NGƯỜI TRONG LÒNG CỦA YOON JI HOO

Chương 8 - Chương 8

/39


Song Woo Bin khó khăn gật đầu một cái. Bỗng, một tiếng gió vang lên bên tai, má trái bị đấm một cú thật mạnh, Song Woo Bin nhanh chóng ngã xuống đất. Anh nhìn lên thì thấy vẻ mặt đầy tức giận, âm trầm của bạn tốt, Yoon Ji Hoo lại tiến tới, đấm thêm vào bên kia, lại giơ tay lên muốn đấm tiếp, thế nhưng lúc này, một bóng dáng nhỏ bé nhanh chóng chạy đến khiến hành động của anh khựng lại:

“Anh!”

Eun Bi chạy đến bên cạnh Song Woo Bin, vẻ mặt đầy kinh hoảng nhìn thấy khóe miệng anh mình chảy máu, muốn rờ vào nhưng lại sợ làm đau Woo Bin, đôi mắt nhanh chóng ngân ngấn nước.

So Yi Jung cũng chạy tới, ngăn Yoon Ji Hoo lại. Thật ra cho dù So Yi Jung không ngăn cản, thì khi nhìn thấy Eun Bi anh cũng sẽ ngừng tay. Nhìn Eun Bi như muốn khóc, Yoon Ji Hoo đau đớn hô to:

“Vì sao lại nói dối, vì sao lại lừa dối tôi, vì sao lại giấu Eun Bi đi!”

Thấy Song Woo Bin vẫn im lặng, Yoon Ji Hoo lại bước đến, nắm lấy cổ áo Song Woo Bin: “Cậu nói đi, vì sao lại giấu Eun Bi đi, cậu biết rõ, tôi nhớ cô ấy đến thế nào mà!”

Hành động của Ji Hoo khiến Eun Bi kinh hoảng, cô nhanh chóng bắt lấy cánh tay Yoon Ji Hoo, run run nói: “Đừng mà!”

So Yi Jung ở bên cạnh cũng nói: “Cậu đang làm cho Eun Bi sợ đấy!” – sau khi biết Eun Bi vẫn còn sống, anh cũng rất kinh ngạc, hơn nữa cũng rất vui mừng, thế nhưng mọi việc sau đó lại xảy ra quá nhanh, khiến anh không phản ứng kịp.

Nhìn thấy gương mặt vẫn còn nét hoảng sợ của Eun Bi, Yoon Ji Hoo buông Song Woo Bin ra, anh giơ tay muốn lau nước mắt cho cô, nhưng Eun Bi lại kinh hoảng lùi lại. Người mình luôn nhớ mong nay lại dùng ánh mắt xa lạ nhìn mình, còn tránh xa, điều này khiến Yoon Ji Hoo càng thêm đau đớn, anh quay sang Song Woo Bin, nói:

“Trả lời đi chứ, vì sao lại giấu tôi?”

Song Woo Bin được So Yi Jung đỡ đứng lên, cười khổ nói: “Nói cho cậu, nói cho cậu thế nào đây, tình trạng của em ấy lúc đó thì so với chết cũng có gì khác nhau đâu, mọi người không muốn cậu vì vậy mà buông tha cho bản thân mình.”

Yoon Ji Hoo bật cười, thế nhưng nụ cười ấy lại tràn đầy đau khổ: “Không muốn tôi buông tha bản thân mình? Vậy cậu cảm thấy, cuộc sống bấy lâu nay của tôi, là không buông tha bản thân mình sao?”

Song Woo Bin im lặng. Anh thật sự không biết phải nói gì, vì chẳng ai ngờ, tình cảm của Ji Hoo đối với Eun Bi lại sâu đến vậy.

Thấy Song Woo Bin im lặng, Yoon Ji Hoo cười trào phúng một cái, sau đó lại bước đến trước mặt Song Eun Bi, khiến cô bé bất giác lùi lại một bước, hành động này càng khiến ánh mắt của Yoon Ji Hoo hơi ám ám, anh nhìn Eun Bi, cất giọng nói: “Anh mãi mãi cũng sẽ không làm tổn thương em!”

Eun Bi nhìn nhìn Yoon Ji Hoo, rồi lại nhìn anh trai mình, thấy Song Woo Bin gật đầu, cô bé liền ngoan ngoãn đứng yên đó, khiến Yoon Ji Hoo từ từ tiến lên, nhẹ nhàng lấy tay lau đi giọt nước mắt của cô bé, động tác ấy vô cùng dịu dàng, mà tràn đầy trân trọng.

Cuộc đối thoại khi nãy, tuy có một vài chỗ Eun Bi không hiểu, thế nhưng cô bé nghe được người này nói nhớ mình, hơn nữa, khi nhìn thấy người này, trong lòng cô bé chợt cảm thấy rất thân thiết, quyến luyến. Thế nhưng hành động lao đến đánh anh trai một đấm thật sự khiến cô bé sợ hãi.

Lau nước mắt xong, Yoon Ji Hoo cúi xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt của Eun Bi, nhẹ nhàng nói: “Anh là Yoon Ji Hoo!”

“Yoon Ji Hoo?” – Eun Bi bất giác lập lại tên của người trước mắt.

Nghe thấy tên mình thốt ra từ miệng cô bé, Yoon Ji Hoo mỉm cười, nụ cười dịu dàng, tràn đầy ấm áp mà 6 năm rồi vẫn không ai nhìn thấy nay lại xuất hiện: “Phải, Yoon Ji Hoo, là người yêu em hơn tất cả mọi thứ trên đời, cho dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai.”

Yoon Ji Hoo cố gắng gượng cười trước ánh mắt xa lạ của người mình yêu. Phải, anh yêu Eun Bi, từ khi em ấy chỉ là một cô bé, anh đã yêu em ấy rồi. Mất đi em, chẳng những không khiến tình yêu ấy phai đi, mà còn khiến nó từ một thứ tình cảm non nớt ngây thơ thành tình yêu mãnh liệt, khắc sâu vào tim anh.

Cho dù bây giờ em không còn nhận ra anh nữa, thế nhưng không sao cả, chỉ cần em vẫn còn sống, chỉ cần sau này em ở lại bên cạnh anh, thì những đau khổ trong quá khứ sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Yêu hơn tất cả mọi thứ. Eun Bi lập lại những từ này trong lòng, sau đó cô bé chợt mỉm cười, đáp lại: “Cám ơn anh!”

Ba mẹ yêu cô bé, anh trai cũng yêu cô bé, nay người này cũng nói là yêu mình, Eun Bi cảm thấy rất hạnh phúc. Cho đến lúc này, cô bé hôn mê 6 năm trời, sau khi tỉnh dậy cũng chỉ mới tiếp xúc với tiểu thuyết ma pháp mà nói, vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của chữ “yêu” mà Ji Hoo nói, khác với chữ “yêu” của ba mẹ hay anh trai.

Bầu không khí lại trở nên im lặng trong chốc lát, sau đó, một tiếng cười không nén được vang lên, rồi từ từ trở nên to dần, không kiêng nể gì vang lên trong không gian tĩnh mịch.

“Ha ha ha... Eun Bi…ha ha… em thật là…. Há há há…” – So Yi Jung một tay chỉ vào Eun Bi, một tay ôm bụng cười sặc sụa. Đây có lẽ là màn tỏ tình đặc sắc nhất mà anh từng được chứng kiến, thật là, thật là… không chịu được nữa rồi.

Bụp. Song Woo Bin đen mặt, tiến lên thụi vào bụng của tên nào đó.

“Khụ khụ…đau.”

Eun Bi thật sự không hiểu vì sao người này lại cười như vậy, bộ cô bé có nói gì sai sao.

Yoon Ji Hoo nhìn vẻ mặt hoang mang khó hiểu của Eun Bi, lạnh nhạt nói: “Không sao đâu, cậu ta có bệnh ở đây, sau này tránh xa cậu ta một chút.” – vừa nói vừa chỉ vào đầu mình.

“Nè, đừng bôi bác hình tượng của tôi như vậy chứ.” – So Yi Jung đứng thẳng người dậy, cảm giác ở bụng còn hơi đau, thế nhưng điều đó cũng không khiến khí chất của anh giảm chút nào.

Anh hướng Eun Bi nhìn, giang hai tay ra: “Dù thế nào, Eun Bi, anh rất vui vì em còn sống, hoan nghênh trở về!”

Eun Bi cũng mỉm cười, nhẹ nhàng đi đến, ôm So Yi Jung: “Em cám ơn!”

Buông Eun Bi ra, So Yi Jung tinh thần phấn khởi nói: “ Hôm nay không ngờ lại xảy ra một việc vui như vậy, thế thì coi như chuyến đi lần này là chuyến đi chúc mừng Eun Bi khỏe mạnh quay về đi.”

Mọi người nghe vậy cũng mỉm cười, riêng Yoon Ji Hoo và Song Woo Bin, trên mặt đều mang theo một ít dấu vết kỉ niệm. Eun Bi cũng cười, có thể nói, đây là lần gặp đầu tiên của Eun Bi với những người bạn của anh trai, thế nhưng mọi người lại tỏ ra rất thân thiết, khiến cảm giác xa lạ lúc đầu của Eun Bi cũng từ từ tan biến.

Nhưng hình như còn thiếu một người, đó là cái anh đầu mì tôm, Eun Bi đưa mắt nhìn quanh, không nhìn thấy đầu mì tôm, nhưng lại thấy một chị gái khá đáng yêu đứng câu nệ đằng xa. Đó là người nãy giờ vẫn ở trong trạng thái vô hình, Chu Ga Eul.

Eun Bi khẽ mỉm cười chào hỏi, Chu Ga Eul cũng cười một cái, Chu Ga Eul chứng kiến mọi chuyện từ nãy giờ, tuy cũng không rõ chuyện gì cho lắm, thế nhưng nhìn thái độ của Yoon Ji Hoo đối với cô bé kêu Eun Bi kia khiến cô thấy thật kì lạ.

Song Woo Bin giờ mới để ý Chu Ga Eul, mọi người cũng không xa lạ gì về cô gái này, trong lần điều tra chuyện của Oh Min Ji lần trước cũng coi như quen biết, vì thế anh liền cất tiếng chào hỏi: “ Ga Eul cũng tới à!”

Chu Ga Eul cười cười, chưa kịp nói gì thì So Yi Jung đã chen miệng: “Jun Pyo sợ Geum Jan Di buồn nên mới bảo tớ dẫn thôn cô này đến!” (“cô gái quê mùa”, mốt dùng từ “thôn cô” luôn nha).

Lại bị gọi là thôn cô, Chu Ga Eul tức giận quay sang chỗ khác, không thèm lên tiếng.

Eun Bi nhìn Chu Ga Eul vài lần, nhìn thấy nơi đây còn có một người con gái khác, Eun bi theo bản năng muốn thân cận, thế nhưng cô bé lại không biết cách nào để làm quen, cho dù là Ha Jea Kyung hay những người anh trai này, cũng đều là họ chủ động, vì vậy nhìn nhìn vài lần, Eun Bi vẫn không nói câu nào.

Song Woo Bin mới tiến tới, cười nói: “Được rồi, ở ngoài đây gió lớn lắm, sức khỏe em không được tốt, lên máy bay ngồi nghỉ một lát đi.”

Nghe thấy sức khỏe Eun Bi không được tốt, Yoon Ji Hoo cũng trở nên căng thẳng, anh nhanh chóng bước lại, gỡ cái khăn choàng cổ màu trắng ra, cẩn thận choàng lên cho Eun Bi, lại quay sang Song Woo Bin: “Sức khỏe Eun Bi bị làm sao?”

“ Tuy nói bây giờ em ấy đã tỉnh lại, thế nhưng sức khỏe không được như trước, còn yếu hơn người bình thường nhiều, nên phải cẩn thận.”

So Yi Jung nghe vậy, cũng nói: “Vậy thì đi lên trên nghỉ đi, trên đó có điều hòa!”

Eun Bi nhu thuận gật đầu, lại quay sang nhìn Chu Ga Eul.

Chu Ga Eul thấy ánh mắt cô bé nhìn mình, liền lắc đầu: “Em lên trước đi, chị muốn chờ một người bạn.”

Eun Bi cũng không nói gì thêm, đi theo Yoon Ji Hoo lên máy bay. Song Woo Bin vốn muốn đi theo, nhưng lại nghĩ đến cái gì, nên thôi.

---

/39

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status