Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Đôi môi Chu Duyên Xuyên nóng bỏng, mà cô thì lại lạnh lẽo, hai người tựa như băng và lửa dung hòa với nhau. Bàn tay hơi lạnh của anh đặt dưới lưng cô, không biết đã xốc áo ngủ cô lên chui vào từ khi nào. Bàn tay chạm đến làn da tinh tế mịn màng, khiến anh yêu thích không muốn buông tay, muốn ngừng cũng không được.
Anh hôn bất ngờ, từ mạnh mẽ dần trở thành triền miên, anh dịu dàng chạm vào cô, từng chút từng chút đè ép gặm cắn.
Nụ hôn của anh càng ngày càng dịu dàng, sự giãy giụa của Hà An Nhiên cũng càng ngày càng yếu, thậm chí vô tình hay cố ý mà bắt đầu đáp lại anh, đầu lưỡi vẫn luôn ở phía sau nay lại nhẹ nhàng chạm vào môi anh.
Cả người Chu Duyên Xuyên chấn động, trong mắt như sắp phát ra lửa.
Cô thấy được biến hóa trên cơ thể anh, hô hấp cũng càng ngày càng nặng nề, bàn tay trên lưng cô bắt đầu chuyển động lên xuống.
Ngay khi Hà An Nhiên cảm thấy đã sắp không thể vãn hồi, Chu Duyên Xuyên lại rời khỏi môi cô, thậm chí bàn tay trong áo ngủ của cô cũng rút ra.
Cô muốn ngẩng đầu nhìn anh, nhưng còn chưa kịp ngẩng đầu thì đã bị anh dùng sức ôm vào lòng, tai cô dán vào vòm ngực rắn chắc ấm áp, nghe thấy trái tim anh đập từng tiếng vang dội.
“Ngủ đi.”
Giọng anh mang theo sự đè nén rất rõ ràng, trầm trầm khàn khàn.
“Hôm nay… Cảm ơn anh…” Cô nhỏ giọng nói.
Chu Duyên Xuyên đặt tay lên đầu cô, yêu chiều vuốt tóc cho cô.
“Vĩnh viễn đừng nói cảm ơn với anh. Em biết mà, thứ anh cần không phải là lời cảm ơn của em.”
Hà An Nhiên vùi vào ngực anh, không dám lộn xộn nữa. Dựa vào lòng anh, cô có cảm giác vô cùng kiên định, khiến cô cảm thấy rất an tâm, không cần phải nghĩ gì, cũng không cần lo lắng sợ hãi.
Chu Duyên Xuyên đợi một lát cũng không nghe thấy người trong ngực trả lời, lại nghe tiếng hít thở rất nhỏ của cô.
Ngủ rồi.
Trong bóng đêm, anh không khỏi bật cười, anh yên lặng ôm cô chặt hơn, để cô càng thêm gần sát vào mình, cô gái anh nhớ thương nhiều năm giờ đang nằm trong ngực mình, trong lòng anh không khỏi sinh ra cảm giác thỏa mãn.
...
Sáng hôm sau, Hà An Nhiên tỉnh lại rất sớm, nhưng cô lại không ngờ Chu Duyên Xuyên còn dậy sớm hơn cả cô.
Lúc cô tỉnh lại, bên cạnh đã không có bóng dáng anh.
Cô xốc chăn xuống giường, vừa ra khỏi phòng ngủ thì đã nhìn thấy Chu Duyên Xuyên đứng trong phòng bếp, anh đưa lưng về phía cô, đang nấu cháo.
Nghe được tiếng động, anh xoay người lại.
“Chào buổi sáng.” Vẻ mặt anh đầy ý cười nhìn cô.
“…Chào buổi sáng”.
“Kem đánh răng anh đã nặn cho em rồi, ở trong phòng vệ sinh, đi rửa mặt rồi ra ăn sáng.”
“Vâng.” Hà An Nhiên bị nụ cười của anh làm chói mắt, cô cuống quít xoay người chạy đến phòng vệ sinh.
Nhìn bóng dáng đang chạy trối chết của cô, Chu Duyên Xuyên bật cười, anh xoay người, tiếp tục để ý cháo trắng trong nồi.
Hà An Nhiên rửa mặt xong, Chu Duyên Xuyên cũng đã bưng cháo lên bàn. Cháo trắng đơn giản ăn với dưa muối cùng một quả trứng gà luộc.
Hai người ngồi trên bàn cơm, Hà An Nhiên yên lặng dùng thìa ăn cháo, Chu Duyên Xuyên thì bóc vỏ trứng gà.
Sao tay người đàn ông này có thể đẹp như vậy, sạch sẽ thon dài, khớp xương rõ ràng...
Lúc cô đang suy nghĩ miên man, một quả trứng gà đã bóc đột nhiên xuất hiện trong bát cô.
“Anh để cháo trong bình giữ ấm rồi, ăn xong chúng ta đi bệnh viện xem cô Thẩm.”
“Vâng.”
Ăn xong, hai người thu dọn đơn giản rồi cùng nhau đến bệnh viện.
Lúc hai người họ đến bệnh viện, Thẩm Bội Tuệ vẫn chưa tỉnh, Thường Tâm Như vẫn đang ở đó trông chừng.
“Cô Thường, chào buổi sáng.”
Thường Tâm Như gật đầu, cười với cô.
“Cô Thường, chúng con có mang theo đồ ăn sáng.” Hà An Nhiên đặt bình giữ ấm lên bàn.
“Không cần đâu, cô ăn rồi.”
Hà An Nhiên nhìn viền mắt thâm quầng của Thường Tâm Như, đau lòng nói: “Cô Thường, đêm qua thật sự rất cảm ơn cô.”
“Nhiều năm vậy rồi, con còn khách sáo với cô làm gì?” Thường Tâm Như vỗ mu bàn tay cô.
“Cô Thường, tối hôm qua cô chưa được nghỉ ngơi, giờ cô mau về nghỉ ngơi đi, nơi này đã có chúng con rồi.”
Thường Tâm Như dùng tay xoa ấn đường, bà đã không ngủ suốt một đêm rồi, quả thật cơ thể không chịu nổi.
“Được rồi, vậy cô về trước, có chuyện gì thì cứ tìm cô.”
“Vâng ạ.”
Thường Tâm Như về nhà thì không lâu sau Thẩm Bội Tuệ tỉnh lại, bà vừa mở mắt đã thấy Hà An Nhiên đang ngồi cạnh mình.
“An Nhiên…” Giọng của bà rất suy yếu.
“Mẹ, mẹ tỉnh rồi.” Hà An Nhiên đứng lên, tay nắm chặt tay bà, trong mắt dâng lên một màng sương.
Thẩm Bội Tuệ thấy Hà An Nhiên sắp khóc thì nói: “Không phải mẹ không sao rồi à, con khóc gì chứ?”
Nói xong, bà mới chú ý đến trong phòng bệnh còn có một người khác.
“Cô Thẩm.”
Bà nhìn người đàn ông đứng bên giường bệnh, một cảm giác quen thuộc kì lạ đột nhiên sinh ra, gương mặt này, dáng người này, nhìn thế nào cũng giống…
Duyên Xuyên…
“Duyên Xuyên?” Bà ngờ vực hỏi anh.
“Cô Thẩm, là con, con là Duyên Xuyên.” Chu Duyên Xuyên cười nói.
Thẩm Bội Tuệ ngọ nguậy muốn ngồi dậy, Chu Duyên Xuyên nhanh chóng duỗi tay nâng đầu giường lên, sau đó lấy gối cho bà dựa.
Thẩm Bội Tuệ cầm tay Chu Duyên Xuyên, kích động không nói nên lời, bà không ngờ nhiều năm sau vẫn có thể gặp lại anh.
“Duyên Xuyên, đúng là con rồi, mấy năm không gặp, con sống có tốt không?”
“Vâng, cô Thẩm, con sống rất tốt.”
“Vậy… mẹ con thì sao?” Thẩm Bội Tuệ ngập ngừng.
“Bà ấy cũng rất tốt, chỉ là rất nhớ cô.”
Hốc mắt Thẩm Bội Tuệ đỏ lên, đời này người bà có lỗi nhất là bà ấy. Từ nhỏ bà và bà ấy đã như hình với bóng, tổng cộng bà đã vứt bỏ bà ấy ba lần, lần đầu tiên là bảy năm, lần thứ hai là mười lăm năm, lần thứ ba lại là bảy năm, vốn bà còn cho rằng bà ấy rất hận bà. Chỉ là không ngờ, bà vô tình vô nghĩa với bà ấy như thế, lúc trước khăng khăng rời đi, thậm chí nhiều năm vậy rồi mà một chút tin tức cũng không cho bà ấy biết, trong lòng bà ấy vẫn nghĩ đến, nhớ đến bà.
“Cô có lỗi với bà ấy.” Bả vai gầy yếu của Thẩm Bội Tuệ run rẩy.
“Cô Thẩm, cô đừng như vậy.” Chu Duyên Xuyên an ủi bà.
Thẩm Bội Tuệ lắc đầu, bà đã từng đáp ứng với bà ấy sau này sẽ không bao giờ rời đi nữa, nhưng thật sự cho đến lúc này, những gì bà đáp ứng với bà ấy chỉ là những lời nói suông.
...
Hà An Nhiên ngồi trên sô pha trong phòng bệnh, mặt vô biểu tình nhìn hai người đang hoà thuận vui vẻ bên kia.
Thẩm Bội Tuệ đang ăn cháo, Chu Duyên Xuyên ngồi bên cạnh bà ấy, hai người nói chuyện vô cùng vui vẻ, mặt chứa đầy ý cười, nhìn giống như hai mẹ con. Hà An Nhiên bất đắc dĩ, đây là cô bị thất sủng à?
Một lát sau, điện thoại cô rung lên, là Tống Trân.
Điện thoại vừa thông, đầu kìa liền truyền đến giọng Tống Trân.
“An Nhiên An Nhiên! Tin tức quan trọng! Tin tức quan trọng!”
“Tin gì?”
“Không phải hôm qua là tiệc đóng máy sao, anh Chu đi ra ngoài một chuyến liền không quay lại, ngay cả đạo diễn cũng không chào tạm biệt. Nghe anh Triệu nói, anh ấy chỉ nhắn một tin nhắn rồi không liên hệ được nữa.”
Hà An Nhiên không nói gì, nhưng theo bản năng nhìn người đàn ông đang ngồi bên giường bệnh nói chuyện phiếm với mẹ mình. Anh mặc một chiếc áo dạ màu đen, cúi đầu, một vài sợi tóc lòa xòa trên trán, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa thoải mái.
“Alo, An Nhiên, cậu có đang nghe không đó?” Tống Trân hỏi.
“…Có.” Hà An Nhiên thu lại tầm mắt.
“Cậu nói xem, rốt cuộc là có chuyện gì mới có thể khiến anh Chu không nói gì đã rời đi, nghe Tề Nghiễm Ninh nói, đến bây giờ anh Triệu vẫn chưa liên hệ với anh ấy được, có khi nào anh ấy xảy ra chuyện gì không?”
“Không đâu!” Hà An Nhiên nói như đinh chém sắt, nhưng vừa nói xong, cô chỉ hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.
“Sao cậu chắc chắn thế?” Đầu kia quả nhiên truyền đến giọng nói ngờ vực của Tống Trân.
“Mình… mình đoán… Hơn nữa, người như anh ấy, sao có thể để mình xảy ra chuyện…”
“Cũng đúng.”
“Được rồi, không nói nữa, giờ mình có việc, cúp máy đây.”
“Ừ, cậu làm việc đi.”
Cúp điện thoại xong, Hà An Nhiên ngồi trên sô pha, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn Chu Duyên Xuyên bên kia.
Nhiều lần đương nhiên Chu Duyên Xuyên cũng chú ý đến, lúc cô lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng nhìn cô.
Hà An Nhiên không khỏi xấu hổ.
‘Sao thế?’ Anh im lặng hỏi cô.
Hà An Nhiên nhìn hiểu khẩu hình của anh, theo bản năng lắc đầu.
‘Không có gì.’ Cô cũng dùng khẩu hình trả lời.
‘Thật không?’
Cô gật đầu với anh.
Thẩm Bội Tuệ nhìn hai người này mắt đi mày lại, không khỏi tò mò: “Hai người các con đang đánh đố đấy à?”
Vẻ mặt cả hai người đều xấu hổ.
...
Ăn sáng xong, Thẩm Bội Tuệ nói bà khát, Hà An Nhiên ước lượng ấm, bên trong không có nước.
“Con đi lấy nước.”
Đến khi cô xách theo ấm nước trở về, vừa đi đến cửa phòng bệnh liền thấy Chu Duyên Xuyên đang tựa vào đó nhìn cô.
“Vừa rồi em có chuyện muốn nói với anh.” Ngữ khí của Chu Duyên Xuyên thong dong nhưng lại kiên định.
Hà An Nhiên sửng sốt, vì sao người này chuyện gì cũng biết thế?
“Nói đi, có chuyện gì?” Chu Duyên Xuyên cầm ấm nước trong tay cô.
Hà An Nhiên cảm thấy tay nhẹ đi nhiều. Nếu anh đã nói như vậy, cô cũng không cần lảng tránh nữa.
“Vừa rồi Tống Trân gọi cho em.”
“Sau đó?”
“Nghe cô ấy nói, đêm qua là tiệc đóng máy của 《Cẩm Tú Sơn Hà》?”
“Ừ.”
“Chuyện đó, Tống Trân nói…”
Chu Duyên Xuyên không nói chuyện, chỉ nhìn cô, ý bảo cô nói tiếp.
Hà An Nhiên mím môi, sau đó mở miệng: “Ngày hôm qua anh không chào tạm biệt gì đã trực tiếp đến đây à?”
Chu Duyên Xuyên thong thả ung dung rút tay trong túi quần, ánh mắt sáng như đuốc nhìn cô.
“Ừ.”
“Vậy… Tống… Tống Trân nói… anh Triệu không liên hệ được với anh…” Hà An Nhiên bị anh nhìn đến mất tự nhiên, bất giác lắp bắp.
Chu Duyên Xuyên lấy điện thoại trong túi ra, ấn một cái, không sáng.
“Hết pin rồi.” Anh giơ điện thoại trước mặt cô.
“Đưa điện thoại em cho anh.”
Hà An Nhiên lấy điện thoại trong túi đưa cho anh. Cô nhìn anh thuần thục mở khóa, sau đó ấn một dãy số rồi gọi đi.
Vài giây sau.
“Alo, là em, Chu Duyên Xuyên.”
“Ừ, giờ em đang ở với An Nhiên, cúp máy đây.”
Cúp điện thoại xong, Chu Duyên Xuyên đưa điện thoại cho cô.
“Anh Triệu à?”
“Ừ.”
_________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Chu: Hừm… Hôm nay buông tha em!
Beta: Quanh
Đôi môi Chu Duyên Xuyên nóng bỏng, mà cô thì lại lạnh lẽo, hai người tựa như băng và lửa dung hòa với nhau. Bàn tay hơi lạnh của anh đặt dưới lưng cô, không biết đã xốc áo ngủ cô lên chui vào từ khi nào. Bàn tay chạm đến làn da tinh tế mịn màng, khiến anh yêu thích không muốn buông tay, muốn ngừng cũng không được.
Anh hôn bất ngờ, từ mạnh mẽ dần trở thành triền miên, anh dịu dàng chạm vào cô, từng chút từng chút đè ép gặm cắn.
Nụ hôn của anh càng ngày càng dịu dàng, sự giãy giụa của Hà An Nhiên cũng càng ngày càng yếu, thậm chí vô tình hay cố ý mà bắt đầu đáp lại anh, đầu lưỡi vẫn luôn ở phía sau nay lại nhẹ nhàng chạm vào môi anh.
Cả người Chu Duyên Xuyên chấn động, trong mắt như sắp phát ra lửa.
Cô thấy được biến hóa trên cơ thể anh, hô hấp cũng càng ngày càng nặng nề, bàn tay trên lưng cô bắt đầu chuyển động lên xuống.
Ngay khi Hà An Nhiên cảm thấy đã sắp không thể vãn hồi, Chu Duyên Xuyên lại rời khỏi môi cô, thậm chí bàn tay trong áo ngủ của cô cũng rút ra.
Cô muốn ngẩng đầu nhìn anh, nhưng còn chưa kịp ngẩng đầu thì đã bị anh dùng sức ôm vào lòng, tai cô dán vào vòm ngực rắn chắc ấm áp, nghe thấy trái tim anh đập từng tiếng vang dội.
“Ngủ đi.”
Giọng anh mang theo sự đè nén rất rõ ràng, trầm trầm khàn khàn.
“Hôm nay… Cảm ơn anh…” Cô nhỏ giọng nói.
Chu Duyên Xuyên đặt tay lên đầu cô, yêu chiều vuốt tóc cho cô.
“Vĩnh viễn đừng nói cảm ơn với anh. Em biết mà, thứ anh cần không phải là lời cảm ơn của em.”
Hà An Nhiên vùi vào ngực anh, không dám lộn xộn nữa. Dựa vào lòng anh, cô có cảm giác vô cùng kiên định, khiến cô cảm thấy rất an tâm, không cần phải nghĩ gì, cũng không cần lo lắng sợ hãi.
Chu Duyên Xuyên đợi một lát cũng không nghe thấy người trong ngực trả lời, lại nghe tiếng hít thở rất nhỏ của cô.
Ngủ rồi.
Trong bóng đêm, anh không khỏi bật cười, anh yên lặng ôm cô chặt hơn, để cô càng thêm gần sát vào mình, cô gái anh nhớ thương nhiều năm giờ đang nằm trong ngực mình, trong lòng anh không khỏi sinh ra cảm giác thỏa mãn.
...
Sáng hôm sau, Hà An Nhiên tỉnh lại rất sớm, nhưng cô lại không ngờ Chu Duyên Xuyên còn dậy sớm hơn cả cô.
Lúc cô tỉnh lại, bên cạnh đã không có bóng dáng anh.
Cô xốc chăn xuống giường, vừa ra khỏi phòng ngủ thì đã nhìn thấy Chu Duyên Xuyên đứng trong phòng bếp, anh đưa lưng về phía cô, đang nấu cháo.
Nghe được tiếng động, anh xoay người lại.
“Chào buổi sáng.” Vẻ mặt anh đầy ý cười nhìn cô.
“…Chào buổi sáng”.
“Kem đánh răng anh đã nặn cho em rồi, ở trong phòng vệ sinh, đi rửa mặt rồi ra ăn sáng.”
“Vâng.” Hà An Nhiên bị nụ cười của anh làm chói mắt, cô cuống quít xoay người chạy đến phòng vệ sinh.
Nhìn bóng dáng đang chạy trối chết của cô, Chu Duyên Xuyên bật cười, anh xoay người, tiếp tục để ý cháo trắng trong nồi.
Hà An Nhiên rửa mặt xong, Chu Duyên Xuyên cũng đã bưng cháo lên bàn. Cháo trắng đơn giản ăn với dưa muối cùng một quả trứng gà luộc.
Hai người ngồi trên bàn cơm, Hà An Nhiên yên lặng dùng thìa ăn cháo, Chu Duyên Xuyên thì bóc vỏ trứng gà.
Sao tay người đàn ông này có thể đẹp như vậy, sạch sẽ thon dài, khớp xương rõ ràng...
Lúc cô đang suy nghĩ miên man, một quả trứng gà đã bóc đột nhiên xuất hiện trong bát cô.
“Anh để cháo trong bình giữ ấm rồi, ăn xong chúng ta đi bệnh viện xem cô Thẩm.”
“Vâng.”
Ăn xong, hai người thu dọn đơn giản rồi cùng nhau đến bệnh viện.
Lúc hai người họ đến bệnh viện, Thẩm Bội Tuệ vẫn chưa tỉnh, Thường Tâm Như vẫn đang ở đó trông chừng.
“Cô Thường, chào buổi sáng.”
Thường Tâm Như gật đầu, cười với cô.
“Cô Thường, chúng con có mang theo đồ ăn sáng.” Hà An Nhiên đặt bình giữ ấm lên bàn.
“Không cần đâu, cô ăn rồi.”
Hà An Nhiên nhìn viền mắt thâm quầng của Thường Tâm Như, đau lòng nói: “Cô Thường, đêm qua thật sự rất cảm ơn cô.”
“Nhiều năm vậy rồi, con còn khách sáo với cô làm gì?” Thường Tâm Như vỗ mu bàn tay cô.
“Cô Thường, tối hôm qua cô chưa được nghỉ ngơi, giờ cô mau về nghỉ ngơi đi, nơi này đã có chúng con rồi.”
Thường Tâm Như dùng tay xoa ấn đường, bà đã không ngủ suốt một đêm rồi, quả thật cơ thể không chịu nổi.
“Được rồi, vậy cô về trước, có chuyện gì thì cứ tìm cô.”
“Vâng ạ.”
Thường Tâm Như về nhà thì không lâu sau Thẩm Bội Tuệ tỉnh lại, bà vừa mở mắt đã thấy Hà An Nhiên đang ngồi cạnh mình.
“An Nhiên…” Giọng của bà rất suy yếu.
“Mẹ, mẹ tỉnh rồi.” Hà An Nhiên đứng lên, tay nắm chặt tay bà, trong mắt dâng lên một màng sương.
Thẩm Bội Tuệ thấy Hà An Nhiên sắp khóc thì nói: “Không phải mẹ không sao rồi à, con khóc gì chứ?”
Nói xong, bà mới chú ý đến trong phòng bệnh còn có một người khác.
“Cô Thẩm.”
Bà nhìn người đàn ông đứng bên giường bệnh, một cảm giác quen thuộc kì lạ đột nhiên sinh ra, gương mặt này, dáng người này, nhìn thế nào cũng giống…
Duyên Xuyên…
“Duyên Xuyên?” Bà ngờ vực hỏi anh.
“Cô Thẩm, là con, con là Duyên Xuyên.” Chu Duyên Xuyên cười nói.
Thẩm Bội Tuệ ngọ nguậy muốn ngồi dậy, Chu Duyên Xuyên nhanh chóng duỗi tay nâng đầu giường lên, sau đó lấy gối cho bà dựa.
Thẩm Bội Tuệ cầm tay Chu Duyên Xuyên, kích động không nói nên lời, bà không ngờ nhiều năm sau vẫn có thể gặp lại anh.
“Duyên Xuyên, đúng là con rồi, mấy năm không gặp, con sống có tốt không?”
“Vâng, cô Thẩm, con sống rất tốt.”
“Vậy… mẹ con thì sao?” Thẩm Bội Tuệ ngập ngừng.
“Bà ấy cũng rất tốt, chỉ là rất nhớ cô.”
Hốc mắt Thẩm Bội Tuệ đỏ lên, đời này người bà có lỗi nhất là bà ấy. Từ nhỏ bà và bà ấy đã như hình với bóng, tổng cộng bà đã vứt bỏ bà ấy ba lần, lần đầu tiên là bảy năm, lần thứ hai là mười lăm năm, lần thứ ba lại là bảy năm, vốn bà còn cho rằng bà ấy rất hận bà. Chỉ là không ngờ, bà vô tình vô nghĩa với bà ấy như thế, lúc trước khăng khăng rời đi, thậm chí nhiều năm vậy rồi mà một chút tin tức cũng không cho bà ấy biết, trong lòng bà ấy vẫn nghĩ đến, nhớ đến bà.
“Cô có lỗi với bà ấy.” Bả vai gầy yếu của Thẩm Bội Tuệ run rẩy.
“Cô Thẩm, cô đừng như vậy.” Chu Duyên Xuyên an ủi bà.
Thẩm Bội Tuệ lắc đầu, bà đã từng đáp ứng với bà ấy sau này sẽ không bao giờ rời đi nữa, nhưng thật sự cho đến lúc này, những gì bà đáp ứng với bà ấy chỉ là những lời nói suông.
...
Hà An Nhiên ngồi trên sô pha trong phòng bệnh, mặt vô biểu tình nhìn hai người đang hoà thuận vui vẻ bên kia.
Thẩm Bội Tuệ đang ăn cháo, Chu Duyên Xuyên ngồi bên cạnh bà ấy, hai người nói chuyện vô cùng vui vẻ, mặt chứa đầy ý cười, nhìn giống như hai mẹ con. Hà An Nhiên bất đắc dĩ, đây là cô bị thất sủng à?
Một lát sau, điện thoại cô rung lên, là Tống Trân.
Điện thoại vừa thông, đầu kìa liền truyền đến giọng Tống Trân.
“An Nhiên An Nhiên! Tin tức quan trọng! Tin tức quan trọng!”
“Tin gì?”
“Không phải hôm qua là tiệc đóng máy sao, anh Chu đi ra ngoài một chuyến liền không quay lại, ngay cả đạo diễn cũng không chào tạm biệt. Nghe anh Triệu nói, anh ấy chỉ nhắn một tin nhắn rồi không liên hệ được nữa.”
Hà An Nhiên không nói gì, nhưng theo bản năng nhìn người đàn ông đang ngồi bên giường bệnh nói chuyện phiếm với mẹ mình. Anh mặc một chiếc áo dạ màu đen, cúi đầu, một vài sợi tóc lòa xòa trên trán, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa thoải mái.
“Alo, An Nhiên, cậu có đang nghe không đó?” Tống Trân hỏi.
“…Có.” Hà An Nhiên thu lại tầm mắt.
“Cậu nói xem, rốt cuộc là có chuyện gì mới có thể khiến anh Chu không nói gì đã rời đi, nghe Tề Nghiễm Ninh nói, đến bây giờ anh Triệu vẫn chưa liên hệ với anh ấy được, có khi nào anh ấy xảy ra chuyện gì không?”
“Không đâu!” Hà An Nhiên nói như đinh chém sắt, nhưng vừa nói xong, cô chỉ hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.
“Sao cậu chắc chắn thế?” Đầu kia quả nhiên truyền đến giọng nói ngờ vực của Tống Trân.
“Mình… mình đoán… Hơn nữa, người như anh ấy, sao có thể để mình xảy ra chuyện…”
“Cũng đúng.”
“Được rồi, không nói nữa, giờ mình có việc, cúp máy đây.”
“Ừ, cậu làm việc đi.”
Cúp điện thoại xong, Hà An Nhiên ngồi trên sô pha, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn Chu Duyên Xuyên bên kia.
Nhiều lần đương nhiên Chu Duyên Xuyên cũng chú ý đến, lúc cô lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng nhìn cô.
Hà An Nhiên không khỏi xấu hổ.
‘Sao thế?’ Anh im lặng hỏi cô.
Hà An Nhiên nhìn hiểu khẩu hình của anh, theo bản năng lắc đầu.
‘Không có gì.’ Cô cũng dùng khẩu hình trả lời.
‘Thật không?’
Cô gật đầu với anh.
Thẩm Bội Tuệ nhìn hai người này mắt đi mày lại, không khỏi tò mò: “Hai người các con đang đánh đố đấy à?”
Vẻ mặt cả hai người đều xấu hổ.
...
Ăn sáng xong, Thẩm Bội Tuệ nói bà khát, Hà An Nhiên ước lượng ấm, bên trong không có nước.
“Con đi lấy nước.”
Đến khi cô xách theo ấm nước trở về, vừa đi đến cửa phòng bệnh liền thấy Chu Duyên Xuyên đang tựa vào đó nhìn cô.
“Vừa rồi em có chuyện muốn nói với anh.” Ngữ khí của Chu Duyên Xuyên thong dong nhưng lại kiên định.
Hà An Nhiên sửng sốt, vì sao người này chuyện gì cũng biết thế?
“Nói đi, có chuyện gì?” Chu Duyên Xuyên cầm ấm nước trong tay cô.
Hà An Nhiên cảm thấy tay nhẹ đi nhiều. Nếu anh đã nói như vậy, cô cũng không cần lảng tránh nữa.
“Vừa rồi Tống Trân gọi cho em.”
“Sau đó?”
“Nghe cô ấy nói, đêm qua là tiệc đóng máy của 《Cẩm Tú Sơn Hà》?”
“Ừ.”
“Chuyện đó, Tống Trân nói…”
Chu Duyên Xuyên không nói chuyện, chỉ nhìn cô, ý bảo cô nói tiếp.
Hà An Nhiên mím môi, sau đó mở miệng: “Ngày hôm qua anh không chào tạm biệt gì đã trực tiếp đến đây à?”
Chu Duyên Xuyên thong thả ung dung rút tay trong túi quần, ánh mắt sáng như đuốc nhìn cô.
“Ừ.”
“Vậy… Tống… Tống Trân nói… anh Triệu không liên hệ được với anh…” Hà An Nhiên bị anh nhìn đến mất tự nhiên, bất giác lắp bắp.
Chu Duyên Xuyên lấy điện thoại trong túi ra, ấn một cái, không sáng.
“Hết pin rồi.” Anh giơ điện thoại trước mặt cô.
“Đưa điện thoại em cho anh.”
Hà An Nhiên lấy điện thoại trong túi đưa cho anh. Cô nhìn anh thuần thục mở khóa, sau đó ấn một dãy số rồi gọi đi.
Vài giây sau.
“Alo, là em, Chu Duyên Xuyên.”
“Ừ, giờ em đang ở với An Nhiên, cúp máy đây.”
Cúp điện thoại xong, Chu Duyên Xuyên đưa điện thoại cho cô.
“Anh Triệu à?”
“Ừ.”
_________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Chu: Hừm… Hôm nay buông tha em!
/73
|