#BooMew
Tư Noãn Thiên nhướng nhướng mày bé nhỏ của bé nhìn Tư Noãn Thương một cái, bé thật sự không hiểu lắm ý của chị hai a.
Nhưng Tư Noãn Thiên vẫn gật đầu cười cười tán thành ý chị hai của bé.
Hai chị em ngồi dưới gốc cây to nhỏ bàn tính kế hoạch tiếp theo của hai bé mà không hề để ý đến có vài ba người vẫn đang đứng xung quanh hai bé.
- ---
Nhà chính Lê Gia.
Lưu Hà Mi đang ngồi cùng Lê lão gia tử ở phòng khách, hai mắt bà trừng to kinh ngạc khi thấy bốn năm bức hình mà quản gia Lâm gửi đến.
Tay của bà run lên, cẩn thận phóng to hình ảnh của Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên, hai mắt bà đỏ lên.
Lê lão gia tử năm nay cũng đã sắp gần đất xa trời rồi, sức khỏe ông tuy tốt nhưng nhìn chung cũng đã là tuổi già, sức lại yếu.
Ông đang nhâm nhi ly trà thì thấy con dâu sống chung một nhà duy nhất của ông hai mắt đỏ ửng, mày ông nhíu lại hỏi.
" Hà Mi, cô làm sao? Lại nhớ cái thằng đang ngồi trên bàn thờ? "
Việc Lưu Hà Mi nhớ thương ba của Lê Bá Sâm không phải không có, huống chi là khóc nên Lê lão gia tử, hay bất cứ người nào trong Lê Gia đều biết.
Lưu Hà Mi hít hít mũi, nhìn ba chồng của mình, bà nhếch môi lên nói.
" Ba, ngài xem cháu chắt của ngài đây. " nói xong bà đưa điện thoại cho Lê lão gia tử xem.
Lê lão gia tử nào tin, nhưng ông vẫn lấy cái mắt kính đeo lên, tay run run cầm chiếc điện thoại của Lưu Hà Mi nhìn vào.
" Đây là thằng Bá Sâm lúc nhỏ còn đâu!? Cô nghĩ tôi già cả đến không nhận ra cháu trai hay cháu chắt? "
Lưu Hà Mi nhíu mày lại, nói.
" Ba... ngài nhìn đi hai đứa lận, một trai một gái, là con của Bá Sâm, nào đâu phải Bá Sâm lúc còn bé. "
Lê lão gia tử bĩu môi, nhưng vẫn nheo mắt nhìn thật kỹ bức hình, nhìn nhìn hình một cái, hai mắt ông ngày càng trừng to.
Nhìn kỹ, xác thực hai đứa bé khác với Lê Bá Sâm, cái môi này... chẳng giống thằng nhóc Bá Sâm kia, không lẽ đây thật sự là chắt của ông?
Nhìn Lê lão gia tử còn nghi ngờ, Lưu Hà Mi lại nói.
" Thật ra thì Noãn Noãn không hề sảy thai, nên hiện tại hai cháu cưng đã sắp bốn tuổi hết rồi. "
Lê lão gia tử gật nhẹ đầu một cái, chuyện mấy năm trước ông biết rõ, nhưng ông không hề muốn biết chuyện gì mà Tư Noãn Noãn vẫn còn giữ đứa bé.
Dù sao... hiện tại có chắt còn hơn không, truy cứu mấy chuyện cũ đấy làm gì cho mệt thân.
Lê lão gia tử nghĩ nghĩ gật nhẹ đầu một cái nhìn hình hai bé con mãi không thôi.
- ---
Tư Noãn Noãn muốn hất cái móng heo đang nắm chặt lấy tay cô ra nhưng cố mãi vẫn không được, tim cô đập thình thịch, thình thịch mãi thôi.
Lê Bá Sâm nhìn nhìn lại nói.
" Chúng ta sẽ ngủ chung một phòng sao? "
" Cái gì? Lê Bá Sâm, anh đừng có khùng điên như vậy... "
Tư Noãn Noãn hai mắt trừng to nhìn chằm chằm Lê Bá Sâm quát.
Lê Bá Sâm cúi đầu im lặng, anh còn đang định nói, anh chỉ muốn ngủ chung cô thôi, sẽ không làm gì hết nhưng chính anh còn không biết bản thân có thật sự sẽ kiềm chế nổi hay không nữa là.
Lê Bá Sâm cứ nắm chặt lấy tay của Tư Noãn Noãn mà không nói gì cho đến một lúc sau, anh mới nói tiếp.
" Chúng ta chỉ có một tháng bên nhau sao? "
" Ừ! "
" Thế thì em dọn vào phòng khách ở cùng anh đi. "
" Lê Bá Sâm... "
Tư Noãn Noãn khó chịu quát.
Lê Bá Sâm buông tay Tư Noãn Noãn ra, xụ mặt xuống nói.
" Thật ra thì... anh không làm gì em đâu mà chỉ muốn ngủ chung thôi. "
" Anh tin lời anh nói không? "
" Anh... "
Tư Noãn Noãn thở hắc một hơi im lặng, hiện tại cô thật sự không biết nên làm gì với Lê Bá Sâm nữa a.
- ----
Hơn một tiếng sau, cũng không biết hai chị em Tư Noãn Thiên và Tư Noãn Thương từ đâu chui ra mà bộ dạng của hai người lắm lem bùn đất, còn có ôm một bó hoa nho nhỏ chạy bước nhỏ hướng về phía Tư Noãn Noãn và Lê Bá Sâm.
Lê Bá Sâm nhìn hai bé con đang chạy mày anh cũng nhíu lại mà hô.
" Đừng chạy, đi bộ đi. "
Tư Noãn Thiên và Tư Noãn Thương nào nghe thấy, hai bé con còn nghĩ Lê Bá Sâm đang cổ vũ hai bé, vì thế chạy càng thêm hăng say.
Tư Noãn Noãn nhíu chặt mày, Lê Bá Sâm cũng nhíu mày, anh bước vội về hướng hai cục thịt ôm lên.
" Đi chui đâu mà trên người lắm lem thế? " bản thân rất sợ bẩn, nhưng Lê Bá Sâm nhăn mày một cái cũng không có, cứ thể ôm hai cục thịt lên mặc cho quần áo trên người bị bẩn.
Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên cười khanh khách nói.
" Hái hoa nha... thật nhiều bông hoa xinh đẹp luôn đó baba. "
" Bên trong hoa còn có con thỏ con nữa đó baba. "
Hai đứa đi đến đâu lận vậy? " Lê Bá Sâm nghe thỏ hơi hơi nhướng mày hỏi.
" Ở ngôi nhà thật nhỏ... thì phải. "
Lê Bá Sâm cứng đờ còn Tư Noãn Noãn nhíu mày...
' Ngôi nhà nhỏ...
- ---------------------
****Có một tin vui cho các tình yêu đây.
Vốn bận tiệc tùng định nghĩ nhưng mà mẹ đại nhân nói ngày 8,9,10,11/11 mới cần Boo giúp, nên giờ Boo trở lại viết truyện tiếp đây.
Lịch bão mới.
Từ giờ cho đến ngày mai, đủ 65k phiếu, Boo bão 5 chương vào tối ngày mai nhé!
Hiện tại đã 61,7k phiếu rồi, chỉ còn 3,3k phiếu nữa thôi nha, 5k tình yêu đang theo dõi truyện mỗi người bỏ 1 phiếu cho Boo để nhanh đủ nha.
Tư Noãn Thiên nhướng nhướng mày bé nhỏ của bé nhìn Tư Noãn Thương một cái, bé thật sự không hiểu lắm ý của chị hai a.
Nhưng Tư Noãn Thiên vẫn gật đầu cười cười tán thành ý chị hai của bé.
Hai chị em ngồi dưới gốc cây to nhỏ bàn tính kế hoạch tiếp theo của hai bé mà không hề để ý đến có vài ba người vẫn đang đứng xung quanh hai bé.
- ---
Nhà chính Lê Gia.
Lưu Hà Mi đang ngồi cùng Lê lão gia tử ở phòng khách, hai mắt bà trừng to kinh ngạc khi thấy bốn năm bức hình mà quản gia Lâm gửi đến.
Tay của bà run lên, cẩn thận phóng to hình ảnh của Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên, hai mắt bà đỏ lên.
Lê lão gia tử năm nay cũng đã sắp gần đất xa trời rồi, sức khỏe ông tuy tốt nhưng nhìn chung cũng đã là tuổi già, sức lại yếu.
Ông đang nhâm nhi ly trà thì thấy con dâu sống chung một nhà duy nhất của ông hai mắt đỏ ửng, mày ông nhíu lại hỏi.
" Hà Mi, cô làm sao? Lại nhớ cái thằng đang ngồi trên bàn thờ? "
Việc Lưu Hà Mi nhớ thương ba của Lê Bá Sâm không phải không có, huống chi là khóc nên Lê lão gia tử, hay bất cứ người nào trong Lê Gia đều biết.
Lưu Hà Mi hít hít mũi, nhìn ba chồng của mình, bà nhếch môi lên nói.
" Ba, ngài xem cháu chắt của ngài đây. " nói xong bà đưa điện thoại cho Lê lão gia tử xem.
Lê lão gia tử nào tin, nhưng ông vẫn lấy cái mắt kính đeo lên, tay run run cầm chiếc điện thoại của Lưu Hà Mi nhìn vào.
" Đây là thằng Bá Sâm lúc nhỏ còn đâu!? Cô nghĩ tôi già cả đến không nhận ra cháu trai hay cháu chắt? "
Lưu Hà Mi nhíu mày lại, nói.
" Ba... ngài nhìn đi hai đứa lận, một trai một gái, là con của Bá Sâm, nào đâu phải Bá Sâm lúc còn bé. "
Lê lão gia tử bĩu môi, nhưng vẫn nheo mắt nhìn thật kỹ bức hình, nhìn nhìn hình một cái, hai mắt ông ngày càng trừng to.
Nhìn kỹ, xác thực hai đứa bé khác với Lê Bá Sâm, cái môi này... chẳng giống thằng nhóc Bá Sâm kia, không lẽ đây thật sự là chắt của ông?
Nhìn Lê lão gia tử còn nghi ngờ, Lưu Hà Mi lại nói.
" Thật ra thì Noãn Noãn không hề sảy thai, nên hiện tại hai cháu cưng đã sắp bốn tuổi hết rồi. "
Lê lão gia tử gật nhẹ đầu một cái, chuyện mấy năm trước ông biết rõ, nhưng ông không hề muốn biết chuyện gì mà Tư Noãn Noãn vẫn còn giữ đứa bé.
Dù sao... hiện tại có chắt còn hơn không, truy cứu mấy chuyện cũ đấy làm gì cho mệt thân.
Lê lão gia tử nghĩ nghĩ gật nhẹ đầu một cái nhìn hình hai bé con mãi không thôi.
- ---
Tư Noãn Noãn muốn hất cái móng heo đang nắm chặt lấy tay cô ra nhưng cố mãi vẫn không được, tim cô đập thình thịch, thình thịch mãi thôi.
Lê Bá Sâm nhìn nhìn lại nói.
" Chúng ta sẽ ngủ chung một phòng sao? "
" Cái gì? Lê Bá Sâm, anh đừng có khùng điên như vậy... "
Tư Noãn Noãn hai mắt trừng to nhìn chằm chằm Lê Bá Sâm quát.
Lê Bá Sâm cúi đầu im lặng, anh còn đang định nói, anh chỉ muốn ngủ chung cô thôi, sẽ không làm gì hết nhưng chính anh còn không biết bản thân có thật sự sẽ kiềm chế nổi hay không nữa là.
Lê Bá Sâm cứ nắm chặt lấy tay của Tư Noãn Noãn mà không nói gì cho đến một lúc sau, anh mới nói tiếp.
" Chúng ta chỉ có một tháng bên nhau sao? "
" Ừ! "
" Thế thì em dọn vào phòng khách ở cùng anh đi. "
" Lê Bá Sâm... "
Tư Noãn Noãn khó chịu quát.
Lê Bá Sâm buông tay Tư Noãn Noãn ra, xụ mặt xuống nói.
" Thật ra thì... anh không làm gì em đâu mà chỉ muốn ngủ chung thôi. "
" Anh tin lời anh nói không? "
" Anh... "
Tư Noãn Noãn thở hắc một hơi im lặng, hiện tại cô thật sự không biết nên làm gì với Lê Bá Sâm nữa a.
- ----
Hơn một tiếng sau, cũng không biết hai chị em Tư Noãn Thiên và Tư Noãn Thương từ đâu chui ra mà bộ dạng của hai người lắm lem bùn đất, còn có ôm một bó hoa nho nhỏ chạy bước nhỏ hướng về phía Tư Noãn Noãn và Lê Bá Sâm.
Lê Bá Sâm nhìn hai bé con đang chạy mày anh cũng nhíu lại mà hô.
" Đừng chạy, đi bộ đi. "
Tư Noãn Thiên và Tư Noãn Thương nào nghe thấy, hai bé con còn nghĩ Lê Bá Sâm đang cổ vũ hai bé, vì thế chạy càng thêm hăng say.
Tư Noãn Noãn nhíu chặt mày, Lê Bá Sâm cũng nhíu mày, anh bước vội về hướng hai cục thịt ôm lên.
" Đi chui đâu mà trên người lắm lem thế? " bản thân rất sợ bẩn, nhưng Lê Bá Sâm nhăn mày một cái cũng không có, cứ thể ôm hai cục thịt lên mặc cho quần áo trên người bị bẩn.
Tư Noãn Thương và Tư Noãn Thiên cười khanh khách nói.
" Hái hoa nha... thật nhiều bông hoa xinh đẹp luôn đó baba. "
" Bên trong hoa còn có con thỏ con nữa đó baba. "
Hai đứa đi đến đâu lận vậy? " Lê Bá Sâm nghe thỏ hơi hơi nhướng mày hỏi.
" Ở ngôi nhà thật nhỏ... thì phải. "
Lê Bá Sâm cứng đờ còn Tư Noãn Noãn nhíu mày...
' Ngôi nhà nhỏ...
- ---------------------
****Có một tin vui cho các tình yêu đây.
Vốn bận tiệc tùng định nghĩ nhưng mà mẹ đại nhân nói ngày 8,9,10,11/11 mới cần Boo giúp, nên giờ Boo trở lại viết truyện tiếp đây.
Lịch bão mới.
Từ giờ cho đến ngày mai, đủ 65k phiếu, Boo bão 5 chương vào tối ngày mai nhé!
Hiện tại đã 61,7k phiếu rồi, chỉ còn 3,3k phiếu nữa thôi nha, 5k tình yêu đang theo dõi truyện mỗi người bỏ 1 phiếu cho Boo để nhanh đủ nha.
/268
|