#BooMew
Nhắc tới Tư Gia, cả thân mình Tư Noãn Noãn run rẩy, cô... cô không muốn ở đó nữa đâu. Cô tuyệt đối không về đâu. Có chết cô cũng không thể nào về đó được.
Lê Bá Sâm như nhìn ra Tư Noãn Noãn sợ hãi, trong lòng không khỏi cười nhẹ, anh dùng giọng điệu uy hiếp nói.
" Cô chẳng qua cũng chỉ là một món hàng mà Tư Gia đã bán cho tôi thôi. " dừng lại một chút lại nói.
" Hay chính cô sợ... đêm tân hôn... " kéo mạnh tay Tư Noãn Noãn lại nói.
" Tôi phát hiện cô không còn trong trắng, mà chỉ là một tấm giẻ rách không ai cần? "
Tư Noãn Noãn ngẩn ra, lúc này mới hiểu ý tứ trong câu nói của Hoắc Tư Danh, trong lòng không khỏi sợ hãi mà lùi lùi về sau lắc đầu.
" Không... không có... "
Cô không sợ chuyện đó... cô chỉ là không muốn kết hôn với một người cô không yêu, càng không muốn thứ quý giá mà cô gìn giữ để cho chồng tương lai lại bị mất bởi hôn nhân không tình yêu này, một hôn nhân chỉ dựa trên hợp đồng.
Lê Bá Sâm nheo mắt nguy hiểm, cảm giác giận dữ giống như chính anh sắp không nhịn nổi nữa khẽ nói.
" Haha, cô còn trong trắng sao? " không đợi Tư Noãn Noãn nói tiếp, Lê Bá Sâm ung dung ngồi xuống nhấm nháp trà, môi khẽ câu lên nói.
" Cô nghĩ nếu không phải là tôi, thì cô có quyền lựa chọn hôn nhân cho mình sao? Dẹp ngay cái ý nghĩ hoang đường đó đi! TƯ NOÃN NOÃN, nếu hôm đó không có tôi. Cô nghĩ cô có thể rời khỏi nơi đó yên ổn được đến ngày hôm nay sao? Ngày mai cô không đăng ký kết hôn với tôi... cô nghĩ Tư Gia sẽ để cô tự do yêu đương sao? "
Đàn bà chết tiệt, sự trong trắng tinh khiết của cô, không lẽ bị phá bởi tôi là nhục nhã với cô sao? Còn dám... dám đem cái ý tưởng chết tiệt đó để trong đầu.
Tư Noãn Noãn hai mắt ửng đỏ nhìn Lê Bá Sâm khẽ nói.
" Tôi... tôi muốn sống một cuộc sống bình thường vui vẻ... cùng với người tôi yêu. Chứ không phải một cuộc sống dựa trên hợp đồng như thế này... anh... anh không thể đưa ra yêu cầu khác... ngoài... ngoài cái này sao? Tôi có thể làm bất kì điều gì... ngoài... ngoài cái này... "
Thật sự cô không muốn như vậy, cô biết hôn nhân không tình yêu đáng sợ ra sao, huống chi cả hai chỉ kết hôn bởi bản hợp đồng... cô làm sao... làm sao có thể chắc chắn được... nếu cô thật sự yêu anh... cô... cô làm sao rời khỏi anh... 5 năm đối với cô quá ít cũng quá dài... cô... cô không thể đánh cược cuộc sống chính cô vào bản hợp đồng đó được.
Tư Noãn Noãn ngẩng đầu lên nhìn Lê Bá Sâm, sau đó cuối ngay đầu xuống thầm nói " Tuyệt đối không được, cô... cô không thể yêu... anh ta quá... quá xa vời... cô là loại người gì mà... mà dám yêu... yêu lấy... anh... ta... " như mẹ từng nói trong thư...
" Hãy sống một cuộc sống hạnh phúc... một cuộc sống không có dối trá... "
Đúng... cô có thể bỏ đi... bỏ đi một nơi xa mà không cần quan tâm đến ai hết... cô có thể tự nuôi sống chính bản thân cô.
Tư Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lê Bá Sâm nói.
" Tôi sẽ rời đi... anh... anh chỉ cần nói tôi bỏ trốn... là có thể lấy Tư Thị... tôi không nợ anh mà anh cũng không nợ tôi... " hít một hơi sâu lại nói.
" Mà anh cũng đã làm một việc thiện khi thả tôi đi. Xin... xin anh... "
Vừa nghe Tư Noãn Noãn nói hết câu, Lê Bá Sâm hai mắt đỏ ngầu lửa giận, nghiến răng nghiến lợi nói.
" Vậy phải xin lỗi cô rồi, tôi không có thói quen làm việc " TỐT " " Lê Bá Sâm nhấn mạnh từ " Tốt " nhầm để nhắc khéo Tư Noãn Noãn.
" Nếu cô dám bỏ đi, hay không đồng ý... tôi không dễ dàng gì bỏ qua cho cô, với lại tôi sẽ tìm cô mà trả lại Tư Gia, để cô sống trông những ngày khổ sở như trước kia. "
Tư Noãn Noãn thân thể run rẩy, nhìn Lê Bá Sâm, lắc đầu lại lắc đầu.
Lê Bá Sâm môi khẽ câu lên.
" Ngày mai chúng ta sẽ kết hôn. " dứt câu đang định rời đi, thì Tư Noãn Noãn hai mắt cam chịu nói.
" Tôi sẽ về lại Tư Gia. " không thêm bất cứ câu từ nào nữa.
Có chịu cực khổ, ức hiếp như ngày xưa, cô vẫn chịu... cô tuyệt đối không thể ở lại đây...
Lê Bá Sâm hai mắt đỏ ngầu tức giận, đi nhanh tới nắm chặt cổ tay Tư Noãn Noãn kéo mạnh lên phòng.
Tư Noãn Noãn hoảng sợ la lên.
" Buông... buông tay tôi ra.... "
" Anh đang... đang làm gì...vậy... "
" Buông... buông ra... " hai mắt đẫm lệ dò hỏi, mãi một lúc lâu Lê Bá Sâm mới nói.
" Đương nhiên là tôi làm chuyện cần làm rồi! Một món hàng bỏ đi, thì cần gì giữ gìn sạch sẽ... " dứt câu hung hăng kéo mạnh cô lên phòng.
Tư Noãn Noãn lắc đầu la lên.
" Không... không... " nhưng dù có la... la ra sau, người đàn ông trước mắt cô vẫn không buông
Phỉ Vô Dư nheo mắt thu lại toàn bộ hình ảnh trong mắt, cái gì cũng không nói, cúi xuống lấy bản hợp đồng hôn nhân cất đi. Gọi điện thoại cho ai đó nói.
" Hủy họp! Boss đang bận. " dứt câu không nói thêm câu gì nữa. Bên kia thu được lời nhắn " Vâng " một tiếng, rồi tắt máy.
••••••••••••
Nhớ Like và Bỏ Phiếu ủng hộ Boo nha ^^!
Nhắc tới Tư Gia, cả thân mình Tư Noãn Noãn run rẩy, cô... cô không muốn ở đó nữa đâu. Cô tuyệt đối không về đâu. Có chết cô cũng không thể nào về đó được.
Lê Bá Sâm như nhìn ra Tư Noãn Noãn sợ hãi, trong lòng không khỏi cười nhẹ, anh dùng giọng điệu uy hiếp nói.
" Cô chẳng qua cũng chỉ là một món hàng mà Tư Gia đã bán cho tôi thôi. " dừng lại một chút lại nói.
" Hay chính cô sợ... đêm tân hôn... " kéo mạnh tay Tư Noãn Noãn lại nói.
" Tôi phát hiện cô không còn trong trắng, mà chỉ là một tấm giẻ rách không ai cần? "
Tư Noãn Noãn ngẩn ra, lúc này mới hiểu ý tứ trong câu nói của Hoắc Tư Danh, trong lòng không khỏi sợ hãi mà lùi lùi về sau lắc đầu.
" Không... không có... "
Cô không sợ chuyện đó... cô chỉ là không muốn kết hôn với một người cô không yêu, càng không muốn thứ quý giá mà cô gìn giữ để cho chồng tương lai lại bị mất bởi hôn nhân không tình yêu này, một hôn nhân chỉ dựa trên hợp đồng.
Lê Bá Sâm nheo mắt nguy hiểm, cảm giác giận dữ giống như chính anh sắp không nhịn nổi nữa khẽ nói.
" Haha, cô còn trong trắng sao? " không đợi Tư Noãn Noãn nói tiếp, Lê Bá Sâm ung dung ngồi xuống nhấm nháp trà, môi khẽ câu lên nói.
" Cô nghĩ nếu không phải là tôi, thì cô có quyền lựa chọn hôn nhân cho mình sao? Dẹp ngay cái ý nghĩ hoang đường đó đi! TƯ NOÃN NOÃN, nếu hôm đó không có tôi. Cô nghĩ cô có thể rời khỏi nơi đó yên ổn được đến ngày hôm nay sao? Ngày mai cô không đăng ký kết hôn với tôi... cô nghĩ Tư Gia sẽ để cô tự do yêu đương sao? "
Đàn bà chết tiệt, sự trong trắng tinh khiết của cô, không lẽ bị phá bởi tôi là nhục nhã với cô sao? Còn dám... dám đem cái ý tưởng chết tiệt đó để trong đầu.
Tư Noãn Noãn hai mắt ửng đỏ nhìn Lê Bá Sâm khẽ nói.
" Tôi... tôi muốn sống một cuộc sống bình thường vui vẻ... cùng với người tôi yêu. Chứ không phải một cuộc sống dựa trên hợp đồng như thế này... anh... anh không thể đưa ra yêu cầu khác... ngoài... ngoài cái này sao? Tôi có thể làm bất kì điều gì... ngoài... ngoài cái này... "
Thật sự cô không muốn như vậy, cô biết hôn nhân không tình yêu đáng sợ ra sao, huống chi cả hai chỉ kết hôn bởi bản hợp đồng... cô làm sao... làm sao có thể chắc chắn được... nếu cô thật sự yêu anh... cô... cô làm sao rời khỏi anh... 5 năm đối với cô quá ít cũng quá dài... cô... cô không thể đánh cược cuộc sống chính cô vào bản hợp đồng đó được.
Tư Noãn Noãn ngẩng đầu lên nhìn Lê Bá Sâm, sau đó cuối ngay đầu xuống thầm nói " Tuyệt đối không được, cô... cô không thể yêu... anh ta quá... quá xa vời... cô là loại người gì mà... mà dám yêu... yêu lấy... anh... ta... " như mẹ từng nói trong thư...
" Hãy sống một cuộc sống hạnh phúc... một cuộc sống không có dối trá... "
Đúng... cô có thể bỏ đi... bỏ đi một nơi xa mà không cần quan tâm đến ai hết... cô có thể tự nuôi sống chính bản thân cô.
Tư Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lê Bá Sâm nói.
" Tôi sẽ rời đi... anh... anh chỉ cần nói tôi bỏ trốn... là có thể lấy Tư Thị... tôi không nợ anh mà anh cũng không nợ tôi... " hít một hơi sâu lại nói.
" Mà anh cũng đã làm một việc thiện khi thả tôi đi. Xin... xin anh... "
Vừa nghe Tư Noãn Noãn nói hết câu, Lê Bá Sâm hai mắt đỏ ngầu lửa giận, nghiến răng nghiến lợi nói.
" Vậy phải xin lỗi cô rồi, tôi không có thói quen làm việc " TỐT " " Lê Bá Sâm nhấn mạnh từ " Tốt " nhầm để nhắc khéo Tư Noãn Noãn.
" Nếu cô dám bỏ đi, hay không đồng ý... tôi không dễ dàng gì bỏ qua cho cô, với lại tôi sẽ tìm cô mà trả lại Tư Gia, để cô sống trông những ngày khổ sở như trước kia. "
Tư Noãn Noãn thân thể run rẩy, nhìn Lê Bá Sâm, lắc đầu lại lắc đầu.
Lê Bá Sâm môi khẽ câu lên.
" Ngày mai chúng ta sẽ kết hôn. " dứt câu đang định rời đi, thì Tư Noãn Noãn hai mắt cam chịu nói.
" Tôi sẽ về lại Tư Gia. " không thêm bất cứ câu từ nào nữa.
Có chịu cực khổ, ức hiếp như ngày xưa, cô vẫn chịu... cô tuyệt đối không thể ở lại đây...
Lê Bá Sâm hai mắt đỏ ngầu tức giận, đi nhanh tới nắm chặt cổ tay Tư Noãn Noãn kéo mạnh lên phòng.
Tư Noãn Noãn hoảng sợ la lên.
" Buông... buông tay tôi ra.... "
" Anh đang... đang làm gì...vậy... "
" Buông... buông ra... " hai mắt đẫm lệ dò hỏi, mãi một lúc lâu Lê Bá Sâm mới nói.
" Đương nhiên là tôi làm chuyện cần làm rồi! Một món hàng bỏ đi, thì cần gì giữ gìn sạch sẽ... " dứt câu hung hăng kéo mạnh cô lên phòng.
Tư Noãn Noãn lắc đầu la lên.
" Không... không... " nhưng dù có la... la ra sau, người đàn ông trước mắt cô vẫn không buông
Phỉ Vô Dư nheo mắt thu lại toàn bộ hình ảnh trong mắt, cái gì cũng không nói, cúi xuống lấy bản hợp đồng hôn nhân cất đi. Gọi điện thoại cho ai đó nói.
" Hủy họp! Boss đang bận. " dứt câu không nói thêm câu gì nữa. Bên kia thu được lời nhắn " Vâng " một tiếng, rồi tắt máy.
••••••••••••
Nhớ Like và Bỏ Phiếu ủng hộ Boo nha ^^!
/268
|