#BooMew
***Tưởng đâu mọi chuyện cứ như vậy đã được hóa giải, nhưng...
Mọi thứ mới chỉ là bắt đầu... bắt đầu của chuỗi ngày đau thương... bắt đầu của chuỗi ngày vì yêu nên hận... bắt đầu của chuỗi ngày chỉ muốn chết đi.
- -----
Khách Sạn GI.
Huỳnh Tố My sau khi gọi cho Lê Bá Sâm, nhận được đáp án như mong muốn của cô, cô vui vẻ hì hục ngồi bên trong phòng đợi chờ người đến.
Rất nhanh, tiếng chuông cửa vang lên, Huỳnh Tố My trong lòng không khỏi mừng rỡ thầm nói " thật nhanh a " sau đấy cô nhanh chóng chạy ra mở cửa.
Cánh cửa với mở ra, đập vào mặt Huỳnh Tố My không còn ánh mắt ôn nhu sủng nịch của Lê Bá Sâm như hôm qua hay lúc sáng nữa mà là ánh mắt chán ghét, khó chịu và thất vọng.
Huỳnh Tố My trong lòng không hốt hoảng, chuyện gì đang xảy ra thế này? Sao Lê Bá Sâm lại nhìn cô bằng ánh mắt đó?
Anh còn rất yêu thương cô mà... mới ngày hôm qua anh còn ôm cô, kích động như vậy... sao bây giờ lại như thế này?
Huỳnh Tố My nhìn Lê Bá Sâm, giọng yếu ớt gọi một tiếng.
" Sâm. "
Lê Bá Sâm bước nhanh vào trong, cười như không cười nhìn Huỳnh Tố My đợi xem cô diễn kịch tiếp.
Huỳnh Tố My nhìn Lê Bá Sâm, mày cô nhíu lại trong lòng thầm tính toán.
Không lẽ anh ta đã biết hết?! Không... không thể như vậy được, anh ta không thể biết... vì ba cô đã sắp xếp rất kỹ lượng chuyện này, nhưng dù có cố phủ nhận thì chính cô lại không dám tin vì khi thấy Lê Bá Sâm không còn giống như trước kia nữa, cô lại sợ...
Sự sợ hãi này không thể diễn tả bằng lời, vì... đây là lần đầu tiên cô biết đến ánh mắt này của anh.
Lê Bá Sâm nhìn thấy ánh mắt Huỳnh Tố My cứ đảo tới đảo lui suy nghĩ, anh không nhịn được nói.
" Đã tính được kế khác rồi sao? "
Giọng nói anh không còn chứa những thanh âm ôn nhu nữa mà thành những thanh âm miệt thị, cay độc.
Lời nói của Lê Bá Sâm vừa dứt, Huỳnh Tố My hai mắt trừng to ra không tin vào tai mình.
" Anh ta thật sự biết. " Đây là câu nói đầu tiên vang lên trong đầu của Huỳnh Tố My.
Cô không nhịn được lảo đảo một cái như muốn té, nhưng do đang đứng gần bàn nên cô liền nắm lấy bàn trụ chính mình đứng vững.
Hai mắt cô trừng to nhìn chằm chằm Lê Bá Sâm hỏi.
" Anh nói vậy là sao? " thình thịch... thình thịch... tiếng trái tim cô đập nhanh dần hồi hộp chờ đáp án từ anh.
Lê Bá Sâm không nhìn Huỳnh Tố My mà nhẹ giọng nói.
" Tôi còn nghĩ Huỳnh tiểu thư đã thay đổi, giống như cô bé năm nào tôi quen biết... chính là không ngờ đến... " dừng một chút, môi anh câu lên nhìn cô, trong ánh mắt tràn ngập thất vọng lẫn coi thường nói tiếp.
" Hồ ly thì vẫn là hồ ly, có chưa chết cũng giả như đã chết a! Cô thật làm tôi mở rộng tầm mắt. "
Huỳnh Tố My run rẩy, tay cô giơ lên che miệng...
" Anh... anh nói vậy là sao Sâm? Em nghe không... không hiểu! " cố ngăn chặn tiếng la hét hốt hoảng của cô, Huỳnh Tố My giả vờ ngây thơ hỏi.
Lê Bá Sâm nheo mắt nguy hiểm nhìn Huỳnh Tố My, lấy tập văn kiện mà Lý Khê đưa cho anh lúc chiều, đập mạnh vào bàn trước mặt Huỳnh Tố My.
" Tôi nghĩ cô phải biết và hiểu rõ hơn ai hết! Ngây thơ, nết na, thùy mị, đơn thuần của cô là dạng gái đi đêm tối ngày! À đi chơi bình thường, bè bạn bar club cũng ai đâu nói gì... chính là cô là dạng gái hư hỏng của nước P lại sang nước J giả vờ ngây thơ, thuần khiết? " anh không nhịn được quát to lên.
Cho dù không yêu thương cô như trước kia, nhưng anh đã rất vui sướng kinh ngạc vui mừng khi gặp lại cô, cho dù là anh luôn nghĩ bản thân yêu cô, nhưng anh lại không yêu cô nữa... chính là anh vẫn có thể bảo vệ cô.
Nhưng... lừa dối vẫn là lừa dối... môi anh câu lên cười còn khó coi hơn khóc nhìn thẳng vào ánh mắt hoảng loạn trốn tránh của Huỳnh Tố My anh khẽ nói.
" Cô thật làm tôi thất vọng đấy My! "
" Không... Sâm... mọi chuyện không như anh nghĩ đâu... không như anh đang nghĩ đâu Sâm! " con người sợ hãi của cô đảo một vòng, như tính ra cách gì đó mà dùng hai mắt ngập nước nhìn Lê Bá Sâm nói.
Không đợi Lê Bá Sâm nói, Huỳnh Tố My quỳ xuống, nắm lấy chân Lê Bá Sâm ngẩng đầu đáng thương nói.
" Mọi chuyện không phải như anh nghĩ... xin anh... xin anh đừng nghĩ em như vậy! "
" Haha! Huỳnh Tố My, cô đang xem tôi như một thằng ngốc, thích thì chơi không thích thì đuổi nó đi hay sao? " Lê Bá Sâm nghe Huỳnh Tố My nói, anh cười rộ lên quát.
" Không... không phải như vậy! Ai không có quá khứ... ai lại không có sai lầm... nhưng... em thật sự hối cải, thật sự bị ép rời đi... thật sự bị người ba luôn cưng chiều yêu thương em bỏ mặc, hơn thế nữa, em thật sự yêu anh...
- ------------------------
Về rồi hú hú
***Tưởng đâu mọi chuyện cứ như vậy đã được hóa giải, nhưng...
Mọi thứ mới chỉ là bắt đầu... bắt đầu của chuỗi ngày đau thương... bắt đầu của chuỗi ngày vì yêu nên hận... bắt đầu của chuỗi ngày chỉ muốn chết đi.
- -----
Khách Sạn GI.
Huỳnh Tố My sau khi gọi cho Lê Bá Sâm, nhận được đáp án như mong muốn của cô, cô vui vẻ hì hục ngồi bên trong phòng đợi chờ người đến.
Rất nhanh, tiếng chuông cửa vang lên, Huỳnh Tố My trong lòng không khỏi mừng rỡ thầm nói " thật nhanh a " sau đấy cô nhanh chóng chạy ra mở cửa.
Cánh cửa với mở ra, đập vào mặt Huỳnh Tố My không còn ánh mắt ôn nhu sủng nịch của Lê Bá Sâm như hôm qua hay lúc sáng nữa mà là ánh mắt chán ghét, khó chịu và thất vọng.
Huỳnh Tố My trong lòng không hốt hoảng, chuyện gì đang xảy ra thế này? Sao Lê Bá Sâm lại nhìn cô bằng ánh mắt đó?
Anh còn rất yêu thương cô mà... mới ngày hôm qua anh còn ôm cô, kích động như vậy... sao bây giờ lại như thế này?
Huỳnh Tố My nhìn Lê Bá Sâm, giọng yếu ớt gọi một tiếng.
" Sâm. "
Lê Bá Sâm bước nhanh vào trong, cười như không cười nhìn Huỳnh Tố My đợi xem cô diễn kịch tiếp.
Huỳnh Tố My nhìn Lê Bá Sâm, mày cô nhíu lại trong lòng thầm tính toán.
Không lẽ anh ta đã biết hết?! Không... không thể như vậy được, anh ta không thể biết... vì ba cô đã sắp xếp rất kỹ lượng chuyện này, nhưng dù có cố phủ nhận thì chính cô lại không dám tin vì khi thấy Lê Bá Sâm không còn giống như trước kia nữa, cô lại sợ...
Sự sợ hãi này không thể diễn tả bằng lời, vì... đây là lần đầu tiên cô biết đến ánh mắt này của anh.
Lê Bá Sâm nhìn thấy ánh mắt Huỳnh Tố My cứ đảo tới đảo lui suy nghĩ, anh không nhịn được nói.
" Đã tính được kế khác rồi sao? "
Giọng nói anh không còn chứa những thanh âm ôn nhu nữa mà thành những thanh âm miệt thị, cay độc.
Lời nói của Lê Bá Sâm vừa dứt, Huỳnh Tố My hai mắt trừng to ra không tin vào tai mình.
" Anh ta thật sự biết. " Đây là câu nói đầu tiên vang lên trong đầu của Huỳnh Tố My.
Cô không nhịn được lảo đảo một cái như muốn té, nhưng do đang đứng gần bàn nên cô liền nắm lấy bàn trụ chính mình đứng vững.
Hai mắt cô trừng to nhìn chằm chằm Lê Bá Sâm hỏi.
" Anh nói vậy là sao? " thình thịch... thình thịch... tiếng trái tim cô đập nhanh dần hồi hộp chờ đáp án từ anh.
Lê Bá Sâm không nhìn Huỳnh Tố My mà nhẹ giọng nói.
" Tôi còn nghĩ Huỳnh tiểu thư đã thay đổi, giống như cô bé năm nào tôi quen biết... chính là không ngờ đến... " dừng một chút, môi anh câu lên nhìn cô, trong ánh mắt tràn ngập thất vọng lẫn coi thường nói tiếp.
" Hồ ly thì vẫn là hồ ly, có chưa chết cũng giả như đã chết a! Cô thật làm tôi mở rộng tầm mắt. "
Huỳnh Tố My run rẩy, tay cô giơ lên che miệng...
" Anh... anh nói vậy là sao Sâm? Em nghe không... không hiểu! " cố ngăn chặn tiếng la hét hốt hoảng của cô, Huỳnh Tố My giả vờ ngây thơ hỏi.
Lê Bá Sâm nheo mắt nguy hiểm nhìn Huỳnh Tố My, lấy tập văn kiện mà Lý Khê đưa cho anh lúc chiều, đập mạnh vào bàn trước mặt Huỳnh Tố My.
" Tôi nghĩ cô phải biết và hiểu rõ hơn ai hết! Ngây thơ, nết na, thùy mị, đơn thuần của cô là dạng gái đi đêm tối ngày! À đi chơi bình thường, bè bạn bar club cũng ai đâu nói gì... chính là cô là dạng gái hư hỏng của nước P lại sang nước J giả vờ ngây thơ, thuần khiết? " anh không nhịn được quát to lên.
Cho dù không yêu thương cô như trước kia, nhưng anh đã rất vui sướng kinh ngạc vui mừng khi gặp lại cô, cho dù là anh luôn nghĩ bản thân yêu cô, nhưng anh lại không yêu cô nữa... chính là anh vẫn có thể bảo vệ cô.
Nhưng... lừa dối vẫn là lừa dối... môi anh câu lên cười còn khó coi hơn khóc nhìn thẳng vào ánh mắt hoảng loạn trốn tránh của Huỳnh Tố My anh khẽ nói.
" Cô thật làm tôi thất vọng đấy My! "
" Không... Sâm... mọi chuyện không như anh nghĩ đâu... không như anh đang nghĩ đâu Sâm! " con người sợ hãi của cô đảo một vòng, như tính ra cách gì đó mà dùng hai mắt ngập nước nhìn Lê Bá Sâm nói.
Không đợi Lê Bá Sâm nói, Huỳnh Tố My quỳ xuống, nắm lấy chân Lê Bá Sâm ngẩng đầu đáng thương nói.
" Mọi chuyện không phải như anh nghĩ... xin anh... xin anh đừng nghĩ em như vậy! "
" Haha! Huỳnh Tố My, cô đang xem tôi như một thằng ngốc, thích thì chơi không thích thì đuổi nó đi hay sao? " Lê Bá Sâm nghe Huỳnh Tố My nói, anh cười rộ lên quát.
" Không... không phải như vậy! Ai không có quá khứ... ai lại không có sai lầm... nhưng... em thật sự hối cải, thật sự bị ép rời đi... thật sự bị người ba luôn cưng chiều yêu thương em bỏ mặc, hơn thế nữa, em thật sự yêu anh...
- ------------------------
Về rồi hú hú
/268
|