Chương 10. 1: Có người muốn nhảy lầu.
Thi Hạ cười khổ, nếu nói muốn để lại di ngôn thì chắc cô cũng biết.
Trên thế giới này, điều duy nhất làm cho cô luyến tiếc chỉ có mình bà ngoại.
Nhưng mà, nếu như cô thật sự ra đi thì bà phải làm sao bây giờ.
Thi Hạ ngẩng đầu, giống như đang nhìn cô gái đang đứng trên tòa cao nhất lung lay sắp đổ kia, cũng giống như đang nhìn bầu trời.
"Yên tâm đi, tớ sẽ trở về an toàn." Cô mỉm cười nhìn Ninh Vô Ưu.
Chừng nào trên đời này còn người quan trọng với cô thì chừng ấy cô sẽ kiên cường sống tiếp. Đây chính là Thi Hạ, là kiểu gián đập mãi không chết.
"Thi Hạ. . ."
Ninh Vô Ưu nhìn bóng lưng của Thi Hạ, tự nhiên cảm thấy đau lòng, cô gái này tự cho rằng bản thân mình có thể làm được tất cả mọi chuyện.
Không cần biết xảy ra chuyện gì, cứ phải cố gắng nỗ lực hết sức mới được à?
"Thi Hạ, cậu nhất định phải tiếp tục sống!"
Ninh Vô Ưu nói thầm trong lòng.
Thi Hạ run rẩy bước từng bước lên trên, cô rất sợ hãi nhưng không hề chùn bước.
Cô cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
___
Thấy Thi Hạ bước từng bước về phía mình, cô gái kia hình như càng kích động hơn.
"Cô đừng đến đây, cô mà bước thêm là tôi nhảy xuống đấy, tôi nói được làm được!"
Cô ta hét lên, có lẽ do khóc qua lâu, giọng nói hơi khàn.
Trong lòng Thi Hạ cũng lo lắng không yên, một mặt cô sợ người phụ nữ này nghĩ quẩn, mặt khác lại lo cô ấy thực sự nhảy xuống luôn.
Dù sao trên này cao như vậy cũng rất nguy hiểm.
Nếu thực sự nhảy xuống chỉ sợ báo chí tháng tới ngập tràn tin tức về Thi Nhuận Trân Châu.
Nếu vậy thì công ty của cô sẽ gặp rắc rối rất lớn, giờ Thi Hạ nhất định phải làm cô gái trước mặt không xảy ra chuyện gì.
"Cô gái, cô đừng xúc động, có chuyện gì chúng ta từ từ nói." Cô vẫy tay, mặc dù chân cô đã bắt đầu run rẩy.
Trên sân thượng không có nhiều lan can, cảm giác lung lay sắp đổ này khiến Thi Hạ cảm thấy vô cùng khủng khiếp.
"Từ từ nói, từ từ nói! Cô thì biết cái gì, cô nhìn khuôn mặt tôi đi, mặt của tôi bị hủy hoại hết rồi!"
/1934
|