạc Sâm là một người đàn ông có quá khứ thế nào, thật khó xử, lại cảm thấy bản thân không thể bình tĩnh.
“Haiz. . . . . .” Nhịn không được thở dài, Phương Y lưu luyến đi vào tiểu khu, quải mấy vòng bước dưới lầu, lại thấy dáng người quen thuộc.
Chu Lạc Sâm đứng cạnh xe, một tay cầm điếu thuốc, yên tĩnh nhìn cô.
Dáng người anh cao gầy, cao ngất trong bóng tối.
Phương Y đứng yên tại chỗ, tiến lên không được, lui về cũng không xong, rõ ràng cô bất động rồi.
Chu Lạc Sâm ném tàn thuốc vào thùng rác ven đường, tùy tay phủi phủi khói trên người, chậm rãi đi tới trước mặt cô.
Anh hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn cô chòng chọc: “Vẫn còn giận sao?”
Phương Y mím môi không nói, nhíu mày nhìn anh, trầm mặc tự mình bất mãn.
Chu Lạc Sâm cười mỉm, khóe miệng gấp khúc mang theo độ cong mê hoặc, là một luật sư trên tòa án, chỉ sợ đứng cùng với nghệ sĩ còn nổi bật hơn.
Anh là một người đàn ông có tài, cũng bởi vì điều này nên anh quý hiếm. Cô may mắn trở thành nơi để anh dừng chân, nhưng vinh dự đặc biệt này còn có thể kéo dài bao lâu? Một khi mất đi, cô sẽ như thế nào?
“Tức giận như vậy, chứng tỏ là em đang quan tâm anh.” Chu Lạc Sâm đút tay vào túi quần, thoạt nhìn tâm tình rất tốt, cũng không lo lắng Phương Y nổi giận: “Yêu anh rồi?” Anh dùng từ ngữ không thể phân biệt được cảm xúc, nhưng vẫn khiến cho người nghe đỏ mặt.
“Ai yêu anh chứ!” Cô trợn mắt nhìn anh, lướt qua người anh còn muốn bỏ chạy, nhưng anh đã nhanh chóng giữ tay cô lại, ôm thật chặt.
Phương Y mất tự nhiên, muốn vùng vẫy thoát ra nhưng sức lực lại không bằng anh, đành mở miệng nói: “Buông tay, em muốn vào nhà.”
Anh xoay người đối mặt với cô, gương mặt đẹp trai rạng ngời, rất giống nhân vật từ truyện tranh bước ra đời thực. Bờ vai rộng, cô đã từng may mắn được cảm nhận cơ bắp đó, chân dài eo nhỏ, là người đàn ông có dáng người cao gầy, anh mặc bộ đồ tây của nhãn hiệu Armani, đừng nói là cô hay các đồng nghiệp khác ở trong công ty, thậm chí cả những tiểu thư nhà giàu cũng không thể chống cự.
“Đừng giận nữa.” Chu Lạc Sâm khéo léo mở miệng, nói hai ba câu đã giải quyết mọi chuyện: “Giang Nhậm Hứa có thể là người con gái của Ngôn Tố, anh với cô ta chỉ là quan hệ đồng nghiệp, mặc kệ người ngoài suy nghĩ lung tung thế nào, đến cả em cũng không tin anh?”
“Người của Ngôn Tố?” Phương Y kinh ngạc nhìn Chu Lạc Sâm: “Không thể nào? Em nghe trợ lý Trần kể chuyện của Giang Nhậm Hứa, cô ta làm sao có thể cùng luật sư Ngôn. . . . . . Không đúng. . . . . .”
Chu Lạc Sâm khẽ xùy một tiếng, nhưng cũng không phản bác luận điệu của Phương Y: “Đương nhiên không đúng.” Trên người anh chỉ mặc duy nhất một bộ quần áo, đứng trong cái lạnh của tháng mười một nhưng bộ dạng anh dường như không lạnh chút nào, giọng bình tĩnh: “Say rượu loạn tính, ai có thể nói cô ấy không bày mưu, tóm lại người chịu thiệt cũng không phải đàn ông.”
Phương Y cảm thấy đau đầu: “Em… em nghe không hiểu.”
Chu Lạc Sâm dùng ngữ khí nhân nhượng nói: “Cô ấy là loại người cái gì cũng dám làm, em làm sao hiểu.”
Phương Y: “…”
Chu Lạc Sâm cúi người dí sát vào mặt cô, không hề do dự hôn lên môi cô, giọng điệu từ tính và quyến rũ: “Cô ấy là loại người nào em cũng không cần lo lắng, nhưng em là người anh yêu đủ rồi.” Dứt lời, anh nhìn thấy cô thẹn thùng, nói bâng quơ: “Hai năm trước công ty tổ chức tiệc, Ngôn Tố uống hơi nhiều, ngày hôm sau thức dậu liền gọi điện thoại cho anh, nói cậu ấy và Giang Nhậm Hứa xảy ra chút chuyện. Vốn dĩ chuyện này chỉ cần dùng tiền là có thể giải quyết, nhưng mà sau này Giang Nhậm Hứa mang thai, chết sống vẫn muốn sinh con, Ngôn Tố không thích cô ấy, lại càng không muốn cô ấy sinh con cho mình, vì vậy tìm anh đưa ra lời khuyên.”
“Thì ra đây là nguyên nhân cô ấy mất tích?” Phương Y cảm khái.
Chu Lạc Sâm khẽ gật đầu: “Đứa nhỏ không được sinh ra, kéo dài tới sáu tháng sau cô ấy mới chịu phá thai, dẫn đến tính mạng nguy hiểm, sau đó phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng cho đến bây giờ, trong thời gian đó Ngôn Tố không gặp cô ấy, nhưng lương tâm lại băn khoăn, cho nên. . . . . .”
“Cho nên anh ấy nhờ anh đưa tiền đưa cho Giang Nhậm Hứa?” Phương Y nói tiếp.
Chu Lạc Sâm nghe xong chỉ biết gật đầu, ánh mắt nhìn xa xăm, không nói chuyện.
Phương Y trầm tư một hồi mới nói: “Mang thai sáu tháng, thai nhi gần như đã hình thành, phá thai, so với tự tử cũng không khác gì nhau.”
Chu Lạc Sâm không nói nhiều lắm: “Kết tinh của sự sai lầm sẽ dẫn tới cuộc sống không hạnh phúc, thay vì chịu đựng còn hơn là nên bắt đầu kết thúc.”
Phương Y không dám gật đầu bừa, dù sao đó cũng là một sinh mệnh thiêng liêng, nhưng chuyện này không liên quan đến cô và Chu Lạc Sâm, bọn họ không nên tranh luận, cô đổi đề tài: “Luật sư Ngôn hẳn là không hy vọng Giang Nhậm Hứa trở về đây, vì sao cô ấy lại quay về?”
Cô nhìn anh đứng trong gió lạnh, vì vậy cởi áo bành tô muốn khoác cho anh.
Chu Lạc Sâm ngẩn người, nhìn áo bành tô choàng trên vai mình, kích cỡ rất nhỏ, căn bản không hợp với anh, trong lòng anh trở nên ấm áp dị thường.
“Anh không lạnh.” Chu Lạc Sâm cởi áo bành tô choàng lại trên người Phương Y: “Đừng để cảm.” Nói xong, sợ cô cự tuyệt lập tức thay đổi đề tài: “Anh và Ngôn Tố đều không biết vì sao cô ấy đột nhiên quay về, đại khái là không cam tâm, tóm lại chuyện này không liên can đến anh, người khác nhìn anh thế nào anh không quan tâm, nhưng anh muốn em phải là người hiểu anh rõ nhất.”
Phương Y thở dài, thầm trách bản thân vì giận chuyện không đâu, cô nói: “Chuyện bê bối này luật sư Ngôn chắc chắn không hy vọng người thứ tư sẽ biết.”
Chu Lạc Sâm, Ngôn Tố, Giang Nhậm Hứa, đây là chuyện ba người, Phương Y là người thứ tư biết chuyện, cô phải đem bí mật này giấu ở trong lòng.
Chu Lạc Sâm nâng tay nhéo mũi cô, dịu dàng nói: “Rất hiểu chuyện.”
Phương Y ngượng ngùng trầm mặc, Chu Lạc Sâm lại nói: “Anh giải thích như vậy đã rõ ràng chưa?”
Cô ngước mắt nhìn anh, mặc dù không hiểu lời này có dụng ý gì nhưng vẫn gật đầu.
Chu Lạc Sâm hùng hồn nói: “Như vậy đi, xem ra hôm anh thật oan uổng, còn dám bỏ anh ở lại nhà hàng, bù lại anh thế nào đây?”
Phương Y cảm tạ trời đất vì sắc trời đã tối, bằng không mặt cô đỏ bừng xấu hổ muốn chết.
Cô không nói chuyện, anh lại lấy nợ cũ ra tính: “Trước đây anh còn giúp em rất nhiều chuyện, nhưng đây là cách em báo đáp anh?”
Phương Y cắn cắn môi: “Em có một ít tiền, em đưa cho anh nhé…”
Chu Lạc Sâm bình thản hỏi: “Em cảm thấy anh cần tiền sao?”
Tiền, Chu Lạc Sâm đương nhiên không thiếu, thứ cô có thể cho anh, cũng chỉ có như vậy.
Cô cúi đầu không thể đối mặt với anh, anh đem tất cả hành động của cô thu vào đáy mắt, cảm thấy đã hiểu rõ rồi.
“Xem ra em đã nghĩ ra được phương thức bù đắp rồi.” Chu Lạc Sâm xoay người lại hôn cô, lần này là vành tai, anh thì thầm nói: “21 tháng 11 là ngày sinh nhật của anh, hôm đó đến nhà anh đi.”
Phương Y không cự tuyệt cũng không đồng ý, nhưng trầm mặc còn có một ý nghĩa khác, là cam chịu.
Chu Lạc Sâm lại hôn môi cô, mặc dù đây không phải là ban ngày, nhưng hôn nhau trên đường thật sự không phù hợp, cho nên Phương Y bắt đầu tránh né.
Anh thấy vậy nên, mới chậm rãi đứng thẳng người, cùng cô nói lời từ biệt: “Anh về trước, nhớ ngủ sớm.”
Phương Y gật gật đầu, đại khái cũng không dám thở gấp.
“Sợ anh sao?” Giọng Chu Lạc Sâm khàn khàn: “Lúc nãy tức giận lẫm liệt lắm mà.”
Phương Y theo bản năng phản bác: “Em giận khi nào?”
“Ừ, em không có.” Anh sờ sờ đầu cô, giọng dịu dàng: “Anh phải đi rồi.”
Cô nhìn anh, ngũ quan tuấn tú cùng với biểu cảm dịu dàng rơi hết vào trong mắt, anh thể hiện tình cảm ra bên ngoài, để trong lòng cô nảy sinh mâu thuẫn.
“Lái xe cẩn thận.” Cô chủ động tiến lên ôm anh, ở trong lòng anh một hồi mới lưu luyến thối lui, sau đó cô do dự một chút, kiễng chân lên hôn anh.
Chu Lạc Sâm từ đầu đến cuối chỉ đứng đó để cô tùy ý hôn, trên mặt luôn tràn đầy tình ý. Chờ khi kết thúc, anh mới trầm mặc một lúc, mở miệng: “Em như vậy anh cũng không muốn về nữa.”
Phương Y bất lực: “Anh đi đi!”
Đôi mắt anh cấp tốc lướt lên người cô, thì thầm: “Còn không đến mười ngày.” Không đầu không đuôi nói xong, anh xoay người sải bước lên xe, cùng cô nói lời từ biệt rồi lái đi.
Phương Y đứng một hồi lâu, sau đó cô mới đi vào chung cư. Lúc cô đi vào liền phát hiện mẹ đang đứng đó.
Cô lập tức nhíu mày, không biết mẹ đã nhìn thấy được gì, đành thử hỏi: “Mẹ chờ lâu chưa?”
Bà Phương nhìn con gái do dự một lát, gật đầu.
Phương Y mấp máy môi, nói: “Vậy thì lên nhà đi ạ.”
Nhìn con gái xem như không có chuyện gì, bà cũng bước theo.
Thời gian không còn sớm, đứng đợi thang máy chỉ có hai mẹ con, Phương Y trầm mặc, bà Phương lại thiếu kiên nhẫn, nhịn không được mở miệng hỏi: “Không phải con nói cùng đồng nghiệp ăn cơm sao, sao lại là đàn ông, hai đứa. . . . . .”
“Đồng nghiệp nam ạ.” Phương Y chỉ nói ba chữ.
Bà Phương lộ vẻ mặt sầu lo, Phương Y tiếp tục: “Không phải mẹ nói con trưởng thành rồi, sao không tìm bạn trai? Đây là chuyện bình thường mà.”
Bà Phương Phương gật đầu, lại lắc đầu, có chút khó xử: “Nhưng mà người kia xem ra rất tài, con và cậu ta. . . . . .”
“Không phải chỉ tài đâu ạ, anh ấy đã từng khiến cho bố dượng thay đổi, mẹ nói đúng không?” Phương Y hỏi lại.
Bà Phương ngớ người, sau một lúc lâu cửa thang máy mở ra, bà nói: “Là cậu ta sao?”
Phương Y cũng không giấu diếm, thản nhiên nói: “Chính là anh ấy, tạm thời con không muốn bố dượng biết chuyện này, nếu bố biết được, khẳng định là do mẹ nói, mặc kệ trước kia mẹ làm sai chuyện gì, trong lòng con vẫn kính trọng mẹ, nhưng nếu mẹ kể với bố dượng. . . . . . Con sẽ không nhịn nữa.”
Bà Phương hiểu chứ, thật lâu không nói tiếng nào, Phương Y nhìn bà một cái, bước thẳng vào cửa thang máy.
Hôm sau, cô mang theo món điểm tâm ngọt mà mẹ đã làm đem đến công ty, tính toán giữa trưa thừa dịp mọi người đi ăn cơm sẽ mang vào phòng cho anh. Nhưng mà mãi đến hơn một giờ, Giang Nhậm Hứa vẫn cứ ngồi lì tại chỗ, thậm chí cô ta cũng không đi vào toilet.
Phương Y bất lực, đành phải ngồi tại chỗ, chuẩn bị tan tầm sẽ đưa cho anh.
Có điều mọi chuyện diễn ra không suôn sẻ, buổi chiều Chu Lạc Sâm vội vội vàng vàng rời khỏi phòng, vừa đi vừa gọi điện thoại, Phương Y loáng thoáng nghe thấy anh nhắc tới hai chữ, “Công an”.
Chẳng lẽ vụ kiện xảy ra vấn đề? Không thể nào, nếu quả thật như vậy, năm nay hẳn là năm hạn của anh.
Phương Y lo lắng gửi tin nhắn cho Chu Lạc Sâm, anh nói với cô nguyên ngân để tránh cho cô lo lắng, thì ra anh phải đến trụ sở của ngân hàng đầu tư Trung Quốc, anh là cố vấn pháp lý ở đó, mặc dù anh không đề cập đến bất cứ điều gì cụ thể, nhưng cô đã yên tâm.
Chu Lạc Sâm đi rồi, lúc tan tầm cũng chưa quay về, cô biết anh đang vội, cũng không dám gọi điện thoại quấy rầy, tan tầm cô tự rời đi, chuẩn bị về nhà.
Trên đường đi đến tàu điện ngầm, “trùng hợp” cô nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ của Giang Nhậm Hứa. Cô ta bước xuống, cởi kính râm, Phương Y cũng không muốn chào hỏi.
“Về nhà? Tôi đưa cô đi.” Giang Nhậm Hứa thay cô mở cửa xe.
Sắc mặt Phương Y bình tĩnh: “Không cần, tôi ngồi tàu điện ngầm, không tiện đường của cô.”
Giang Nhậm Hứa quan sát biểu cảm trên gương mặt cô, đoán được nội tâm của cô. Cô ta một mực khẳng định Chu Lạc Sâm sẽ không đem chuyện của cô ta và Ngôn Tố nói cho người thứ tư biết, cho nên cô ta tự mãn. Điều đó chứng tỏ Phương Y hẳn còn đang giận. Nhưng hiện tại không giống như tức giận?
Cô ta nhíu mày suy nghĩ, cười nói: “Không có gì, tiện đường thôi, tôi ở tiểu khu đối diện nhà cô, cùng chung cư với luật sư Chu.”
Phương Y khẽ cong khóe miệng, là bởi vì cô đã hiểu rõ mục đích của Giang Nhậm Hứa.
Rõ ràng là cô ta muốn châm ngòi nổ, nếu không không phải là Chu Lạc Sâm kể cho cô chuyện cũ, lúc này cô chắc chắn sẽ đau lòng.
Đáng tiếc, cô đều biết hết.
Phương Y không lộ ra biểu cảm gì, Giang Nhậm Hứa có chút bối rối, sau đó cô ta bị câu nói của Phương Y khiến cho bất động.
“Thư ký Giang, cô cảm thấy cô có thể làm ở công ty được bao lâu?” Phương Y nghiêng đầu: “Một tuần, hay là một tháng sau cô lại chơi trò mất tích? Đáng tiếc lần này không ai giúp đỡ được cô lưu lại lý do rồi.” Phương Y hơi đồng cảm: “Kỳ thực, chuyện của cô và luật sư Chu khiến tôi rất buồn, bất quá một người đàn ông tài giỏi như anh ấy làm sao chỉ thích một người? Tôi ấy hả, chỉ cần biết trong lòng anh ấy có tôi là đủ.”
Khóe miệng Giang Nhậm Hứa run run: “Không ngờ cô lại hào phóng như vậy.”
“Thứ mà luật sư Chu thích tôi chính là do tôi hào phóng, về sau cô nên học hỏi tính cách này, đừng ghen tị như vậy, nói không chừng anh ấy sẽ đối xử tốt với cô hơn, có khi còn không bao giờ dám đuổi cô ở trước mặt người khác.” Phương Y nhàn nhạt nói, sau đó cô đi vào tàu điện ngầm.
Giang Nhậm Hứa đứng yên tại chỗ, trong lòng không cam tâm rời đi. Phương Y ngồi trên tàu điện ngầm cầm di động truy cập Microblogging, trong lòng cười lạnh, không phải là cô không biết xấu hổ, dù sao thì cuộc chiến giữa hai người phụ nữ không cần đàn ông xen vào.
Chu Lạc Sâm bận rộn công việc, đương nhiên không biết bên này bạn gái mình đã làm gì. Chờ đến ngày hôm sau anh xong việc, mới nhìn thấy trên bàn làm việc của mình có hộp quà. Trên hộp còn có danh thiết, là chữ viết của Phương Y.
Anh cầm điện thoại bấm số của cô, chờ cô nhận điện liền hỏi: “Quà của anh?”
Phương Y hạ giọng: “Không phải là anh đã đưa chìa khóa cho em sao, hối hận rồi?”
Chu Lạc Sâm kéo dài giọng điệu: “Rốt cuộc là cái gì?”
“Là món điểm tâm ngọt do mẹ em làm, không phải anh bảo muốn ăn sao?”
“Phiền em rồi.” Anh nâng tay mở hộp quà.
“Bây giờ không tiện nói chuyện, em cúp máy đây.” Phương Y vội vàng buông điện thoại xuống, chẳng phải không muốn cùng anh tán gẫu, mà sự thật đúng như cô nói, Hình Tứ và Trần Quân Du trao đổi công việc đang đứng rất gần cô, cô lo sợ bị hai người kia nghe thấy.
Một lát sau, Hình Tứ quay đầu nhìn Phương Y, mở miệng nói: “Phương Y, chuẩn bị một chút, hôm sau theo anh đi công tác.”
Phương Y ngẩn người, theo bản năng hỏi: “Đi mấy ngày ạ?”
Hình Tứ thoáng suy nghĩ: “Đại khái một tuần, có vấn đề gì sao?”
Phương Y khó xử đứng dậy, vài ngày nữa chính là sinh nhật của Chu Lạc Sâm, nếu đi công tác một tuần, không phải sẽ qua sinh nhật của anh sao?
Cô hơi do dự, Hình Tứ mặt không biểu cảm nói: “Nếu như có chuyện thì em có thể trở về trước, nhưng những ngày đầu em phải có mặt.”
Cấp trên đã nói như vậy, cô còn có biện pháp khác sao? Cô chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu: “Chúng ta đi đến tỉnh Hồ Bắc ạ?” Vụ kiện gần đây của Hình Tứ, nơi đó hơi xa, bắt taxi về cũng mất gần nửa ngày.
Hình Tứ gật đầu một cái, tâm trạng Phương Y chuyển buồn thành vui: “Dạ, em sẽ chuẩn bị tư liệu.”
Hình Tứ nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô, không nói gì, trực tiếp trở về phòng làm việc.
Anh ta đi đến bàn làm việc, xoay người nhìn lịch để bàn, thoáng nghĩ nghĩ, chỉ biết là sắp tới sinh nhật của Chu Lạc Sâm.
Trong lòng anh ta thất thần, nhưng anh ta không muốn duyệt phép ngày đó cho Phương Y. Mặc kệ là anh ta có duyệt hay không, Chu Lạc Sâm đều sẽ có biện pháp.
Phương Y đi công tác, Giang Nhậm Hứa cũng không làm phiền được cô, tuy rằng bận rộn nhưng tâm trạng cô rất tốt.
Duy nhất chỉ có một điều làm cô mất hứng, không cách nào tham dự sinh nhật của Chu Lạc Sâm. Đây là sinh nhật đầu tiên khi họ chính thức yêu nhau, không thể ở bên cạnh anh, trong lòng cô thấy rất buồn.
Vào buổi tối ngày sinh nhật của Chu Lạc Sâm, Phương Y nhận được điện thoại, lúc này cô còn đang ở khách sạn.
“Phương Y.” Trong điện thoại vang lên giọng nói ấm áp, đầu dây bên kia rất yên tĩnh, cách anh gọi tên cô lúc này rất phù hợp với nhân vật phản diện. . . . . . Cô khá mâu thuẫn.
“Có chuyện gì ạ?” Phương Y ngượng ngùng, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.
Chu Lạc Sâm xùy xùy một tiếng, giống như đang cười nhạo lá gan của cô, anh nói: “Anh ở phòng kế bên, ra cửa quẹo trái, chờ em.” Dứt lời, anh cúp điện thoại.
Lúc anh nói với cô điều này, cô lại vô cùng. . . . . . Khẩn trương.
Có một số việc, tránh được một lần cũng không tránh được nhiều lần, rốt cuộc cái gì đến thì vẫn sẽ đến. Chuyện này cũng giống như mỗi ngày mặt trời đều mọc ở hướng đông, tuy rằng thời gian không giống nhau, nhưng vĩnh viễn sẽ không thay đổi phương hướng.
Không nghĩ tới Chu Lạc Sâm là một người đàn ông có quá khứ thế nào, thật khó xử, lại cảm thấy bản thân không thể bình tĩnh.
“Haiz. . . . . .” Nhịn không được thở dài, Phương Y lưu luyến đi vào tiểu khu, quải mấy vòng bước dưới lầu, lại thấy dáng người quen thuộc.
Chu Lạc Sâm đứng cạnh xe, một tay cầm điếu thuốc, yên tĩnh nhìn cô.
Dáng người anh cao gầy, cao ngất trong bóng tối.
Phương Y đứng yên tại chỗ, tiến lên không được, lui về cũng không xong, rõ ràng cô bất động rồi.
Chu Lạc Sâm ném tàn thuốc vào thùng rác ven đường, tùy tay phủi phủi khói trên người, chậm rãi đi tới trước mặt cô.
Anh hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn cô chòng chọc: “Vẫn còn giận sao?”
Phương Y mím môi không nói, nhíu mày nhìn anh, trầm mặc tự mình bất mãn.
Chu Lạc Sâm cười mỉm, khóe miệng gấp khúc mang theo độ cong mê hoặc, là một luật sư trên tòa án, chỉ sợ đứng cùng với nghệ sĩ còn nổi bật hơn.
Anh là một người đàn ông có tài, cũng bởi vì điều này nên anh quý hiếm. Cô may mắn trở thành nơi để anh dừng chân, nhưng vinh dự đặc biệt này còn có thể kéo dài bao lâu? Một khi mất đi, cô sẽ như thế nào?
“Tức giận như vậy, chứng tỏ là em đang quan tâm anh.” Chu Lạc Sâm đút tay vào túi quần, thoạt nhìn tâm tình rất tốt, cũng không lo lắng Phương Y nổi giận: “Yêu anh rồi?” Anh dùng từ ngữ không thể phân biệt được cảm xúc, nhưng vẫn khiến cho người nghe đỏ mặt.
“Ai yêu anh chứ!” Cô trợn mắt nhìn anh, lướt qua người anh còn muốn bỏ chạy, nhưng anh đã nhanh chóng giữ tay cô lại, ôm thật chặt.
Phương Y mất tự nhiên, muốn vùng vẫy thoát ra nhưng sức lực lại không bằng anh, đành mở miệng nói: “Buông tay, em muốn vào nhà.”
Anh xoay người đối mặt với cô, gương mặt đẹp trai rạng ngời, rất giống nhân vật từ truyện tranh bước ra đời thực. Bờ vai rộng, cô đã từng may mắn được cảm nhận cơ bắp đó, chân dài eo nhỏ, là người đàn ông có dáng người cao gầy, anh mặc bộ đồ tây của nhãn hiệu Armani, đừng nói là cô hay các đồng nghiệp khác ở trong công ty, thậm chí cả những tiểu thư nhà giàu cũng không thể chống cự.
“Đừng giận nữa.” Chu Lạc Sâm khéo léo mở miệng, nói hai ba câu đã giải quyết mọi chuyện: “Giang Nhậm Hứa có thể là người con gái của Ngôn Tố, anh với cô ta chỉ là quan hệ đồng nghiệp, mặc kệ người ngoài suy nghĩ lung tung thế nào, đến cả em cũng không tin anh?”
“Người của Ngôn Tố?” Phương Y kinh ngạc nhìn Chu Lạc Sâm: “Không thể nào? Em nghe trợ lý Trần kể chuyện của Giang Nhậm Hứa, cô ta làm sao có thể cùng luật sư Ngôn. . . . . . Không đúng. . . . . .”
Chu Lạc Sâm khẽ xùy một tiếng, nhưng cũng không phản bác luận điệu của Phương Y: “Đương nhiên không đúng.” Trên người anh chỉ mặc duy nhất một bộ quần áo, đứng trong cái lạnh của tháng mười một nhưng bộ dạng anh dường như không lạnh chút nào, giọng bình tĩnh: “Say rượu loạn tính, ai có thể nói cô ấy không bày mưu, tóm lại người chịu thiệt cũng không phải đàn ông.”
Phương Y cảm thấy đau đầu: “Em… em nghe không hiểu.”
Chu Lạc Sâm dùng ngữ khí nhân nhượng nói: “Cô ấy là loại người cái gì cũng dám làm, em làm sao hiểu.”
Phương Y: “…”
Chu Lạc Sâm cúi người dí sát vào mặt cô, không hề do dự hôn lên môi cô, giọng điệu từ tính và quyến rũ: “Cô ấy là loại người nào em cũng không cần lo lắng, nhưng em là người anh yêu đủ rồi.” Dứt lời, anh nhìn thấy cô thẹn thùng, nói bâng quơ: “Hai năm trước công ty tổ chức tiệc, Ngôn Tố uống hơi nhiều, ngày hôm sau thức dậu liền gọi điện thoại cho anh, nói cậu ấy và Giang Nhậm Hứa xảy ra chút chuyện. Vốn dĩ chuyện này chỉ cần dùng tiền là có thể giải quyết, nhưng mà sau này Giang Nhậm Hứa mang thai, chết sống vẫn muốn sinh con, Ngôn Tố không thích cô ấy, lại càng không muốn cô ấy sinh con cho mình, vì vậy tìm anh đưa ra lời khuyên.”
“Thì ra đây là nguyên nhân cô ấy mất tích?” Phương Y cảm khái.
Chu Lạc Sâm khẽ gật đầu: “Đứa nhỏ không được sinh ra, kéo dài tới sáu tháng sau cô ấy mới chịu phá thai, dẫn đến tính mạng nguy hiểm, sau đó phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng cho đến bây giờ, trong thời gian đó Ngôn Tố không gặp cô ấy, nhưng lương tâm lại băn khoăn, cho nên. . . . . .”
“Cho nên anh ấy nhờ anh đưa tiền đưa cho Giang Nhậm Hứa?” Phương Y nói tiếp.
Chu Lạc Sâm nghe xong chỉ biết gật đầu, ánh mắt nhìn xa xăm, không nói chuyện.
Phương Y trầm tư một hồi mới nói: “Mang thai sáu tháng, thai nhi gần như đã hình thành, phá thai, so với tự tử cũng không khác gì nhau.”
Chu Lạc Sâm không nói nhiều lắm: “Kết tinh của sự sai lầm sẽ dẫn tới cuộc sống không hạnh phúc, thay vì chịu đựng còn hơn là nên bắt đầu kết thúc.”
Phương Y không dám gật đầu bừa, dù sao đó cũng là một sinh mệnh thiêng liêng, nhưng chuyện này không liên quan đến cô và Chu Lạc Sâm, bọn họ không nên tranh luận, cô đổi đề tài: “Luật sư Ngôn hẳn là không hy vọng Giang Nhậm Hứa trở về đây, vì sao cô ấy lại quay về?”
Cô nhìn anh đứng trong gió lạnh, vì vậy cởi áo bành tô muốn khoác cho anh.
Chu Lạc Sâm ngẩn người, nhìn áo bành tô choàng trên vai mình, kích cỡ rất nhỏ, căn bản không hợp với anh, trong lòng anh trở nên ấm áp dị thường.
“Anh không lạnh.” Chu Lạc Sâm cởi áo bành tô choàng lại trên người Phương Y: “Đừng để cảm.” Nói xong, sợ cô cự tuyệt lập tức thay đổi đề tài: “Anh và Ngôn Tố đều không biết vì sao cô ấy đột nhiên quay về, đại khái là không cam tâm, tóm lại chuyện này không liên can đến anh, người khác nhìn anh thế nào anh không quan tâm, nhưng anh muốn em phải là người hiểu anh rõ nhất.”
Phương Y thở dài, thầm trách bản thân vì giận chuyện không đâu, cô nói: “Chuyện bê bối này luật sư Ngôn chắc chắn không hy vọng người thứ tư sẽ biết.”
Chu Lạc Sâm, Ngôn Tố, Giang Nhậm Hứa, đây là chuyện ba người, Phương Y là người thứ tư biết chuyện, cô phải đem bí mật này giấu ở trong lòng.
Chu Lạc Sâm nâng tay nhéo mũi cô, dịu dàng nói: “Rất hiểu chuyện.”
Phương Y ngượng ngùng trầm mặc, Chu Lạc Sâm lại nói: “Anh giải thích như vậy đã rõ ràng chưa?”
Cô ngước mắt nhìn anh, mặc dù không hiểu lời này có dụng ý gì nhưng vẫn gật đầu.
Chu Lạc Sâm hùng hồn nói: “Như vậy đi, xem ra hôm anh thật oan uổng, còn dám bỏ anh ở lại nhà hàng, bù lại anh thế nào đây?”
Phương Y cảm tạ trời đất vì sắc trời đã tối, bằng không mặt cô đỏ bừng xấu hổ muốn chết.
Cô không nói chuyện, anh lại lấy nợ cũ ra tính: “Trước đây anh còn giúp em rất nhiều chuyện, nhưng đây là cách em báo đáp anh?”
Phương Y cắn cắn môi: “Em có một ít tiền, em đưa cho anh nhé…”
Chu Lạc Sâm bình thản hỏi: “Em cảm thấy anh cần tiền sao?”
Tiền, Chu Lạc Sâm đương nhiên không thiếu, thứ cô có thể cho anh, cũng chỉ có như vậy.
Cô cúi đầu không thể đối mặt với anh, anh đem tất cả hành động của cô thu vào đáy mắt, cảm thấy đã hiểu rõ rồi.
“Xem ra em đã nghĩ ra được phương thức bù đắp rồi.” Chu Lạc Sâm xoay người lại hôn cô, lần này là vành tai, anh thì thầm nói: “21 tháng 11 là ngày sinh nhật của anh, hôm đó đến nhà anh đi.”
Phương Y không cự tuyệt cũng không đồng ý, nhưng trầm mặc còn có một ý nghĩa khác, là cam chịu.
Chu Lạc Sâm lại hôn môi cô, mặc dù đây không phải là ban ngày, nhưng hôn nhau trên đường thật sự không phù hợp, cho nên Phương Y bắt đầu tránh né.
Anh thấy vậy nên, mới chậm rãi đứng thẳng người, cùng cô nói lời từ biệt: “Anh về trước, nhớ ngủ sớm.”
Phương Y gật gật đầu, đại khái cũng không dám thở gấp.
“Sợ anh sao?” Giọng Chu Lạc Sâm khàn khàn: “Lúc nãy tức giận lẫm liệt lắm mà.”
Phương Y theo bản năng phản bác: “Em giận khi nào?”
“Ừ, em không có.” Anh sờ sờ đầu cô, giọng dịu dàng: “Anh phải đi rồi.”
Cô nhìn anh, ngũ quan tuấn tú cùng với biểu cảm dịu dàng rơi hết vào trong mắt, anh thể hiện tình cảm ra bên ngoài, để trong lòng cô nảy sinh mâu thuẫn.
“Lái xe cẩn thận.” Cô chủ động tiến lên ôm anh, ở trong lòng anh một hồi mới lưu luyến thối lui, sau đó cô do dự một chút, kiễng chân lên hôn anh.
Chu Lạc Sâm từ đầu đến cuối chỉ đứng đó để cô tùy ý hôn, trên mặt luôn tràn đầy tình ý. Chờ khi kết thúc, anh mới trầm mặc một lúc, mở miệng: “Em như vậy anh cũng không muốn về nữa.”
Phương Y bất lực: “Anh đi đi!”
Đôi mắt anh cấp tốc lướt lên người cô, thì thầm: “Còn không đến mười ngày.” Không đầu không đuôi nói xong, anh xoay người sải bước lên xe, cùng cô nói lời từ biệt rồi lái đi.
Phương Y đứng một hồi lâu, sau đó cô mới đi vào chung cư. Lúc cô đi vào liền phát hiện mẹ đang đứng đó.
Cô lập tức nhíu mày, không biết mẹ đã nhìn thấy được gì, đành thử hỏi: “Mẹ chờ lâu chưa?”
Bà Phương nhìn con gái do dự một lát, gật đầu.
Phương Y mấp máy môi, nói: “Vậy thì lên nhà đi ạ.”
Nhìn con gái xem như không có chuyện gì, bà cũng bước theo.
Thời gian không còn sớm, đứng đợi thang máy chỉ có hai mẹ con, Phương Y trầm mặc, bà Phương lại thiếu kiên nhẫn, nhịn không được mở miệng hỏi: “Không phải con nói cùng đồng nghiệp ăn cơm sao, sao lại là đàn ông, hai đứa. . . . . .”
“Đồng nghiệp nam ạ.” Phương Y chỉ nói ba chữ.
Bà Phương lộ vẻ mặt sầu lo, Phương Y tiếp tục: “Không phải mẹ nói con trưởng thành rồi, sao không tìm bạn trai? Đây là chuyện bình thường mà.”
Bà Phương Phương gật đầu, lại lắc đầu, có chút khó xử: “Nhưng mà người kia xem ra rất tài, con và cậu ta. . . . . .”
“Không phải chỉ tài đâu ạ, anh ấy đã từng khiến cho bố dượng thay đổi, mẹ nói đúng không?” Phương Y hỏi lại.
Bà Phương ngớ người, sau một lúc lâu cửa thang máy mở ra, bà nói: “Là cậu ta sao?”
Phương Y cũng không giấu diếm, thản nhiên nói: “Chính là anh ấy, tạm thời con không muốn bố dượng biết chuyện này, nếu bố biết được, khẳng định là do mẹ nói, mặc kệ trước kia mẹ làm sai chuyện gì, trong lòng con vẫn kính trọng mẹ, nhưng nếu mẹ kể với bố dượng. . . . . . Con sẽ không nhịn nữa.”
Bà Phương hiểu chứ, thật lâu không nói tiếng nào, Phương Y nhìn bà một cái, bước thẳng vào cửa thang máy.
Hôm sau, cô mang theo món điểm tâm ngọt mà mẹ đã làm đem đến công ty, tính toán giữa trưa thừa dịp mọi người đi ăn cơm sẽ mang vào phòng cho anh. Nhưng mà mãi đến hơn một giờ, Giang Nhậm Hứa vẫn cứ ngồi lì tại chỗ, thậm chí cô ta cũng không đi vào toilet.
Phương Y bất lực, đành phải ngồi tại chỗ, chuẩn bị tan tầm sẽ đưa cho anh.
Có điều mọi chuyện diễn ra không suôn sẻ, buổi chiều Chu Lạc Sâm vội vội vàng vàng rời khỏi phòng, vừa đi vừa gọi điện thoại, Phương Y loáng thoáng nghe thấy anh nhắc tới hai chữ, “Công an”.
Chẳng lẽ vụ kiện xảy ra vấn đề? Không thể nào, nếu quả thật như vậy, năm nay hẳn là năm hạn của anh.
Phương Y lo lắng gửi tin nhắn cho Chu Lạc Sâm, anh nói với cô nguyên ngân để tránh cho cô lo lắng, thì ra anh phải đến trụ sở của ngân hàng đầu tư Trung Quốc, anh là cố vấn pháp lý ở đó, mặc dù anh không đề cập đến bất cứ điều gì cụ thể, nhưng cô đã yên tâm.
Chu Lạc Sâm đi rồi, lúc tan tầm cũng chưa quay về, cô biết anh đang vội, cũng không dám gọi điện thoại quấy rầy, tan tầm cô tự rời đi, chuẩn bị về nhà.
Trên đường đi đến tàu điện ngầm, “trùng hợp” cô nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ của Giang Nhậm Hứa. Cô ta bước xuống, cởi kính râm, Phương Y cũng không muốn chào hỏi.
“Về nhà? Tôi đưa cô đi.” Giang Nhậm Hứa thay cô mở cửa xe.
Sắc mặt Phương Y bình tĩnh: “Không cần, tôi ngồi tàu điện ngầm, không tiện đường của cô.”
Giang Nhậm Hứa quan sát biểu cảm trên gương mặt cô, đoán được nội tâm của cô. Cô ta một mực khẳng định Chu Lạc Sâm sẽ không đem chuyện của cô ta và Ngôn Tố nói cho người thứ tư biết, cho nên cô ta tự mãn. Điều đó chứng tỏ Phương Y hẳn còn đang giận. Nhưng hiện tại không giống như tức giận?
Cô ta nhíu mày suy nghĩ, cười nói: “Không có gì, tiện đường thôi, tôi ở tiểu khu đối diện nhà cô, cùng chung cư với luật sư Chu.”
Phương Y khẽ cong khóe miệng, là bởi vì cô đã hiểu rõ mục đích của Giang Nhậm Hứa.
Rõ ràng là cô ta muốn châm ngòi nổ, nếu không không phải là Chu Lạc Sâm kể cho cô chuyện cũ, lúc này cô chắc chắn sẽ đau lòng.
Đáng tiếc, cô đều biết hết.
Phương Y không lộ ra biểu cảm gì, Giang Nhậm Hứa có chút bối rối, sau đó cô ta bị câu nói của Phương Y khiến cho bất động.
“Thư ký Giang, cô cảm thấy cô có thể làm ở công ty được bao lâu?” Phương Y nghiêng đầu: “Một tuần, hay là một tháng sau cô lại chơi trò mất tích? Đáng tiếc lần này không ai giúp đỡ được cô lưu lại lý do rồi.” Phương Y hơi đồng cảm: “Kỳ thực, chuyện của cô và luật sư Chu khiến tôi rất buồn, bất quá một người đàn ông tài giỏi như anh ấy làm sao chỉ thích một người? Tôi ấy hả, chỉ cần biết trong lòng anh ấy có tôi là đủ.”
Khóe miệng Giang Nhậm Hứa run run: “Không ngờ cô lại hào phóng như vậy.”
“Thứ mà luật sư Chu thích tôi chính là do tôi hào phóng, về sau cô nên học hỏi tính cách này, đừng ghen tị như vậy, nói không chừng anh ấy sẽ đối xử tốt với cô hơn, có khi còn không bao giờ dám đuổi cô ở trước mặt người khác.” Phương Y nhàn nhạt nói, sau đó cô đi vào tàu điện ngầm.
Giang Nhậm Hứa đứng yên tại chỗ, trong lòng không cam tâm rời đi. Phương Y ngồi trên tàu điện ngầm cầm di động truy cập Microblogging, trong lòng cười lạnh, không phải là cô không biết xấu hổ, dù sao thì cuộc chiến giữa hai người phụ nữ không cần đàn ông xen vào.
Chu Lạc Sâm bận rộn công việc, đương nhiên không biết bên này bạn gái mình đã làm gì. Chờ đến ngày hôm sau anh xong việc, mới nhìn thấy trên bàn làm việc của mình có hộp quà. Trên hộp còn có danh thiết, là chữ viết của Phương Y.
Anh cầm điện thoại bấm số của cô, chờ cô nhận điện liền hỏi: “Quà của anh?”
Phương Y hạ giọng: “Không phải là anh đã đưa chìa khóa cho em sao, hối hận rồi?”
Chu Lạc Sâm kéo dài giọng điệu: “Rốt cuộc là cái gì?”
“Là món điểm tâm ngọt do mẹ em làm, không phải anh bảo muốn ăn sao?”
“Phiền em rồi.” Anh nâng tay mở hộp quà.
“Bây giờ không tiện nói chuyện, em cúp máy đây.” Phương Y vội vàng buông điện thoại xuống, chẳng phải không muốn cùng anh tán gẫu, mà sự thật đúng như cô nói, Hình Tứ và Trần Quân Du trao đổi công việc đang đứng rất gần cô, cô lo sợ bị hai người kia nghe thấy.
Một lát sau, Hình Tứ quay đầu nhìn Phương Y, mở miệng nói: “Phương Y, chuẩn bị một chút, hôm sau theo anh đi công tác.”
Phương Y ngẩn người, theo bản năng hỏi: “Đi mấy ngày ạ?”
Hình Tứ thoáng suy nghĩ: “Đại khái một tuần, có vấn đề gì sao?”
Phương Y khó xử đứng dậy, vài ngày nữa chính là sinh nhật của Chu Lạc Sâm, nếu đi công tác một tuần, không phải sẽ qua sinh nhật của anh sao?
Cô hơi do dự, Hình Tứ mặt không biểu cảm nói: “Nếu như có chuyện thì em có thể trở về trước, nhưng những ngày đầu em phải có mặt.”
Cấp trên đã nói như vậy, cô còn có biện pháp khác sao? Cô chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu: “Chúng ta đi đến tỉnh Hồ Bắc ạ?” Vụ kiện gần đây của Hình Tứ, nơi đó hơi xa, bắt taxi về cũng mất gần nửa ngày.
Hình Tứ gật đầu một cái, tâm trạng Phương Y chuyển buồn thành vui: “Dạ, em sẽ chuẩn bị tư liệu.”
Hình Tứ nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô, không nói gì, trực tiếp trở về phòng làm việc.
Anh ta đi đến bàn làm việc, xoay người nhìn lịch để bàn, thoáng nghĩ nghĩ, chỉ biết là sắp tới sinh nhật của Chu Lạc Sâm.
Trong lòng anh ta thất thần, nhưng anh ta không muốn duyệt phép ngày đó cho Phương Y. Mặc kệ là anh ta có duyệt hay không, Chu Lạc Sâm đều sẽ có biện pháp.
Phương Y đi công tác, Giang Nhậm Hứa cũng không làm phiền được cô, tuy rằng bận rộn nhưng tâm trạng cô rất tốt.
Duy nhất chỉ có một điều làm cô mất hứng, không cách nào tham dự sinh nhật của Chu Lạc Sâm. Đây là sinh nhật đầu tiên khi họ chính thức yêu nhau, không thể ở bên cạnh anh, trong lòng cô thấy rất buồn.
Vào buổi tối ngày sinh nhật của Chu Lạc Sâm, Phương Y nhận được điện thoại, lúc này cô còn đang ở khách sạn.
“Phương Y.” Trong điện thoại vang lên giọng nói ấm áp, đầu dây bên kia rất yên tĩnh, cách anh gọi tên cô lúc này rất phù hợp với nhân vật phản diện. . . . . . Cô khá mâu thuẫn.
“Có chuyện gì ạ?” Phương Y ngượng ngùng, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.
Chu Lạc Sâm xùy xùy một tiếng, giống như đang cười nhạo lá gan của cô, anh nói: “Anh ở phòng kế bên, ra cửa quẹo trái, chờ em.” Dứt lời, anh cúp điện thoại.
Lúc anh nói với cô điều này, cô lại vô cùng. . . . . . Khẩn trương.
Có một số việc, tránh được một lần cũng không tránh được nhiều lần, rốt cuộc cái gì đến thì vẫn sẽ đến. Chuyện này cũng giống như mỗi ngày mặt trời đều mọc ở hướng đông, tuy rằng thời gian không giống nhau, nhưng vĩnh viễn sẽ không thay đổi phương hướng.
/42
|