" Mặc dù thấy được sự ôn nhu của nó khi nhìn Noãn Noãn, im lặng chịu đựng để Noãn Noãn ngủ trong lòng nhưng chẳng hiểu nên vui hay nên buồn... "
Lưu Hà Mi nhíu mày nói.
Quản gia Lâm biết rõ Lưu Hà Mi đang nghĩ gì nhưng mà nếu như bây giờ ông lại đi nói về quá khứ của Lê Bá Sâm thì không tốt.
Người bên Lê gia và Lê lão gia tử cũng đã có mặt ở đó, và nhiệm vụ của họ đâu chỉ đơn thuần bảo vệ Lê Bá Sâm, còn có phải trông chừng từng cử chỉ từng cử động của Lê Bá Sâm.
" Phu nhân yên tâm, nhất định cậu chủ sẽ không như trước kia vì cái ký ức của cậu chủ dừng lại ở thời gian trước khi quen biết mợ chủ mà... chỉ cần mợ chủ như hiện tại thì cậu chủ có không muốn quan tâm cũng không được. "
Lưu Hà Mi gật đầu đồng ý.
Có lẽ thấy cách làm nũng của Tư Noãn Noãn có hiệu quả nhưng ít nhiều gì bà vẫn có chút lo lắng bất an a.
- ---
Lê Bá Sâm ôm Tư Noãn Noãn vào lòng nhưng anh lại chẳng ngủ được.
Trong lòng Lê Bá Sâm hơi rầu rĩ, anh hít một hơi sâu thầm nghĩ cứ để đầu óc thật thanh tịnh thì nhất định ngủ được, nhưng mà anh cố không suy nghĩ bất cứ điều gì cũng vô dụng.
Cứ nhắm mắt lại, là hình ảnh Tư Noãn Noãn lại hiện trong đầu anh.
Từng hình ảnh một làm anh không tài nào ngủ được.
Lê Bá Sâm hít sâu vào lại thở ra đều đều như vậy! Vì ở trong lồng ngực đang có vật nhỏ ngủ say nên anh không dám động đậy nhiều nhưng cho dù cẩn thận ra sau thì người trong lồng ngực của anh cũng giật giật mí mắt từ từ tỉnh dậy.
" Bá Sâm? " Tư Noãn Noãn lim dim mở mắt ra nhìn Lê Bá Sâm.
Lê Bá Sâm nhìn cô, môi anh câu lên cười khẽ.
" Ngủ đi. Không có chuyện gì rồi nè! "
Tư Noãn Noãn lắc nhẹ đầu nói.
" Anh không ngủ được sao? " nhìn nhìn cô chợt phát hiện ra cô đang nằm trong lồng ngực của Lê Bá Sâm.
Tư Noãn Noãn sửng sốt vội vàng ngồi dậy.
" Là... là em không đúng, không nên đè lên anh. "
Trong lòng Tư Noãn Noãn thầm chửi mình ngàn lần, cũng chẳng biết đầu óc cô để đâu mà sau có thể lại đi đè lên lồng ngực anh, đã thế còn ngủ một cách ngon lành nữa.
Nếu như anh xảy ra chuyện gì thì làm sao đây???
Nhìn thấy ánh mắt cùng gương mặt biểu tình lo lắng của cô, Lê Bá Sâm vội vàng nói.
" Không sao... tôi không sao hết đấy em đừng lo lắng. "
Sợ cô khóc, Lê Bá Sâm lại nói.
" Tôi hoàn toàn ổn chỉ là hơi bị mất ngủ thôi. " dừng một chút, anh lại nói.
" Có lẽ là do ngủ lúc chiều quá nhiều nên mới mất ngủ, em đừng lo lắng có được không? "
Tư Noãn Noãn nhìn Lê Bá Sâm một lúc, nhỏ giọng hỏi.
" Thật sao? Thật sự không sao sao ạ? "
" Ừm... tôi ổn. "
Tư Noãn Noãn gật đầu lại hỏi.
" Anh mất ngủ sao? Hay là để em gọi bác sĩ nhé. "
Lê Bá Sâm lắc đầu, vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh nói.
" Nằm xuống đi. "
Tư Noãn Noãn ngoan ngoãn nằm xuống, Lê Bá Sâm cẩn thận kéo cô ôm chặt vào lòng nhỏ giọng nói.
" Sau em tỉnh, là do tôi làm ồn sao? "
Tư Noãn Noãn gật đầu lại lắc đầu nghĩ nghĩ nói.
" Là do anh tỉnh nên em mới tỉnh. "
" Sao? "
" Thì chúng ta tâm linh tương thông đấy! " Tư Noãn Noãn cọ cọ vào bả vai Lê Bá Sâm, không chút xấu hổ nói.
Lê Bá Sâm nghe xong cười khẽ.
" Thế sao từ nãy đến giờ không tỉnh mà lúc này tỉnh? "
" Là vì... là vì... " Tư Noãn Noãn nhíu chặt mày suy nghĩ.
Lê Bá Sâm nhướng mày nhìn cô, một lúc Tư Noãn Noãn bĩu môi hầm hực nói.
" Thôi quên đi... "
" Ơ... "
Tư Noãn Noãn giơ tay lên che miệng anh.
Nghĩ nghĩ Tư Noãn Noãn nói.
" Bá Sâm... Hay chúng ta chơi trò người lớn đi. "
Chủ động về vấn đề này cũng khá là xấu hổ, nhưng mà do Lê Bá Sâm không nhớ gì nên Tư Noãn Noãn mới bạo gan như vậy.
Cô biết... anh sẽ không tùy tiện đụng vào cô đâu, huống chi cô còn có thai nha.
Lê Bá Sâm lúc này rất chính nhân quân tử nào giống Lê Bá Sâm của cô khi trở lại... nhất định ăn đậu hủ của cô no nê rồi buông cô ra.
Cô nói cái gì cơ?
Hai mắt Lê Bá Sâm trừng to ra bất ngờ, anh thật sự đang nghe lầm thôi đúng không?
Trò người lớn???
" Bá Sâm... " Tư Noãn Noãn nhỏ giọng gọi, trong giọng nói còn đặc biệt mang theo một chút thanh âm nhõng nhẽo.
Lưu Hà Mi nhíu mày nói.
Quản gia Lâm biết rõ Lưu Hà Mi đang nghĩ gì nhưng mà nếu như bây giờ ông lại đi nói về quá khứ của Lê Bá Sâm thì không tốt.
Người bên Lê gia và Lê lão gia tử cũng đã có mặt ở đó, và nhiệm vụ của họ đâu chỉ đơn thuần bảo vệ Lê Bá Sâm, còn có phải trông chừng từng cử chỉ từng cử động của Lê Bá Sâm.
" Phu nhân yên tâm, nhất định cậu chủ sẽ không như trước kia vì cái ký ức của cậu chủ dừng lại ở thời gian trước khi quen biết mợ chủ mà... chỉ cần mợ chủ như hiện tại thì cậu chủ có không muốn quan tâm cũng không được. "
Lưu Hà Mi gật đầu đồng ý.
Có lẽ thấy cách làm nũng của Tư Noãn Noãn có hiệu quả nhưng ít nhiều gì bà vẫn có chút lo lắng bất an a.
- ---
Lê Bá Sâm ôm Tư Noãn Noãn vào lòng nhưng anh lại chẳng ngủ được.
Trong lòng Lê Bá Sâm hơi rầu rĩ, anh hít một hơi sâu thầm nghĩ cứ để đầu óc thật thanh tịnh thì nhất định ngủ được, nhưng mà anh cố không suy nghĩ bất cứ điều gì cũng vô dụng.
Cứ nhắm mắt lại, là hình ảnh Tư Noãn Noãn lại hiện trong đầu anh.
Từng hình ảnh một làm anh không tài nào ngủ được.
Lê Bá Sâm hít sâu vào lại thở ra đều đều như vậy! Vì ở trong lồng ngực đang có vật nhỏ ngủ say nên anh không dám động đậy nhiều nhưng cho dù cẩn thận ra sau thì người trong lồng ngực của anh cũng giật giật mí mắt từ từ tỉnh dậy.
" Bá Sâm? " Tư Noãn Noãn lim dim mở mắt ra nhìn Lê Bá Sâm.
Lê Bá Sâm nhìn cô, môi anh câu lên cười khẽ.
" Ngủ đi. Không có chuyện gì rồi nè! "
Tư Noãn Noãn lắc nhẹ đầu nói.
" Anh không ngủ được sao? " nhìn nhìn cô chợt phát hiện ra cô đang nằm trong lồng ngực của Lê Bá Sâm.
Tư Noãn Noãn sửng sốt vội vàng ngồi dậy.
" Là... là em không đúng, không nên đè lên anh. "
Trong lòng Tư Noãn Noãn thầm chửi mình ngàn lần, cũng chẳng biết đầu óc cô để đâu mà sau có thể lại đi đè lên lồng ngực anh, đã thế còn ngủ một cách ngon lành nữa.
Nếu như anh xảy ra chuyện gì thì làm sao đây???
Nhìn thấy ánh mắt cùng gương mặt biểu tình lo lắng của cô, Lê Bá Sâm vội vàng nói.
" Không sao... tôi không sao hết đấy em đừng lo lắng. "
Sợ cô khóc, Lê Bá Sâm lại nói.
" Tôi hoàn toàn ổn chỉ là hơi bị mất ngủ thôi. " dừng một chút, anh lại nói.
" Có lẽ là do ngủ lúc chiều quá nhiều nên mới mất ngủ, em đừng lo lắng có được không? "
Tư Noãn Noãn nhìn Lê Bá Sâm một lúc, nhỏ giọng hỏi.
" Thật sao? Thật sự không sao sao ạ? "
" Ừm... tôi ổn. "
Tư Noãn Noãn gật đầu lại hỏi.
" Anh mất ngủ sao? Hay là để em gọi bác sĩ nhé. "
Lê Bá Sâm lắc đầu, vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh nói.
" Nằm xuống đi. "
Tư Noãn Noãn ngoan ngoãn nằm xuống, Lê Bá Sâm cẩn thận kéo cô ôm chặt vào lòng nhỏ giọng nói.
" Sau em tỉnh, là do tôi làm ồn sao? "
Tư Noãn Noãn gật đầu lại lắc đầu nghĩ nghĩ nói.
" Là do anh tỉnh nên em mới tỉnh. "
" Sao? "
" Thì chúng ta tâm linh tương thông đấy! " Tư Noãn Noãn cọ cọ vào bả vai Lê Bá Sâm, không chút xấu hổ nói.
Lê Bá Sâm nghe xong cười khẽ.
" Thế sao từ nãy đến giờ không tỉnh mà lúc này tỉnh? "
" Là vì... là vì... " Tư Noãn Noãn nhíu chặt mày suy nghĩ.
Lê Bá Sâm nhướng mày nhìn cô, một lúc Tư Noãn Noãn bĩu môi hầm hực nói.
" Thôi quên đi... "
" Ơ... "
Tư Noãn Noãn giơ tay lên che miệng anh.
Nghĩ nghĩ Tư Noãn Noãn nói.
" Bá Sâm... Hay chúng ta chơi trò người lớn đi. "
Chủ động về vấn đề này cũng khá là xấu hổ, nhưng mà do Lê Bá Sâm không nhớ gì nên Tư Noãn Noãn mới bạo gan như vậy.
Cô biết... anh sẽ không tùy tiện đụng vào cô đâu, huống chi cô còn có thai nha.
Lê Bá Sâm lúc này rất chính nhân quân tử nào giống Lê Bá Sâm của cô khi trở lại... nhất định ăn đậu hủ của cô no nê rồi buông cô ra.
Cô nói cái gì cơ?
Hai mắt Lê Bá Sâm trừng to ra bất ngờ, anh thật sự đang nghe lầm thôi đúng không?
Trò người lớn???
" Bá Sâm... " Tư Noãn Noãn nhỏ giọng gọi, trong giọng nói còn đặc biệt mang theo một chút thanh âm nhõng nhẽo.
/268
|