Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
“An Nhiên.” Giang Đình ngẩng đầu gọi người trên giàn giáo.
An Nhiên?
Đường Giai mơ hồ cảm thấy cái tên này khá quen tai.
Nghe thấy giọng Giang Đình, Hà An Nhiên xoay người lại. Tầm mắt cô lập tức dừng lại ở người đứng bên cạnh Giang Đình.
Đường Giai?
“An Nhiên, xuống đây đi.” Giang Đình nói với cô.
“Đến đây.” Hà An Nhiên buông bút vẽ trong tay, sau đó xuống khỏi giàn giáo.
Đường Giai nhìn cô gái đang càng ngày càng gần mình, ký ức càng thêm rõ ràng.
Hà An Nhiên cười nói: “Chị Giang.”
Giang Đình cười gật đầu: “Đường tổng, đây là người phụ trách chủ đề này của chúng ta, cũng là người dẫn đầu của phòng làm việc này, Hà An Nhiên.”
“Hà An Nhiên.” Khóe môi Đường Giai phảng phất mang theo ý cười, lặp lại một lần.
“Đúng vậy, Đường tổng.” Trên mặt Hà An Nhiên cũng mang theo ý cười.
Giang Đình tinh ý nhận thấy được giữa hai người này có một bầu không khí rất khó nói, cứ kì lạ.
...
Hà An Nhiên vẫn luôn không biết, vì sao Thẩm Bội Tuệ lại vội vàng mang cô rời khỏi Bắc Kinh như vậy. Tuy cô luôn rất rõ ràng, sớm muộn gì cô và mẹ cũng phải rời khỏi, nhưng cô không ngờ chuyện này lại gấp gáp như vậy. Chuyện này Thẩm Bội Tuệ cũng không dấu diếm cô, ngày cô và mẹ rời khỏi Bắc Kinh, cô cũng đã biết tất cả.
Bà nói bà không hiểu nội tâm mình có cảm giác gì nữa, chỉ cảm thấy trong lòng áp lực đến mức muốn khóc, cả người vô cùng đau đớn. Rồi sau đó, mỗi ngày cứ trôi qua như thường lệ, cô biết Thẩm Bội Tuệ không dễ chịu hơn cô bao nhiêu, cho nên cô chưa bao giờ nhắc đến chuyện này trước mặt bà ấy nữa, cả hai đều im lặng không nhắc đến, chỉ là an ổn sống qua ngày.
Lần đầu tiên cô gặp được Đường Giai là vào năm hai cao trung. Ngày đó vừa tan học, cô thu dọn cặp sách chuẩn bị về nhà, vừa ra cổng trường liền nhìn thấy trước cửa có một người phụ nữ trung niên.
Vì sao nhiều người như vậy, cô liếc mắt một cái là đã có thể chú ý đến bà ta? Không chỉ bởi vì bà ta xinh đẹp, mà còn vì cách ăn mặc của bà ta rất khiến người ta chú ý, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy trong đám người.
Chắc là một phu nhân nhà giàu nào đó.
Cô đã nghĩ như vậy.
Nhưng chuyện này không liên quan đến cô, vì thế khi cô lấy tai nghe trong túi chuẩn bị đeo vào thì người đó lại đi thẳng qua chỗ cô.
“Hà An Nhiên.”
Tai nghe vừa chạm vào một vành tai thì cô chợt nghe được người đó gọi tên mình, cô kinh ngạc xoay người lại.
Người phụ nữ trung niên kia đánh giá cô từ trên xuống dưới, trong mắt mang theo sự xem thường và khinh bỉ.
“Đúng là giống.”
Hà An Nhiên nhíu mày, cô biết nhìn người, cho nên cô liếc mắt một cái là đã nhìn ra cảm xúc giấu trong đôi mắt bà ta.
“Cháu có quen cô không?” Cô lấy tai nghe xuống, ngữ khí lạnh nhạt hỏi bà ta.
“Cháu không quen cô, nhưng cô quen cháu, cái gương mặt này, muốn không quen cũng khó.” Vẻ ngoài chẳng khác gì Thẩm Bội Tuệ, như cùng một khuôn mẫu khắc ra, vừa nhìn là đã khiến người ta cảm thấy chán ghét.
Hà An Nhiên nhướng mày, xem ra bà ta ghét cô, hơn nữa là vô cùng ghét.
“À, cảm ơn vì cô quen cháu, tạm biệt.” Cô không có tâm tình ứng phó với bà ta, cũng không có tâm tình đánh đố. Cô cảm thấy người phụ này có lẽ là một kẻ tâm thần, đầu óc không quá bình thường.
“Cô tên Đường Giai.”
Hà An Nhiên vừa chuẩn bị xoay người, nghe thấy cái tên này thì lập tức dừng lại.
Đường Giai?
Vì sao cái tên này lại quen vậy nhỉ, cô hơi nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên một tia sáng.
Là bà ta!
“Bà tìm tôi có việc gì sao?” Ánh mắt cô lạnh như băng.
“Có việc chứ, tôi hy vọng các người có thể rời khỏi Tô Châu.” Đường Giai khoanh tay trước ngực.
Lúc trước Thẩm Bội Tuệ mang cô rời khỏi Bắc Kinh, có lẽ cũng là do bà ta giở trò sau lưng, Hà An Nhiên nắm chặt bàn tay.
“Bà là cảnh sát Thái Bình Dương à, quản nhiều thế [1].” Cô không khỏi cười nhạo.
[1] Một câu nói dùng để chỉ những người thích xen vào chuyện của người khác
Dường như là Đường Giai không ngờ Hà An Nhiên lại miệng lưỡi sắc bén như vậy, ngây ra một lúc.
“Ranh con, không có giáo dưỡng à, mẹ mày dạy mày như thế sao?”
“Tôi không có giáo dưỡng hình như cũng đâu liên quan gì đến bà, hơn nữa những gì mà mẹ tôi dạy bảo tôi, chỉ cần dùng với đúng người thôi.”
Đường Giai là thiên kim của một tập đoàn, từ nhỏ đã được hưởng muôn vàn cưng chiều, sau này gả cho Hà Thủ Ngu, lòng tự trọng bị ông giẫm đạp cho không đáng một đồng. Nhưng trước mặt người ngoài, bà vẫn là thành viên hội đồng quản trị của công ty, ăn trên ngồi trước, là phu nhân của một họa sĩ, vậy mà bây giờ bà lại bị con nhóc miệng còn hôi sữa làm cho nhục nhã, tức giận tới mức đau ngực.
“Đều là dòng máu của Hà gia, vì sao lại chênh lệch lớn như vậy, cũng không biết trước đây Tụng Nghị chịu đựng mày như thế nào.”
Hà An Nhiên chuẩn bị nói lại theo bản năng, nhưng lại nghe thấy một cái tên quen thuộc.
Tụng Nghị…
“Hà Tụng Nghị?”
“Không sai, chẳng lẽ con bé chưa nói cho mày, tao là thím của con bé sao?”
Hà An Nhiên không phản ứng lại.
Thẩm Bội Tuệ đã kể với cô chuyện của bà và Hà Thủ Ngu, nhưng cô vẫn luôn không biết, Hà Tụng Nghị còn có quan hệ này với Hà Thủ Ngu, nếu nói như vậy, chẳng phải cô và Hà Tụng Nghị là… chị em họ?
Chuyện này chắc là Thẩm Bội Tuệ cũng không biết.
Giây phút này, đầu óc cô vận chuyển rất nhanh.
“Chuyện của mẹ tôi, là Hà Tụng Nghị nói với bà phải không.”
Beta: Quanh
“An Nhiên.” Giang Đình ngẩng đầu gọi người trên giàn giáo.
An Nhiên?
Đường Giai mơ hồ cảm thấy cái tên này khá quen tai.
Nghe thấy giọng Giang Đình, Hà An Nhiên xoay người lại. Tầm mắt cô lập tức dừng lại ở người đứng bên cạnh Giang Đình.
Đường Giai?
“An Nhiên, xuống đây đi.” Giang Đình nói với cô.
“Đến đây.” Hà An Nhiên buông bút vẽ trong tay, sau đó xuống khỏi giàn giáo.
Đường Giai nhìn cô gái đang càng ngày càng gần mình, ký ức càng thêm rõ ràng.
Hà An Nhiên cười nói: “Chị Giang.”
Giang Đình cười gật đầu: “Đường tổng, đây là người phụ trách chủ đề này của chúng ta, cũng là người dẫn đầu của phòng làm việc này, Hà An Nhiên.”
“Hà An Nhiên.” Khóe môi Đường Giai phảng phất mang theo ý cười, lặp lại một lần.
“Đúng vậy, Đường tổng.” Trên mặt Hà An Nhiên cũng mang theo ý cười.
Giang Đình tinh ý nhận thấy được giữa hai người này có một bầu không khí rất khó nói, cứ kì lạ.
...
Hà An Nhiên vẫn luôn không biết, vì sao Thẩm Bội Tuệ lại vội vàng mang cô rời khỏi Bắc Kinh như vậy. Tuy cô luôn rất rõ ràng, sớm muộn gì cô và mẹ cũng phải rời khỏi, nhưng cô không ngờ chuyện này lại gấp gáp như vậy. Chuyện này Thẩm Bội Tuệ cũng không dấu diếm cô, ngày cô và mẹ rời khỏi Bắc Kinh, cô cũng đã biết tất cả.
Bà nói bà không hiểu nội tâm mình có cảm giác gì nữa, chỉ cảm thấy trong lòng áp lực đến mức muốn khóc, cả người vô cùng đau đớn. Rồi sau đó, mỗi ngày cứ trôi qua như thường lệ, cô biết Thẩm Bội Tuệ không dễ chịu hơn cô bao nhiêu, cho nên cô chưa bao giờ nhắc đến chuyện này trước mặt bà ấy nữa, cả hai đều im lặng không nhắc đến, chỉ là an ổn sống qua ngày.
Lần đầu tiên cô gặp được Đường Giai là vào năm hai cao trung. Ngày đó vừa tan học, cô thu dọn cặp sách chuẩn bị về nhà, vừa ra cổng trường liền nhìn thấy trước cửa có một người phụ nữ trung niên.
Vì sao nhiều người như vậy, cô liếc mắt một cái là đã có thể chú ý đến bà ta? Không chỉ bởi vì bà ta xinh đẹp, mà còn vì cách ăn mặc của bà ta rất khiến người ta chú ý, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy trong đám người.
Chắc là một phu nhân nhà giàu nào đó.
Cô đã nghĩ như vậy.
Nhưng chuyện này không liên quan đến cô, vì thế khi cô lấy tai nghe trong túi chuẩn bị đeo vào thì người đó lại đi thẳng qua chỗ cô.
“Hà An Nhiên.”
Tai nghe vừa chạm vào một vành tai thì cô chợt nghe được người đó gọi tên mình, cô kinh ngạc xoay người lại.
Người phụ nữ trung niên kia đánh giá cô từ trên xuống dưới, trong mắt mang theo sự xem thường và khinh bỉ.
“Đúng là giống.”
Hà An Nhiên nhíu mày, cô biết nhìn người, cho nên cô liếc mắt một cái là đã nhìn ra cảm xúc giấu trong đôi mắt bà ta.
“Cháu có quen cô không?” Cô lấy tai nghe xuống, ngữ khí lạnh nhạt hỏi bà ta.
“Cháu không quen cô, nhưng cô quen cháu, cái gương mặt này, muốn không quen cũng khó.” Vẻ ngoài chẳng khác gì Thẩm Bội Tuệ, như cùng một khuôn mẫu khắc ra, vừa nhìn là đã khiến người ta cảm thấy chán ghét.
Hà An Nhiên nhướng mày, xem ra bà ta ghét cô, hơn nữa là vô cùng ghét.
“À, cảm ơn vì cô quen cháu, tạm biệt.” Cô không có tâm tình ứng phó với bà ta, cũng không có tâm tình đánh đố. Cô cảm thấy người phụ này có lẽ là một kẻ tâm thần, đầu óc không quá bình thường.
“Cô tên Đường Giai.”
Hà An Nhiên vừa chuẩn bị xoay người, nghe thấy cái tên này thì lập tức dừng lại.
Đường Giai?
Vì sao cái tên này lại quen vậy nhỉ, cô hơi nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên một tia sáng.
Là bà ta!
“Bà tìm tôi có việc gì sao?” Ánh mắt cô lạnh như băng.
“Có việc chứ, tôi hy vọng các người có thể rời khỏi Tô Châu.” Đường Giai khoanh tay trước ngực.
Lúc trước Thẩm Bội Tuệ mang cô rời khỏi Bắc Kinh, có lẽ cũng là do bà ta giở trò sau lưng, Hà An Nhiên nắm chặt bàn tay.
“Bà là cảnh sát Thái Bình Dương à, quản nhiều thế [1].” Cô không khỏi cười nhạo.
[1] Một câu nói dùng để chỉ những người thích xen vào chuyện của người khác
Dường như là Đường Giai không ngờ Hà An Nhiên lại miệng lưỡi sắc bén như vậy, ngây ra một lúc.
“Ranh con, không có giáo dưỡng à, mẹ mày dạy mày như thế sao?”
“Tôi không có giáo dưỡng hình như cũng đâu liên quan gì đến bà, hơn nữa những gì mà mẹ tôi dạy bảo tôi, chỉ cần dùng với đúng người thôi.”
Đường Giai là thiên kim của một tập đoàn, từ nhỏ đã được hưởng muôn vàn cưng chiều, sau này gả cho Hà Thủ Ngu, lòng tự trọng bị ông giẫm đạp cho không đáng một đồng. Nhưng trước mặt người ngoài, bà vẫn là thành viên hội đồng quản trị của công ty, ăn trên ngồi trước, là phu nhân của một họa sĩ, vậy mà bây giờ bà lại bị con nhóc miệng còn hôi sữa làm cho nhục nhã, tức giận tới mức đau ngực.
“Đều là dòng máu của Hà gia, vì sao lại chênh lệch lớn như vậy, cũng không biết trước đây Tụng Nghị chịu đựng mày như thế nào.”
Hà An Nhiên chuẩn bị nói lại theo bản năng, nhưng lại nghe thấy một cái tên quen thuộc.
Tụng Nghị…
“Hà Tụng Nghị?”
“Không sai, chẳng lẽ con bé chưa nói cho mày, tao là thím của con bé sao?”
Hà An Nhiên không phản ứng lại.
Thẩm Bội Tuệ đã kể với cô chuyện của bà và Hà Thủ Ngu, nhưng cô vẫn luôn không biết, Hà Tụng Nghị còn có quan hệ này với Hà Thủ Ngu, nếu nói như vậy, chẳng phải cô và Hà Tụng Nghị là… chị em họ?
Chuyện này chắc là Thẩm Bội Tuệ cũng không biết.
Giây phút này, đầu óc cô vận chuyển rất nhanh.
“Chuyện của mẹ tôi, là Hà Tụng Nghị nói với bà phải không.”
/73
|