Mễ Giai ra khỏi quán cà phê, chạy một đoạn mới dừng lại, chỉ đến khi cảm thấy không thể thở nổi mới ý được bản thân vừa rồi đã quên hô hấp, há miệng thật to để hấp thụ không khí, đau đớn từ lâu dần dần lan tỏa trong lòng, cứ từng chút từng chút chậm rãi cắn nuốt cô.
Đứng ở ven đường hồi lâu, Mễ Giai bắt đầu cười ngớ ngẩn, nụ cười mang theo đau khổ tự giễu, đã biết nếu không rung động thì sẽ không đau lòng, đã biết nếu không yêu thì sẽ không nhận lấy thương hại, thế nhưng thì ra yêu anh thật sự không phải là một điều khó khăn.
Lắc lắc đầu, cố ý xem nhẹ nỗi đau đang âm ỉ trong lòng, Mễ Giai tự an ủi nên cảm thấy may mắn vì mình vẫn chưa yêu thương sâu đậm, cô nghĩ nếu thật sự như Mạc Liên Huyên nói, cô hoàn toàn có thể thoát ra, cùng lắm cũng chỉ đau lòng một chút, sau đó sẽ bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng trước đó cô đã hy vọng có thể cho bọn họ một cơ hội, cho dù là lừa dối cô cũng muốn nghe chính miệng anh thừa nhận.
Vốn tưởng rằng sẽ tỏ ra lạnh nhạt để bảo vệ chính mình, nhưng sau khi về nhà Mễ Giai mới phát hiện căn bản không thể nhớ nổi mình đã quay về công ty như thế nào? Cũng quên luôn buổi chiều đã làm những gì? Cuối cùng về nhà thế nào cũng gần như không có chút ấn tượng.
Mễ Giai vừa về lập tức đi ngay vào phòng, điều bất thường này rất nhanh liền khiến Vu Phân Phương chú ý, hiện tại bà gần như đem hết sức lực để lên người Mễ Giai, mỗi ngày Mễ Giai vừa về là bà bắt đầu hỏi han những chuyện xảy ra hôm đó, hỏi xem có chỗ nào không thoải mái hay không, tình trạng nôn nghén ra sao, mà Mễ Giai cũng luôn mỉm cười trả lời từng câu hỏi của bà.
“Mễ Giai. . .”. Vu Phân Phương lấy tay gõ gõ cửa phòng, thấp giọng gọi.
Một hồi lâu thấy bên trong vẫn không có phản ứng, không có tiếng động nào, Vu Phân Phương bắt đầu hoảng loạn, bà không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, sốt ruột đập cửa, lớn giọng gọi, “Mễ Giai. . . . Mễ Giai, con ở trong đó làm gì vậy, mở cửa ra nào. . .”. Vừa nói tay vừa không quên đập cửa.
Tiếng đập cửa của Vu Phân Phương thu hút sự chú ý của dì quản gia đang chuẩn bị bữa tối trong phòng bếp, từ sau khi Mễ Giai “mang thai”, hai người không còn xa lạ nữa, bởi vì bản thân không có nhiều kinh nghiệm nên Vu Phân Phương đã bỏ xuống dáng vẻ kiêu ngạo, chủ động hỏi han những chuyện có liên quan đến phụ nữ có thai, hai người thích trò chuyện về việc cháu gái của dì quản gia đáng yêu thế nào. Có lần, dì quản gia trộm kéo Mễ Giai, nói với cô rằng Vu Phân Phương đã thay đổi rất nhiều.
“Sao vậy lão phu nhân?”. Nhìn cửa phòng khép chặt, lại nhìn Vu Phân Phương đang sốt ruột, dì quản gia vội hỏi.
“Tôi cũng không biết, Mễ Giai vừa về liền tự nhốt mình trong phòng, gọi thế nào cũng không trả lời”. Vu Phân Phương chau mày, nói có phần hoảng loạn, hiện tại Mễ Giai như bảo bối của bà, một chút cũng không cho phép có sơ xuất.
“Mễ Giai, cháu mở cửa ra nào, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Hay là cháu bị oan ức?”. Dì quản gia cũng đập cửa, quan tâm hỏi.
Mễ Giai cả người nằm trên giường, áo khoác, giày đều chưa cởi, túi xách cũng vẫn nắm chặt trong tay, cô không muốn động đậy, không có sức lực, tiếng đập ngoài cửa cô cũng cảm thấy không đủ hơi sức để đáp lại, vì sao, rõ ràng chỉ vừa mới yêu thương, vừa mới rung dộng, vì sao lại đau lòng như thế? Mễ Giai nhất thời không thể tìm ra đáp án.
Cố kéo thân mình mỏi mệt, Mễ Giai đứng dậy, trước khi mở cửa còn cố ý điều chỉnh lại bản thân, nỗ lực mỉm cười mở cửa ra, bằng không các bà sẽ nhận ra được sự khác thường.
Vu Phân Phương nhìn Mễ Giai trước mắt, thấy giống như có chỗ nào đó không bình thường, nhưng cụ thể lại không biết chỗ nào đã xảy ra vấn đề, cuối cùng chỉ chăm chăm hỏi, “Con. . . Con không sao chứ?”.
“Mẹ, dì, con không sao đâu, chỉ là hơi mệt nên buồn ngủ thôi”. Mễ Giai gượng cười đáp.
“Thật sự không có chuyện gì?”. Dì quản gia hoài nghi hỏi, bà cũng cảm thấy Mễ Giai hôm nay là lạ.
“Thật ạ, chỉ là buồn ngủ. . .”. Nói xong giả vờ ngáp như muốn chứng minh, làm cho lời nói của mình thêm phần thuyết phục”. Mẹ, hôm nay con không có khẩu vị nên không ăn cơm chiều đâu ạ”.
“Ơ thế này. . .”.
Dì quản gia đẩy đẩy bà, tiếp lời, “Vậy cháu ngủ một lát trước đi, khi nào tỉnh dì làm bữa khuya cho”.
Mễ Giai gật gật đầu, một lần nữa đóng cửa lại. Nhìn cánh cửa đóng lại, Vu Phân Phương và dì quản gia trao đổi ánh mắt, cùng đi ra ngoài phòng khách.
“Hôm nay nó có vẻ khác thường”. Vu Phân Phương nhẹ giọng nói thầm, “Không được, tôi phải gọi Nghiêm Hạo về sớm, hỏi một chút xem đã xảy ra chuyện gì”.
Lúc Nghiêm Hạo trở về đã là chuyện của một tiếng sau, mở cửa đi vào liền thấy Mễ Giai nằm sấp trên giường, anh hơi nhíu mày, cúi người ôm lấy eo cô, Mễ Giai ở trong lòng anh từ từ tỉnh dậy, nhìn anh không nói, cũng không có biểu cảm gì, chỉ là nhìn, giống như muốn đem anh nhìn thật cẩn thận rõ ràng, nhìn đến thấu triệt nội tâm.
Thấy cô tỉnh lại, Nghiêm Hạo mỉm cười, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, ôm lấy cô dựa vào thành giường, hỏi, “Sao vậy? Mẹ nói em mệt, vừa về đã tự nhốt mình trong phòng, nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì, ở bên ngoài chịu oan ức?”. Anh điều chỉnh cho cô một tư thế phù hợp, để cô tựa hẳn vào người anh cho thoải mái.
Mễ Giai mặc anh ôm ấp, dựa vào trong lòng anh, lắng nghe nhịp tim của anh, khỏe mạnh và mãnh liệt, tần suất cũng giống như tim cô đang đập.
Thấy cô không trả lời, Nghiêm Hạo lại cười nói, “Có phải công việc gặp khó khăn, nói cho anh, có lẽ anh có thể giúp em”. Theo trực giác, Nghiêm Hạo cảm thấy Mễ Giai hẳn là gặp vấn đề trong công việc, vậy nên tâm trạng mới không tốt.
Mễ Giai im lặng ở trong lòng anh lắc lắc đầu, không nói gì, đưa tay vòng qua thắt lưng gầy của anh, gắt gao ôm chặt.
Nghiêm Hạo hơi bất ngờ về hành động của cô, căn phòng vẫn yên lặng, anh đưa tay vỗ nhẹ trấn an cô, giống như là đang dỗ một đứa trẻ.
Hai người đều trầm mặc, trong không khí chỉ nghe thấy tiếng hô hấp, còn lại không có bất cứ một thanh âm nào khác.
Hồi lâu, dựa vào lòng anh Mễ Giai mở miệng hỏi, “Anh và Mạc Liên Huyên thật sự không có gì sao?”. Giọng điệu rầu rĩ.
“Đương nhiên, lúc trước chẳng phải đã nói với em rồi sao, anh và cô ta chỉ là quan hệ hợp tác, không còn gì khác”. Nghiêm Hạo không hề nghĩ ngợi cứ như vậy trả lời, về phần mình anh cảm thấy không có gì phải hổ thẹn với lương tâm, bởi vì anh tự thấy từ sau khi cưới anh cũng chưa làm gì có lỗi với Mễ Giai, cho nên anh trả lời rất thẳng thắn.
Anh trả lời quá nhanh ngược lại khiến Mễ Giai cảm thấy khác thường, buông anh ra, ngồi dậy nhìn thẳng vào mắt anh, nói, “Nghiêm Hạo, chúng ta công bố hôn sự với mọi người đi, em muốn quang minh chính đại làm vợ anh”. Chứ không phải là nhân tình.
“Hả?”. Nghiêm Hạo sửng sốt, anh không rõ hôm nay Mễ Giai làm sao? Mỉm cười hỏi, “Sao thế? Sao đột nhiên lại nói vậy?”. Công khai anh cũng không phản đối, nhưng anh phải nói rõ ràng với Mạc Liên Huyên trước đã, bởi vì bây giờ bọn họ vẫn đang duy trì ước định.
“Không có, chỉ là muốn nghe người ta gọi em là Nghiêm phu nhân”. Mễ Giai cười, cười đến ngọt lịm.
Nghiêm Hạo không nghĩ nhiều, nhìn cô cười nói, “Mễ Giai, đợi một thời gian nữa nhé, trong giai đoạn này công ty có hơi nhiều việc, qua một thời gian nữa anh sẽ giới thiệu em với mọi người”.
Nghe những lời này của anh, tim Mễ Giai như bị bóp nát thành từng mảnh, nụ cười tươi trên mặt cũng cứng lại, hồi lâu mới chậm chạp gật đầu.
Đứng ở ven đường hồi lâu, Mễ Giai bắt đầu cười ngớ ngẩn, nụ cười mang theo đau khổ tự giễu, đã biết nếu không rung động thì sẽ không đau lòng, đã biết nếu không yêu thì sẽ không nhận lấy thương hại, thế nhưng thì ra yêu anh thật sự không phải là một điều khó khăn.
Lắc lắc đầu, cố ý xem nhẹ nỗi đau đang âm ỉ trong lòng, Mễ Giai tự an ủi nên cảm thấy may mắn vì mình vẫn chưa yêu thương sâu đậm, cô nghĩ nếu thật sự như Mạc Liên Huyên nói, cô hoàn toàn có thể thoát ra, cùng lắm cũng chỉ đau lòng một chút, sau đó sẽ bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng trước đó cô đã hy vọng có thể cho bọn họ một cơ hội, cho dù là lừa dối cô cũng muốn nghe chính miệng anh thừa nhận.
Vốn tưởng rằng sẽ tỏ ra lạnh nhạt để bảo vệ chính mình, nhưng sau khi về nhà Mễ Giai mới phát hiện căn bản không thể nhớ nổi mình đã quay về công ty như thế nào? Cũng quên luôn buổi chiều đã làm những gì? Cuối cùng về nhà thế nào cũng gần như không có chút ấn tượng.
Mễ Giai vừa về lập tức đi ngay vào phòng, điều bất thường này rất nhanh liền khiến Vu Phân Phương chú ý, hiện tại bà gần như đem hết sức lực để lên người Mễ Giai, mỗi ngày Mễ Giai vừa về là bà bắt đầu hỏi han những chuyện xảy ra hôm đó, hỏi xem có chỗ nào không thoải mái hay không, tình trạng nôn nghén ra sao, mà Mễ Giai cũng luôn mỉm cười trả lời từng câu hỏi của bà.
“Mễ Giai. . .”. Vu Phân Phương lấy tay gõ gõ cửa phòng, thấp giọng gọi.
Một hồi lâu thấy bên trong vẫn không có phản ứng, không có tiếng động nào, Vu Phân Phương bắt đầu hoảng loạn, bà không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, sốt ruột đập cửa, lớn giọng gọi, “Mễ Giai. . . . Mễ Giai, con ở trong đó làm gì vậy, mở cửa ra nào. . .”. Vừa nói tay vừa không quên đập cửa.
Tiếng đập cửa của Vu Phân Phương thu hút sự chú ý của dì quản gia đang chuẩn bị bữa tối trong phòng bếp, từ sau khi Mễ Giai “mang thai”, hai người không còn xa lạ nữa, bởi vì bản thân không có nhiều kinh nghiệm nên Vu Phân Phương đã bỏ xuống dáng vẻ kiêu ngạo, chủ động hỏi han những chuyện có liên quan đến phụ nữ có thai, hai người thích trò chuyện về việc cháu gái của dì quản gia đáng yêu thế nào. Có lần, dì quản gia trộm kéo Mễ Giai, nói với cô rằng Vu Phân Phương đã thay đổi rất nhiều.
“Sao vậy lão phu nhân?”. Nhìn cửa phòng khép chặt, lại nhìn Vu Phân Phương đang sốt ruột, dì quản gia vội hỏi.
“Tôi cũng không biết, Mễ Giai vừa về liền tự nhốt mình trong phòng, gọi thế nào cũng không trả lời”. Vu Phân Phương chau mày, nói có phần hoảng loạn, hiện tại Mễ Giai như bảo bối của bà, một chút cũng không cho phép có sơ xuất.
“Mễ Giai, cháu mở cửa ra nào, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Hay là cháu bị oan ức?”. Dì quản gia cũng đập cửa, quan tâm hỏi.
Mễ Giai cả người nằm trên giường, áo khoác, giày đều chưa cởi, túi xách cũng vẫn nắm chặt trong tay, cô không muốn động đậy, không có sức lực, tiếng đập ngoài cửa cô cũng cảm thấy không đủ hơi sức để đáp lại, vì sao, rõ ràng chỉ vừa mới yêu thương, vừa mới rung dộng, vì sao lại đau lòng như thế? Mễ Giai nhất thời không thể tìm ra đáp án.
Cố kéo thân mình mỏi mệt, Mễ Giai đứng dậy, trước khi mở cửa còn cố ý điều chỉnh lại bản thân, nỗ lực mỉm cười mở cửa ra, bằng không các bà sẽ nhận ra được sự khác thường.
Vu Phân Phương nhìn Mễ Giai trước mắt, thấy giống như có chỗ nào đó không bình thường, nhưng cụ thể lại không biết chỗ nào đã xảy ra vấn đề, cuối cùng chỉ chăm chăm hỏi, “Con. . . Con không sao chứ?”.
“Mẹ, dì, con không sao đâu, chỉ là hơi mệt nên buồn ngủ thôi”. Mễ Giai gượng cười đáp.
“Thật sự không có chuyện gì?”. Dì quản gia hoài nghi hỏi, bà cũng cảm thấy Mễ Giai hôm nay là lạ.
“Thật ạ, chỉ là buồn ngủ. . .”. Nói xong giả vờ ngáp như muốn chứng minh, làm cho lời nói của mình thêm phần thuyết phục”. Mẹ, hôm nay con không có khẩu vị nên không ăn cơm chiều đâu ạ”.
“Ơ thế này. . .”.
Dì quản gia đẩy đẩy bà, tiếp lời, “Vậy cháu ngủ một lát trước đi, khi nào tỉnh dì làm bữa khuya cho”.
Mễ Giai gật gật đầu, một lần nữa đóng cửa lại. Nhìn cánh cửa đóng lại, Vu Phân Phương và dì quản gia trao đổi ánh mắt, cùng đi ra ngoài phòng khách.
“Hôm nay nó có vẻ khác thường”. Vu Phân Phương nhẹ giọng nói thầm, “Không được, tôi phải gọi Nghiêm Hạo về sớm, hỏi một chút xem đã xảy ra chuyện gì”.
Lúc Nghiêm Hạo trở về đã là chuyện của một tiếng sau, mở cửa đi vào liền thấy Mễ Giai nằm sấp trên giường, anh hơi nhíu mày, cúi người ôm lấy eo cô, Mễ Giai ở trong lòng anh từ từ tỉnh dậy, nhìn anh không nói, cũng không có biểu cảm gì, chỉ là nhìn, giống như muốn đem anh nhìn thật cẩn thận rõ ràng, nhìn đến thấu triệt nội tâm.
Thấy cô tỉnh lại, Nghiêm Hạo mỉm cười, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, ôm lấy cô dựa vào thành giường, hỏi, “Sao vậy? Mẹ nói em mệt, vừa về đã tự nhốt mình trong phòng, nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì, ở bên ngoài chịu oan ức?”. Anh điều chỉnh cho cô một tư thế phù hợp, để cô tựa hẳn vào người anh cho thoải mái.
Mễ Giai mặc anh ôm ấp, dựa vào trong lòng anh, lắng nghe nhịp tim của anh, khỏe mạnh và mãnh liệt, tần suất cũng giống như tim cô đang đập.
Thấy cô không trả lời, Nghiêm Hạo lại cười nói, “Có phải công việc gặp khó khăn, nói cho anh, có lẽ anh có thể giúp em”. Theo trực giác, Nghiêm Hạo cảm thấy Mễ Giai hẳn là gặp vấn đề trong công việc, vậy nên tâm trạng mới không tốt.
Mễ Giai im lặng ở trong lòng anh lắc lắc đầu, không nói gì, đưa tay vòng qua thắt lưng gầy của anh, gắt gao ôm chặt.
Nghiêm Hạo hơi bất ngờ về hành động của cô, căn phòng vẫn yên lặng, anh đưa tay vỗ nhẹ trấn an cô, giống như là đang dỗ một đứa trẻ.
Hai người đều trầm mặc, trong không khí chỉ nghe thấy tiếng hô hấp, còn lại không có bất cứ một thanh âm nào khác.
Hồi lâu, dựa vào lòng anh Mễ Giai mở miệng hỏi, “Anh và Mạc Liên Huyên thật sự không có gì sao?”. Giọng điệu rầu rĩ.
“Đương nhiên, lúc trước chẳng phải đã nói với em rồi sao, anh và cô ta chỉ là quan hệ hợp tác, không còn gì khác”. Nghiêm Hạo không hề nghĩ ngợi cứ như vậy trả lời, về phần mình anh cảm thấy không có gì phải hổ thẹn với lương tâm, bởi vì anh tự thấy từ sau khi cưới anh cũng chưa làm gì có lỗi với Mễ Giai, cho nên anh trả lời rất thẳng thắn.
Anh trả lời quá nhanh ngược lại khiến Mễ Giai cảm thấy khác thường, buông anh ra, ngồi dậy nhìn thẳng vào mắt anh, nói, “Nghiêm Hạo, chúng ta công bố hôn sự với mọi người đi, em muốn quang minh chính đại làm vợ anh”. Chứ không phải là nhân tình.
“Hả?”. Nghiêm Hạo sửng sốt, anh không rõ hôm nay Mễ Giai làm sao? Mỉm cười hỏi, “Sao thế? Sao đột nhiên lại nói vậy?”. Công khai anh cũng không phản đối, nhưng anh phải nói rõ ràng với Mạc Liên Huyên trước đã, bởi vì bây giờ bọn họ vẫn đang duy trì ước định.
“Không có, chỉ là muốn nghe người ta gọi em là Nghiêm phu nhân”. Mễ Giai cười, cười đến ngọt lịm.
Nghiêm Hạo không nghĩ nhiều, nhìn cô cười nói, “Mễ Giai, đợi một thời gian nữa nhé, trong giai đoạn này công ty có hơi nhiều việc, qua một thời gian nữa anh sẽ giới thiệu em với mọi người”.
Nghe những lời này của anh, tim Mễ Giai như bị bóp nát thành từng mảnh, nụ cười tươi trên mặt cũng cứng lại, hồi lâu mới chậm chạp gật đầu.
/102
|