Mạc Hiểu nghe vậy nhanh chóng ngước mắt nhìn lại, liền thấy Cố Ngôn Thầm đang đứng bên cạnh máy giám sát, hai tròng mắt đen nhánh dường như lây nhiễm ánh hoàng hôn mỏng manh, cứ như vậy nhìn cô.
Mạc Hiểu nhìn lại anh, không nói một lời, ngực nghẹn tới khó chịu, đau đớn nhỏ vụn rõ ràng bị cô ép xuống.
Đường Dư theo nhân viên tổ y tế đi kiểm tra thương tích, mọi người không dám thở mạnh một hơi, bởi vì họ đều cảm thấy Cố Ngôn Thầm tức giận, quay chụp điện ảnh nhiều ngày như vậy, Cố Ngôn Thầm mặc dù nghiêm khắc nhưng chưa từng chân chính nổi giận, ngay cả ngày đó Thẩm Dư gây sự cũng đều bình tĩnh lấy lý phục người.
Trong không gian yên lặng Cố Ngôn Thầm mở miệng lần nữa, "Cô có biết, hành vi vừa rồi của cô có thể tạo thành ngoài ý muốn cỡ nào không?"
Biết, đương nhiên biết, nếu như cô ném trúng không phải bả vai, mà là trán hoặc gò má, không chỉ thương thế của Đường Dư nặng hơn, còn bởi vì gương mặt bị thương mà ảnh hưởng nghiêm trọng tới tiến độ quay chụp.
Đầu gối Mạc Hiểu đau muốn chết, nhưng ánh mắt xa cách của anh làm cho cô càng đau, thực sự không muốn đi ra ngoài bàn học để bọn họ thấy được cô chật vật, cũng không muốn dùng vết thương của mình để có được đồng tình và quan tâm.
Cô cười nhạt một tiếng, "Thật ngại quá, nhập vai quá sâu."
Phạm sai lầm nhưng thái độ còn không đứng đắn, sắc mặt Cố Ngôn Thầm trầm hơn, Tô Trạch Viễn kéo anh, chỉ vào máy giảm sát và điều khiển, "Cậu xem, đoạn này có hiệu quả cực kỳ tốt, mặc dù phát triển không tuân theo kịch bản."
Tô Trạch Viễn phát lại đoạn phim, Cố Ngôn Thầm rũ mắt xem hết, Mạc Hiểu đập một cái càng làm mâu thuẫn trở lên gay gắt, Đường Dư nhịn đau nói xong lời kịch, cũng lộ ra chân tình. Đúng là đã đem mâu thuẫn gay gắt của hai người diễn tả càng tốt.
Tô Trạch Viễn thấy Mạc Hiểu còn quật cường đứng tại chỗ, cảnh kế tiếp không cần Đường Dư xuất hiện, là Hàn Thành đóng vai Lưu Hạo Thần đúng lúc chạy tới, bênh vực Lâm Thù Vũ, chỉ trích Trần Hủy tùy hứng làm loạn.
Thêm nữa, quay chụp điện ảnh một ngày chi phí hơn mấy triệu, mọi người đuổi tiến độ làm việc, kế hoạch xế chiều nay là muốn quay xong đoạn khắc khẩu ở thư phòng này, nói thật, không rảnh chiếu cố cảm xúc cá nhân của diễn viên.
Không cần cân nhắc nhiều lắm, về tình về lý đều là tiếp tục quay chụp, Tô Trạch Viễn đánh mắt bảo Cố Ngôn Thầm, "Tiếp tục cảnh sau?"
Cố Ngôn Thầm liếc nhìn Mạc Hiểu, gật đầu.
Hàn Thành đi tới bên cạnh Mạc Hiểu, an ủi: "Anh đã bảo trợ lý đến hỏi thăm, bác sỹ nói cách quần áo, em đập không quá mạnh, không có vấn đề gì lớn."
Mạc Hiểu muốn cười với Hàn Thành một cái, lại phát hiển cơ mặt cứng nhắc cười không nổi, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn, chuẩn bị bắt đầu rồi."
Tất cả nhân viên đều chuẩn bị ổn thỏa, Tô Trạch Viễn hô bắt đầu, bảng ghi chép ở trường quay vừa vang lên, Hàn Thành bắt đầu nổi giận với Mạc Hiểu.
Tâm tình của Mạc Hiểu giờ phút này hoàn toàn giống với Trần Hủy trong kịch bản, tủi thân, không cam lòng, cũng là phạm sai lầm rõ rành rành, đối mặt với chỉ trích của người trong lòng thì không nói không rằng, hơn nữa tính tình kiêu ngạo, tính tình gay gắt không chịu thua.
Mạc Hiểu không cần diễn, lời thoại của Hàn Thành vừa xong, cô ngẩng đầu lên nhìn anh ta, ấm ức tủi thân trong đáy mắt ẩn giấu lúc đầu đã hiện ra toàn bộ, nước mắt như châu ngọc, từng viên không ngừng liên tiếp rơi xuống. Chắc hẳn đã tủi thân vô cùng, sau đó dứt khoát mặc cho tâm tình buông thả, ô ô nức nở khóc thành tiếng.
Trên kịch bản viết là che miệng nghẹn ngào, thêm vào đó thút thít rồi khóc nức nở.
Tô Trạch Viễn nhìn chằm chằm máy theo dõi hỏi: "Qua chứ?"
"Qua đi!" Cố Ngôn Thầm nhìn Mạc Hiểu phía xa, nói khẽ.
Có đôi khi diễn viên nhập vai, biểu diễn không hoàn toàn theo sát kịch bản phim, lấy tâm tình của bản thân diễn xuất, nhưng lại diễn nhân vật đến sống động.
"Qua!" Tô Trạch Viễn hướng vào bộ đàm hô lớn: "Quay chụp hôm nay kết thúc, mỗi tổ thu dọn hết đồ vật của mình, nhân viên tổ A 6h30 sáng mai có mặt, mọi người về sớm ăn uống nghỉ ngơi, dưỡng sức, cảnh quay ngày mai rất quan trọng, bất luận là ai cũng không được tới trễ."
Hà Nhất Nam ở một bên nhìn đến sốt ruột, đạo diễn vừa nói qua cô đã xông lên trước, sờ túi liền thấy đã quên mang khăn tay.
Lúc này ngươi bên cạnh đưa khăn giấy qua, thanh âm ôn nhu nói: "Lau chút đi!"
Là nữ số ba của bộ phim này, Diệp Hi đóng vai em gái Lưu Hạo Thần, cô gái dịu dàng điềm đạm, cô ấy nói: "Vừa rồi cô ta ghim cô, mọi người đều thấy được, lẽ phải trong lòng mỗi người, cô đừng khổ sở."
Mạc Hiểu nhếch mép một cái, "Cảm ơn, tôi không sao."
Nhận khăn giấy, một xoa lau khô nước mắt, che miệng sụt sùi hai tiếng rồi ngừng khóc, vừa rồi khóc thoải mái, tâm trạng phát tiết xong nghĩ lại thấy cũng không có gì to tát. Giận là giận thái độ của Cố Ngôn Thầm với cô, nhưng nghĩ lại, xuất phát từ góc độ của anh cũng không sai, sai là sai ở chỗ lập trường của hai người khác nhau.
Cứ vậy an ủi bản thân, nhưng trong lòng khó tránh khỏi khó chịu, thay về quần áo thường ngày, cơm cũng không ăn mà về thẳng khách sạn.
Đạo diễn cùng người đứng đầu các bộ phận ngày nào cũng mở họp sau khi kết thúc công việc, tổng kết thành quả quay chụp ngày hôm nay, cẩn thận chuẩn bị kế hoạch quay chụp ngày mai.
Hôm nay ở phim trường tuy không quá thoải mái, nhưng hai màn diễn phía sau quay đến đặc sắc, coi như là có thu hoạch.
Họp xong, Tô Trạch Viễn cảm thán, "Thực ra việc hôm nay cũng không thể hoàn toàn trách Mạc nha đầu, ngay từ đầu Đường Dư đã quá phận rồi, hơn nữa cô ta bình thường không có việc gì cũng thích khiêu khích cô nhóc kia, Mạc nha đầu trước đó đều không phản ứng lại, hôm nay có lẽ không nhịn được rồi."
"Đem các video giám sát và điều khiển thiết bị cảnh quay của cô ấy với Đường Dư gửi cho mình." Ngón tay thon dài của Cố Ngôn Thầm gõ gõ trên bàn, cũng không ngẩng đầu lên mà nói với Tô Trạch Viễn.
Tô Trạch Viễn cho là anh muốn tìm hiểu một ít tình huống quay chụp trước đó, đáp được. Cố Ngôn Thầm còn nói: "Muốn tất cả các vị trí quay."
Tô Trạch Viễn giật mình, kịp thời phản ứng: "Cậu đây là nghi ngờ..."
Cố Ngôn Thầm lạnh nhạt đáp: "Xem là biết."
Hiệu suất của Tô Trạch Viễn rất cao, lập tức lấy được ghi hình của các vị trí máy móc. Cố Ngôn Thầm thuần thục di chuyển con chuột, xem qua các cảnh rất nhanh. Lấy kinh nghiệm của anh, phía trước Đương Dư không kìm chế được tâm trạng, phía sau cố ý làm khó dễ vừa xem là hiểu ngay.
Cố Ngôn Thầm trực tiếp chọn xem ghi hình của khu vực bọn họ không thấy được, rất nhanh liền xuất hiện hình ảnh Đường Dư đá cái ghế về phía Mạc Hiểu, Tô Trạch Viễn không nhịn được chép miệng, "Người đàn bà này quay chụp có ý xấu cũng thật ngoan độc, được rồi, nếu cậu đoán được là mấy chuyện xấu do Đường Dư làm mà vừa rồi vẫn trách mắng Mạc nha đầu."
Cố Ngôn Thầm tựa lưng vào ghế ngồi, ngửa đầu chầm chậm nhắm hai mắt lại, cũng lấy ngón giữa day huyệt thái dương, "Vào lúc cô ấy động thủ thì đã sai rồi."
"Cậu nói xem, Mạc nha đầu tội gì mà không nói ra, mình xem thấy bị va rất nặng, đối với cô gái nhỏ mà nói thì càng đau, còn đứng ở đó không hề di chuyển."
Cố Ngôn Thầm cong khóe miệng, "Bướng bỉnh cơ."
Anh chú ý được, góc ghế va vào đầu gối bên phải, không phải là rất đau đâu!"
Cố Ngôn Thầm tắt máy tính, đứng dậy đi ra ngoài, Tô Trạch Viễn ở phía sau kêu to: "Ai ~? Cậu đi đâu? Đã tám rưỡi rồi có muốn cùng ăn tối không?"
Cố Ngôn Thầm xua tay, "Mình về khách sạn."
Anh từ phụ trách sinh hoạt lấy được số phòng của Mạc Hiểu, trước đó về phòng mình cầm rượu thuốc ngày đó Mạc Hiểu nhét vào tay anh, giấy ghi chú viết hai hàng chữ nhỏ nửa dính nửa không, anh dấp chút nước, lột tờ giấy ghi chú cầm trong tay ra cửa.
Vừa tới phòng của Mạc Hiểu ở tầng một liền thấy Hà Nhất Nam, đang cúi đầu nghe điện thoại, mang theo một hộp cơm còn nguyên, "Con bà nó, người đẹp Trần, tối hôm nay em phải ăn hai phần cơm... Không phải giảm béo, cô ấy hôm nay bị đạo diễn dạy dỗ, tâm tình không tốt, đúng vậy nha, chính là vị đạo diễn Cố kia đấy, ngạo mạn mắng mỏ..."
Bước chân Cố Ngôn Thầm chậm lại, nhìn bóng dáng Hà Nhất Nam xa dần lại bước vào trong thang máy, nhấn mũi tên tầng 1.
Khoảng hơn 40 phút sau, lại lần nữa ra khỏi thang máy, theo số phòng tìm được phòng của Mạc Hiểu, co ngón tay gõ cửa phòng, không có động tĩnh. Lại gõ gõ, vẫn không có động tĩnh.
Lấy di động, gửi tin nhắn cho Mạc Hiểu, chỉ hai chữ: Mở cửa.
Hai hôm nay Mạc Hiểu thiếu ngủ, Hà Nhất Nam vừa đi thì vùi đầu ngủ, khi nghe được tiếng đập cửa cũng đã mơ màng dậy, di động ở đầu giường lại rung, sắp tỉnh hẳn. Hai mắt còn nhắm chậm chạp sờ tìm di động, mở ra nhìn thấy, Cố Ngôn Thầm: Mở cửa.
Không kịp nghĩ thêm, mê mang mở mắt rời giường đi mở cửa, lọt vào tầm mắt khi vừa mở cửa là hầu kết khẽ rung của người đàn ông, ánh mắt nhìn thẳng, khung cằm kiên nghị, tiếp đó là một khuôn mặt đẹp trai quá mức, không phải Cố Ngôn Thầm thì còn ai vào đây?
Cung phản xạ khi mới tỉnh dài dằng dặc, Mạc Hiểu ngơ ngẩn vài giây mới tìm về ý thức, làm mặt lạnh: "Anh tới làm gì?"
Cố Ngôn Thầm tiếng nói đều đều: "Ăn cơm chưa?"
Mạc Hiểu lúc này mới để ý đến anh xách theo cái túi, một hộp thức ăn hình tròn được bọc hai lớp túi.
Trở tay đóng cửa, "Không đói bụng."
Cố Ngôn Thầm đưa tay, chống trên cánh cửa, thân thể hơi nghiêng về phía trước, từ trên nhìn xuống xem cô.
Mạc Hiểu dùng sức đẩy cửa ra, lại không có xi nhê, liền tức giận, trực tiếp đi bẻ tay anh, vẫn như cũ không hề nhúc nhích, nhưng đồ ngũ rộng thùng thình lại trượt ra, cảnh sắc bộ ngực theo động tác của cô như ẩn như hiện.
Cố Ngôn Thầm từ trên cao nhìn xuống có thể nhìn thấy rõ ràng, trong mắt lóe lên nụ cười nhàn nhạt, "Mạc Hiểu, cô không nên nháo."
Sao lại thành cô náo loạn rồi?
Mạc Hiểu "hừ" một tiếng, "Không phiền đạo diễn ngài quan tâm."
"Cô không ngại ngày mai nghe thấy chuyện xấu, có thể tiếp tục giằng co."
Ánh mắt người đàn ông nặng nề nhìn thẳng vào cô, vẫn không nhúc nhích, nhẫn nại mà kiên trì. Mạc Hiệu cụp mắt, không vặn được tay anh, trực tiếp quay đầu đi vào trong phòng.
Cố Ngôn Thầm cũng tự nhiên theo đó mà vào, hành lý đồ đạc của cô gái tùy tiện bày trong phòng. Người đứng trước giường hai tay khoanh trước ngực, hơi hất cằm vẻ mặt không chịu thua.
Anh đặt hộp đồ ăn lên bàn, kéo cái ghế trước bàn, hời hợt nói: "Ngồi đi."
Mạc Hiểu: "..."
Đây rốt cuộc là phòng ai?
Mắt Mạc Hiểu men theo ngón tay khớp xương rõ ràng của Cố Ngôn Thầm, thấy anh cởi túi, mở ra hộp đựng đồ ăn, cọ xát đôi đũa dùng một lần, đặt ngay ngắn trên hộp đồ ăn.
Vào thời điểm này, cô lại còn cảm thấy động tác của anh là cảnh đẹp ý vui.
"Trước tiên ăn chút gì đó đã." Mùi vị mỳ tạp tương tràn ngập trong phòng, giọng nói của người đàn ông hiếm khi ôn hòa mềm mại làm cho vẻ mặt Mạc Hiểu đã bắt đầu dã ra.
Người kia còn nói: "Còn có sức ồn ào."
Ồn ào em gái anh...
Mạc Hiểu không nhịn được nghĩ trợn trắng mắt, đã thấy vẻ mặt Cố Ngôn Thầm trước nay bình tĩnh lạnh lùng lúc này lại có ý cười mơ hồ.
Chẳng lẽ trêu chọc cô? Anh ta là một đạo diễn nghiêm chỉnh đấy.
"Mỳ tạc tương đóng gói ăn sao được, sớm đã cứng rồi.:
Bên môi Cố Ngôn Thầm mỉm cười, "Không ăn thử sao biết được." Lại chỉ xuống áo khoác tùy tiện vứt trên giường, "Mặc vào."
Mạc Hiểu lúc này mới nghĩ đến bản thân sau khi tắm rửa sẽ không mặc đồ lót, liền xấu hổ, mặt lại không đổi sắc, đi đến bên giường quay lưng về phía anh mặc áo.
Người đàn ông này nhìn thì đứng đắn nghiêm chỉnh, tâm tư xấu xa luôn lộ ra vào thời điểm người khác không hề phòng bị, tuyệt kỹ thâm sâu rồi.
Mạc Hiểu vừa oán thầm vừa không nhanh không chậm ăn mỳ tạp tương, gắp một đũa ăn thử, lại không bị cứng, cảm thấy thèm ăn.
8/25/2019 7:31 PM
Editor: chẹp!
- ---------
Mạc Hiểu nhìn lại anh, không nói một lời, ngực nghẹn tới khó chịu, đau đớn nhỏ vụn rõ ràng bị cô ép xuống.
Đường Dư theo nhân viên tổ y tế đi kiểm tra thương tích, mọi người không dám thở mạnh một hơi, bởi vì họ đều cảm thấy Cố Ngôn Thầm tức giận, quay chụp điện ảnh nhiều ngày như vậy, Cố Ngôn Thầm mặc dù nghiêm khắc nhưng chưa từng chân chính nổi giận, ngay cả ngày đó Thẩm Dư gây sự cũng đều bình tĩnh lấy lý phục người.
Trong không gian yên lặng Cố Ngôn Thầm mở miệng lần nữa, "Cô có biết, hành vi vừa rồi của cô có thể tạo thành ngoài ý muốn cỡ nào không?"
Biết, đương nhiên biết, nếu như cô ném trúng không phải bả vai, mà là trán hoặc gò má, không chỉ thương thế của Đường Dư nặng hơn, còn bởi vì gương mặt bị thương mà ảnh hưởng nghiêm trọng tới tiến độ quay chụp.
Đầu gối Mạc Hiểu đau muốn chết, nhưng ánh mắt xa cách của anh làm cho cô càng đau, thực sự không muốn đi ra ngoài bàn học để bọn họ thấy được cô chật vật, cũng không muốn dùng vết thương của mình để có được đồng tình và quan tâm.
Cô cười nhạt một tiếng, "Thật ngại quá, nhập vai quá sâu."
Phạm sai lầm nhưng thái độ còn không đứng đắn, sắc mặt Cố Ngôn Thầm trầm hơn, Tô Trạch Viễn kéo anh, chỉ vào máy giảm sát và điều khiển, "Cậu xem, đoạn này có hiệu quả cực kỳ tốt, mặc dù phát triển không tuân theo kịch bản."
Tô Trạch Viễn phát lại đoạn phim, Cố Ngôn Thầm rũ mắt xem hết, Mạc Hiểu đập một cái càng làm mâu thuẫn trở lên gay gắt, Đường Dư nhịn đau nói xong lời kịch, cũng lộ ra chân tình. Đúng là đã đem mâu thuẫn gay gắt của hai người diễn tả càng tốt.
Tô Trạch Viễn thấy Mạc Hiểu còn quật cường đứng tại chỗ, cảnh kế tiếp không cần Đường Dư xuất hiện, là Hàn Thành đóng vai Lưu Hạo Thần đúng lúc chạy tới, bênh vực Lâm Thù Vũ, chỉ trích Trần Hủy tùy hứng làm loạn.
Thêm nữa, quay chụp điện ảnh một ngày chi phí hơn mấy triệu, mọi người đuổi tiến độ làm việc, kế hoạch xế chiều nay là muốn quay xong đoạn khắc khẩu ở thư phòng này, nói thật, không rảnh chiếu cố cảm xúc cá nhân của diễn viên.
Không cần cân nhắc nhiều lắm, về tình về lý đều là tiếp tục quay chụp, Tô Trạch Viễn đánh mắt bảo Cố Ngôn Thầm, "Tiếp tục cảnh sau?"
Cố Ngôn Thầm liếc nhìn Mạc Hiểu, gật đầu.
Hàn Thành đi tới bên cạnh Mạc Hiểu, an ủi: "Anh đã bảo trợ lý đến hỏi thăm, bác sỹ nói cách quần áo, em đập không quá mạnh, không có vấn đề gì lớn."
Mạc Hiểu muốn cười với Hàn Thành một cái, lại phát hiển cơ mặt cứng nhắc cười không nổi, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn, chuẩn bị bắt đầu rồi."
Tất cả nhân viên đều chuẩn bị ổn thỏa, Tô Trạch Viễn hô bắt đầu, bảng ghi chép ở trường quay vừa vang lên, Hàn Thành bắt đầu nổi giận với Mạc Hiểu.
Tâm tình của Mạc Hiểu giờ phút này hoàn toàn giống với Trần Hủy trong kịch bản, tủi thân, không cam lòng, cũng là phạm sai lầm rõ rành rành, đối mặt với chỉ trích của người trong lòng thì không nói không rằng, hơn nữa tính tình kiêu ngạo, tính tình gay gắt không chịu thua.
Mạc Hiểu không cần diễn, lời thoại của Hàn Thành vừa xong, cô ngẩng đầu lên nhìn anh ta, ấm ức tủi thân trong đáy mắt ẩn giấu lúc đầu đã hiện ra toàn bộ, nước mắt như châu ngọc, từng viên không ngừng liên tiếp rơi xuống. Chắc hẳn đã tủi thân vô cùng, sau đó dứt khoát mặc cho tâm tình buông thả, ô ô nức nở khóc thành tiếng.
Trên kịch bản viết là che miệng nghẹn ngào, thêm vào đó thút thít rồi khóc nức nở.
Tô Trạch Viễn nhìn chằm chằm máy theo dõi hỏi: "Qua chứ?"
"Qua đi!" Cố Ngôn Thầm nhìn Mạc Hiểu phía xa, nói khẽ.
Có đôi khi diễn viên nhập vai, biểu diễn không hoàn toàn theo sát kịch bản phim, lấy tâm tình của bản thân diễn xuất, nhưng lại diễn nhân vật đến sống động.
"Qua!" Tô Trạch Viễn hướng vào bộ đàm hô lớn: "Quay chụp hôm nay kết thúc, mỗi tổ thu dọn hết đồ vật của mình, nhân viên tổ A 6h30 sáng mai có mặt, mọi người về sớm ăn uống nghỉ ngơi, dưỡng sức, cảnh quay ngày mai rất quan trọng, bất luận là ai cũng không được tới trễ."
Hà Nhất Nam ở một bên nhìn đến sốt ruột, đạo diễn vừa nói qua cô đã xông lên trước, sờ túi liền thấy đã quên mang khăn tay.
Lúc này ngươi bên cạnh đưa khăn giấy qua, thanh âm ôn nhu nói: "Lau chút đi!"
Là nữ số ba của bộ phim này, Diệp Hi đóng vai em gái Lưu Hạo Thần, cô gái dịu dàng điềm đạm, cô ấy nói: "Vừa rồi cô ta ghim cô, mọi người đều thấy được, lẽ phải trong lòng mỗi người, cô đừng khổ sở."
Mạc Hiểu nhếch mép một cái, "Cảm ơn, tôi không sao."
Nhận khăn giấy, một xoa lau khô nước mắt, che miệng sụt sùi hai tiếng rồi ngừng khóc, vừa rồi khóc thoải mái, tâm trạng phát tiết xong nghĩ lại thấy cũng không có gì to tát. Giận là giận thái độ của Cố Ngôn Thầm với cô, nhưng nghĩ lại, xuất phát từ góc độ của anh cũng không sai, sai là sai ở chỗ lập trường của hai người khác nhau.
Cứ vậy an ủi bản thân, nhưng trong lòng khó tránh khỏi khó chịu, thay về quần áo thường ngày, cơm cũng không ăn mà về thẳng khách sạn.
Đạo diễn cùng người đứng đầu các bộ phận ngày nào cũng mở họp sau khi kết thúc công việc, tổng kết thành quả quay chụp ngày hôm nay, cẩn thận chuẩn bị kế hoạch quay chụp ngày mai.
Hôm nay ở phim trường tuy không quá thoải mái, nhưng hai màn diễn phía sau quay đến đặc sắc, coi như là có thu hoạch.
Họp xong, Tô Trạch Viễn cảm thán, "Thực ra việc hôm nay cũng không thể hoàn toàn trách Mạc nha đầu, ngay từ đầu Đường Dư đã quá phận rồi, hơn nữa cô ta bình thường không có việc gì cũng thích khiêu khích cô nhóc kia, Mạc nha đầu trước đó đều không phản ứng lại, hôm nay có lẽ không nhịn được rồi."
"Đem các video giám sát và điều khiển thiết bị cảnh quay của cô ấy với Đường Dư gửi cho mình." Ngón tay thon dài của Cố Ngôn Thầm gõ gõ trên bàn, cũng không ngẩng đầu lên mà nói với Tô Trạch Viễn.
Tô Trạch Viễn cho là anh muốn tìm hiểu một ít tình huống quay chụp trước đó, đáp được. Cố Ngôn Thầm còn nói: "Muốn tất cả các vị trí quay."
Tô Trạch Viễn giật mình, kịp thời phản ứng: "Cậu đây là nghi ngờ..."
Cố Ngôn Thầm lạnh nhạt đáp: "Xem là biết."
Hiệu suất của Tô Trạch Viễn rất cao, lập tức lấy được ghi hình của các vị trí máy móc. Cố Ngôn Thầm thuần thục di chuyển con chuột, xem qua các cảnh rất nhanh. Lấy kinh nghiệm của anh, phía trước Đương Dư không kìm chế được tâm trạng, phía sau cố ý làm khó dễ vừa xem là hiểu ngay.
Cố Ngôn Thầm trực tiếp chọn xem ghi hình của khu vực bọn họ không thấy được, rất nhanh liền xuất hiện hình ảnh Đường Dư đá cái ghế về phía Mạc Hiểu, Tô Trạch Viễn không nhịn được chép miệng, "Người đàn bà này quay chụp có ý xấu cũng thật ngoan độc, được rồi, nếu cậu đoán được là mấy chuyện xấu do Đường Dư làm mà vừa rồi vẫn trách mắng Mạc nha đầu."
Cố Ngôn Thầm tựa lưng vào ghế ngồi, ngửa đầu chầm chậm nhắm hai mắt lại, cũng lấy ngón giữa day huyệt thái dương, "Vào lúc cô ấy động thủ thì đã sai rồi."
"Cậu nói xem, Mạc nha đầu tội gì mà không nói ra, mình xem thấy bị va rất nặng, đối với cô gái nhỏ mà nói thì càng đau, còn đứng ở đó không hề di chuyển."
Cố Ngôn Thầm cong khóe miệng, "Bướng bỉnh cơ."
Anh chú ý được, góc ghế va vào đầu gối bên phải, không phải là rất đau đâu!"
Cố Ngôn Thầm tắt máy tính, đứng dậy đi ra ngoài, Tô Trạch Viễn ở phía sau kêu to: "Ai ~? Cậu đi đâu? Đã tám rưỡi rồi có muốn cùng ăn tối không?"
Cố Ngôn Thầm xua tay, "Mình về khách sạn."
Anh từ phụ trách sinh hoạt lấy được số phòng của Mạc Hiểu, trước đó về phòng mình cầm rượu thuốc ngày đó Mạc Hiểu nhét vào tay anh, giấy ghi chú viết hai hàng chữ nhỏ nửa dính nửa không, anh dấp chút nước, lột tờ giấy ghi chú cầm trong tay ra cửa.
Vừa tới phòng của Mạc Hiểu ở tầng một liền thấy Hà Nhất Nam, đang cúi đầu nghe điện thoại, mang theo một hộp cơm còn nguyên, "Con bà nó, người đẹp Trần, tối hôm nay em phải ăn hai phần cơm... Không phải giảm béo, cô ấy hôm nay bị đạo diễn dạy dỗ, tâm tình không tốt, đúng vậy nha, chính là vị đạo diễn Cố kia đấy, ngạo mạn mắng mỏ..."
Bước chân Cố Ngôn Thầm chậm lại, nhìn bóng dáng Hà Nhất Nam xa dần lại bước vào trong thang máy, nhấn mũi tên tầng 1.
Khoảng hơn 40 phút sau, lại lần nữa ra khỏi thang máy, theo số phòng tìm được phòng của Mạc Hiểu, co ngón tay gõ cửa phòng, không có động tĩnh. Lại gõ gõ, vẫn không có động tĩnh.
Lấy di động, gửi tin nhắn cho Mạc Hiểu, chỉ hai chữ: Mở cửa.
Hai hôm nay Mạc Hiểu thiếu ngủ, Hà Nhất Nam vừa đi thì vùi đầu ngủ, khi nghe được tiếng đập cửa cũng đã mơ màng dậy, di động ở đầu giường lại rung, sắp tỉnh hẳn. Hai mắt còn nhắm chậm chạp sờ tìm di động, mở ra nhìn thấy, Cố Ngôn Thầm: Mở cửa.
Không kịp nghĩ thêm, mê mang mở mắt rời giường đi mở cửa, lọt vào tầm mắt khi vừa mở cửa là hầu kết khẽ rung của người đàn ông, ánh mắt nhìn thẳng, khung cằm kiên nghị, tiếp đó là một khuôn mặt đẹp trai quá mức, không phải Cố Ngôn Thầm thì còn ai vào đây?
Cung phản xạ khi mới tỉnh dài dằng dặc, Mạc Hiểu ngơ ngẩn vài giây mới tìm về ý thức, làm mặt lạnh: "Anh tới làm gì?"
Cố Ngôn Thầm tiếng nói đều đều: "Ăn cơm chưa?"
Mạc Hiểu lúc này mới để ý đến anh xách theo cái túi, một hộp thức ăn hình tròn được bọc hai lớp túi.
Trở tay đóng cửa, "Không đói bụng."
Cố Ngôn Thầm đưa tay, chống trên cánh cửa, thân thể hơi nghiêng về phía trước, từ trên nhìn xuống xem cô.
Mạc Hiểu dùng sức đẩy cửa ra, lại không có xi nhê, liền tức giận, trực tiếp đi bẻ tay anh, vẫn như cũ không hề nhúc nhích, nhưng đồ ngũ rộng thùng thình lại trượt ra, cảnh sắc bộ ngực theo động tác của cô như ẩn như hiện.
Cố Ngôn Thầm từ trên cao nhìn xuống có thể nhìn thấy rõ ràng, trong mắt lóe lên nụ cười nhàn nhạt, "Mạc Hiểu, cô không nên nháo."
Sao lại thành cô náo loạn rồi?
Mạc Hiểu "hừ" một tiếng, "Không phiền đạo diễn ngài quan tâm."
"Cô không ngại ngày mai nghe thấy chuyện xấu, có thể tiếp tục giằng co."
Ánh mắt người đàn ông nặng nề nhìn thẳng vào cô, vẫn không nhúc nhích, nhẫn nại mà kiên trì. Mạc Hiệu cụp mắt, không vặn được tay anh, trực tiếp quay đầu đi vào trong phòng.
Cố Ngôn Thầm cũng tự nhiên theo đó mà vào, hành lý đồ đạc của cô gái tùy tiện bày trong phòng. Người đứng trước giường hai tay khoanh trước ngực, hơi hất cằm vẻ mặt không chịu thua.
Anh đặt hộp đồ ăn lên bàn, kéo cái ghế trước bàn, hời hợt nói: "Ngồi đi."
Mạc Hiểu: "..."
Đây rốt cuộc là phòng ai?
Mắt Mạc Hiểu men theo ngón tay khớp xương rõ ràng của Cố Ngôn Thầm, thấy anh cởi túi, mở ra hộp đựng đồ ăn, cọ xát đôi đũa dùng một lần, đặt ngay ngắn trên hộp đồ ăn.
Vào thời điểm này, cô lại còn cảm thấy động tác của anh là cảnh đẹp ý vui.
"Trước tiên ăn chút gì đó đã." Mùi vị mỳ tạp tương tràn ngập trong phòng, giọng nói của người đàn ông hiếm khi ôn hòa mềm mại làm cho vẻ mặt Mạc Hiểu đã bắt đầu dã ra.
Người kia còn nói: "Còn có sức ồn ào."
Ồn ào em gái anh...
Mạc Hiểu không nhịn được nghĩ trợn trắng mắt, đã thấy vẻ mặt Cố Ngôn Thầm trước nay bình tĩnh lạnh lùng lúc này lại có ý cười mơ hồ.
Chẳng lẽ trêu chọc cô? Anh ta là một đạo diễn nghiêm chỉnh đấy.
"Mỳ tạc tương đóng gói ăn sao được, sớm đã cứng rồi.:
Bên môi Cố Ngôn Thầm mỉm cười, "Không ăn thử sao biết được." Lại chỉ xuống áo khoác tùy tiện vứt trên giường, "Mặc vào."
Mạc Hiểu lúc này mới nghĩ đến bản thân sau khi tắm rửa sẽ không mặc đồ lót, liền xấu hổ, mặt lại không đổi sắc, đi đến bên giường quay lưng về phía anh mặc áo.
Người đàn ông này nhìn thì đứng đắn nghiêm chỉnh, tâm tư xấu xa luôn lộ ra vào thời điểm người khác không hề phòng bị, tuyệt kỹ thâm sâu rồi.
Mạc Hiểu vừa oán thầm vừa không nhanh không chậm ăn mỳ tạp tương, gắp một đũa ăn thử, lại không bị cứng, cảm thấy thèm ăn.
8/25/2019 7:31 PM
Editor: chẹp!
- ---------
/23
|