*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Cuối tuần, Hà An Nhiên nằm trên sô pha xem TV, điện thoại trong túi quần đột nhiên rung lên khiến đùi cô tê rần, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra.
Điện thoại mới vừa thông, đầu kia liền truyền đến giọng của Triệu Ức Từ.
“An Nhiên, ở nhà à?”
“Vâng ạ, sao vậy cô Triệu?”
“Vậy về nhà ăn cơm đi, hôm nay là tết Nguyên Tiêu.”
Tết Nguyên Tiêu?
Hà An Nhiên không kịp phản ứng lại trong chốc lát.
“Con một mình ở Bắc Kinh, chắc là chưa từng ăn tết Nguyên Tiêu phải không?” Đầu kia lại lần nữa truyền đến giọng của Triệu Ức Từ.
Triệu Ức Từ nói không sai, mấy năm nay Tết là gì cô cũng quên mất. Thẩm Bội Tuệ đi khắp nơi quanh năm suốt tháng, rất ít khi có thời gian ở bên cô, cô và mẹ ngoại trừ lễ Trừ Tịch thì những ngày lễ khác đều bỏ đi.
...
Chu gia.
Hà An Nhiên và Triệu Ức Từ ở trong phòng bếp làm bánh trôi.
Cô và bà làm bánh trôi bảy màu [1].
“Cô còn nhớ lúc các con còn nhỏ thích nhất là ăn bánh trôi bảy màu do cô làm.” Triệu Ức Từ vừa xoa cục bột vừa cảm khái với Hà An Nhiên.
Đương nhiên Hà An Nhiên nhớ rõ, cô thích ăn bánh trôi vị cà chua, Chu Duyên Xuyên thích ăn bánh trôi vị xoài, lần nào hai người họ cũng chỉ vớt hai loại này ra ăn.
Nghĩ đến chuyện trước kia, Hà An Nhiên nhoẻn miệng cười.
“Cô Triệu, cô nói vậy con càng muốn ăn, đã bảy năm con không ăn bánh trôi cô làm rồi.”
“Aiz, đều do mẹ con. Người phụ nữ nhẫn tâm đó, cũng không biết làm sao mà bà ấy có thể nuôi con lớn như vậy, chắc là con chịu khổ rất nhiều phải không?”
“Cô Triệu, không có đáng thương như cô nói đâu ạ.”
Triệu Ức Từ “xì” một tiếng. Đức hạnh của Thẩm Bội Tuệ bà còn không biết sao? Chính mình còn chưa tự chăm sóc được, nói gì đến chăm sóc An Nhiên, đúng là không có lương tâm, nói đi là đi, coi nhà bà như khách sạn sao?
Không tim không phổi!
Nhớ đến chuyện này, trong lòng bà lại tức giận.
Sau khi nặn bánh trôi xong thì bắt đầu luộc chín.
Hà An Nhiên chủ động lau sạch bàn ăn, sau đó mang bát đũa sạch sẽ lên.
“Cô Triệu, lát nữa chú Chu có về ăn cơm không?” Hà An Nhiên đứng ngoài phòng khách hỏi.
“Sáng hôm nay lúc đi làm cô đã dặn là phải về ăn, để lát nữa cô gọi điện thoại hỏi lại xem thế nào.”
“Vâng.”
Vài phút sau, toàn bộ bánh trôi đã bắt đầu nở ra, bà vớt bánh trôi đặt trên một cái dĩa.
“Con xem, ngôi nhà lớn như vậy chỉ có hai người chúng ta. Chú Chu của con thì cả ngày bận rộn làm ăn xã giao, đã hơn năm mươi tuổi rồi còn cảm thấy mình trẻ lắm. Còn Duyên Xuyên, quanh năm suốt tháng đều ở đoàn làm phim, nào có thời gian về nhà, trời lạnh như vậy, cũng không biết nó ở đoàn phim có thể ăn được một miếng bánh trôi ấm áp nào không.”
Động tác kéo ghế của Hà An Nhiên dừng lại. Mấy ngày nay cô không liên hệ với anh, nhưng thông qua Tống Trân, cô vẫn biết không ít tin tức của anh.
Giờ này chắc anh còn đang đóng phim, lúc đóng phim mặc trang phục diễn mỏng như vậy, chắc là rất lạnh đi?
“An Nhiên, con đang nghĩ gì mà nhập thần quá vậy?” Triệu Ức Từ bưng bánh trôi ra thì thấy bộ dạng mất hồn mất vía của Hà An Nhiên.
“Không có gì ạ.” Cô lắc đầu, sau đó nhanh chóng kéo ghế ra.
Triệu Ức Từ đặt bánh trôi xuống, nhìn đồng hồ, đã gần sáu giờ rồi.
“An Nhiên, cô đi gọi điện thoại cho chú Chu của con.”
Triệu Ức Từ vừa nói, điện thoại liền vang lên, bà cúi đầu nhìn.
“Là điện thoại chú Chu của con.”
Hà An Nhiên nói: “Nhanh nghe, nhanh nghe đi ạ.”
Triệu Ức Từ cười tiếp điện thoại: “Alo, đến đâu rồi?”
Hà An Nhiên không biết đầu kia Chu Lễ Kiến nói gì đó, nhưng cô thấy rất rõ ràng khóe môi đang mỉm cười của Triệu Ức Từ từ từ hạ xuống.
“Ừ, tôi biết rồi, cứ như vậy đi. Hôm nay là tết, ông cũng không thể không ăn bánh trôi được, tôi đưa qua cho ông.”
“Ừ, biết rồi, được được được, như ông yêu cầu, mang theo vị khoai môn nhiều một chút.”
Một lát sau, Triệu Ức Từ bất đắc dĩ cúp điện thoại.
“Cô Triệu, chú Chu không về ăn à?”
“Ừ, tối hôm nay ông ấy phải tăng ca, bận không nghỉ được, người này suốt ngày bận rộn làm việc, cũng không biết chăm sóc chính mình.” Nói đến đây, tuy trong miệng Triệu Ức Từ oán trách nhưng cũng khó nén được đau lòng.
Hà An Nhiên vẫn luôn rất hâm mộ tình cảm giữa Triệu Ức Từ và Chu Lễ Kiến, mười mấy năm vẫn ân ái như ngày đầu, tuy rằng có khi ngoài miệng không nói nhưng trong lòng vẫn rất để ý.
“An Nhiên, ngồi đi, chúng ta ăn trước.”
Triệu Ức Từ đang chuẩn bị ngồi xuống, lại bị Hà An Nhiên ngăn lại.
“Cô Triệu, cô cứ đem bánh trôi cho chú Chu trước đi. Trời lạnh bánh trôi để lâu thì không ăn được nữa, với lại chắc là chú Chu cũng đang chờ cô đấy.”
“Vậy còn con?”
“Con? Con không sao đâu ạ, cô không cần lo lắng cho con.” Hà An Nhiên lắc tay với bà, ý bảo mình không sao.
Triệu Ức Từ vốn đã không yên tâm, trong lòng không buông được Chu Lễ Kiến, bị Hà An Nhiên khuyên như vậy liền đồng ý. Bà mang cặp lồng giữ ấm trong bếp ra, lấy bánh trôi vị khoai môn mà Chu Lễ Kiến thích nhất.
“An Nhiên, ăn xong thì con lên tầng nghỉ ngơi đi, đừng đi vội, con dứt khoát dọn về đây ở cũng được.”
Hà An Nhiên cười: “Cô Triệu.”
“Sao chứ, đây vốn là nhà của con, con dọn về thì có gì là không đúng?”
Hà An Nhiên bất đắc dĩ, cô giúp Triệu Ức Từ đậy nắp cặp lồng giữ ấm lại.
“Cô Triệu, cô đi nhanh đi, nếu không chú Chu cũng đợi dài cổ.”
Triệu Ức Từ duỗi tay dí trán Hà An Nhiên: “Cái con bé này.”
...
Sau khi Triệu Ức Từ đi rồi, Hà An Nhiên mới ngồi xuống, cô gắp một miếng bánh trôi vị cà chua cho vào miệng. Nhiều năm trôi qua như vậy rồi, bánh trôi này vẫn mang hương vị như trong trí nhớ của cô.
Cô nhìn chiếc dĩa tràn đầy bánh trôi vị xoài, ánh mắt hơi tối lại, một lát sau, cô lấy điện thoại ra, gửi WeChat cho Tống Trân.
“Trân, xong việc chưa?”
Qua vài phút, Tống Trân không nhắn lại, nhưng có điện thoại gọi đến.
“Sao thế, nhớ mình à?” Giọng nói tùy tiện của Tống Trân truyền đến.
“Ừ ừ, nhớ cậu được chưa? Đúng rồi, hôm nay là tết Nguyên Tiêu, cậu có muốn ăn bánh trôi không, mình mang cho cậu?”
“Cậu mang cho mình? Cậu chắc chắn là mang cho mình mà không phải là mang cho người nào đó chứ?”
Lúc Tống Trân nói chuyện, đôi mắt cố tình nhìn Chu Duyên Xuyên đang còn quay phim.
Hà An Nhiên: “Mình…Cậu nói đi, rốt cuộc cậu có muốn ăn không?”
Tống Trân bật cười, cô biết nếu cô nói thêm gì nữa, không chừng Hà An Nhiên sẽ thẹn quá hóa giận trực tiếp cúp điện thoại của cô.
“Ăn ăn ăn, vậy nha, mình chờ cậu đó.”
“Ừ, được.”
Tống Trân cúp điện thoại, cô sờ túi giữ ấm của mình, đã hết ấm rồi, cô lấy dây sạc, nạp điện cho túi giữ ấm. Cắm điện xong, cô xoay người thì thấy Tề Nghiễm Ninh đang đi đến, trên người anh vẫn còn mang trang phục diễn màu đen.
Tống Trân cảm thấy Tề Nghiễm Ninh quả thực rất hợp khẩu vị của cô, đặc biệt là sau khi tiếp xúc.
“Anh Tề.”
“Túi chườm ấm hết điện à?”
“Vâng, mới một lát mà đã hết ấm rồi.” Tống Trân cảm thấy mình có khả năng phải mua một cái túi giữ ấm mới.
Tề Nghiễm Ninh nhìn bàn tay vì lạnh mà đỏ bừng của cô, sau đó đưa túi giữ ấm trong tay cho Tống Trân: “Dùng cái này tạm đã.”
Tống Trân thấy anh đưa túi giữ ấm thì hỏi: “Anh không lạnh à?”
“Anh là đàn ông, lạnh một chút như vậy thì có gì.” Anh nhét túi giữ ấm vào tay cô.
Tống Trân cho tay vào, bên trong dường như còn có khí nóng mà anh lưu lại.
“Anh Tề, cảm ơn anh.”
“Có gì đâu mà phải cảm ơn.”
“Nghiễm Ninh, đến đây.”
Người đại diện của Tề Nghiễm Ninh đang đứng trước cửa phòng nghỉ gọi anh.
“Anh đi trước đây.”
“Vâng, được ạ.”
Tống Trân nhìn bóng dáng của Tề Nghiễm Ninh, cô cảm thấy tay mình nóng lên, ngay cả đáy lòng cũng nóng. Từ nhỏ đến giờ cô chưa thích ai, nhưng mỗi lần nhìn thấy Tề Nghiễm Ninh, thế mà tim lại đập nhanh, máu chảy cuồn cuộn.
Cô biết rất rõ, mình thích người đàn ông này, người đàn ông khác cô như trời với đất. Nhưng mà cho dù khác nhau như trời với đất thì sao, thích là thích, cần gì phải để ý nhiều như vậy?
Bùi Nhạc vừa tiến đến liền nhìn thấy khóe môi Tống Trân mang theo ý cười.
“Tư xuân à?”
Tống Trân trừng mắt với cô ta: “Liên quan gì đến cô?”
Bùi Nhạc ngồi trước gương trang điểm, hai chân vắt chéo, giơ tay dặm lại lớp nền.
“Có chứ, tôi không thể thấy cô vui vẻ mà.”
“Cô có bệnh à?” Tống Trân cũng đi đến trước gương trang điểm của mình, ngồi xuống.
Bùi Nhạc nhìn cô, lại phát hiện túi giữ ấm trong lòng cô có hơi quen mắt. Một lát sau cô ta mới nhớ ra, túi giữ ấm này không phải là của Tề Nghiễm Ninh sao?
“Sao cái này lại ở chỗ cô?”
Tống Trân quơ quơ túi giữ ấm trong tay: “Anh Tề cho tôi nha.”
“Anh ta… Cho cô?” Trong mắt Bùi Nhạc có sự hoài nghi.
Tống Trân hơi nhếch khóe môi, gật đầu “ừ” một tiếng.
“Ồ, Tề Nghiễm Ninh đối xử với cô không tồi nhỉ?” Bùi Nhạc quái gở nói.
“Ừm, anh ấy thực sự đối xử với tôi rất không tồi đâu.” Tống Trân học theo ngữ khí của cô ta.
“Tống Trân, cô có biết câu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã [2] không?”
[2] Tương tự như câu "Vật họp theo loài" của Việt Nam.
“Biết nha, cho nên rõ ràng cô với tôi không phải cùng một loại, dù sao thì người và vật cũng không thể đánh đồng với nhau.” Tống Trân che miệng cười.
“Cô!”
Tề Nghiễm Ninh muốn đi lấy ly nước, vừa ra tới cửa liền nghe được cuộc đối thoại của Tống Trân và Bùi Nhạc. Nghe Tống Trân mắng chửi người ta không cần từ ngữ thô tục, anh có hơi kinh ngạc, xem ra cô gái này cũng không dịu ngoan như cô biểu hiện, lúc cào người ta sẽ không hạ thủ lưu tình.
Anh bật cười, dứt khoát không lấy nước nữa, xoay người rời đi.
Tống Trân “soạt” một cái đẩy ghế dựa ra, đứng lên.
“Aiz, từ lúc người nào đó đi vào, tôi cứ cảm thấy trong phòng này có mùi gì đó là lạ, chua chết đi được. Không được, tôi phải ra ngoài hít thở không khí đây.”
Cô vừa nói vừa đi ra ngoài.
“Tống Trân, cô vẫn giống hồi còn học đại học, khiến người ta chán ghét!”
“Ồ, biết tôi đáng ghét thì đừng có trêu chọc tôi nữa, nếu không tôi sẽ càng đáng ghét đấy.” Tống Trân quay đầu mỉm cười với cô ta, đôi mắt hoa đào hẹp dài yêu mị lạ thường.
Bùi Nhạc nhìn bóng dáng Tống Trân rời đi, trong lòng càng thêm không thoải mái, đời này cô ta ghét nhất hai người, một người là Hà An Nhiên, một người khác đương nhiên là Tống Trân.
Trước kia mỗi lần cô ta gây phiền toái cho Hà An Nhiên, Hà An Nhiên luôn không quan tâm, dường như chỉ coi cô ta là không khí, khiến cô ta chỉ như một con hề nhảy nhót bị người ta chê cười.
Còn Tống Trân lại độc miệng có tiếng, mắng chửi người không cần từ ngữ thô tục, chỉ cần há miệng, người có đạo hạnh không đủ sẽ bị đâm dễ dàng.
Đôi khi cô ta rất khó hiểu, Hà An Nhiên và Tống Trân sao có thể trở thành bạn bè, hai người này có tính cách hoàn toàn bất đồng với nhau, nhìn có vẻ như không thể có chung đề tài.
____________________
[1] Bánh trôi màu
Video hướng dẫn cách làm bánh trôi màu.
https://www.youtube.com/watch?v=NhlIw_jQw14
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Cuối tuần, Hà An Nhiên nằm trên sô pha xem TV, điện thoại trong túi quần đột nhiên rung lên khiến đùi cô tê rần, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra.
Điện thoại mới vừa thông, đầu kia liền truyền đến giọng của Triệu Ức Từ.
“An Nhiên, ở nhà à?”
“Vâng ạ, sao vậy cô Triệu?”
“Vậy về nhà ăn cơm đi, hôm nay là tết Nguyên Tiêu.”
Tết Nguyên Tiêu?
Hà An Nhiên không kịp phản ứng lại trong chốc lát.
“Con một mình ở Bắc Kinh, chắc là chưa từng ăn tết Nguyên Tiêu phải không?” Đầu kia lại lần nữa truyền đến giọng của Triệu Ức Từ.
Triệu Ức Từ nói không sai, mấy năm nay Tết là gì cô cũng quên mất. Thẩm Bội Tuệ đi khắp nơi quanh năm suốt tháng, rất ít khi có thời gian ở bên cô, cô và mẹ ngoại trừ lễ Trừ Tịch thì những ngày lễ khác đều bỏ đi.
...
Chu gia.
Hà An Nhiên và Triệu Ức Từ ở trong phòng bếp làm bánh trôi.
Cô và bà làm bánh trôi bảy màu [1].
“Cô còn nhớ lúc các con còn nhỏ thích nhất là ăn bánh trôi bảy màu do cô làm.” Triệu Ức Từ vừa xoa cục bột vừa cảm khái với Hà An Nhiên.
Đương nhiên Hà An Nhiên nhớ rõ, cô thích ăn bánh trôi vị cà chua, Chu Duyên Xuyên thích ăn bánh trôi vị xoài, lần nào hai người họ cũng chỉ vớt hai loại này ra ăn.
Nghĩ đến chuyện trước kia, Hà An Nhiên nhoẻn miệng cười.
“Cô Triệu, cô nói vậy con càng muốn ăn, đã bảy năm con không ăn bánh trôi cô làm rồi.”
“Aiz, đều do mẹ con. Người phụ nữ nhẫn tâm đó, cũng không biết làm sao mà bà ấy có thể nuôi con lớn như vậy, chắc là con chịu khổ rất nhiều phải không?”
“Cô Triệu, không có đáng thương như cô nói đâu ạ.”
Triệu Ức Từ “xì” một tiếng. Đức hạnh của Thẩm Bội Tuệ bà còn không biết sao? Chính mình còn chưa tự chăm sóc được, nói gì đến chăm sóc An Nhiên, đúng là không có lương tâm, nói đi là đi, coi nhà bà như khách sạn sao?
Không tim không phổi!
Nhớ đến chuyện này, trong lòng bà lại tức giận.
Sau khi nặn bánh trôi xong thì bắt đầu luộc chín.
Hà An Nhiên chủ động lau sạch bàn ăn, sau đó mang bát đũa sạch sẽ lên.
“Cô Triệu, lát nữa chú Chu có về ăn cơm không?” Hà An Nhiên đứng ngoài phòng khách hỏi.
“Sáng hôm nay lúc đi làm cô đã dặn là phải về ăn, để lát nữa cô gọi điện thoại hỏi lại xem thế nào.”
“Vâng.”
Vài phút sau, toàn bộ bánh trôi đã bắt đầu nở ra, bà vớt bánh trôi đặt trên một cái dĩa.
“Con xem, ngôi nhà lớn như vậy chỉ có hai người chúng ta. Chú Chu của con thì cả ngày bận rộn làm ăn xã giao, đã hơn năm mươi tuổi rồi còn cảm thấy mình trẻ lắm. Còn Duyên Xuyên, quanh năm suốt tháng đều ở đoàn làm phim, nào có thời gian về nhà, trời lạnh như vậy, cũng không biết nó ở đoàn phim có thể ăn được một miếng bánh trôi ấm áp nào không.”
Động tác kéo ghế của Hà An Nhiên dừng lại. Mấy ngày nay cô không liên hệ với anh, nhưng thông qua Tống Trân, cô vẫn biết không ít tin tức của anh.
Giờ này chắc anh còn đang đóng phim, lúc đóng phim mặc trang phục diễn mỏng như vậy, chắc là rất lạnh đi?
“An Nhiên, con đang nghĩ gì mà nhập thần quá vậy?” Triệu Ức Từ bưng bánh trôi ra thì thấy bộ dạng mất hồn mất vía của Hà An Nhiên.
“Không có gì ạ.” Cô lắc đầu, sau đó nhanh chóng kéo ghế ra.
Triệu Ức Từ đặt bánh trôi xuống, nhìn đồng hồ, đã gần sáu giờ rồi.
“An Nhiên, cô đi gọi điện thoại cho chú Chu của con.”
Triệu Ức Từ vừa nói, điện thoại liền vang lên, bà cúi đầu nhìn.
“Là điện thoại chú Chu của con.”
Hà An Nhiên nói: “Nhanh nghe, nhanh nghe đi ạ.”
Triệu Ức Từ cười tiếp điện thoại: “Alo, đến đâu rồi?”
Hà An Nhiên không biết đầu kia Chu Lễ Kiến nói gì đó, nhưng cô thấy rất rõ ràng khóe môi đang mỉm cười của Triệu Ức Từ từ từ hạ xuống.
“Ừ, tôi biết rồi, cứ như vậy đi. Hôm nay là tết, ông cũng không thể không ăn bánh trôi được, tôi đưa qua cho ông.”
“Ừ, biết rồi, được được được, như ông yêu cầu, mang theo vị khoai môn nhiều một chút.”
Một lát sau, Triệu Ức Từ bất đắc dĩ cúp điện thoại.
“Cô Triệu, chú Chu không về ăn à?”
“Ừ, tối hôm nay ông ấy phải tăng ca, bận không nghỉ được, người này suốt ngày bận rộn làm việc, cũng không biết chăm sóc chính mình.” Nói đến đây, tuy trong miệng Triệu Ức Từ oán trách nhưng cũng khó nén được đau lòng.
Hà An Nhiên vẫn luôn rất hâm mộ tình cảm giữa Triệu Ức Từ và Chu Lễ Kiến, mười mấy năm vẫn ân ái như ngày đầu, tuy rằng có khi ngoài miệng không nói nhưng trong lòng vẫn rất để ý.
“An Nhiên, ngồi đi, chúng ta ăn trước.”
Triệu Ức Từ đang chuẩn bị ngồi xuống, lại bị Hà An Nhiên ngăn lại.
“Cô Triệu, cô cứ đem bánh trôi cho chú Chu trước đi. Trời lạnh bánh trôi để lâu thì không ăn được nữa, với lại chắc là chú Chu cũng đang chờ cô đấy.”
“Vậy còn con?”
“Con? Con không sao đâu ạ, cô không cần lo lắng cho con.” Hà An Nhiên lắc tay với bà, ý bảo mình không sao.
Triệu Ức Từ vốn đã không yên tâm, trong lòng không buông được Chu Lễ Kiến, bị Hà An Nhiên khuyên như vậy liền đồng ý. Bà mang cặp lồng giữ ấm trong bếp ra, lấy bánh trôi vị khoai môn mà Chu Lễ Kiến thích nhất.
“An Nhiên, ăn xong thì con lên tầng nghỉ ngơi đi, đừng đi vội, con dứt khoát dọn về đây ở cũng được.”
Hà An Nhiên cười: “Cô Triệu.”
“Sao chứ, đây vốn là nhà của con, con dọn về thì có gì là không đúng?”
Hà An Nhiên bất đắc dĩ, cô giúp Triệu Ức Từ đậy nắp cặp lồng giữ ấm lại.
“Cô Triệu, cô đi nhanh đi, nếu không chú Chu cũng đợi dài cổ.”
Triệu Ức Từ duỗi tay dí trán Hà An Nhiên: “Cái con bé này.”
...
Sau khi Triệu Ức Từ đi rồi, Hà An Nhiên mới ngồi xuống, cô gắp một miếng bánh trôi vị cà chua cho vào miệng. Nhiều năm trôi qua như vậy rồi, bánh trôi này vẫn mang hương vị như trong trí nhớ của cô.
Cô nhìn chiếc dĩa tràn đầy bánh trôi vị xoài, ánh mắt hơi tối lại, một lát sau, cô lấy điện thoại ra, gửi WeChat cho Tống Trân.
“Trân, xong việc chưa?”
Qua vài phút, Tống Trân không nhắn lại, nhưng có điện thoại gọi đến.
“Sao thế, nhớ mình à?” Giọng nói tùy tiện của Tống Trân truyền đến.
“Ừ ừ, nhớ cậu được chưa? Đúng rồi, hôm nay là tết Nguyên Tiêu, cậu có muốn ăn bánh trôi không, mình mang cho cậu?”
“Cậu mang cho mình? Cậu chắc chắn là mang cho mình mà không phải là mang cho người nào đó chứ?”
Lúc Tống Trân nói chuyện, đôi mắt cố tình nhìn Chu Duyên Xuyên đang còn quay phim.
Hà An Nhiên: “Mình…Cậu nói đi, rốt cuộc cậu có muốn ăn không?”
Tống Trân bật cười, cô biết nếu cô nói thêm gì nữa, không chừng Hà An Nhiên sẽ thẹn quá hóa giận trực tiếp cúp điện thoại của cô.
“Ăn ăn ăn, vậy nha, mình chờ cậu đó.”
“Ừ, được.”
Tống Trân cúp điện thoại, cô sờ túi giữ ấm của mình, đã hết ấm rồi, cô lấy dây sạc, nạp điện cho túi giữ ấm. Cắm điện xong, cô xoay người thì thấy Tề Nghiễm Ninh đang đi đến, trên người anh vẫn còn mang trang phục diễn màu đen.
Tống Trân cảm thấy Tề Nghiễm Ninh quả thực rất hợp khẩu vị của cô, đặc biệt là sau khi tiếp xúc.
“Anh Tề.”
“Túi chườm ấm hết điện à?”
“Vâng, mới một lát mà đã hết ấm rồi.” Tống Trân cảm thấy mình có khả năng phải mua một cái túi giữ ấm mới.
Tề Nghiễm Ninh nhìn bàn tay vì lạnh mà đỏ bừng của cô, sau đó đưa túi giữ ấm trong tay cho Tống Trân: “Dùng cái này tạm đã.”
Tống Trân thấy anh đưa túi giữ ấm thì hỏi: “Anh không lạnh à?”
“Anh là đàn ông, lạnh một chút như vậy thì có gì.” Anh nhét túi giữ ấm vào tay cô.
Tống Trân cho tay vào, bên trong dường như còn có khí nóng mà anh lưu lại.
“Anh Tề, cảm ơn anh.”
“Có gì đâu mà phải cảm ơn.”
“Nghiễm Ninh, đến đây.”
Người đại diện của Tề Nghiễm Ninh đang đứng trước cửa phòng nghỉ gọi anh.
“Anh đi trước đây.”
“Vâng, được ạ.”
Tống Trân nhìn bóng dáng của Tề Nghiễm Ninh, cô cảm thấy tay mình nóng lên, ngay cả đáy lòng cũng nóng. Từ nhỏ đến giờ cô chưa thích ai, nhưng mỗi lần nhìn thấy Tề Nghiễm Ninh, thế mà tim lại đập nhanh, máu chảy cuồn cuộn.
Cô biết rất rõ, mình thích người đàn ông này, người đàn ông khác cô như trời với đất. Nhưng mà cho dù khác nhau như trời với đất thì sao, thích là thích, cần gì phải để ý nhiều như vậy?
Bùi Nhạc vừa tiến đến liền nhìn thấy khóe môi Tống Trân mang theo ý cười.
“Tư xuân à?”
Tống Trân trừng mắt với cô ta: “Liên quan gì đến cô?”
Bùi Nhạc ngồi trước gương trang điểm, hai chân vắt chéo, giơ tay dặm lại lớp nền.
“Có chứ, tôi không thể thấy cô vui vẻ mà.”
“Cô có bệnh à?” Tống Trân cũng đi đến trước gương trang điểm của mình, ngồi xuống.
Bùi Nhạc nhìn cô, lại phát hiện túi giữ ấm trong lòng cô có hơi quen mắt. Một lát sau cô ta mới nhớ ra, túi giữ ấm này không phải là của Tề Nghiễm Ninh sao?
“Sao cái này lại ở chỗ cô?”
Tống Trân quơ quơ túi giữ ấm trong tay: “Anh Tề cho tôi nha.”
“Anh ta… Cho cô?” Trong mắt Bùi Nhạc có sự hoài nghi.
Tống Trân hơi nhếch khóe môi, gật đầu “ừ” một tiếng.
“Ồ, Tề Nghiễm Ninh đối xử với cô không tồi nhỉ?” Bùi Nhạc quái gở nói.
“Ừm, anh ấy thực sự đối xử với tôi rất không tồi đâu.” Tống Trân học theo ngữ khí của cô ta.
“Tống Trân, cô có biết câu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã [2] không?”
[2] Tương tự như câu "Vật họp theo loài" của Việt Nam.
“Biết nha, cho nên rõ ràng cô với tôi không phải cùng một loại, dù sao thì người và vật cũng không thể đánh đồng với nhau.” Tống Trân che miệng cười.
“Cô!”
Tề Nghiễm Ninh muốn đi lấy ly nước, vừa ra tới cửa liền nghe được cuộc đối thoại của Tống Trân và Bùi Nhạc. Nghe Tống Trân mắng chửi người ta không cần từ ngữ thô tục, anh có hơi kinh ngạc, xem ra cô gái này cũng không dịu ngoan như cô biểu hiện, lúc cào người ta sẽ không hạ thủ lưu tình.
Anh bật cười, dứt khoát không lấy nước nữa, xoay người rời đi.
Tống Trân “soạt” một cái đẩy ghế dựa ra, đứng lên.
“Aiz, từ lúc người nào đó đi vào, tôi cứ cảm thấy trong phòng này có mùi gì đó là lạ, chua chết đi được. Không được, tôi phải ra ngoài hít thở không khí đây.”
Cô vừa nói vừa đi ra ngoài.
“Tống Trân, cô vẫn giống hồi còn học đại học, khiến người ta chán ghét!”
“Ồ, biết tôi đáng ghét thì đừng có trêu chọc tôi nữa, nếu không tôi sẽ càng đáng ghét đấy.” Tống Trân quay đầu mỉm cười với cô ta, đôi mắt hoa đào hẹp dài yêu mị lạ thường.
Bùi Nhạc nhìn bóng dáng Tống Trân rời đi, trong lòng càng thêm không thoải mái, đời này cô ta ghét nhất hai người, một người là Hà An Nhiên, một người khác đương nhiên là Tống Trân.
Trước kia mỗi lần cô ta gây phiền toái cho Hà An Nhiên, Hà An Nhiên luôn không quan tâm, dường như chỉ coi cô ta là không khí, khiến cô ta chỉ như một con hề nhảy nhót bị người ta chê cười.
Còn Tống Trân lại độc miệng có tiếng, mắng chửi người không cần từ ngữ thô tục, chỉ cần há miệng, người có đạo hạnh không đủ sẽ bị đâm dễ dàng.
Đôi khi cô ta rất khó hiểu, Hà An Nhiên và Tống Trân sao có thể trở thành bạn bè, hai người này có tính cách hoàn toàn bất đồng với nhau, nhìn có vẻ như không thể có chung đề tài.
____________________
[1] Bánh trôi màu
Video hướng dẫn cách làm bánh trôi màu.
https://www.youtube.com/watch?v=NhlIw_jQw14
/73
|