Tư Noãn Noãn còn chưa kịp hạ tay xuống thì một tiếng " CHÁT " to lớn vang lên.
Tư Noãn Noãn tay giơ lên không trung chợt khựng lại ngơ ngác, Lê Bá Sâm tiến lên nắm lấy tay Tư Noãn Noãn xuống, nắm lấy, anh cưng chiều nói.
" Mấy việc này để người khác làm, vợ không cần chạm vào những thứ bẩn thỉu này. "
Lúc Lê Bá Sâm thấy Tư Noãn Noãn giơ tay lên là anh biết cô đang muốn đánh người phụ nữ trước mặt này, vì thế anh cũng không thể đứng nhìn như vậy.
Đôi tay ngọc ngà của cô, anh nào để cô dùng để đánh những thứ bẩn thỉu này, còn chưa nói đến việc đánh sẽ làm tay Tư Noãn Noãn đau.
Lê Bá Sâm gật nhẹ đầu với người đang đứng bảo vệ bên cạnh, nên người đàn ông cao to ấy cũng không lo lắng hay sợ hãi gì mà tát thẳng vào mặt người phụ nữ đang nói năng vô lễ với Tư Noãn Noãn.
Tư Noãn Noãn không đánh được người, môi cô khẽ chu ra một chút nhưng cô cũng không quá để ý gì đến việc đấy.
Lê Bá Sâm kéo Tư Noãn Noãn ôm vào lòng khẽ nhìn người phụ nữ đang bụm mặt ngồi co ro dưới đất lạnh lùng nói.
" Từ ngày mai, cô dọn ra khỏi nông trại đi, tôi không muốn để vợ tôi bị ô nhiễm mắt, còn có nếu cô còn không biết thân biết phận của mình thì đừng trách tôi không chừa đường sống cho người như cô. "
Người phụ nữ run rẩy không thôi.
Lê Bá Sâm nói xong không để ý gì đến bộ dạng sợ hãi đáng thương của cô ta mà cúi xuống ôm nhẹ Tư Noãn Noãn lên đi vào trong biệt thự.
Ngay cả quản gia và những bảo vệ còn đứng xung quanh lúc nãy cũng đi vào trong.
Người phụ nữ hai mắt đỏ ửng sưng vù nhìn theo bóng lưng của Lê Bá Sâm, trái tim cô thắt chặt lại trong lòng không ngừng tự hỏi.
" Tại sao? Tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy... Vì sao? Cô rõ ràng là người đến trước mà... vì sao... vì sao ngay cả một cái liếc nhìn mà anh ta cũng không thèm nhìn đến... "
Người phụ nữ không ngừng tự hỏi, không ngừng đau lòng nhưng cho dù cô ta có nằm đó cho đến sáng cũng không một ai để ý, cô ta khó khăn đứng dậy, lại một mình đau buồn trở về phòng của cô ta dọn dồ.
Cô ta biết, nếu cô ta không rời đi thì chắc chắn cái mạng nhỏ của cô ta cũng biến mất... ánh mắt... cái ánh mắt của anh ta không phải nhìn cô như cô gái bên cạnh, sự ôn nhu, sự cưng chiều đó mà là sự chán ghét, ánh mắt của chết chóc...
Người phụ nữ vừa khóc vừa dọn hành lí, cái cảm giác này cô ta không nghĩ bản thân sẽ gặp phải còn nghĩ... sẽ có một đêm mặn nồng... còn nghĩ sẽ có một kết thúc viên mãn lại không nghĩ đến... không phải như vậy...
- ----
Phỉ Vô Dư sau khi ăn uống no nê cũng không rời đi như mọi khi mà im lặng ngồi trên ghế sofa một người ngồi nhìn Minh Lâm trần truồng nằm phía ghế sofa đối diện.
Sau khi ăn xong, vốn còn nghĩ bản thân anh sẽ nhẹ nhõm lại không nghĩ đến lại thấy bản thân nặng nề như vậy. Nhìn Minh Lâm bị làm đến ngất đi chẳng hiểu sao anh lại xót.
Phỉ Vô Dư đứng dậy đi về hướng Minh Lâm đang say giấc, anh nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của Minh Lâm.
Chạm vào anh mới nhận ra thì ra mặt Minh Lâm lại mỏng như vậy, làn da trắng nõn mềm mịn hơn anh rất nhiều.
Phỉ Vô Dư chọt chọt.
Xúc cảm không tệ a.
Phỉ Vô Dư chọt một lúc, Minh Lâm nhíu chặt mày lại, anh dừng cái tay đang chọt của mình mà nhẹ nhàng ôm Minh Lâm đi thằng vào phòng tắm.
Thở hắc một hơi để Minh Lâm trong buồng tắm, Phỉ Vô Dư bắt đầu giúp Minh Lâm lấy những thứ anh vừa phun trào trong cơ thể Minh Lâm ra.
" Anh... anh còn muốn làm gì? " cảm nhận được dị vật đang ở trong cúc hoa ngọ quậy, Minh Lâm khó khăn mở hai mắt ra bắt lấy cánh tay đang ở giữa hai chân mình.
Phỉ Vô Dư bị bắt lấy tay mày hơi hơi nhíu, thật sự bình thường Minh Lâm rất là mạnh nhưng cái bắt tay giữ chặt tay anh này rất nhẹ, nhẹ đến nỗi anh còn không cần dùng sức vẫn có thể gỡ ra.
" Ngồi yên. Em là đang muốn những thứ đó ở trong bụng luôn? " Phỉ Vô Dư vẫn bộ dáng lạnh lùng như mọi khi nói.
Minh Lâm nghe xong mặt đỏ bừng xấu hổ, bàn tay không còn sức lực khẽ buông ra để Phỉ Vô Dư móc ra.
Mày anh nhíu chặt, môi cũng mím lại để không phát ra âm thanh gì.
Phỉ Vô Dư cẩn thận lấy ra hết mới xả nước cũ thay nước mới giúp Minh Lâm tắm.
" Tôi... tôi tự tắm được. "
Minh Lâm vội vàng nói khi thấy Phỉ Vô Dư lấy cái bông tắm đến. Phỉ Vô Dư nhướng mày cười cười nói.
" Em đứng dậy lấy bông tắm trên tay tôi xem. " nói xong giơ bông tắm lên cao. Minh Lâm hít một hơi sâu đứng dậy, chính là còn chưa kịp đứng lên nhũn chân ngã xuống, cũng may Phỉ Vô Dư giữ kịp hông của anh nếu không thì mông của Minh Lâm chắc chắn nở hoa to.
Phỉ Vô Dư nhíu nhíu mày chính mình chà cơ thể cho Minh Lâm, sau đấy xả nước ôm Minh Lâm đi về hướng phòng ngủ...
Tư Noãn Noãn tay giơ lên không trung chợt khựng lại ngơ ngác, Lê Bá Sâm tiến lên nắm lấy tay Tư Noãn Noãn xuống, nắm lấy, anh cưng chiều nói.
" Mấy việc này để người khác làm, vợ không cần chạm vào những thứ bẩn thỉu này. "
Lúc Lê Bá Sâm thấy Tư Noãn Noãn giơ tay lên là anh biết cô đang muốn đánh người phụ nữ trước mặt này, vì thế anh cũng không thể đứng nhìn như vậy.
Đôi tay ngọc ngà của cô, anh nào để cô dùng để đánh những thứ bẩn thỉu này, còn chưa nói đến việc đánh sẽ làm tay Tư Noãn Noãn đau.
Lê Bá Sâm gật nhẹ đầu với người đang đứng bảo vệ bên cạnh, nên người đàn ông cao to ấy cũng không lo lắng hay sợ hãi gì mà tát thẳng vào mặt người phụ nữ đang nói năng vô lễ với Tư Noãn Noãn.
Tư Noãn Noãn không đánh được người, môi cô khẽ chu ra một chút nhưng cô cũng không quá để ý gì đến việc đấy.
Lê Bá Sâm kéo Tư Noãn Noãn ôm vào lòng khẽ nhìn người phụ nữ đang bụm mặt ngồi co ro dưới đất lạnh lùng nói.
" Từ ngày mai, cô dọn ra khỏi nông trại đi, tôi không muốn để vợ tôi bị ô nhiễm mắt, còn có nếu cô còn không biết thân biết phận của mình thì đừng trách tôi không chừa đường sống cho người như cô. "
Người phụ nữ run rẩy không thôi.
Lê Bá Sâm nói xong không để ý gì đến bộ dạng sợ hãi đáng thương của cô ta mà cúi xuống ôm nhẹ Tư Noãn Noãn lên đi vào trong biệt thự.
Ngay cả quản gia và những bảo vệ còn đứng xung quanh lúc nãy cũng đi vào trong.
Người phụ nữ hai mắt đỏ ửng sưng vù nhìn theo bóng lưng của Lê Bá Sâm, trái tim cô thắt chặt lại trong lòng không ngừng tự hỏi.
" Tại sao? Tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy... Vì sao? Cô rõ ràng là người đến trước mà... vì sao... vì sao ngay cả một cái liếc nhìn mà anh ta cũng không thèm nhìn đến... "
Người phụ nữ không ngừng tự hỏi, không ngừng đau lòng nhưng cho dù cô ta có nằm đó cho đến sáng cũng không một ai để ý, cô ta khó khăn đứng dậy, lại một mình đau buồn trở về phòng của cô ta dọn dồ.
Cô ta biết, nếu cô ta không rời đi thì chắc chắn cái mạng nhỏ của cô ta cũng biến mất... ánh mắt... cái ánh mắt của anh ta không phải nhìn cô như cô gái bên cạnh, sự ôn nhu, sự cưng chiều đó mà là sự chán ghét, ánh mắt của chết chóc...
Người phụ nữ vừa khóc vừa dọn hành lí, cái cảm giác này cô ta không nghĩ bản thân sẽ gặp phải còn nghĩ... sẽ có một đêm mặn nồng... còn nghĩ sẽ có một kết thúc viên mãn lại không nghĩ đến... không phải như vậy...
- ----
Phỉ Vô Dư sau khi ăn uống no nê cũng không rời đi như mọi khi mà im lặng ngồi trên ghế sofa một người ngồi nhìn Minh Lâm trần truồng nằm phía ghế sofa đối diện.
Sau khi ăn xong, vốn còn nghĩ bản thân anh sẽ nhẹ nhõm lại không nghĩ đến lại thấy bản thân nặng nề như vậy. Nhìn Minh Lâm bị làm đến ngất đi chẳng hiểu sao anh lại xót.
Phỉ Vô Dư đứng dậy đi về hướng Minh Lâm đang say giấc, anh nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của Minh Lâm.
Chạm vào anh mới nhận ra thì ra mặt Minh Lâm lại mỏng như vậy, làn da trắng nõn mềm mịn hơn anh rất nhiều.
Phỉ Vô Dư chọt chọt.
Xúc cảm không tệ a.
Phỉ Vô Dư chọt một lúc, Minh Lâm nhíu chặt mày lại, anh dừng cái tay đang chọt của mình mà nhẹ nhàng ôm Minh Lâm đi thằng vào phòng tắm.
Thở hắc một hơi để Minh Lâm trong buồng tắm, Phỉ Vô Dư bắt đầu giúp Minh Lâm lấy những thứ anh vừa phun trào trong cơ thể Minh Lâm ra.
" Anh... anh còn muốn làm gì? " cảm nhận được dị vật đang ở trong cúc hoa ngọ quậy, Minh Lâm khó khăn mở hai mắt ra bắt lấy cánh tay đang ở giữa hai chân mình.
Phỉ Vô Dư bị bắt lấy tay mày hơi hơi nhíu, thật sự bình thường Minh Lâm rất là mạnh nhưng cái bắt tay giữ chặt tay anh này rất nhẹ, nhẹ đến nỗi anh còn không cần dùng sức vẫn có thể gỡ ra.
" Ngồi yên. Em là đang muốn những thứ đó ở trong bụng luôn? " Phỉ Vô Dư vẫn bộ dáng lạnh lùng như mọi khi nói.
Minh Lâm nghe xong mặt đỏ bừng xấu hổ, bàn tay không còn sức lực khẽ buông ra để Phỉ Vô Dư móc ra.
Mày anh nhíu chặt, môi cũng mím lại để không phát ra âm thanh gì.
Phỉ Vô Dư cẩn thận lấy ra hết mới xả nước cũ thay nước mới giúp Minh Lâm tắm.
" Tôi... tôi tự tắm được. "
Minh Lâm vội vàng nói khi thấy Phỉ Vô Dư lấy cái bông tắm đến. Phỉ Vô Dư nhướng mày cười cười nói.
" Em đứng dậy lấy bông tắm trên tay tôi xem. " nói xong giơ bông tắm lên cao. Minh Lâm hít một hơi sâu đứng dậy, chính là còn chưa kịp đứng lên nhũn chân ngã xuống, cũng may Phỉ Vô Dư giữ kịp hông của anh nếu không thì mông của Minh Lâm chắc chắn nở hoa to.
Phỉ Vô Dư nhíu nhíu mày chính mình chà cơ thể cho Minh Lâm, sau đấy xả nước ôm Minh Lâm đi về hướng phòng ngủ...
/268
|