Chương 13. 2: Mẹ tôi đang kiểm tra
Lệ Cảnh Diễn cũng mù mờ, mẹ hỏi tới anh thì chính anh cũng không biết!
Nhưng Tô Giai Kỳ lại có vẻ mặt ngạc nhiên, nhìn chính con trai mình.
"Hạ Hạ không phải là có thai chứ?"
Lệ Cảnh Diễn bĩu môi rồi lỡ miệng nói ra.
"Sao có thể mang thai? Cô ấy ..."
Nhưng khi nói tới đây, anh lập tức ngậm miệng, chuyện này không nên nói, mẹ của mình có tiềm năng là một thám tử đó.
Nhưng chuyện anh đã nói ra, nói đến một nửa thì đột nhiên ngừng, càng làm người khác nghi ngờ.
Lệ Cảnh Diễn nhanh chóng ngậm miệng, tiện thể lén nhìn mẹ của mình. Quả nhiên mẹ của anh đã bắt đầu nghi ngờ.
Anh để lộ sự thật quá nhanh rồi.
"Tại sao không có chuyện mang thai, cái thằng xấu xa, con nói rõ ra cho mẹ nghe đi." Tô Giai Kỳ trừng mắt nhìn con trai của mình.
Lời con trai vừa mới nói rõ ràng là có vấn đề mà.
Sức khoẻ của Hạ Hạ rất tốt, hai người lại còn trẻ, mang thai không phải là chuyện bình thường sao?
Lệ Cảnh Diễn sờ cái mũi của mình, tùy tiện tìm một cái cớ "Con ... Ý của con là, tụi con tạm thời vẫn chưa tính tới chuyện có con."
Nhưng ánh mắt của Tô Giai Kỳ lại lộ vẻ ảm đảm.
Bà còn chờ mong con trai và con dâu của mình có thể mau chóng sinh một đứa cháu cho bà bồng!
Thật không ngờ, hai đứa này lại không hề có dự định có con cái.
Lúc Thi Hạ đi ra, đúng lúc nghe được Tô Giai Kỳ và Lệ Cảnh Diễn đang nói chuyện con cái.
Trong lòng cô đang nghĩ, hai người sao có thể có con. Cho dù là có con thì đứa bé đó chắc cũng không hạnh phúc đâu.
Dù gì hai người đều có suy nghĩ nên tìm cách nào để ly hôn đây ...
Thi Hạ mỉm cười giải thích "Mẹ, cả ngày hôm nay con thấy hơi lạnh, dạ dày không thoải mái thôi."
Tô Giai Kỳ thật ra sẽ không trách cứ con dâu của mình, trong lòng bà thì Thi Hạ là người hoàn mỹ.
Chuyện này thật ra cũng có liên quan tới tâm nguyện của bản thân Tô Giai Kỳ. Bởi vì bà vẫn luôn muốn sinh một đứa con gái giống Thi Hạ vậy.
Nhưng bà chỉ có hai đứa con trai. Cho nên đối với đứa con dâu Thi Hạ này, Tô Giai Kỳ rất là thương cô.
"Như vậy à, chút nữa nên đi bệnh viện khám thử đi. Sức khoẻ là quan trọng nhất." Tô Giai Kỳ cố ý dặn dò.
Bằng không, Thi Hạ là một nha đầu cá tính ra sao thì Tô Giai Kỳ cũng rất rõ.
Cô rất có thể vì công việc của mình, gác qua tất cả mọi chuyện lại phía sau.
Thi Hạ nhìn mẹ chồng của mình, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu "Dạ, con biết rồi mẹ."
Ông trời thật là công bằng, từ nhỏ mẹ ruột cô đã mất.
Nhưng sau khi gả vào nhà chồng, Thi Hạ lại nhận được tình thương ấm áp của mẹ chồng Tô Giai Kỳ dành cho mình.
Tô Giai Kỳ duỗi eo, nhìn qua con trai mình "Được, không nói chuyện với hai đứa nữa, mẹ cũng đi ngủ đây."
Nhìn thấy mẹ của mình định ngủ lại đây thì Cảnh Diễn lập tức vội vàng.
Anh nhanh chóng bỏ đống văn kiện qua một bên.
Không phải, mẹ của anh tối nay không lẽ không định về nhà sao?
"Mẹ, khoan đã, mẹ không về nhà ngủ sao?"
Tô Giai Kỳ oán trách trừng mắt nhìn thằng con trai xấu xa của mình.
"Sao vậy, giữ mẹ lại một đêm cũng không được sao?"
Lệ Cảnh Diễn chỉ có thể ngượng ngùng mà mỉm cười, người trước mắt chính là mẹ của mình, anh có quyền nói không được hay sao?
Trừ phi anh thật sự không muốn sống nữa.
"Đương nhiên được chứ, được chứ, tùy mẹ thôi, cứ coi đây là nhà của mình nha." Lệ Cảnh Diễn gật đầu.
Sau đó, anh nhìn mẹ nghênh ngang đi lên lầu ngủ.
Nhưng anh vẫn cầu nguyện trong lòng, ba mau chóng gọi điện kêu vợ của mình về nhà đi.
Dù gì để mẹ của mình ở lại đây cũng không phải chuyện tốt gì!
Lệ Cảnh Diễn nhìn qua phía của Thi Hạ, nhàn nhạt mở miệng nói "Đi lên ngủ đi."
Thi Hạ gật đầu.
Nhưng nghĩ tới chuyện tối nay cô và Lệ Cảnh Diễn cùng chung chăn gối, cô có cảm giác sởn tóc gáy.
Mẹ chồng của mình đúng là một kho báu sống!
/1934
|