#BooMew
Tư Noãn Noãn về đến ngôi nhà của chính mình, cả người cô cảm thấy vô lực mà nằm xuống trên giường, cô co người lại sau đó... tiếng nức nở ủy khuất cứ thế thút thít vang lên.
Cuộc sống này thật sự rất vô vị...
Ta cần người nhưng người lại không cần ta, nói không đau không tổn thương là nói dối. Nói buông bỏ lại càng không thể.
Yêu anh... là thứ cô cảm thấy ghê tởm nhất, tại sao... tại sao cô lại phải yêu anh... tại sao tự hỏi cả trăm lần, cả ngàn lần, lại tự mình cảm nhận nỗi đau này nhưng không bao giờ vượt qua được.
Khóc đến cạn cả nước mắt, khóc đến không thở được thì cũng không được gì... Cô yêu anh... nhìn thấy sự dịu dàng của anh... cô thật thích thật ganh tị với cô gái tên My đó...
Nhìn ánh mắt của anh, dịu dàng của anh, cẩn thận của anh, ôn nhu của anh...
Tư Noãn Noãn câu lên khóe môi cười tự giễu, thì ra anh cũng có thể như vậy, dịu dàng như vậy chính là không phải dành cho cô.
Tư Noãn Noãn nằm đó suy nghĩ một lúc lâu lại khóc một lúc lâu... sau đó lại ngủ thiếp đi.
Dù cô đã ngủ, nhưng nếu giờ này ai đó đến gần nhất định sẽ thấy cô đang khóc, khóc trong giấc mơ của mình.
Ông trời đúng thật không công bằng, có những người cùng chung một số phận như cô nhưng họ lại rất sung sướng... chỉ có cô... hết vất vả dày vò này lại đến vất vả dày vò khác. Thật nực cười mà.
- ---
8 Giờ sáng.
Phòng khách Lê Gia.
Lê Bá Sâm đang ngồi nhìn như không nhìn ngoài cửa, mày anh nhíu chặt, trên tay thì cầm tờ báo nhưng lại không đọc một chữ nào.
Chờ hoài không thấy Tư Noãn Noãn đâu, Lê Bá Sâm khẽ quay đầu lại nhìn quản gia Lâm hỏi.
" Hôm qua cô ta mấy giờ đi. "
Quản gia Lâm vẫn đứng như cũ, đầu cuối xuống nói.
" Hơn 3 giờ sáng. "
" Ừ. " Lê Bá Sâm đứng dậy, trước khi đi ra khỏi nhà lại dặn dò.
" Làm chút cháo cho cô ta. " nói xong anh đi nhanh ra ngoài, lên xe, tài xế lái đi.
Quản gia Lâm nhìn theo bóng dáng Lê Bá Sâm đi cho đến khi chiếc xe khuất dần, mày ông khẽ nhíu chặt lại, không nhanh không chậm vào phòng bếp dặn dò, sau đó lại gọi cho Lưu Hà Mi báo cáo tình hình.
Lưu Hà Mi nghe quản gia Lâm nói, mày bà cũng nhíu chặt lại, không nói gì nhiều ngoài dặn dò quản gia Lâm chăm sóc Tư Noãn Noãn nhiều một chút, cũng nhanh chóng tắt máy.
- --
Lê Thị.
Lê Bá Sâm vẫn đang chăm chú nhìn chằm chằm vào những tập văn kiện cần anh ký, đọc đi đọc lại vài lần, cái nào ổn thì anh ký còn cái nào rắc rối không ổn anh bỏ đó.
Phỉ Vô Dư từ bên ngoài vội vàng đi nhanh vào phòng của Lê Bá Sâm, anh nhẹ nhàng đóng chặt cửa lại mới nói.
" Boss. "
Lê Bá Sâm ngẩng đầu nhìn Phỉ Vô Dư, Phỉ Vô Dư lại nói.
" Hoa Tử Khiêm về nước rồi. "
Vừa nghe cái tên " Hoa Tử Khiêm " mày Lê Bá Sâm khẽ nhíu chặt nhìn Phỉ Vô Dư hỏi.
" Khi nào lại đi nữa? "
" Bên kia nói là cậu ta định ở lại nước dài lâu, không có nói sẽ về lại nước DX. "
Hoa Tử Khiêm sang DX đã 4 năm, lúc này về... cũng không biết sẽ là phúc hay họa nữa, chính anh và cả Lê Bá Sâm cũng không rõ.
4 năm trước, Hoa Tử Khiêm thật sự đã cạnh tranh với Lê Bá Sâm rất dữ dội, mãi cho đến một ngày Lê Bá Sâm lên làm gia chủ của Lê Gia, thì Hoa Tử Khiêm cũng ấn danh sau đó lại biến mất, điều tra, mới biết được là anh ta đang ở DX.
Hiện tại về... càng nghĩ Phỉ Vô Dư khẽ lắc đầu, lượt bỏ cái suy nghĩ ấu trĩ của mình.
Lê Bá Sâm nhu nhu thái dương nói.
" Cho người nhìn cậu ta, thấy có hành động gì thì cứ như trước mà làm. "
Dứt câu cũng không để ý đến Phỉ Vô Dư nữa, nhưng là Phỉ Vô Dư vẫn chưa ra khỏi phòng, nhìn Lê Bá Sâm một lúc nói.
" Boss lên trang xxxxxxxx của nước P xem đi. " nói xong anh bước ra khỏi phòng.
Lê Bá Sâm nhíu mày, cũng không để ý đến Phỉ Vô Dư nói mà chăm chú nhìn làm việc của mình.
Làm xong cũng đã gần 11 giờ trưa, Lê Bá Sâm lúc này mới lần theo địa chỉ mà Phỉ Vô Dư nói.
Mày anh hơi nhíu nhíu khi thấy mấy tin vịt... chính là kéo đến nữa thì cứng đờ người lại nhìn chằm chằm nội dung của bài báo mạng đó.
Gương mặt này là... là của Huỳnh Tố My.
Tại sao lại ở trên báo... Lê Bá Sâm nhấp chuột vào, liền đập vào mắt anh cái tiêu đề...
" Huỳnh tiểu thư của tập đoàn Huỳnh Lân còn vương vấn với thanh mai trúc mã mà từ chối hôn ước với Thiển công tử của tập đoàn Thiển Hạ. "
Hai tay Lê Bá Sâm run rẩy trong đầu không ngừng lập đi lập lại câu " thanh mai trúc mã ", lại đọc nội dung đó, tay anh nắm chặt kích động...
Tư Noãn Noãn về đến ngôi nhà của chính mình, cả người cô cảm thấy vô lực mà nằm xuống trên giường, cô co người lại sau đó... tiếng nức nở ủy khuất cứ thế thút thít vang lên.
Cuộc sống này thật sự rất vô vị...
Ta cần người nhưng người lại không cần ta, nói không đau không tổn thương là nói dối. Nói buông bỏ lại càng không thể.
Yêu anh... là thứ cô cảm thấy ghê tởm nhất, tại sao... tại sao cô lại phải yêu anh... tại sao tự hỏi cả trăm lần, cả ngàn lần, lại tự mình cảm nhận nỗi đau này nhưng không bao giờ vượt qua được.
Khóc đến cạn cả nước mắt, khóc đến không thở được thì cũng không được gì... Cô yêu anh... nhìn thấy sự dịu dàng của anh... cô thật thích thật ganh tị với cô gái tên My đó...
Nhìn ánh mắt của anh, dịu dàng của anh, cẩn thận của anh, ôn nhu của anh...
Tư Noãn Noãn câu lên khóe môi cười tự giễu, thì ra anh cũng có thể như vậy, dịu dàng như vậy chính là không phải dành cho cô.
Tư Noãn Noãn nằm đó suy nghĩ một lúc lâu lại khóc một lúc lâu... sau đó lại ngủ thiếp đi.
Dù cô đã ngủ, nhưng nếu giờ này ai đó đến gần nhất định sẽ thấy cô đang khóc, khóc trong giấc mơ của mình.
Ông trời đúng thật không công bằng, có những người cùng chung một số phận như cô nhưng họ lại rất sung sướng... chỉ có cô... hết vất vả dày vò này lại đến vất vả dày vò khác. Thật nực cười mà.
- ---
8 Giờ sáng.
Phòng khách Lê Gia.
Lê Bá Sâm đang ngồi nhìn như không nhìn ngoài cửa, mày anh nhíu chặt, trên tay thì cầm tờ báo nhưng lại không đọc một chữ nào.
Chờ hoài không thấy Tư Noãn Noãn đâu, Lê Bá Sâm khẽ quay đầu lại nhìn quản gia Lâm hỏi.
" Hôm qua cô ta mấy giờ đi. "
Quản gia Lâm vẫn đứng như cũ, đầu cuối xuống nói.
" Hơn 3 giờ sáng. "
" Ừ. " Lê Bá Sâm đứng dậy, trước khi đi ra khỏi nhà lại dặn dò.
" Làm chút cháo cho cô ta. " nói xong anh đi nhanh ra ngoài, lên xe, tài xế lái đi.
Quản gia Lâm nhìn theo bóng dáng Lê Bá Sâm đi cho đến khi chiếc xe khuất dần, mày ông khẽ nhíu chặt lại, không nhanh không chậm vào phòng bếp dặn dò, sau đó lại gọi cho Lưu Hà Mi báo cáo tình hình.
Lưu Hà Mi nghe quản gia Lâm nói, mày bà cũng nhíu chặt lại, không nói gì nhiều ngoài dặn dò quản gia Lâm chăm sóc Tư Noãn Noãn nhiều một chút, cũng nhanh chóng tắt máy.
- --
Lê Thị.
Lê Bá Sâm vẫn đang chăm chú nhìn chằm chằm vào những tập văn kiện cần anh ký, đọc đi đọc lại vài lần, cái nào ổn thì anh ký còn cái nào rắc rối không ổn anh bỏ đó.
Phỉ Vô Dư từ bên ngoài vội vàng đi nhanh vào phòng của Lê Bá Sâm, anh nhẹ nhàng đóng chặt cửa lại mới nói.
" Boss. "
Lê Bá Sâm ngẩng đầu nhìn Phỉ Vô Dư, Phỉ Vô Dư lại nói.
" Hoa Tử Khiêm về nước rồi. "
Vừa nghe cái tên " Hoa Tử Khiêm " mày Lê Bá Sâm khẽ nhíu chặt nhìn Phỉ Vô Dư hỏi.
" Khi nào lại đi nữa? "
" Bên kia nói là cậu ta định ở lại nước dài lâu, không có nói sẽ về lại nước DX. "
Hoa Tử Khiêm sang DX đã 4 năm, lúc này về... cũng không biết sẽ là phúc hay họa nữa, chính anh và cả Lê Bá Sâm cũng không rõ.
4 năm trước, Hoa Tử Khiêm thật sự đã cạnh tranh với Lê Bá Sâm rất dữ dội, mãi cho đến một ngày Lê Bá Sâm lên làm gia chủ của Lê Gia, thì Hoa Tử Khiêm cũng ấn danh sau đó lại biến mất, điều tra, mới biết được là anh ta đang ở DX.
Hiện tại về... càng nghĩ Phỉ Vô Dư khẽ lắc đầu, lượt bỏ cái suy nghĩ ấu trĩ của mình.
Lê Bá Sâm nhu nhu thái dương nói.
" Cho người nhìn cậu ta, thấy có hành động gì thì cứ như trước mà làm. "
Dứt câu cũng không để ý đến Phỉ Vô Dư nữa, nhưng là Phỉ Vô Dư vẫn chưa ra khỏi phòng, nhìn Lê Bá Sâm một lúc nói.
" Boss lên trang xxxxxxxx của nước P xem đi. " nói xong anh bước ra khỏi phòng.
Lê Bá Sâm nhíu mày, cũng không để ý đến Phỉ Vô Dư nói mà chăm chú nhìn làm việc của mình.
Làm xong cũng đã gần 11 giờ trưa, Lê Bá Sâm lúc này mới lần theo địa chỉ mà Phỉ Vô Dư nói.
Mày anh hơi nhíu nhíu khi thấy mấy tin vịt... chính là kéo đến nữa thì cứng đờ người lại nhìn chằm chằm nội dung của bài báo mạng đó.
Gương mặt này là... là của Huỳnh Tố My.
Tại sao lại ở trên báo... Lê Bá Sâm nhấp chuột vào, liền đập vào mắt anh cái tiêu đề...
" Huỳnh tiểu thư của tập đoàn Huỳnh Lân còn vương vấn với thanh mai trúc mã mà từ chối hôn ước với Thiển công tử của tập đoàn Thiển Hạ. "
Hai tay Lê Bá Sâm run rẩy trong đầu không ngừng lập đi lập lại câu " thanh mai trúc mã ", lại đọc nội dung đó, tay anh nắm chặt kích động...
/268
|