Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Hà An Nhiên nằm viện hơn một tuần, cho đến khi bác sĩ nói lưng cô đã không còn vấn đề, Tôn Duyệt mới làm thủ tục xuất viện cho cô.
Thật ra cho dù Tôn Duyệt không làm thủ tục xuất viện cho cô, chính cô cũng có thể tự làm, chỉ là cái ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu cô thì đã bị Tôn Duyệt vô tình bóp chết. Tôn Duyệt uy hiếp cô, nếu cô dám tự mình làm thủ tục xuất viện, cô ấy sẽ lập tức nói chuyện này cho Chu Duyên Xuyên.
Hà An Nhiên đương nhiên không dám để Chu Duyên Xuyên biết cô ầm ĩ muốn xuất viện, cho nên cũng chỉ có thể an phận nằm trong bệnh viện.
Trong thời gian đó, Tôn Duyệt và Giang Đình ngày nào cũng đến thăm cô.
Ngày xuất viện, là Giang Đình đến đón cô.
“Chị Giang, hôm nay phiền chị rồi.”
“Nói gì mà phiền với không phiền, em vốn là vì chị mà bị thương, chị đến đón em cũng là đương nhiên.”
Hà An Nhiên mỉm cười, trong chốc lát cũng không biết nên nói gì. Cũng may Giang Đình không nhiều lời, nhanh chóng chở cô về làng du lịch.
“Chị Giang, chị cứ cho em xuống phía trước đi, em muốn đến thẳng chỗ làm việc.”
“Không được, em mới ra viện, vẫn nên về khách sạn nghỉ ngơi trước đi.”
“Lưng em đã tốt rồi, có thể làm việc, em đã ở bệnh viện hơn một tuần, nhiều việc vẫn chưa hoàn thành.”
“Việc này em không cần lo lắng, chuyện này được tính là tai nạn lao động, cho nên trải qua thương lượng, bên chị đã quyết định cho mọi người thêm một tuần rồi.”
Hà An Nhiên quay đầu nhìn cô ấy, không dám tin tưởng. Bọn cô thật sự có thể kéo dài thêm một tuần sao?
“Không sai, là thật, cho nên dù muốn làm việc thì hôm nay em vẫn nên về nghỉ ngơi trước đi đã, ngủ một giấc, tinh lực dư thừa để dành cho ngày mai làm việc.”
Nếu Giang Đình đã nói như vậy rồi thì Hà An Nhiên cũng không tiện nói gì nữa, tùy ý để Giang Đình đưa mình về khách sạn.
“Chị Giang, đến rồi, chị không cần đưa em vào đâu, chị mau đi làm đi, em tự làm là được.” Hà An Nhiên tiếp nhận hành lý của mình trong tay Giang Đình.
“Được rồi, về ngủ một giấc, chị đi trước đây.”
“Vâng.”
Hà An Nhiên nhìn Giang Đình rời đi, sau đó mới vào phòng khách sạn.
Sau khi vào cửa, điều đầu tiên cô làm chính là tìm quần áo tắm rửa. Ở bệnh viện, bởi vì lưng đang kết vảy nên không thể tắm rửa, cô đã lâu không được tắm rồi, bây giờ rốt cuộc cũng có thể tắm táp thoải mái dễ chịu.
Tắm rửa xong, cô nhìn đồng hồ, giờ đã là một giờ chiều, cô chưa ăn trưa, nhưng cũng không còn gì để ăn. Vì thế cô bò lên giường, nhắm mắt bắt đầu nghỉ ngơi, không lâu sau đã cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hà An Nhiên là bị một tràng tiếng đập cửa đánh thức, có người gõ cửa phòng cô.
Cô vô tri vô thức hỏi: “Ai đó?”
Cô nửa mơ nửa tỉnh đi mở cửa.
“Là mình, Tống Trân.” Cửa truyền đến giọng nói cố tình đè thấp.
Tống Trân?
Hà An Nhiên tỉnh táo hơn không ít, cô nhanh chóng đi đến cửa, vươn tay mở cửa phòng.
Quả nhiên là nhìn thấy bên ngoài có một cô gái bọc từ đầu đến chân, che mình kín mít, là Tống Trân không sai.
Cửa vừa mở ra, Tống Trân lập tức đi vào, Hà An Nhiên cũng mau chóng đóng cửa lại.
“Sao cậu lại đến đây?”
Tống Trân không lập tức trả lời cô mà ngả mình xuống giường.
Một lát sau, Tống Trân trở mình ngồi dậy, mặt đầy mây đen.
Hà An Nhiên nhíu mày: “Sao thế?”
“Sẽ không liên quan đến Tề Nghiễm Ninh chứ?”
“Ngoại trừ anh ấy thì còn có ai có thể khiến mình thế này chứ.” Tống Trân hơi buồn rầu.
“Ừ, có chuyện gì thế, kể mình nghe đi.” Hà An Nhiên ghé vào giường.
Tống Trân đang chuẩn bị nói chuyện thì lại nhìn thấy lọ thuốc cô đặt trên tủ đầu giường.
“Đây là cái gì?” Cô ấy vươn tay lấy lọ thuốc.
“Cậu bị thương à?” Cô ấy hỏi.
Hà An Nhiên lấy lọ thuốc từ tay cô ấy: “Ừ, vết thương nhỏ, đã khỏi rồi, đây là thuốc làm mờ sẹo. Đúng rồi, cậu mau nói đi, chuyện của cậu và Tề Nghiễm Ninh rốt cuộc là sao vậy?”
Tống Trân thở dài một hơi: “Mình và anh ấy cãi nhau.”
“Hả?” Hà An Nhiên kinh ngạc, cô khó có thể tưởng tượng được hình ảnh hai người họ cãi nhau.
“Trưa hôm nay anh ấy đột nhiên nói với mình, sau này không cần nấu cơm cho anh ấy nữa.”
“Sau đó thì sao?”
“Anh ấy nói như vậy anh ấy sẽ có gánh nặng.”
Hà An Nhiên: “…”
“Ngoài nấu cơm cho anh ấy, cậu có làm gì khác nữa không?”
Tống Trân: “Ừm… Cưỡng hôn anh ấy vài lần thì có tính không?”
Hà An Nhiên: “…”
“Anh ấy càng ngày càng lạnh nhạt, càng ngày càng xa cách với mình, mình cảm giác như anh ấy không muốn nhìn thấy mình vậy.”
“Vậy anh ấy chưa gọi điện thoại cho cậu à?”
“Chưa, nếu anh ấy gọi điện thoại cho mình, mình còn phát cáu đến nỗi như thế này sao?”
Hà An Nhiên lấy tay chống đầu: “Sao lại ầm ĩ thành như vậy nhỉ?”
Càng nói trong lòng Tống Trân càng phiền muộn, cô ấy cũng nằm xuống.
“Cậu nói xem, nếu anh ấy mãi mãi không đến tìm mình thì làm sao bây giờ?”
“Anh ấy không tìm cậu, cậu sẽ không đi tìm anh ấy sao?”
“Nhưng lần nào cũng là mình đi tìm anh ấy, mặt mũi mình để ở đâu?”
Hà An Nhiên trợn trắng mắt: “Vậy phải xem cậu muốn mặt mũi hay muốn anh ấy.”
Tống Trân không nói gì.
Mặt mũi và Tề Nghiễm Ninh, chắc chắn là cô muốn Tề Nghiễm Ninh, mặt mũi cũng không phải mì sợi, không thể lấp đầy bụng.
“Tề Nghiễm Ninh.”
“Vậy thì không phải rồi, trước tiên cậu phải nắm anh ấy trong tay, bây giờ vứt mặt mũi, sau này vẫn có thể nhặt về.”
“Sao?” Nghe vậy, tâm trí Tống Trân lập tức tỉnh táo lại. Cô cảm thấy An Nhiên nói không sai, cứ câu được anh ấy đã, về phần mặt mũi, còn rất nhiều thời gian để nhặt về.
“Được đấy, An Nhiên.” Cô ấy đưa tay vỗ lưng cô một cái.
“A…” Hà An Nhiên bị vỗ như vậy, không khỏi hít vào một hơi.
“Sao… Sao thế?” Tống Trân bị cô dọa sợ, bởi vì mặt Hà An Nhiên lập tức trở nên trắng bệch.
Hà An Nhiên lắc đầu: “Không sao, chỉ là chỗ bị thương lần trước là ở lưng”
Tống Trân bò dậy: “Cho mình xem.” Nói xong liền vươn tay xốc áo Hà An Nhiên.
Hà An Nhiên đè tay cô ấy lại: “Đừng, không còn gì đáng ngại nữa, chỉ là vừa rồi cậu vỗ nên hơi đau thôi.”
“Xin lỗi, An Nhiên.” Tống Trân áy náy nói.
Thấy vẻ mặt áy náy của Tống Trân, Hà An Nhiên không khỏi nở nụ cười: “Có gì mà phải xin lỗi, không sao, dọa cậu rồi.”
“Không phải mình lo lắng cho cậu sao, cậu nói đi, chuyện bị thương thế này mà cậu cũng không nói cho mình.”
“Đâu phải là vết thương gì lớn, hơn nữa, mình không muốn làm cậu lo lắng nên mới không nói cho cậu.”
“Vậy Chu Duyên Xuyên thì sao, anh ấy biết không?”
Hà An Nhiên: “… Biết.”
Tống Trân nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ: “Vậy sao cậu không sợ anh ấy lo lắng?”
Hà An Nhiên sờ đầu, cười nói: “Thật ra là mình cũng không nói cho anh ấy, nhưng lúc đó anh ấy gọi điện thoại cho mình, do Tiểu Điềm tiếp, Tiểu Điềm nói cho anh ấy.”
“Được rồi, mình thấy cậu vẫn nên về nhanh đi, cậu chạy đến đây, chị Phinh Đình không biết phải không?”
“Ừ.”
“Thế nên cậu mau về đi, nếu chị Phinh Đình có việc không tìm thấy cậu, cậu sẽ xong đời.”
Tống Trân “soạt” một tiếng đứng dậy: “Cậu nói vậy mình mới nhớ, mình quên mất chuyện này.”
Hà An Nhiên mỉm cười bất đắc dĩ:“Vậy cậu mau về đi, còn có chuyện của Tề Nghiễm Ninh, chính cậu nhớ suy xét cho kỹ.”
“Ừ, mình biết rồi, mình đi đây, tối về sẽ gọi điện thoại cho cậu.”
Beta: Quanh
Hà An Nhiên nằm viện hơn một tuần, cho đến khi bác sĩ nói lưng cô đã không còn vấn đề, Tôn Duyệt mới làm thủ tục xuất viện cho cô.
Thật ra cho dù Tôn Duyệt không làm thủ tục xuất viện cho cô, chính cô cũng có thể tự làm, chỉ là cái ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu cô thì đã bị Tôn Duyệt vô tình bóp chết. Tôn Duyệt uy hiếp cô, nếu cô dám tự mình làm thủ tục xuất viện, cô ấy sẽ lập tức nói chuyện này cho Chu Duyên Xuyên.
Hà An Nhiên đương nhiên không dám để Chu Duyên Xuyên biết cô ầm ĩ muốn xuất viện, cho nên cũng chỉ có thể an phận nằm trong bệnh viện.
Trong thời gian đó, Tôn Duyệt và Giang Đình ngày nào cũng đến thăm cô.
Ngày xuất viện, là Giang Đình đến đón cô.
“Chị Giang, hôm nay phiền chị rồi.”
“Nói gì mà phiền với không phiền, em vốn là vì chị mà bị thương, chị đến đón em cũng là đương nhiên.”
Hà An Nhiên mỉm cười, trong chốc lát cũng không biết nên nói gì. Cũng may Giang Đình không nhiều lời, nhanh chóng chở cô về làng du lịch.
“Chị Giang, chị cứ cho em xuống phía trước đi, em muốn đến thẳng chỗ làm việc.”
“Không được, em mới ra viện, vẫn nên về khách sạn nghỉ ngơi trước đi.”
“Lưng em đã tốt rồi, có thể làm việc, em đã ở bệnh viện hơn một tuần, nhiều việc vẫn chưa hoàn thành.”
“Việc này em không cần lo lắng, chuyện này được tính là tai nạn lao động, cho nên trải qua thương lượng, bên chị đã quyết định cho mọi người thêm một tuần rồi.”
Hà An Nhiên quay đầu nhìn cô ấy, không dám tin tưởng. Bọn cô thật sự có thể kéo dài thêm một tuần sao?
“Không sai, là thật, cho nên dù muốn làm việc thì hôm nay em vẫn nên về nghỉ ngơi trước đi đã, ngủ một giấc, tinh lực dư thừa để dành cho ngày mai làm việc.”
Nếu Giang Đình đã nói như vậy rồi thì Hà An Nhiên cũng không tiện nói gì nữa, tùy ý để Giang Đình đưa mình về khách sạn.
“Chị Giang, đến rồi, chị không cần đưa em vào đâu, chị mau đi làm đi, em tự làm là được.” Hà An Nhiên tiếp nhận hành lý của mình trong tay Giang Đình.
“Được rồi, về ngủ một giấc, chị đi trước đây.”
“Vâng.”
Hà An Nhiên nhìn Giang Đình rời đi, sau đó mới vào phòng khách sạn.
Sau khi vào cửa, điều đầu tiên cô làm chính là tìm quần áo tắm rửa. Ở bệnh viện, bởi vì lưng đang kết vảy nên không thể tắm rửa, cô đã lâu không được tắm rồi, bây giờ rốt cuộc cũng có thể tắm táp thoải mái dễ chịu.
Tắm rửa xong, cô nhìn đồng hồ, giờ đã là một giờ chiều, cô chưa ăn trưa, nhưng cũng không còn gì để ăn. Vì thế cô bò lên giường, nhắm mắt bắt đầu nghỉ ngơi, không lâu sau đã cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hà An Nhiên là bị một tràng tiếng đập cửa đánh thức, có người gõ cửa phòng cô.
Cô vô tri vô thức hỏi: “Ai đó?”
Cô nửa mơ nửa tỉnh đi mở cửa.
“Là mình, Tống Trân.” Cửa truyền đến giọng nói cố tình đè thấp.
Tống Trân?
Hà An Nhiên tỉnh táo hơn không ít, cô nhanh chóng đi đến cửa, vươn tay mở cửa phòng.
Quả nhiên là nhìn thấy bên ngoài có một cô gái bọc từ đầu đến chân, che mình kín mít, là Tống Trân không sai.
Cửa vừa mở ra, Tống Trân lập tức đi vào, Hà An Nhiên cũng mau chóng đóng cửa lại.
“Sao cậu lại đến đây?”
Tống Trân không lập tức trả lời cô mà ngả mình xuống giường.
Một lát sau, Tống Trân trở mình ngồi dậy, mặt đầy mây đen.
Hà An Nhiên nhíu mày: “Sao thế?”
“Sẽ không liên quan đến Tề Nghiễm Ninh chứ?”
“Ngoại trừ anh ấy thì còn có ai có thể khiến mình thế này chứ.” Tống Trân hơi buồn rầu.
“Ừ, có chuyện gì thế, kể mình nghe đi.” Hà An Nhiên ghé vào giường.
Tống Trân đang chuẩn bị nói chuyện thì lại nhìn thấy lọ thuốc cô đặt trên tủ đầu giường.
“Đây là cái gì?” Cô ấy vươn tay lấy lọ thuốc.
“Cậu bị thương à?” Cô ấy hỏi.
Hà An Nhiên lấy lọ thuốc từ tay cô ấy: “Ừ, vết thương nhỏ, đã khỏi rồi, đây là thuốc làm mờ sẹo. Đúng rồi, cậu mau nói đi, chuyện của cậu và Tề Nghiễm Ninh rốt cuộc là sao vậy?”
Tống Trân thở dài một hơi: “Mình và anh ấy cãi nhau.”
“Hả?” Hà An Nhiên kinh ngạc, cô khó có thể tưởng tượng được hình ảnh hai người họ cãi nhau.
“Trưa hôm nay anh ấy đột nhiên nói với mình, sau này không cần nấu cơm cho anh ấy nữa.”
“Sau đó thì sao?”
“Anh ấy nói như vậy anh ấy sẽ có gánh nặng.”
Hà An Nhiên: “…”
“Ngoài nấu cơm cho anh ấy, cậu có làm gì khác nữa không?”
Tống Trân: “Ừm… Cưỡng hôn anh ấy vài lần thì có tính không?”
Hà An Nhiên: “…”
“Anh ấy càng ngày càng lạnh nhạt, càng ngày càng xa cách với mình, mình cảm giác như anh ấy không muốn nhìn thấy mình vậy.”
“Vậy anh ấy chưa gọi điện thoại cho cậu à?”
“Chưa, nếu anh ấy gọi điện thoại cho mình, mình còn phát cáu đến nỗi như thế này sao?”
Hà An Nhiên lấy tay chống đầu: “Sao lại ầm ĩ thành như vậy nhỉ?”
Càng nói trong lòng Tống Trân càng phiền muộn, cô ấy cũng nằm xuống.
“Cậu nói xem, nếu anh ấy mãi mãi không đến tìm mình thì làm sao bây giờ?”
“Anh ấy không tìm cậu, cậu sẽ không đi tìm anh ấy sao?”
“Nhưng lần nào cũng là mình đi tìm anh ấy, mặt mũi mình để ở đâu?”
Hà An Nhiên trợn trắng mắt: “Vậy phải xem cậu muốn mặt mũi hay muốn anh ấy.”
Tống Trân không nói gì.
Mặt mũi và Tề Nghiễm Ninh, chắc chắn là cô muốn Tề Nghiễm Ninh, mặt mũi cũng không phải mì sợi, không thể lấp đầy bụng.
“Tề Nghiễm Ninh.”
“Vậy thì không phải rồi, trước tiên cậu phải nắm anh ấy trong tay, bây giờ vứt mặt mũi, sau này vẫn có thể nhặt về.”
“Sao?” Nghe vậy, tâm trí Tống Trân lập tức tỉnh táo lại. Cô cảm thấy An Nhiên nói không sai, cứ câu được anh ấy đã, về phần mặt mũi, còn rất nhiều thời gian để nhặt về.
“Được đấy, An Nhiên.” Cô ấy đưa tay vỗ lưng cô một cái.
“A…” Hà An Nhiên bị vỗ như vậy, không khỏi hít vào một hơi.
“Sao… Sao thế?” Tống Trân bị cô dọa sợ, bởi vì mặt Hà An Nhiên lập tức trở nên trắng bệch.
Hà An Nhiên lắc đầu: “Không sao, chỉ là chỗ bị thương lần trước là ở lưng”
Tống Trân bò dậy: “Cho mình xem.” Nói xong liền vươn tay xốc áo Hà An Nhiên.
Hà An Nhiên đè tay cô ấy lại: “Đừng, không còn gì đáng ngại nữa, chỉ là vừa rồi cậu vỗ nên hơi đau thôi.”
“Xin lỗi, An Nhiên.” Tống Trân áy náy nói.
Thấy vẻ mặt áy náy của Tống Trân, Hà An Nhiên không khỏi nở nụ cười: “Có gì mà phải xin lỗi, không sao, dọa cậu rồi.”
“Không phải mình lo lắng cho cậu sao, cậu nói đi, chuyện bị thương thế này mà cậu cũng không nói cho mình.”
“Đâu phải là vết thương gì lớn, hơn nữa, mình không muốn làm cậu lo lắng nên mới không nói cho cậu.”
“Vậy Chu Duyên Xuyên thì sao, anh ấy biết không?”
Hà An Nhiên: “… Biết.”
Tống Trân nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ: “Vậy sao cậu không sợ anh ấy lo lắng?”
Hà An Nhiên sờ đầu, cười nói: “Thật ra là mình cũng không nói cho anh ấy, nhưng lúc đó anh ấy gọi điện thoại cho mình, do Tiểu Điềm tiếp, Tiểu Điềm nói cho anh ấy.”
“Được rồi, mình thấy cậu vẫn nên về nhanh đi, cậu chạy đến đây, chị Phinh Đình không biết phải không?”
“Ừ.”
“Thế nên cậu mau về đi, nếu chị Phinh Đình có việc không tìm thấy cậu, cậu sẽ xong đời.”
Tống Trân “soạt” một tiếng đứng dậy: “Cậu nói vậy mình mới nhớ, mình quên mất chuyện này.”
Hà An Nhiên mỉm cười bất đắc dĩ:“Vậy cậu mau về đi, còn có chuyện của Tề Nghiễm Ninh, chính cậu nhớ suy xét cho kỹ.”
“Ừ, mình biết rồi, mình đi đây, tối về sẽ gọi điện thoại cho cậu.”
/73
|