" Chết... chết... " Lưu Hà Mi run rẩy nói.
Lê Bá Sâm cười cười nói.
" Chết là trường hợp xấu nhất. " và chính anh cũng mong bản thân sẽ rơi vào trường hợp đó.
" Có lẽ con sẽ mất trí nhớ một thời gian, lúc ấy chỉ mong hai ngài chiếu cố Noãn Noãn giúp con. " nếu anh mất trí nhớ... có lẽ anh sẽ quay lại thành con người của trước kia và cũng có thể sẽ không còn một chút gì thương nhớ về Noãn Noãn, anh sợ anh lại một lần nữa làm tổn thương cô...
Tư Noãn Noãn nhìn Lê Bá Sâm, cô biết rõ... mọi chuyện sẽ không tốt đẹp như trong những quyển tiểu thuyết ngôn tình, sự thật vẫn là sự thật... nếu như anh thật sự lại quên đi cô... liệu cô có thể rời đi nhưng lời hứa hẹn cả hai.
Một tháng... trong một tháng đó... anh nếu không nhớ ra cô thì sao?
Cả hai ở lại nhà chính hết nguyên buổi trưa, chiều chiều, trời mát lên cũng là lúc Lê Bá Sâm đưa Tư Noãn Noãn về lại Lê Gia.
Tư Noãn Noãn vừa về đến Lê Gia thì đã được Lê Bá Sâm ôm thẳng lên phòng ngủ.
" Em không muốn ngủ. " còn có ít ngày được bên nhau, cô mà ngủ nữa thì còn được bao nhiêu ngày.
Lê Bá Sâm thở hắc một hơi, anh không nói gì mà nằm xuống cạnh cô, cẩn thận ôm cô vào lòng.
" Anh ngủ cùng vợ, như vậy được chưa? "
Tư Noãn Noãn ôm lấy hông của Lê Bá Sâm, cái đầu nhỏ của cô ở trên ngực anh gật gật.
" Chẳng muốn xa anh... " vì cả ngày đi tới đi lui nên cô cũng rất mệt... nhất là khi có thể cận kề bên người đàn ông của cô thì cô sẽ rất yên tâm mà ngủ.
Lê Bá Sâm cúi đầu nhìn Tư Noãn Noãn, tay anh ở lưng cô vuốt ve nhè nhẹ.
Cầu trời... đừng để con quên đi cô ấy...
Con nợ cô ấy rất rất nhiều... đừng để con phải khiến cô ấy đau lòng thêm một lần nào nữa...
- -----
Nước Rose.
Minh Lâm nhìn cánh cửa bị đóng kia, trong lòng vừa vui mừng lại vừa lo sợ.
Anh sợ những gì bản thân đang có của hiện tại sẽ nhanh bị lụi tàn, anh sợ những gì bản thân đã yêu thích, đã dựa dẫm vào lại ruồng bỏ anh đi.
Biết rõ nằm dưới... thì sẽ bị đè bị ép khô nhưng anh không tức giận vì bản thân bị đè bởi người mình yêu cũng chẳng sao chính là... chẳng thể nào không lo lắng.
Cái hôn trên trán, cái vuốt ve thân cận mỗi ngày, từng chút từng chút một đều làm Minh Lâm cảm thấy vui vẻ nhưng vui vẻ đấy có kéo dài mãi không?
" Alo? " đang suy nghĩ vẫn vơ, thì điện thoại reo lên.
" Em còn chưa ngủ? " Phỉ Vô Dư đến công ty, cứ thấy không yên tâm nên thử gọi về, anh còn nghĩ sẽ không ai nghe máy thế mà lại nghe.
" Ngủ không được... " Minh Lâm dựa vào đầu giường, nhìn nhìn ánh nắng chiếu vào cửa sổ nói.
Giọng nói của anh hơi khàn khàn vừa nghe cũng biết cả đêm trải qua không ít trận kịch liệt.
Phỉ Vô Dư nhíu nhíu mày, mắt nhìn máy tính, tay vẫn cầm chặt chiếc điện thoại.
" Còn đau sao? " anh có tìm hiểu về quan hệ đường hậu... chính là trong đây viết " rất đau, vô cùng đau, cực kì đau. Tuy sẽ có khoái cảm rất rất nhiều, nhưng... sau khi quan hệ xong sẽ gây đau rát, không ăn đồ cay nóng vì sẽ làm " bé thụ " của bạn khó chịu... " và anh cũng có tiết chế... nhưng không quá tiết chế như trong đầu anh từng nghĩ.
Minh Lâm bị hỏi, mặt đỏ ửng nói.
" Anh để tôi đè anh thử xem... có đau hay không? " mặc dù chấp nhận bị đè nhưng anh vẫn có thể đè người khác.
Phỉ Vô Dư mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình máy tính, mày anh nhíu chặt không nhanh không chậm nói.
" Em thật sự đè nổi? "
Minh Lâm im lặng không nói gì, Phỉ Vô Dư hít một hơi sâu khẽ nói.
" Giờ anh phải làm việc, em ở nhà ngoan, hiện tại ngủ đi, để còn có sức... " nói đến đây thì Phỉ Vô Dư dừng lại.
Minh Lâm mím môi không nói gì tắt ngang máy. Nhưng nếu như lúc này Phỉ Vô Dư mà ở nhà thì anh có thể thấy được vẻ mặt vừa vui mừng vừa xấu hổ của Minh Lâm.
Lê Bá Sâm cười cười nói.
" Chết là trường hợp xấu nhất. " và chính anh cũng mong bản thân sẽ rơi vào trường hợp đó.
" Có lẽ con sẽ mất trí nhớ một thời gian, lúc ấy chỉ mong hai ngài chiếu cố Noãn Noãn giúp con. " nếu anh mất trí nhớ... có lẽ anh sẽ quay lại thành con người của trước kia và cũng có thể sẽ không còn một chút gì thương nhớ về Noãn Noãn, anh sợ anh lại một lần nữa làm tổn thương cô...
Tư Noãn Noãn nhìn Lê Bá Sâm, cô biết rõ... mọi chuyện sẽ không tốt đẹp như trong những quyển tiểu thuyết ngôn tình, sự thật vẫn là sự thật... nếu như anh thật sự lại quên đi cô... liệu cô có thể rời đi nhưng lời hứa hẹn cả hai.
Một tháng... trong một tháng đó... anh nếu không nhớ ra cô thì sao?
Cả hai ở lại nhà chính hết nguyên buổi trưa, chiều chiều, trời mát lên cũng là lúc Lê Bá Sâm đưa Tư Noãn Noãn về lại Lê Gia.
Tư Noãn Noãn vừa về đến Lê Gia thì đã được Lê Bá Sâm ôm thẳng lên phòng ngủ.
" Em không muốn ngủ. " còn có ít ngày được bên nhau, cô mà ngủ nữa thì còn được bao nhiêu ngày.
Lê Bá Sâm thở hắc một hơi, anh không nói gì mà nằm xuống cạnh cô, cẩn thận ôm cô vào lòng.
" Anh ngủ cùng vợ, như vậy được chưa? "
Tư Noãn Noãn ôm lấy hông của Lê Bá Sâm, cái đầu nhỏ của cô ở trên ngực anh gật gật.
" Chẳng muốn xa anh... " vì cả ngày đi tới đi lui nên cô cũng rất mệt... nhất là khi có thể cận kề bên người đàn ông của cô thì cô sẽ rất yên tâm mà ngủ.
Lê Bá Sâm cúi đầu nhìn Tư Noãn Noãn, tay anh ở lưng cô vuốt ve nhè nhẹ.
Cầu trời... đừng để con quên đi cô ấy...
Con nợ cô ấy rất rất nhiều... đừng để con phải khiến cô ấy đau lòng thêm một lần nào nữa...
- -----
Nước Rose.
Minh Lâm nhìn cánh cửa bị đóng kia, trong lòng vừa vui mừng lại vừa lo sợ.
Anh sợ những gì bản thân đang có của hiện tại sẽ nhanh bị lụi tàn, anh sợ những gì bản thân đã yêu thích, đã dựa dẫm vào lại ruồng bỏ anh đi.
Biết rõ nằm dưới... thì sẽ bị đè bị ép khô nhưng anh không tức giận vì bản thân bị đè bởi người mình yêu cũng chẳng sao chính là... chẳng thể nào không lo lắng.
Cái hôn trên trán, cái vuốt ve thân cận mỗi ngày, từng chút từng chút một đều làm Minh Lâm cảm thấy vui vẻ nhưng vui vẻ đấy có kéo dài mãi không?
" Alo? " đang suy nghĩ vẫn vơ, thì điện thoại reo lên.
" Em còn chưa ngủ? " Phỉ Vô Dư đến công ty, cứ thấy không yên tâm nên thử gọi về, anh còn nghĩ sẽ không ai nghe máy thế mà lại nghe.
" Ngủ không được... " Minh Lâm dựa vào đầu giường, nhìn nhìn ánh nắng chiếu vào cửa sổ nói.
Giọng nói của anh hơi khàn khàn vừa nghe cũng biết cả đêm trải qua không ít trận kịch liệt.
Phỉ Vô Dư nhíu nhíu mày, mắt nhìn máy tính, tay vẫn cầm chặt chiếc điện thoại.
" Còn đau sao? " anh có tìm hiểu về quan hệ đường hậu... chính là trong đây viết " rất đau, vô cùng đau, cực kì đau. Tuy sẽ có khoái cảm rất rất nhiều, nhưng... sau khi quan hệ xong sẽ gây đau rát, không ăn đồ cay nóng vì sẽ làm " bé thụ " của bạn khó chịu... " và anh cũng có tiết chế... nhưng không quá tiết chế như trong đầu anh từng nghĩ.
Minh Lâm bị hỏi, mặt đỏ ửng nói.
" Anh để tôi đè anh thử xem... có đau hay không? " mặc dù chấp nhận bị đè nhưng anh vẫn có thể đè người khác.
Phỉ Vô Dư mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình máy tính, mày anh nhíu chặt không nhanh không chậm nói.
" Em thật sự đè nổi? "
Minh Lâm im lặng không nói gì, Phỉ Vô Dư hít một hơi sâu khẽ nói.
" Giờ anh phải làm việc, em ở nhà ngoan, hiện tại ngủ đi, để còn có sức... " nói đến đây thì Phỉ Vô Dư dừng lại.
Minh Lâm mím môi không nói gì tắt ngang máy. Nhưng nếu như lúc này Phỉ Vô Dư mà ở nhà thì anh có thể thấy được vẻ mặt vừa vui mừng vừa xấu hổ của Minh Lâm.
/268
|