Mâu quang Hứa Bác Diễn chợt lóe lên, sắc mặt không đổi, nhìn thẳng cô một lúc. Khóe mắt cô hiện lên vẻ xảo quyệt ranh mãnh, có chút khiêu khích.
Triều Vũ chớp chớp mắt: Ai ya, a Diễn đừng có không để ý đến người khác thế chứ. Này, anh cứng thì tôi mềm, anh mạnh mẽ thì tôi yếu đuối, ai sợ ai nào.
A Diễn...
Bàn tay của Hứa Bác Diễn vô thức siết chặt lại, khóe miệng khẽ động, áp sát trước mặt, đột nhiên nắm lấy tay cô, cổ tay mảnh khảnh của cô làm anh có chút không hài lòng: Cô nói lại lần nữa.
Triều Vũ động động khóe miệng, nỗ lực rút tay ra khỏi tay anh: Anh muốn làm gì?
Hứa Bác Diễn nhíu mày, đáy mắt phát ra một tia nhìn nguy hiểm, yết hầu khẽ động, thanh âm trầm thấp: Cô nói xem? Hử?
Triều Vũ có chút hoảng hốt, đè thấp giọng: Mau bỏ tay ra.
Hứa Bác Diễn bình tĩnh liếc cô một cái, càng ngày càng ép sát vào người cô. Thái độ mỉa mai, giống như muốn cho cô một bài học.
Triều Vũ ngẩn người, lẽ nào anh muốn thừa dịp hôn cô sao? Bàn tay còn lại của cô nhanh chóng đưa lên đẩy ngực anh: Tôi cảnh cáo anh! Anh mà hôn tôi thì anh sẽ phải chịu trách nhiệm đấy.
Hứa Bác Diễn bật cười.
Triều Vũ vội vàng rút tay ra, chạy là thượng sách, cô liền nhanh chóng lùi lại hai ba bước, ổn định lại mới nói với anh: Người ta đi trước đây. Vết thương của anh về nhà nhớ uống thuốc nhé. Cuối tuần lại gặp! Bái bai. Vừa nói vừa vẫy vẫy tay chào anh, sau cùng còn gửi đến một nụ hôn gió.
Hứa Bác Diễn đứng yên một chỗ, khuôn mặt bị làm cho đen thui.
Vài phóng viên quay sang nhìn anh, chỉ chỉ chỏ chỏ. Anh biết thừa Triều Vũ là cố ý, cố ý để cho mấy phóng viên kia hiểu lầm, nghĩ rằng anh công tư bất phân.
Anh nhìn bóng lưng cô, đột nhiên cảm thấy sao tính tình cô như vậy mà cũng đi làm phóng viên được nhỉ?
Đại Hùng trả máy khoan điện trở về, không nhìn thấy Triều Vũ, liền hỏi: Hứa đội, phóng viên Triều đi rồi à?
Biểu tình của Hứa Bác Diễn phức tạp, hơi mím mím môi, cũng chẳng đáp lời.
Đại Hùng lại nhìn anh một cái: Hứa đội, anh nóng hả? Sao mặt đỏ lên thế?
Hứa Bác Diễn ngừng lại một giây: Nắng quá.
Đại Hùng ngẩng đầu nhìn lên, thấy mặt trời đã bị mây che khuất, lẩm bẩm: Nóng lắm hay sao?
Triều Vũ đưa tay vuốt vuốt ngực, cô có thể sâu sắc cảm nhận được nhịp tim mình đang đập thình thịch, trái tim như muốn nhảy cả ra ngoài.
Bước chân nhanh chóng chạy tới xe của mình, người đã toát hết mồ hôi, càng đi càng vội, dưới chân đột nhiên hẫng một cái.
Cô ngừng lại nhìn, phát hiện quai dép đã bị đứt.
Triều Vũ động động ngón chân, quai dép liền rơi ra, tách rời hẳn khỏi đế, không thể tiếp tục đi.
Ninh San đứng không xa nhìn thấy, nhanh chóng chạy qua: Sao vậy?
Triều Vũ đau khổ: Dép đứt rồi. Cái dép này không biết có phải bị Hứa Bác Diễn nguyền rủa không nữa? Hứa Bác Diễn nhìn nó một cái, nó liền lập tức đình công.
Ninh San không nhịn được bật cười: Ai bảo cậu chạy như ma đuổi thế. Thôi cậu chịu khó xách tạm về tòa soạn đi.
Triều Vũ đau lòng, đôi dép này mùa hè vừa mới mua xong, bên trên còn gắn hai viên ngọc màu trắng, cô thích vô cùng.
Không phải chỉ là một đôi dép thôi sao? Đừng có buồn nữa, mua lại đôi khác là được.
Tiền thưởng của mình tháng này đều bị trừ sạch rồi, đều tại anh ta.
Tại ai? Ninh San tò mò.
Tại bản thân mình, tại sao trước lúc đi qua lại vội vàng mà không thay đôi giày khác, tại mình bị ngu.
Ninh San nắm lấy tay cô: Được rồi, đừng giận nữa, mình mời cậu ăn kẹo xoài được không?
Đồ ăn ngon giờ cũng chẳng bù đắp được những thiệt hại cô phải chịu.
Buổi chiều, Hứa Bác Diễn trở về ký túc xá, lúc về có ngang qua một hiệu thuốc, liền mua một ít về giải quyết vết thương.
Căn phòng anh sống ở trung tâm thành phố, là một tiểu khu từ những niên đại 90, gồm hai dãy nhà sáu tầng, tường ốp bên ngoài đều đã bị phong hóa và hư hại, tuy nhiên vì ở trung tâm nên di chuyển vô cùng thuận tiện.
Hứa Bác Diễn nhặt chìa khóa lên, một con mèo nhỏ đi lạc chạy theo anh suốt sáu lầu.
Anh mở cửa bước vào, con mèo vẫn đứng yên tại chỗ.
Ánh nắng chiếu vào, căn phòng vừa oi vừa nóng. Anh vừa bước vào liền lập tức mở điều hòa, sau đó đi tắm rồi bắt đầu bôi thuốc.
Khuỷu tay bị tróc một mảng da không nhỏ, vết thương đã chuyển sang màu tím. Lúc bôi thuốc sát trùng, anh cảm thấy hơi đau.
Bôi thuốc sát trùng xong, lại một lớp bột chống viêm, miệng vết thương nóng như bị thiêu cháy.
Nghỉ ngơi một lúc, Hứa Bác Diễn đi vào phòng bếp nấu một bát mỳ, tùy tiện bỏ thêm quả cà chua và hai quả trứng, vừa ăn vừa xem tin tức, cuộc sống thực sự có chút nhàm chán vô vị.
Ăn tối xong, anh nhận được một cuộc điện thoại của Tịch Triết.
Anh, cuối tuần không có việc gì chứ?
Có việc.
Ngoài trừ công việc, anh còn có chuyện gì khác sao? Cuối tuần nghỉ ngơi một ngày, em sẽ cho anh thấy cuộc sống của những người trẻ tuổi.
Anh không có hứng thú với cuộc sống nhàm chán của cậu.
Đừng thế mà, anh. Bà nội với mẹ em đang chuẩn bị tìm đối tượng giới thiệu cho anh đó... Tịch Triết không tin cho lắm, có giết anh ta đi anh ta cũng đảm bảo Bác Diễn chẳng bao giờ đồng ý đi.
Anh đi tham gia họp lớp của bọn em, có phù hợp không?
Làm sao mà không hợp chứ, anh là anh của em thì cũng chính là anh của bọn họ.
Nói đi, có chuyện gì?
Tịch Triết cảm thán vài câu: Người anh em sinh tử của em xảy ra chuyện lớn, tìm anh giúp một chuyến.
Tiếp tục.
Cậu ấy mở một nhà máy, nước thải trong nhà máy được thải trực tiếp ra sông Vũ Hà, cách đây một thời gian, cậu ấy bị buộc phải đóng cửa nhà máy.
Người cậu ta muốn tìm chính là cậu ta. Ai cũng không giúp được.
Không phải, cậu ấy không phải nghe nói, hiện giờ anh phụ trách quản lý sông Vũ Hà sao? Anh trai của em ơi, hiện tại cậu ấy cũng chỉ muốn làm để giảm thiểu ô nhiễm nhất có thể thôi.
Giọng của Hứa Bác Diễn vẫn lạnh lùng cứng rắn: Tịch Triết, cậu kiểm điểm lại đầu óc một chút đi! Cậu ta đã sớm làm hết rồi.
Tịch Triết gãi đầu: Em nói đều là sự thật mà.
Sắc mặt của Hứa Bác Diễn không được tốt: Hôm sau nói tiếp.
Tịch Triết phấn khích nói: Vậy em đợi anh. Theo nguồn tin đáng tin cậy, mẹ em đã tìm mười đối tượng xinh đẹp đang là sinh viên đại học đủ mọi ngành nghề khác nhau cho anh. Xin anh vui lòng chuẩn bị. Báo cáo hoàn thành.
Hứa Bác Diễn bất đắc dĩ lắc đầu.
Buổi sáng mới được người ta gọi: Thân ái xong buổi tối liền được nghe tin tức như vậy. Haizz, anh gần đây đúng là vận đào hoa nở rộ.
Cuối tuần Triều Vũ bị mẹ Triều bắt đi tham gia họp lớp.
Mẹ Triều lấy đâu ra một bộ váy màu hồng nhạt, phần eo có thắt một cái đai bản to, trên vài còn thắt một dải băng nhỏ.
Triều Vũ bị bắt phải mặc: Mẹ, có cần phải màu mè thế này không? Nhãn quang Mẹ Triều rất tốt, chiếc váy có vẻ thanh lịch tao nhã, rất thích hợp với Triều Vũ.
Con đi đôi giày trắng lần trước mới mua ấy.
Triều Vũ hi hi cười: Con cũng có phải đi hẹn hò đâu.
Mẹ Triều luôn miệng không ngớt: Họp lớp là một dịp không tồi, Tiểu Vũ, con cũng nên tìm bạn trai đi.
Triều Vũ vội vàng xin tha: Thôi thôi mẹ, con phải đi đây, mười giờ con về nhé. Cô cầm lấy túi xách, nhanh chóng xỏ giày chạy ra khỏi cửa. Sợ nhất là nghe mẹ nói đi nói lại vấn đề này, thật khủng khiếp.
Hôm nay trời quang mây tạnh, nhiệt độ hơi cao, nhưng có chút gió, không khí cũng không quá nóng nực.
Triều Vũ đi đến khách sạn, là một khách sạn 5 sao địa phương, đại sảnh được trang trí rực rỡ. Xem ra bạn học bên lớp này làm ăn cũng không tệ. (Nghe nói sao bên TQ không giống sao bên VN, nói là ks 5 sao nhưng thực chất so ra chỉ khoảng 2 3 sao bên mình thôi.)
Vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy ngay một bảng hướng dẫn: Tiệc kỷ niệm 5 năm tốt nghiệp cấp ba lần thứ XX lớp 12
Triều Vũ thẳng theo hướng dẫn đi vào phòng bao. Đẩy cửa ra liền thấy bên trong đã có khoảng 17 18 người đang chuyện trò vui vẻ.
Mọi người nhìn cô mỉm cười.
Cậu đến rồi hả.
Ừ.
Lâu rồi không gặp.
Lâu lắm không thấy rồi.
Triều Vũ chớp chớp mắt: Ai ya, a Diễn đừng có không để ý đến người khác thế chứ. Này, anh cứng thì tôi mềm, anh mạnh mẽ thì tôi yếu đuối, ai sợ ai nào.
A Diễn...
Bàn tay của Hứa Bác Diễn vô thức siết chặt lại, khóe miệng khẽ động, áp sát trước mặt, đột nhiên nắm lấy tay cô, cổ tay mảnh khảnh của cô làm anh có chút không hài lòng: Cô nói lại lần nữa.
Triều Vũ động động khóe miệng, nỗ lực rút tay ra khỏi tay anh: Anh muốn làm gì?
Hứa Bác Diễn nhíu mày, đáy mắt phát ra một tia nhìn nguy hiểm, yết hầu khẽ động, thanh âm trầm thấp: Cô nói xem? Hử?
Triều Vũ có chút hoảng hốt, đè thấp giọng: Mau bỏ tay ra.
Hứa Bác Diễn bình tĩnh liếc cô một cái, càng ngày càng ép sát vào người cô. Thái độ mỉa mai, giống như muốn cho cô một bài học.
Triều Vũ ngẩn người, lẽ nào anh muốn thừa dịp hôn cô sao? Bàn tay còn lại của cô nhanh chóng đưa lên đẩy ngực anh: Tôi cảnh cáo anh! Anh mà hôn tôi thì anh sẽ phải chịu trách nhiệm đấy.
Hứa Bác Diễn bật cười.
Triều Vũ vội vàng rút tay ra, chạy là thượng sách, cô liền nhanh chóng lùi lại hai ba bước, ổn định lại mới nói với anh: Người ta đi trước đây. Vết thương của anh về nhà nhớ uống thuốc nhé. Cuối tuần lại gặp! Bái bai. Vừa nói vừa vẫy vẫy tay chào anh, sau cùng còn gửi đến một nụ hôn gió.
Hứa Bác Diễn đứng yên một chỗ, khuôn mặt bị làm cho đen thui.
Vài phóng viên quay sang nhìn anh, chỉ chỉ chỏ chỏ. Anh biết thừa Triều Vũ là cố ý, cố ý để cho mấy phóng viên kia hiểu lầm, nghĩ rằng anh công tư bất phân.
Anh nhìn bóng lưng cô, đột nhiên cảm thấy sao tính tình cô như vậy mà cũng đi làm phóng viên được nhỉ?
Đại Hùng trả máy khoan điện trở về, không nhìn thấy Triều Vũ, liền hỏi: Hứa đội, phóng viên Triều đi rồi à?
Biểu tình của Hứa Bác Diễn phức tạp, hơi mím mím môi, cũng chẳng đáp lời.
Đại Hùng lại nhìn anh một cái: Hứa đội, anh nóng hả? Sao mặt đỏ lên thế?
Hứa Bác Diễn ngừng lại một giây: Nắng quá.
Đại Hùng ngẩng đầu nhìn lên, thấy mặt trời đã bị mây che khuất, lẩm bẩm: Nóng lắm hay sao?
Triều Vũ đưa tay vuốt vuốt ngực, cô có thể sâu sắc cảm nhận được nhịp tim mình đang đập thình thịch, trái tim như muốn nhảy cả ra ngoài.
Bước chân nhanh chóng chạy tới xe của mình, người đã toát hết mồ hôi, càng đi càng vội, dưới chân đột nhiên hẫng một cái.
Cô ngừng lại nhìn, phát hiện quai dép đã bị đứt.
Triều Vũ động động ngón chân, quai dép liền rơi ra, tách rời hẳn khỏi đế, không thể tiếp tục đi.
Ninh San đứng không xa nhìn thấy, nhanh chóng chạy qua: Sao vậy?
Triều Vũ đau khổ: Dép đứt rồi. Cái dép này không biết có phải bị Hứa Bác Diễn nguyền rủa không nữa? Hứa Bác Diễn nhìn nó một cái, nó liền lập tức đình công.
Ninh San không nhịn được bật cười: Ai bảo cậu chạy như ma đuổi thế. Thôi cậu chịu khó xách tạm về tòa soạn đi.
Triều Vũ đau lòng, đôi dép này mùa hè vừa mới mua xong, bên trên còn gắn hai viên ngọc màu trắng, cô thích vô cùng.
Không phải chỉ là một đôi dép thôi sao? Đừng có buồn nữa, mua lại đôi khác là được.
Tiền thưởng của mình tháng này đều bị trừ sạch rồi, đều tại anh ta.
Tại ai? Ninh San tò mò.
Tại bản thân mình, tại sao trước lúc đi qua lại vội vàng mà không thay đôi giày khác, tại mình bị ngu.
Ninh San nắm lấy tay cô: Được rồi, đừng giận nữa, mình mời cậu ăn kẹo xoài được không?
Đồ ăn ngon giờ cũng chẳng bù đắp được những thiệt hại cô phải chịu.
Buổi chiều, Hứa Bác Diễn trở về ký túc xá, lúc về có ngang qua một hiệu thuốc, liền mua một ít về giải quyết vết thương.
Căn phòng anh sống ở trung tâm thành phố, là một tiểu khu từ những niên đại 90, gồm hai dãy nhà sáu tầng, tường ốp bên ngoài đều đã bị phong hóa và hư hại, tuy nhiên vì ở trung tâm nên di chuyển vô cùng thuận tiện.
Hứa Bác Diễn nhặt chìa khóa lên, một con mèo nhỏ đi lạc chạy theo anh suốt sáu lầu.
Anh mở cửa bước vào, con mèo vẫn đứng yên tại chỗ.
Ánh nắng chiếu vào, căn phòng vừa oi vừa nóng. Anh vừa bước vào liền lập tức mở điều hòa, sau đó đi tắm rồi bắt đầu bôi thuốc.
Khuỷu tay bị tróc một mảng da không nhỏ, vết thương đã chuyển sang màu tím. Lúc bôi thuốc sát trùng, anh cảm thấy hơi đau.
Bôi thuốc sát trùng xong, lại một lớp bột chống viêm, miệng vết thương nóng như bị thiêu cháy.
Nghỉ ngơi một lúc, Hứa Bác Diễn đi vào phòng bếp nấu một bát mỳ, tùy tiện bỏ thêm quả cà chua và hai quả trứng, vừa ăn vừa xem tin tức, cuộc sống thực sự có chút nhàm chán vô vị.
Ăn tối xong, anh nhận được một cuộc điện thoại của Tịch Triết.
Anh, cuối tuần không có việc gì chứ?
Có việc.
Ngoài trừ công việc, anh còn có chuyện gì khác sao? Cuối tuần nghỉ ngơi một ngày, em sẽ cho anh thấy cuộc sống của những người trẻ tuổi.
Anh không có hứng thú với cuộc sống nhàm chán của cậu.
Đừng thế mà, anh. Bà nội với mẹ em đang chuẩn bị tìm đối tượng giới thiệu cho anh đó... Tịch Triết không tin cho lắm, có giết anh ta đi anh ta cũng đảm bảo Bác Diễn chẳng bao giờ đồng ý đi.
Anh đi tham gia họp lớp của bọn em, có phù hợp không?
Làm sao mà không hợp chứ, anh là anh của em thì cũng chính là anh của bọn họ.
Nói đi, có chuyện gì?
Tịch Triết cảm thán vài câu: Người anh em sinh tử của em xảy ra chuyện lớn, tìm anh giúp một chuyến.
Tiếp tục.
Cậu ấy mở một nhà máy, nước thải trong nhà máy được thải trực tiếp ra sông Vũ Hà, cách đây một thời gian, cậu ấy bị buộc phải đóng cửa nhà máy.
Người cậu ta muốn tìm chính là cậu ta. Ai cũng không giúp được.
Không phải, cậu ấy không phải nghe nói, hiện giờ anh phụ trách quản lý sông Vũ Hà sao? Anh trai của em ơi, hiện tại cậu ấy cũng chỉ muốn làm để giảm thiểu ô nhiễm nhất có thể thôi.
Giọng của Hứa Bác Diễn vẫn lạnh lùng cứng rắn: Tịch Triết, cậu kiểm điểm lại đầu óc một chút đi! Cậu ta đã sớm làm hết rồi.
Tịch Triết gãi đầu: Em nói đều là sự thật mà.
Sắc mặt của Hứa Bác Diễn không được tốt: Hôm sau nói tiếp.
Tịch Triết phấn khích nói: Vậy em đợi anh. Theo nguồn tin đáng tin cậy, mẹ em đã tìm mười đối tượng xinh đẹp đang là sinh viên đại học đủ mọi ngành nghề khác nhau cho anh. Xin anh vui lòng chuẩn bị. Báo cáo hoàn thành.
Hứa Bác Diễn bất đắc dĩ lắc đầu.
Buổi sáng mới được người ta gọi: Thân ái xong buổi tối liền được nghe tin tức như vậy. Haizz, anh gần đây đúng là vận đào hoa nở rộ.
Cuối tuần Triều Vũ bị mẹ Triều bắt đi tham gia họp lớp.
Mẹ Triều lấy đâu ra một bộ váy màu hồng nhạt, phần eo có thắt một cái đai bản to, trên vài còn thắt một dải băng nhỏ.
Triều Vũ bị bắt phải mặc: Mẹ, có cần phải màu mè thế này không? Nhãn quang Mẹ Triều rất tốt, chiếc váy có vẻ thanh lịch tao nhã, rất thích hợp với Triều Vũ.
Con đi đôi giày trắng lần trước mới mua ấy.
Triều Vũ hi hi cười: Con cũng có phải đi hẹn hò đâu.
Mẹ Triều luôn miệng không ngớt: Họp lớp là một dịp không tồi, Tiểu Vũ, con cũng nên tìm bạn trai đi.
Triều Vũ vội vàng xin tha: Thôi thôi mẹ, con phải đi đây, mười giờ con về nhé. Cô cầm lấy túi xách, nhanh chóng xỏ giày chạy ra khỏi cửa. Sợ nhất là nghe mẹ nói đi nói lại vấn đề này, thật khủng khiếp.
Hôm nay trời quang mây tạnh, nhiệt độ hơi cao, nhưng có chút gió, không khí cũng không quá nóng nực.
Triều Vũ đi đến khách sạn, là một khách sạn 5 sao địa phương, đại sảnh được trang trí rực rỡ. Xem ra bạn học bên lớp này làm ăn cũng không tệ. (Nghe nói sao bên TQ không giống sao bên VN, nói là ks 5 sao nhưng thực chất so ra chỉ khoảng 2 3 sao bên mình thôi.)
Vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy ngay một bảng hướng dẫn: Tiệc kỷ niệm 5 năm tốt nghiệp cấp ba lần thứ XX lớp 12
Triều Vũ thẳng theo hướng dẫn đi vào phòng bao. Đẩy cửa ra liền thấy bên trong đã có khoảng 17 18 người đang chuyện trò vui vẻ.
Mọi người nhìn cô mỉm cười.
Cậu đến rồi hả.
Ừ.
Lâu rồi không gặp.
Lâu lắm không thấy rồi.
/72
|