*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Lúc hai người đến rạp chiếu phim, phim đã chính thức bắt đầu được vài phút.
Từ khi hai người ở bên nhau đến nay, đây là lần đầu tiên cùng đi xem phim, tuy giờ Chu Duyên Xuyên đã dành rất nhiều thời gian để quản lý công ty, nhưng lúc anh và cô cùng nhau ra cửa vẫn phải mang khẩu trang, cũng chỉ để bớt đi một ít phiền toái không cần thiết.
Sau khi phim bắt đầu, Hà An Nhiên vừa ăn bắp rang vừa uống Coca, vô cùng thích ý.
Lúc xem phim, Hà An Nhiên thật sự bị Chu Duyên Xuyên mê hoặc, đúng là quá đẹp trai, đẹp trai đến mức cô còn không tin được người bên trong và người ngồi cạnh cô là cùng một người.
Còn có Tống Trân, tạo hình cũng rất đẹp, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười đều vô cùng xinh đẹp. Không nói khoa trương, nếu cô và Tống Trân không phải bạn thân, cô thật sự sẽ trở thành fan của Tống Trân.
“Đẹp trai quá.” Cô nhìn Chu Duyên Xuyên trên màn hình, nói.
Cô không ngờ Chu Duyên Xuyên mặc y phục triều Thanh [1] lại đẹp như vậy.
Cưỡi ngựa chơi cờ, thưởng trà múa kiếm.
Anh diễn nhân vật thanh tâm quả dục, không màng phân tranh của thế gian này rất sắc sảo, khí chất mà tự anh có quả thực khiến người ta bị hấp dẫn.
Chu Duyên Xuyên nghiêng đầu nhìn Hà An Nhiên: “Bản tôn ở đây.”
Hà An Nhiên cầm một hạt bắp rang cho vào miệng, sau đó nghiêng đầu nhìn anh.
“Em cảm thấy trong phim đẹp hơn.”
Chu Duyên Xuyên: “…”
Đây không phải lần đầu cô nói như vậy, anh bắt đầu hoài nghi chính mình, chẳng lẽ người thật kém hơn trong phim rất nhiều sao?
Anh nhìn dáng vẻ chuyên chú của cô, trong lòng không khỏi cảm thấy mềm mại.
Đôi mắt Hà An Nhiên tuy vẫn luôn nhìn chăm chăm màn hình lớn, nhưng dư quang vẫn có thể thấy anh đang nhìn mình.
“Anh không xem phim, nhìn em làm gì?” Cô nhỏ giọng thì thầm với anh.
Chu Duyên Xuyên không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nhếch môi dưới lớp khẩu trang, anh đưa tay cầm tay cô, cùng cô mười ngón đan xen.
“Ngại quá, nhường chỗ một chút, cho qua cho qua ạ.”
Lúc bộ phim chiếu được một phần ba, trong phòng chiếu phim tối tăm vang lên tiếng nói chuyện dù đã cố nhỏ giọng.
Hà An Nhiên quay đầu nhìn, là hai nữ sinh đang khom lưng đi qua bên này, có vẻ là đến muộn.
“Mình nói rồi mà, hôm nay chắc chắn đến trễ, còn không bằng qua mấy ngày nữa rồi xem.” Một nữ sinh nhỏ giọng nói với nữ sinh bên cạnh.
“Như vậy sao được, suất đầu tiên mà, qua hôm nay thì không tính số lượng vé bán ra trong ngày đầu tiên nữa, mình phải vì nam thần nhà mình mà cống hiến doanh thu phòng bán vé.”
Hà An Nhiên đang uống Coca, mơ hồ cảm thấy giọng nói này có hơi quen thuộc.
“Thôi đi, chỉ một tấm vé này của cậu, có thể cống hiến bao nhiêu?”
“Gom ít thành nhiều, cậu hiểu không?”
Hai nữ sinh an vị ngay bên cạnh cô, cô quay đầu nhìn hai cô gái đó, người ngồi bên cạnh cô không phải là ai khác, đúng là Lâm Lôi, bàn tay đang nắm tay Chu Duyên Xuyên của cô nắm chặt lại.
Chu Duyên Xuyên không rõ nguyên do quay đầu nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”
Hà An Nhiên nhanh chóng lắc đầu.
“An Nhiên?” Lâm Lôi bên cạnh đột nhiên mở miệng kêu, vừa rồi cô quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Hà An Nhiên.
Hà An Nhiên có hơi căng thẳng, cô không ngờ lại gặp Lâm Lôi ở đây.
Cô gật đầu, cười với cô ấy: “Trùng hợp quá.”
“Đúng vậy, quá trùng hợp, mấy hôm trước em vừa về Bắc Kinh, còn định hẹn chị đi chơi đấy, không ngờ hôm nay lại trùng hợp gặp nhau.” Lâm Lôi cười nói.
Cô ấy nhìn thấy Hà An Nhiên đang nắm chặt tay người đàn ông ngồi bên cạnh, trong mắt mang theo ý cười: “Đến cùng bạn trai à?”
Hà An Nhiên nhìn Chu Duyên Xuyên một cái, sau đó gật đầu.
Lâm Lôi nhìn người đàn ông bên cạnh Hà An Nhiên, cô ấy không thấy rõ mặt anh, bởi vì anh mang khẩu trang, cô ấy hơi khó hiểu, vì sao ở trong nhà rồi mà còn mang khẩu trang?
“Anh ấy… Gần đây anh ấy bị cảm…” Hà An Nhiên nhìn thấy sự băn khoăn của cô ấy, nhanh chóng mở miệng giải thích.
“Thì ra là thế.”
Chu Duyên Xuyên thấy cô ấy nhìn mình, xuất phát từ sự tôn trọng, anh gật đầu với cô ấy.
Tầm mắt Lâm Lôi và anh giao nhau.
Trong chốc lát, một cảm giác quen thuộc không nói nên lời dâng lên. Nhưng lúc cô ấy còn chưa thấy rõ ràng, anh đã dời mắt đi, lưng dựa vào ghế, ở giữa còn cách Hà An Nhiên, cô ấy cũng ngại trắng trợn táo bạo nhìn chằm chằm bạn trai người ta nên thu hồi ánh mắt.
Cô ấy nghiêng đầu bắt đầu xem phim, nhanh chóng bị cốt truyện hấp dẫn, hoàn toàn chìm đắm trong cốt truyện, nào quan tâm đến cái gì quen với không quen nữa.
Sau khi bộ phim gần kết thúc, Hà An Nhiên lấy cớ cùng Chu Duyên Xuyên đi trước.
_______________
[1] Trang phục Triều Thanh:
Nhược Vy: bạn nào xem Diên Hy Công Lược thì trang phục trong phim chính là trang phục triều Thanh đấy ạ. Trong ảnh là Phó Hằng, nam phụ đáng thương của chúng ta (^v^)
Bonus thêm cái ảnh chị Hậu xinh đẹp của chúng ta (~ ̄³ ̄)~
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Lúc hai người đến rạp chiếu phim, phim đã chính thức bắt đầu được vài phút.
Từ khi hai người ở bên nhau đến nay, đây là lần đầu tiên cùng đi xem phim, tuy giờ Chu Duyên Xuyên đã dành rất nhiều thời gian để quản lý công ty, nhưng lúc anh và cô cùng nhau ra cửa vẫn phải mang khẩu trang, cũng chỉ để bớt đi một ít phiền toái không cần thiết.
Sau khi phim bắt đầu, Hà An Nhiên vừa ăn bắp rang vừa uống Coca, vô cùng thích ý.
Lúc xem phim, Hà An Nhiên thật sự bị Chu Duyên Xuyên mê hoặc, đúng là quá đẹp trai, đẹp trai đến mức cô còn không tin được người bên trong và người ngồi cạnh cô là cùng một người.
Còn có Tống Trân, tạo hình cũng rất đẹp, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười đều vô cùng xinh đẹp. Không nói khoa trương, nếu cô và Tống Trân không phải bạn thân, cô thật sự sẽ trở thành fan của Tống Trân.
“Đẹp trai quá.” Cô nhìn Chu Duyên Xuyên trên màn hình, nói.
Cô không ngờ Chu Duyên Xuyên mặc y phục triều Thanh [1] lại đẹp như vậy.
Cưỡi ngựa chơi cờ, thưởng trà múa kiếm.
Anh diễn nhân vật thanh tâm quả dục, không màng phân tranh của thế gian này rất sắc sảo, khí chất mà tự anh có quả thực khiến người ta bị hấp dẫn.
Chu Duyên Xuyên nghiêng đầu nhìn Hà An Nhiên: “Bản tôn ở đây.”
Hà An Nhiên cầm một hạt bắp rang cho vào miệng, sau đó nghiêng đầu nhìn anh.
“Em cảm thấy trong phim đẹp hơn.”
Chu Duyên Xuyên: “…”
Đây không phải lần đầu cô nói như vậy, anh bắt đầu hoài nghi chính mình, chẳng lẽ người thật kém hơn trong phim rất nhiều sao?
Anh nhìn dáng vẻ chuyên chú của cô, trong lòng không khỏi cảm thấy mềm mại.
Đôi mắt Hà An Nhiên tuy vẫn luôn nhìn chăm chăm màn hình lớn, nhưng dư quang vẫn có thể thấy anh đang nhìn mình.
“Anh không xem phim, nhìn em làm gì?” Cô nhỏ giọng thì thầm với anh.
Chu Duyên Xuyên không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nhếch môi dưới lớp khẩu trang, anh đưa tay cầm tay cô, cùng cô mười ngón đan xen.
“Ngại quá, nhường chỗ một chút, cho qua cho qua ạ.”
Lúc bộ phim chiếu được một phần ba, trong phòng chiếu phim tối tăm vang lên tiếng nói chuyện dù đã cố nhỏ giọng.
Hà An Nhiên quay đầu nhìn, là hai nữ sinh đang khom lưng đi qua bên này, có vẻ là đến muộn.
“Mình nói rồi mà, hôm nay chắc chắn đến trễ, còn không bằng qua mấy ngày nữa rồi xem.” Một nữ sinh nhỏ giọng nói với nữ sinh bên cạnh.
“Như vậy sao được, suất đầu tiên mà, qua hôm nay thì không tính số lượng vé bán ra trong ngày đầu tiên nữa, mình phải vì nam thần nhà mình mà cống hiến doanh thu phòng bán vé.”
Hà An Nhiên đang uống Coca, mơ hồ cảm thấy giọng nói này có hơi quen thuộc.
“Thôi đi, chỉ một tấm vé này của cậu, có thể cống hiến bao nhiêu?”
“Gom ít thành nhiều, cậu hiểu không?”
Hai nữ sinh an vị ngay bên cạnh cô, cô quay đầu nhìn hai cô gái đó, người ngồi bên cạnh cô không phải là ai khác, đúng là Lâm Lôi, bàn tay đang nắm tay Chu Duyên Xuyên của cô nắm chặt lại.
Chu Duyên Xuyên không rõ nguyên do quay đầu nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”
Hà An Nhiên nhanh chóng lắc đầu.
“An Nhiên?” Lâm Lôi bên cạnh đột nhiên mở miệng kêu, vừa rồi cô quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Hà An Nhiên.
Hà An Nhiên có hơi căng thẳng, cô không ngờ lại gặp Lâm Lôi ở đây.
Cô gật đầu, cười với cô ấy: “Trùng hợp quá.”
“Đúng vậy, quá trùng hợp, mấy hôm trước em vừa về Bắc Kinh, còn định hẹn chị đi chơi đấy, không ngờ hôm nay lại trùng hợp gặp nhau.” Lâm Lôi cười nói.
Cô ấy nhìn thấy Hà An Nhiên đang nắm chặt tay người đàn ông ngồi bên cạnh, trong mắt mang theo ý cười: “Đến cùng bạn trai à?”
Hà An Nhiên nhìn Chu Duyên Xuyên một cái, sau đó gật đầu.
Lâm Lôi nhìn người đàn ông bên cạnh Hà An Nhiên, cô ấy không thấy rõ mặt anh, bởi vì anh mang khẩu trang, cô ấy hơi khó hiểu, vì sao ở trong nhà rồi mà còn mang khẩu trang?
“Anh ấy… Gần đây anh ấy bị cảm…” Hà An Nhiên nhìn thấy sự băn khoăn của cô ấy, nhanh chóng mở miệng giải thích.
“Thì ra là thế.”
Chu Duyên Xuyên thấy cô ấy nhìn mình, xuất phát từ sự tôn trọng, anh gật đầu với cô ấy.
Tầm mắt Lâm Lôi và anh giao nhau.
Trong chốc lát, một cảm giác quen thuộc không nói nên lời dâng lên. Nhưng lúc cô ấy còn chưa thấy rõ ràng, anh đã dời mắt đi, lưng dựa vào ghế, ở giữa còn cách Hà An Nhiên, cô ấy cũng ngại trắng trợn táo bạo nhìn chằm chằm bạn trai người ta nên thu hồi ánh mắt.
Cô ấy nghiêng đầu bắt đầu xem phim, nhanh chóng bị cốt truyện hấp dẫn, hoàn toàn chìm đắm trong cốt truyện, nào quan tâm đến cái gì quen với không quen nữa.
Sau khi bộ phim gần kết thúc, Hà An Nhiên lấy cớ cùng Chu Duyên Xuyên đi trước.
_______________
[1] Trang phục Triều Thanh:
Nhược Vy: bạn nào xem Diên Hy Công Lược thì trang phục trong phim chính là trang phục triều Thanh đấy ạ. Trong ảnh là Phó Hằng, nam phụ đáng thương của chúng ta (^v^)
Bonus thêm cái ảnh chị Hậu xinh đẹp của chúng ta (~ ̄³ ̄)~
/73
|