Ngươi Tốt Nhất

Chương 57

/107


Editor + Beta: Tiểu Hy.

Thẩm Niệm Thâm quay đầu lại liền thấy khuôn mặt nhỏ đỏ rực của Tôn Điềm Điềm thò ra từ khe cửa, nửa bên vai cũng lộ ra ngoài, trên làn da trắng nõn bóng loáng của cô ngưng tụ những giọt nước trong suốt.

Ánh mắt Thẩm Niệm Thâm dừng ở trên vai Tôn Điềm Điềm, hô hấp ngừng lại, anh nhanh chóng dời tầm mắt, nói: “Chờ anh một chút.”

Nói xong liền từ trên sô pha đứng lên, lập tức ra ngoài.

Đi được vài bước, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, quay đầu, anh nâng củ khoai lang trên tay lên, nhìn Tôn Điềm Điềm, “Không phải em nói để lại cho anh một củ khoai lang sao? Bốn củ khoai để lại cho anh một mẩu à?”

Tôn Điềm Điềm nghiêng đầu, đôi mắt chớp chớp hai cái, sau đó cong khóe mắt, cười.

Thẩm Niệm Thâm nhịn không được cười, quay đầu, cầm mẩu khoai lang còn dư ra ngoài.

Dưới lầu có siêu thị, hẳn là có bán quần lót dùng một lần.

Thẩm Niệm Thâm lần đầu tiên tới mua đồ dùng riêng của con gái, ít nhiều gì cũng có chút ngượng ngùng.

Tìm được vị trí bán quần lót dùng một lần, anh tùy tiện cầm lấy một hộp rồi vội vàng đến quầy thu ngân tính tiền.

Thời điểm trở về, Tôn Điềm Điềm còn ở trong phòng tắm, bởi vì không có quần lót nên không thể ra ngoài, nước ấm vặn mức mạnh nhất, đứng ở dưới vòi hoa sen, nước chảy từ trên đầu xuống.

Tôn Điềm Điềm còn chít men say, cô ngẩng đầu, nhắm mắt lại ở bên trong ca hát, thanh âm rất lớn, Thẩm Niệm Thâm vừa mở cửa liền nghe thấy được.

Ngày thường hát rất dễ nghe, bây giờ uống say liền hát như tiếng quỷ rống.

Thẩm Niệm Thâm nhịn không được cười, đi đến phòng tắm, gõ gõ cửa, “Anh mua đồ về rồi.”

Tiếng nước đột nhiên im bặt, hai giây sau liền nghe thấy tiếng bước chân, tiếp đó cửa phòng tắm từ bên trong mở ra, Tôn Điềm Điềm ló đầu ra, vươn tay về phía anh, đôi mắt cong cong, “Cảm ơn anh.”

Thẩm Niệm Thâm nhìn khuôn mặt Tôn Điềm Điềm, so với lúc nãy càng đỏ hơn.

Chắc là cô đã ngâm lâu trong nước.



Tôn Điềm Điềm ở bên trong một lát, lúc đi ra, bên ngoài chỉ mặc một cái áo lông màu trắng, bên trong không có áo lót. 

Áo lông rất lớn, tựa như bao trùm cả người cô. Cô không có mặc quần, chiều dài áo lông vừa vặn che khuất đến mông, lộ ra đôi chân tinh tế trắng nõn.

Tắm rửa xong cô có thói quen không mặc nội y, cứ để như vậy mà đi ra ngoài. 

Thẩm Niệm Thâm ngồi trên giường, phía sau lưng dựa vào đầu giường, một chân duỗi thẳng, một chân tùy ý cong lại, đang cúi đầu nhìn di động.

Nghe thấy tiếng phòng tắm mở cửa, anh ngẩng đầu lên.

Tôn Điềm Điềm khoác chiếc áo lông màu trắng rất mỏng, bên trong lại không có mặc nội y, mơ hồ phác hoạ ra một chút hình dáng.

Ánh mắt Thẩm Niệm Thâm rất sâu, anh nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, thẳng đến khi Tôn Điềm Điềm chạy đến mép giường, nhảy bổ vào người anh.

Tôn Điềm Điềm xông đến rất mạnh, Thẩm Niệm Thâm bị cô đẩy ngả về phía sau, lưng dựa vào gối đầu, nửa nằm xuống.

Tôn Điềm Điềm đè trên người Thẩm Niệm Thâm, bởi vì không mặc nội y nên trước ngực mềm như bông đè trên bờ ngực cứng rắn của Thẩm Niệm Thâm.

Thẩm Niệm Thâm cảm nhận được, hô hấp có chút khó khăn, anh đỡ bả vai Tôn Điềm Điềm, hơi đẩy cô ra, ánh mắt rất sâu nhìn đôi mắt cô, “Điềm Điềm, em say rồi.”

Tôn Điềm Điềm cười hì hì, ôm cổ Thẩm Niệm Thâm, “Em không có say.”

Cô nói rồi cúi đầu hôn lên môi Thẩm Niệm Thâm. Cánh môi mềm mại dán trên môi Thẩm Niệm Thâm, không có động tác gì khác, cũng không có buông ra.

Hai người môi dán môi, không ai cử động.

Trong phòng an tĩnh đến không có một chút thanh âm, một hơi thở ái muội ở nơi tối tăm lặng yên không một tiếng động mà kích động.

Tôn Điềm Điềm dựa vào người Thẩm Niệm Thâm, ngực dán ngực, bụng nhỏ dán bụng nhỏ.

Môi cô dán trên môi Thẩm Niệm Thâm một lát, Tôn Điềm Điềm trong đầu ngốc ngốc, không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên vươn đầu lưỡi, liếm môi Thẩm Niệm Thâm một cái.

Thẩm Niệm Thâm đã lâu không thân thiết với Tôn Điềm Điềm, làm sao có thể chịu nổi sự khiêu khích của cô như thế, anh bỗng nhiên bóp chặt eo cô, xoay người một cái liền đè cô ở dưới thân, cúi đầu hôn cô, đầu lưỡi cậy mở hàm răng, thuần thục mà trượt vào.

Nghiêm túc mà nói thì tháng ba năm ngoái đến bây giờ đã gần một năm. Thẩm Niệm Thâm hôn rất sâu, môi lưỡi gắt gao giao nhau, không lưu lại một khe hở, anh nặng nề mút lấy lưỡi cô, giống như muốn đem sự nhớ nhung gần một năm nay mà phát tiết ở nụ hôn kịch liệt.

Tôn Điềm Điềm chỉ cảm thấy Thẩm Niệm Thâm giống như hận không thể nuốt cô, anh gắt gao bóp lấy eo cô, ngực cô bị anh nặng nề đè xuống, bụng nhỏ cũng dính sát vào bụng nhỏ anh.

Thân thể Thẩm Niệm Thâm nóng bỏng, dần dần nổi lên phản ứng.

Hai người thân thể kề sát, Tôn Điềm Điềm cảm giác  được nơi đó của Thẩm Niệm Thâm rất rõ. Áo lông của cô không biết từ khi nào đã bị kéo xuống tới eo, phía dưới chỉ còn một cái quần lót, nơi đó của Thẩm Niệm Thâm vừa vặn lại để bên ngoài quần lót cô.

Mặt Tôn Điềm Điềm đỏ bừng, trong thân thể đột nhiên có một cảm giác xa lạ nảy lên.

Cô đẩy bả vai Thẩm Niệm Thâm, rốt cuộc anh cũng hơi buông môi cô ra, khẽ ngẩng đầu lên, anh thở dốc thấp thấp, đôi mắt gằn tơ đỏ.

Tôn Điềm Điềm có chút khẩn trương, liếm liếm môi, đôi mắt ướt át, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Thẩm Niệm Thâm, “A Niệm, anh có muốn không?”

Trong đầu Thẩm Niệm Thâm như có thứ gì đó bị oanh tạc.

Tôn Điềm Điềm bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy, đôi mắt theo bản năng liếc nhìn thân dưới của Thẩm Niệm Thâm một cái.

Anh mặc chiếc quần lót màu trắng, nơi đó cực kì hùng vĩ, giống như giây tiếp theo sẽ phá quần mà nhảy ra.

Tôn Điềm Điềm mặt đỏ tim đập, hoảng loạn dời tầm mắt đi.

Cô đỏ mặt, nhìn đôi mắt Thẩm Niệm Thâm, nhỏ giọng hỏi: “A Niệm, anh sẽ làm sao?”

Thẩm Niệm Thâm cổ họng khô khốc, đôi mắt càng đỏ hơn.

Tôn Điềm Điềm nhích tới bên cạnh anh, cô nắm lấy tay anh mà đặt trước ngực mình, mặt đỏ bừng, thanh âm cũng có chút run rẩy, “Có phải anh muốn như vậy…”

Lòng bàn tay Thẩm Niệm Thâm chạm vào nơi mềm mại, tay anh hơi run rẩy, tựa như bản năng mà nhéo nhẹ một cái.

Tôn Điềm Điềm giật mình, cả người run rẩy, mặt cô đã đỏ đến lợi hại, thẹn thùng hỏi: “Có phải là hơi nhỏ không?”

Thẩm Niệm Thâm nhìn khuôn mặt hồng hồng của Tôn Điềm Điềm, lý trí tại thời khắc này đột nhiên không còn sót lại chút gì, anh đột nhiên một tay kéo Tôn Điềm Điềm vào trong lòng ngực, giây tiếp theo liền gắt gao đè cô dưới thân, lại lần nữa nặng nề hôn cô.

Anh hôn môi cô, dần dần đi xuống, hôn cằm, cổ, cuối cùng dừng ở ngực cô.



Tôn Điềm Điềm chưa từng có cảm nhận như vậy, cả người giống như hóa thành một vũng nước. Thân thể cô mềm mại, đôi mắt mê mang mà nhìn trần nhà.

Chuyện dần dần trở nên mất khống chế, cũng may Thẩm Niệm Thâm còn có một chút lý trí, ở giây cuối cùng sắp cầm giữ không được thì ngừng lại.

Anh duỗi tay mặc lại chiếc áo đã bị kéo đến bên hông cho Tôn Điềm Điềm, cố nén sự xúc động trong thân thể.

“Sao… Làm sao vậy?”

Thẩm Niệm Thâm cúi người hôn lên đôi mắt cô, nói: “Không phải bây giờ, không thể ở chỗ này.”

Lần đầu tiên của Tôn Điềm Điềm, anh không thể hấp tấp như vậy mà muốn cô ở khách sạn.

Lông mi Tôn Điềm Điềm run run, đôi mắt rủ xuống, theo bản năng nhìn thoáng qua thân dưới của anh

Nơi đó vẫn cực kì hùng vĩ, Tôn Điềm Điềm đỏ mặt, nhìn đôi mắt Thẩm Niệm Thâm, “V-vậy anh phải làm sao?”

Thẩm Niệm Thâm xoa đầu cô, ôn nhu nói: “Ngủ đi.”

Anh xuống giường, đắp chăn cho Tôn Điềm Điềm. Sau đó liền xoay người đi về phía phòng tắm.

Cửa phòng tắm đóng lại, tiếng nước vang lên.

Tôn Điềm Điềm nghiêng người nằm trên giường, thân thể bị chăn chặt chẽ che lại, chỉ lộ ra bàn tay với khuôn mặt nhỏ, đôi mắt đen nhánh, không chớp mắt mà nhìn cửa phòng tắm.

Thẩm Niệm Thâm ở bên trong một hồi lâu, lúc đi ra, ngọn lửa trong thân thể đã được dập tắt.

Tôn Điềm Điềm nằm trong chăn, cô mở to đôi mắt nhìn anh.

Anh nhìn cô, không khỏi cười, “Còn chưa ngủ sao?”

Anh vừa nói vừa đi về giường.

Hai người đặt phòng tiêu chuẩn, có hai giường. 

Anh đi đến chiếc giường còn lại, leo lên rồi đắp chăn nằm xuống.

Tôn Điềm Điềm trở mình, mặt quay về hướng Thẩm Niệm Thâm, vẫn chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ, đôi mắt đen nhánh nhìn Thẩm Niệm Thâm.

Thẩm Niệm Thâm cũng nghiêng người đối diện với Tôn Điềm Điềm, cười nói: “Mau ngủ đi.”

Tôn Điềm Điềm thanh âm nhẹ nhàng, “Anh đã khỏe chưa?”

“Ừm? Cái gì?” Thẩm Niệm Thâm ngây ngốc, nhất thời không phản ứng lại.

Tôn Điềm Điềm có chút thẹn thùng, thanh âm càng nhỏ hơn, “Chính là… cái kia…”

Thẩm Niệm Thâm lúc này mới hiểu rõ cô đang nói đến cái kia, hàm hồ “ừm” một tiếng.

Tôn Điềm Điềm nhìn anh, lại hỏi: “Anh tắm nước lạnh sao?”

“Ừm.”

Tôn Điềm Điềm nhăn ấn đường, “Sẽ không cảm mạo chứ?”

Trời lạnh như vậy, đi tắm nước lạnh thì sẽ lạnh chết.

Thẩm Niệm Thâm: “… Không thể nào…”



Nhưng sự thật đã chứng minh, mùa đông tắm nước lạnh thật sự sẽ cảm mạo.

Sáng sớm từ khách sạn đi ra, Thẩm Niệm Thâm liên tiếp hắt xì vài cái.

Tôn Điềm Điềm bật cười, “Không phải anh nói sẽ không bị cảm mạo sao?”

Thẩm Niệm Thâm dùng sức xoa tóc cô, cả giận: “Còn không biết xấu hổ mà cười! Anh như vậy là vì ai??”

Tôn Điềm Điềm cười hắc hắc, bám vào cánh tay anh, “Đừng giận mà, em đi mua thuốc cho anh.”

Tôn Điềm Điềm kéo Thẩm Niệm Thâm đến tiệm thuốc mua một hộp thuốc cảm mạo, sau đó lấy ly dùng một lần mà rót nước, rồi đổ thuốc vào.

Thẩm Niệm Thâm chờ bên ngoài, Tôn Điềm Điềm bưng ly nước đã pha thuốc cảm mạo ra, “Cẩn thận một chút, coi chừng nóng.”

Thẩm Niệm Thâm đứng ở bên ngoài, duỗi tay nhận lấy.

Tôn Điềm Điềm ở bên cạnh cười tủm tỉm nhìn anh, “Thẩm Niệm Thâm, anh có cảm thấy hiện tại hai chúng ta giống như đang đổi vị trí không? Trước kia đều là anh chăm sóc em, sao em lại cảm thấy hiện tại đều là em chăm sóc anh vậy?”

Thẩm Niệm Thâm nghĩ thầm, đêm qua uống say phát điên, cũng không biết là ai chăm sóc ai.

Anh uống thuốc xong liền đưa ly cho Tôn Điềm Điềm.

Tôn Điềm Điềm ngẩn người, “Làm gì vậy?”

Thẩm Niệm Thâm: “Không phải muốn chăm sóc anh sao, chu đáo một chút, cầm ly đi ném đi.”

Tôn Điềm Điềm nhìn chằm chằm Thẩm Niệm Thâm nửa ngày, vẻ mặt không thể tin tưởng, “Thẩm Niệm Thâm, hiện tại anh đang đắc ý.”

Thẩm Niệm Thâm ‘ừm’ một tiếng, giơ giơ cái ly, “Ném giúp anh.”

Tôn Điềm Điềm đưa tay cầm lấy ly, “Được rồi được rồi, em ném giúp anh.”

Cô vừa đi đến chỗ thùng rác vừa suy nghĩ, sao cô cảm thấy hiện tại mình giống như tiểu nha hoàn vậy???

Ném ly, vừa quay đầu liền thấy Thẩm Niệm Thâm đứng ở bên ngoài bậc thang tiệm thuốc, hai tay khoanh trước ngực, đang cười nhìn cô.

Tôn Điềm Điềm mím môi, đi đến chỗ Thẩm Niệm Thâm, thong thả ung dung thi lễ, “Hoàng Thượng hiện tại muốn đi đâu?”

Thẩm Niệm Thâm bị Tôn Điềm Điềm chọc cho bật cười, xoa đầu cô, “Mới sáng sớm, đang hát tuồng à?” Nói xong liền nắm tay Tôn Điềm Điềm, “Đi ăn sáng thôi.”

Thẩm Niệm Thâm nắm tay Tôn Điềm Điềm, hai người sóng vai đi bên nhau.

Tôn Điềm Điềm ngửi thấy trên người Thẩm Niệm Thâm có mùi rượu, rất ghét bỏ mà bịt mũi, “Thẩm Niệm Thâm, trên người anh sao lại có mùi rượu nồng như vậy?”

Thẩm Niệm Thâm đột nhiên dừng chân, nghiêng đầu liền thấy Tôn Điềm Điềm bịt mũi, vẻ mặt ghét bỏ nhìn anh.

Thẩm Niệm Thâm sửng sốt vài giây, vẻ mặt khó có thể tin, “Sao anh lại có mùi rượu? Em quên rồi sao?”

Tôn Điềm Điềm chớp chớp mắt. Thẩm Niệm Thâm nhìn chằm chằm cô, hỏi, “Tối hôm qua người uống say, chạy đi mua khoai lang, không trả tiền rồi ôm khoai lang  chạy là ai?”

Tôn Điềm Điềm trợn tròn đôi mắt, “Không phải là em đấy chứ?”

Thẩm Niệm Thâm cười, “Chẳng lẽ là anh?”

“Còn nữa, tối hôm qua uống nhiều còn ói lên người anh, cũng quên rồi?”

Tôn Điềm Điềm: “…”

Thẩm Niệm Thâm quả thực không còn lời nào để nói, ói lên người anh, hiện tại còn không biết ngại mà chê anh hôi???

Thẩm Niệm Thâm tức giận vô cùng, nhìn chằm chằm Tôn Điềm Điềm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Về sau anh mà để cho em uống nữa, anh cùng họ với em!”

Tôn Điềm Điềm ủy khuất nhìn anh.

Thẩm Niệm Thâm liếc nhìn cô một cái, lúc này mới kéo cô, tiếp tục đi về phía trước.

Tôn Điềm Điềm cảm thấy Thẩm Niệm Thâm thật sự có chút hôi, theo bản năng nghiêng đầu.

Thẩm Niệm Thâm thấy liền tức giận đến đen mặt, một tay kéo Tôn Điềm Điềm vào trong lòng ngực.

Đầu Tôn Điềm Điềm đụng vào ngực Thẩm Niệm Thâm, hô một tiếng, ngẩng đầu, “Làm gì vậy?”

Thẩm Niệm Thâm nhìn cô chằm chằm, “Cho em hôi chung, không thể để một mình anh hôi được.”

Tôn Điềm Điềm sửng sốt hai giây, sau đó bật cười, cô giơ tay nhéo mặt Thẩm Niệm Thâm, “Thẩm Niệm Thâm, sao anh lại ấu trĩ như vậy?”

Thẩm Niệm Thâm ‘hừ’ một tiếng, “Do em chọc giận.”

Dừng một chút, đôi mắt bỗng nhiên giật giật, “Còn nữa, chuyện đêm qua mua bốn củ khoai lang, nói là để lại cho anh một củ, kết quả chỉ chừa cho anh một mẩu, không quên chứ?”

Tôn Điềm Điềm vùi đầu vào ngực Thẩm Niệm Thâm, cười, “Anh cứ nhắc mãi, keo kiệt ghê, mua cho anh củ khác là được chứ gì.”

Thẩm Niệm Thâm: “Anh muốn bốn củ.”

“Được được, đều mua cho anh.” Tôn Điềm Điềm thật sự bất đắc dĩ, trước kia sao cô lại không phát hiện Thẩm Niệm Thâm ấu trĩ như vậy nhỉ?

“Một mình anh ăn.”

Tôn Điềm Điềm: “…”

“Đương nhiên, anh sẽ chừa cho em một miếng.”

Tôn Điềm Điềm: “…”

/107

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status